Chương 9
Cố Chân thuận lợi thu xong ca khúc mới, làm cho anh cảm thấy có chút kỳ diệu. Anh chỉ tốn có một ngày để thu xong ca khúc, mà vẫn còn có thời gian cùng người chế tác làm ra được một bản phối khác.
Thế nên, trước khi đi South Island hai ngày. Cố Chân đột nhiên xin nghỉ hai ngày không lý do, Tô Uyển đã phàn nàn hết lần này đến lần khác, nói rằng đáng lý cô nên kéo cho anh vài hoạt động nữa để kiếm thêm thu nhập và tăng thêm tỷ lệ lộ diện trước khán giả.
Cố Chân hết sức quý trọng những ngày nghỉ ít ỏi của mình, anh suy nghĩ rất lâu, rồi quyết định đưa Tiểu Lăng đi quét sạch các khu thương mại. Dấu chân của hai người rải khắp các trung tâm thương mại nam bắc của thành phố S, anh mua thêm cũng kha khá những bộ quần áo mới.
Đợt này thành phố S có chút ấm hơn, Cố Chân mặc áo bành tô, quàng khăn che nửa khuôn mặt, anh đi ra ngoài mấy lần và điên cuồng mua sắm. Anh muốn cho fan xem những bộ quần áo anh mới mua. Anh hy vọng rằng chủ để ở trên mạng có thể nhanh chóng biến mất trong tầm nhìn và trong đầu của mọi người.
Buổi tối hôm trước khi đi hải đảo, khi anh chuẩn bị về nhà rồi lên lầu. Cố Chân mới nhớ ra rồi hỏi Tiểu Lăng một cách thản nhiên: "Tiểu Lăng, hôm nay có ai nói gì về quần áo của anh không?"
"Dạ có ạ." Tiểu Lăng cao hứng bừng bừng mà nói, "Có một số blogger thời trang đã xác nhận thật sự anh đã đi mua sắm, có rất nhiều bình luận luôn. Anh có muốn xem không?"
"Không cần đâu." Cố Chân không quan tâm mà mở cửa xe, "Anh về đây, ngày mai anh sẽ chia bữa sáng cho em."
Tiểu Lăng do dự mà ngăn Cố Chân lại, nói với anh: "Chị Uyển Uyển bảo sáng mai chỉ có cà phê nguyên chất thôi."
"Tại sao chứ?" Cố Chân lập tức quay lại, hỏi cô.
"Chị ấy nói ở đảo thì phải mặc ít quần áo, uống cà phê để giảm sưng, đến lúc cởi quần áo ra nhìn cũng không quá béo." Tiểu Lăng nhanh chóng lặp lại lời nói của Tô Uyển.
".... Anh vẫn sẽ gửi cho em, nhớ kiểm tra và nhận." Cố Chân kiên trì nói rồi thản nhiên lên lầu.
Sáng ngày thứ hai, nghênh đón Cố Chân quả nhiên chỉ có một túi thức ăn nhỏ và một tách cà phê.
"Phải đến mức này sao?" Cố Chân xác nhận với Tô Uyển, "Anh có quá béo đâu."
Tô Uyển ngồi vắt chân xem giấy tờ, cũng không thèm ngẩng mặt lên mà nói: "Anh không vận động nên thắt lưng anh nhìn không săn chắc tý nào."
Cô tạm thời có việc, không thể nào đi hải đảo cùng Cố Chân được, nhưng mà cô vẫn lễ phép dậy sớm tặng một bữa sáng cho anh. Nhân tiện nhắc nhở anh luôn: "Trên đảo có nhiều đồ ăn ngon lắm, nhưng anh không được phép ăn quá nhiều đâu. Tiểu Lăng sẽ giảm sát anh."
Cố Chân uống một ngụm cà phê, lười tranh luận với Tô Uyển.
Bọn họ xuất phát khá sớm, khi đến sân bay thì di động của Cố Chân đột nhiên rung một chút. Anh lấy ra xem, là Phó Nghiêu nhắn tin cho anh, hỏi anh có ở sân bay không.
Cố Chân vốn dĩ không muốn quay lại, để di động qua một bên. Qua mấy giây anh lại cầm lấy rồi nhắn từng câu từng chữ cho Phó Nghiêu: "Sắp tới rồi, 9 giờ máy bay sẽ cất cánh."
Phó Nghiêu rất nhanh liền trả lời tin nhắn, nói đêm qua hắn uống quá nhiều nên buổi sáng vẫn còn say rượu. Làm lỡ mất chuyến bay nên hắn phải đổi vé, 10 giờ mới có thể đến thành phố S được. Hai người hoàn toàn bỏ lỡ nhau.
Cố Chân nhìn thoáng qua, không biết mình muốn nói gì liền không trả lời tin nhắn.
Không lâu sau, Phó Nghiêu gửi một tin nhắn khác, là một tin nhắn thoại. Cố Chân nhìn phía trước xem Tô Uyển đang ngồi một bên cùng Tiểu Lăng cúi đầu chơi di động, anh có chút lén lút chỉnh âm lượng thấp xuống rồi click mở để nghe.
Phó Nghiêu ở bên kia oán giận: "Thật khó chịu, Cố Chân."
Không đợi Cố Chân để điện thoại xuống, bên kia lại gửi tới một tin nhắn thoại, Phó Nghiêu đè thấp âm thanh nói: "Tôi muốn gặp anh."
Ngữ khí của Phó Nghiêu làm Cố Chân nghĩ đến một chú chó to xác đang vẫy đuôi, cho dù đấy có phải là thật lòng hay giả vờ thì đều dễ dàng làm cho người ta mê muội và cũng làm cho người ta cảm thấy hoài nghi.
Trước khi Phó Nghiệu tự bảo vệ mình thì Cố Chân đã tìm được hai mươi lý do khác nhau cho hắn. Có lẽ Phó Nghiêu không có ý mập mờ mà có thể đó là thói quen của hắn. Nhưng có giải thích như thế nào thì Phó Nghiêu cũng giống như lời Tô Uyển nói, là một con người khó nắm bắt.
"Cố Chân, anh làm gì đấy?" Tô Uyển ở phía trước mà gọi anh, "Tới nơi rồi."
Xe đã ngừng ở gara, bảo an cũng vào chỗ chỉ chờ mỗi Cố Chân xuống xe.
Cố Chân đem điện thoại cất đi rồi xuống xe, mãi cho đến khi đến nơi ở khách sạn nghỉ ngơi. Anh cũng không có nhắn tin lại cho Phó Nghiêu.
Cố Chân quay MV lấy cảnh tại đảo L ở Đông Nam Á. Phong cảnh trên đảo rất đẹp, kiến trúc sân bay ở đây rất đẹp và lạ mắt.
Đội ngũ và đạo diễn đã ở trên đảo hai ngày nghiên cứu địa hình. Để cho Cố Chân và nữ chính của MV đến thì có thể quay ngay lập tức.
Xuống máy bay, Cố Chân mới nhớ tới mà hỏi Tiểu Lăng: "Nữ chính là ai vậy?"
Cố Chân không thích xuất hiện ở trường quay.
Khi anh vừa mới nổi tiếng thì bị chụp lén quá nhiều. Khiến anh bắt đầu sợ hãi khi có máy ảnh hướng về mình.
Theo quan điểm riêng của Cố Chân, nếu có thể anh hy vọng tất cả MV của mình tìm người khác quay. Hay có thể quay phong cảnh các thứ rồi thêm một số hiệu ứng đặc biệt vào.
Hai MV đơn của năm nay đều bị Cố Chân lừa gạt cho qua, căn bản lần này anh cũng không muốn ngoan ngoãn quay chụp. Nhưng Tô Uyển nghiêm túc mà cùng Cố Chân nói chuyện với nhau một lần, hy vọng rằng anh có thể nhìn rõ tình hình hiện nay mà ngoan ngoan quay MV. Dù có phải chi một khoản lớn cũng muốn làm MV lần này của anh thật hoành tráng.
Cô đối với Cố Chân dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục anh. Hứa hẹn sẽ cho Cố Chân nghỉ hai mươi ngày lễ Tết Âm Lịch để đi chơi cùng bố mẹ và sẽ không để ai quấy rầy anh. Cố Chân bị cô thuyết phục nên quyết định đồng ý quay MV lần này.
"Ngô Hủ Hủ," Tiểu Lăng hưng phấn mà nói: "Em còn chưa được gặp cô ấy đâu, gần đây em cũng mua vài món đồ thời trang của Hủ Hủ."
Cố Chân nhìn cô nàng một cái, Tiểu Lăng sáp lại gần nói: "Cố lão sư, sáng ngày mai em sẽ không hạn chế đồ ăn của anh đâu mà."
"Em muốn làm gì?" Cố Chân hỏi Tiểu Lăng, khi nào Tiểu Lăng có yêu cầu gì đó thì mới gọi anh là "Cố lão sư."
"Tháng sau cho em xin nghỉ phép ba ngày nhé," Tiểu Lăng nói, "Chị họ em kết hôn, muốn em làm phù dâu. Em đã xem qua, tháng sau cơ bản là anh theo Lục ca rèn luyện cơ thể, có hẳn một tuần để tập luyện. Em liền lên kế hoạch xin nghỉ vào tuần đấy."
"Thật không?" Cố Chân cũng không có nhìn kỹ lịch trình tháng sau của mình, vừa nghe Tiểu Lăng nói. Anh liền cảm thấy tháng sau có vẻ không thích hợp lắm, lại hỏi Tiểu Lăng, "Lịch trình đã có rồi? Cho anh xem nào."
Mắt Tiểu Lăng nhìn trái nhìn phải rồi nói, "Chị Tô Uyển sẽ làm bản phác thảo, chị sẽ đưa cho anh để xác nhận sau."
"Muốn xin nghỉ thì em xin Tô Uyển đi." Cố Chân nói, "Trừ phi em làm chứng cho anh trước khi nghỉ phép, bảo là anh rèn luyện quá mệt mỏi muốn được nghỉ ngơi ba ngày."
Tiểu Lăng nhìn Cố Chân với vẻ mặt không đành lòng mà nói: "Chỉ có học sinh trung học mới trốn tiết thể dục thôi phải không?"
Cố Chân lấy điện thoại ra, nghiêm túc hỏi Tiểu Lăng: "Em có muốn về nhà làm phù dâu không?"
"Được ạ, được ạ," Tiểu Lăng đau khổ mà nhỏ giọng nói, "Em làm chứng thì có ích lợi gì, huấn luyện viên nói mới được chứ...."
Họ lên chiếc xe đã chờ ở cổng sân bay, chạy dọc theo bờ biển về khách sạn nơi họ sẽ ở. Lúc này Cố Chân vẫn còn chưa biết, MV xa hoa lộng lẫy mà Tô Uyển nói là phải trả giá bằng cháy nắng và say nắng.
Ca khúc đơn lần này của Cố Chân chủ đề về biển, sau khi thảo luận với nhóm quay phim. Tô Uyển và nhóm quay đã chọn đảo L, tranh sách về đảo L bọn họ đều đã xem qua và nhìn được mấy bãi cát khá đẹp. Cố Chân tưởng quay phim tại bãi cát, lại không nghĩ tới hóa ra quay phim ở bãi cát là quay trường dài.
Trước khi quay phim hai ngày bọn họ ngồi ca nô đến một rạn san hô ngoài đảo để chụp ảnh. Cố Chân đã ở trong biển ít nhất là 24h, mà ánh nắng ở trên biển rất gắt. Thậm chí Tiểu Lăng ngồi ở trên ca nô đợi mà còn không thể chịu nổi.
Nghề chính của Ngô Hủ Hủ, nữ chính trong MV này là một người mẫu. Hai năm qua cô rất nổi tiếng ở nước ngoài, cô vừa mới 21 tuổi, cô cao hơn Cố Chân một chút, là một người rất hòa đồng. Vì bảo trì dáng người, Ngô Hủ Hủ thường ngày vẫn luôn vận động, so với thể trạng đánh cá ba ngày phơi lưới hai ngày như Cố Chân thì khỏe hơn không ít.
Cố Chân nhìn cô gái nhỏ đang ủ rũ quay trong nước, cũng ngượng ngùng nên làm chậm trễ mọi người. Sau đó đạo diễn kêu Cố Chân làm gì, anh liền không nói hai lời mà hết sức phối hợp, anh chỉ sợ kéo chân sau của Ngô Hủ Hủ.
Lần quay MV này có thể nói là khoảng thời gian liều mạng nhất của anh từ năm 19 tuổi tới bây giờ.
Trờ về khách sạn, Cố Chân mệt đến mức nhấc không nổi điện thoại. Anh nghĩ rằng khi nào trở về thành phổ S phải chăm chỉ rèn luyện mới được, lại nghĩ là trước tiên vẫn nên nghỉ ngơi ba ngày rồi nói tiếp.
Trong hai ngày này có thể do Phó Nghiêu quá buồn chán, mỗi ngày đều phải nhắn mấy trăm tin cho Cố Chân.
Tay Cố Chân đau nên để Tiểu Lăng cầm điện thoại cho anh xem.
Tiểu Lăng không tránh được việc nhìn thấy một vài nội dung của tin nhắn, trên lưng chảy toàn mồ hôi lạnh.
Phó Nghiêu gửi cho Cố Chân toàn những thứ không rõ ràng, thậm chí còn nhìn không ra ái muội. Lại làm cô cảm thấy, quan hệ của Phó Nghiêu và Cố Chân tuyệt đối không đơn giản như anh đã nói.
Bất quá nói đến cùng, Tiểu Lăng là trợ lý cá nhân của Cố Chân, những việc này cô cũng không có khả năng nói cho Tô Uyển biết.
Phó Nghiêu còn chụp rất nhiều ảnh và video nhỏ về hắn cùng với Robin chơi đùa với nhau rồi gửi cho Cố Chân. Có nhiều video hắn không nói gì cả chỉ quay Robin, nhưng cũng có video hắn huấn luyện Robin, bảo Robin đi nhặt đĩa ném của nó ở trên bãi cỏ.
Hắn còn gửi cho Cố Chân một số hình ảnh anh bị chụp trộm, những bức ảnh đó là do khách du lịch trên đảo L chụp rồi đăng lên mạng vào mấy ngày hôm nay.
Trong ảnh, Ngô Hủ Hủ ngồi cạnh Cố Chân cả hai người nhìn qua như là đang nói chuyện. Cố Chân thoáng cái nhận ra, chắc vào buổi tối ngày thứ hai kết thúc công việc. Mọi người đi ăn ở một nhà hàng thì bị khách du lịch chụp trộm.
Phó Nghiêu gửi tin nhắn cuối cùng cho Cố Chân hỏi: "Có phải anh mời Ngô Hủ Hủ đến không?"
"Anh có muốn trả lời không?" Tiểu Lăng hỏi Cố Chân.
Cố Chân liếc nàng một cái, nói: "Giúp anh trả lời, không phải."
"Anh Cố Chân, anh có muốn tự mình trả lời tin nhắn không?" Tiểu Lăng nghe lời mà giúp anh đánh chữ, nhưng nội tâm nàng thật sự kháng cự, "Anh có thể gửi bằng tin nhắn thoại mà."
"Hủ Hủ là do ai mời đến?" Cố Chân không để ý đến vấn đề của Tiểu Lăng mà hỏi nàng.
Tiểu Lăng nghĩ nghĩ, nói: "Chắc là do chị Tô Uyển mời đến."
Cố Chân gật gật đầu, rốt cuộc cũng buông tha cho Tiểu Lăng về phòng nghỉ ngơi.
Bi kịch của Cố Chân bắt đầu vào ngày thứ ba.
Bọn họ sẽ quay và chụp vài bức ảnh ở một nơi trũng thấp trên đảo, Cố Chân và Ngô Hủ Hủ được yêu cầu sẽ chạy dọc theo bờ biển. Nhưng Cố Chân cùng Ngô Hủ Hủ thay nhau NG (*), vốn dĩ chỉ mất nửa ngày là có thể quay xong nhưng lại kéo dài vô hạn. Hai người cũng bị ánh nắng chiếu cả ngày.
(*) NG là thuật ngữ: No Good, ám chỉ những cảnh quay hay yếu tố kỹ thuật chưa đạt đúng yêu cầu của đạo diễn.
Buổi sáng khi rời giường, Cố Chân cảm thấy đầu có chút đau, đến buổi chiều thì anh đi đường có chút lảo đảo, sau khi cảnh quay cuối cùng kết thúc. Bọn họ ngồi xe về khách sạn, vốn dĩ là chuẩn bị thu dọn hành lý để trở về thành phố S, Tiểu Lăng sắp xếp hành lý đều ổn thỏa. Chuẩn bị trở về gọi Cố Chân, lại thấy anh hai mắt nhắm, hơi thở có chút mỏng manh mà nằm trên giường. Làn da vốn dĩ trắng nõn bây giờ lại có chút phiếm hồng, gọi anh như thế nào anh cũng không có phản ứng.
Tiểu Lăng bị bộ dạng của Cố Chân dọa sợ, vội vàng lập tức đi tìm bác sỹ tới. Khi bác sỹ đến, mặc dù Cố Chân đã tỉnh nhưng anh vẫn như cũ uể oải.
Bác sỹ chẩn đoán Cố Chân bị say nắng và cháy nắng, đồng thời kê đơn thuốc và một số loại thuốc bôi cho Cố Chân.
"Cố lão sư, hôm nay chúng ta quay về nhé?" Tiểu Lăng cẩn thận hỏi anh.
Cố Chân nhắm mắt lại, làm Tiểu Lăng vội vàng gọi điện cho Tô Uyển, nói bệnh tình của anh cho Tô Uyển biết. Kể chi tiết đến mức một tình huống cũng không bỏ sót, nói rất đúng liền tăng tiền thưởng cho cô.
Tiểu Lăng mở loa ngoài, nói đến hết sức xúc động, nói cho Tô Uyển biết Cố Chân đã phải chịu khổ như thế nào một chữ cũng không sai. Còn chụp lại cánh tay bị đỏ lên của Cố Chân cho Tô Uyển xem, Tô Uyển áy náy muốn chết, cô thật sự không nghĩ tới cường độ quay MV nó sẽ lớn như vậy. Cô định tối nay sẽ bay đến đấy để chiếu cố Cố Chân.
Cố Chân vừa nghe thấy thế, liền ngồi dậy, phất tay với Tiểu Lăng chỉ chỉ chính mình rồi lại chỉ vào không trung.
Tiểu Lăng ngầm hiểu ý, nói với Tô Uyển: "Chị Tô Uyển, anh ấy nói muốn về nhà tối nay."
"Vậy thì chị sẽ đến đón hai người." Tô Uyển đáp ngay lập tức.
Từ đảo L về thành phố S mỗi ngày có ba chuyến bay. Chuyến bay muộn nhất cất cánh lúc 19 giờ 30 phút và sẽ hạ cánh tại thành phố S lúc 23 giờ.
Ở trên máy bay Cố Chân làm một giấc, ngoại trừ làn da phơi nắng bị thương thì tinh thần của anh đã tốt lên không ít. Lên xe, Cố Chân nói với Tô Uyển muốn nghỉ ngơi mấy ngày. Tô Uyển nhìn anh vài giây như kiểu muốn nói gì đó nhưng lại thôi, vẫn là đồng ý cho anh nghỉ.
Cô lại hỏi Cố Chân: "Anh ở chung cùng với Ngô Hủ Hủ như thế nào?"
Cố Chân nhạy cảm mà nhìn chằm chằm cô: "Cũng được, cô bé là người khá hòa đồng."
"Vâng," Tô Uyển nói, "Anh cũng lớn tuổi rồi, đây cũng là thời điểm để nói chuyện yêu đương. Ngày đó em đã liên hệ với người đại diện Ellen, cô ấy đã đồng ý và muốn thúc đẩy tiến độ một bộ phim để anh có thể quay MV đấy."
Cố Chân nhíu nhíu mày, nhớ lại ba ngày ở chung với nhau. Ngô Hủ Hủ dường như không có bất kỳ biểu hiện dữ dội nào cả, hai người đều giao lưu bình thường. Anh cũng không biết Tô Uyển nói như thế là có ý gì.
"Là chị của anh hỏi đó," Tô Uyển nhìn Cố Chân nói. "Chị ấy nhìn ảnh chụp lén ở trên mạng."
"Uyển Uyển," Cố Chân thởi dài nói, "Em có rảnh thì khuyên nhủ Cố Tân giúp anh, bảo lên mạng nhiều quá là không tốt đâu."
"Chị ấy còn bảo em nếu rảnh thì khuyên nhủ anh nên chơi cùng với Phó Nghiêu nhiều vào, lối sống của Phó Nghiêu lành mạnh hơn anh nhiều." Tô Uyển không trả lời anh, nói "Bất quá em thấy anh vẫn nên ít trêu chọc là tốt nhất."
Tô Uyển không biết rằng Cố Tân quen biết Phó Nghiêu, vẫn là Cố Tân tự mình nói ra.
Hai năm trước, mẹ của Cố Chân sức khỏe không tốt, nên đi Malibu để an dưỡng một khoảng thời gian. Ở đấy một thời gian thì bà trở thành bạn tốt với mẹ của Phó Nghiêu và cũng biết Phó Nghiêu.
Vào giữa năm nay, cha mẹ của Cố Tân thậm chí đã giao cả công ty cho cô và hai người chuyển đến Malibu sống.
Trên thực tế, Cố Tân đã mua một căn nhà ở Tô Đê (*) cho Cố Chân, căn bản là vì Phó Nghiêu.
(*) Một trong mười danh thắng của Hồ Tây Hàng Châu.
Tòa nhà nơi Cố Chân và Phó Nghiêu sống là ngôi nhà duy nhất dành cho hai gia đình sống cùng nhau ở Tô Đê. Ban đầu nói được thiết kế dành cho các bậc cha mẹ muốn sống cạnh con cái của họ. Phó Nghiêu đã gửi sơ đồ của bản thiết kế cho Cố Tân, khi Cố Tân vừa nhìn thấy liền nghĩ nơi này rất thích hợp cho Cố Chân ở và mua luôn một căn cho anh.
"Ừ." Cố Chân gật gật đầu nói "Trong lòng anh hiểu rõ mà."
Tiểu Lăng ở phía trước nghe thấy cuộc nói chuyện mà kinh hãi mãi.
Dựa trên giác quan thứ sáu mà cô đã sử dụng trên tạp chí Entertaniment Weekly và kinh nghiệm mấy năm chăm sóc Cố Chân thì trong lòng Cố Chân mà hiểu rõ thì mới có chuyện đó.
Thế nên, trước khi đi South Island hai ngày. Cố Chân đột nhiên xin nghỉ hai ngày không lý do, Tô Uyển đã phàn nàn hết lần này đến lần khác, nói rằng đáng lý cô nên kéo cho anh vài hoạt động nữa để kiếm thêm thu nhập và tăng thêm tỷ lệ lộ diện trước khán giả.
Cố Chân hết sức quý trọng những ngày nghỉ ít ỏi của mình, anh suy nghĩ rất lâu, rồi quyết định đưa Tiểu Lăng đi quét sạch các khu thương mại. Dấu chân của hai người rải khắp các trung tâm thương mại nam bắc của thành phố S, anh mua thêm cũng kha khá những bộ quần áo mới.
Đợt này thành phố S có chút ấm hơn, Cố Chân mặc áo bành tô, quàng khăn che nửa khuôn mặt, anh đi ra ngoài mấy lần và điên cuồng mua sắm. Anh muốn cho fan xem những bộ quần áo anh mới mua. Anh hy vọng rằng chủ để ở trên mạng có thể nhanh chóng biến mất trong tầm nhìn và trong đầu của mọi người.
Buổi tối hôm trước khi đi hải đảo, khi anh chuẩn bị về nhà rồi lên lầu. Cố Chân mới nhớ ra rồi hỏi Tiểu Lăng một cách thản nhiên: "Tiểu Lăng, hôm nay có ai nói gì về quần áo của anh không?"
"Dạ có ạ." Tiểu Lăng cao hứng bừng bừng mà nói, "Có một số blogger thời trang đã xác nhận thật sự anh đã đi mua sắm, có rất nhiều bình luận luôn. Anh có muốn xem không?"
"Không cần đâu." Cố Chân không quan tâm mà mở cửa xe, "Anh về đây, ngày mai anh sẽ chia bữa sáng cho em."
Tiểu Lăng do dự mà ngăn Cố Chân lại, nói với anh: "Chị Uyển Uyển bảo sáng mai chỉ có cà phê nguyên chất thôi."
"Tại sao chứ?" Cố Chân lập tức quay lại, hỏi cô.
"Chị ấy nói ở đảo thì phải mặc ít quần áo, uống cà phê để giảm sưng, đến lúc cởi quần áo ra nhìn cũng không quá béo." Tiểu Lăng nhanh chóng lặp lại lời nói của Tô Uyển.
".... Anh vẫn sẽ gửi cho em, nhớ kiểm tra và nhận." Cố Chân kiên trì nói rồi thản nhiên lên lầu.
Sáng ngày thứ hai, nghênh đón Cố Chân quả nhiên chỉ có một túi thức ăn nhỏ và một tách cà phê.
"Phải đến mức này sao?" Cố Chân xác nhận với Tô Uyển, "Anh có quá béo đâu."
Tô Uyển ngồi vắt chân xem giấy tờ, cũng không thèm ngẩng mặt lên mà nói: "Anh không vận động nên thắt lưng anh nhìn không săn chắc tý nào."
Cô tạm thời có việc, không thể nào đi hải đảo cùng Cố Chân được, nhưng mà cô vẫn lễ phép dậy sớm tặng một bữa sáng cho anh. Nhân tiện nhắc nhở anh luôn: "Trên đảo có nhiều đồ ăn ngon lắm, nhưng anh không được phép ăn quá nhiều đâu. Tiểu Lăng sẽ giảm sát anh."
Cố Chân uống một ngụm cà phê, lười tranh luận với Tô Uyển.
Bọn họ xuất phát khá sớm, khi đến sân bay thì di động của Cố Chân đột nhiên rung một chút. Anh lấy ra xem, là Phó Nghiêu nhắn tin cho anh, hỏi anh có ở sân bay không.
Cố Chân vốn dĩ không muốn quay lại, để di động qua một bên. Qua mấy giây anh lại cầm lấy rồi nhắn từng câu từng chữ cho Phó Nghiêu: "Sắp tới rồi, 9 giờ máy bay sẽ cất cánh."
Phó Nghiêu rất nhanh liền trả lời tin nhắn, nói đêm qua hắn uống quá nhiều nên buổi sáng vẫn còn say rượu. Làm lỡ mất chuyến bay nên hắn phải đổi vé, 10 giờ mới có thể đến thành phố S được. Hai người hoàn toàn bỏ lỡ nhau.
Cố Chân nhìn thoáng qua, không biết mình muốn nói gì liền không trả lời tin nhắn.
Không lâu sau, Phó Nghiêu gửi một tin nhắn khác, là một tin nhắn thoại. Cố Chân nhìn phía trước xem Tô Uyển đang ngồi một bên cùng Tiểu Lăng cúi đầu chơi di động, anh có chút lén lút chỉnh âm lượng thấp xuống rồi click mở để nghe.
Phó Nghiêu ở bên kia oán giận: "Thật khó chịu, Cố Chân."
Không đợi Cố Chân để điện thoại xuống, bên kia lại gửi tới một tin nhắn thoại, Phó Nghiêu đè thấp âm thanh nói: "Tôi muốn gặp anh."
Ngữ khí của Phó Nghiêu làm Cố Chân nghĩ đến một chú chó to xác đang vẫy đuôi, cho dù đấy có phải là thật lòng hay giả vờ thì đều dễ dàng làm cho người ta mê muội và cũng làm cho người ta cảm thấy hoài nghi.
Trước khi Phó Nghiệu tự bảo vệ mình thì Cố Chân đã tìm được hai mươi lý do khác nhau cho hắn. Có lẽ Phó Nghiêu không có ý mập mờ mà có thể đó là thói quen của hắn. Nhưng có giải thích như thế nào thì Phó Nghiêu cũng giống như lời Tô Uyển nói, là một con người khó nắm bắt.
"Cố Chân, anh làm gì đấy?" Tô Uyển ở phía trước mà gọi anh, "Tới nơi rồi."
Xe đã ngừng ở gara, bảo an cũng vào chỗ chỉ chờ mỗi Cố Chân xuống xe.
Cố Chân đem điện thoại cất đi rồi xuống xe, mãi cho đến khi đến nơi ở khách sạn nghỉ ngơi. Anh cũng không có nhắn tin lại cho Phó Nghiêu.
Cố Chân quay MV lấy cảnh tại đảo L ở Đông Nam Á. Phong cảnh trên đảo rất đẹp, kiến trúc sân bay ở đây rất đẹp và lạ mắt.
Đội ngũ và đạo diễn đã ở trên đảo hai ngày nghiên cứu địa hình. Để cho Cố Chân và nữ chính của MV đến thì có thể quay ngay lập tức.
Xuống máy bay, Cố Chân mới nhớ tới mà hỏi Tiểu Lăng: "Nữ chính là ai vậy?"
Cố Chân không thích xuất hiện ở trường quay.
Khi anh vừa mới nổi tiếng thì bị chụp lén quá nhiều. Khiến anh bắt đầu sợ hãi khi có máy ảnh hướng về mình.
Theo quan điểm riêng của Cố Chân, nếu có thể anh hy vọng tất cả MV của mình tìm người khác quay. Hay có thể quay phong cảnh các thứ rồi thêm một số hiệu ứng đặc biệt vào.
Hai MV đơn của năm nay đều bị Cố Chân lừa gạt cho qua, căn bản lần này anh cũng không muốn ngoan ngoãn quay chụp. Nhưng Tô Uyển nghiêm túc mà cùng Cố Chân nói chuyện với nhau một lần, hy vọng rằng anh có thể nhìn rõ tình hình hiện nay mà ngoan ngoan quay MV. Dù có phải chi một khoản lớn cũng muốn làm MV lần này của anh thật hoành tráng.
Cô đối với Cố Chân dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục anh. Hứa hẹn sẽ cho Cố Chân nghỉ hai mươi ngày lễ Tết Âm Lịch để đi chơi cùng bố mẹ và sẽ không để ai quấy rầy anh. Cố Chân bị cô thuyết phục nên quyết định đồng ý quay MV lần này.
"Ngô Hủ Hủ," Tiểu Lăng hưng phấn mà nói: "Em còn chưa được gặp cô ấy đâu, gần đây em cũng mua vài món đồ thời trang của Hủ Hủ."
Cố Chân nhìn cô nàng một cái, Tiểu Lăng sáp lại gần nói: "Cố lão sư, sáng ngày mai em sẽ không hạn chế đồ ăn của anh đâu mà."
"Em muốn làm gì?" Cố Chân hỏi Tiểu Lăng, khi nào Tiểu Lăng có yêu cầu gì đó thì mới gọi anh là "Cố lão sư."
"Tháng sau cho em xin nghỉ phép ba ngày nhé," Tiểu Lăng nói, "Chị họ em kết hôn, muốn em làm phù dâu. Em đã xem qua, tháng sau cơ bản là anh theo Lục ca rèn luyện cơ thể, có hẳn một tuần để tập luyện. Em liền lên kế hoạch xin nghỉ vào tuần đấy."
"Thật không?" Cố Chân cũng không có nhìn kỹ lịch trình tháng sau của mình, vừa nghe Tiểu Lăng nói. Anh liền cảm thấy tháng sau có vẻ không thích hợp lắm, lại hỏi Tiểu Lăng, "Lịch trình đã có rồi? Cho anh xem nào."
Mắt Tiểu Lăng nhìn trái nhìn phải rồi nói, "Chị Tô Uyển sẽ làm bản phác thảo, chị sẽ đưa cho anh để xác nhận sau."
"Muốn xin nghỉ thì em xin Tô Uyển đi." Cố Chân nói, "Trừ phi em làm chứng cho anh trước khi nghỉ phép, bảo là anh rèn luyện quá mệt mỏi muốn được nghỉ ngơi ba ngày."
Tiểu Lăng nhìn Cố Chân với vẻ mặt không đành lòng mà nói: "Chỉ có học sinh trung học mới trốn tiết thể dục thôi phải không?"
Cố Chân lấy điện thoại ra, nghiêm túc hỏi Tiểu Lăng: "Em có muốn về nhà làm phù dâu không?"
"Được ạ, được ạ," Tiểu Lăng đau khổ mà nhỏ giọng nói, "Em làm chứng thì có ích lợi gì, huấn luyện viên nói mới được chứ...."
Họ lên chiếc xe đã chờ ở cổng sân bay, chạy dọc theo bờ biển về khách sạn nơi họ sẽ ở. Lúc này Cố Chân vẫn còn chưa biết, MV xa hoa lộng lẫy mà Tô Uyển nói là phải trả giá bằng cháy nắng và say nắng.
Ca khúc đơn lần này của Cố Chân chủ đề về biển, sau khi thảo luận với nhóm quay phim. Tô Uyển và nhóm quay đã chọn đảo L, tranh sách về đảo L bọn họ đều đã xem qua và nhìn được mấy bãi cát khá đẹp. Cố Chân tưởng quay phim tại bãi cát, lại không nghĩ tới hóa ra quay phim ở bãi cát là quay trường dài.
Trước khi quay phim hai ngày bọn họ ngồi ca nô đến một rạn san hô ngoài đảo để chụp ảnh. Cố Chân đã ở trong biển ít nhất là 24h, mà ánh nắng ở trên biển rất gắt. Thậm chí Tiểu Lăng ngồi ở trên ca nô đợi mà còn không thể chịu nổi.
Nghề chính của Ngô Hủ Hủ, nữ chính trong MV này là một người mẫu. Hai năm qua cô rất nổi tiếng ở nước ngoài, cô vừa mới 21 tuổi, cô cao hơn Cố Chân một chút, là một người rất hòa đồng. Vì bảo trì dáng người, Ngô Hủ Hủ thường ngày vẫn luôn vận động, so với thể trạng đánh cá ba ngày phơi lưới hai ngày như Cố Chân thì khỏe hơn không ít.
Cố Chân nhìn cô gái nhỏ đang ủ rũ quay trong nước, cũng ngượng ngùng nên làm chậm trễ mọi người. Sau đó đạo diễn kêu Cố Chân làm gì, anh liền không nói hai lời mà hết sức phối hợp, anh chỉ sợ kéo chân sau của Ngô Hủ Hủ.
Lần quay MV này có thể nói là khoảng thời gian liều mạng nhất của anh từ năm 19 tuổi tới bây giờ.
Trờ về khách sạn, Cố Chân mệt đến mức nhấc không nổi điện thoại. Anh nghĩ rằng khi nào trở về thành phổ S phải chăm chỉ rèn luyện mới được, lại nghĩ là trước tiên vẫn nên nghỉ ngơi ba ngày rồi nói tiếp.
Trong hai ngày này có thể do Phó Nghiêu quá buồn chán, mỗi ngày đều phải nhắn mấy trăm tin cho Cố Chân.
Tay Cố Chân đau nên để Tiểu Lăng cầm điện thoại cho anh xem.
Tiểu Lăng không tránh được việc nhìn thấy một vài nội dung của tin nhắn, trên lưng chảy toàn mồ hôi lạnh.
Phó Nghiêu gửi cho Cố Chân toàn những thứ không rõ ràng, thậm chí còn nhìn không ra ái muội. Lại làm cô cảm thấy, quan hệ của Phó Nghiêu và Cố Chân tuyệt đối không đơn giản như anh đã nói.
Bất quá nói đến cùng, Tiểu Lăng là trợ lý cá nhân của Cố Chân, những việc này cô cũng không có khả năng nói cho Tô Uyển biết.
Phó Nghiêu còn chụp rất nhiều ảnh và video nhỏ về hắn cùng với Robin chơi đùa với nhau rồi gửi cho Cố Chân. Có nhiều video hắn không nói gì cả chỉ quay Robin, nhưng cũng có video hắn huấn luyện Robin, bảo Robin đi nhặt đĩa ném của nó ở trên bãi cỏ.
Hắn còn gửi cho Cố Chân một số hình ảnh anh bị chụp trộm, những bức ảnh đó là do khách du lịch trên đảo L chụp rồi đăng lên mạng vào mấy ngày hôm nay.
Trong ảnh, Ngô Hủ Hủ ngồi cạnh Cố Chân cả hai người nhìn qua như là đang nói chuyện. Cố Chân thoáng cái nhận ra, chắc vào buổi tối ngày thứ hai kết thúc công việc. Mọi người đi ăn ở một nhà hàng thì bị khách du lịch chụp trộm.
Phó Nghiêu gửi tin nhắn cuối cùng cho Cố Chân hỏi: "Có phải anh mời Ngô Hủ Hủ đến không?"
"Anh có muốn trả lời không?" Tiểu Lăng hỏi Cố Chân.
Cố Chân liếc nàng một cái, nói: "Giúp anh trả lời, không phải."
"Anh Cố Chân, anh có muốn tự mình trả lời tin nhắn không?" Tiểu Lăng nghe lời mà giúp anh đánh chữ, nhưng nội tâm nàng thật sự kháng cự, "Anh có thể gửi bằng tin nhắn thoại mà."
"Hủ Hủ là do ai mời đến?" Cố Chân không để ý đến vấn đề của Tiểu Lăng mà hỏi nàng.
Tiểu Lăng nghĩ nghĩ, nói: "Chắc là do chị Tô Uyển mời đến."
Cố Chân gật gật đầu, rốt cuộc cũng buông tha cho Tiểu Lăng về phòng nghỉ ngơi.
Bi kịch của Cố Chân bắt đầu vào ngày thứ ba.
Bọn họ sẽ quay và chụp vài bức ảnh ở một nơi trũng thấp trên đảo, Cố Chân và Ngô Hủ Hủ được yêu cầu sẽ chạy dọc theo bờ biển. Nhưng Cố Chân cùng Ngô Hủ Hủ thay nhau NG (*), vốn dĩ chỉ mất nửa ngày là có thể quay xong nhưng lại kéo dài vô hạn. Hai người cũng bị ánh nắng chiếu cả ngày.
(*) NG là thuật ngữ: No Good, ám chỉ những cảnh quay hay yếu tố kỹ thuật chưa đạt đúng yêu cầu của đạo diễn.
Buổi sáng khi rời giường, Cố Chân cảm thấy đầu có chút đau, đến buổi chiều thì anh đi đường có chút lảo đảo, sau khi cảnh quay cuối cùng kết thúc. Bọn họ ngồi xe về khách sạn, vốn dĩ là chuẩn bị thu dọn hành lý để trở về thành phố S, Tiểu Lăng sắp xếp hành lý đều ổn thỏa. Chuẩn bị trở về gọi Cố Chân, lại thấy anh hai mắt nhắm, hơi thở có chút mỏng manh mà nằm trên giường. Làn da vốn dĩ trắng nõn bây giờ lại có chút phiếm hồng, gọi anh như thế nào anh cũng không có phản ứng.
Tiểu Lăng bị bộ dạng của Cố Chân dọa sợ, vội vàng lập tức đi tìm bác sỹ tới. Khi bác sỹ đến, mặc dù Cố Chân đã tỉnh nhưng anh vẫn như cũ uể oải.
Bác sỹ chẩn đoán Cố Chân bị say nắng và cháy nắng, đồng thời kê đơn thuốc và một số loại thuốc bôi cho Cố Chân.
"Cố lão sư, hôm nay chúng ta quay về nhé?" Tiểu Lăng cẩn thận hỏi anh.
Cố Chân nhắm mắt lại, làm Tiểu Lăng vội vàng gọi điện cho Tô Uyển, nói bệnh tình của anh cho Tô Uyển biết. Kể chi tiết đến mức một tình huống cũng không bỏ sót, nói rất đúng liền tăng tiền thưởng cho cô.
Tiểu Lăng mở loa ngoài, nói đến hết sức xúc động, nói cho Tô Uyển biết Cố Chân đã phải chịu khổ như thế nào một chữ cũng không sai. Còn chụp lại cánh tay bị đỏ lên của Cố Chân cho Tô Uyển xem, Tô Uyển áy náy muốn chết, cô thật sự không nghĩ tới cường độ quay MV nó sẽ lớn như vậy. Cô định tối nay sẽ bay đến đấy để chiếu cố Cố Chân.
Cố Chân vừa nghe thấy thế, liền ngồi dậy, phất tay với Tiểu Lăng chỉ chỉ chính mình rồi lại chỉ vào không trung.
Tiểu Lăng ngầm hiểu ý, nói với Tô Uyển: "Chị Tô Uyển, anh ấy nói muốn về nhà tối nay."
"Vậy thì chị sẽ đến đón hai người." Tô Uyển đáp ngay lập tức.
Từ đảo L về thành phố S mỗi ngày có ba chuyến bay. Chuyến bay muộn nhất cất cánh lúc 19 giờ 30 phút và sẽ hạ cánh tại thành phố S lúc 23 giờ.
Ở trên máy bay Cố Chân làm một giấc, ngoại trừ làn da phơi nắng bị thương thì tinh thần của anh đã tốt lên không ít. Lên xe, Cố Chân nói với Tô Uyển muốn nghỉ ngơi mấy ngày. Tô Uyển nhìn anh vài giây như kiểu muốn nói gì đó nhưng lại thôi, vẫn là đồng ý cho anh nghỉ.
Cô lại hỏi Cố Chân: "Anh ở chung cùng với Ngô Hủ Hủ như thế nào?"
Cố Chân nhạy cảm mà nhìn chằm chằm cô: "Cũng được, cô bé là người khá hòa đồng."
"Vâng," Tô Uyển nói, "Anh cũng lớn tuổi rồi, đây cũng là thời điểm để nói chuyện yêu đương. Ngày đó em đã liên hệ với người đại diện Ellen, cô ấy đã đồng ý và muốn thúc đẩy tiến độ một bộ phim để anh có thể quay MV đấy."
Cố Chân nhíu nhíu mày, nhớ lại ba ngày ở chung với nhau. Ngô Hủ Hủ dường như không có bất kỳ biểu hiện dữ dội nào cả, hai người đều giao lưu bình thường. Anh cũng không biết Tô Uyển nói như thế là có ý gì.
"Là chị của anh hỏi đó," Tô Uyển nhìn Cố Chân nói. "Chị ấy nhìn ảnh chụp lén ở trên mạng."
"Uyển Uyển," Cố Chân thởi dài nói, "Em có rảnh thì khuyên nhủ Cố Tân giúp anh, bảo lên mạng nhiều quá là không tốt đâu."
"Chị ấy còn bảo em nếu rảnh thì khuyên nhủ anh nên chơi cùng với Phó Nghiêu nhiều vào, lối sống của Phó Nghiêu lành mạnh hơn anh nhiều." Tô Uyển không trả lời anh, nói "Bất quá em thấy anh vẫn nên ít trêu chọc là tốt nhất."
Tô Uyển không biết rằng Cố Tân quen biết Phó Nghiêu, vẫn là Cố Tân tự mình nói ra.
Hai năm trước, mẹ của Cố Chân sức khỏe không tốt, nên đi Malibu để an dưỡng một khoảng thời gian. Ở đấy một thời gian thì bà trở thành bạn tốt với mẹ của Phó Nghiêu và cũng biết Phó Nghiêu.
Vào giữa năm nay, cha mẹ của Cố Tân thậm chí đã giao cả công ty cho cô và hai người chuyển đến Malibu sống.
Trên thực tế, Cố Tân đã mua một căn nhà ở Tô Đê (*) cho Cố Chân, căn bản là vì Phó Nghiêu.
(*) Một trong mười danh thắng của Hồ Tây Hàng Châu.
Tòa nhà nơi Cố Chân và Phó Nghiêu sống là ngôi nhà duy nhất dành cho hai gia đình sống cùng nhau ở Tô Đê. Ban đầu nói được thiết kế dành cho các bậc cha mẹ muốn sống cạnh con cái của họ. Phó Nghiêu đã gửi sơ đồ của bản thiết kế cho Cố Tân, khi Cố Tân vừa nhìn thấy liền nghĩ nơi này rất thích hợp cho Cố Chân ở và mua luôn một căn cho anh.
"Ừ." Cố Chân gật gật đầu nói "Trong lòng anh hiểu rõ mà."
Tiểu Lăng ở phía trước nghe thấy cuộc nói chuyện mà kinh hãi mãi.
Dựa trên giác quan thứ sáu mà cô đã sử dụng trên tạp chí Entertaniment Weekly và kinh nghiệm mấy năm chăm sóc Cố Chân thì trong lòng Cố Chân mà hiểu rõ thì mới có chuyện đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất