Chương 27: Cướp cờ (1)
Chớp mắt, mùa xuân trôi qua, một mùa hè lại đến.
Nếu như vài tháng trước, trời trong veo, không khí ấm áp và hài hòa thì hôm nay, khi mặt trời còn chưa lên đỉnh điểm thì nó đã mang những tia nắng gắt đến muôn nhà. Sự khó chịu đó không chỉ diễn ra vào ban ngày mà còn cả buổi tối, thời điểm vàng nghỉ ngơi của mọi người. Không ai có thể chợp mắt với sự khó chịu và bức bối này.
Sau một thời gian đào tạo, mười tám người bắt đầu đặc huấn lần thứ hai. Tuy nhiên, lần này không giống với lần trước, bởi vì có sự tham gia của các nhóm khác.
Số lượng tham gia đợt đặc huấn lần này lên đến hơn hai trăm người, phải nói là vô cùng đông đảo. Mỗi người được phát một lá cờ in tên của mình, và nhiệm vụ của họ là giành lấy lá cờ của người khác.
Trong vòng hai mươi ngày trên núi, ai giữ được nhiều cờ nhất sẽ chiến thắng. Mọi người được phép sử dụng vũ lực, tuy nhiên họ bị cấm gây ra án mạng. Về việc đả thương nặng hay nhẹ, bên trên hoàn toàn không nói đến.
Điều này đồng nghĩa mọi người có thể làm bất cứ điều gì với đối phương, chỉ cần không xảy ra cái chết nào.
Có người mong đợi cũng có kẻ lo sợ. Họ sợ rằng bản thân không thể đối đầu với những người khác, sợ rằng họ sẽ bỏ mạng ở đây, không thể trở về gặp người thân.
Khi thông báo đến mười tám người, sắc mặt Lâm Phong không được tốt cho lắm. Vì Lâm Huẫn là người đề xuất lẫn phụ trách việc đặc huấn lần này, do đó anh không thể làm gì được ngoài việc dặn dò họ chú ý an toàn. Tính mạng là quan trọng nhất, có cướp được cờ hay không không phải vấn đề lớn.
Bên cạnh đó, mặc dù anh biết Đàm Vân Hi rất mạnh, nhưng dù sao cô cũng là một cô gái, đặt vào bài huấn luyện này thật sự không tốt chút nào.
Theo như anh biết, ở những nhóm khác có không ít kẻ "điên", điên cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Sở dĩ họ vẫn còn ở trong quân đội vì họ chưa từng mắc sai lầm lẫn vi phạm kỷ luật lần nào; và trên hết, họ rất mạnh.
Kẻ mạnh luôn được chiêu mộ.
"Nhớ lời dặn của tôi chưa? Nếu như ai sợ hãi thì cứ tìm một nơi an toàn mà nấp, hết hai mươi ngày lại ra ngoài."
"Đã rõ."
Mặc dù lo lắng nhưng giọng nói của mọi người vẫn cố gắng tỏ vẻ bản thân không hề bị ảnh hưởng gì cả.
Đàm Vân Hi không thể trấn an Lâm Phong, chỉ đành an ủi anh thông qua ánh mắt.
Nhìn mọi người vào trong núi, Tiêu Sinh mới lên tiếng: "Lần này căng đấy. Tôi nghe nói mấy kẻ điên đó sẽ không nể nang gì đâu."
"Ừ, nhưng tôi chẳng còn cách nào khác ngoài việc tin tưởng cô ấy."
Hai mươi ngày... quả là một thời gian dài.
Đi được mấy phút, mọi người nhìn thấy một sợi dây thừng mắc ngang thân cây, trên đó treo những chiếc chuông nhỏ. Theo như lời Lâm Phong, phía sau sợi dây này chính là địa điểm đặc huấn.
Mặc dù bây giờ là mùa hè, nơi đây mang một bầu không khí âm u và kinh dị. Cây xoắn vặn kỳ lạ, rêu phủ đầy trên những cái rễ trồi lên khỏi mặt đất. Hơn nữa, vì cây mọc san sát nhau nên không tạo ra mấy kẽ hở, là đây cũng là lý do mà ánh sáng mặt trời khó có thể len lỏi vào.
Một khu rừng không có tiếng chim hót.
Đàm Vân Hi chợt liên tưởng đến một khu rừng tự sát ở Nhật Bản, khẽ rùng mình. Những người kia cũng bắt đầu nhụt chí.
"Đi thôi, chẳng thể ở đây mãi đâu." Thịnh Thưởng lên tiếng.
Đàm Vân Hi quét mắt, thấy ai nấy đều do dự thì thở dài. Cô bước qua sợi dây, âm thanh của chuông vang lên.
Chu Linh lập tức chạy theo sau.
Quân đội cũng thật tàn nhẫn. Làm gì có chuyện đến đây chỉ để cướp cờ, nếu không họ cứ đứng ở ngay ranh giới là được rồi. Họ bắt mọi người phải lên trên đỉnh núi lấy một viên đạn để chứng minh bản thân là người xứng đáng.
Một đoạn đường xa như thế khó tránh khỏi việc gặp những người của nhóm khác.
Có Đàm Vân Hi mở đầu, những người khác cũng bắt đầu theo sau. Một người đề nghị cả nhóm đi cùng, và ý kiến này đều được mọi người tán thành, ngoại trừ nhóm của Đàm Vần Hi và Thịnh Thưởng.
Trên đời này không có chuyện dễ ăn như thế đâu.
Nếu như vài tháng trước, trời trong veo, không khí ấm áp và hài hòa thì hôm nay, khi mặt trời còn chưa lên đỉnh điểm thì nó đã mang những tia nắng gắt đến muôn nhà. Sự khó chịu đó không chỉ diễn ra vào ban ngày mà còn cả buổi tối, thời điểm vàng nghỉ ngơi của mọi người. Không ai có thể chợp mắt với sự khó chịu và bức bối này.
Sau một thời gian đào tạo, mười tám người bắt đầu đặc huấn lần thứ hai. Tuy nhiên, lần này không giống với lần trước, bởi vì có sự tham gia của các nhóm khác.
Số lượng tham gia đợt đặc huấn lần này lên đến hơn hai trăm người, phải nói là vô cùng đông đảo. Mỗi người được phát một lá cờ in tên của mình, và nhiệm vụ của họ là giành lấy lá cờ của người khác.
Trong vòng hai mươi ngày trên núi, ai giữ được nhiều cờ nhất sẽ chiến thắng. Mọi người được phép sử dụng vũ lực, tuy nhiên họ bị cấm gây ra án mạng. Về việc đả thương nặng hay nhẹ, bên trên hoàn toàn không nói đến.
Điều này đồng nghĩa mọi người có thể làm bất cứ điều gì với đối phương, chỉ cần không xảy ra cái chết nào.
Có người mong đợi cũng có kẻ lo sợ. Họ sợ rằng bản thân không thể đối đầu với những người khác, sợ rằng họ sẽ bỏ mạng ở đây, không thể trở về gặp người thân.
Khi thông báo đến mười tám người, sắc mặt Lâm Phong không được tốt cho lắm. Vì Lâm Huẫn là người đề xuất lẫn phụ trách việc đặc huấn lần này, do đó anh không thể làm gì được ngoài việc dặn dò họ chú ý an toàn. Tính mạng là quan trọng nhất, có cướp được cờ hay không không phải vấn đề lớn.
Bên cạnh đó, mặc dù anh biết Đàm Vân Hi rất mạnh, nhưng dù sao cô cũng là một cô gái, đặt vào bài huấn luyện này thật sự không tốt chút nào.
Theo như anh biết, ở những nhóm khác có không ít kẻ "điên", điên cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Sở dĩ họ vẫn còn ở trong quân đội vì họ chưa từng mắc sai lầm lẫn vi phạm kỷ luật lần nào; và trên hết, họ rất mạnh.
Kẻ mạnh luôn được chiêu mộ.
"Nhớ lời dặn của tôi chưa? Nếu như ai sợ hãi thì cứ tìm một nơi an toàn mà nấp, hết hai mươi ngày lại ra ngoài."
"Đã rõ."
Mặc dù lo lắng nhưng giọng nói của mọi người vẫn cố gắng tỏ vẻ bản thân không hề bị ảnh hưởng gì cả.
Đàm Vân Hi không thể trấn an Lâm Phong, chỉ đành an ủi anh thông qua ánh mắt.
Nhìn mọi người vào trong núi, Tiêu Sinh mới lên tiếng: "Lần này căng đấy. Tôi nghe nói mấy kẻ điên đó sẽ không nể nang gì đâu."
"Ừ, nhưng tôi chẳng còn cách nào khác ngoài việc tin tưởng cô ấy."
Hai mươi ngày... quả là một thời gian dài.
Đi được mấy phút, mọi người nhìn thấy một sợi dây thừng mắc ngang thân cây, trên đó treo những chiếc chuông nhỏ. Theo như lời Lâm Phong, phía sau sợi dây này chính là địa điểm đặc huấn.
Mặc dù bây giờ là mùa hè, nơi đây mang một bầu không khí âm u và kinh dị. Cây xoắn vặn kỳ lạ, rêu phủ đầy trên những cái rễ trồi lên khỏi mặt đất. Hơn nữa, vì cây mọc san sát nhau nên không tạo ra mấy kẽ hở, là đây cũng là lý do mà ánh sáng mặt trời khó có thể len lỏi vào.
Một khu rừng không có tiếng chim hót.
Đàm Vân Hi chợt liên tưởng đến một khu rừng tự sát ở Nhật Bản, khẽ rùng mình. Những người kia cũng bắt đầu nhụt chí.
"Đi thôi, chẳng thể ở đây mãi đâu." Thịnh Thưởng lên tiếng.
Đàm Vân Hi quét mắt, thấy ai nấy đều do dự thì thở dài. Cô bước qua sợi dây, âm thanh của chuông vang lên.
Chu Linh lập tức chạy theo sau.
Quân đội cũng thật tàn nhẫn. Làm gì có chuyện đến đây chỉ để cướp cờ, nếu không họ cứ đứng ở ngay ranh giới là được rồi. Họ bắt mọi người phải lên trên đỉnh núi lấy một viên đạn để chứng minh bản thân là người xứng đáng.
Một đoạn đường xa như thế khó tránh khỏi việc gặp những người của nhóm khác.
Có Đàm Vân Hi mở đầu, những người khác cũng bắt đầu theo sau. Một người đề nghị cả nhóm đi cùng, và ý kiến này đều được mọi người tán thành, ngoại trừ nhóm của Đàm Vần Hi và Thịnh Thưởng.
Trên đời này không có chuyện dễ ăn như thế đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất