Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)
Chương 193
Edit: Yue
Beta: Cy
Từ sớm tinh mơ, Nhậm Diệc đã qua ngó Cung Ứng Huyền nhiều lần.
Nhậm Diệc là một người làm việc và nghỉ ngơi vô cùng có quy luật, còn Cung Ứng Huyền nếu không phải thức đêm làm việc thì lúc nào cũng có thói quen dậy sớm tập luyện. Mà tối hôm qua, thực sự bọn họ đã vô cùng khắc chế, ít nhất là so với dĩ vãng, chỉ có thể coi như là màn dạo đầu, thế mà Cung Ứng Huyền đã ngủ thẳng tới hơn 10 giờ rồi vẫn chưa tỉnh.
Nhậm Diệc có chút lo lắng, gọi điện cho tiến sĩ Bàng Bối.
Tiến sĩ Bàng Bối suy tư hồi lâu: "Thôi miên sâu đúng là sẽ khá lao lực, dễ gây mệt mỏi. Nhưng xét đến thể năng của Ứng Huyền thì cũng đâu đến nỗi mệt tới mức ngủ li bì như vậy nhỉ."
"Hay là có liên quan tới thuốc thả lỏng cơ bắp đó ạ?"
"Không phải đâu, thuốc kia chỉ là để cậu ấy không có khí lực gì thôi, tôi sợ trong lúc thôi miên cậu ấy sẽ kích động, tự làm mình bị thương."
Nhậm Diệc cảm giác mình đã bắt được trọng điểm, "Không khí lực? Tác dụng của thuốc là bao lâu ạ?"
"Chừng bốn, năm tiếng gì đó."
"..."
"Sao thế?" Tiến sĩ Bàng Bối hỏi, "Hôm qua cậu ấy không ưa vận động lắm à? Có chút "xìu" phải không? Tôi dùng liều lượng ít, cũng không phải hoàn toàn không thể cử động, chỉ là sẽ khá vất vả."
Nhậm Diệc cảm giác mồ hôi lấm tấm trên trán, thầm nghĩ "xìu" chỗ nào cơ? Chẳng thấy "xìu" chỗ nào luôn! "Vậy... Vậy hẳn là không sao rồi, chắc cậu ấy cũng sắp tỉnh thôi, cảm ơn tiến sĩ."
Cúp điện thoại, Nhậm Diệc lại mở hé cửa, lén nhìn Cung Ứng Huyền một chút. Người trên giường có tư tế ngủ chỉnh tề vô cùng ngoan ngoãn, chỉ lộ ra khuôn mặt thanh tú như ngọc, ấn đường nhíu lại càng tôn thêm vẻ đẹp mong manh của hắn, thực sự là một khuôn mặt có tính lừa dối.
Ai mà tưởng tượng nổi, tên này dưới tình huống tác dụng của thuốc thả lỏng cơ bắp vẫn chưa hết tác dụng mà vẫn có thể phát huy, duy trì phong độ bình thường.
Sở dĩ lựa chọn ngày hôm qua cũng có cùng lý do với tiến sĩ Bàng Bối - sợ hắn lộn xộn làm chính mình bị thương, đâu ngờ hắn còn có thể đổi khách thành chủ.
Vì thế, chuyện mà bình thường chỉ năm phần lực là làm được, tối hôm qua lại phải dùng sức vô hạn, nên lần này đúng là mệt mỏi rã rời.
Phải!
Có điều, giao tiếp quả thực hiệu quả hơn rồi, cũng không đụng tới vết thương, nên xem như, thành công?
Nhậm Diệc lau trán một cái, quyết định để Cung Ứng Huyền ngủ tiếp, đến trưa cứ gọi thẳng dậy ăn cơm là được.
- --
Đến gần trưa, Cung Ứng Huyền tự mình tỉnh lại, hơn nữa còn tự xích người lên xe lăn - dùng chân sau. Chẳng qua, lúc hắn muốn tự đẩy ra khỏi phòng thì bị Nhậm Diệc phát hiện.
"Không phải đã bảo em chớ lộn xộn sao." Nhậm Diệc tất tả chạy tới, ngồi thụp xuống, kiểm tra vết thương ở chân của hắn.
Kiểm tra một hồi, Nhậm Diệc mới thở dài một hơi thì dư quang đã thấy Cung Ứng Huyền vươn tay qua, hai bên ngón tay trắng nõn thon dài bắt lấy cằm, nhẹ nhàng nâng đầu anh lên.
Nhậm Diệc thuận thế ngẩng đầu, bốn mắt chạm nhau với Cung Ứng Huyền. Cõi lòng anh rung động, chỉ vì đáy mắt của hắn tựa hồ nước được ánh dương, ánh trăng và ánh sao rọi bóng, sóng nước lay động lòng người, dường như có muôn vàn lời lẽ chất chứa trong đó. Khi ánh mắt hai người giao nhau, những hoa lửa kim thạch được tạo ra, lộp độp vang vọng.
"Em..."
Cung Ứng Huyền cúi người xuống, nhìn chăm chú vào mắt Nhậm Diệc mà nói, âm thanh khàn khàn mang vẻ mệt mỏi: "Khi nào thì em mới có thể di chuyển?"
Nhậm Diệc lập tức trợn tròn hai mắt, hồi lâu sau mới phản ứng được: "Em, em tỉnh rồi?"
Đây là đoạn văn dài nhất mà Cung Ứng Huyền từng nói kể từ khi có chuyện đến nay, đã thế còn đầy đủ cấu trúc chủ ngữ, vị ngữ và tân ngữ, không ăn nói linh tinh, cũng không phải nói như vẹt, không khác lúc hắn bình thường chút nào.
"Em... Em không biết, em nhìn thấy anh, nghe được anh, nhưng mà..." Cung Ứng Huyền dường như lại lên cơn đau đầu.
Nhậm Diệc quả thực mừng đến mức sắp khóc: "Không sao, không sao hết, bây giờ em đã ổn lắm rồi, mới có tám ngày, mới chỉ tám ngày thôi. Em có biết lần trước mình mang dáng vẻ như thế kéo dài những nửa năm không!"
Cung Ứng Huyền kinh ngạc nói: "Nửa năm?"
Nhậm Diệc lấy điện thoại ra, tay ấn lên phím đều run rẩy. Anh gọi lại cho tiến sĩ Bàng Bối, kích động nói: "Tiến sĩ, cậu ấy tỉnh rồi, cậu ấy có thể nói chuyện bình thường với cháu, bác mau tới đi!"
Cúp máy xong, Nhậm Diệc nở một nụ cười chua xót: "Em đã tỉnh thật chưa vậy?"
Cung Ứng Huyền bưng mặt Nhậm Diệc lên, ngơ ngẩn nhìn một lúc lâu, đột nhiên vành mắt đỏ lên: "Xin lỗi, em không cứu được lão đội trưởng ra."
Nghe lời này, Nhậm Diệc chỉ chực rơi nước mắt. Anh vùi mặt vào giữa hai cẳng chân hắn, ngắc ngứ: "Đồ khốn kiếp nhà em, tại sao em lại phải đi vào, em sợ lửa, sợ lửa như vậy."
Cung Ứng Huyền cũng cúi người xuống, hôn phần cổ thon dài lộ ra từ bên trong cổ áo của Nhậm Diệc: "Em còn sợ anh khổ sở hơn."
Hơi nước dâng lên từ trong mắt Nhậm Diệc, anh bất giác co chặt vạt áo của Cung Ứng Huyền.
Cung Ứng Huyền xoa men theo cột sống của anh hai lần, nói với vẻ hơi luống cuống: "Đừng khóc."
Nhậm Diệc ngẩng đầu lên, khóe miệng khẽ cử động: "Anh không khóc, có khóc đâu nào, bây giờ anh mừng còn chưa kịp nữa là."
Có vẻ như đầu lưỡi nói chuyện của Cung Ứng Huyền vẫn có chút chưa được lưu loát, hắn vuốt ve Nhậm Diệc một lúc: "Đừng khóc, em không sợ, không sợ."
Nhậm Diệc ngồi dậy, nhìn Cung Ứng Huyền một lúc, nín khóc, mỉm cười: "Em tỉnh vì cái gì vậy? Là bởi trị liệu thôi miên, hay là vì cùng anh..." Anh nháy mắt ám chỉ với Cung Ứng Huyền.
Cung Ứng Huyền chuyển sang xoa vành tai của Nhậm Diệc: "Thực ra hôm qua tỉnh lại sau khi bị thôi miên, em đã cảm giác đỡ lắm rồi, sau đó anh lại..." Hắn hắng giọng hai tiếng, "Tới kích thích em."
"Nếu sớm biết kích thích này hữu dụng, anh đã làm từ lâu rồi." Nhậm Diệc xoa nắn gò má của Cung Ứng Huyền, "Đừng có làm anh sợ thế nữa."
Lông mi Cung Ứng Huyền khẽ chớp, nhỏ giọng nói: "Vậy anh... Không giận em nữa?" Giọng điệu kia vẫn chưa được chắc chắn.
Nhậm Diệc thở dài một tiếng: "Em còn gạt anh sao?"
Cung Ứng Huyền lắc đầu nguầy nguậy: "Sẽ không có nữa, nếu như không thể nói, em sẽ bảo anh là không nói được."
Nhậm Diệc gật đầu: "Mấy ngày nay anh đều nghĩ ngợi, tuy có giận em, nhưng nhỡ sau này thật sự không có em thì anh phải làm gì đây, nếu em không có anh thì biết làm sao bây giờ."
"Em không thể không có anh." Cung Ứng Huyền ôm Nhậm Diệc, "Tuyệt đối không thể không có anh."
"Sau đó anh lại nghĩ, em cũng đâu có lừa anh xuất phát từ ác ý, chỉ là không hiểu làm thế sẽ khiến người ta đau lòng cỡ nào thôi. Anh có thể từ từ chỉ bảo, cũng điều trị cho em như tiến sĩ Bàng Bối. Anh có thể khiến em càng ngày càng biết cảm thông cho người khác, nếu anh không làm thế thì còn ai làm được nữa đây."
Sống mũi Cung Ứng Huyền cay cay: "Đúng, chỉ có anh."
"Vì lẽ đó, trả lời câu hỏi vừa rồi của em nhé." Nhậm Diệc mỉm cười, "Anh vẫn giận em, nhưng anh yêu em."
Vòng tay Cung Ứng Huyền ôm Nhậm Diệc lại khẽ run, đôi tay thoạt nhìn tao nhã mà có khí lực kinh người, ấy vậy mà nay thật giống ngay cả đôi bờ vai cũng không khép lại được.
Lúc bấy giờ, tiếng gõ cửa vang lên. Nhậm Diệc nhanh chóng đứng dậy, thu liễm biểu cảm thật trên gương mặt.
Thì ra là bác Thịnh tới giục bọn họ đi ăn cơm trưa.
Dùng bữa trưa xong, tiến sĩ Bàng Bối cũng tới. Ông tỏ vẻ kinh ngạc đối với hiệu quả phục hồi của Cung Ứng Huyền, liên tục ca ngợi. Vốn dĩ ông đã dự đoán so với lúc sáu tuổi thì lần này ít nhất cũng cần một tới hai tháng, lại không ngờ chỉ trong thời gian tám ngày, vỏn vẹn có tám ngày mà thôi, Cung Ứng Huyền đã tự thoát khỏi tình trạng tự kỷ, tuy rằng tư duy và ngôn ngữ vẫn hơi chậm chạp so với lúc thường, loại bệnh trạng này chẳng mấy chốc sẽ biến mất.
Chuyện này quả thực khiến người ta mừng rỡ.
Tiến sĩ Bàng Bối vẫn phải ở lại quan sát một thời gian, nhưng thấy ý cười nhẹ nhõm trên mặt ông, mấy người Nhậm Diệc đã thấy yên tâm rồi.
- ---
Sau khi Cung Ứng Huyền trở lại như cũ thì không có một khắc nào rảnh rỗi. Đầu tiên, hắn đã gọi điện cho Khưu Ngôn hơn một tiếng, sau đó ôm notebook trong phòng bận bịu suốt một buổi chiều. Hắn bảo rằng trải nghiệm lần này đã khiến mình nhớ lại chút chi tiết nhỏ của năm đó, muốn bù đắp tất cả tiến độ công việc đã bỏ lỡ trong mấy ngày qua.
Nhậm Diệc hiểu cho Cung Ứng Huyền, bây giờ không có gì nặng nề hơn vụ án đã sát hại quá nhiều người vô tội này, lại còn là thời khắc mấu chốt để chân tướng lộ diện.
Màn đêm thăm thẳm buông xuống, Nhậm Diệc mới bưng canh gà Thất Đôn* do bác Thịnh đã hầm kỹ tới thư phòng.
(*một món ăn trong y học cổ truyền của Trung Quốc, dưỡng khí huyết, tinh thần và nội tạng)
Một tay Cung Ứng Huyền đỡ trán, một tay cầm bút, trên giấy vẽ vời viết lách như có như không.
"Thế nào rồi? Trước khi ngủ thì uống chút canh đi, bổ lắm."
Cung Ứng Huyền ngẩng mặt, đuôi mắt có chút phiếm hồng: "Em đã nhớ, nhớ rằng lão đội trưởng tới cứu em."
Nhậm Diệc hơi sửng sốt: "Em không cần tự ép mình nghĩ về đám cháy đâu."
"Em đâu có tự ép mình, khi ký ức quay về thì nó sẽ cứ về thôi. Thực chất em cũng không nhớ ra tất cả, nhưng có thêm rất nhiều chi tiết nhỏ." Cung Ứng Huyền chăm chú nhìn Nhậm Diệc, khẽ nói, "Khi đó ông ấy tới cứu em, bế em lên, cởi mặt nạ đeo cho em, rồi ôm em vào lòng. Khắp mặt của ông ấy đều là tro tàn, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, không thấy rõ được. Nhưng em đã thấy chiếc nốt ruồi trên mũi kia của ông, bèn nhớ kỹ trên mũi người đã cứu em có một nốt ruồi." Hắn nhìn nốt ruồi trên mũi Nhậm Diệc giống hệt của Nhậm Hướng Vinh, nhìn đến thất thần.
Nhậm Diệc sờ sờ mũi, nhớ lại khi Cung Ứng Huyền bị ngạt khói đến mức thần trí mơ hồ đã từng nói với mình "Chú ơi, cứu cháu với", cõi lòng nhói đau.
"Giá mà em có thể nhớ lại sớm một chút, em biết lão đội trưởng là người cứu mình, chăng qua nhận thức này còn kém rất xa so với cảnh tượng chấn động trong ký ức. Nếu em có thể nhớ lại sớm hơn thì đã có thể nhớ lúc đó hung hiểm cỡ nào, ông ấy đã đoạt lại em từ trong tay tử thần, căn bản cũng không có thời gian làm gì khác, em cũng sẽ không..." Cung Ứng Huyền hối hận nói, "Xin lỗi, em không nên nghi ngờ ông ấy."
Nhậm Diệc ôn hòa nói: "Em là cảnh sát, đây là chức trách của em. Mọi chân tướng đều bắt nguồn từ mối nghi ngờ mà."
Cung Ứng Huyền điều chỉnh lại nhịp thở: "Anh xem camera của viện dưỡng lão chưa? Chụp lại gã đàn ông được nghi là Tử Diễm ấy."
"Thấy rồi, có chứng cứ nào mới sao?"
"Có, hơn nữa là chứng cứ vô cùng có lợi, hoàn toàn phù hợp với thời gian và đặc điểm gây án."
"Vậy chẳng phải là tốt quá sao, tiếp đó chỉ cần tìm ra là được."
"Chính bởi vì cái này, em lại cảm thấy khả nghi hơn. Tử Diễm vốn là người hành động quỷ quyệt mà, sao lại để lại bằng chứng rõ mồn một như vậy nhỉ."
"Em thấy gã áo đen kia vẫn chỉ là lâu la của Tử Diễm thôi à?"
Cung Ứng Huyền trầm tư nói: "Em có suy đoán khác."
"Suy đoán gì cơ?"
"Sáng mai đưa em tới phân cục đi, em muốn đi nghiệm chứng một vài thứ trước."
"Được."
Beta: Cy
Từ sớm tinh mơ, Nhậm Diệc đã qua ngó Cung Ứng Huyền nhiều lần.
Nhậm Diệc là một người làm việc và nghỉ ngơi vô cùng có quy luật, còn Cung Ứng Huyền nếu không phải thức đêm làm việc thì lúc nào cũng có thói quen dậy sớm tập luyện. Mà tối hôm qua, thực sự bọn họ đã vô cùng khắc chế, ít nhất là so với dĩ vãng, chỉ có thể coi như là màn dạo đầu, thế mà Cung Ứng Huyền đã ngủ thẳng tới hơn 10 giờ rồi vẫn chưa tỉnh.
Nhậm Diệc có chút lo lắng, gọi điện cho tiến sĩ Bàng Bối.
Tiến sĩ Bàng Bối suy tư hồi lâu: "Thôi miên sâu đúng là sẽ khá lao lực, dễ gây mệt mỏi. Nhưng xét đến thể năng của Ứng Huyền thì cũng đâu đến nỗi mệt tới mức ngủ li bì như vậy nhỉ."
"Hay là có liên quan tới thuốc thả lỏng cơ bắp đó ạ?"
"Không phải đâu, thuốc kia chỉ là để cậu ấy không có khí lực gì thôi, tôi sợ trong lúc thôi miên cậu ấy sẽ kích động, tự làm mình bị thương."
Nhậm Diệc cảm giác mình đã bắt được trọng điểm, "Không khí lực? Tác dụng của thuốc là bao lâu ạ?"
"Chừng bốn, năm tiếng gì đó."
"..."
"Sao thế?" Tiến sĩ Bàng Bối hỏi, "Hôm qua cậu ấy không ưa vận động lắm à? Có chút "xìu" phải không? Tôi dùng liều lượng ít, cũng không phải hoàn toàn không thể cử động, chỉ là sẽ khá vất vả."
Nhậm Diệc cảm giác mồ hôi lấm tấm trên trán, thầm nghĩ "xìu" chỗ nào cơ? Chẳng thấy "xìu" chỗ nào luôn! "Vậy... Vậy hẳn là không sao rồi, chắc cậu ấy cũng sắp tỉnh thôi, cảm ơn tiến sĩ."
Cúp điện thoại, Nhậm Diệc lại mở hé cửa, lén nhìn Cung Ứng Huyền một chút. Người trên giường có tư tế ngủ chỉnh tề vô cùng ngoan ngoãn, chỉ lộ ra khuôn mặt thanh tú như ngọc, ấn đường nhíu lại càng tôn thêm vẻ đẹp mong manh của hắn, thực sự là một khuôn mặt có tính lừa dối.
Ai mà tưởng tượng nổi, tên này dưới tình huống tác dụng của thuốc thả lỏng cơ bắp vẫn chưa hết tác dụng mà vẫn có thể phát huy, duy trì phong độ bình thường.
Sở dĩ lựa chọn ngày hôm qua cũng có cùng lý do với tiến sĩ Bàng Bối - sợ hắn lộn xộn làm chính mình bị thương, đâu ngờ hắn còn có thể đổi khách thành chủ.
Vì thế, chuyện mà bình thường chỉ năm phần lực là làm được, tối hôm qua lại phải dùng sức vô hạn, nên lần này đúng là mệt mỏi rã rời.
Phải!
Có điều, giao tiếp quả thực hiệu quả hơn rồi, cũng không đụng tới vết thương, nên xem như, thành công?
Nhậm Diệc lau trán một cái, quyết định để Cung Ứng Huyền ngủ tiếp, đến trưa cứ gọi thẳng dậy ăn cơm là được.
- --
Đến gần trưa, Cung Ứng Huyền tự mình tỉnh lại, hơn nữa còn tự xích người lên xe lăn - dùng chân sau. Chẳng qua, lúc hắn muốn tự đẩy ra khỏi phòng thì bị Nhậm Diệc phát hiện.
"Không phải đã bảo em chớ lộn xộn sao." Nhậm Diệc tất tả chạy tới, ngồi thụp xuống, kiểm tra vết thương ở chân của hắn.
Kiểm tra một hồi, Nhậm Diệc mới thở dài một hơi thì dư quang đã thấy Cung Ứng Huyền vươn tay qua, hai bên ngón tay trắng nõn thon dài bắt lấy cằm, nhẹ nhàng nâng đầu anh lên.
Nhậm Diệc thuận thế ngẩng đầu, bốn mắt chạm nhau với Cung Ứng Huyền. Cõi lòng anh rung động, chỉ vì đáy mắt của hắn tựa hồ nước được ánh dương, ánh trăng và ánh sao rọi bóng, sóng nước lay động lòng người, dường như có muôn vàn lời lẽ chất chứa trong đó. Khi ánh mắt hai người giao nhau, những hoa lửa kim thạch được tạo ra, lộp độp vang vọng.
"Em..."
Cung Ứng Huyền cúi người xuống, nhìn chăm chú vào mắt Nhậm Diệc mà nói, âm thanh khàn khàn mang vẻ mệt mỏi: "Khi nào thì em mới có thể di chuyển?"
Nhậm Diệc lập tức trợn tròn hai mắt, hồi lâu sau mới phản ứng được: "Em, em tỉnh rồi?"
Đây là đoạn văn dài nhất mà Cung Ứng Huyền từng nói kể từ khi có chuyện đến nay, đã thế còn đầy đủ cấu trúc chủ ngữ, vị ngữ và tân ngữ, không ăn nói linh tinh, cũng không phải nói như vẹt, không khác lúc hắn bình thường chút nào.
"Em... Em không biết, em nhìn thấy anh, nghe được anh, nhưng mà..." Cung Ứng Huyền dường như lại lên cơn đau đầu.
Nhậm Diệc quả thực mừng đến mức sắp khóc: "Không sao, không sao hết, bây giờ em đã ổn lắm rồi, mới có tám ngày, mới chỉ tám ngày thôi. Em có biết lần trước mình mang dáng vẻ như thế kéo dài những nửa năm không!"
Cung Ứng Huyền kinh ngạc nói: "Nửa năm?"
Nhậm Diệc lấy điện thoại ra, tay ấn lên phím đều run rẩy. Anh gọi lại cho tiến sĩ Bàng Bối, kích động nói: "Tiến sĩ, cậu ấy tỉnh rồi, cậu ấy có thể nói chuyện bình thường với cháu, bác mau tới đi!"
Cúp máy xong, Nhậm Diệc nở một nụ cười chua xót: "Em đã tỉnh thật chưa vậy?"
Cung Ứng Huyền bưng mặt Nhậm Diệc lên, ngơ ngẩn nhìn một lúc lâu, đột nhiên vành mắt đỏ lên: "Xin lỗi, em không cứu được lão đội trưởng ra."
Nghe lời này, Nhậm Diệc chỉ chực rơi nước mắt. Anh vùi mặt vào giữa hai cẳng chân hắn, ngắc ngứ: "Đồ khốn kiếp nhà em, tại sao em lại phải đi vào, em sợ lửa, sợ lửa như vậy."
Cung Ứng Huyền cũng cúi người xuống, hôn phần cổ thon dài lộ ra từ bên trong cổ áo của Nhậm Diệc: "Em còn sợ anh khổ sở hơn."
Hơi nước dâng lên từ trong mắt Nhậm Diệc, anh bất giác co chặt vạt áo của Cung Ứng Huyền.
Cung Ứng Huyền xoa men theo cột sống của anh hai lần, nói với vẻ hơi luống cuống: "Đừng khóc."
Nhậm Diệc ngẩng đầu lên, khóe miệng khẽ cử động: "Anh không khóc, có khóc đâu nào, bây giờ anh mừng còn chưa kịp nữa là."
Có vẻ như đầu lưỡi nói chuyện của Cung Ứng Huyền vẫn có chút chưa được lưu loát, hắn vuốt ve Nhậm Diệc một lúc: "Đừng khóc, em không sợ, không sợ."
Nhậm Diệc ngồi dậy, nhìn Cung Ứng Huyền một lúc, nín khóc, mỉm cười: "Em tỉnh vì cái gì vậy? Là bởi trị liệu thôi miên, hay là vì cùng anh..." Anh nháy mắt ám chỉ với Cung Ứng Huyền.
Cung Ứng Huyền chuyển sang xoa vành tai của Nhậm Diệc: "Thực ra hôm qua tỉnh lại sau khi bị thôi miên, em đã cảm giác đỡ lắm rồi, sau đó anh lại..." Hắn hắng giọng hai tiếng, "Tới kích thích em."
"Nếu sớm biết kích thích này hữu dụng, anh đã làm từ lâu rồi." Nhậm Diệc xoa nắn gò má của Cung Ứng Huyền, "Đừng có làm anh sợ thế nữa."
Lông mi Cung Ứng Huyền khẽ chớp, nhỏ giọng nói: "Vậy anh... Không giận em nữa?" Giọng điệu kia vẫn chưa được chắc chắn.
Nhậm Diệc thở dài một tiếng: "Em còn gạt anh sao?"
Cung Ứng Huyền lắc đầu nguầy nguậy: "Sẽ không có nữa, nếu như không thể nói, em sẽ bảo anh là không nói được."
Nhậm Diệc gật đầu: "Mấy ngày nay anh đều nghĩ ngợi, tuy có giận em, nhưng nhỡ sau này thật sự không có em thì anh phải làm gì đây, nếu em không có anh thì biết làm sao bây giờ."
"Em không thể không có anh." Cung Ứng Huyền ôm Nhậm Diệc, "Tuyệt đối không thể không có anh."
"Sau đó anh lại nghĩ, em cũng đâu có lừa anh xuất phát từ ác ý, chỉ là không hiểu làm thế sẽ khiến người ta đau lòng cỡ nào thôi. Anh có thể từ từ chỉ bảo, cũng điều trị cho em như tiến sĩ Bàng Bối. Anh có thể khiến em càng ngày càng biết cảm thông cho người khác, nếu anh không làm thế thì còn ai làm được nữa đây."
Sống mũi Cung Ứng Huyền cay cay: "Đúng, chỉ có anh."
"Vì lẽ đó, trả lời câu hỏi vừa rồi của em nhé." Nhậm Diệc mỉm cười, "Anh vẫn giận em, nhưng anh yêu em."
Vòng tay Cung Ứng Huyền ôm Nhậm Diệc lại khẽ run, đôi tay thoạt nhìn tao nhã mà có khí lực kinh người, ấy vậy mà nay thật giống ngay cả đôi bờ vai cũng không khép lại được.
Lúc bấy giờ, tiếng gõ cửa vang lên. Nhậm Diệc nhanh chóng đứng dậy, thu liễm biểu cảm thật trên gương mặt.
Thì ra là bác Thịnh tới giục bọn họ đi ăn cơm trưa.
Dùng bữa trưa xong, tiến sĩ Bàng Bối cũng tới. Ông tỏ vẻ kinh ngạc đối với hiệu quả phục hồi của Cung Ứng Huyền, liên tục ca ngợi. Vốn dĩ ông đã dự đoán so với lúc sáu tuổi thì lần này ít nhất cũng cần một tới hai tháng, lại không ngờ chỉ trong thời gian tám ngày, vỏn vẹn có tám ngày mà thôi, Cung Ứng Huyền đã tự thoát khỏi tình trạng tự kỷ, tuy rằng tư duy và ngôn ngữ vẫn hơi chậm chạp so với lúc thường, loại bệnh trạng này chẳng mấy chốc sẽ biến mất.
Chuyện này quả thực khiến người ta mừng rỡ.
Tiến sĩ Bàng Bối vẫn phải ở lại quan sát một thời gian, nhưng thấy ý cười nhẹ nhõm trên mặt ông, mấy người Nhậm Diệc đã thấy yên tâm rồi.
- ---
Sau khi Cung Ứng Huyền trở lại như cũ thì không có một khắc nào rảnh rỗi. Đầu tiên, hắn đã gọi điện cho Khưu Ngôn hơn một tiếng, sau đó ôm notebook trong phòng bận bịu suốt một buổi chiều. Hắn bảo rằng trải nghiệm lần này đã khiến mình nhớ lại chút chi tiết nhỏ của năm đó, muốn bù đắp tất cả tiến độ công việc đã bỏ lỡ trong mấy ngày qua.
Nhậm Diệc hiểu cho Cung Ứng Huyền, bây giờ không có gì nặng nề hơn vụ án đã sát hại quá nhiều người vô tội này, lại còn là thời khắc mấu chốt để chân tướng lộ diện.
Màn đêm thăm thẳm buông xuống, Nhậm Diệc mới bưng canh gà Thất Đôn* do bác Thịnh đã hầm kỹ tới thư phòng.
(*một món ăn trong y học cổ truyền của Trung Quốc, dưỡng khí huyết, tinh thần và nội tạng)
Một tay Cung Ứng Huyền đỡ trán, một tay cầm bút, trên giấy vẽ vời viết lách như có như không.
"Thế nào rồi? Trước khi ngủ thì uống chút canh đi, bổ lắm."
Cung Ứng Huyền ngẩng mặt, đuôi mắt có chút phiếm hồng: "Em đã nhớ, nhớ rằng lão đội trưởng tới cứu em."
Nhậm Diệc hơi sửng sốt: "Em không cần tự ép mình nghĩ về đám cháy đâu."
"Em đâu có tự ép mình, khi ký ức quay về thì nó sẽ cứ về thôi. Thực chất em cũng không nhớ ra tất cả, nhưng có thêm rất nhiều chi tiết nhỏ." Cung Ứng Huyền chăm chú nhìn Nhậm Diệc, khẽ nói, "Khi đó ông ấy tới cứu em, bế em lên, cởi mặt nạ đeo cho em, rồi ôm em vào lòng. Khắp mặt của ông ấy đều là tro tàn, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, không thấy rõ được. Nhưng em đã thấy chiếc nốt ruồi trên mũi kia của ông, bèn nhớ kỹ trên mũi người đã cứu em có một nốt ruồi." Hắn nhìn nốt ruồi trên mũi Nhậm Diệc giống hệt của Nhậm Hướng Vinh, nhìn đến thất thần.
Nhậm Diệc sờ sờ mũi, nhớ lại khi Cung Ứng Huyền bị ngạt khói đến mức thần trí mơ hồ đã từng nói với mình "Chú ơi, cứu cháu với", cõi lòng nhói đau.
"Giá mà em có thể nhớ lại sớm một chút, em biết lão đội trưởng là người cứu mình, chăng qua nhận thức này còn kém rất xa so với cảnh tượng chấn động trong ký ức. Nếu em có thể nhớ lại sớm hơn thì đã có thể nhớ lúc đó hung hiểm cỡ nào, ông ấy đã đoạt lại em từ trong tay tử thần, căn bản cũng không có thời gian làm gì khác, em cũng sẽ không..." Cung Ứng Huyền hối hận nói, "Xin lỗi, em không nên nghi ngờ ông ấy."
Nhậm Diệc ôn hòa nói: "Em là cảnh sát, đây là chức trách của em. Mọi chân tướng đều bắt nguồn từ mối nghi ngờ mà."
Cung Ứng Huyền điều chỉnh lại nhịp thở: "Anh xem camera của viện dưỡng lão chưa? Chụp lại gã đàn ông được nghi là Tử Diễm ấy."
"Thấy rồi, có chứng cứ nào mới sao?"
"Có, hơn nữa là chứng cứ vô cùng có lợi, hoàn toàn phù hợp với thời gian và đặc điểm gây án."
"Vậy chẳng phải là tốt quá sao, tiếp đó chỉ cần tìm ra là được."
"Chính bởi vì cái này, em lại cảm thấy khả nghi hơn. Tử Diễm vốn là người hành động quỷ quyệt mà, sao lại để lại bằng chứng rõ mồn một như vậy nhỉ."
"Em thấy gã áo đen kia vẫn chỉ là lâu la của Tử Diễm thôi à?"
Cung Ứng Huyền trầm tư nói: "Em có suy đoán khác."
"Suy đoán gì cơ?"
"Sáng mai đưa em tới phân cục đi, em muốn đi nghiệm chứng một vài thứ trước."
"Được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất