Chương 23
Lúc Mục Hành bưng cơm nước lên tầng đã thấy Du Lãnh cả người mềm mại ngủ vùi trong chăn, gương mặt nhu hòa ngủ đến là ngọt ngào. Khóe miệng hắn mỉm cười, đặt đồ ăn lên bàn, thả nhẹ bước chân ngồi vào mép giường.
Mục Hành không làm gì, chỉ nương vào ánh trăng mà nhìn nhan sắc say ngủ của Du Lãnh, càng ngắm càng hạnh phúc, nhưng cũng trộn lẫn theo cả chua xót nồng đậm. Hắn của đời trước hẳn là tim bị dính mỡ heo mới có thể chỉ muốn làm anh em tốt với Du Lãnh! Người ấy tốt đến như vậy, đáng nhẽ phải nhận được người người cưng chiều mới đúng. Vậy mà Du Lãnh đời trước lại dính vào thằng ngu là hắn.
Nhớ lại dáng vẻ anh từng chết thảm, trong lòng Mục Hành hối hận cực kì. Vậy thì kể cả khi Du Lãnh có nhớ ra chuyện kiếp trước thực ra cũng là chuyện tốt. Đến lúc đó hắn sẽ tự mình quỳ xuống cầu xin anh tha thứ, nhưng mặc kệ chuyện gì xảy ra hắn cũng sẽ không buông Du Lãnh ra nữa.
Mất đi Du Lãnh sẽ ra sao, ngay cả nghĩ Mục Hành cũng không dám nghĩ tới.
Hắn chớp chớp hai mắt chua xót, cúi đầu hôn lên trán Du Lãnh, nhẹ tay vuốt tóc mai đã phủ qua tai của anh, ánh mắt đặc biệt thâm sâu, “Cho dù có chết em cũng sẽ không buông anh ra.” Đừng bao giờ nghĩ đến vứt bỏ em….
Mục Hành nhìn Du Lãnh suốt đêm, nghĩ chính mình kiếp trước thật ngu xuẩn, vừa nghĩ xem đời này làm sao mới có thể báo thù cho Du Lãnh.
Kiếp trước Lê Ngọc chết quá đơn giản rồi.
Ánh nắng hôm nay đặc biệt rực rỡ, lúc Du Lãnh tỉnh lại ánh dương có chút chói mắt, tuy vậy anh không bị quá chói vì Mục Hành đã kéo rèm cửa sổ vào rồi.
Đầu Du Lãnh hơi động đã nhìn thấy Mục Hành dựa vào bên giường ngồi, vẻ mặt Mục Hành có chút uể oải, anh đau lòng vô cùng, hẳn là khi mình thăng cấp đã khiến Mục Hành lo lắng rất nhiều rồi.
Du Lãnh nhìn đồng hồ, phát hiện giấc ngủ này của anh cũng thật lâu, đã qua giữa trưa rồi. Hiện tại tinh thần anh thoải mái, chỉ cảm thấy đêm qua ngủ thật ngon, cũng không nhớ ra mình đã nằm mơ những gì.
Mục Hành cũng không có ngủ, rất nhanh liền phát giác Du Lãnh động đậy, hắn căng thẳng nhìn Du Lãnh, âm thanh có hơi khàn khàn, “Bảo bối, anh cảm thấy sao rồi?”
Du Lãnh từ trong chăn ngồi dậy, Mục Hành vội vã nâng người dậy ôm vào trong lòng. Du Lãnh mỉm cười, “Anh không sao hết, chỉ là hơi đói thôi.” Du Lãnh hơi ngượng ngùng nói.
Mục Hành vừa nghe được lập tức mặc quần áo cho Du Lãnh, “Em hầm gà hạt dẻ anh thích nhất trong bếp rồi đó, chúng ta nhanh đi rửa mặt sửa sang một chút là có thể ăn cơm”.
Du Lãnh đỏ mặt nắm tay Mục Hành, “Anh tự mình làm là được rồi.” Mục Hành toàn tự mình ôm lấy hết cuộc sống hằng ngày của anh, mặc quần áo tắm rửa gội đầu các việc linh tinh đều không để anh tự làm bao giờ, thậm chí còn muốn hàng ngày đút cơm cho anh. Du Lãnh có chút đỏ mặt, cảm thấy mình càng sống càng thụt lùi.
Mục Hành ôn nhu mở ra tay anh, cúi đầu hôn hôn hàng mi rung động của Du Lãnh, “Bảo bối à, em thích được làm những việc này cho anh, anh không cần làm cái gì cả càng tốt.” Vậy thì anh không bao giờ có thể rời khỏi em được nữa.
Du Lãnh ngẩng đầu nhìn Mục Hành, bắt gặp ánh mắt biến thái cuồng điên của hắn nhưng anh lại không thấy đáng sợ tí nào, anh ngửa đầu dâng lên đôi môi chính mình, “Hôn anh”.
Trong mắt Mục Hành hiện lên chút đen tối, cong môi cười, hiếm khi Du Lãnh chủ động như vậy thì làm sao hắn có thể buông tha cho anh.
Mục Hành càng hôn càng sâu, tay cũng linh hoạt thò vào trong áo ngủ anh, da thịt trơn bóng mịn màng dưới tay làm hắn càng trở nên điên cuồng, hận không thể lột anh ra hôn từ trên xuống dưới mới thấy thỏa mãn. Nhưng hắn vẫn còn giữ lại chút lí trí, vẫn còn nhớ rõ Du Lãnh chưa ăn cơm vẫn đang đói bụng.
Hắn cực kì không muốn buông tha mà ngậm lấy môi Du Lãnh cọ sát lưu luyến, “Mình đi ăn cơm đi”.
Ánh mắt Du Lãnh mê ly, hai tay vòng trên cổ Mục Hành, đôi môi đã có chút tê dại.
Mục Hành săn sóc Du Lãnh ăn xong bữa trưa, ôm Du Lãnh ngồi bên cửa sổ đầy nắng, như có như không hôn ngón tay anh. Hắn không biết Du Lãnh rốt cuộc có nhớ lại truyện kiếp trước hay không, hiện tại hắn có chút do dự, “Bảo bối…”
Ngón tay bị Mục Hành hôn đến phát ngứa, Du Lãnh rụt rụt ngón tay lại bị Mục Hành nắm thật chặt, đôi mắt màu xám có phần lãnh đạm, “Hửm?”
“Lê Ngọc đó,” Mục Hành cúi đầu đối diện tầm mắt Du Lãnh mới nhớ tới ánh mắt anh hồi hắn mới sống lại. Mục Hành vui mừng rằng cuối cùng đôi mắt này đã có hắn, “Em cùng hắn ta có thù không đội trời chung, không chết không thôi”.
Du Lãnh gật gù, “Ừ”
Mục Hành thấy kì quái, xoay người Du Lãnh lại ôm vào, “Sao anh không hỏi em là vì sao vậy?”
Tư thế này làm bụng dưới hai người sát lại cực gần, không nói đến tay Mục Hành còn ôm chặt eo Du Lãnh. Hai người càng lúc càng gần gũi, hơi nóng kia phả thẳng vào người anh làm trên mặt Du Lãnh nhiễm ra hai phần đỏ bừng. Anh hơi cúi đầu nhìn trong giây lát liền từ bỏ quay đi nhìn ra ngoài cửa sổ, “Mặc kệ em muốn làm gì, anh đều đứng về phía em. Anh chỉ cần biết thế là được rồi”.
Trong lòng Mục Hành rung động mãnh liệt, nhất thời không thể dùng ngôn ngữ để bày tỏ tâm tình của mình. Nhìn thấy Du Lãnh bộ dáng đỏ ửng cả mặt, lại càng không thể kìm chế nổi nữa, vừa cử động liền áp đảo Du Lãnh lên cửa sổ. May mắn thay hắn cũng đã trải thảm nhung mềm mại nên trên bậu cửa sổ cũng không quá lạnh.
“Bảo bối, em yêu anh, em thực sự rất yêu anh………” tay Mục Hành ôn nhu luồn vào trong mái tóc Du Lãnh, tầm mắt hai người đối diện nhìn nhau.
Tim Du Lãnh đập thình thịch càng ngày càng nhanh, toàn thân Mục Hành đều đè hết lên người anh, “Anh cũng yêu em, Mục……”
Du Lãnh còn chưa kịp nói xong, môi của anh liền bị cuốn vào miệng Mục Hành.
Không thể nhịn được nữa, cũng không cần thiết phải nhịn nữa.
Mục Hành bế chặt lấy Du Lãnh bước nhanh lên tầng để làm chuyện hắn muốn làm.
Nhìn toàn thân Du Lãnh phủ kín dấu hôn, Mục Hành híp mắt mỉm cười, con thú hoang trong lòng thỏa mãn mài mài móng vuốt. Chờ Du Lãnh ổn định lại sau khi thăng cấp nhất định phải thử BCS vị dâu tây kia mới được.
Du Lãnh mê man nằm trên giường không hiểu nổi làm thế nào mà mình lại trở về giường nữa, không phải vừa mới nãy vẫn đang ngồi sưởi nắng sao? Cả người anh lõa thể nằm trong chăn, đến tận giờ vẫn còn cảm giác trên những tê dại nóng bỏng còn lưu lại trên người, anh trằn trọc cố gắng ném hết những hình ảnh tình sắc cấm trẻ con kia ra khỏi đầu, duỗi tay với tới quần áo trên tủ đầu giường.
Nhưng vừa mới vươn tay ra Du Lãnh liền cứng tay lại, cả, cả trên tay cũng có dấu hôn sao?!
Toàn thân Du Lãnh đỏ bừng lên, xốc chăn lên che cả người lại, như này, như này cũng quá xấu hổ rồi! Ngón chân anh cuộn tròn lên, đột nhiên nhớ ra điều gì, vội vàng vén chăn lên nhìn chân mình, quả nhiên dấu hôn hương diễm ở trên da thịt nổi bật không chịu nổi.
Lần này Du Lãnh cả người trốn vào trong chăn một lúc lâu cũng không muốn ra ngoài thêm nữa.
Dưới lầu Mục Hành vừa hát vừa làm sữa chua dâu tây, tâm trạng hiển nhiên cực kì vui vẻ. Hắn liếm liếm khóe miệng nhìn về phía dâu tây tươi mới trong tay ngẫm nghĩ, Du Lãnh vị dâu tây chắc chắn mùi vị cũng rất ngon miệng nhỉ?
Nhất định phải kiếm dịp thử xem mới được!
Du Lãnh lúc này vẫn còn chưa biết sau đó anh còn phải đối mặt những gì….
Mục Hành không làm gì, chỉ nương vào ánh trăng mà nhìn nhan sắc say ngủ của Du Lãnh, càng ngắm càng hạnh phúc, nhưng cũng trộn lẫn theo cả chua xót nồng đậm. Hắn của đời trước hẳn là tim bị dính mỡ heo mới có thể chỉ muốn làm anh em tốt với Du Lãnh! Người ấy tốt đến như vậy, đáng nhẽ phải nhận được người người cưng chiều mới đúng. Vậy mà Du Lãnh đời trước lại dính vào thằng ngu là hắn.
Nhớ lại dáng vẻ anh từng chết thảm, trong lòng Mục Hành hối hận cực kì. Vậy thì kể cả khi Du Lãnh có nhớ ra chuyện kiếp trước thực ra cũng là chuyện tốt. Đến lúc đó hắn sẽ tự mình quỳ xuống cầu xin anh tha thứ, nhưng mặc kệ chuyện gì xảy ra hắn cũng sẽ không buông Du Lãnh ra nữa.
Mất đi Du Lãnh sẽ ra sao, ngay cả nghĩ Mục Hành cũng không dám nghĩ tới.
Hắn chớp chớp hai mắt chua xót, cúi đầu hôn lên trán Du Lãnh, nhẹ tay vuốt tóc mai đã phủ qua tai của anh, ánh mắt đặc biệt thâm sâu, “Cho dù có chết em cũng sẽ không buông anh ra.” Đừng bao giờ nghĩ đến vứt bỏ em….
Mục Hành nhìn Du Lãnh suốt đêm, nghĩ chính mình kiếp trước thật ngu xuẩn, vừa nghĩ xem đời này làm sao mới có thể báo thù cho Du Lãnh.
Kiếp trước Lê Ngọc chết quá đơn giản rồi.
Ánh nắng hôm nay đặc biệt rực rỡ, lúc Du Lãnh tỉnh lại ánh dương có chút chói mắt, tuy vậy anh không bị quá chói vì Mục Hành đã kéo rèm cửa sổ vào rồi.
Đầu Du Lãnh hơi động đã nhìn thấy Mục Hành dựa vào bên giường ngồi, vẻ mặt Mục Hành có chút uể oải, anh đau lòng vô cùng, hẳn là khi mình thăng cấp đã khiến Mục Hành lo lắng rất nhiều rồi.
Du Lãnh nhìn đồng hồ, phát hiện giấc ngủ này của anh cũng thật lâu, đã qua giữa trưa rồi. Hiện tại tinh thần anh thoải mái, chỉ cảm thấy đêm qua ngủ thật ngon, cũng không nhớ ra mình đã nằm mơ những gì.
Mục Hành cũng không có ngủ, rất nhanh liền phát giác Du Lãnh động đậy, hắn căng thẳng nhìn Du Lãnh, âm thanh có hơi khàn khàn, “Bảo bối, anh cảm thấy sao rồi?”
Du Lãnh từ trong chăn ngồi dậy, Mục Hành vội vã nâng người dậy ôm vào trong lòng. Du Lãnh mỉm cười, “Anh không sao hết, chỉ là hơi đói thôi.” Du Lãnh hơi ngượng ngùng nói.
Mục Hành vừa nghe được lập tức mặc quần áo cho Du Lãnh, “Em hầm gà hạt dẻ anh thích nhất trong bếp rồi đó, chúng ta nhanh đi rửa mặt sửa sang một chút là có thể ăn cơm”.
Du Lãnh đỏ mặt nắm tay Mục Hành, “Anh tự mình làm là được rồi.” Mục Hành toàn tự mình ôm lấy hết cuộc sống hằng ngày của anh, mặc quần áo tắm rửa gội đầu các việc linh tinh đều không để anh tự làm bao giờ, thậm chí còn muốn hàng ngày đút cơm cho anh. Du Lãnh có chút đỏ mặt, cảm thấy mình càng sống càng thụt lùi.
Mục Hành ôn nhu mở ra tay anh, cúi đầu hôn hôn hàng mi rung động của Du Lãnh, “Bảo bối à, em thích được làm những việc này cho anh, anh không cần làm cái gì cả càng tốt.” Vậy thì anh không bao giờ có thể rời khỏi em được nữa.
Du Lãnh ngẩng đầu nhìn Mục Hành, bắt gặp ánh mắt biến thái cuồng điên của hắn nhưng anh lại không thấy đáng sợ tí nào, anh ngửa đầu dâng lên đôi môi chính mình, “Hôn anh”.
Trong mắt Mục Hành hiện lên chút đen tối, cong môi cười, hiếm khi Du Lãnh chủ động như vậy thì làm sao hắn có thể buông tha cho anh.
Mục Hành càng hôn càng sâu, tay cũng linh hoạt thò vào trong áo ngủ anh, da thịt trơn bóng mịn màng dưới tay làm hắn càng trở nên điên cuồng, hận không thể lột anh ra hôn từ trên xuống dưới mới thấy thỏa mãn. Nhưng hắn vẫn còn giữ lại chút lí trí, vẫn còn nhớ rõ Du Lãnh chưa ăn cơm vẫn đang đói bụng.
Hắn cực kì không muốn buông tha mà ngậm lấy môi Du Lãnh cọ sát lưu luyến, “Mình đi ăn cơm đi”.
Ánh mắt Du Lãnh mê ly, hai tay vòng trên cổ Mục Hành, đôi môi đã có chút tê dại.
Mục Hành săn sóc Du Lãnh ăn xong bữa trưa, ôm Du Lãnh ngồi bên cửa sổ đầy nắng, như có như không hôn ngón tay anh. Hắn không biết Du Lãnh rốt cuộc có nhớ lại truyện kiếp trước hay không, hiện tại hắn có chút do dự, “Bảo bối…”
Ngón tay bị Mục Hành hôn đến phát ngứa, Du Lãnh rụt rụt ngón tay lại bị Mục Hành nắm thật chặt, đôi mắt màu xám có phần lãnh đạm, “Hửm?”
“Lê Ngọc đó,” Mục Hành cúi đầu đối diện tầm mắt Du Lãnh mới nhớ tới ánh mắt anh hồi hắn mới sống lại. Mục Hành vui mừng rằng cuối cùng đôi mắt này đã có hắn, “Em cùng hắn ta có thù không đội trời chung, không chết không thôi”.
Du Lãnh gật gù, “Ừ”
Mục Hành thấy kì quái, xoay người Du Lãnh lại ôm vào, “Sao anh không hỏi em là vì sao vậy?”
Tư thế này làm bụng dưới hai người sát lại cực gần, không nói đến tay Mục Hành còn ôm chặt eo Du Lãnh. Hai người càng lúc càng gần gũi, hơi nóng kia phả thẳng vào người anh làm trên mặt Du Lãnh nhiễm ra hai phần đỏ bừng. Anh hơi cúi đầu nhìn trong giây lát liền từ bỏ quay đi nhìn ra ngoài cửa sổ, “Mặc kệ em muốn làm gì, anh đều đứng về phía em. Anh chỉ cần biết thế là được rồi”.
Trong lòng Mục Hành rung động mãnh liệt, nhất thời không thể dùng ngôn ngữ để bày tỏ tâm tình của mình. Nhìn thấy Du Lãnh bộ dáng đỏ ửng cả mặt, lại càng không thể kìm chế nổi nữa, vừa cử động liền áp đảo Du Lãnh lên cửa sổ. May mắn thay hắn cũng đã trải thảm nhung mềm mại nên trên bậu cửa sổ cũng không quá lạnh.
“Bảo bối, em yêu anh, em thực sự rất yêu anh………” tay Mục Hành ôn nhu luồn vào trong mái tóc Du Lãnh, tầm mắt hai người đối diện nhìn nhau.
Tim Du Lãnh đập thình thịch càng ngày càng nhanh, toàn thân Mục Hành đều đè hết lên người anh, “Anh cũng yêu em, Mục……”
Du Lãnh còn chưa kịp nói xong, môi của anh liền bị cuốn vào miệng Mục Hành.
Không thể nhịn được nữa, cũng không cần thiết phải nhịn nữa.
Mục Hành bế chặt lấy Du Lãnh bước nhanh lên tầng để làm chuyện hắn muốn làm.
Nhìn toàn thân Du Lãnh phủ kín dấu hôn, Mục Hành híp mắt mỉm cười, con thú hoang trong lòng thỏa mãn mài mài móng vuốt. Chờ Du Lãnh ổn định lại sau khi thăng cấp nhất định phải thử BCS vị dâu tây kia mới được.
Du Lãnh mê man nằm trên giường không hiểu nổi làm thế nào mà mình lại trở về giường nữa, không phải vừa mới nãy vẫn đang ngồi sưởi nắng sao? Cả người anh lõa thể nằm trong chăn, đến tận giờ vẫn còn cảm giác trên những tê dại nóng bỏng còn lưu lại trên người, anh trằn trọc cố gắng ném hết những hình ảnh tình sắc cấm trẻ con kia ra khỏi đầu, duỗi tay với tới quần áo trên tủ đầu giường.
Nhưng vừa mới vươn tay ra Du Lãnh liền cứng tay lại, cả, cả trên tay cũng có dấu hôn sao?!
Toàn thân Du Lãnh đỏ bừng lên, xốc chăn lên che cả người lại, như này, như này cũng quá xấu hổ rồi! Ngón chân anh cuộn tròn lên, đột nhiên nhớ ra điều gì, vội vàng vén chăn lên nhìn chân mình, quả nhiên dấu hôn hương diễm ở trên da thịt nổi bật không chịu nổi.
Lần này Du Lãnh cả người trốn vào trong chăn một lúc lâu cũng không muốn ra ngoài thêm nữa.
Dưới lầu Mục Hành vừa hát vừa làm sữa chua dâu tây, tâm trạng hiển nhiên cực kì vui vẻ. Hắn liếm liếm khóe miệng nhìn về phía dâu tây tươi mới trong tay ngẫm nghĩ, Du Lãnh vị dâu tây chắc chắn mùi vị cũng rất ngon miệng nhỉ?
Nhất định phải kiếm dịp thử xem mới được!
Du Lãnh lúc này vẫn còn chưa biết sau đó anh còn phải đối mặt những gì….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất