Chương 12: Yêu Tôi, Em Đủ Sức Không?
♡♡ ♡♡
Sau màn tỏ tình thất bại thảm hại, Trần Hinh hầu như ngày đêm vùi đầu vào công việc. Chỉ cần không rảnh rỗi, sẽ không phải nghĩ đến con người đó.
Mình đã lấy hết can đảm để bày tỏ tình cảm nhưng hắn lại không cần thời gian suy nghĩ liền trả lời. Như vậy có phải là rất quá đáng không?
Từ trước đến giờ, Trần Hinh cũng chỉ động lòng với hai người. Một người là bạn thời đại học, người còn lại là tên vừa từ chối thẳng thừng với cậu.
Với hắn ta, Trần Hinh hoàn toàn thật lòng. Cậu yêu đến mức ngày đêm nhớ tới hắn, không khỏi thắc mắc hắn đang làm gì, ở cùng ai. Vậy mà bản thân liều mạng nhích một bước vào thế giới riêng của hắn liền bị đá văng khỏi đó trong vài giây ngắn ngủi.
Đau lắm, anh biết không?
Nếu không thích tôi, nếu không có tình cảm với tôi, tại sao anh lại nhớ rõ gương mặt này, nhớ luôn cả tên tôi? Tại sao anh vẫn đến rạp phim trong khi vừa mới phẫu thuật xong? Tại sao anh vẫn im lặng chấp nhận khi tôi nắm tay anh kéo đi? Tại sao tôi phiền phức nhắn tin liên tục anh đều kiên nhẫn trả lời từng tin nhắn?
Tại sao, Lâm Y Phàm?
Tại sao anh phải giả vờ?
Nếu nói từ bỏ, thì trong từ điển của Trần Hinh tôi không hề tồn tại hai chữ đó. Làm bạn ư? Được thôi, đó là cách duy nhất để tôi len lỏi vào thế giới của anh đấy. Người ta thường bảo, chậm mà chắc.
Tôi thật không tin anh không động lòng với tôi dù chỉ một chút.
Công việc ở công ty dạo này ngày càng nhiều. Có rất nhiều cuộc hẹn cần sắp xếp cho chủ tịch. Rồi những thống kê báo cáo hàng tuần, Trần Hinh cậu đều đảm nhận tất cả.
Thế nhưng anh không than vãn, kêu nài mà tích cực làm việc dù ngày lẫn đêm. Có hôm thức đến gần hai giờ sáng để thống kê xong tất cả các bảng báo cáo để đưa cho Đông Phương.
Với lại dạo gần đây, bên An thị liên tục áp đảo tập đoàn EA bằng mọi cách. Cái cô giám đốc đó, thật đáng gờm. Một người phụ nữ trẻ tuổi, tài năng, xinh đẹp, rất biết cách đem lợi nhuận về cho công ty. Trần Hinh nhíu nhíu mày, mỗi lần nhắc đến An thị, cậu cảm thấy ký ức của mình dường như bị mất một mảng rất lớn.
Kỳ thực, càng cố nhớ thì lại càng không thể nhớ được gì. Chỉ khiến đầu cậu nhức thêm thôi.
Hôm nay, Trần Hinh lại phải thức đêm để giải quyết công việc. Cậu liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, đã mười một giờ rưỡi đêm. Sau đó nhìn đến màn hình laptop trước mặt, trên đó ngổn ngang chữ toàn chữ, nhìn nhức hết cả mắt.
Trần Hinh nhúc nhích người, vươn vai một cái cho thoải mái. Bao tử theo đó reo lên vài tiếng rột rột, ăn cơm từ chiều, đến giờ hiển nhiên là rất đói. Nghĩ ngợi một lúc, cậu quyết định xuống bếp làm vài món lót dạ.
Tiếng xì xèo trong bếp phát ra không ngừng, Trần Hinh đang chiên trứng. Món khoái khẩu của cậu là trứng chiên kèm với ly sữa bò béo ngậy. Ăn như vậy nhưng cậu vẫn không béo lên nổi, cơ thể cứ gầy gầy nhỏ con như thế.
Làm xong, Trần Hinh hài lòng mang dĩa thức ăn cùng với ly sữa lên phòng, định vừa làm vừa ăn. Ngồi vào bàn, hai tay đặt lên bàn phím chuẩn bị gõ gõ thì cảm giác như điện thoại vừa sáng lên.
Trần Hinh nhíu mày, đưa tay với lấy điện thoại mở xem. Tin được không? Trên đó hiện lên một tin nhắn, mà người gửi là một người cậu không thể ngờ.
Tin nhắn từ Lâm Y Phàm.
Đầu ngón tay Trần Hinh run run, chậm chạp mở tin nhắn lên. Cậu mở to mắt lướt nhìn dòng chữ, như vẫn chưa tin, cậu chớp mắt vài lần nữa, kết quả vẫn như cũ.
" Trần Hinh, cậu còn thức chứ? "
Trần Hinh khẽ nuốt nước bọt, ngón tay lướt nhanh trả lời: " Vẫn còn. Có chuyện gì thế? "
Tim trong lồng ngực cậu đập nhanh đến muốn nhảy ra ngoài. Cảm giác vừa hồi hộp lại vừa vui vui. Có thể hắn chỉ xem cậu là bạn nên mới nhắn tin trò chuyện, nhưng có thì cũng là quá tốt rồi. Ít nhất từ giờ, Trần Hinh anh đã tồn tại đâu đó trong tâm trí Lâm Y Phàm.
Tin nhắn được hồi âm rất nhanh. Không lẽ giờ này anh ta còn thức? Trần Hinh trong lòng nghi hoặc.
" Cũng không có gì, chỉ muốn tán gẫu. Cậu...sao chưa ngủ? "
Cậu đọc đến chữ nào, miệng đều theo đó ngày càng cong lên. Lâm Y Phàm đang quan tâm đến anh, đúng chứ?
" Nha...việc công ty nhiều quá đành phải thức đêm giải quyết cho xong. Anh cũng chưa ngủ sao? "
Lâm Y Phàm bên đây tất nhiên vẫn chưa ngủ. Anh đang nằm trên giường, ánh đèn vàng soi rọi vào chỗ nằm của anh, chỉ vừa vặn thấy được gương mặt anh tuấn lạnh lùng.
Hình như hắn ta còn vừa mới cười nữa.
" Tôi...không ngủ được. Cậu có cách nào để bản thân dễ ngủ không? "
Ách, anh làm gì mà không ngủ được thế? Tôi đây bị từ chối mà vẫn ngủ rất ngon lành đó thôi. Hay anh...cũng bị ai từ chối tình cảm?
Trần Hinh sờ sờ mũi, suy nghĩ một chút rồi trả lời: " Khi khó ngủ, tôi thường nghe nhạc a. Nhạc nào êm dịu ấy ^_^. "
Lâm Y Phàm nhìn cái biểu tượng mặt cười của cậu không khỏi mỉm cười. Tên này đã lớn rồi còn dùng biểu tượng con nít như vậy sao? Đúng là ngốc.
" Nhạc sao? Chỗ tôi không có bài nào hay a, tôi cũng ít khi nghe nhạc nữa. Hay...cậu hát tôi nghe đi. "
Hát...hát...cái gì? Hát cho anh nghe...? Lâm Y Phàm, hãy trả lời tôi đi, đây đích thị là tên họ Lâm giả mạo.
" Này, ngươi không phải là Lâm Y Phàm đúng không? Là tên giả mạo Lâm Y Phàm của ta? " Trần Hinh gương mặt hơi đỏ, trong lòng tức giận vì nghĩ mình bị ai đó trêu đùa.
Của cậu? Đánh dấu chủ quyền từ bao giờ vậy, Trần Hinh? Còn dám kêu tôi là giả mạo, cậu cũng gan lắm rồi. Lâm Y Phàm lắc đầu, cười khổ.
Tiếng chuông điện thoại Trần Hinh đột nhiên reo lên làm cậu giật bắn mình ném luôn nó lên giường. Nhạc vẫn còn vang lên liên tục, cậu ngó vào liền thấy hiện tên Ác Ma. Còn dám gọi cho mình? Tên biến thái nhà ngươi có thôi đi không?
Trần Hinh chau mày, liều mạng bắt máy: " Nhà ngươi thật biến thái, đã giả mạo còn dám gọi cho ta?"
"........."
Lâm Y Phàm nhíu mày, cái gì mà biến thái? Trần Hinh, cậu loạn ngôn quá rồi. Anh hít một hơi dài, từ từ cất tiếng: " Cậu bảo...tôi là tên biến thái ư? "
"............. " Là giọng của anh ta mà... Hóa ra là Lâm Y Phàm thật.
" Anh...tôi...là tại anh cả đấy. Hôm nay tự dưng chủ động nhắn tin còn nói những điều hết sức kỳ lạ nữa, tôi nghĩ là tên biến thái cũng không sai mà..." Trần Hinh trả lời, giọng cứ ngày càng nhỏ dần..
" Trần Hinh, tôi không phải biến thái. " Lâm Y Phàm đột nhiên thấp giọng.
Trần Hinh theo phản xạ nhẹ gật đầu, mím môi lại như bị oan ức: " Nha..biết rồi biết rồi, tôi loạn ngôn quá chứ gì? Anh đừng có bực... "
" Hừm...tôi không bực. Được rồi, hát tôi nghe đi. " Lâm Y Phàm lập tức chuyển đến chủ đề chính.
Ách, mắc mưu rồi. Thật sự phải cho anh ta nghe sao? Giọng hát thiên phú này không phải ai cũng có thể cảm nhận hết được... ( =))))))))))
Trần Hinh khẽ thở dài, nhắc nhở: " Tôi sẽ hát. Còn anh tuyệt đối không được cười, biết chưa? "
Lâm Y Phàm khẽ cười thành tiếng: " Được, tôi hứa không cười. "
" Nha...e hem...tôi..không biết hát bài gì nữa. "
"....." Lâm Y Phàm chau mày, tên này ngốc bẩm sinh thì phải.
" Cứ hát bài nào cậu thích ấy. "
Trần Hinh ồ một tiếng rồi nghe theo lời anh, hát cái bài mình thích nhất: " Gần đây tâm trạng của em vẫn tốt...a...cũng không biết lý do là vì sao...chỉ biết rằng hiện tại em rất muốn hát cho anh nghe....ngắm những vì sao ngoài cửa sổ....em nghĩ đến bí mật trong lòng....có phải là yêu không, em cũng không chắc....em chỉ biết rằng em đang nhớ anh.....a...umm...a..."
Bên kia, Lâm Y Phàm lắng nghe rõ từng câu hát, khóe miệng nhẹ cong lên. Giọng hát rất êm tai, lời hát đặc biệt ý nghĩa. Trần Hinh, em là thích bài hát này thật hay cố tình dùng nó để tỏ tình lần hai thế?
" Anh thấy sao? Có đang cười không đấy? " Trần Hinh hát xong, trong lòng dường như rất khẩn trương.
" Ừm, hay lắm. Khen thật đấy. "
Gương mặt ai kia dần đỏ lên, tay vô thức siết chặt điện thoại, thật sự giọng của Lâm Y Phàm rất trầm, nghe qua có vẻ ấm áp lạ kỳ.
" Nha...cảm ơn anh..."
" Được rồi, cậu ngủ sớm nhé. Tôi ngủ đây, hôm nào mất ngủ nữa hãy hát tôi nghe tiếp. "
"............"
" Ừm, anh ngủ ngon...." Trần Hinh trả lời, tay vẫn cầm điện thoại áp vào tai, chờ đợi.
Lâm Y Phàm nhếch môi cười khẽ: " Sao chưa cúp máy? "
" Hả...a...ừm, tôi quên cúp...."
" Đại Ngốc, ngủ đi. " Nói rồi Lâm Y Phàm chủ động tắt máy.
Trần Hinh ngồi trên giường, gương mặt ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ. Khoảnh khắc lúc nãy là mơ? Mình đang mơ phải không? Từ lúc yêu thích anh ta, chưa bao giờ mình có được giấc mơ nào hạnh phúc trọn vẹn thế này. Giá như lúc này không phải là ban đêm thì đã có thế nói chuyện thêm chút nữa rồi...
***
Đầu tuần công việc luôn luôn nhẹ hơn rất nhiều. Điều này tất nhiên làm Trần Hinh mừng muốn chết. Hơn hai tuần qua cậu phải làm việc cực lực lắm rồi, hôm nay coi như được xõa vậy.
Hôm nay giám đốc An thị lại đến gặp chủ tịch Đông, Trần Hinh nghe báo liền đi pha hai ly cà phê rồi mang đến phòng.
Cậu bước vào liền thấy hai người bọn họ đang nói chuyện gì đó, gương mặt An Mỹ có vẻ không hài lòng. Chắc lại bị chủ tịch từ chối gì rồi. Người phụ nữ này, quả thật kiên cường.
Trần Hinh tiến lại gần khẽ đặt hai ly cà phê xuống bàn, sau đó định xoay người rời đi. Đột nhiên An Mỹ cất tiếng gọi cậu lại: " Khoan đã, cậu..."
Cậu nghi hoặc quay người lại nhìn An Mỹ, ánh mắt khó hiểu: " Cô gọi tôi? "
An Mỹ nhíu mày, chưa trả lời mà chỉ nhìn chăm chăm vào Trần Hinh.
Người này...sao giống với tiểu Hinh quá. Khuôn mặt đó thật sự rất giống mà. An Mỹ lấp lững mở lời: " Cậu...tên gì vậy? "
Chủ tịch Đông ngồi đối diện dần khó hiểu, dời mắt qua phía hai người bọn họ. Trần Hinh càng khó hiểu hơn, nhàn nhạt đáp: " Tôi là Trần Hinh. "
" Cậu cũng tên Hinh?? " An Mỹ đột nhiên kích động.
" Nha....? "
" Xin lỗi, cậu giống với người tôi quen. Chắc là tôi nhầm. " Nói xong An Mỹ quay sang bàn tiếp chuyện với Đông Phương, mặc Trần Hinh đứng ngây người khó hiểu.
Lát sau, cậu trở về phòng làm việc của mình. Trong lòng đầy nghi hoặc về người phụ nữ lúc nãy. Không lẽ gương mặt này giống nhiều người đến vậy? Lâm Y Phàm từng nhận nhầm anh với người khác, đến giám đốc An thị hôm nay cũng nhận nhầm người.
Quả là kỳ lạ.
Đến ba giờ chiều, Trần Hinh cùng chủ tịch đi qua chỗ Trình Thụy bàn tiếp công việc dang dở. Dù nói đầu tuần nhàn rỗi nhưng sự thật thì không hẳn thế.
Chủ tịch luôn có nhiều cuộc hẹn kiểu này, chỉ tội Trần Hinh luôn đi kè kè đằng sau làm người sai vặt.
Trôi qua hai tiếng đồng hồ, Trần Hinh cuối cùng cũng tan ca. Cậu ra khỏi công ty Trình Thụy, định đi đến gần xe thì bắt gặp Lâm Y Phàm đứng gần đó.
Hai mắt cậu mở to hơn, cố gắng nhìn kỹ xem người đó có phải hắn ta không.
" Trần Hinh. " Lâm Y Phàm cất tiếng gọi.
Ách, anh ta gọi mình rồi.
Trần Hinh chớp chớp mắt, đi lại gần chỗ Lâm Y Phàm, lí nhí: " Ủa...anh đi đâu vậy? "
" Tôi đang trên đường về nhà, vừa ghé lại mua đồ. Không ngờ là gặp cậu. " Lâm Y Phàm thản nhiên trả lời như đúng rồi.
" Thật hả? "
" Tôi đùa cậu làm gì? Cậu đã tan ca chưa? Nếu rồi chúng ta đi uống một chút, được không? "
Trần Hinh chưa kịp trả lời thì đã bị anh kéo tay đẩy vào chỗ ghế lái phụ. Sau đó, anh xoay người ngồi vào nhấn ga phóng đi.
"...................... "
" Đi uống thôi mà, không cần căng thẳng như vậy. " Lâm Y Phàm nghiêng đầu qua phía Trần Hinh, nhẹ giọng.
Trần Hinh đáng thương không hiểu gì, chỉ biết vò vò tóc: " Ừm..."
Rất nhanh đã đến quán ăn. Cả hai gửi xe rồi sóng vai đi vào. Mỗi lần đi chung với Lâm Y Phàm, cậu đều cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh đang hướng thẳng vào cả hai.
Không ngờ anh ta lại có sức hút đến vậy. Kế hoạch bước vào thế giới của người ấy xem ra vẫn chông gai lắm. Trần Hinh a Trần Hinh, mi thích nhầm người rồi.
Trần Hinh trong lòng khẽ thở dài, đi theo sau Lâm Y Phàm đến bàn ăn. Hai người gọi vài món, chủ yếu là uống rượu.
Hôm nay Lâm Y Phàm đột nhiên hứng lên rủ đi uống, Trần Hinh cũng không tin vào mắt mình. Thường ngày nhìn anh ta rất khó tính, không thích la cà lắm, vậy mà hiện tại Lâm Y Phàm đang ngồi đối diện anh cứ uống liên tục.
Có lẽ hắn đang buồn phiền trong lòng nên cần giải tỏa?
" Lâm Y Phàm, anh đang buồn gì à? " Trần Hinh nói xong liền cầm ly rượu nhấp môi.
Lâm Y Phàm ngước mắt nhìn anh, nhếch môi cười khẽ: " Cậu thấy thế ư? Thấy tôi đang buồn lắm sao? "
" Ừm đúng thế. Lúc nào tôi cũng cảm thấy anh rất cô đơn, kỳ thực, lúc anh uống rượu, nhìn anh càng đáng thương hơn. "
Đáng thương? Em dùng từ tốt lắm, Trần Hinh.
" Chỉ là tôi đang nhớ tới người yêu cũ. Người đó...đang ở rất xa tôi. " Giọng Lâm Y Phàm bắt đầu nhè nhè.
" Người yêu cũ? Người đó ở nước ngoài a? "
Nghe câu hỏi của Trần Hinh, Lâm Y Phàm xác định cậu là ngốc bẩm sinh rồi chậm rãi giải thích: " Ở rất xa...nghĩa là đã mất. "
"........."
Người yêu cũ của anh ấy đã mất rồi? Chuyện này không dễ chịu tí nào cả. Anh ta hẳn là đau lòng gấp nghìn lần mình đó chứ. Trần Hinh chợt thấy nhói ở tim, cậu thầm nghĩ mình sẽ không bao giờ có thể len lỏi vào được thế giới của Lâm Y Phàm.
" Có phải đến giờ anh vẫn chưa quên được? Có phải vì thế mà hôm trước anh đã nhìn tôi ra người anh yêu nên mới...." Trần Hinh đang nói giữa chừng liền dừng lại, nuốt nước bọt, đưa mắt nhìn biểu hiện của anh.
" Ừ, cứ cho là thế đi. " Nói rồi Lâm Y Phàm bỗng đứng dậy, hất mặt về quầy thanh toán: " Chúng ta về thôi, cũng tối rồi. "
Trần Hinh không trả lời, chỉ lẳng lặng theo sau anh ra đến xe.
Lâm Y Phàm đã hơi say. Trần Hinh cảm thấy không an toàn lắm nhưng đành nhún vai cho qua.
Đột nhiên xe rẽ vào một ngõ hẻm, ở đây hoàn toàn vắng người. Trần Hinh nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó xoay đầu lại nhìn người bên cạnh: " Chúng ta đi đâu..."
Lâm Y Phàm tháo dây an toàn, nhướng người hôn lên môi Trần Hinh làm câu nói của cậu bị trôi tuột lại vào bụng. Hắn áp người mình ở phía trên, tay nâng cằm Trần Hinh lên, cứ thế mặc cậu chống cự mà hôn xuống.
Lâm Y Phàm đưa lưỡi mình tiến vào trong, lướt qua khắp khoang miệng, vị rượu theo đó hòa quyện với nhau. Trần Hinh chỉ biết bị động chấp nhận hắn hôn, mắt vẫn mở to.
" Ưm..."
Sau màn hôn kịch liệt đó, Lâm Y Phàm đưa tay lướt nhẹ qua môi Trần Hinh. Trần Hinh bây giờ mới có thể hít thở, gương mặt đã đỏ hồng từ lúc nào, đến môi cũng sưng lên một chút.
" Anh....anh...lại tưởng tượng đến người yêu cũ mà hôn tôi sao? Anh đừng có làm thế nữa có được không...? Anh biết rõ tôi thích anh mà...? " Trần Hinh hai tay run run, tức giận mà mắng Lâm Y Phàm.
Lâm Y Phàm vẫn im lặng nhìn anh, sau đó mới từ từ cất tiếng: " Nếu tôi bảo lần này không phải là nhớ đến người yêu cũ thì sao? "
"........" Trần Hinh bị anh nhìn đến đỏ mặt, vội cúi đầu nhìn hướng khác.
Lâm Y Phàm kiên nhẫn nâng cằm cậu lên, tiếp tục nói: " Em nghe cho rõ, lần này hôn em không phải vì tôi say, mà là...tôi chấp nhận em. "
"..............."
" Yêu tôi, em đủ sức không? " Lâm Y Phàm nói, mắt vẫn không đổi hướng.
Sau một khoảng không im lặng, Trần Hinh cuối cùng cũng bình tĩnh lại, dứt khoát trả lời: " Nếu đây là thật lòng, em dĩ nhiên đủ sức. "
Lâm Y Phàm khóe miệng cong lên, cúi thấp người thì thầm vào tai Trần Hinh: " Tốt, từ giờ chúng ta là người yêu. "
--------------------------------
Tác giả: Tiểu Hinh a Tiểu Hinh, hắn dụ một cái em liền gật đầu rồi sao....?
Tác giả: Phàm tỏ tình thôi mà cũng đáng sợ quá vậy....
Sau màn tỏ tình thất bại thảm hại, Trần Hinh hầu như ngày đêm vùi đầu vào công việc. Chỉ cần không rảnh rỗi, sẽ không phải nghĩ đến con người đó.
Mình đã lấy hết can đảm để bày tỏ tình cảm nhưng hắn lại không cần thời gian suy nghĩ liền trả lời. Như vậy có phải là rất quá đáng không?
Từ trước đến giờ, Trần Hinh cũng chỉ động lòng với hai người. Một người là bạn thời đại học, người còn lại là tên vừa từ chối thẳng thừng với cậu.
Với hắn ta, Trần Hinh hoàn toàn thật lòng. Cậu yêu đến mức ngày đêm nhớ tới hắn, không khỏi thắc mắc hắn đang làm gì, ở cùng ai. Vậy mà bản thân liều mạng nhích một bước vào thế giới riêng của hắn liền bị đá văng khỏi đó trong vài giây ngắn ngủi.
Đau lắm, anh biết không?
Nếu không thích tôi, nếu không có tình cảm với tôi, tại sao anh lại nhớ rõ gương mặt này, nhớ luôn cả tên tôi? Tại sao anh vẫn đến rạp phim trong khi vừa mới phẫu thuật xong? Tại sao anh vẫn im lặng chấp nhận khi tôi nắm tay anh kéo đi? Tại sao tôi phiền phức nhắn tin liên tục anh đều kiên nhẫn trả lời từng tin nhắn?
Tại sao, Lâm Y Phàm?
Tại sao anh phải giả vờ?
Nếu nói từ bỏ, thì trong từ điển của Trần Hinh tôi không hề tồn tại hai chữ đó. Làm bạn ư? Được thôi, đó là cách duy nhất để tôi len lỏi vào thế giới của anh đấy. Người ta thường bảo, chậm mà chắc.
Tôi thật không tin anh không động lòng với tôi dù chỉ một chút.
Công việc ở công ty dạo này ngày càng nhiều. Có rất nhiều cuộc hẹn cần sắp xếp cho chủ tịch. Rồi những thống kê báo cáo hàng tuần, Trần Hinh cậu đều đảm nhận tất cả.
Thế nhưng anh không than vãn, kêu nài mà tích cực làm việc dù ngày lẫn đêm. Có hôm thức đến gần hai giờ sáng để thống kê xong tất cả các bảng báo cáo để đưa cho Đông Phương.
Với lại dạo gần đây, bên An thị liên tục áp đảo tập đoàn EA bằng mọi cách. Cái cô giám đốc đó, thật đáng gờm. Một người phụ nữ trẻ tuổi, tài năng, xinh đẹp, rất biết cách đem lợi nhuận về cho công ty. Trần Hinh nhíu nhíu mày, mỗi lần nhắc đến An thị, cậu cảm thấy ký ức của mình dường như bị mất một mảng rất lớn.
Kỳ thực, càng cố nhớ thì lại càng không thể nhớ được gì. Chỉ khiến đầu cậu nhức thêm thôi.
Hôm nay, Trần Hinh lại phải thức đêm để giải quyết công việc. Cậu liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, đã mười một giờ rưỡi đêm. Sau đó nhìn đến màn hình laptop trước mặt, trên đó ngổn ngang chữ toàn chữ, nhìn nhức hết cả mắt.
Trần Hinh nhúc nhích người, vươn vai một cái cho thoải mái. Bao tử theo đó reo lên vài tiếng rột rột, ăn cơm từ chiều, đến giờ hiển nhiên là rất đói. Nghĩ ngợi một lúc, cậu quyết định xuống bếp làm vài món lót dạ.
Tiếng xì xèo trong bếp phát ra không ngừng, Trần Hinh đang chiên trứng. Món khoái khẩu của cậu là trứng chiên kèm với ly sữa bò béo ngậy. Ăn như vậy nhưng cậu vẫn không béo lên nổi, cơ thể cứ gầy gầy nhỏ con như thế.
Làm xong, Trần Hinh hài lòng mang dĩa thức ăn cùng với ly sữa lên phòng, định vừa làm vừa ăn. Ngồi vào bàn, hai tay đặt lên bàn phím chuẩn bị gõ gõ thì cảm giác như điện thoại vừa sáng lên.
Trần Hinh nhíu mày, đưa tay với lấy điện thoại mở xem. Tin được không? Trên đó hiện lên một tin nhắn, mà người gửi là một người cậu không thể ngờ.
Tin nhắn từ Lâm Y Phàm.
Đầu ngón tay Trần Hinh run run, chậm chạp mở tin nhắn lên. Cậu mở to mắt lướt nhìn dòng chữ, như vẫn chưa tin, cậu chớp mắt vài lần nữa, kết quả vẫn như cũ.
" Trần Hinh, cậu còn thức chứ? "
Trần Hinh khẽ nuốt nước bọt, ngón tay lướt nhanh trả lời: " Vẫn còn. Có chuyện gì thế? "
Tim trong lồng ngực cậu đập nhanh đến muốn nhảy ra ngoài. Cảm giác vừa hồi hộp lại vừa vui vui. Có thể hắn chỉ xem cậu là bạn nên mới nhắn tin trò chuyện, nhưng có thì cũng là quá tốt rồi. Ít nhất từ giờ, Trần Hinh anh đã tồn tại đâu đó trong tâm trí Lâm Y Phàm.
Tin nhắn được hồi âm rất nhanh. Không lẽ giờ này anh ta còn thức? Trần Hinh trong lòng nghi hoặc.
" Cũng không có gì, chỉ muốn tán gẫu. Cậu...sao chưa ngủ? "
Cậu đọc đến chữ nào, miệng đều theo đó ngày càng cong lên. Lâm Y Phàm đang quan tâm đến anh, đúng chứ?
" Nha...việc công ty nhiều quá đành phải thức đêm giải quyết cho xong. Anh cũng chưa ngủ sao? "
Lâm Y Phàm bên đây tất nhiên vẫn chưa ngủ. Anh đang nằm trên giường, ánh đèn vàng soi rọi vào chỗ nằm của anh, chỉ vừa vặn thấy được gương mặt anh tuấn lạnh lùng.
Hình như hắn ta còn vừa mới cười nữa.
" Tôi...không ngủ được. Cậu có cách nào để bản thân dễ ngủ không? "
Ách, anh làm gì mà không ngủ được thế? Tôi đây bị từ chối mà vẫn ngủ rất ngon lành đó thôi. Hay anh...cũng bị ai từ chối tình cảm?
Trần Hinh sờ sờ mũi, suy nghĩ một chút rồi trả lời: " Khi khó ngủ, tôi thường nghe nhạc a. Nhạc nào êm dịu ấy ^_^. "
Lâm Y Phàm nhìn cái biểu tượng mặt cười của cậu không khỏi mỉm cười. Tên này đã lớn rồi còn dùng biểu tượng con nít như vậy sao? Đúng là ngốc.
" Nhạc sao? Chỗ tôi không có bài nào hay a, tôi cũng ít khi nghe nhạc nữa. Hay...cậu hát tôi nghe đi. "
Hát...hát...cái gì? Hát cho anh nghe...? Lâm Y Phàm, hãy trả lời tôi đi, đây đích thị là tên họ Lâm giả mạo.
" Này, ngươi không phải là Lâm Y Phàm đúng không? Là tên giả mạo Lâm Y Phàm của ta? " Trần Hinh gương mặt hơi đỏ, trong lòng tức giận vì nghĩ mình bị ai đó trêu đùa.
Của cậu? Đánh dấu chủ quyền từ bao giờ vậy, Trần Hinh? Còn dám kêu tôi là giả mạo, cậu cũng gan lắm rồi. Lâm Y Phàm lắc đầu, cười khổ.
Tiếng chuông điện thoại Trần Hinh đột nhiên reo lên làm cậu giật bắn mình ném luôn nó lên giường. Nhạc vẫn còn vang lên liên tục, cậu ngó vào liền thấy hiện tên Ác Ma. Còn dám gọi cho mình? Tên biến thái nhà ngươi có thôi đi không?
Trần Hinh chau mày, liều mạng bắt máy: " Nhà ngươi thật biến thái, đã giả mạo còn dám gọi cho ta?"
"........."
Lâm Y Phàm nhíu mày, cái gì mà biến thái? Trần Hinh, cậu loạn ngôn quá rồi. Anh hít một hơi dài, từ từ cất tiếng: " Cậu bảo...tôi là tên biến thái ư? "
"............. " Là giọng của anh ta mà... Hóa ra là Lâm Y Phàm thật.
" Anh...tôi...là tại anh cả đấy. Hôm nay tự dưng chủ động nhắn tin còn nói những điều hết sức kỳ lạ nữa, tôi nghĩ là tên biến thái cũng không sai mà..." Trần Hinh trả lời, giọng cứ ngày càng nhỏ dần..
" Trần Hinh, tôi không phải biến thái. " Lâm Y Phàm đột nhiên thấp giọng.
Trần Hinh theo phản xạ nhẹ gật đầu, mím môi lại như bị oan ức: " Nha..biết rồi biết rồi, tôi loạn ngôn quá chứ gì? Anh đừng có bực... "
" Hừm...tôi không bực. Được rồi, hát tôi nghe đi. " Lâm Y Phàm lập tức chuyển đến chủ đề chính.
Ách, mắc mưu rồi. Thật sự phải cho anh ta nghe sao? Giọng hát thiên phú này không phải ai cũng có thể cảm nhận hết được... ( =))))))))))
Trần Hinh khẽ thở dài, nhắc nhở: " Tôi sẽ hát. Còn anh tuyệt đối không được cười, biết chưa? "
Lâm Y Phàm khẽ cười thành tiếng: " Được, tôi hứa không cười. "
" Nha...e hem...tôi..không biết hát bài gì nữa. "
"....." Lâm Y Phàm chau mày, tên này ngốc bẩm sinh thì phải.
" Cứ hát bài nào cậu thích ấy. "
Trần Hinh ồ một tiếng rồi nghe theo lời anh, hát cái bài mình thích nhất: " Gần đây tâm trạng của em vẫn tốt...a...cũng không biết lý do là vì sao...chỉ biết rằng hiện tại em rất muốn hát cho anh nghe....ngắm những vì sao ngoài cửa sổ....em nghĩ đến bí mật trong lòng....có phải là yêu không, em cũng không chắc....em chỉ biết rằng em đang nhớ anh.....a...umm...a..."
Bên kia, Lâm Y Phàm lắng nghe rõ từng câu hát, khóe miệng nhẹ cong lên. Giọng hát rất êm tai, lời hát đặc biệt ý nghĩa. Trần Hinh, em là thích bài hát này thật hay cố tình dùng nó để tỏ tình lần hai thế?
" Anh thấy sao? Có đang cười không đấy? " Trần Hinh hát xong, trong lòng dường như rất khẩn trương.
" Ừm, hay lắm. Khen thật đấy. "
Gương mặt ai kia dần đỏ lên, tay vô thức siết chặt điện thoại, thật sự giọng của Lâm Y Phàm rất trầm, nghe qua có vẻ ấm áp lạ kỳ.
" Nha...cảm ơn anh..."
" Được rồi, cậu ngủ sớm nhé. Tôi ngủ đây, hôm nào mất ngủ nữa hãy hát tôi nghe tiếp. "
"............"
" Ừm, anh ngủ ngon...." Trần Hinh trả lời, tay vẫn cầm điện thoại áp vào tai, chờ đợi.
Lâm Y Phàm nhếch môi cười khẽ: " Sao chưa cúp máy? "
" Hả...a...ừm, tôi quên cúp...."
" Đại Ngốc, ngủ đi. " Nói rồi Lâm Y Phàm chủ động tắt máy.
Trần Hinh ngồi trên giường, gương mặt ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ. Khoảnh khắc lúc nãy là mơ? Mình đang mơ phải không? Từ lúc yêu thích anh ta, chưa bao giờ mình có được giấc mơ nào hạnh phúc trọn vẹn thế này. Giá như lúc này không phải là ban đêm thì đã có thế nói chuyện thêm chút nữa rồi...
***
Đầu tuần công việc luôn luôn nhẹ hơn rất nhiều. Điều này tất nhiên làm Trần Hinh mừng muốn chết. Hơn hai tuần qua cậu phải làm việc cực lực lắm rồi, hôm nay coi như được xõa vậy.
Hôm nay giám đốc An thị lại đến gặp chủ tịch Đông, Trần Hinh nghe báo liền đi pha hai ly cà phê rồi mang đến phòng.
Cậu bước vào liền thấy hai người bọn họ đang nói chuyện gì đó, gương mặt An Mỹ có vẻ không hài lòng. Chắc lại bị chủ tịch từ chối gì rồi. Người phụ nữ này, quả thật kiên cường.
Trần Hinh tiến lại gần khẽ đặt hai ly cà phê xuống bàn, sau đó định xoay người rời đi. Đột nhiên An Mỹ cất tiếng gọi cậu lại: " Khoan đã, cậu..."
Cậu nghi hoặc quay người lại nhìn An Mỹ, ánh mắt khó hiểu: " Cô gọi tôi? "
An Mỹ nhíu mày, chưa trả lời mà chỉ nhìn chăm chăm vào Trần Hinh.
Người này...sao giống với tiểu Hinh quá. Khuôn mặt đó thật sự rất giống mà. An Mỹ lấp lững mở lời: " Cậu...tên gì vậy? "
Chủ tịch Đông ngồi đối diện dần khó hiểu, dời mắt qua phía hai người bọn họ. Trần Hinh càng khó hiểu hơn, nhàn nhạt đáp: " Tôi là Trần Hinh. "
" Cậu cũng tên Hinh?? " An Mỹ đột nhiên kích động.
" Nha....? "
" Xin lỗi, cậu giống với người tôi quen. Chắc là tôi nhầm. " Nói xong An Mỹ quay sang bàn tiếp chuyện với Đông Phương, mặc Trần Hinh đứng ngây người khó hiểu.
Lát sau, cậu trở về phòng làm việc của mình. Trong lòng đầy nghi hoặc về người phụ nữ lúc nãy. Không lẽ gương mặt này giống nhiều người đến vậy? Lâm Y Phàm từng nhận nhầm anh với người khác, đến giám đốc An thị hôm nay cũng nhận nhầm người.
Quả là kỳ lạ.
Đến ba giờ chiều, Trần Hinh cùng chủ tịch đi qua chỗ Trình Thụy bàn tiếp công việc dang dở. Dù nói đầu tuần nhàn rỗi nhưng sự thật thì không hẳn thế.
Chủ tịch luôn có nhiều cuộc hẹn kiểu này, chỉ tội Trần Hinh luôn đi kè kè đằng sau làm người sai vặt.
Trôi qua hai tiếng đồng hồ, Trần Hinh cuối cùng cũng tan ca. Cậu ra khỏi công ty Trình Thụy, định đi đến gần xe thì bắt gặp Lâm Y Phàm đứng gần đó.
Hai mắt cậu mở to hơn, cố gắng nhìn kỹ xem người đó có phải hắn ta không.
" Trần Hinh. " Lâm Y Phàm cất tiếng gọi.
Ách, anh ta gọi mình rồi.
Trần Hinh chớp chớp mắt, đi lại gần chỗ Lâm Y Phàm, lí nhí: " Ủa...anh đi đâu vậy? "
" Tôi đang trên đường về nhà, vừa ghé lại mua đồ. Không ngờ là gặp cậu. " Lâm Y Phàm thản nhiên trả lời như đúng rồi.
" Thật hả? "
" Tôi đùa cậu làm gì? Cậu đã tan ca chưa? Nếu rồi chúng ta đi uống một chút, được không? "
Trần Hinh chưa kịp trả lời thì đã bị anh kéo tay đẩy vào chỗ ghế lái phụ. Sau đó, anh xoay người ngồi vào nhấn ga phóng đi.
"...................... "
" Đi uống thôi mà, không cần căng thẳng như vậy. " Lâm Y Phàm nghiêng đầu qua phía Trần Hinh, nhẹ giọng.
Trần Hinh đáng thương không hiểu gì, chỉ biết vò vò tóc: " Ừm..."
Rất nhanh đã đến quán ăn. Cả hai gửi xe rồi sóng vai đi vào. Mỗi lần đi chung với Lâm Y Phàm, cậu đều cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh đang hướng thẳng vào cả hai.
Không ngờ anh ta lại có sức hút đến vậy. Kế hoạch bước vào thế giới của người ấy xem ra vẫn chông gai lắm. Trần Hinh a Trần Hinh, mi thích nhầm người rồi.
Trần Hinh trong lòng khẽ thở dài, đi theo sau Lâm Y Phàm đến bàn ăn. Hai người gọi vài món, chủ yếu là uống rượu.
Hôm nay Lâm Y Phàm đột nhiên hứng lên rủ đi uống, Trần Hinh cũng không tin vào mắt mình. Thường ngày nhìn anh ta rất khó tính, không thích la cà lắm, vậy mà hiện tại Lâm Y Phàm đang ngồi đối diện anh cứ uống liên tục.
Có lẽ hắn đang buồn phiền trong lòng nên cần giải tỏa?
" Lâm Y Phàm, anh đang buồn gì à? " Trần Hinh nói xong liền cầm ly rượu nhấp môi.
Lâm Y Phàm ngước mắt nhìn anh, nhếch môi cười khẽ: " Cậu thấy thế ư? Thấy tôi đang buồn lắm sao? "
" Ừm đúng thế. Lúc nào tôi cũng cảm thấy anh rất cô đơn, kỳ thực, lúc anh uống rượu, nhìn anh càng đáng thương hơn. "
Đáng thương? Em dùng từ tốt lắm, Trần Hinh.
" Chỉ là tôi đang nhớ tới người yêu cũ. Người đó...đang ở rất xa tôi. " Giọng Lâm Y Phàm bắt đầu nhè nhè.
" Người yêu cũ? Người đó ở nước ngoài a? "
Nghe câu hỏi của Trần Hinh, Lâm Y Phàm xác định cậu là ngốc bẩm sinh rồi chậm rãi giải thích: " Ở rất xa...nghĩa là đã mất. "
"........."
Người yêu cũ của anh ấy đã mất rồi? Chuyện này không dễ chịu tí nào cả. Anh ta hẳn là đau lòng gấp nghìn lần mình đó chứ. Trần Hinh chợt thấy nhói ở tim, cậu thầm nghĩ mình sẽ không bao giờ có thể len lỏi vào được thế giới của Lâm Y Phàm.
" Có phải đến giờ anh vẫn chưa quên được? Có phải vì thế mà hôm trước anh đã nhìn tôi ra người anh yêu nên mới...." Trần Hinh đang nói giữa chừng liền dừng lại, nuốt nước bọt, đưa mắt nhìn biểu hiện của anh.
" Ừ, cứ cho là thế đi. " Nói rồi Lâm Y Phàm bỗng đứng dậy, hất mặt về quầy thanh toán: " Chúng ta về thôi, cũng tối rồi. "
Trần Hinh không trả lời, chỉ lẳng lặng theo sau anh ra đến xe.
Lâm Y Phàm đã hơi say. Trần Hinh cảm thấy không an toàn lắm nhưng đành nhún vai cho qua.
Đột nhiên xe rẽ vào một ngõ hẻm, ở đây hoàn toàn vắng người. Trần Hinh nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó xoay đầu lại nhìn người bên cạnh: " Chúng ta đi đâu..."
Lâm Y Phàm tháo dây an toàn, nhướng người hôn lên môi Trần Hinh làm câu nói của cậu bị trôi tuột lại vào bụng. Hắn áp người mình ở phía trên, tay nâng cằm Trần Hinh lên, cứ thế mặc cậu chống cự mà hôn xuống.
Lâm Y Phàm đưa lưỡi mình tiến vào trong, lướt qua khắp khoang miệng, vị rượu theo đó hòa quyện với nhau. Trần Hinh chỉ biết bị động chấp nhận hắn hôn, mắt vẫn mở to.
" Ưm..."
Sau màn hôn kịch liệt đó, Lâm Y Phàm đưa tay lướt nhẹ qua môi Trần Hinh. Trần Hinh bây giờ mới có thể hít thở, gương mặt đã đỏ hồng từ lúc nào, đến môi cũng sưng lên một chút.
" Anh....anh...lại tưởng tượng đến người yêu cũ mà hôn tôi sao? Anh đừng có làm thế nữa có được không...? Anh biết rõ tôi thích anh mà...? " Trần Hinh hai tay run run, tức giận mà mắng Lâm Y Phàm.
Lâm Y Phàm vẫn im lặng nhìn anh, sau đó mới từ từ cất tiếng: " Nếu tôi bảo lần này không phải là nhớ đến người yêu cũ thì sao? "
"........" Trần Hinh bị anh nhìn đến đỏ mặt, vội cúi đầu nhìn hướng khác.
Lâm Y Phàm kiên nhẫn nâng cằm cậu lên, tiếp tục nói: " Em nghe cho rõ, lần này hôn em không phải vì tôi say, mà là...tôi chấp nhận em. "
"..............."
" Yêu tôi, em đủ sức không? " Lâm Y Phàm nói, mắt vẫn không đổi hướng.
Sau một khoảng không im lặng, Trần Hinh cuối cùng cũng bình tĩnh lại, dứt khoát trả lời: " Nếu đây là thật lòng, em dĩ nhiên đủ sức. "
Lâm Y Phàm khóe miệng cong lên, cúi thấp người thì thầm vào tai Trần Hinh: " Tốt, từ giờ chúng ta là người yêu. "
--------------------------------
Tác giả: Tiểu Hinh a Tiểu Hinh, hắn dụ một cái em liền gật đầu rồi sao....?
Tác giả: Phàm tỏ tình thôi mà cũng đáng sợ quá vậy....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất