Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)
Chương 41
Chuyển ngữ: Mạc Điềm
- ----------------------------------
Giúp đỡ xử lý hiện trường xong, lúc bọn họ trở về trung đội đã muộn lắm rồi.
Nhậm Diệc đặt Diểu Diểu vào phòng của mình, mở một hộp đồ ăn và lấy một bát nước cho nó, sau đó tự đi tắm rửa.
Bây giờ đã vào cuối thu, nhưng anh không mở nước nóng, mặc cho dòng nước lạnh lẽo đổ ập xuống người, làm lạnh nỗi ấm ức và xao động trong lòng anh.
Quá kích động, anh thầm nghĩ. Không nên nổi giận, dù sao Cung Ứng Huyền chỉ muốn giúp đỡ mà thôi.
Thế nhưng trong lúc xuất cảnh phải tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh là nguyên tắc đã khắc vào xương tủy của anh, hiện trường vụ cháy như chiến trường, một nơi nguy hiểm như thế, bất kể là người nào cũng không thể ngoại lệ. Hành độn của Cung Ứng Huyền vào lúc đó thực sự khiến anh cực kỳ lo lắng.
Lỡ như trên xe tải còn bình chứa bị rò rỉ, lỡ như hóa chất đang phản ứng với chất oxy hóa, lỡ như một vật nào đó ở gần Cung Ứng Huyền bốc cháy...
Từng cái "lỡ như" này anh thậm chí còn không dám nghĩ sâu hơn nữa, đây là nguyên nhân chính khiến anh tức giận, Cung Ứng Huyền sợ lửa đến thế, làm sao anh có thể đưa người vào giữa nguy cơ cháy nổ đây.
Đương nhiên sau khi tỉnh táo lại, anh cảm thấy mình có hơi quá khích, Cung Ứng Huyền sợ lửa, nhưng vẫn vì việc nghĩa không chùn bước mà giúp đỡ bọn họ, ít ra anh nên nói một tiếng cảm ơn,
Nhậm Diệc thở dài một hơi thật lâu, trong lòng hối hận không thôi, dùng đầu đập bôm bốp vào tường gạch men trong nhà tắm mấy cái.
Sau lưng truyền đến một tiếng mèo kêu nho nhỏ.
Nhậm Diệc quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào Diểu Diểu đã đẩy cánh cửa phòng tắm chưa đóng chặt ra, một cái đầu nhỏ đen thui luồn vào nhìn anh chằm chằm.
"Sao con dám nhìn lén cha tắm hả?" Nhậm Diệc biểu diễn một vài động tác khoe cơ bắp tay, "Vóc người cha rất đẹp phải không?" (đm mlemmm~)
Diểu Diểu nghiêng nghiêng đầu.
Nhậm Diếc hết hứng thú đành buông cánh tay xuống, thở dài một cái: "Con nói xem có phải cha nên nói lời xin lỗi gì gì đó với người ta không?"
Con ngươi màu vàng kim của Diểu Diểu nhìn Nhậm Diệc không chớp mắt.
"Cha có hơi kích động, nhưng hắn cũng không đúng mà, cha là người chỉ huy, sao hắn dám tự ý chủ trương cơ chứ, nguy hiểm quá mức."
"Thế nhưng hắn không thể nào nói xin lỗi cha đâu. Con có biết lúc trước cha muốn hắn xin lỗi cha á, hắn đã nói thế nào không?" Nhậm Diệc bĩu môi, học theo dáng điệu cố làm ra vẻ của Cung Ứng Huyền, nói: "Tôi biết tôi đã hiểu lầm anh, nhưng tôi không muốn nói xin lỗi anh. Hừ, là lời của con người đấy sao?"
"Cơ mà... Hắn không xin lỗi, nếu cha cũng không đi tìm hắn, chẳng phải sau này ai cũng không thèm để ý đến ai ư?" Nhậm Diệc buồn bực lấy dầu gội đầu xoa xoa tóc, "Người lớn thế này rồi còn chơi trò chiến tranh lạnh làm chi chứ, vả lại cha và hắn vẫn phải làm việc nữa mà."
Nhậm Diệc vừa lẩm bà lẩm bẩm, vừa tắm rửa cho xong, anh thay đồ ngủ rồi bắt lấy Diểu Diểu đặt trên giường. Đầu anh gối lên cánh tay, nhìn chằm chằm vào tường nhà trắng tinh, thứ hiện lên trong đầu không phải là cảnh hai người tranh cãi chia tay trong không vui, mà là gương mặt tuấn tú kề sát vào mặt anh lúc Cung Ứng Huyền đeo mặt nạ phòng độc.
Lòng anh kinh hãi, tự nhiên tỉnh hẳn.
Anh làm sao vậy? Bị vẻ bề ngoài của Cung Ứng Huyền mê hoặc rồi? Nếu bảo nhìn khuôn mặt và vóc dáng ấy mà không hề suy nghĩ gì là lừa mình dối người, nhưng từ lâu anh đã qua cái tuổi trông mặt mà bắt hình dong rồi, từ đầu đến chân hai người gần như chẳng có điểm nào chung, anh không nên nảy sinh tình cảm dư thừa.
Huống chi ánh mắt Cung Ứng Huyền nhìn Khưu Ngôn cũng đã nói lên rất nhiều điều, anh chưa đến nỗi tự tìm mất mặt.
Nhất định là do áy náy vậy nên hôm nay anh mới nghĩ ngợi lung tung. Anh vẫn nên đi xin lỗi thôi, trông cậy vào chuyện Cung Ứng Huyền chủ động đi tìm anh là tuyệt đối không thể nào. Anh muốn trưởng thành, rộng lượng hơn chút, không cần thiết phải so đo với đại thiếu gia bị chiều hư làm gì.
- ----
Ngày hôm sau, trong giờ huấn luyện buổi sáng, Nhậm Diệc hơi chút không yên lòng, cầm điện thoại do dự xem có cần gửi tin nhắn hay không, gửi tin nhắn xoa dịu và làm nóng bầu không khí trước hay là trực tiếp đi tìm người đối mặt giải quyết vấn đề trước?
Cái nào cũng không ổn lắm, lỡ như Cung Ứng Huyền không trả lời tin nhắn của anh chính là không thèm cho anh bậc thang, chẳng lẽ anh cứ phải nhảy tới nhảy lui để làm hòa sao? Mất mặt chết đi được. Nhưng lỡ như anh trực tiếp chạy đến trước mặt Cung Ứng Huyền mà chỉ nhận được một cái mặt lạnh, vậy thì càng mất mặt hơn, với lại cũng không có cách nào để tiến thêm bước nữa.
Nhậm Diệc xoắn xuýt hồi lâu đến nối phát cáu, từ khi nào anh lại trở nên dông dài thế này.
"Nhậm đội, Nhậm đội!" Lưu Huy thở hồng hộc la lên, "Bọn em chạy xong rồi, có thể nghỉ ngơi chưa?"
Nhậm Diệc nói cho có lệ: "Ừ, nghỉ ngơi đi."
Mọi người hoan hô giải tán tại chỗ.
Lúc Lý Tạp chạy qua bên cạnh Nhậm Diệc thì ngừng lại, cô cười nói: "Nhậm đội, anh đang lo âu cái gì thế? Vừa sáng sớm đã mất hồn mất vía rồi."
Nhậm Diệc ngẩng đầu nhìn cô, ủ rũ cúi đầu vỗ vỗ chỗ bên cạnh: "Ngồi không?" Lúc này anh đang ngồi trên bậc thang dẫn vào tòa nhà của trung đội, vị trí này là "ngai vàng" anh thường ngồi xem huấn luyện ở thao trường.
Lý Táp huấn luyện xong toàn mồ hôi, cô vừa lau vừa ngồi xuống chỗ bên cạnh Nhậm Diệc, "Sao thế?" Nói xong liền tu ừng ực hết gần nửa chai nước.
"Cô đoán xem tôi giống như đang lo âu về cái gì?" Nhậm Diệc vốn không định trao đổi với bất kỳ ai, chỉ là tâm tình buồn bực muốn trò chuyện mấy câu liên thiên mà thôi. Anh mở bình của mình, cũng uống một ngụm nước.
Lý Táp lui người về phía sau giữ một khoảng cách, nheo mắt đánh giá Nhậm Diệc từ trên xuống dưới một lượt: "Có vẻ như chọc bạn gái tức giận nên không biết phải dỗ dành người ta kiểu gì."
Nhậm Diệc phun sạch một ngụm nước ra ngoài.
Lý Táp cười ha hả.
Nhậm Diệc lau mặt: "Đùa cái mịa gì vậy, làm sao cô lại đưa ra cái phán đoán này chứ."
"Vừa sáng sớm anh đã nhìn vào điện thoại, cầm lên rồi lại đặt xuống, lặp đi lặp lại nhiều lần, lại thêm dáng vẻ buồn phiền nữa." Lý Táp cười nói, "Em đoán mò, thế nào, chẳng lẽ đoán trúng rồi?"
"Trúng cái rắm." Nhậm Diệc hơi chột dạ, tuy rằng Cung Ứng Huyền không phải con gái cũng không phải bạn gái của anh, thế nhưng loại cảm giác này, cũng, cũng hơi giống cmn thật. Trực giác của phụ nữ thật đáng sợ.
"Vậy anh buồn bực cái gì chứ?" Lý Táp ngạc nhiên nói.
Nhậm Diệc nhìn Lý Táp, ho nhẹ một cái: "Thanh minh trước nhé, tôi không có bạn gái, nhưng tôi rất tò mò, tò mò đơn thuần thôi. Thông thường... lỡ làm bạn gái tức giận thì phải dỗ dành như thế nào?"
Lý Táp "Ồ" một tiếng ý tứ sâu xa, lộ ra nụ cười hóm hỉnh: "Em có thể dạy anh ba chiêu, đảm bảo có tác dụng."
"Chiêu gì?"
"Xin lỗi, mua quà, lời ngon tiếng ngọt, ba chiêu này nhất định phải thực hiện cùng một lúc, đảm bảo hòa thuận như lúc đầu."
Nhậm Diệc chớp mắt: "Ể, phụ nữ mấy người vẫn dễ dụ chán." Những thứ này đối phó với Cung Ứng Huyền có tác dụng không nhỉ?
Lý Táp vỗ bả vai Nhậm Diệc: "Quan trọng nhất là thành ý."
Nhậm Diệc "chẹp" một cái: "Đừng đoán mò, tôi đang buồn chuyện công việc."
- -----
Cuối cùng, Nhậm Diệc vẫn quyết định gửi tin xin lỗi trước. Lúc gửi xong, anh ôm tâm tình thấp thỏm chờ đợi một lúc lâu, quả nhiên đầu kia không hề trả lời, mặc dù nằm trong dự đoán của anh nhưng anh vẫn không khỏi phiền muộn một chút.
Thậm chí anh còn thật sự cân nhắc xem có cần mua quà tặng cho Cung Ứng Huyền hay không, v..v... Nhưng hình như Cung Ứng Huyền chẳng thiếu thốn cái gì, hơn nữa cái con người xoi mói ấy, lỡ không tặng đúng sẽ thành khéo quá hóa vụng.
Nhậm Diệc nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vẫn nên trực tiếp đến tìm Cung Ứng Huyền thì tốt hơn. Nhưng không phải bây giờ, trước tiên phải bình tĩnh hai ngày đã, vừa lúc anh muốn xử lý một vài công văn nhiệm vụ xếp đống từ quãng thời gian trước.
Chiều hôm đó, anh đang viết báo cáo thì Khúc Dương Ba báo cho anh biết, Cung Phi Lan tới.
Anh đi xuống lầu, thấy mấy chiến sĩ đang giúp Cung Phi Lan xách vài túi giấy, vừa nhìn là biết lại đưa đồ ăn nhẹ đến cho bọn họ.
"Phi Lan? Hôm nay em không đến trường sao?"
"Em xin nghỉ." Cung Phi Lan đắc chí nói, "Em bị cảm, không muốn đến trường học."
Nhậm Diệc trách nhẹ: "Em thế này không phải là rất tốt đó sao, không trốn học đấy chứ?"
"Ứ phải, mấy ngày trước em bị cảm thật đó, chẳng qua bây giờ đã khỏe hơn thôi, ngày mai lại đến trường học mà." Cung Phi Lan cười khanh khách chạy đến bên cạnh Nhậm Diệc, "Em mới từ chỗ anh họ qua đây đấy, bác Thịnh chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon bảo em mang đến nhé."
"Em mới từ chỗ của anh em tới à." Nhậm Diệc giả bộ không thèm đếm xỉa nói, "Hắn ở nhà không?"
"Đúng lúc anh ấy về nhà lấy mấy thứ nên em có gặp mặt."
"Hắn...thế nào?"
Cung Phi Lan khó hiểu nói: "Cái gì thế nào?"
Các chiến sĩ từng thấy hai người cãi lộn đồng loạt lộ ra biểu tình cười mà như không cười.
Nhậm Diệc trợn mắt nhìn bọn họ: "À, thuận miệng hỏi chút thôi, hắn bận rộn quá nhỉ."
"Đúng vậy, nhưng anh ấy nghe nói em muốn đến trung đội còn bảo bác Thịnh chuẩn bị nhiều đồ hơn đấy." Cung Phi Lan tranh công nói, "Do đó lần này em mang quá trời đồ luôn nhé, có bánh ngọt Quảng Đông và đồ ngọt khác nữa nhé. Em dám chắc là anh sẽ thích." Cô bé vừa nói vừa bắt đầu mở hộp đựng.
Lòng Nhậm Diệc vui vẻ, Cung Ứng Huyền chủ động bảo ác Thịnh chuẩn bị nhiều đồ ăn cho anh ư? Xem ra Cung Ứng Huyền đã hết giận rồi, chỉ là ngại mặt nên phớt lờ anh, miễn là hắn chủ động...
"Á!" Cung Phi Lan đột nhiên phát ra một tiếng thé chói tai làm mọi người sợ hết cả hồn.
"Sao, sao thế?"
"Bánh mousse xoài của em." Cung Phi Lan nhìn bánh ngọt trong hộp bị va chạm đến xiêu vẹo, "Cái bánh này siêu đẹp mắt luôn á, sao lại vậy, tự nhiên lại bị móp thành thế này."
"Ơ kìa, cái hộp này cũng bị móp." Đinh Kình mở một hộp, nhìn bánh củ cải xốp giòn ở bên trong bị dính thành một cục, nói với giọng đầy tiếc rẻ.
"Hộp này cũng..."
Cung Phi Lan biến sắc, bắt đầu kiểm tra từng cái một, phát hiện có ít nhất một nửa đồ ăn ngon được tạo hình khéo léo trong hộp đều xiêu vẹo như bị một cơn bão nhỏ dày xéo qua. Cô bé tức muốn nổ phổi, nói: "Tại sao lại thành thế này, lúc em cầm đi rất cẩn thận, hoàn toàn không hề bị rơi mà!"
"Có phải những người khác cầm không cẩn thận không?"
Đám Đinh Kình vội vàng giơ tay: "Không phải em, em cầm rất cẩn thận, hộp còn không bị nghiêng cơ."
Tôn Định Nghĩa cười nói: "Ôi dào không thành vấn đề, yên tâm đi, bọn anh sẽ ăn sạch sành sanh cho em coi."
Những người khác cũng nhao nhao phụ họa, an ủi Cung Phi Lan.
Cung Phi Lan vẫn khó hiểu, buồn bực nói: "Sau khi chuẩn bị xong, bác Thịnh và anh họ đã giúp em đưa lên xe, dọc đường đi lái xe cũng rất vững vàng, ban nãy cầm lên cũng rất cẩn thận, sao lại thành thế này cơ chứ?"
Nghe vậy, chân mày Nhậm Diệc khẽ cau lại: "Cung Ứng Huyền giúp em đưa đồ?"
"Đúng thế, hiếm khi anh họ lại làm mấy chuyện vặt vãnh này." Cung Phi Lan chán nản đi đến phòng bếp lấy bộ đồ ăn.
Nhậm Diệc sửng sốt hồi lâu mới phản ứng kịp mọi chuyện là thế nào. Anh thở dài ngao ngán, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mịa nó, thật đúng là đại tiểu thư mà."
"Nhậm đội, anh nói Cung Phi Lan sao?" Lưu Huy thì thầm, "Em thấy cô bé đáng yêu lắm, không có tính tình đại tiểu thư gì mà."
"Anh nói Cung Ứng Huyền cơ."
- ---------------------------------
*Chuyên mục ăn hàng:
*Bánh mousse xoài:
*Bánh củ cải xốp giòn: là một loại bánh của Quảng Đông.
*Quà tặng kèm 1/6 dù đã muộn ^^!!!
Cre: 188男団
- ----------------------------------
Giúp đỡ xử lý hiện trường xong, lúc bọn họ trở về trung đội đã muộn lắm rồi.
Nhậm Diệc đặt Diểu Diểu vào phòng của mình, mở một hộp đồ ăn và lấy một bát nước cho nó, sau đó tự đi tắm rửa.
Bây giờ đã vào cuối thu, nhưng anh không mở nước nóng, mặc cho dòng nước lạnh lẽo đổ ập xuống người, làm lạnh nỗi ấm ức và xao động trong lòng anh.
Quá kích động, anh thầm nghĩ. Không nên nổi giận, dù sao Cung Ứng Huyền chỉ muốn giúp đỡ mà thôi.
Thế nhưng trong lúc xuất cảnh phải tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh là nguyên tắc đã khắc vào xương tủy của anh, hiện trường vụ cháy như chiến trường, một nơi nguy hiểm như thế, bất kể là người nào cũng không thể ngoại lệ. Hành độn của Cung Ứng Huyền vào lúc đó thực sự khiến anh cực kỳ lo lắng.
Lỡ như trên xe tải còn bình chứa bị rò rỉ, lỡ như hóa chất đang phản ứng với chất oxy hóa, lỡ như một vật nào đó ở gần Cung Ứng Huyền bốc cháy...
Từng cái "lỡ như" này anh thậm chí còn không dám nghĩ sâu hơn nữa, đây là nguyên nhân chính khiến anh tức giận, Cung Ứng Huyền sợ lửa đến thế, làm sao anh có thể đưa người vào giữa nguy cơ cháy nổ đây.
Đương nhiên sau khi tỉnh táo lại, anh cảm thấy mình có hơi quá khích, Cung Ứng Huyền sợ lửa, nhưng vẫn vì việc nghĩa không chùn bước mà giúp đỡ bọn họ, ít ra anh nên nói một tiếng cảm ơn,
Nhậm Diệc thở dài một hơi thật lâu, trong lòng hối hận không thôi, dùng đầu đập bôm bốp vào tường gạch men trong nhà tắm mấy cái.
Sau lưng truyền đến một tiếng mèo kêu nho nhỏ.
Nhậm Diệc quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào Diểu Diểu đã đẩy cánh cửa phòng tắm chưa đóng chặt ra, một cái đầu nhỏ đen thui luồn vào nhìn anh chằm chằm.
"Sao con dám nhìn lén cha tắm hả?" Nhậm Diệc biểu diễn một vài động tác khoe cơ bắp tay, "Vóc người cha rất đẹp phải không?" (đm mlemmm~)
Diểu Diểu nghiêng nghiêng đầu.
Nhậm Diếc hết hứng thú đành buông cánh tay xuống, thở dài một cái: "Con nói xem có phải cha nên nói lời xin lỗi gì gì đó với người ta không?"
Con ngươi màu vàng kim của Diểu Diểu nhìn Nhậm Diệc không chớp mắt.
"Cha có hơi kích động, nhưng hắn cũng không đúng mà, cha là người chỉ huy, sao hắn dám tự ý chủ trương cơ chứ, nguy hiểm quá mức."
"Thế nhưng hắn không thể nào nói xin lỗi cha đâu. Con có biết lúc trước cha muốn hắn xin lỗi cha á, hắn đã nói thế nào không?" Nhậm Diệc bĩu môi, học theo dáng điệu cố làm ra vẻ của Cung Ứng Huyền, nói: "Tôi biết tôi đã hiểu lầm anh, nhưng tôi không muốn nói xin lỗi anh. Hừ, là lời của con người đấy sao?"
"Cơ mà... Hắn không xin lỗi, nếu cha cũng không đi tìm hắn, chẳng phải sau này ai cũng không thèm để ý đến ai ư?" Nhậm Diệc buồn bực lấy dầu gội đầu xoa xoa tóc, "Người lớn thế này rồi còn chơi trò chiến tranh lạnh làm chi chứ, vả lại cha và hắn vẫn phải làm việc nữa mà."
Nhậm Diệc vừa lẩm bà lẩm bẩm, vừa tắm rửa cho xong, anh thay đồ ngủ rồi bắt lấy Diểu Diểu đặt trên giường. Đầu anh gối lên cánh tay, nhìn chằm chằm vào tường nhà trắng tinh, thứ hiện lên trong đầu không phải là cảnh hai người tranh cãi chia tay trong không vui, mà là gương mặt tuấn tú kề sát vào mặt anh lúc Cung Ứng Huyền đeo mặt nạ phòng độc.
Lòng anh kinh hãi, tự nhiên tỉnh hẳn.
Anh làm sao vậy? Bị vẻ bề ngoài của Cung Ứng Huyền mê hoặc rồi? Nếu bảo nhìn khuôn mặt và vóc dáng ấy mà không hề suy nghĩ gì là lừa mình dối người, nhưng từ lâu anh đã qua cái tuổi trông mặt mà bắt hình dong rồi, từ đầu đến chân hai người gần như chẳng có điểm nào chung, anh không nên nảy sinh tình cảm dư thừa.
Huống chi ánh mắt Cung Ứng Huyền nhìn Khưu Ngôn cũng đã nói lên rất nhiều điều, anh chưa đến nỗi tự tìm mất mặt.
Nhất định là do áy náy vậy nên hôm nay anh mới nghĩ ngợi lung tung. Anh vẫn nên đi xin lỗi thôi, trông cậy vào chuyện Cung Ứng Huyền chủ động đi tìm anh là tuyệt đối không thể nào. Anh muốn trưởng thành, rộng lượng hơn chút, không cần thiết phải so đo với đại thiếu gia bị chiều hư làm gì.
- ----
Ngày hôm sau, trong giờ huấn luyện buổi sáng, Nhậm Diệc hơi chút không yên lòng, cầm điện thoại do dự xem có cần gửi tin nhắn hay không, gửi tin nhắn xoa dịu và làm nóng bầu không khí trước hay là trực tiếp đi tìm người đối mặt giải quyết vấn đề trước?
Cái nào cũng không ổn lắm, lỡ như Cung Ứng Huyền không trả lời tin nhắn của anh chính là không thèm cho anh bậc thang, chẳng lẽ anh cứ phải nhảy tới nhảy lui để làm hòa sao? Mất mặt chết đi được. Nhưng lỡ như anh trực tiếp chạy đến trước mặt Cung Ứng Huyền mà chỉ nhận được một cái mặt lạnh, vậy thì càng mất mặt hơn, với lại cũng không có cách nào để tiến thêm bước nữa.
Nhậm Diệc xoắn xuýt hồi lâu đến nối phát cáu, từ khi nào anh lại trở nên dông dài thế này.
"Nhậm đội, Nhậm đội!" Lưu Huy thở hồng hộc la lên, "Bọn em chạy xong rồi, có thể nghỉ ngơi chưa?"
Nhậm Diệc nói cho có lệ: "Ừ, nghỉ ngơi đi."
Mọi người hoan hô giải tán tại chỗ.
Lúc Lý Tạp chạy qua bên cạnh Nhậm Diệc thì ngừng lại, cô cười nói: "Nhậm đội, anh đang lo âu cái gì thế? Vừa sáng sớm đã mất hồn mất vía rồi."
Nhậm Diệc ngẩng đầu nhìn cô, ủ rũ cúi đầu vỗ vỗ chỗ bên cạnh: "Ngồi không?" Lúc này anh đang ngồi trên bậc thang dẫn vào tòa nhà của trung đội, vị trí này là "ngai vàng" anh thường ngồi xem huấn luyện ở thao trường.
Lý Táp huấn luyện xong toàn mồ hôi, cô vừa lau vừa ngồi xuống chỗ bên cạnh Nhậm Diệc, "Sao thế?" Nói xong liền tu ừng ực hết gần nửa chai nước.
"Cô đoán xem tôi giống như đang lo âu về cái gì?" Nhậm Diệc vốn không định trao đổi với bất kỳ ai, chỉ là tâm tình buồn bực muốn trò chuyện mấy câu liên thiên mà thôi. Anh mở bình của mình, cũng uống một ngụm nước.
Lý Táp lui người về phía sau giữ một khoảng cách, nheo mắt đánh giá Nhậm Diệc từ trên xuống dưới một lượt: "Có vẻ như chọc bạn gái tức giận nên không biết phải dỗ dành người ta kiểu gì."
Nhậm Diệc phun sạch một ngụm nước ra ngoài.
Lý Táp cười ha hả.
Nhậm Diệc lau mặt: "Đùa cái mịa gì vậy, làm sao cô lại đưa ra cái phán đoán này chứ."
"Vừa sáng sớm anh đã nhìn vào điện thoại, cầm lên rồi lại đặt xuống, lặp đi lặp lại nhiều lần, lại thêm dáng vẻ buồn phiền nữa." Lý Táp cười nói, "Em đoán mò, thế nào, chẳng lẽ đoán trúng rồi?"
"Trúng cái rắm." Nhậm Diệc hơi chột dạ, tuy rằng Cung Ứng Huyền không phải con gái cũng không phải bạn gái của anh, thế nhưng loại cảm giác này, cũng, cũng hơi giống cmn thật. Trực giác của phụ nữ thật đáng sợ.
"Vậy anh buồn bực cái gì chứ?" Lý Táp ngạc nhiên nói.
Nhậm Diệc nhìn Lý Táp, ho nhẹ một cái: "Thanh minh trước nhé, tôi không có bạn gái, nhưng tôi rất tò mò, tò mò đơn thuần thôi. Thông thường... lỡ làm bạn gái tức giận thì phải dỗ dành như thế nào?"
Lý Táp "Ồ" một tiếng ý tứ sâu xa, lộ ra nụ cười hóm hỉnh: "Em có thể dạy anh ba chiêu, đảm bảo có tác dụng."
"Chiêu gì?"
"Xin lỗi, mua quà, lời ngon tiếng ngọt, ba chiêu này nhất định phải thực hiện cùng một lúc, đảm bảo hòa thuận như lúc đầu."
Nhậm Diệc chớp mắt: "Ể, phụ nữ mấy người vẫn dễ dụ chán." Những thứ này đối phó với Cung Ứng Huyền có tác dụng không nhỉ?
Lý Táp vỗ bả vai Nhậm Diệc: "Quan trọng nhất là thành ý."
Nhậm Diệc "chẹp" một cái: "Đừng đoán mò, tôi đang buồn chuyện công việc."
- -----
Cuối cùng, Nhậm Diệc vẫn quyết định gửi tin xin lỗi trước. Lúc gửi xong, anh ôm tâm tình thấp thỏm chờ đợi một lúc lâu, quả nhiên đầu kia không hề trả lời, mặc dù nằm trong dự đoán của anh nhưng anh vẫn không khỏi phiền muộn một chút.
Thậm chí anh còn thật sự cân nhắc xem có cần mua quà tặng cho Cung Ứng Huyền hay không, v..v... Nhưng hình như Cung Ứng Huyền chẳng thiếu thốn cái gì, hơn nữa cái con người xoi mói ấy, lỡ không tặng đúng sẽ thành khéo quá hóa vụng.
Nhậm Diệc nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vẫn nên trực tiếp đến tìm Cung Ứng Huyền thì tốt hơn. Nhưng không phải bây giờ, trước tiên phải bình tĩnh hai ngày đã, vừa lúc anh muốn xử lý một vài công văn nhiệm vụ xếp đống từ quãng thời gian trước.
Chiều hôm đó, anh đang viết báo cáo thì Khúc Dương Ba báo cho anh biết, Cung Phi Lan tới.
Anh đi xuống lầu, thấy mấy chiến sĩ đang giúp Cung Phi Lan xách vài túi giấy, vừa nhìn là biết lại đưa đồ ăn nhẹ đến cho bọn họ.
"Phi Lan? Hôm nay em không đến trường sao?"
"Em xin nghỉ." Cung Phi Lan đắc chí nói, "Em bị cảm, không muốn đến trường học."
Nhậm Diệc trách nhẹ: "Em thế này không phải là rất tốt đó sao, không trốn học đấy chứ?"
"Ứ phải, mấy ngày trước em bị cảm thật đó, chẳng qua bây giờ đã khỏe hơn thôi, ngày mai lại đến trường học mà." Cung Phi Lan cười khanh khách chạy đến bên cạnh Nhậm Diệc, "Em mới từ chỗ anh họ qua đây đấy, bác Thịnh chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon bảo em mang đến nhé."
"Em mới từ chỗ của anh em tới à." Nhậm Diệc giả bộ không thèm đếm xỉa nói, "Hắn ở nhà không?"
"Đúng lúc anh ấy về nhà lấy mấy thứ nên em có gặp mặt."
"Hắn...thế nào?"
Cung Phi Lan khó hiểu nói: "Cái gì thế nào?"
Các chiến sĩ từng thấy hai người cãi lộn đồng loạt lộ ra biểu tình cười mà như không cười.
Nhậm Diệc trợn mắt nhìn bọn họ: "À, thuận miệng hỏi chút thôi, hắn bận rộn quá nhỉ."
"Đúng vậy, nhưng anh ấy nghe nói em muốn đến trung đội còn bảo bác Thịnh chuẩn bị nhiều đồ hơn đấy." Cung Phi Lan tranh công nói, "Do đó lần này em mang quá trời đồ luôn nhé, có bánh ngọt Quảng Đông và đồ ngọt khác nữa nhé. Em dám chắc là anh sẽ thích." Cô bé vừa nói vừa bắt đầu mở hộp đựng.
Lòng Nhậm Diệc vui vẻ, Cung Ứng Huyền chủ động bảo ác Thịnh chuẩn bị nhiều đồ ăn cho anh ư? Xem ra Cung Ứng Huyền đã hết giận rồi, chỉ là ngại mặt nên phớt lờ anh, miễn là hắn chủ động...
"Á!" Cung Phi Lan đột nhiên phát ra một tiếng thé chói tai làm mọi người sợ hết cả hồn.
"Sao, sao thế?"
"Bánh mousse xoài của em." Cung Phi Lan nhìn bánh ngọt trong hộp bị va chạm đến xiêu vẹo, "Cái bánh này siêu đẹp mắt luôn á, sao lại vậy, tự nhiên lại bị móp thành thế này."
"Ơ kìa, cái hộp này cũng bị móp." Đinh Kình mở một hộp, nhìn bánh củ cải xốp giòn ở bên trong bị dính thành một cục, nói với giọng đầy tiếc rẻ.
"Hộp này cũng..."
Cung Phi Lan biến sắc, bắt đầu kiểm tra từng cái một, phát hiện có ít nhất một nửa đồ ăn ngon được tạo hình khéo léo trong hộp đều xiêu vẹo như bị một cơn bão nhỏ dày xéo qua. Cô bé tức muốn nổ phổi, nói: "Tại sao lại thành thế này, lúc em cầm đi rất cẩn thận, hoàn toàn không hề bị rơi mà!"
"Có phải những người khác cầm không cẩn thận không?"
Đám Đinh Kình vội vàng giơ tay: "Không phải em, em cầm rất cẩn thận, hộp còn không bị nghiêng cơ."
Tôn Định Nghĩa cười nói: "Ôi dào không thành vấn đề, yên tâm đi, bọn anh sẽ ăn sạch sành sanh cho em coi."
Những người khác cũng nhao nhao phụ họa, an ủi Cung Phi Lan.
Cung Phi Lan vẫn khó hiểu, buồn bực nói: "Sau khi chuẩn bị xong, bác Thịnh và anh họ đã giúp em đưa lên xe, dọc đường đi lái xe cũng rất vững vàng, ban nãy cầm lên cũng rất cẩn thận, sao lại thành thế này cơ chứ?"
Nghe vậy, chân mày Nhậm Diệc khẽ cau lại: "Cung Ứng Huyền giúp em đưa đồ?"
"Đúng thế, hiếm khi anh họ lại làm mấy chuyện vặt vãnh này." Cung Phi Lan chán nản đi đến phòng bếp lấy bộ đồ ăn.
Nhậm Diệc sửng sốt hồi lâu mới phản ứng kịp mọi chuyện là thế nào. Anh thở dài ngao ngán, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mịa nó, thật đúng là đại tiểu thư mà."
"Nhậm đội, anh nói Cung Phi Lan sao?" Lưu Huy thì thầm, "Em thấy cô bé đáng yêu lắm, không có tính tình đại tiểu thư gì mà."
"Anh nói Cung Ứng Huyền cơ."
- ---------------------------------
*Chuyên mục ăn hàng:
*Bánh mousse xoài:
*Bánh củ cải xốp giòn: là một loại bánh của Quảng Đông.
*Quà tặng kèm 1/6 dù đã muộn ^^!!!
Cre: 188男団
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất