Chương 38: Tự trách
Sau khi nghe cấp dưới thống kê số lượng, Lâm Phong không biết nên trách bản thân mình như thế nào. Vì quân đội quá chủ quan, không kiểm tra nơi này vào ngày cuối cùng trước đợt đặc huấn nên mới xảy ra tình trạng này. Nếu mọi người bỏ chút thời gian đến đây thì bọn tội phạm đã bị bắt trước khi gây ra bất kỳ trường hợp tử vong nào.
Sau khi trở về, chắc chắn anh sẽ bị khiển trách, thậm chí có thể là hạ quân hàm. Dù kết quả nào đi chăng nữa thì anh hoàn toàn cảm thấy ổn với nó.
Những tân binh trong lòng vui mừng không thôi. Chính mắt họ nhìn thấy sự man rợ của đám người này, làm sao không sợ hãi cho được? Mặc kệ có lấy được viên đạn hay không, điều may mắn nhất là họ còn sống.
Dưới sự hướng dẫn của quân đội, tân binh lần lượt xuống núi. Khi ở đây không còn ai, mọi người mới bắt đầu kiểm tra xem bọn chúng có giấu bất cứ vũ khí nào ở đây không.
Đề phòng tên cầm đầu chạy trốn hay làm ra chuyện gì đó, Lâm Phong đích thân trông chừng hắn. Chỉ cần hắn có bất kỳ hành động nào họ sẽ tiến hành áp chế.
Ba người Đàm Vân Hi, Anh Kiệt và Gia Huy không có việc gì làm, chỉ đành đi quanh đó để giải khuây. Ba người cũng muốn hỗ trợ quân đội tìm kiếm, tuy nhiên những người đó không đồng ý. Họ bảo rằng đây là việc của họ, tân binh chỉ cần đứng đó quan sát là được.
Gã cầm đầu không phải là kẻ ngu ngốc, khi thấy tầm mắt Lâm Phong thỉnh thoảng lại liếc nhìn Đàm Vân Hi, hắn bật cười, nói bằng tiếng địa phương: “Chà, con đàn bà đó là tình nhân mày à? Trông cũng được đấy, hợp mắt tao.”
Ngay khi hắn dứt lời, Lâm Phong quay sang nắm cổ áo hắn. “Biết nói à? Vậy càng tốt, đỡ phải tìm người phiên dịch.”
“Chỉ một chút thôi.” Điệu bộ hắn chẳng có vẻ gì là sợ hãi, thậm chí hắn còn nở một nụ cười ranh ma, khiêu khích người trước mặt. Đối với gã, việc bị bắt hay không không phải điều gì lớn lao. Sống thì sống, chết thì chết, còn hơn phải co rúm sợ hãi trước mấy kẻ này.
Hành động này liền rơi vào mắt Đàm Vân Hi. Cô tiến lại, hỏi xem Lâm Phong đang gặp khó khăn gì về giao tiếp.
“Hắn biết tiếng địa phương, không cần đồng chí phiên dịch.”
“Đã rõ.”
Vì Lâm Phong trói tay gã từ phía sau nên anh không nhìn thấy sợi dây đang bị hắn cắt đứt. Ngay khoảnh khắc nó rơi xuống, nhân lúc Lâm Phong chắn tầm nhìn mà nói chuyện với Đàm Vân Hi, hắn lập tức vung dao, nhắm vào đầu anh.
Có lẽ vì bản năng sinh tồn quá mạnh mẽ, Lâm Phong cảm nhận được sát ý từ phía sau lưng, vội lách người sang một bên. Tuy nhiên, lưỡi dao vẫn cắt sâu một đường trên cánh tay của anh.
Còn không để mọi người kịp phản ứng, gã ném một nắm cát lớn vào người Đàm Vân Hi, sau đó chạy lại đẩy cô ngã xuống núi, bản thân cũng không chần chừ mà nhảy theo. Hắn cười lớn như đang tỏ ra bản thân vừa làm một việc gì đó vô cùng vĩ đại.
“Chết tiệt.” Lâm Phong vội chạy lại, nhưng anh không kịp giữ tay Đàm Vân Hi. Anh không do dự, lập tức nhảy xuống.
Ngọn núi này có độ dốc khoảng bảy mươi, cùng với trọng lượng cơ thể nặng hơn Đàm Vân Hi, anh nhanh chóng bắt kịp cô. Sau khi giữ được cô gái trong lòng, anh nắm một sợi dây leo mọc ở đó, trượt xuống một hang động phía dưới.
Khi hai người vừa đến miệng hang thì sợi dây leo cũng đứt. Với tình hình này, có vẻ như hai người phải đợi người đến cứu chứ không thể tự mình trèo lên được.
Sau khi trở về, chắc chắn anh sẽ bị khiển trách, thậm chí có thể là hạ quân hàm. Dù kết quả nào đi chăng nữa thì anh hoàn toàn cảm thấy ổn với nó.
Những tân binh trong lòng vui mừng không thôi. Chính mắt họ nhìn thấy sự man rợ của đám người này, làm sao không sợ hãi cho được? Mặc kệ có lấy được viên đạn hay không, điều may mắn nhất là họ còn sống.
Dưới sự hướng dẫn của quân đội, tân binh lần lượt xuống núi. Khi ở đây không còn ai, mọi người mới bắt đầu kiểm tra xem bọn chúng có giấu bất cứ vũ khí nào ở đây không.
Đề phòng tên cầm đầu chạy trốn hay làm ra chuyện gì đó, Lâm Phong đích thân trông chừng hắn. Chỉ cần hắn có bất kỳ hành động nào họ sẽ tiến hành áp chế.
Ba người Đàm Vân Hi, Anh Kiệt và Gia Huy không có việc gì làm, chỉ đành đi quanh đó để giải khuây. Ba người cũng muốn hỗ trợ quân đội tìm kiếm, tuy nhiên những người đó không đồng ý. Họ bảo rằng đây là việc của họ, tân binh chỉ cần đứng đó quan sát là được.
Gã cầm đầu không phải là kẻ ngu ngốc, khi thấy tầm mắt Lâm Phong thỉnh thoảng lại liếc nhìn Đàm Vân Hi, hắn bật cười, nói bằng tiếng địa phương: “Chà, con đàn bà đó là tình nhân mày à? Trông cũng được đấy, hợp mắt tao.”
Ngay khi hắn dứt lời, Lâm Phong quay sang nắm cổ áo hắn. “Biết nói à? Vậy càng tốt, đỡ phải tìm người phiên dịch.”
“Chỉ một chút thôi.” Điệu bộ hắn chẳng có vẻ gì là sợ hãi, thậm chí hắn còn nở một nụ cười ranh ma, khiêu khích người trước mặt. Đối với gã, việc bị bắt hay không không phải điều gì lớn lao. Sống thì sống, chết thì chết, còn hơn phải co rúm sợ hãi trước mấy kẻ này.
Hành động này liền rơi vào mắt Đàm Vân Hi. Cô tiến lại, hỏi xem Lâm Phong đang gặp khó khăn gì về giao tiếp.
“Hắn biết tiếng địa phương, không cần đồng chí phiên dịch.”
“Đã rõ.”
Vì Lâm Phong trói tay gã từ phía sau nên anh không nhìn thấy sợi dây đang bị hắn cắt đứt. Ngay khoảnh khắc nó rơi xuống, nhân lúc Lâm Phong chắn tầm nhìn mà nói chuyện với Đàm Vân Hi, hắn lập tức vung dao, nhắm vào đầu anh.
Có lẽ vì bản năng sinh tồn quá mạnh mẽ, Lâm Phong cảm nhận được sát ý từ phía sau lưng, vội lách người sang một bên. Tuy nhiên, lưỡi dao vẫn cắt sâu một đường trên cánh tay của anh.
Còn không để mọi người kịp phản ứng, gã ném một nắm cát lớn vào người Đàm Vân Hi, sau đó chạy lại đẩy cô ngã xuống núi, bản thân cũng không chần chừ mà nhảy theo. Hắn cười lớn như đang tỏ ra bản thân vừa làm một việc gì đó vô cùng vĩ đại.
“Chết tiệt.” Lâm Phong vội chạy lại, nhưng anh không kịp giữ tay Đàm Vân Hi. Anh không do dự, lập tức nhảy xuống.
Ngọn núi này có độ dốc khoảng bảy mươi, cùng với trọng lượng cơ thể nặng hơn Đàm Vân Hi, anh nhanh chóng bắt kịp cô. Sau khi giữ được cô gái trong lòng, anh nắm một sợi dây leo mọc ở đó, trượt xuống một hang động phía dưới.
Khi hai người vừa đến miệng hang thì sợi dây leo cũng đứt. Với tình hình này, có vẻ như hai người phải đợi người đến cứu chứ không thể tự mình trèo lên được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất