Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)
Chương 85
Họ nhanh chóng đến phòng nghỉ của Tống Cư Hàn.
Lúc này, Tống Cư Hàn đã hoàn tất tạo hình trên sân khấu. Cậu ta mặc một chiếc áo khảm đầy lông chim vũ màu đen đầy khoa trương, thoa son màu đen, tôn lên gương mặt trắng nõn yêu dã. Trang điểm táo bạo như vậy, người bình thường cơ bản không cân được. Song cậu ta ngồi ở đó, áo khoác buông thõng xuống đất, giống hệt một ác ma vừa điển trai lại vừa mị hoặc, thu cánh, lưu luyến nghỉ ngơi một chút ở nhân gian.
Tiểu Tùng ngạc nhiên hỏi: "Đội trưởng Nhậm, các anh còn có việc gì sao?" Cậu ta nhìn Cung Ứng Huyền đầy chờ mong, cứ tưởng Cung Ứng Huyền đã động lòng muốn trở thành minh tinh.
"Thầy Tống, thật ngại quá." Nhậm Diệc nhìn sang bên Hà Cố, nói thẳng: "Tôi muốn nhờ kỹ sư Hà giúp một chuyện."
Hà Cố có chút bất ngờ: "Tôi?"
"Kỹ sư Hà, anh là kỹ sư của sân vận động Hồng Lâm, phải không?"
"Đúng vậy." Hà Cố không hiểu, "Hội trường này là một dự án tôi đảm nhiệm khi vẫn còn ở trong một doanh nghiệp nhà nước, sao anh biết?" Anh nhìn thứ Cung Ứng Huyền đang cầm trong tay: "Đó không phải bản thiết kế sân sao?"
"Chúng tôi có một chuyện rất quan trọng, cần một người hiểu rõ sân vận động làm cố vấn, vì vậy phiền anh..."
"Không được." Tống Cư Hàn thẳng thừng từ chối, "Xin lỗi đội trưởng Nhậm, tôi sẽ lên sân khấu sớm thôi, anh ấy phải ngồi ở vị trí tốt nhất xem tôi hát."
Hà Cố nói: "Đội trưởng Nhậm, xin hỏi rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?" Anh ta thấy khuôn mặt nghiêm trọng của hai người, thêm nữa là thân phận của Nhậm Diệc, không thể hành động không đúng mực, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
"Đó là một chuyện rất quan trọng, chúng tôi phải nhờ anh trợ giúp." Nhậm Diệc nhấn mạnh.
Tống Cư Hàn nheo mắt, giọng hắn lạnh xuống: "Đội trưởng Nhậm, nói rõ là chuyện gì đang xảy ra đi, nếu không tôi sẽ không thể giao anh ấy cho anh."
"Tôi..."
Cung Ứng Huyền không nghe nổi loại nói nhảm lãng phí thời gian này nữa, trực tiếp lấy giấy chứng nhận từ trong túi ra: "Tôi là cảnh sát hình sự đội 1 của phân cục Hồng Võ. Hà Cố, xin anh phối hợp điều tra với cảnh sát phá án. Bây giờ mời anh lập tức đi với tôi."
Tống Cư Hàn đứng bật dậy, theo bản năng bảo vệ Hà Cố ở sau lưng, lạnh lùng nói: "Anh muốn làm gì? Nói cho rõ đã!"
Nhậm Diệc nghiến răng nói: "Mời mọi người đi ra ngoài đi!"
Tiểu Tùng nhìn Tống Cư Hàn.
Hà Cố cau mày: "Tiểu Tùng, các cậu đi ra ngoài trước đi."
Lúc này Tiểu Tùng mới dẫn những người khác ra khỏi phòng nghỉ.
Nhậm Diệc nghiêm túc giải thích: "Hai vị, tình huống cấp bách, vì vậy tôi sẽ tóm tắt thôi. Có một tên khủng bố đã bố trí sáu quả bom trong sân vận động."
Tống Cư Hàn biến sắc.
"Anh... Anh mẹ nó đang đùa đấy à." Tống Cư Hàn đầy mặt nghi ngờ.
"Làm gì có ai đùa kiểu vậy."
"Vậy anh còn không mau sơ tán khán giả đi?!"
"Không, bom được định sẽ nổ chính xác vào lúc mười hai giờ. Tên khủng bố nói nếu chúng tôi sơ tán khán giả hoặc dừng buổi biểu diễn, hắn sẽ cho nổ trước. Chúng tôi chỉ còn..." Nhậm Diệc liếc nhìn đồng hồ đeo tay một cái, "50 phút để tìm sáu quả bom và dỡ chúng ra. "
Hà Cố trầm giọng nói: "Rốt cuộc là ai làm chuyện này?"
Cung Ứng Huyền lạnh lùng nói: "Không kịp giải thích đâu. Vụ đánh bom bệnh viện Hồng Võ một thời gian trước cũng liên quan đến tên này."
Nhắc tới vụ đánh bom bệnh viện Hồng Võ, dù là Tống Cư Hàn và Nhậm Diệc vẫn còn hơi nghi ngờ về tình huống khẩn cấp kịch tính như phim này, bây giờ cũng đành phải tin.
Hà Cố mở lời: "Được, tôi và anh..."
Tống Cư Hàn bắt lại cổ tay Hà Cố: "Em bảo tài xế đưa anh ra khỏi đây từ tầng hầm. Nếu anh đi một mình sẽ không có ai phát hiện."
"Em nói nhảm gì vậy, chưa nghe đội trưởng Nhậm và cảnh sát Cung nói bây giờ cần sự giúp đỡ của anh sao?"
Tống Cư Hàn giận dữ nói: "Vớ vẩn! Họ bảo anh đi tháo dỡ bom!"
Cung Ứng Huyền lạnh lùng nói: "Là tìm bom. Chúng tôi có các chuyên gia xử lý bom."
"Em mặc kệ là tìm hay là tháo, anh cũng sẽ ở gần quả bom. Một khi thất bại, anh chính là người nguy hiểm nhất." Tống Cư Hàn nhìn vào mắt Hà Cố, "Anh nghe em, đi ngay bây giờ đi."
Hà Cố nghiêm mặt nói nói: "Cư Hàn, em cũng đã nghe thấy yêu cầu của bọn khủng bố rồi đấy, không được sơ tán quần chúng, không được dừng buổi biểu diễn. 3 vạn người hâm mộ của em phải ở lại, tất cả khách mời, an ninh và nhân viên phải ở lại, em cũng thế, em lại bảo anh đi?"
"Đúng." Tống Cư Hàn không chút do dự nói.
"Anh sẽ không bao giờ rời đi." Hà Cố lại kiên định nói, "Anh không thể để em ở đây một mình, không thể trơ mắt nhìn hơn 3 vạn người gặp nguy hiểm mà anh lại bỏ của chạy lấy người, không thể để kẻ xấu hủy hoại sân vận động do chính tay anh gây dựng. "
"Anh..."
Cung Ứng Huyền tức giận: "Các anh lại lãng phí thêm chút thời gian nữa đấy!" Hắn chán ngấy cảnh tình cảm thắm thiết của hai người họ rồi. Những ánh mắt yêu thương, quan tâm và lo lắng mà họ dành cho nhau, đều khiến hắn ngứa mắt vô cùng. Bây giờ, mọi lời họ nói trước mặt anh và Nhậm Diệc đều như đang móc mỉa hắn.
Ở nơi mà hắn không thể nhìn thấy, liệu Nhậm Diệc và Kỳ Kiêu có giống như Tống Cư Hàn và Hà Cố, hay như tất cả những cặp tình nhân bình thường trên thế giới không? Chỉ nghĩ thoáng qua cũng đã khiến hắn cảm thấy phải thở dốc đầy khó nhọc.
Ánh mắt vững vàng như núi của Hà Cố khiến Tống Cư Hàn biết mình không thể khuyên can nổi anh - từ đầu đã biết rồi.
Tống Cư Hàn lạnh lùng nhìn Nhậm Diệc và Cung Ứng Huyền: "Các anh phải đưa Hà Cố của tôi trở về an toàn."
Nhậm Diệc trịnh trọng nói: "Tôi xin thề sẽ bảo vệ kỹ sư Hà bằng tính mạng của mình."
Tống Cư Hàn chụp lấy cằm Hà Cố, mạnh mẽ hôn lên môi anh.
Hà Cố đặt lòng bàn tay lên trái tim của Tống Cư Hàn, nhẹ nhàng vỗ về.
Nhậm Diệc lúng túng nhìn đi chỗ khác. Cũng không phải không thể nhìn nổi một nụ hôn, mà vừa nghĩ đến Cung Ứng Huyền đang ở bên cạnh, anh đã cảm thấy như ngồi bàn chông vậy.
Tình yêu mà anh ao ước rất nhiều lại thứ tà giáo khiến Cung Ứng Huyền cảm thấy "ghê tởm" và xa lánh, chỉ cần ngẫm lại điều đó cũng khiến anh đau buồn.
Anh chỉ sợ mọi thứ tối nay sẽ chỉ khiến ác cảm của Cung Ứng Huyền với đồng tính luyến ái ngày càng rõ rệt hơn.
Cung Ứng Huyền lại trân trân nhìn nụ hôn này, nhìn đến đỏ cả mắt. Từ khi biết chữ, hắn đã biết đến từ "ghen ghét", lại chưa bao giờ lĩnh hội được ý nghĩa của nó, song đêm nay, hắn đã triệt để nếm trải.
- -----
Hà Cố theo hai người họ ra khỏi phòng nghỉ, một lúc sau anh ta mới bình tĩnh lại, hơi ngượng ngùng, len lén lau đi vết son của Tống Cư Hàn còn sót lại trên mặt, thay sang vẻ mặt chuyên nghiệp: "Chúng ta tìm một chỗ đi, tôi muốn ôn lại bản thiết kế một chút. "
Ba người tìm được một văn phòng, Hà Cố đặt những bản vẽ dày cộp trên bàn, hít sâu một hơi, nhanh chóng lật, đồng thời nói: "Đã mấy năm rồi, cơ bản thì tôi có nhớ, nhưng chi tiết lại khá mơ hồ. Tôi có thể làm được những gì đây?"
Cung Ứng Huyền nói: "Sân vận động quá lớn, chỉ có 50 phút thôi thì không thể nào lục soát mọi nơi. Cho nên, tôi cần anh giúp chúng tôi sử dụng phương pháp loại trừ để loại trừ những nơi không thể đặt bom. Tôi sẽ cho anh biết tình hình. "
"Được."
Cung Ứng Huyền nói: "Hiện tại chúng tôi chỉ có thể loại trừ các khu vực ngoài trời. Có ba lý do. Thứ nhất, sân khấu và khán phòng đã được kiểm tra nhiều lần. Chỗ đó chỉ cần liếc qua là có thể thấy thiết bị ngay, không thể đặt bom. Thứ hai, lần này kiểm tra an ninh vô cùng nghiêm ngặt, mang bom vào là điều không thể. Thứ ba, chỗ đó tập trung hơn 3 vạn điện thoại di động lẫn nhiều thiết bị khác, tín hiệu cực kỳ kém. Nếu bom được đặt ở khu vực này, tên khủng bố sẽ không thể kiểm soát nó. "
"Cũng đúng."
"Kỹ sư Hà, dựa trên kiến thức của anh về sân vận động Hồng Lâm, hãy lưu ý những nơi sẽ gây ra nhiều thương vong nhất, rồi những nơi dễ dẫn tới hỏa hoạn một khi đã phát nổ, còn cả những nơi có mật độ chống cháy cao và thấp, có vật liệu dễ và khó bắt lửa. "
"Được." Hà Cố một bên nhìn bản vẽ, một bên nhanh chóng động não. Trong đêm đông giá rét, trên trán anh đã rịn ra từng tầng mồ hôi mỏng.
Cung Ứng Huyền nói với Nhậm Diệc: "Tôi sẽ xem video của Tử Diễm thêm vài lần nữa. Thông tin hữu ích có thể bị ẩn trong đó. Anh giúp tôi tùy thời phối hợp với tiến triển của đội trưởng Khưu và đội trưởng Trương bên kia." Hắn kéo một cái ghế đi đến một góc, ngồi đối diện với bức tường, nhìn xuống video vừa được gửi tới điện thoại.
"Được rồi." Nhậm Diệc nghĩ đến việc Cung Ứng Huyền phải tự ép mình phải xem video đó nhiều lần, đối mặt với cái mặt nạ trong cơn ác mộng, bèn không khỏi lo lắng. Nhưng bây giờ không phải là lúc để bận tâm về ai đó, bởi họ phải lo nghĩ cho sự an toàn của hơn 3 vạn người trong toàn bộ sân vận động.
Chỉ chốc lát sau, Nhậm Diệc nhận được cuộc gọi từ Hứa Tiến. Hứa Tiến đã điều phối một số trung đội qua, Trần Hiểu Phi cũng đang trên đường tới. Anh nhanh chóng giải thích rõ tình hình, dặn Hứa Tiến chuẩn bị đội lục soát. Một khi họ xác định được mục tiêu, đại khái sẽ phải triển khai tìm kiếm ngay lập tức.
Thời gian tích tắc trôi qua, Nhậm Diệc chưa bao giờ cảm thấy chờ đợi lại giày vò như vậy. Hai mắt anh trống rỗng nhìn trần nhà, tưởng tượng vào lúc nửa đêm mười hai giờ, vào lúc thế giới đón chào năm mới, bọn họ có thể sẽ phải gánh chịu tai họa như thế nào.
Sau một lúc, Hà Cố lại đứng dậy và nói: "Tôi đã xem xong bản thiết kế rồi." Anh ta đi đến trước bảng trắng, "Khu vực đặt bom, tôi nghĩ nơi đầu tiên có thể loại bỏ là dầm thép*." Anh viết từ "dầm thép*", sau đó vẽ hai dấu gạch.
Cả hai đồng thời nhìn lên bảng trắng.
Hà Cố giải thích: "Sân vận động Hồng Lâm là kết cấu khung bê tông cốt thép, các dầm thép được cấu tạo từ hơn 40 ngàn thanh thép và gần 10 ngàn mảnh kính thủy tinh."
Thiết kế của hội trưởng Hồng Lâm có phần giống với tổ chim. Mặc dù hình dạng hoàn toàn khác biệt, cũng nhỏ hơn nhiều, nhưng tất cả đều rỗng, dầm thép đều được làm bằng kính thủy tinh trộn thép. Thiết kế này rất phổ biến trong cung thể thao và tòa hội nghị, ngoại trừ chức năng làm nổi trội bên ngoài thì còn để tiết kiệm năng lượng.
"Nếu tôi là tên khủng bố và muốn sử dụng sáu quả bom để gây thương vong nặng nề hoặc hỏa hoạn, tôi sẽ không bận tâm đến kết cấu. Thứ nhất, chỉ số chống cháy của tất cả thép và kính của chúng tôi đều đạt tiêu chuẩn quốc tế, thép cũng được sơn một lớp sơn chống lửa, khả năng chịu lửa cực hạn có thể đạt đến một - hai giờ. Mặc dù vậy, để tiết kiệm giá vốn và để nâng cao giới hạn cháy của dầm thép, cốt thép đã được xử lý ép thì sẽ ảnh hưởng tới tính kháng lửa. Nhưng cái này cũng phải có hỏa hoạn là điều kiện tiên quyết, mà can thiệp xử lý ép đối với vụ nổ ngoại lực này lại phản tác dụng. Nói một cách đơn giản, trong một vụ nổ quy mô nhỏ, các dầm thép sẽ chống đỡ lẫn nhau, sẽ không sụp đổ trong một diện tích lớn. Phần kính là loại kính kép tiết kiệm năng lượng, gặp phải ngoại lực cũng chỉ nứt thôi, không bị vỡ vụn. Vụ nổ quy mô lớn là không thực tế, không cần tìm nhiều chất nổ như vậy, chỉ cần nhìn một cái là có thể thấy "
Nhậm Diệc nói, "Còn kết cấu trụ thì sao? Các cột trụ lại chống đỡ cho các xà nhà. Nếu các cột kết cấu sụp đổ, hậu quả nhất định sẽ khôn lường."
"Các trụ kết cấu cũng có thể được loại bỏ. Có 12 trụ cột có tác dụng chống đỡ sân vận động Hồng Lâm. Rất dễ điều tra, sao tên khủng bố có thể đặt ở một nơi dễ thấy như vậy được. Ngoài ra, trong các trụ cấu trúc, tôi đã thiết kế hệ thống nước ngưng*. Thiết kế như vậy trước hết là để tiết kiệm năng lượng, thêm nữa là để tăng tính kháng lửa. Nơi có khả năng chịu lửa và chịu va đập cao nhất của toàn bộ hội trường là trụ cột."
"Vách tường thì sao?" Cung Ứng Huyền hỏi.
"Cũng có thể, nhưng sân vận động không được chống bằng các vách tường, mà là các trụ cấu trúc. Sự sụp đổ của bức tường sẽ chỉ gây ra thương vong diện nhỏ, tôi cho rằng nó có thể được loại trừ."
"Dưới lòng đất?"
"Đúng." Hà Cố viết hầm để xe trên bảng trắng: "Tôi nghĩ đây là nơi bom có khả năng được đặt nhất trong toàn bộ cấu trúc của tòa nhà. Chỉ cần nổ hư xà nhà, sẽ gây nên sụp đổ, hơn nữa trong đó có nhiều xe như vậy, đặt bom ở trong xe là hoàn hảo để che giấu. "
Cung Ứng Huyền lắc đầu: "Nổ ở đây không dễ tạo thành hỏa hoạn, tôi đã xem video nhiều lần rồi. Xét sự cố chấp của Tử Diễm đối với lửa, nếu như thuần túy là giết chóc chứ không phải dùng lửa thanh lọc mọi người, nó sẽ không biểu đạt được "chính nghĩa" mà hắn tuyên dương, cũng không phù hợp với ý nguyện của thần Quang Minh. Tôi không cho rằng quả bom sẽ ở trong nhà để xe. "
"Nếu vốn dĩ đã muốn gây cháy, thì tên khủng bố hẳn sẽ từ bỏ ý định với cấu trúc của tòa nhà." Hà Cố thở dài, thần sắc trông có hơi nghiêm trọng, "Toàn bộ sân vận động có một số thiết bị được sắp xếp theo hệ thống, phòng chứa nồi hơi, ống dẫn khí than, hệ thống năng lượng mặt trời, rồi máy phát điện dự trữ, hệ thống khí hời, hệ thống thu hồi nước ngưng, thoát chất thải lỏng. Nếu các hệ thống này bị hư hại, có thể tạo nổ dây chuyền và gây ra hỏa hoạn lớn, có thể chuyển vận khí độc, hoặc tất cả cùng một lúc. "
Cả phòng im lặng.
Cung Ứng Huyền trầm giọng nói: "Video của Tử Diễm, có một vài điểm khiến tôi nghi ngờ. Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra, nhưng có một việc tôi có thể chắc chắn."
Hai người đồng loạt nhìn sang Cung Ứng Huyền.
"Kẻ điều khiển quả bom đang ở trong sân vận động ngay lúc này."
*Chú thích:
Dầm thép là loại cấu kiện cơ bản trong kết cấu xây dựng.Về mặt chịu lực thì dầm chủ yếu chịu uốn. Ưu điểm nổi bật của dầm thép là cấu tạo rất đơn giản, chi phí cho chế tạo dầm không lớn, do đó dầm thép được sử dụng rất phổ biến. Với cách sử dụng tiết diện dầm thép thì việc thi công sẽ đơn giản hơn,thời gian thi công nhanh (vì chủ yếu chỉ là các liên kết bằng mối hàn và bu lông) công trình nhanh chóng được đưa vào sử dụng.
Lúc này, Tống Cư Hàn đã hoàn tất tạo hình trên sân khấu. Cậu ta mặc một chiếc áo khảm đầy lông chim vũ màu đen đầy khoa trương, thoa son màu đen, tôn lên gương mặt trắng nõn yêu dã. Trang điểm táo bạo như vậy, người bình thường cơ bản không cân được. Song cậu ta ngồi ở đó, áo khoác buông thõng xuống đất, giống hệt một ác ma vừa điển trai lại vừa mị hoặc, thu cánh, lưu luyến nghỉ ngơi một chút ở nhân gian.
Tiểu Tùng ngạc nhiên hỏi: "Đội trưởng Nhậm, các anh còn có việc gì sao?" Cậu ta nhìn Cung Ứng Huyền đầy chờ mong, cứ tưởng Cung Ứng Huyền đã động lòng muốn trở thành minh tinh.
"Thầy Tống, thật ngại quá." Nhậm Diệc nhìn sang bên Hà Cố, nói thẳng: "Tôi muốn nhờ kỹ sư Hà giúp một chuyện."
Hà Cố có chút bất ngờ: "Tôi?"
"Kỹ sư Hà, anh là kỹ sư của sân vận động Hồng Lâm, phải không?"
"Đúng vậy." Hà Cố không hiểu, "Hội trường này là một dự án tôi đảm nhiệm khi vẫn còn ở trong một doanh nghiệp nhà nước, sao anh biết?" Anh nhìn thứ Cung Ứng Huyền đang cầm trong tay: "Đó không phải bản thiết kế sân sao?"
"Chúng tôi có một chuyện rất quan trọng, cần một người hiểu rõ sân vận động làm cố vấn, vì vậy phiền anh..."
"Không được." Tống Cư Hàn thẳng thừng từ chối, "Xin lỗi đội trưởng Nhậm, tôi sẽ lên sân khấu sớm thôi, anh ấy phải ngồi ở vị trí tốt nhất xem tôi hát."
Hà Cố nói: "Đội trưởng Nhậm, xin hỏi rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?" Anh ta thấy khuôn mặt nghiêm trọng của hai người, thêm nữa là thân phận của Nhậm Diệc, không thể hành động không đúng mực, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
"Đó là một chuyện rất quan trọng, chúng tôi phải nhờ anh trợ giúp." Nhậm Diệc nhấn mạnh.
Tống Cư Hàn nheo mắt, giọng hắn lạnh xuống: "Đội trưởng Nhậm, nói rõ là chuyện gì đang xảy ra đi, nếu không tôi sẽ không thể giao anh ấy cho anh."
"Tôi..."
Cung Ứng Huyền không nghe nổi loại nói nhảm lãng phí thời gian này nữa, trực tiếp lấy giấy chứng nhận từ trong túi ra: "Tôi là cảnh sát hình sự đội 1 của phân cục Hồng Võ. Hà Cố, xin anh phối hợp điều tra với cảnh sát phá án. Bây giờ mời anh lập tức đi với tôi."
Tống Cư Hàn đứng bật dậy, theo bản năng bảo vệ Hà Cố ở sau lưng, lạnh lùng nói: "Anh muốn làm gì? Nói cho rõ đã!"
Nhậm Diệc nghiến răng nói: "Mời mọi người đi ra ngoài đi!"
Tiểu Tùng nhìn Tống Cư Hàn.
Hà Cố cau mày: "Tiểu Tùng, các cậu đi ra ngoài trước đi."
Lúc này Tiểu Tùng mới dẫn những người khác ra khỏi phòng nghỉ.
Nhậm Diệc nghiêm túc giải thích: "Hai vị, tình huống cấp bách, vì vậy tôi sẽ tóm tắt thôi. Có một tên khủng bố đã bố trí sáu quả bom trong sân vận động."
Tống Cư Hàn biến sắc.
"Anh... Anh mẹ nó đang đùa đấy à." Tống Cư Hàn đầy mặt nghi ngờ.
"Làm gì có ai đùa kiểu vậy."
"Vậy anh còn không mau sơ tán khán giả đi?!"
"Không, bom được định sẽ nổ chính xác vào lúc mười hai giờ. Tên khủng bố nói nếu chúng tôi sơ tán khán giả hoặc dừng buổi biểu diễn, hắn sẽ cho nổ trước. Chúng tôi chỉ còn..." Nhậm Diệc liếc nhìn đồng hồ đeo tay một cái, "50 phút để tìm sáu quả bom và dỡ chúng ra. "
Hà Cố trầm giọng nói: "Rốt cuộc là ai làm chuyện này?"
Cung Ứng Huyền lạnh lùng nói: "Không kịp giải thích đâu. Vụ đánh bom bệnh viện Hồng Võ một thời gian trước cũng liên quan đến tên này."
Nhắc tới vụ đánh bom bệnh viện Hồng Võ, dù là Tống Cư Hàn và Nhậm Diệc vẫn còn hơi nghi ngờ về tình huống khẩn cấp kịch tính như phim này, bây giờ cũng đành phải tin.
Hà Cố mở lời: "Được, tôi và anh..."
Tống Cư Hàn bắt lại cổ tay Hà Cố: "Em bảo tài xế đưa anh ra khỏi đây từ tầng hầm. Nếu anh đi một mình sẽ không có ai phát hiện."
"Em nói nhảm gì vậy, chưa nghe đội trưởng Nhậm và cảnh sát Cung nói bây giờ cần sự giúp đỡ của anh sao?"
Tống Cư Hàn giận dữ nói: "Vớ vẩn! Họ bảo anh đi tháo dỡ bom!"
Cung Ứng Huyền lạnh lùng nói: "Là tìm bom. Chúng tôi có các chuyên gia xử lý bom."
"Em mặc kệ là tìm hay là tháo, anh cũng sẽ ở gần quả bom. Một khi thất bại, anh chính là người nguy hiểm nhất." Tống Cư Hàn nhìn vào mắt Hà Cố, "Anh nghe em, đi ngay bây giờ đi."
Hà Cố nghiêm mặt nói nói: "Cư Hàn, em cũng đã nghe thấy yêu cầu của bọn khủng bố rồi đấy, không được sơ tán quần chúng, không được dừng buổi biểu diễn. 3 vạn người hâm mộ của em phải ở lại, tất cả khách mời, an ninh và nhân viên phải ở lại, em cũng thế, em lại bảo anh đi?"
"Đúng." Tống Cư Hàn không chút do dự nói.
"Anh sẽ không bao giờ rời đi." Hà Cố lại kiên định nói, "Anh không thể để em ở đây một mình, không thể trơ mắt nhìn hơn 3 vạn người gặp nguy hiểm mà anh lại bỏ của chạy lấy người, không thể để kẻ xấu hủy hoại sân vận động do chính tay anh gây dựng. "
"Anh..."
Cung Ứng Huyền tức giận: "Các anh lại lãng phí thêm chút thời gian nữa đấy!" Hắn chán ngấy cảnh tình cảm thắm thiết của hai người họ rồi. Những ánh mắt yêu thương, quan tâm và lo lắng mà họ dành cho nhau, đều khiến hắn ngứa mắt vô cùng. Bây giờ, mọi lời họ nói trước mặt anh và Nhậm Diệc đều như đang móc mỉa hắn.
Ở nơi mà hắn không thể nhìn thấy, liệu Nhậm Diệc và Kỳ Kiêu có giống như Tống Cư Hàn và Hà Cố, hay như tất cả những cặp tình nhân bình thường trên thế giới không? Chỉ nghĩ thoáng qua cũng đã khiến hắn cảm thấy phải thở dốc đầy khó nhọc.
Ánh mắt vững vàng như núi của Hà Cố khiến Tống Cư Hàn biết mình không thể khuyên can nổi anh - từ đầu đã biết rồi.
Tống Cư Hàn lạnh lùng nhìn Nhậm Diệc và Cung Ứng Huyền: "Các anh phải đưa Hà Cố của tôi trở về an toàn."
Nhậm Diệc trịnh trọng nói: "Tôi xin thề sẽ bảo vệ kỹ sư Hà bằng tính mạng của mình."
Tống Cư Hàn chụp lấy cằm Hà Cố, mạnh mẽ hôn lên môi anh.
Hà Cố đặt lòng bàn tay lên trái tim của Tống Cư Hàn, nhẹ nhàng vỗ về.
Nhậm Diệc lúng túng nhìn đi chỗ khác. Cũng không phải không thể nhìn nổi một nụ hôn, mà vừa nghĩ đến Cung Ứng Huyền đang ở bên cạnh, anh đã cảm thấy như ngồi bàn chông vậy.
Tình yêu mà anh ao ước rất nhiều lại thứ tà giáo khiến Cung Ứng Huyền cảm thấy "ghê tởm" và xa lánh, chỉ cần ngẫm lại điều đó cũng khiến anh đau buồn.
Anh chỉ sợ mọi thứ tối nay sẽ chỉ khiến ác cảm của Cung Ứng Huyền với đồng tính luyến ái ngày càng rõ rệt hơn.
Cung Ứng Huyền lại trân trân nhìn nụ hôn này, nhìn đến đỏ cả mắt. Từ khi biết chữ, hắn đã biết đến từ "ghen ghét", lại chưa bao giờ lĩnh hội được ý nghĩa của nó, song đêm nay, hắn đã triệt để nếm trải.
- -----
Hà Cố theo hai người họ ra khỏi phòng nghỉ, một lúc sau anh ta mới bình tĩnh lại, hơi ngượng ngùng, len lén lau đi vết son của Tống Cư Hàn còn sót lại trên mặt, thay sang vẻ mặt chuyên nghiệp: "Chúng ta tìm một chỗ đi, tôi muốn ôn lại bản thiết kế một chút. "
Ba người tìm được một văn phòng, Hà Cố đặt những bản vẽ dày cộp trên bàn, hít sâu một hơi, nhanh chóng lật, đồng thời nói: "Đã mấy năm rồi, cơ bản thì tôi có nhớ, nhưng chi tiết lại khá mơ hồ. Tôi có thể làm được những gì đây?"
Cung Ứng Huyền nói: "Sân vận động quá lớn, chỉ có 50 phút thôi thì không thể nào lục soát mọi nơi. Cho nên, tôi cần anh giúp chúng tôi sử dụng phương pháp loại trừ để loại trừ những nơi không thể đặt bom. Tôi sẽ cho anh biết tình hình. "
"Được."
Cung Ứng Huyền nói: "Hiện tại chúng tôi chỉ có thể loại trừ các khu vực ngoài trời. Có ba lý do. Thứ nhất, sân khấu và khán phòng đã được kiểm tra nhiều lần. Chỗ đó chỉ cần liếc qua là có thể thấy thiết bị ngay, không thể đặt bom. Thứ hai, lần này kiểm tra an ninh vô cùng nghiêm ngặt, mang bom vào là điều không thể. Thứ ba, chỗ đó tập trung hơn 3 vạn điện thoại di động lẫn nhiều thiết bị khác, tín hiệu cực kỳ kém. Nếu bom được đặt ở khu vực này, tên khủng bố sẽ không thể kiểm soát nó. "
"Cũng đúng."
"Kỹ sư Hà, dựa trên kiến thức của anh về sân vận động Hồng Lâm, hãy lưu ý những nơi sẽ gây ra nhiều thương vong nhất, rồi những nơi dễ dẫn tới hỏa hoạn một khi đã phát nổ, còn cả những nơi có mật độ chống cháy cao và thấp, có vật liệu dễ và khó bắt lửa. "
"Được." Hà Cố một bên nhìn bản vẽ, một bên nhanh chóng động não. Trong đêm đông giá rét, trên trán anh đã rịn ra từng tầng mồ hôi mỏng.
Cung Ứng Huyền nói với Nhậm Diệc: "Tôi sẽ xem video của Tử Diễm thêm vài lần nữa. Thông tin hữu ích có thể bị ẩn trong đó. Anh giúp tôi tùy thời phối hợp với tiến triển của đội trưởng Khưu và đội trưởng Trương bên kia." Hắn kéo một cái ghế đi đến một góc, ngồi đối diện với bức tường, nhìn xuống video vừa được gửi tới điện thoại.
"Được rồi." Nhậm Diệc nghĩ đến việc Cung Ứng Huyền phải tự ép mình phải xem video đó nhiều lần, đối mặt với cái mặt nạ trong cơn ác mộng, bèn không khỏi lo lắng. Nhưng bây giờ không phải là lúc để bận tâm về ai đó, bởi họ phải lo nghĩ cho sự an toàn của hơn 3 vạn người trong toàn bộ sân vận động.
Chỉ chốc lát sau, Nhậm Diệc nhận được cuộc gọi từ Hứa Tiến. Hứa Tiến đã điều phối một số trung đội qua, Trần Hiểu Phi cũng đang trên đường tới. Anh nhanh chóng giải thích rõ tình hình, dặn Hứa Tiến chuẩn bị đội lục soát. Một khi họ xác định được mục tiêu, đại khái sẽ phải triển khai tìm kiếm ngay lập tức.
Thời gian tích tắc trôi qua, Nhậm Diệc chưa bao giờ cảm thấy chờ đợi lại giày vò như vậy. Hai mắt anh trống rỗng nhìn trần nhà, tưởng tượng vào lúc nửa đêm mười hai giờ, vào lúc thế giới đón chào năm mới, bọn họ có thể sẽ phải gánh chịu tai họa như thế nào.
Sau một lúc, Hà Cố lại đứng dậy và nói: "Tôi đã xem xong bản thiết kế rồi." Anh ta đi đến trước bảng trắng, "Khu vực đặt bom, tôi nghĩ nơi đầu tiên có thể loại bỏ là dầm thép*." Anh viết từ "dầm thép*", sau đó vẽ hai dấu gạch.
Cả hai đồng thời nhìn lên bảng trắng.
Hà Cố giải thích: "Sân vận động Hồng Lâm là kết cấu khung bê tông cốt thép, các dầm thép được cấu tạo từ hơn 40 ngàn thanh thép và gần 10 ngàn mảnh kính thủy tinh."
Thiết kế của hội trưởng Hồng Lâm có phần giống với tổ chim. Mặc dù hình dạng hoàn toàn khác biệt, cũng nhỏ hơn nhiều, nhưng tất cả đều rỗng, dầm thép đều được làm bằng kính thủy tinh trộn thép. Thiết kế này rất phổ biến trong cung thể thao và tòa hội nghị, ngoại trừ chức năng làm nổi trội bên ngoài thì còn để tiết kiệm năng lượng.
"Nếu tôi là tên khủng bố và muốn sử dụng sáu quả bom để gây thương vong nặng nề hoặc hỏa hoạn, tôi sẽ không bận tâm đến kết cấu. Thứ nhất, chỉ số chống cháy của tất cả thép và kính của chúng tôi đều đạt tiêu chuẩn quốc tế, thép cũng được sơn một lớp sơn chống lửa, khả năng chịu lửa cực hạn có thể đạt đến một - hai giờ. Mặc dù vậy, để tiết kiệm giá vốn và để nâng cao giới hạn cháy của dầm thép, cốt thép đã được xử lý ép thì sẽ ảnh hưởng tới tính kháng lửa. Nhưng cái này cũng phải có hỏa hoạn là điều kiện tiên quyết, mà can thiệp xử lý ép đối với vụ nổ ngoại lực này lại phản tác dụng. Nói một cách đơn giản, trong một vụ nổ quy mô nhỏ, các dầm thép sẽ chống đỡ lẫn nhau, sẽ không sụp đổ trong một diện tích lớn. Phần kính là loại kính kép tiết kiệm năng lượng, gặp phải ngoại lực cũng chỉ nứt thôi, không bị vỡ vụn. Vụ nổ quy mô lớn là không thực tế, không cần tìm nhiều chất nổ như vậy, chỉ cần nhìn một cái là có thể thấy "
Nhậm Diệc nói, "Còn kết cấu trụ thì sao? Các cột trụ lại chống đỡ cho các xà nhà. Nếu các cột kết cấu sụp đổ, hậu quả nhất định sẽ khôn lường."
"Các trụ kết cấu cũng có thể được loại bỏ. Có 12 trụ cột có tác dụng chống đỡ sân vận động Hồng Lâm. Rất dễ điều tra, sao tên khủng bố có thể đặt ở một nơi dễ thấy như vậy được. Ngoài ra, trong các trụ cấu trúc, tôi đã thiết kế hệ thống nước ngưng*. Thiết kế như vậy trước hết là để tiết kiệm năng lượng, thêm nữa là để tăng tính kháng lửa. Nơi có khả năng chịu lửa và chịu va đập cao nhất của toàn bộ hội trường là trụ cột."
"Vách tường thì sao?" Cung Ứng Huyền hỏi.
"Cũng có thể, nhưng sân vận động không được chống bằng các vách tường, mà là các trụ cấu trúc. Sự sụp đổ của bức tường sẽ chỉ gây ra thương vong diện nhỏ, tôi cho rằng nó có thể được loại trừ."
"Dưới lòng đất?"
"Đúng." Hà Cố viết hầm để xe trên bảng trắng: "Tôi nghĩ đây là nơi bom có khả năng được đặt nhất trong toàn bộ cấu trúc của tòa nhà. Chỉ cần nổ hư xà nhà, sẽ gây nên sụp đổ, hơn nữa trong đó có nhiều xe như vậy, đặt bom ở trong xe là hoàn hảo để che giấu. "
Cung Ứng Huyền lắc đầu: "Nổ ở đây không dễ tạo thành hỏa hoạn, tôi đã xem video nhiều lần rồi. Xét sự cố chấp của Tử Diễm đối với lửa, nếu như thuần túy là giết chóc chứ không phải dùng lửa thanh lọc mọi người, nó sẽ không biểu đạt được "chính nghĩa" mà hắn tuyên dương, cũng không phù hợp với ý nguyện của thần Quang Minh. Tôi không cho rằng quả bom sẽ ở trong nhà để xe. "
"Nếu vốn dĩ đã muốn gây cháy, thì tên khủng bố hẳn sẽ từ bỏ ý định với cấu trúc của tòa nhà." Hà Cố thở dài, thần sắc trông có hơi nghiêm trọng, "Toàn bộ sân vận động có một số thiết bị được sắp xếp theo hệ thống, phòng chứa nồi hơi, ống dẫn khí than, hệ thống năng lượng mặt trời, rồi máy phát điện dự trữ, hệ thống khí hời, hệ thống thu hồi nước ngưng, thoát chất thải lỏng. Nếu các hệ thống này bị hư hại, có thể tạo nổ dây chuyền và gây ra hỏa hoạn lớn, có thể chuyển vận khí độc, hoặc tất cả cùng một lúc. "
Cả phòng im lặng.
Cung Ứng Huyền trầm giọng nói: "Video của Tử Diễm, có một vài điểm khiến tôi nghi ngờ. Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra, nhưng có một việc tôi có thể chắc chắn."
Hai người đồng loạt nhìn sang Cung Ứng Huyền.
"Kẻ điều khiển quả bom đang ở trong sân vận động ngay lúc này."
*Chú thích:
Dầm thép là loại cấu kiện cơ bản trong kết cấu xây dựng.Về mặt chịu lực thì dầm chủ yếu chịu uốn. Ưu điểm nổi bật của dầm thép là cấu tạo rất đơn giản, chi phí cho chế tạo dầm không lớn, do đó dầm thép được sử dụng rất phổ biến. Với cách sử dụng tiết diện dầm thép thì việc thi công sẽ đơn giản hơn,thời gian thi công nhanh (vì chủ yếu chỉ là các liên kết bằng mối hàn và bu lông) công trình nhanh chóng được đưa vào sử dụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất