Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)
Chương 175
Edit: Yue
Beta: Cy
Nhậm Diệc mở bản đồ chỉ dẫn ra, là một con hẻm nhỏ không hề có camera xung quanh. Lúc này trời mới tờ mờ sáng, đương nhiên cũng chẳng có ai.
Nhậm Diệc ngồi ở trong xe, đang do dự không biết có nên xuống không thì đột nhiên điện thoại di động trong tay reo lên. Anh bắt máy, giọng nói quỷ dị do đã được xử lý qua máy đổi giọng vang lên từ trong loa: "Tốc độ nhanh thật đó, đội trưởng Nhậm."
"Tao mang đồ tới cả rồi."
"Tất cả sao?"
"Những thứ bên trong căn phòng đó tao đều đặt vào hết rồi, nhưng mấy vật chứng, ảnh và video chắc chắn không chỉ có một bản. Tao không thể tìm ra toàn bộ được, cái này mày cũng nên hiểu cho rõ đi."
"Dù gì cũng là những thứ của tận 20 năm trước, tác dụng của bản thân vật chứng cũng tạm được thôi, huống hồ là bản sao, thế là đủ." Tử Diễm nói, "Sau năm phút nữa, mày phải lên một chiếc xe khác. Bây giờ hãy lái chiếc xe này vào sâu trong hẻm bên trái, mang theo đồ rồi bắt xe."
"Tao muốn xem video trực tiếp, tao muốn nhìn thấy cậu ấy."
Tử Diễm im lặng một lúc: "Thôi được."
Tử Diễm cúp điện thoại. Nửa phút sau, một video được gửi tới, vẫn như cũ không đến 10 giây. Cung Ứng Huyền ngã trên mặt đất, đồ ăn thức uống đặt bên người thoạt nhìn có vẻ chưa từng được động tới. Hắn không còn chút sức sống nào, chỉ có lồng ngực đang phập phồng yếu ớt.
Trái tim Nhậm Diệc bỗng nhói đau. Anh siết chặt điện thoại di động, sức mạnh lớn khiến gân xanh trong lòng bàn tay nổi vằn vện, trong mắt cũng là tơ máu giăng kín.
Nhậm Diệc nổ máy xe, quẹo vào sâu trong hẻm, đỗ lại. Sau đó, anh bê hai cái vali từ trong cốp ra, đang toan ra ngoài thì đột nhiên một thứ gì đó cưng cứng đội lên sau gáy.
Toàn thân Nhậm Diệc run lên, sao tên này lại lặng yên không tiếng động mà tiếp cận anh được nhỉ?
"Đeo lên." Người sau lưng duỗi một tay qua bên hông, cầm một mảnh vải đen trong tay.
Giọng nói này - Hoàng Diễm!
Nhậm Diệc hận thấu tim gan, sát ý sôi trào. Chính là tên này, chính là tên này! Hắn ta hại chết Tôn Định Nghĩa, giết Khưu Ngôn! Chính là hắn ta!
Còn Cung Ứng Huyền đã biết rõ Hoàng Diễm là kẻ anh căm hận nhất và muốn đâm chết nhất, nhưng lại ngầm đồng ý hắn ta nổ súng với mình.
Có biết bao thảm thương, đáng trách, nực cười!
Hoàng Diễm nói bằng giọng ra lệnh: "Đeo lên!"
Nhậm Diệc run rẩy nhận lấy mảnh vải, tự buộc quanh mắt mình.
"Đẩy vali ra ngoài." Hoàng Diễm dí súng lên đỉnh đầu Nhậm Diệc.
Nhậm Diệc cắn răng, kéo vali ra ngoài.
Nhậm Diệc nghe thấy Hoàng Diễm mở cửa xe ra, trói tay anh ra sau, bện vào ghế phụ lái, sau đó bỏ hai cái vali kia vào cốp. Cuối cùng, hắn ta mở cửa khoang lái ra.
Sau khi bị tước đi thị lực, những giác quan cảm nhận còn lại càng trở nên nhạy cảm hơn. Nhậm Diệc cảm giác mình có thể nghe được mùi thuốc súng trên người Hoàng Diễm, cũng không biết đây có phải tác dụng của tâm lý tự ám thị từ anh không.
Hoàng Diễm khởi động ô tô, quẹo đầu.
Nhậm Diệc rất muốn làm theo những gì mình xem trong phim, cảm nhận thông qua hướng nghiêng của cơ thể và phân biệt nhờ âm thanh để nhớ kỹ con đường mình đi qua. Trên thực tế, người chưa được huấn luyện bài bản thì không thể làm được, anh nhớ được hai đường là bỏ cuộc.
Trong buồng xe tĩnh lặng tới mức có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề của nhau.
Một lúc lâu sau, Nhậm Diệc mở miệng nói: "Sao mày lại giúp Tử Diễm giết người thế, vì tiền à?"
Hoàng Diễm không hề trả lời.
"Mày từng là một quân nhân, mày không có cảm giác vinh dự sao, không có tinh thần trọng nghĩa sao? Nếu chiến hữu của mày biết mày đang làm gì thì sẽ phỉ nhổ mày thế nào?"
"Câm miệng." Hoàng Diễm nói một cách lạnh lùng.
"Mày chính là một thằng súc sinh không bằng heo chó." Nhậm Diệc căm hận nói.
Hoàng Diễm dùng một tay kẹp cổ Nhậm Diệc, ngón cái ép lên động mạch chủ của anh: "Tao chỉ cần để lên đó một lúc, nhẹ thì mày ngất, nặng thì bỏ mạng, nói thử thêm lời thừa thãi xem."
Nhậm Diệc quả nhiên lập tức không thở được, mặt cũng dần dần đỏ lên.
Hoàng Diễm bắt lực cực kỳ chuẩn xác, khi Nhậm Diệc sắp ngất rồi mới buông lỏng tay ra.
Nhậm Diệc há miệng thở hổn hển, toàn bộ tim phổi đều đang run rẩy kịch liệt.
"Có gan như thế thì nghĩ lại xem nên bảo toàn cái mạng nhỏ của mày bằng cách nào đi." Hoàng Diễm khinh khỉnh nói.
Xe chạy được hai tiếng, trên đường Nhậm Diệc vẫn lặng lẽ tìm nút thắt dây thừng ở sau lưng mình. Anh cảm giác nút thắt kia cũng không chặt lắm, hơi vùng vẫy là hai tay có chút không gian cử động rồi. Nếu Hoàng Diễm không theo dõi anh, biết đâu anh có thể rút dao từ trong túi ra.
Đi qua một đoạn đường dốc có chút xóc nảy, xe cuối cùng cũng dừng lại.
Hoàng Diễm nói: "Chờ đấy." Hắn ta xuống xe trước, chuyển đồ trong cốp ra.
Nhậm Diệc nhanh chóng xê dịch người, dùng ngón tay với lấy dao ngắn trong túi. Anh xoay hồi lâu, rốt cuộc cũng kẹp được chuôi dao bằng đầu ngón tay, chậm rãi rút ra.
Con dao đựng trong phong bì kia đương nhiên không lớn. Anh cầm trong tay, liên tục cứa dây thừng. Do hai tay bị trói nên cầm dao không được thuận lợi, rất khó để dùng sức, nên gần như chỉ có thể mài.
Mài được một lúc, anh nghe được tiếng bước chân tới gần, liền vội vàng nhét dao vào trong tay áo, lấy tay che dây thừng đã bị mài mòn, tựa lưng lên ghế dựa.
Cửa xe vừa mở, Nhậm Diệc đã bị lôi ra một cách lỗ mãng, ngã thẳng xuống đất.
"Cung Ứng Huyền đâu rồi?" Nhậm Diệc đứng lên bằng hai chân, hỏi.
"Thế đồ đâu?" Hoàng Diễm cáu bẳn nói, "Còn một hộp đồ nữa đâu? Mày dám đánh tráo à!"
Nhậm Diệc cười gằn: "Mày tưởng tao sẽ giao toàn bộ đồ cho mày, không chừa lại chút đỉnh ư?"
Hoàng Diễm đá một cước vào đầu gối Nhậm Diệc, ép anh phải quỳ xuống, sau đó kéo bịt mắt của anh ra.
Đôi mắt Nhậm Diệc nhất thời không thích ứng kịp với ánh sáng, khó chịu híp lại.
Hoàng Diễm túm cổ áo của anh, lạnh giọng nói: "Đồ đâu rồi?"
"Cung Ứng Huyền đâu?" Nhậm Diệc không mảy may sợ hãi trừng Hoàng Diễm, "Tao cho mày một hộp, còn hộp khác giấu ở nơi chỉ có tao với bạn tao biết. Mày giết tao cũng vô dụng thôi, trừ khi mày thả tao với Cung Ứng Huyền ra, tao sẽ đưa hộp còn lại cho mày ngay."
"Chết đến nơi rồi còn dám ra điều kiện với tao?" Hoàng Diễm bóp cổ Nhậm Diệc, "Tao có thể khiến mày sống không bằng chết."
Nhậm Diệc thét: "Tao đưa đồ cho mày thì chết, không đưa cũng chết, tao có chết cũng không cho thằng súc sinh nhà mày toại nguyện đâu."
Hoàng Diễm đấm vào mặt Nhậm Diệc một cái. Anh ngã xuống đất, bị đánh đến nổ đom đóm mắt.
Hoàng Diễm đứng dậy, đi qua một bên, lấy điện thoại ra bấm một số, thấp giọng nói gì đó.
Một lát sau, hắn ta vòng ngược lại, xách Nhậm Diệc từ dưới đất lên.
Lúc bấy giờ, Nhậm Diệc mới có thời gian quan sát vị trí bọn họ ở. Anh đang đứng trong một hầm để xe, nhìn cách trang trí thì đây là một biệt thự tư nhân. Khi Hoàng Diễm lôi anh vào phòng, anh càng xác định được suy đoán của chính mình. Nhìn từ cửa sổ phòng khách ra ngoài chỉ thấy cảnh rừng núi bạt ngàn.
Bọn họ ở trên núi sao?
Nhậm Diệc hỏi lại lần nữa: "Cung Ứng Huyền đâu?"
"Mày sẽ được thấy nó ngay thôi."
Nhậm Diệc không dám thả lỏng dù chỉ một chút. Anh biết Hoàng Diễm sẽ không đời nào để anh thấy Cung Ứng Huyền dễ dàng như thế.
Nhậm Diệc bị đẩy mạnh vào một góc phòng. Hoàng Diễm lấy điện thoại của mình, mở app video camera ra, trên trang chủ có vài hình ảnh giám sát. Nhậm Diệc nhìn thấy vị trí của gian phòng của bọn họ hiện giờ, mà ở một trang khác rõ ràng là Cung Ứng Huyền. Cung Ứng Huyền cũng ở trong biệt thự này sao?!
Song hình ảnh và bối cảnh của hắn lại là một bức tường xám xịt, hoàn toàn khác với trang trí kiểu Âu của biệt thự xa hoa.
Hoàng Diễm chỉ hình ảnh: "Nhìn đi, đây không phải là thấy nó rồi à."
"Cho tao gặp cậu ấy."
"Mày còn chưa đưa đồ tao muốn đây thì chết cũng đừng hòng gặp được nó." Hoàng Diễm nở một nụ cười tàn nhẫn, "Tiếp theo, tao sẽ cho mày nếm kết cục của việc giở trò với tao."
Nhậm Diệc nhìn Hoàng Diễm chằm chặp.
"Bây giờ Bạch Diễm và tiến sĩ Cung đang ở cùng nhau. Hai chúng mày có thể nhìn thấy hình ảnh trực tiếp của nhau qua điện thoại. Bọn tao đã chuẩn bị kỹ càng rồi, phải cố gắng chiêu đãi chúng mày. Chúng mày có gan, chúng mày là đàn ông ư? Để tao xem ai không chịu nổi trước."
Nhậm Diệc nghiến răng, chỉ hận không thể cắn xé chết tươi Hoàng Diễm.
"Nghe nói phát súng kia chỉ làm mày nứt xương sườn." Hoàng Diễm đánh giá Nhậm Diệc từ trên xuống dưới, "Tao có thể đánh gãy từng cái xương sườn một của mày."
Nhậm Diệc siết chặt nắm đấm, mím chặt môi.
"Đối phó với Cung Ứng Huyền ấy à, phải đổi cách khác. Nó không sợ đau, nhưng nó sợ lửa. Mày nói xem, tao nên thiêu nó ở đâu trước? Để mày quyết định cũng được."
Nhậm Diệc im lặng một chút, đột nhiên hỏi: "Sao mày lại hiểu rõ chuyện của bọn tao thế?"
Hoàng Diễm khẽ cau mày.
"Cung Ứng Huyền sợ lửa có lẽ chẳng phải bí mật gì, nhưng vết thương của tao, sao mày lại biết? Từ hôm tao nhập viện tới giờ, tao vẫn ở phòng chăm sóc đặc biệt bị cảnh sát theo dõi." Nhậm Diệc trừng mắt với Hoàng Diễm, "Sao mày biết được, là ai nói cho mày?"
"Mày có biết rồi cũng chẳng nên cơm cháo gì đâu."
"Là Tử Diễm nói cho mày, đương nhiên, mày vẫn nghe lệnh hắn ta mà, vậy tại sao Tử Diễm lại biết?" Nhậm Diệc lớn tiếng, "Tử Diễm, tao biết trên điện thoại mày đưa tao có nghe lén, mày vẫn đang nghe, đúng không? Mày cài người nào vào bệnh viện? Hay vào phân cục Hồng Võ? Là Trịnh Bồi à?"
Hoàng Diễm lạnh nhạt nói: "Tao nói xong, cứ cho là mày biết đi, mày sẽ làm gì?"
"Bởi vì một chuyến này tao chắc chắn sẽ phải chết, mà người chết thì không chất vấn, cũng không hé răng một lời, đúng không." Nhậm Diệc cười gằn, "Tao chẳng ngu đến độ tự chui đầu vào lưới, không chừa cho mình một đường lui đâu. Mày giết bọn tao thì tất cả sẽ bị bại lộ trên mạng, bao gồm những vật chứng mày muốn kia. Mày cũng biết hiện giờ sức mạnh dư luận lớn bao nhiêu, bọn tao chết sẽ trở thành đòn bẩy cho việc phúc thẩm."
Điện thoại của Nhậm Diệc reo lên. Hoàng Diễm lấy nó từ trong túi Nhậm Diệc ra, ấn xuống loa ngoài.
Tiếng Tử Diễm đầy vẻ mất kiên nhẫn: "Mày muốn gì mới chịu giao ra đây?"
"Thả tao với Cung Ứng Huyền ra đi, tao sẽ dẫn người của mày đi lấy đồ."
"Trong hai người chúng mày thì chỉ có một được đi. Đồ đưa cho tao, tao sẽ cho một thứ khác."
Nhậm Diệc ngập ngừng: "Để tao gặp Cung Ứng HUyền."
Lúc này, tới phiên Tử Diễm do dự. Hoàng Diễm nói: "Để tôi trông chừng bọn nó."
"Được rồi."
Hoàng Diễm chỉ vào mũi Nhậm Diệc: "Đừng có mà giở trò đấy." Hắn ta lôi Nhậm Diệc lên, dẫn ra khỏi phòng, đi xuống cầu thang dưới tầng hầm.
Nhậm Diệc dần dần cảm giác được một luồng hơi nước nóng ẩm, anh rất nhanh đã biết đó là gì. Là suối nước nóng, nơi này là một biệt thự nghỉ dưỡng có suối nước nóng, mà bức tường xám xịt mà anh thấy trong video kia là nền bằng đá nham thạch của suối nước nóng.
Người bị trói chặt chân tay dưới chân tường kia chính là Cung Ứng Huyền đã mấy ngày không gặp.
Tình trạng thực tế của Cung Ứng Huyền còn bết bát hơn cả hình ảnh trên video có độ phân giải thấp. Trên người hắn toàn là máu, tóc lòa xòa che mặt, môi không chút sắc máu, vô lực ngã trên nền đất, không biết trước đây đã phải chịu tra tấn thế nào.
Vành mắt Nhậm Diệc nóng lên, run rẩy không thốt nên lời.
Có lẽ là nghe được tiếng bước chân, Cung Ứng Huyền chậm rãi hé mắt ra, lúc nhìn thấy Nhậm Diệc thì bỗng dưng mở to.
Beta: Cy
Nhậm Diệc mở bản đồ chỉ dẫn ra, là một con hẻm nhỏ không hề có camera xung quanh. Lúc này trời mới tờ mờ sáng, đương nhiên cũng chẳng có ai.
Nhậm Diệc ngồi ở trong xe, đang do dự không biết có nên xuống không thì đột nhiên điện thoại di động trong tay reo lên. Anh bắt máy, giọng nói quỷ dị do đã được xử lý qua máy đổi giọng vang lên từ trong loa: "Tốc độ nhanh thật đó, đội trưởng Nhậm."
"Tao mang đồ tới cả rồi."
"Tất cả sao?"
"Những thứ bên trong căn phòng đó tao đều đặt vào hết rồi, nhưng mấy vật chứng, ảnh và video chắc chắn không chỉ có một bản. Tao không thể tìm ra toàn bộ được, cái này mày cũng nên hiểu cho rõ đi."
"Dù gì cũng là những thứ của tận 20 năm trước, tác dụng của bản thân vật chứng cũng tạm được thôi, huống hồ là bản sao, thế là đủ." Tử Diễm nói, "Sau năm phút nữa, mày phải lên một chiếc xe khác. Bây giờ hãy lái chiếc xe này vào sâu trong hẻm bên trái, mang theo đồ rồi bắt xe."
"Tao muốn xem video trực tiếp, tao muốn nhìn thấy cậu ấy."
Tử Diễm im lặng một lúc: "Thôi được."
Tử Diễm cúp điện thoại. Nửa phút sau, một video được gửi tới, vẫn như cũ không đến 10 giây. Cung Ứng Huyền ngã trên mặt đất, đồ ăn thức uống đặt bên người thoạt nhìn có vẻ chưa từng được động tới. Hắn không còn chút sức sống nào, chỉ có lồng ngực đang phập phồng yếu ớt.
Trái tim Nhậm Diệc bỗng nhói đau. Anh siết chặt điện thoại di động, sức mạnh lớn khiến gân xanh trong lòng bàn tay nổi vằn vện, trong mắt cũng là tơ máu giăng kín.
Nhậm Diệc nổ máy xe, quẹo vào sâu trong hẻm, đỗ lại. Sau đó, anh bê hai cái vali từ trong cốp ra, đang toan ra ngoài thì đột nhiên một thứ gì đó cưng cứng đội lên sau gáy.
Toàn thân Nhậm Diệc run lên, sao tên này lại lặng yên không tiếng động mà tiếp cận anh được nhỉ?
"Đeo lên." Người sau lưng duỗi một tay qua bên hông, cầm một mảnh vải đen trong tay.
Giọng nói này - Hoàng Diễm!
Nhậm Diệc hận thấu tim gan, sát ý sôi trào. Chính là tên này, chính là tên này! Hắn ta hại chết Tôn Định Nghĩa, giết Khưu Ngôn! Chính là hắn ta!
Còn Cung Ứng Huyền đã biết rõ Hoàng Diễm là kẻ anh căm hận nhất và muốn đâm chết nhất, nhưng lại ngầm đồng ý hắn ta nổ súng với mình.
Có biết bao thảm thương, đáng trách, nực cười!
Hoàng Diễm nói bằng giọng ra lệnh: "Đeo lên!"
Nhậm Diệc run rẩy nhận lấy mảnh vải, tự buộc quanh mắt mình.
"Đẩy vali ra ngoài." Hoàng Diễm dí súng lên đỉnh đầu Nhậm Diệc.
Nhậm Diệc cắn răng, kéo vali ra ngoài.
Nhậm Diệc nghe thấy Hoàng Diễm mở cửa xe ra, trói tay anh ra sau, bện vào ghế phụ lái, sau đó bỏ hai cái vali kia vào cốp. Cuối cùng, hắn ta mở cửa khoang lái ra.
Sau khi bị tước đi thị lực, những giác quan cảm nhận còn lại càng trở nên nhạy cảm hơn. Nhậm Diệc cảm giác mình có thể nghe được mùi thuốc súng trên người Hoàng Diễm, cũng không biết đây có phải tác dụng của tâm lý tự ám thị từ anh không.
Hoàng Diễm khởi động ô tô, quẹo đầu.
Nhậm Diệc rất muốn làm theo những gì mình xem trong phim, cảm nhận thông qua hướng nghiêng của cơ thể và phân biệt nhờ âm thanh để nhớ kỹ con đường mình đi qua. Trên thực tế, người chưa được huấn luyện bài bản thì không thể làm được, anh nhớ được hai đường là bỏ cuộc.
Trong buồng xe tĩnh lặng tới mức có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề của nhau.
Một lúc lâu sau, Nhậm Diệc mở miệng nói: "Sao mày lại giúp Tử Diễm giết người thế, vì tiền à?"
Hoàng Diễm không hề trả lời.
"Mày từng là một quân nhân, mày không có cảm giác vinh dự sao, không có tinh thần trọng nghĩa sao? Nếu chiến hữu của mày biết mày đang làm gì thì sẽ phỉ nhổ mày thế nào?"
"Câm miệng." Hoàng Diễm nói một cách lạnh lùng.
"Mày chính là một thằng súc sinh không bằng heo chó." Nhậm Diệc căm hận nói.
Hoàng Diễm dùng một tay kẹp cổ Nhậm Diệc, ngón cái ép lên động mạch chủ của anh: "Tao chỉ cần để lên đó một lúc, nhẹ thì mày ngất, nặng thì bỏ mạng, nói thử thêm lời thừa thãi xem."
Nhậm Diệc quả nhiên lập tức không thở được, mặt cũng dần dần đỏ lên.
Hoàng Diễm bắt lực cực kỳ chuẩn xác, khi Nhậm Diệc sắp ngất rồi mới buông lỏng tay ra.
Nhậm Diệc há miệng thở hổn hển, toàn bộ tim phổi đều đang run rẩy kịch liệt.
"Có gan như thế thì nghĩ lại xem nên bảo toàn cái mạng nhỏ của mày bằng cách nào đi." Hoàng Diễm khinh khỉnh nói.
Xe chạy được hai tiếng, trên đường Nhậm Diệc vẫn lặng lẽ tìm nút thắt dây thừng ở sau lưng mình. Anh cảm giác nút thắt kia cũng không chặt lắm, hơi vùng vẫy là hai tay có chút không gian cử động rồi. Nếu Hoàng Diễm không theo dõi anh, biết đâu anh có thể rút dao từ trong túi ra.
Đi qua một đoạn đường dốc có chút xóc nảy, xe cuối cùng cũng dừng lại.
Hoàng Diễm nói: "Chờ đấy." Hắn ta xuống xe trước, chuyển đồ trong cốp ra.
Nhậm Diệc nhanh chóng xê dịch người, dùng ngón tay với lấy dao ngắn trong túi. Anh xoay hồi lâu, rốt cuộc cũng kẹp được chuôi dao bằng đầu ngón tay, chậm rãi rút ra.
Con dao đựng trong phong bì kia đương nhiên không lớn. Anh cầm trong tay, liên tục cứa dây thừng. Do hai tay bị trói nên cầm dao không được thuận lợi, rất khó để dùng sức, nên gần như chỉ có thể mài.
Mài được một lúc, anh nghe được tiếng bước chân tới gần, liền vội vàng nhét dao vào trong tay áo, lấy tay che dây thừng đã bị mài mòn, tựa lưng lên ghế dựa.
Cửa xe vừa mở, Nhậm Diệc đã bị lôi ra một cách lỗ mãng, ngã thẳng xuống đất.
"Cung Ứng Huyền đâu rồi?" Nhậm Diệc đứng lên bằng hai chân, hỏi.
"Thế đồ đâu?" Hoàng Diễm cáu bẳn nói, "Còn một hộp đồ nữa đâu? Mày dám đánh tráo à!"
Nhậm Diệc cười gằn: "Mày tưởng tao sẽ giao toàn bộ đồ cho mày, không chừa lại chút đỉnh ư?"
Hoàng Diễm đá một cước vào đầu gối Nhậm Diệc, ép anh phải quỳ xuống, sau đó kéo bịt mắt của anh ra.
Đôi mắt Nhậm Diệc nhất thời không thích ứng kịp với ánh sáng, khó chịu híp lại.
Hoàng Diễm túm cổ áo của anh, lạnh giọng nói: "Đồ đâu rồi?"
"Cung Ứng Huyền đâu?" Nhậm Diệc không mảy may sợ hãi trừng Hoàng Diễm, "Tao cho mày một hộp, còn hộp khác giấu ở nơi chỉ có tao với bạn tao biết. Mày giết tao cũng vô dụng thôi, trừ khi mày thả tao với Cung Ứng Huyền ra, tao sẽ đưa hộp còn lại cho mày ngay."
"Chết đến nơi rồi còn dám ra điều kiện với tao?" Hoàng Diễm bóp cổ Nhậm Diệc, "Tao có thể khiến mày sống không bằng chết."
Nhậm Diệc thét: "Tao đưa đồ cho mày thì chết, không đưa cũng chết, tao có chết cũng không cho thằng súc sinh nhà mày toại nguyện đâu."
Hoàng Diễm đấm vào mặt Nhậm Diệc một cái. Anh ngã xuống đất, bị đánh đến nổ đom đóm mắt.
Hoàng Diễm đứng dậy, đi qua một bên, lấy điện thoại ra bấm một số, thấp giọng nói gì đó.
Một lát sau, hắn ta vòng ngược lại, xách Nhậm Diệc từ dưới đất lên.
Lúc bấy giờ, Nhậm Diệc mới có thời gian quan sát vị trí bọn họ ở. Anh đang đứng trong một hầm để xe, nhìn cách trang trí thì đây là một biệt thự tư nhân. Khi Hoàng Diễm lôi anh vào phòng, anh càng xác định được suy đoán của chính mình. Nhìn từ cửa sổ phòng khách ra ngoài chỉ thấy cảnh rừng núi bạt ngàn.
Bọn họ ở trên núi sao?
Nhậm Diệc hỏi lại lần nữa: "Cung Ứng Huyền đâu?"
"Mày sẽ được thấy nó ngay thôi."
Nhậm Diệc không dám thả lỏng dù chỉ một chút. Anh biết Hoàng Diễm sẽ không đời nào để anh thấy Cung Ứng Huyền dễ dàng như thế.
Nhậm Diệc bị đẩy mạnh vào một góc phòng. Hoàng Diễm lấy điện thoại của mình, mở app video camera ra, trên trang chủ có vài hình ảnh giám sát. Nhậm Diệc nhìn thấy vị trí của gian phòng của bọn họ hiện giờ, mà ở một trang khác rõ ràng là Cung Ứng Huyền. Cung Ứng Huyền cũng ở trong biệt thự này sao?!
Song hình ảnh và bối cảnh của hắn lại là một bức tường xám xịt, hoàn toàn khác với trang trí kiểu Âu của biệt thự xa hoa.
Hoàng Diễm chỉ hình ảnh: "Nhìn đi, đây không phải là thấy nó rồi à."
"Cho tao gặp cậu ấy."
"Mày còn chưa đưa đồ tao muốn đây thì chết cũng đừng hòng gặp được nó." Hoàng Diễm nở một nụ cười tàn nhẫn, "Tiếp theo, tao sẽ cho mày nếm kết cục của việc giở trò với tao."
Nhậm Diệc nhìn Hoàng Diễm chằm chặp.
"Bây giờ Bạch Diễm và tiến sĩ Cung đang ở cùng nhau. Hai chúng mày có thể nhìn thấy hình ảnh trực tiếp của nhau qua điện thoại. Bọn tao đã chuẩn bị kỹ càng rồi, phải cố gắng chiêu đãi chúng mày. Chúng mày có gan, chúng mày là đàn ông ư? Để tao xem ai không chịu nổi trước."
Nhậm Diệc nghiến răng, chỉ hận không thể cắn xé chết tươi Hoàng Diễm.
"Nghe nói phát súng kia chỉ làm mày nứt xương sườn." Hoàng Diễm đánh giá Nhậm Diệc từ trên xuống dưới, "Tao có thể đánh gãy từng cái xương sườn một của mày."
Nhậm Diệc siết chặt nắm đấm, mím chặt môi.
"Đối phó với Cung Ứng Huyền ấy à, phải đổi cách khác. Nó không sợ đau, nhưng nó sợ lửa. Mày nói xem, tao nên thiêu nó ở đâu trước? Để mày quyết định cũng được."
Nhậm Diệc im lặng một chút, đột nhiên hỏi: "Sao mày lại hiểu rõ chuyện của bọn tao thế?"
Hoàng Diễm khẽ cau mày.
"Cung Ứng Huyền sợ lửa có lẽ chẳng phải bí mật gì, nhưng vết thương của tao, sao mày lại biết? Từ hôm tao nhập viện tới giờ, tao vẫn ở phòng chăm sóc đặc biệt bị cảnh sát theo dõi." Nhậm Diệc trừng mắt với Hoàng Diễm, "Sao mày biết được, là ai nói cho mày?"
"Mày có biết rồi cũng chẳng nên cơm cháo gì đâu."
"Là Tử Diễm nói cho mày, đương nhiên, mày vẫn nghe lệnh hắn ta mà, vậy tại sao Tử Diễm lại biết?" Nhậm Diệc lớn tiếng, "Tử Diễm, tao biết trên điện thoại mày đưa tao có nghe lén, mày vẫn đang nghe, đúng không? Mày cài người nào vào bệnh viện? Hay vào phân cục Hồng Võ? Là Trịnh Bồi à?"
Hoàng Diễm lạnh nhạt nói: "Tao nói xong, cứ cho là mày biết đi, mày sẽ làm gì?"
"Bởi vì một chuyến này tao chắc chắn sẽ phải chết, mà người chết thì không chất vấn, cũng không hé răng một lời, đúng không." Nhậm Diệc cười gằn, "Tao chẳng ngu đến độ tự chui đầu vào lưới, không chừa cho mình một đường lui đâu. Mày giết bọn tao thì tất cả sẽ bị bại lộ trên mạng, bao gồm những vật chứng mày muốn kia. Mày cũng biết hiện giờ sức mạnh dư luận lớn bao nhiêu, bọn tao chết sẽ trở thành đòn bẩy cho việc phúc thẩm."
Điện thoại của Nhậm Diệc reo lên. Hoàng Diễm lấy nó từ trong túi Nhậm Diệc ra, ấn xuống loa ngoài.
Tiếng Tử Diễm đầy vẻ mất kiên nhẫn: "Mày muốn gì mới chịu giao ra đây?"
"Thả tao với Cung Ứng Huyền ra đi, tao sẽ dẫn người của mày đi lấy đồ."
"Trong hai người chúng mày thì chỉ có một được đi. Đồ đưa cho tao, tao sẽ cho một thứ khác."
Nhậm Diệc ngập ngừng: "Để tao gặp Cung Ứng HUyền."
Lúc này, tới phiên Tử Diễm do dự. Hoàng Diễm nói: "Để tôi trông chừng bọn nó."
"Được rồi."
Hoàng Diễm chỉ vào mũi Nhậm Diệc: "Đừng có mà giở trò đấy." Hắn ta lôi Nhậm Diệc lên, dẫn ra khỏi phòng, đi xuống cầu thang dưới tầng hầm.
Nhậm Diệc dần dần cảm giác được một luồng hơi nước nóng ẩm, anh rất nhanh đã biết đó là gì. Là suối nước nóng, nơi này là một biệt thự nghỉ dưỡng có suối nước nóng, mà bức tường xám xịt mà anh thấy trong video kia là nền bằng đá nham thạch của suối nước nóng.
Người bị trói chặt chân tay dưới chân tường kia chính là Cung Ứng Huyền đã mấy ngày không gặp.
Tình trạng thực tế của Cung Ứng Huyền còn bết bát hơn cả hình ảnh trên video có độ phân giải thấp. Trên người hắn toàn là máu, tóc lòa xòa che mặt, môi không chút sắc máu, vô lực ngã trên nền đất, không biết trước đây đã phải chịu tra tấn thế nào.
Vành mắt Nhậm Diệc nóng lên, run rẩy không thốt nên lời.
Có lẽ là nghe được tiếng bước chân, Cung Ứng Huyền chậm rãi hé mắt ra, lúc nhìn thấy Nhậm Diệc thì bỗng dưng mở to.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất