Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)
Chương 126
Nhậm Diệc chờ cha anh ngủ rồi mới hơi hoảng đi tới văn phòng. Anh không mở đèn, bần thần ngồi trên ghế cả buổi.
Anh nghe thấy tiếng các chiến sĩ cười đùa vang lên từ bãi tập ngoài cửa sổ, bởi bọn họ đang bận dựng lửa trại bằng những chiếc săm xe cũ dùng cho tập huấn cứu hỏa, cũng nghe được tiếng nhạc của gala hội xuân phát ra từ phòng giải trí. Tất cả đều là sự sum họp đầy vui vẻ và ấm cúng, còn anh lại ngồi trong văn phòng không một ánh đèn, cảm thấy cả người lạnh toát.
Chỉ trong nháy mắt anh đã hiểu, hiểu rằng tại sao tiến sĩ Bàng Bối muốn làm thôi miên sâu với anh, cũng như lần bọn họ từng muốn nói lại thôi là thế nào.
Điều anh không hiểu chính là, đến cùng Cung Ứng Huyền đã bắt đầu hoài nghi cha anh từ bao giờ? Khi đang hoài nghi ông, đối xử với anh lại ra sao? Trong suốt quãng thời gian dài như vậy tới nay, Cung Ứng Huyền đã ôm tâm thái thế nào khi nhìn anh dồn hết tâm tư để tìm kiếm manh mối của năm đó?
Anh khó chịu đến mức chẳng biết phải làm sao.
Hôm nay vốn dĩ đã có thể trở thành một ngày có biết bao hân hoan, nếu tất cả đều giống như trong tưởng tượng, Cung Ứng Huyền có lẽ sẽ đồng ý lời thổ lộ của anh. Nhưng hiện tại, anh thậm chí bắt đầu hoài nghi mục đích thật Cung Ứng Huyền tiếp cận mình.
Dù gì, Cung Ứng Huyền cũng đã từng nói "Tôi cảm thấy ghê tởm."
Nhậm Diệc giơ tay che mắt, người hơi run rẩy.
Tại sao lại như vậy? Anh dốc hết khả năng mà giúp Cung Ứng Huyền tìm ra hung thủ, nhưng Cung Ứng Huyền lại nghi ngờ cha ruột của anh?! Thậm chí còn giấu anh, dụ anh ký xuống thỏa thuận miễn trách, tự ý tiến hành thôi miên sâu cho cha anh!
Không, đây không hề giống như một chuyện Cung Ứng Huyền sẽ làm, hắn sẽ không đối xử với vậy với anh. Sau khi bọn họ trải qua mấy lần vào sinh ra tử, rồi lại có một mối ràng buộc vượt trên những người bình thường, sao hắn có thể làm được?!
Biết đâu, biết đâu là tiến sĩ Bàng Bối tự ý làm, biết đâu thỏa thuận đó gần như không có gì khác biệt với cái trước đó anh đã ký, biết đâu Cung Ứng Huyền căn bản không biết chuyện?
Đúng vậy, sự việc còn chưa ngã ngũ, anh không nên nhận định quá sớm. Anh vẫn luôn cảm thấy ông tiến sĩ Bàng Bối kia có chút vấn đề, đã thế còn liên quan đến Cung Ứng Huyền và ký ức về mặt nạ hình chim, đúng thật là tên bác sĩ họ Vương kia làm ư? Chỉ sợ tiến sĩ Bàng Bối còn có đầy đủ thời gian và năng lực hơn thôi.
Mặc dù bụng đầy nghi ngờ, Nhậm Diệc vẫn không ngừng tìm lý do vì Cung Ứng Huyền, thực ra cũng là tìm lý do cho chính mình. Anh muốn tìm cho bản thân một lý do, để không đổ tội cho Cung Ứng Huyền.
Anh không thể chấp nhận được Cung Ứng Huyền lại đối xử với cha mình như vậy, khiến ông ấy không ngừng trở lại chuyện cũ đau khổ nhất, thậm chí bắt đầu lẫn lộn với thực tại.
Nhậm Diệc siết chặt nắm đấm, trái tim dường như bị một khối chì buộc chặt, không ngừng rơi xuống.
Anh muốn hỏi cho rõ ràng, anh phải trực diện, nhìn vào đôi mắt Cung Ứng Huyền, hỏi cho ra lẽ.
Anh lấy điện thoại di động ra, gửi cho Cung Ứng Huyền một tin nhắn WeChat: Bao giờ cậu qua đây?
Cung Ứng Huyền trả lời rất nhanh: Rất nhanh thôi, chờ tôi.
Nhậm Diệc nhìn mấy chữ kia nhiều lần, nhìn đến mức đôi mắt tụ máu.
- ---
Nhậm Diệc đi vào phòng vệ sinh, dội mấy lần nước lạnh lên mặt, điều chỉnh tốt biểu cảm trong gương rồi mới xuống lầu.
Các chiến sĩ với người nhà đang vừa xem chương trình gala cuối năm, vừa làm sủi cảo, còn luân phiên biểu diễn các tiết mục ngẫu hứng, tự giải trí, rất náo nhiệt.
"Lão đội trưởng ngủ chưa?"
Nhậm Diệc cười cười: "Ngủ rồi, lão Nhậm dễ mệt lắm, chắc không ăn được sủi cảo đâu."
"Tiếc thật, hôm nay trong sủi cảo có tôm nõn bóc vỏ, sò điệp khô, tươi lắm, chỉ đạo viên chỉ đến lúc làm đồ Tết mới không keo kiệt thôi."
Khúc Dương Ba lườm cậu ta một cái: "Biết cái gì gọi là quản lý tài vụ không? Cậu tưởng quản lý tài vụ dễ lắm đó à, muốn tiêu là tiêu sao. Các cậu mỗi ngày đều được ăn ngon mặc đẹp, đều là tôi tiết kiệm từng đường kim mũi chỉ mới ra đấy."
"Còn từng đường kim mũi chỉ, ối mẹ ơi."
"Đây là biện pháp tu từ, đọc thêm nhiều sách đi."
"Cậu im được rồi, không ai trong trung đội chúng ta nói lại được chỉ đạo viên đâu."
"Tôi thấy cả trung đoàn cũng chẳng ai nói nổi ấy chứ, nếu như có tổ chức giải hùng biện về phòng cháy ở Bắc Kinh, thể nào chỉ đạo viên cũng đứng nhất."
"Ha ha ha --"
Nghe tiếng cười nói vang lên trong phòng, nụ cười trên mặt Nhậm Diệc lại vô cùng cứng ngắc. Anh không muốn bị nhìn ra bất thường, bèn chủ động qua giúp gói sủi cảo, chẳng qua vẫn mất tập trung, lo lắng, có chút sợ hãi chờ đợi Cung Ứng Huyền. Chờ đợi đáp án của hắn.
- ---
Nhìn thì đã sắp đến nửa đêm 12 giờ, các chiến sĩ đã chuẩn bị lửa trại xong xuôi, sẽ chờ đến đúng thời khắc đó để nhóm lửa, thay cho pháo hoa để rọi sáng vận may cho chặng đường năm mới.
Nhậm Diệc mắc áo lông đứng trên sân tập, nhìn các chiến sĩ trẻ tuổi đang hưng phấn vui đùa, hồi tưởng lại nhiều năm về trước. Vào thời điểm anh mới đặt chân đến trung đội, có phải cũng giống như mấy đứa không?
Lý Táp kêu lên: "Nhậm đội, sắp tới giờ rồi, còn 5 phút nữa thôi, gọi tất cả mọi người cùng ra đi."
"Được."
Lúc này, cửa chính của trung đội đột nhiên mở ra, một chiếc xe SUV màu đen chậm rãi lái vào sân tập. Đó là xe của Cung Ứng Huyền, trong nháy mắt, trái tim Nhậm Diệc đã bị nhấc lên tận cuống họng.
Xe vững vàng đỗ lại, cửa xe mở ra. Một đôi chân dài chống xuống trước, Cung Ứng Huyền diện một bộ áo da màu đen kèm quần bò, lững thững đi về phía anh, trên mặt mang ý cười.
Nhậm Diệc có thể nghe được một số người nhà là nữ ở phía sau nhỏ giọng thán phục. Rất nhiều người lúc mới nhìn thấy Cung Ứng Huyền đều vậy, hắn quả thực có một gương mặt đẹp đẽ được ông trời ưu ái, nhưng đó không phải điều quan trọng nhất khiến anh thích hắn.
Sự thông minh của hắn, sự đơn thuần của hắn, cả sự cố chấp, chân thành, dũng cảm của hắn, hắn có nhiều phẩm chất cao đẹp như vậy, đó mới chính là lý do khiến Nhậm Diệc đắm sâu và không thể tự kiềm chế được.
Cũng bởi vậy, Nhậm Diệc sợ phải đối mặt với chân tướng. Anh sợ mình chưa từng thật sự hiểu Cung Ứng Huyền, mà chỉ do bị vẻ ngoài che mắt.
Cung Ứng Huyền đi tới bên Nhậm Diệc, thở gấp một hơi: "Cũng may giờ này không tắc đường." Hắn lái xe nhanh như gió chạy qua, chính là bởi muốn cùng đón giao thừa với Nhậm Diệc. Hồi Tết dương lịch, bọn họ đã đón giao thừa ở trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, lần đáng ra là "hẹn hò" đầu tiên cũng bị lỡ, bởi vậy đến dịp Tết cổ truyền này, hắn một lòng muốn bù đắp lại.
Nhậm Diệc kinh ngạc nhìn Cung Ứng Huyền, ánh mắt mang vẻ hơi hoảng hốt.
"Nhậm Diệc?" Cung Ứng Huyền khó hiểu nhìn Nhậm Diệc.
"Ơi." Nhậm Diệc phục hồi lại tinh thần, "Không phải cậu... Sao cậu lại đến sớm như vậy."
"Tôi không thích ở cùng mấy người họ hàng kia." Cung Ứng Huyền giơ tay lên, ấn một cái xuống chìa khóa xe, cốp sau từ từ mở ra, hắn nói với Đinh Kình, "Trong cốp có nhiều đồ Tết lắm, dỡ xuống đi."
"Vâng, được." Đinh Kình từ lâu đã quen Cung Ứng Huyền sai khiến người ta khắp nơi, cậu hét to một tiếng, "Các anh chị em ơi có đồ ăn ngon này, mau tới dỡ hàng!"
Nhậm Diệc nhìn đồng hồ: "Sắp tới giao thừa rồi. Chúng tôi chủ yếu đốt lửa trại, hay là..." Anh lập tức ý thức được, lửa trại đối với Cung Ứng Huyền mà nói thì không thể nào vui được, bèn sửa lời, "Cậu không muốn xem thì cứ vào trong chờ tôi."
Cung Ứng Huyền liếc mắt nhìn không gian bãi tập: "Không sao, lửa ở mức như này, tôi đã không sợ nữa rồi."
"Tốt lắm."
"Anh mệt phải không, sao lại mất tinh thần vậy?"
"Ừ, buổi sáng trung đội bận lắm, xế chiều lại đưa cha tôi từ bệnh viện về đây, cả ngày không lúc nào ngơi tay." Nhậm Diệc nói xong thì cẩn thận quan sát vẻ mặt Cung Ứng Huyền.
Quả nhiên, khi nghe đến đoạn Nhậm Diệc đón cha anh trở về, sắc mặt Cung Ứng Huyền hơi biến đổi.
Lòng Nhậm Diệc cũng chùng xuống theo, anh vừa định nói tiếp gì đó, các chiến sĩ cùng với người nhà đã xúm lại bên lửa trại, hiển nhiên là sắp tới giờ rồi.
"Nhanh nhanh nhanh, phóng máy bay không người lái lên đi, đội phó, cậu chuẩn bị châm lửa đi, ê này cậu qua chỗ khác mà chụp ảnh, góc ở đấy đẹp, đến rồi đến rồi, 10, 9, 8..... 3, 2, 1, châm lửa!"
Lửa trại trong nháy mắt đã được thắp lên, ngọn lửa lập tức bùng cao hơn 3 mét, cứ như một bó đuốc cao ngút trời, mặc cho gió lạnh ăn mòn, quật cường thắp sáng màn đêm đen.
Lửa là dạng tồn tại nào chứ, nó có thể vô tình hủy diệt, cũng có thể rọi sáng một cách đầy dịu dàng. Dã tính của nó khó thuần hóa, mà cũng có thể để người sử dụng, con người vừa muốn sử dụng, lại vừa phải đối đầu với nó.
Không thể không nói, lời giải thích của Tử Diễm về lửa có đạo lý nhất định. Nó giống như ý niệm của thần - dù là có hay không, bất kể là hủy diệt hay là hồi sinh, chỉ cần đốt cháy lên thì sẽ ấm áp. Lửa chỉ là lửa, chỉ làm duy nhất một việc, đó chính là thiêu đốt. Mà cho đến cùng nó mang lại cho vạn vật điều gì, đều do chính vận mệnh của chúng.
Chắng trách Tử Diễm có thể tẩy não nhiều giáo đồ như vậy.
"Oa, Tết đến rồi!"
"Chúc mừng năm mới."
Mọi người hân hoan chúc Tết lẫn nhau.
Cùng lúc đó, Cung Ứng Huyền lặng lẽ nắm lấy tay Nhậm Diệc ở sau lưng, ngoài miệng hắn nói không sợ, nhưng thật ra ở gần lửa như thế, hắn vẫn ít nhiều không được thoải mái.
Đáng lẽ ra Nhậm Diệc sẽ nắm chặt trở lại, nhưng anh đột nhiên lại không có khí lực như vậy nữa. Nói đúng hơn, là sức lực.
Mọi người phấn khởi nhảy vòng tròn quanh lửa trại, hai người miễn cưỡng nhảy theo vài vòng là rời khỏi sân tập, tiến vào phòng họp.
Vừa đóng cửa, Cung Ứng Huyền đã ôm lấy Nhậm Diệc từ phía sau lưng, nhẹ nhàng đung đưa, dán vào lỗ tai anh, thì thầm: "Hôm nay anh không phát hiện tôi có gì khác bình thường à?"
Nhậm Diệc ngập ngừng: "Cái gì?"
"Tôi mặc quần áo mới đó." Cung Ứng Huyền nói với vẻ không hài lòng lắm, "Vậy cũng không thấy sao?"
"Rất ưa nhìn."
"Không giống phong cách bình thường, anh thích kiểu trang phục thoải mái này đúng không." Cung Ứng Huyền hôn một cái lên má Nhậm Diệc, "Mặt anh lạnh, nhưng cổ lại nóng."
Nhậm Diệc gỡ tay Cung Ứng Huyền ra, xoay người lại, mặt vô cảm nhìn hắn, thấp giọng nói: "Tôi có việc muốn hỏi cậu."
Cung Ứng Huyền nhận ra bầu không khí không được giống bình thường, thật ra hôm nay từ lúc mới thấy Nhậm Diệc, hắn đã phát hiện anh không ổn lắm rồi. Hắn thông minh cỡ nào chứ, đã ý thức được gì đó. Hắn cũng nghiêm mặt nói: "Anh hỏi đi."
Trước khi Cung Ứng Huyền đến, Nhậm Diệc đã nghĩ đến rất nhiều cách hỏi khéo, chỉ là nhìn khuôn mặt quen thuộc này, anh đột nhiên không muốn quanh co lòng vòng nữa. Anh hít sâu một hơi, dùng một giọng run run mà hỏi: "Có phải tiến sĩ Bàng Bối làm thôi miên sâu cho cha tôi không."
Sắc mặt Cung Ứng Huyền tái đi đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường, mắt cũng rủ xuống, lảng tránh ánh mắt của Nhậm Diệc.
Nhìn thấy phản ứng của Cung Ứng Huyền, trái tim Nhậm Diệc hoàn toàn nguội lạnh.
Hắn biết, hắn biết chuyện!
"Nhậm Diệc, chuyện này..."
"Cậu biết." Nhậm Diệc nhìn Cung Ứng Huyền với vẻ không dám tin, "Cậu biết, nhưng cậu gạt tôi."
"Tôi biết anh sẽ không đồng ý."
"Đương nhiên tôi sẽ không đồng ý rồi!" Nhậm Diệc bất thình lình rống to một tiếng.
Cảm xúc của anh bùng nổ dữ dội mà không hề có điềm báo trước, khiến Cung Ứng Huyền ngây người.
Xưa nay Nhậm Diệc chưa từng hung dữ với hắn, hắn cũng chưa từng thấy một Nhậm Diệc như thế bao giờ.
"Anh, anh nghe tôi nói."
"Là cậu sai khiến." Đôi mắt Nhậm Diệc lập tức đỏ ngầu, "Là cậu sai khiến tiến sĩ Bàng Bối tiến hành thôi miên sâu với cha tôi."
Cung Ứng Huyền nhìn ánh mắt phẫn nộ của Nhậm Diệc, lòng hoàn toàn hoảng loạn, hắn cắn răng: "Ừ."
Một tia hy vọng cuối cùng cũng bị ép vỡ tan tành, thân hình Nhậm Diệc run rẩy, trái tim đau nhói. Anh nhìn chằm chằm Cung Ứng Huyền với vẻ khó lòng chấp nhận nổi: "Cậu nghi ngờ cha tôi, cậu nghi ngờ cha tôi!"
"Nhậm Diệc, anh bình tĩnh đi." Cung Ứng Huyền hít sâu một hơi, "Chúng tôi vẫn luôn hoài nghi người năm đó tham dự cứu viện, cha anh là người đầu tiên tiến vào hiện trường..."
"Đúng! Ông ấy là người đầu tiên tiến vào hiện trường!" Nhậm Diệc run giọng nói, "Ông ấy là người đầu tiên tiến vào hiện trường để cứu cậu ra khỏi ngọn lửa!"
Cung Ứng Huyền ấp úng nói: "Chúng tôi đã thu thập rất nhiều chứng cứ, tất cả đều chứng minh hung thủ cực kỳ chuyên nghiệp, hoặc là hắn ta có chuyên gia giúp đỡ, mà người đầu tiên tiến vào hiện trường, sẽ có nhiều thời gian với thời cơ nhất, chúng tôi chỉ muốn xác nhận..."
"Cậu muốn xác nhận cái gì?" Nhậm Diệc nhìn Cung Ứng Huyền đăm đăm, "Tôi dồn hết sức lực để giúp cậu tìm chứng cứ, tìm hung thủ, quay đầu lại thấy cậu nghi ngờ cha tôi? Tôi nói cho cậu biết, cha tôi trong mắt tôi là một người, mà suốt đời này, ông không hề để tâm đến việc thăng chức hay làm giàu. Ông ấy là một người vừa ngay thẳng lại chính trực, đã cứu số người không đếm xuể. Ông sẽ không bao giờ, không bao giờ có thể làm hại người khác!" Tiếng Nhậm Diệc dần dần nghẹn ngào, anh đã thất vọng và đau lòng tới cực điểm.
"Tôi tin tưởng anh, tôi cũng không muốn nghi ngờ cha anh, bởi vậy tôi mới hy vọng có thể lấy thêm càng nhiều thông tin từ trong ký ức của ông ấy, tôi muốn bắt được hung thủ nhanh bao nhiêu, anh mới được an toàn sớm bấy nhiêu."
"Vốn dĩ cậu không phải vì an toàn của tôi." Nhậm Diệc chỉ vào Cung Ứng Huyền, trợn mắt đến nỗi sắp nứt, "Cậu chỉ vì báo thù, chỉ vì báo thù cho chính cậu mà thôi."
"Hai điều này mâu thuẫn sao?" Cung Ứng Huyền cũng cuống, "Nhậm Diệc, anh bình tĩnh một chút, kẻ thù của chúng ta là một người mà!"
"Thế à?" Nhậm Diệc nghiến răng nói, "Ở trong lòng cậu, chắc cha tôi cũng là kẻ thù của cậu thôi. Người cứu cậu ra khỏi ngọn lửa kia, cậu nghi ngờ ông ấy là hung thủ phóng hỏa, tại sao cậu không nói cho tôi? Tại sao cậu không dám nói cho tôi!"
"Bởi vì tôi biết anh sẽ không chấp nhận!"
"Thế nên cậu liền dám gạt tôi làm tất cả những chuyện này! Cậu dựa vào cái gì!" Nhậm Diệc quát, "Cung Ứng Huyền, cậu dựa vào cái gì hả? Chỉ vào việc xưa nay tôi không nỡ lòng nào nổi giận với cậu, đúng không? Cậu cho rằng tôi cái gì cũng có thể khoan nhượng với cậu, đúng không? Ngay cả cậu có tổn thương cha tôi!"
"Tôi không có!" Cung Ứng Huyền quát, "Tôi không muốn làm hại ông ấy! tiến sĩ Bàng Bối cực kỳ cẩn thận, chỉ là gần đây ông ấy sẽ thường thường nhớ lại đoạn ký ức kia, qua một thời gian ngắn là không sao!"
"Cút mẹ nó cái "không sao" đi!" Nhậm Diệc trừng Cung Ứng Huyền với đôi mắt đỏ ngầu, "Chính cậu từng làm thôi miên sâu, cậu biết quá trình đó với di chứng để lại gây đau đớn cỡ nào. Cha tôi, ông ấy là một bệnh nhân, cậu thôi miên xong có thể chỉ nhớ lại mấy lần, còn cha tôi thực sự sẽ trở lại! Xưa nay ông ấy không trở về năm ấy, bởi đó là một năm đau khổ nhất, giày vò nhất trong cuộc đời mình! Nhưng hôm nay ông ấy trở lại, có thể sau này sẽ không ngừng trở lại, đều là tại các người, bởi các người chưa có sự cho phép của tôi, đã tự ý đưa ông ấy về năm đó!" Nhậm Diệc giận dữ một cách công tâm, tàn nhẫn đẩy Cung Ứng Huyền, "Cậu còn dám nói cậu không muốn làm hại ông ấy!"
Cung Ứng Huyền bị đẩy một cái làm lảo đảo, hắn nhìn vẻ tức giận của Nhậm Diệc, đau lòng không chịu nổi. Nhậm Diệc xưa nay sẽ không đối xử với hắn như vậy, cả vẻ mặt lẫn giọng nói đều nghiêm túc, càng sẽ không nhìn hắn bằng ánh mắt như thế.
Ánh mắt ấy khiến hắn sợ hãi.
Cung Ứng Huyền khẽ cắn môi: "... Tôi chỉ muốn bắt được hung thủ."
"Đúng, cậu muốn bắt được hung thủ, tất cả những gì cậu làm 19 năm qua, đều là để bắt hung thủ." Nhậm Diệc nức nở, "Nhưng mà cái đó liên quan gì đến cha tôi? 19 năm trước ông ấy cứu cậu mà. Tôi không dám nói mỗi một lính cứu hỏa đều trăm phần trăm là người tốt, nhưng tôi hiểu rõ người bên cạnh mình. Cha tôi, chỉ vì cứu người, ông ấy đã vô số đặt mình vào nguy hiểm chí mạng, đã vô số lần ông ấy có thể trở thành Tôn Định Nghĩa. Một người như vậy vĩnh viễn không thể hãm hại người khác."
Cung Ứng Huyền khó nhọc nói: "Nhậm Diệc, tôi biết anh tin tưởng cha mình, đây cũng chính là nguyên nhân khiến tôi không muốn nói cho anh, thế nhưng rất nhiều chứng cứ đều... Đều hướng vào người đầu tiên tiến vào đám cháy. Thời điểm đóng cửa, nổi lửa, tình huống tại hiện trường, tất cả chứng tỏ người đầu tiên tiến vào đám cháy ảnh hưởng trực tiếp tới kết quả điều tra."
Nghe một đoạn phân tích vừa lý trí vừa hà khắc này, Nhậm Diệc chỉ cảm thấy lòng như tro nguội. Anh không thể tưởng tượng được, trong suốt thời gian qua anh với Cung Ứng Huyền thân mật, Cung Ứng Huyền lại đang lén lút tìm cách làm sao để lợi dụng cha anh, thậm chí hoài nghi ông - người cha lính cứu hỏa anh hùng của anh - là kẻ phóng hỏa.
Giọng Nhậm Diệc đột nhiên trở nên bình tĩnh: "Cậu bắt đầu nghi ngờ cha tôi từ khi nào? Từ lúc mới đầu?"
Cung Ứng Huyền không nói gì, xem như là ngầm thừa nhận.
"Cậu vì cái này mới tiếp cận tôi sao? Cậu vì cái này mới làm bạn với tôi sao?"
Cung Ứng Huyền ngẩng phắt đầu lên: "Không phải! Trước đây tôi không biết hai người là cha con!"
Nhậm Diệc nhìn Cung Ứng Huyền, tự dưng lại cảm thấy có chút không quen người này. Lúc bấy giờ, từng chữ hắn nói ra đều trở nên không đáng tin. Anh lắc đầu: "Không, cậu đã biết lâu rồi, là cậu cố ý, đây cũng không khó điều tra, nửa hệ thống PCCC đều biết Nhậm Hướng Vinh là cha tôi."
"Tôi thật sự không biết!" Cung Ứng Huyền cuống đến độ hai mắt đỏ hoe, "Lúc ấy chúng tôi còn chưa bắt đầu điều tra nhân viên cứu viện."
Nhậm Diệc đột nhiên nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Ngay cả trước đây không biết, vậy biết rồi thì sao? Cậu nghi tôi là con của một người hại chết cả nhà cậu, cậu nhìn tôi với ánh mắt thế nào? Cậu ôm tâm tình gì để ngủ cùng tôi? Hả? Cậu đắc ý lắm phải không, khi lợi dụng tôi từ trong ra ngoài một cách triệt để ấy?!" Anh càng nói càng tuyệt vọng, anh hồi tưởng lại hết thảy những ký ức từ khi hai người quen nhau đến giờ, những điều anh tự cho là ngọt ngào kia, tất cả đều biến chất, toàn bộ.
Cung Ứng Huyền gằn giọng nói: "Tôi không có, tôi không nghĩ muốn lợi dụng anh! Bất kể chân tướng năm đó ra sao, anh đều vô tội, tôi chưa từng đối xử anh với cha anh theo cách giống nhau."
Nhậm Diệc cố nén nước mắt, quay lưng lại: "Cậu đi đi."
"Tôi xin lỗi." Cung Ứng Huyền nhìn bóng lưng lạnh lùng và cương quyết của Nhậm Diệc, hoàn toàn hoảng loạn. Có một giọng nói vang dội trong đầu hắn, xin đừng đối xử với hắn như vậy, hắn không chịu được Nhậm Diệc đối xử với mình như thế. Người dịu dàng và bao dung ấy, không thể đối xử với hắn như thế được, "Xin lỗi..."
"Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy cậu, đi đi." Nhậm Diệc nhắm hai mắt lại.
"Nhậm Diệc..."
"Đi!" Nhâm Diệc quát.
Vành mắt Cung Ứng Huyền đỏ hoe, rưng rưng muốn khóc. Hắn đau lòng cắn môi, xoay người đẩy cửa rời đi.
Nước mắt Nhậm Diệc chảy dài trên má.
Người trong lòng anh, không phải là người như vậy. Người mà tuy tùy hứng nhưng nội tâm dịu dàng ấy, sẽ không đối xử với anh như thế, sẽ không nhân lúc anh vừa mới mất đi đồng đội, lại đâm một dao vào tim anh.
Nhưng, đó là ai đây.
Anh thật sự hiểu được người mình yêu chăng?
Anh nghe thấy tiếng các chiến sĩ cười đùa vang lên từ bãi tập ngoài cửa sổ, bởi bọn họ đang bận dựng lửa trại bằng những chiếc săm xe cũ dùng cho tập huấn cứu hỏa, cũng nghe được tiếng nhạc của gala hội xuân phát ra từ phòng giải trí. Tất cả đều là sự sum họp đầy vui vẻ và ấm cúng, còn anh lại ngồi trong văn phòng không một ánh đèn, cảm thấy cả người lạnh toát.
Chỉ trong nháy mắt anh đã hiểu, hiểu rằng tại sao tiến sĩ Bàng Bối muốn làm thôi miên sâu với anh, cũng như lần bọn họ từng muốn nói lại thôi là thế nào.
Điều anh không hiểu chính là, đến cùng Cung Ứng Huyền đã bắt đầu hoài nghi cha anh từ bao giờ? Khi đang hoài nghi ông, đối xử với anh lại ra sao? Trong suốt quãng thời gian dài như vậy tới nay, Cung Ứng Huyền đã ôm tâm thái thế nào khi nhìn anh dồn hết tâm tư để tìm kiếm manh mối của năm đó?
Anh khó chịu đến mức chẳng biết phải làm sao.
Hôm nay vốn dĩ đã có thể trở thành một ngày có biết bao hân hoan, nếu tất cả đều giống như trong tưởng tượng, Cung Ứng Huyền có lẽ sẽ đồng ý lời thổ lộ của anh. Nhưng hiện tại, anh thậm chí bắt đầu hoài nghi mục đích thật Cung Ứng Huyền tiếp cận mình.
Dù gì, Cung Ứng Huyền cũng đã từng nói "Tôi cảm thấy ghê tởm."
Nhậm Diệc giơ tay che mắt, người hơi run rẩy.
Tại sao lại như vậy? Anh dốc hết khả năng mà giúp Cung Ứng Huyền tìm ra hung thủ, nhưng Cung Ứng Huyền lại nghi ngờ cha ruột của anh?! Thậm chí còn giấu anh, dụ anh ký xuống thỏa thuận miễn trách, tự ý tiến hành thôi miên sâu cho cha anh!
Không, đây không hề giống như một chuyện Cung Ứng Huyền sẽ làm, hắn sẽ không đối xử với vậy với anh. Sau khi bọn họ trải qua mấy lần vào sinh ra tử, rồi lại có một mối ràng buộc vượt trên những người bình thường, sao hắn có thể làm được?!
Biết đâu, biết đâu là tiến sĩ Bàng Bối tự ý làm, biết đâu thỏa thuận đó gần như không có gì khác biệt với cái trước đó anh đã ký, biết đâu Cung Ứng Huyền căn bản không biết chuyện?
Đúng vậy, sự việc còn chưa ngã ngũ, anh không nên nhận định quá sớm. Anh vẫn luôn cảm thấy ông tiến sĩ Bàng Bối kia có chút vấn đề, đã thế còn liên quan đến Cung Ứng Huyền và ký ức về mặt nạ hình chim, đúng thật là tên bác sĩ họ Vương kia làm ư? Chỉ sợ tiến sĩ Bàng Bối còn có đầy đủ thời gian và năng lực hơn thôi.
Mặc dù bụng đầy nghi ngờ, Nhậm Diệc vẫn không ngừng tìm lý do vì Cung Ứng Huyền, thực ra cũng là tìm lý do cho chính mình. Anh muốn tìm cho bản thân một lý do, để không đổ tội cho Cung Ứng Huyền.
Anh không thể chấp nhận được Cung Ứng Huyền lại đối xử với cha mình như vậy, khiến ông ấy không ngừng trở lại chuyện cũ đau khổ nhất, thậm chí bắt đầu lẫn lộn với thực tại.
Nhậm Diệc siết chặt nắm đấm, trái tim dường như bị một khối chì buộc chặt, không ngừng rơi xuống.
Anh muốn hỏi cho rõ ràng, anh phải trực diện, nhìn vào đôi mắt Cung Ứng Huyền, hỏi cho ra lẽ.
Anh lấy điện thoại di động ra, gửi cho Cung Ứng Huyền một tin nhắn WeChat: Bao giờ cậu qua đây?
Cung Ứng Huyền trả lời rất nhanh: Rất nhanh thôi, chờ tôi.
Nhậm Diệc nhìn mấy chữ kia nhiều lần, nhìn đến mức đôi mắt tụ máu.
- ---
Nhậm Diệc đi vào phòng vệ sinh, dội mấy lần nước lạnh lên mặt, điều chỉnh tốt biểu cảm trong gương rồi mới xuống lầu.
Các chiến sĩ với người nhà đang vừa xem chương trình gala cuối năm, vừa làm sủi cảo, còn luân phiên biểu diễn các tiết mục ngẫu hứng, tự giải trí, rất náo nhiệt.
"Lão đội trưởng ngủ chưa?"
Nhậm Diệc cười cười: "Ngủ rồi, lão Nhậm dễ mệt lắm, chắc không ăn được sủi cảo đâu."
"Tiếc thật, hôm nay trong sủi cảo có tôm nõn bóc vỏ, sò điệp khô, tươi lắm, chỉ đạo viên chỉ đến lúc làm đồ Tết mới không keo kiệt thôi."
Khúc Dương Ba lườm cậu ta một cái: "Biết cái gì gọi là quản lý tài vụ không? Cậu tưởng quản lý tài vụ dễ lắm đó à, muốn tiêu là tiêu sao. Các cậu mỗi ngày đều được ăn ngon mặc đẹp, đều là tôi tiết kiệm từng đường kim mũi chỉ mới ra đấy."
"Còn từng đường kim mũi chỉ, ối mẹ ơi."
"Đây là biện pháp tu từ, đọc thêm nhiều sách đi."
"Cậu im được rồi, không ai trong trung đội chúng ta nói lại được chỉ đạo viên đâu."
"Tôi thấy cả trung đoàn cũng chẳng ai nói nổi ấy chứ, nếu như có tổ chức giải hùng biện về phòng cháy ở Bắc Kinh, thể nào chỉ đạo viên cũng đứng nhất."
"Ha ha ha --"
Nghe tiếng cười nói vang lên trong phòng, nụ cười trên mặt Nhậm Diệc lại vô cùng cứng ngắc. Anh không muốn bị nhìn ra bất thường, bèn chủ động qua giúp gói sủi cảo, chẳng qua vẫn mất tập trung, lo lắng, có chút sợ hãi chờ đợi Cung Ứng Huyền. Chờ đợi đáp án của hắn.
- ---
Nhìn thì đã sắp đến nửa đêm 12 giờ, các chiến sĩ đã chuẩn bị lửa trại xong xuôi, sẽ chờ đến đúng thời khắc đó để nhóm lửa, thay cho pháo hoa để rọi sáng vận may cho chặng đường năm mới.
Nhậm Diệc mắc áo lông đứng trên sân tập, nhìn các chiến sĩ trẻ tuổi đang hưng phấn vui đùa, hồi tưởng lại nhiều năm về trước. Vào thời điểm anh mới đặt chân đến trung đội, có phải cũng giống như mấy đứa không?
Lý Táp kêu lên: "Nhậm đội, sắp tới giờ rồi, còn 5 phút nữa thôi, gọi tất cả mọi người cùng ra đi."
"Được."
Lúc này, cửa chính của trung đội đột nhiên mở ra, một chiếc xe SUV màu đen chậm rãi lái vào sân tập. Đó là xe của Cung Ứng Huyền, trong nháy mắt, trái tim Nhậm Diệc đã bị nhấc lên tận cuống họng.
Xe vững vàng đỗ lại, cửa xe mở ra. Một đôi chân dài chống xuống trước, Cung Ứng Huyền diện một bộ áo da màu đen kèm quần bò, lững thững đi về phía anh, trên mặt mang ý cười.
Nhậm Diệc có thể nghe được một số người nhà là nữ ở phía sau nhỏ giọng thán phục. Rất nhiều người lúc mới nhìn thấy Cung Ứng Huyền đều vậy, hắn quả thực có một gương mặt đẹp đẽ được ông trời ưu ái, nhưng đó không phải điều quan trọng nhất khiến anh thích hắn.
Sự thông minh của hắn, sự đơn thuần của hắn, cả sự cố chấp, chân thành, dũng cảm của hắn, hắn có nhiều phẩm chất cao đẹp như vậy, đó mới chính là lý do khiến Nhậm Diệc đắm sâu và không thể tự kiềm chế được.
Cũng bởi vậy, Nhậm Diệc sợ phải đối mặt với chân tướng. Anh sợ mình chưa từng thật sự hiểu Cung Ứng Huyền, mà chỉ do bị vẻ ngoài che mắt.
Cung Ứng Huyền đi tới bên Nhậm Diệc, thở gấp một hơi: "Cũng may giờ này không tắc đường." Hắn lái xe nhanh như gió chạy qua, chính là bởi muốn cùng đón giao thừa với Nhậm Diệc. Hồi Tết dương lịch, bọn họ đã đón giao thừa ở trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, lần đáng ra là "hẹn hò" đầu tiên cũng bị lỡ, bởi vậy đến dịp Tết cổ truyền này, hắn một lòng muốn bù đắp lại.
Nhậm Diệc kinh ngạc nhìn Cung Ứng Huyền, ánh mắt mang vẻ hơi hoảng hốt.
"Nhậm Diệc?" Cung Ứng Huyền khó hiểu nhìn Nhậm Diệc.
"Ơi." Nhậm Diệc phục hồi lại tinh thần, "Không phải cậu... Sao cậu lại đến sớm như vậy."
"Tôi không thích ở cùng mấy người họ hàng kia." Cung Ứng Huyền giơ tay lên, ấn một cái xuống chìa khóa xe, cốp sau từ từ mở ra, hắn nói với Đinh Kình, "Trong cốp có nhiều đồ Tết lắm, dỡ xuống đi."
"Vâng, được." Đinh Kình từ lâu đã quen Cung Ứng Huyền sai khiến người ta khắp nơi, cậu hét to một tiếng, "Các anh chị em ơi có đồ ăn ngon này, mau tới dỡ hàng!"
Nhậm Diệc nhìn đồng hồ: "Sắp tới giao thừa rồi. Chúng tôi chủ yếu đốt lửa trại, hay là..." Anh lập tức ý thức được, lửa trại đối với Cung Ứng Huyền mà nói thì không thể nào vui được, bèn sửa lời, "Cậu không muốn xem thì cứ vào trong chờ tôi."
Cung Ứng Huyền liếc mắt nhìn không gian bãi tập: "Không sao, lửa ở mức như này, tôi đã không sợ nữa rồi."
"Tốt lắm."
"Anh mệt phải không, sao lại mất tinh thần vậy?"
"Ừ, buổi sáng trung đội bận lắm, xế chiều lại đưa cha tôi từ bệnh viện về đây, cả ngày không lúc nào ngơi tay." Nhậm Diệc nói xong thì cẩn thận quan sát vẻ mặt Cung Ứng Huyền.
Quả nhiên, khi nghe đến đoạn Nhậm Diệc đón cha anh trở về, sắc mặt Cung Ứng Huyền hơi biến đổi.
Lòng Nhậm Diệc cũng chùng xuống theo, anh vừa định nói tiếp gì đó, các chiến sĩ cùng với người nhà đã xúm lại bên lửa trại, hiển nhiên là sắp tới giờ rồi.
"Nhanh nhanh nhanh, phóng máy bay không người lái lên đi, đội phó, cậu chuẩn bị châm lửa đi, ê này cậu qua chỗ khác mà chụp ảnh, góc ở đấy đẹp, đến rồi đến rồi, 10, 9, 8..... 3, 2, 1, châm lửa!"
Lửa trại trong nháy mắt đã được thắp lên, ngọn lửa lập tức bùng cao hơn 3 mét, cứ như một bó đuốc cao ngút trời, mặc cho gió lạnh ăn mòn, quật cường thắp sáng màn đêm đen.
Lửa là dạng tồn tại nào chứ, nó có thể vô tình hủy diệt, cũng có thể rọi sáng một cách đầy dịu dàng. Dã tính của nó khó thuần hóa, mà cũng có thể để người sử dụng, con người vừa muốn sử dụng, lại vừa phải đối đầu với nó.
Không thể không nói, lời giải thích của Tử Diễm về lửa có đạo lý nhất định. Nó giống như ý niệm của thần - dù là có hay không, bất kể là hủy diệt hay là hồi sinh, chỉ cần đốt cháy lên thì sẽ ấm áp. Lửa chỉ là lửa, chỉ làm duy nhất một việc, đó chính là thiêu đốt. Mà cho đến cùng nó mang lại cho vạn vật điều gì, đều do chính vận mệnh của chúng.
Chắng trách Tử Diễm có thể tẩy não nhiều giáo đồ như vậy.
"Oa, Tết đến rồi!"
"Chúc mừng năm mới."
Mọi người hân hoan chúc Tết lẫn nhau.
Cùng lúc đó, Cung Ứng Huyền lặng lẽ nắm lấy tay Nhậm Diệc ở sau lưng, ngoài miệng hắn nói không sợ, nhưng thật ra ở gần lửa như thế, hắn vẫn ít nhiều không được thoải mái.
Đáng lẽ ra Nhậm Diệc sẽ nắm chặt trở lại, nhưng anh đột nhiên lại không có khí lực như vậy nữa. Nói đúng hơn, là sức lực.
Mọi người phấn khởi nhảy vòng tròn quanh lửa trại, hai người miễn cưỡng nhảy theo vài vòng là rời khỏi sân tập, tiến vào phòng họp.
Vừa đóng cửa, Cung Ứng Huyền đã ôm lấy Nhậm Diệc từ phía sau lưng, nhẹ nhàng đung đưa, dán vào lỗ tai anh, thì thầm: "Hôm nay anh không phát hiện tôi có gì khác bình thường à?"
Nhậm Diệc ngập ngừng: "Cái gì?"
"Tôi mặc quần áo mới đó." Cung Ứng Huyền nói với vẻ không hài lòng lắm, "Vậy cũng không thấy sao?"
"Rất ưa nhìn."
"Không giống phong cách bình thường, anh thích kiểu trang phục thoải mái này đúng không." Cung Ứng Huyền hôn một cái lên má Nhậm Diệc, "Mặt anh lạnh, nhưng cổ lại nóng."
Nhậm Diệc gỡ tay Cung Ứng Huyền ra, xoay người lại, mặt vô cảm nhìn hắn, thấp giọng nói: "Tôi có việc muốn hỏi cậu."
Cung Ứng Huyền nhận ra bầu không khí không được giống bình thường, thật ra hôm nay từ lúc mới thấy Nhậm Diệc, hắn đã phát hiện anh không ổn lắm rồi. Hắn thông minh cỡ nào chứ, đã ý thức được gì đó. Hắn cũng nghiêm mặt nói: "Anh hỏi đi."
Trước khi Cung Ứng Huyền đến, Nhậm Diệc đã nghĩ đến rất nhiều cách hỏi khéo, chỉ là nhìn khuôn mặt quen thuộc này, anh đột nhiên không muốn quanh co lòng vòng nữa. Anh hít sâu một hơi, dùng một giọng run run mà hỏi: "Có phải tiến sĩ Bàng Bối làm thôi miên sâu cho cha tôi không."
Sắc mặt Cung Ứng Huyền tái đi đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường, mắt cũng rủ xuống, lảng tránh ánh mắt của Nhậm Diệc.
Nhìn thấy phản ứng của Cung Ứng Huyền, trái tim Nhậm Diệc hoàn toàn nguội lạnh.
Hắn biết, hắn biết chuyện!
"Nhậm Diệc, chuyện này..."
"Cậu biết." Nhậm Diệc nhìn Cung Ứng Huyền với vẻ không dám tin, "Cậu biết, nhưng cậu gạt tôi."
"Tôi biết anh sẽ không đồng ý."
"Đương nhiên tôi sẽ không đồng ý rồi!" Nhậm Diệc bất thình lình rống to một tiếng.
Cảm xúc của anh bùng nổ dữ dội mà không hề có điềm báo trước, khiến Cung Ứng Huyền ngây người.
Xưa nay Nhậm Diệc chưa từng hung dữ với hắn, hắn cũng chưa từng thấy một Nhậm Diệc như thế bao giờ.
"Anh, anh nghe tôi nói."
"Là cậu sai khiến." Đôi mắt Nhậm Diệc lập tức đỏ ngầu, "Là cậu sai khiến tiến sĩ Bàng Bối tiến hành thôi miên sâu với cha tôi."
Cung Ứng Huyền nhìn ánh mắt phẫn nộ của Nhậm Diệc, lòng hoàn toàn hoảng loạn, hắn cắn răng: "Ừ."
Một tia hy vọng cuối cùng cũng bị ép vỡ tan tành, thân hình Nhậm Diệc run rẩy, trái tim đau nhói. Anh nhìn chằm chằm Cung Ứng Huyền với vẻ khó lòng chấp nhận nổi: "Cậu nghi ngờ cha tôi, cậu nghi ngờ cha tôi!"
"Nhậm Diệc, anh bình tĩnh đi." Cung Ứng Huyền hít sâu một hơi, "Chúng tôi vẫn luôn hoài nghi người năm đó tham dự cứu viện, cha anh là người đầu tiên tiến vào hiện trường..."
"Đúng! Ông ấy là người đầu tiên tiến vào hiện trường!" Nhậm Diệc run giọng nói, "Ông ấy là người đầu tiên tiến vào hiện trường để cứu cậu ra khỏi ngọn lửa!"
Cung Ứng Huyền ấp úng nói: "Chúng tôi đã thu thập rất nhiều chứng cứ, tất cả đều chứng minh hung thủ cực kỳ chuyên nghiệp, hoặc là hắn ta có chuyên gia giúp đỡ, mà người đầu tiên tiến vào hiện trường, sẽ có nhiều thời gian với thời cơ nhất, chúng tôi chỉ muốn xác nhận..."
"Cậu muốn xác nhận cái gì?" Nhậm Diệc nhìn Cung Ứng Huyền đăm đăm, "Tôi dồn hết sức lực để giúp cậu tìm chứng cứ, tìm hung thủ, quay đầu lại thấy cậu nghi ngờ cha tôi? Tôi nói cho cậu biết, cha tôi trong mắt tôi là một người, mà suốt đời này, ông không hề để tâm đến việc thăng chức hay làm giàu. Ông ấy là một người vừa ngay thẳng lại chính trực, đã cứu số người không đếm xuể. Ông sẽ không bao giờ, không bao giờ có thể làm hại người khác!" Tiếng Nhậm Diệc dần dần nghẹn ngào, anh đã thất vọng và đau lòng tới cực điểm.
"Tôi tin tưởng anh, tôi cũng không muốn nghi ngờ cha anh, bởi vậy tôi mới hy vọng có thể lấy thêm càng nhiều thông tin từ trong ký ức của ông ấy, tôi muốn bắt được hung thủ nhanh bao nhiêu, anh mới được an toàn sớm bấy nhiêu."
"Vốn dĩ cậu không phải vì an toàn của tôi." Nhậm Diệc chỉ vào Cung Ứng Huyền, trợn mắt đến nỗi sắp nứt, "Cậu chỉ vì báo thù, chỉ vì báo thù cho chính cậu mà thôi."
"Hai điều này mâu thuẫn sao?" Cung Ứng Huyền cũng cuống, "Nhậm Diệc, anh bình tĩnh một chút, kẻ thù của chúng ta là một người mà!"
"Thế à?" Nhậm Diệc nghiến răng nói, "Ở trong lòng cậu, chắc cha tôi cũng là kẻ thù của cậu thôi. Người cứu cậu ra khỏi ngọn lửa kia, cậu nghi ngờ ông ấy là hung thủ phóng hỏa, tại sao cậu không nói cho tôi? Tại sao cậu không dám nói cho tôi!"
"Bởi vì tôi biết anh sẽ không chấp nhận!"
"Thế nên cậu liền dám gạt tôi làm tất cả những chuyện này! Cậu dựa vào cái gì!" Nhậm Diệc quát, "Cung Ứng Huyền, cậu dựa vào cái gì hả? Chỉ vào việc xưa nay tôi không nỡ lòng nào nổi giận với cậu, đúng không? Cậu cho rằng tôi cái gì cũng có thể khoan nhượng với cậu, đúng không? Ngay cả cậu có tổn thương cha tôi!"
"Tôi không có!" Cung Ứng Huyền quát, "Tôi không muốn làm hại ông ấy! tiến sĩ Bàng Bối cực kỳ cẩn thận, chỉ là gần đây ông ấy sẽ thường thường nhớ lại đoạn ký ức kia, qua một thời gian ngắn là không sao!"
"Cút mẹ nó cái "không sao" đi!" Nhậm Diệc trừng Cung Ứng Huyền với đôi mắt đỏ ngầu, "Chính cậu từng làm thôi miên sâu, cậu biết quá trình đó với di chứng để lại gây đau đớn cỡ nào. Cha tôi, ông ấy là một bệnh nhân, cậu thôi miên xong có thể chỉ nhớ lại mấy lần, còn cha tôi thực sự sẽ trở lại! Xưa nay ông ấy không trở về năm ấy, bởi đó là một năm đau khổ nhất, giày vò nhất trong cuộc đời mình! Nhưng hôm nay ông ấy trở lại, có thể sau này sẽ không ngừng trở lại, đều là tại các người, bởi các người chưa có sự cho phép của tôi, đã tự ý đưa ông ấy về năm đó!" Nhậm Diệc giận dữ một cách công tâm, tàn nhẫn đẩy Cung Ứng Huyền, "Cậu còn dám nói cậu không muốn làm hại ông ấy!"
Cung Ứng Huyền bị đẩy một cái làm lảo đảo, hắn nhìn vẻ tức giận của Nhậm Diệc, đau lòng không chịu nổi. Nhậm Diệc xưa nay sẽ không đối xử với hắn như vậy, cả vẻ mặt lẫn giọng nói đều nghiêm túc, càng sẽ không nhìn hắn bằng ánh mắt như thế.
Ánh mắt ấy khiến hắn sợ hãi.
Cung Ứng Huyền khẽ cắn môi: "... Tôi chỉ muốn bắt được hung thủ."
"Đúng, cậu muốn bắt được hung thủ, tất cả những gì cậu làm 19 năm qua, đều là để bắt hung thủ." Nhậm Diệc nức nở, "Nhưng mà cái đó liên quan gì đến cha tôi? 19 năm trước ông ấy cứu cậu mà. Tôi không dám nói mỗi một lính cứu hỏa đều trăm phần trăm là người tốt, nhưng tôi hiểu rõ người bên cạnh mình. Cha tôi, chỉ vì cứu người, ông ấy đã vô số đặt mình vào nguy hiểm chí mạng, đã vô số lần ông ấy có thể trở thành Tôn Định Nghĩa. Một người như vậy vĩnh viễn không thể hãm hại người khác."
Cung Ứng Huyền khó nhọc nói: "Nhậm Diệc, tôi biết anh tin tưởng cha mình, đây cũng chính là nguyên nhân khiến tôi không muốn nói cho anh, thế nhưng rất nhiều chứng cứ đều... Đều hướng vào người đầu tiên tiến vào đám cháy. Thời điểm đóng cửa, nổi lửa, tình huống tại hiện trường, tất cả chứng tỏ người đầu tiên tiến vào đám cháy ảnh hưởng trực tiếp tới kết quả điều tra."
Nghe một đoạn phân tích vừa lý trí vừa hà khắc này, Nhậm Diệc chỉ cảm thấy lòng như tro nguội. Anh không thể tưởng tượng được, trong suốt thời gian qua anh với Cung Ứng Huyền thân mật, Cung Ứng Huyền lại đang lén lút tìm cách làm sao để lợi dụng cha anh, thậm chí hoài nghi ông - người cha lính cứu hỏa anh hùng của anh - là kẻ phóng hỏa.
Giọng Nhậm Diệc đột nhiên trở nên bình tĩnh: "Cậu bắt đầu nghi ngờ cha tôi từ khi nào? Từ lúc mới đầu?"
Cung Ứng Huyền không nói gì, xem như là ngầm thừa nhận.
"Cậu vì cái này mới tiếp cận tôi sao? Cậu vì cái này mới làm bạn với tôi sao?"
Cung Ứng Huyền ngẩng phắt đầu lên: "Không phải! Trước đây tôi không biết hai người là cha con!"
Nhậm Diệc nhìn Cung Ứng Huyền, tự dưng lại cảm thấy có chút không quen người này. Lúc bấy giờ, từng chữ hắn nói ra đều trở nên không đáng tin. Anh lắc đầu: "Không, cậu đã biết lâu rồi, là cậu cố ý, đây cũng không khó điều tra, nửa hệ thống PCCC đều biết Nhậm Hướng Vinh là cha tôi."
"Tôi thật sự không biết!" Cung Ứng Huyền cuống đến độ hai mắt đỏ hoe, "Lúc ấy chúng tôi còn chưa bắt đầu điều tra nhân viên cứu viện."
Nhậm Diệc đột nhiên nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Ngay cả trước đây không biết, vậy biết rồi thì sao? Cậu nghi tôi là con của một người hại chết cả nhà cậu, cậu nhìn tôi với ánh mắt thế nào? Cậu ôm tâm tình gì để ngủ cùng tôi? Hả? Cậu đắc ý lắm phải không, khi lợi dụng tôi từ trong ra ngoài một cách triệt để ấy?!" Anh càng nói càng tuyệt vọng, anh hồi tưởng lại hết thảy những ký ức từ khi hai người quen nhau đến giờ, những điều anh tự cho là ngọt ngào kia, tất cả đều biến chất, toàn bộ.
Cung Ứng Huyền gằn giọng nói: "Tôi không có, tôi không nghĩ muốn lợi dụng anh! Bất kể chân tướng năm đó ra sao, anh đều vô tội, tôi chưa từng đối xử anh với cha anh theo cách giống nhau."
Nhậm Diệc cố nén nước mắt, quay lưng lại: "Cậu đi đi."
"Tôi xin lỗi." Cung Ứng Huyền nhìn bóng lưng lạnh lùng và cương quyết của Nhậm Diệc, hoàn toàn hoảng loạn. Có một giọng nói vang dội trong đầu hắn, xin đừng đối xử với hắn như vậy, hắn không chịu được Nhậm Diệc đối xử với mình như thế. Người dịu dàng và bao dung ấy, không thể đối xử với hắn như thế được, "Xin lỗi..."
"Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy cậu, đi đi." Nhậm Diệc nhắm hai mắt lại.
"Nhậm Diệc..."
"Đi!" Nhâm Diệc quát.
Vành mắt Cung Ứng Huyền đỏ hoe, rưng rưng muốn khóc. Hắn đau lòng cắn môi, xoay người đẩy cửa rời đi.
Nước mắt Nhậm Diệc chảy dài trên má.
Người trong lòng anh, không phải là người như vậy. Người mà tuy tùy hứng nhưng nội tâm dịu dàng ấy, sẽ không đối xử với anh như thế, sẽ không nhân lúc anh vừa mới mất đi đồng đội, lại đâm một dao vào tim anh.
Nhưng, đó là ai đây.
Anh thật sự hiểu được người mình yêu chăng?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất