Chương 32: Cướp cờ (6)
"Cô em muốn có cờ không? Lại đây." Lư Minh nhếch miệng, ngoắc tay bảo Đàm Vân Hi lại gần.
Đàm Vân Hi lùi lại một bước đáp: "Tôi không thích giọng điệu đó đâu." Cách gã lên tiếng chẳng khác nào biến bản thân cô thành một ả đào, muốn tung thì tung, muốn hứng thì hứng. Một kẻ xem người khác là đồ chơi đều chẳng tốt đẹp gì cả
Lư Minh nghe xong, cười lớn. Hai tên cùng nhóm cũng cười theo. Để tránh làm người đẹp sợ hãi, gã lập tức thay đổi tone giọng, lời nói nghe có vẻ dịu dàng hơn khi nãy. "Lại đây đi."
Không đâu." Dứt lời, cô túm lấy cánh tay của gã gần mình nhất, kể dao vào cổ gã. Lưỡi dao rọc giấy rất bén, chỉ chạm nhẹ cũng làm rách da.
Một đường máu men theo cơ thể của gã chảy xuống. Chỉ trong chốc lát, máu thấm vào áo, nổi một mảng màu đỏ thẫm.
"Chết, lỡ tay. Xin lỗi nhé, lâu rồi mới dùng lại nên run tay." Đàm Vân Hi mỉm cười lên tiếng, nhưng tay cô vân không rời khỏi cổ gã. Dường như cô đang muốn thách thức xem động tác của cô hay là của gã nhanh hơn.
Mỗi cô gái được phát một con dao rọc giấy để phòng thân, hoặc nói đúng hơn chính là sử dụng cho những trường hợp như thế này, tuy nhiên họ được lệnh không được phép nói điều này với ai cả. Nếu như những người khác biết được, họ sẽ cho rằng quân đội thiên vị phái nữ.
"Chậc, cô lớn gan thật đấy." Lư Minh cho rằng cô dám lén lút mang theo vũ khí bèn tặc lưỡi. Bên trên mà biết chuyện này chắc chắn cô ta sẽ bị phạt.
"Muốn thử xem gan tôi lớn thế nào không?"
Gã kia cảm giác con dao càng lúc càng rạch sâu cổ mình, cơ thể run rẩy vì hoảng sợ. Vì cô chưa từng ra tay nên gã không biết cô mạnh hay yếu, nhưng với cách sử dụng dao sành sỏi như thế, gã tin rằng cô từng làm nhiều chuyện khủng khiếp hơn cả gã.
"Được rồi, mấy người đi đi, nhưng lần tới tôi không bỏ qua đâu."
Đàm Vân Hi còn chưa kịp lên tiếng, bỗng phía sau vang lên một giọng nói khàn khàn: "Có chuyện gì vui thế?"
Sau khi dành một thời gian ngắn với người kia, Anh Kiệt và Gia Huy lập tức đuổi theo nhóm Đàm Vân Hi. Hai người nhìn thấy cô đánh thẳng bốn người đàn ông kia như thế nào, cũng chứng kiến mấy người cùng nhóm của cô bị hành tơi tả ra sao. Vốn dĩ họ dự định đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân, tuy nhiên cô gái này lại điên hơn họ nghĩ.
Cô ta không chỉ cả gan sử dụng dao mà còn không ngần ngại rạch một đường trên cổ người khác. Sau khi trở về, chắc chẳn mấy người này sẽ mách với bền trên, và cô ta là người chịu phạt.
Ánh mắt Lư Minh trầm xuống. "Mày đến đây làm gì?"
Lư Minh tự nhận bản thân không phải kẻ đàng hoàng, theo như mấy người kia nhận xét, hắn là một kẻ điên. Tuy nhiên, tên nhãi trước mặt còn điên hơn hắn rất nhiều.
Về phần Gia Huy, hắn ta chẳng có biểu hiện gì nên hẳn không cần đề cập đến.
Hắn và Anh Kiệt gặp nhau trong nhóm đặc huấn. Hai người chẳng giao tiếp mấy với nhau, nhưng hẳn dành không ít thời gian quan sát Anh Kiệt, phát hiện tền này không bình thường chút nào.
Ví dụ như trong lần đặc huấn đầu tiên, Anh Kiệt cố tình khiêu khích mọi người, khiến cho hơn hai mươi người tách nhau mà không chịu hợp tác. Sau đó, Lư Minh nghe mọi người kể lại, bất cứ ai vô tình chạm mặt Anh Kiệt, sau đó đều gặp phải sói. May mắn lắm họ mới giữ được mạng, nếu không chắc chắn họ về nhà tiếp tục làm ruộng rồi.
Hoặc là trong những lần tập luyện vượt chướng ngại vật, Anh Kiệt giả vờ ngồi nghịch cát, nhưng hắn lén lút ném đá vào chân mọi người, khiến cho ai nấy đau đớn không thôi. Tuy nhiên, họ không có bằng chứng là hắn đã làm, vì thế chỉ đành ngậm đắng nuốt cay.
"Theo đuổi người đẹp." Anh Kiệt cầm nhánh cây huơ huơ trước mặt Lư Minh, bộ dạng vô cùng gợi đòn và hống hách. "Sao, định làm gì người đẹp thế?"
Đàm Vân Hi lùi lại một bước đáp: "Tôi không thích giọng điệu đó đâu." Cách gã lên tiếng chẳng khác nào biến bản thân cô thành một ả đào, muốn tung thì tung, muốn hứng thì hứng. Một kẻ xem người khác là đồ chơi đều chẳng tốt đẹp gì cả
Lư Minh nghe xong, cười lớn. Hai tên cùng nhóm cũng cười theo. Để tránh làm người đẹp sợ hãi, gã lập tức thay đổi tone giọng, lời nói nghe có vẻ dịu dàng hơn khi nãy. "Lại đây đi."
Không đâu." Dứt lời, cô túm lấy cánh tay của gã gần mình nhất, kể dao vào cổ gã. Lưỡi dao rọc giấy rất bén, chỉ chạm nhẹ cũng làm rách da.
Một đường máu men theo cơ thể của gã chảy xuống. Chỉ trong chốc lát, máu thấm vào áo, nổi một mảng màu đỏ thẫm.
"Chết, lỡ tay. Xin lỗi nhé, lâu rồi mới dùng lại nên run tay." Đàm Vân Hi mỉm cười lên tiếng, nhưng tay cô vân không rời khỏi cổ gã. Dường như cô đang muốn thách thức xem động tác của cô hay là của gã nhanh hơn.
Mỗi cô gái được phát một con dao rọc giấy để phòng thân, hoặc nói đúng hơn chính là sử dụng cho những trường hợp như thế này, tuy nhiên họ được lệnh không được phép nói điều này với ai cả. Nếu như những người khác biết được, họ sẽ cho rằng quân đội thiên vị phái nữ.
"Chậc, cô lớn gan thật đấy." Lư Minh cho rằng cô dám lén lút mang theo vũ khí bèn tặc lưỡi. Bên trên mà biết chuyện này chắc chắn cô ta sẽ bị phạt.
"Muốn thử xem gan tôi lớn thế nào không?"
Gã kia cảm giác con dao càng lúc càng rạch sâu cổ mình, cơ thể run rẩy vì hoảng sợ. Vì cô chưa từng ra tay nên gã không biết cô mạnh hay yếu, nhưng với cách sử dụng dao sành sỏi như thế, gã tin rằng cô từng làm nhiều chuyện khủng khiếp hơn cả gã.
"Được rồi, mấy người đi đi, nhưng lần tới tôi không bỏ qua đâu."
Đàm Vân Hi còn chưa kịp lên tiếng, bỗng phía sau vang lên một giọng nói khàn khàn: "Có chuyện gì vui thế?"
Sau khi dành một thời gian ngắn với người kia, Anh Kiệt và Gia Huy lập tức đuổi theo nhóm Đàm Vân Hi. Hai người nhìn thấy cô đánh thẳng bốn người đàn ông kia như thế nào, cũng chứng kiến mấy người cùng nhóm của cô bị hành tơi tả ra sao. Vốn dĩ họ dự định đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân, tuy nhiên cô gái này lại điên hơn họ nghĩ.
Cô ta không chỉ cả gan sử dụng dao mà còn không ngần ngại rạch một đường trên cổ người khác. Sau khi trở về, chắc chẳn mấy người này sẽ mách với bền trên, và cô ta là người chịu phạt.
Ánh mắt Lư Minh trầm xuống. "Mày đến đây làm gì?"
Lư Minh tự nhận bản thân không phải kẻ đàng hoàng, theo như mấy người kia nhận xét, hắn là một kẻ điên. Tuy nhiên, tên nhãi trước mặt còn điên hơn hắn rất nhiều.
Về phần Gia Huy, hắn ta chẳng có biểu hiện gì nên hẳn không cần đề cập đến.
Hắn và Anh Kiệt gặp nhau trong nhóm đặc huấn. Hai người chẳng giao tiếp mấy với nhau, nhưng hẳn dành không ít thời gian quan sát Anh Kiệt, phát hiện tền này không bình thường chút nào.
Ví dụ như trong lần đặc huấn đầu tiên, Anh Kiệt cố tình khiêu khích mọi người, khiến cho hơn hai mươi người tách nhau mà không chịu hợp tác. Sau đó, Lư Minh nghe mọi người kể lại, bất cứ ai vô tình chạm mặt Anh Kiệt, sau đó đều gặp phải sói. May mắn lắm họ mới giữ được mạng, nếu không chắc chắn họ về nhà tiếp tục làm ruộng rồi.
Hoặc là trong những lần tập luyện vượt chướng ngại vật, Anh Kiệt giả vờ ngồi nghịch cát, nhưng hắn lén lút ném đá vào chân mọi người, khiến cho ai nấy đau đớn không thôi. Tuy nhiên, họ không có bằng chứng là hắn đã làm, vì thế chỉ đành ngậm đắng nuốt cay.
"Theo đuổi người đẹp." Anh Kiệt cầm nhánh cây huơ huơ trước mặt Lư Minh, bộ dạng vô cùng gợi đòn và hống hách. "Sao, định làm gì người đẹp thế?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất