Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng Ở Bên Nhau

Chương 1

Sau
Hiện trường phỏng vấn của chương trình tuyển tú 《 Cùng ngươi đồng hành 》.

Một nhóm luyện tập sinh diện quần áo tinh xảo đứng thành tốp ba tốp năm có chút lo lắng mà thảo luận cuộc phỏng vấn tuyển tú sắp sửa bắt đầu. Bọn họ nhỏ giọng khe khẽ nói, thần sắc nghiêm túc mà khẩn trương.

Gần nhất trong giới giải trí, 《 Cùng ngươi đồng hành 》cuối cùng cũng tuyển tú.

"Lần này sao lại có nhiều người tới phỏng vấn tuyển tú như vậy?" Một luyện tập sinh quét mắt nhìn tất cả các tuyển thủ đứng trong đại sảnh, nhíu mày.

"Lần này khẳng định rất nhiều." Người bên cạnh gật đầu phụ họa "Dù sao cũng lần tuyển tú cuối cùng, luyện tập sinh nào chả muốn bắt lấy cơ hội xuất đạo này chứ?"

"Luyện tập sinh quá nhiều, dựa theo tình thế hiện tại" Một người khác biểu tình mang chút kiêng kị "Chỉ cần có thể qua phỏng vấn, cũng đã không dễ dàng..."

Vài người quen thuộc đứng với nhau, một mặt cùng nhau thảo luận, một mặt đánh giá những gương mặt quen thuộc cùng xa lạ giữa sân, tầm mắt đột nhiên đã bị một luyện tập sinh ngồi một góc bên cửa sổ hấp dẫn toàn bộ lực chú ý nhìn không chớp mắt.

Trên cửa kính sạch sẽ phản chiếu thân ảnh thiếu niên, cho dù trên cửa số là ảnh ngược có mờ thành một đoàn cũng không không thể làm xấu đi bộ dáng đĩnh bạt cùng dáng vẻ phong tư làm người ta không rời mắt được ấy.

Ánh mặt trời sau lưng trải dài đem đầu ngón tay trắng nõn thon dài của thiếu niên nhuộn thành một màu vàng ánh.

Cậu ăn mặc đơn giản duy nhất chỉ chiếc áo sơ mi trắng giấu vào quần tây hưu nhàn, đem dáng người thẳng tắp cùng đường cong ngũ quan hài hòa hoàn mỹ phô ra. Rõ ràng là đơn giản thậm chí mặt mộc không đánh phấn lại làm người ta nhìn rồi không rời mắt được.

Cậu an an tĩnh tĩnh mà ngồi trong góc, như một bức họa nhẹ nhàng không hiện sơn lộ thủy nhưng khí chất nhàn nhạt ấy làm người ta có cảm giác thoải mái bất giác muốn nhìn thêm.

Vài người vừa mới đây mới nhiệt tình thảo luận các vấn đề trên trời dưới đất, nhìn lại thiếu niên không hẹn mà cùng hít sâu một hơi, đột nhiên im ắng.

"Người kia là ai? Công ty nhà nào vậy?" Cũng không biết nhìn bao lâu, mọi người rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần lại, bắt đầu sôi nổi hỏi "Như thế nào trước đây chưa từng thấy qua?"

Giới giải trí là một vòng tròn, cho dù là luyện tập sinh, chỉ cần có chút danh khí, cũng có thể hiểu biết lẫn nhau.

"Ta biết hắn, không phải Phương Tầm Du sao" có người nhíu lông mày, ngữ khí có chút chua lòm "Ngươi mới tiến vòng không biết, hắn chính là một bình hoa, không có năng lực nghiệp vụ gì, phủng thế nào cũng chả hồng nổi, về sau công ty liền mặc kệ hắn."

"Hẳn là không phải đi" một người khác nhìn lại bóng dáng đĩnh bạt kia, lắc đầu "Dáng vẻ Phương Tầm Du cũng không tốt đến vậy đi, cũng không có loại khí chất này..."

...

Đối với lời bình luận đánh giá của mọi người, Phương Tầm Du hoàn toàn không biết.

Giờ khắc này, cậu dựa người vào cửa sổ, một bên vô ý thức mà đùa nghịch ngón tay chính mình, một bên phát ngốc.

Cho tới bây giờ, cậu như cũ vẫn cảm thấy chính mình tỉnh lại ở một địa phương khác là điều không thể tưởng tượng nổi.

Phương Tầm Du xuyên qua được một thời gian, nguyên chủ thân thể này cùng họ cùng tên với cậu, trừ bỏ diện mạo thoạt nhìn gầy yếu hơn một ít, còn lại hoàn toàn giống nhau.

Chỉ tiếc là nguyên chủ xui xẻo đến thái quá, tốt nghiệp đại học học xong không tìm được công việc nào, dựa vào khuôn mặt mà vào giới giải trí, làm cái gì cũng không xong, nhận mấy thông cáo đều tạp nham, vừa mới vào giới giải trí không đến mấy tháng liền đem thanh danh của mình đánh rớt.

Không chỉ có như thế, năng lực nghiệp vụ của nguyên chủ kém đến vô cực, nguyên bản nhan phấn không nhiều cũng chạy sạch sẽ.

Còn chưa có nổi được khỏi mặt nước liền lặng yên không tiếng động.

Cái này cũng chưa tính xui xẻo nhất.

Nguyên chủ bởi vì làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật, hơn nữa cộng thêm cứ nửa đêm chạy thông cáo tích lũy lại

Trực tiếp làm nguyên chủ mới từ quán rượu bước ra, đụng phải xe, trực tiếp đột ngột mà chuyển kiếp.

Việc xảy ra quá nhanh quá lưu loát khiến chủ xe đạp đau đớn lại khiếp sợ nhìn nguyên chủ, rồi nhìn lên trời xanh mà cảm khái tuổi còn trẻ làm thế nào bước lên con đường ăn vạ đến trình độ thái quá này.

Cũng làm cho Phương Tầm Du xuyên từ cổ đại tới, một bên bò từ trên mặt đất dậy một bên cảm khái... Người xui xẻo, cư nhiên có thể bị xe đạp đâm chết.

Bất quá thật ra Phương Tầm Du cũng may mắn.

"Hắn" mới chết được một giây, thân thể còn nóng hổi, cậu liền mạc danh từ một nơi khác đến mà sống lại trong thân xác này.

Phương Tầm Du trước kia là con hát, cũng là bầu gánh hát, mỗi ngày cùng gánh hát vào Nam ra bắc đi khắp nơi diễn xuất, đối với hoàn cảnh xa lạ cũng không sợ hãi, thậm chí thích ứng một cách tốt đẹp.

Cảm giác một lần nữa được sống lại này, cũng làm Phương Tầm Du tiếp thu một cách nhanh chóng, cậu xuyên tới thế giới này chưa được mấy ngày, nhưng cũng đã đem quy củ nơi này học đến thất thất bát bát, thậm chí không có rào cản nào giao lưu một cách tự nhiên với con người nơi này.



Nhưng nguyên chủ quá nghèo, nghèo đến không một xu dính túi, Phương Tầm Du vừa đến, sau khi biết được giá trị cùng trình độ của giới giải trí còn rất chấn động thật lâu, công ty gần nhất cũng không biết thế nào, sau khi cậu xuyên tới, biết được lâu nay chưa cho tài nguyên nào.

Phương Tầm Du nhìn thẻ ngân hàng thiếu tiền đến đáng thương của mình, trong lòng yên lặng thở dài một hơi.

Không nghĩ tới, nguyên bản chính mình dựa vào tài bán nghệ nhất kỵ tuyệt trần sinh hoạt hàng ngày không cần lo cơm áo gạo tiền, sau khi tới nơi này cư nhiên vẫn là phát sầu vì kế sinh nhai.

Không chỉ có thế...

Chính mình mới xuyên tới còn chưa kịp thích ứng, tứ chi không quá phối hợp, thân thể này đối với kiến thức cơ bản cùng trình độ dẻo dai đều không theo kịp, lấy trình độ hiện tại của cậu phỏng chừng còn chưa được vài người nguyện ý xem đâu.

Ngay tại thời điểm Phương Tầm Du cân nhắc 'kiếm tiền như thế nào?' thì công ty rốt cuộc ném đến một thông cáo.

Là lần tuyển tú cuối cùng, cạnh tranh phi thường kịch liệt, công ty bài trí đưa một số tuyển thủ ra, thậm chí tìm người chạy tới làm phông nền cho một số kẻ khác.

Công ty vốn tưởng Phương Tầm Du sẽ như trước kia chướng mắt thông cáo này sẽ phải nháo lên một trận, lại không nghĩ đối phương đáp ứng quá nhanh chóng, ngay lập tức gật đầu đồng ý.

Cùng những người khác phải nghiền ngẫm suy nghĩ bất đồng, Phương Tầm Du nghèo đến độ nghe thấy leng keng vang lên thông cáo này liền vui mừng quá đỗi.

Này thật là 'đang buồn ngủ đã có người đưa gối đầu', 'bánh từ trên trời rơi xuống'.

Rốt cuộc cậu vừa mới xuyên tới, không chỉ kiến thức cơ bản không có, đối với các loại vũ đạo hiện đại cũng lạ lẫm, trình độ nghiệp vụ này cư nhiên còn có thể kiếm được tiền.

Phương Tầm Du âm thầm gật đầu, cặp mắt đẹp nhẹ nhàng chớp chớp, cảm thấy mỹ mãn mà nghĩ.

Cậu còn đang thang thang trong suy tư, hai bóng đen lại gần, bao phủ trước mặt.

"Phương Tầm Du, đừng quên nhiệm vụ cuộc phỏng vấn lần này." Người đại diện Lưu Đức Minh đi tới, tay vòng trước ngực nhìn thoáng qua Phương Tầm Du, cười khẽ một tiếng "Ta bên này cùng người đại diện mới đã làm xong thủ tục, bắt đầu từ nay về sau này cũng không mang theo cậu nữa."

"Là một người mới vừa tốt nghiệp mang cậu, cậu tuyệt đối cũng đừng mong quấy ra tí bọt nước gì" Hắn nhún vai, quay đầu nhìn qua Trần Hứa Lệ - nghệ sĩ cùng công ty, giơ cằm hướng Phương Tầm Du "Nói trắng ra, lần này cậu phụ trợ Trần Hứa Lệ cho tốt, về sau nếu có tài nguyên gì, ta còn có thể giúp ngươi một chút. Bằng không với năng lực này của cậu, vĩnh viễn đừng nghĩ hồng lên được."

Trần Hữu Lệ kiêu căng ngạo mạn mà hướng về phía Phương tầm Du nâng nâng cằm.

Phương Tầm Du không nói chuyện, cặp mắt phượng xinh đẹp giấu dưới chiếc mũ chớp chớp.

"Rốt cuộc trong vòng này không bối cảnh không thực lực thì Flop mãi thôi" Lưu Đức nói xong cho Phương tầm Du một ánh mắt ý vị thâm trường "Có một số việc không phải đơn giản như ngươi nghĩ"

Trần Hứa Lệ đứng một bên giương mặt lên, bộ dáng cực kỳ giống gà trống diễu võ giương oai "Ta vừa mới phỏng vấn xong biểu hiện cũng không tệ lắm."

"Ngươi nhớ rõ cùng ta kéo ra chênh lệch lớn chút."

Hai người kẻ xướng người họa, bộ dáng cực kỳ giống tiểu quan bên cạnh tú bà, lại như hôn quân cùng thái giám.

Phương Tầm Du yên lặng gật gật đầu.

Người này tuy rằng ngữ khí không mấy tốt đẹp, nhưng là lời nói trong ngoài đều chỉ điểm chính mình làm như thế nào để kiếm được tiền thưởng từ công ty.

Tiểu trợ lý của Trần Hứa Lệ một bên không dám nói một tiếng, chỉ là trầm mặc nhìn chằm chằm Phương Tầm Du.

Hắn mới đến công ty không bao lâu, cơ hồ cùng Phương Tầm Du không tiếp xúc qua, chỉ biết đối phương nổi danh phế vật trong công ty, bùn lầy không đắp nổi tường, nhưng hôm nay vừa thấy cậu; thấy như thế nào cũng đều là... đầu óc người đại diện Lưu ca cùng Trần ca càng không thật tốt?

"Nói nhiều với hắn nhiều như vậy làm gì" thời điểm tiểu trợ lí đang nghĩ thầm trong lòng, nghe được thanh âm không kiên nhẫn của Trần Hứa Lệ "Để hắn làm tốt việc của mình là được rồi."

"Được được được" người đại diện Lưu Đức Minh tốc độ thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn so với hát tuồng, nguyên bản còn vênh mặt hất hàm với Phương Tầm Du trong nháy mắt mặt đầy ý cười, bồi Trần Hứa Lệ đi về phía trước, còn không quên trừng mắt nhìn Phương Tầm Du một cái "Nghe được rồi sao?"

"Lập tức mau đến phỏng vấn, nhớ rõ phụ trọ Trần hứa Lệ cho tốt" Lưu Đức Minh cường điệu nói "Đừng lại làm bậy gây ra chuyện xấu gì nữa đấy."

"Bằng không" Lưu Đức Minh nhìn Phương Tầm Du không có phản ứng gì cảnh cáo một câu "Tiền thưởng công ty...ngươi cũng đừng muốn."

Sau khi nghe được hai từ "tiền thưởng", như là kích phát chốt mở, nguyên bản vẫn còn thờ ơ, mang theo một phần lười nhác, Phương Tầm Du nháy mắt lấy lại tinh thần.

Cặp mắt phương hơi mở to, sống lưng thẳng tắp.

Cậu hả miệng thở dốc, nỗ lực theo thói quen dùng ngôn ngữ nơi này không sai biệt lắm trả lời "Không thành vấn đề"

Mọi người ở một bên nghển cổ nghe lén cũng dâng lên một chút nghi hoặc trong lòng.



Sau khi được bảo đảm người đại diện Lưu Đức Minh, vừa lòng gật đầu một cái.

"Cùng phế vật nói cái gì chứ" Trần hứa Lệ trong giọng nói mang theo trào phúng "Lưu ca ngươi lo lắng cái gì chứ?'

"Trình độ kia của hắn như thế nào cũng chỉ lăn lộn làm đá kê chân cho ta thôi" Trần Hứa Lễ nhìn nửa gương mặt tinh xảo Phương Tầm Du lộ ra dưới mũ, trong lòng có chút bực nội, trong giọng nói càng không kiên nhẫn "Đi thôi"

"Cũng đúng" Lưu Đức Minh miệt thị mà liếc Phương Tầm Du một cái, đối với Trần Hứa Lệ tươi cười "Khẳng định không thể so sánh với ngươi"

Nhìn bóng dáng rời đi của hai người, Phương Tầm Du cũng nhẹ nhàng mà thở dài một hơi.

Tiền tới tay rồi thiếu chút nữa chạy mất. (Edit: hù chít bảo bối????????)

Xem ra...thời đại nào, kiếm tiền cũng là một chuyện không dễ dàng.

Cậu hiện tại đứng ở cửa phòng phỏng vấn, lòng bàn tay nắm chặt, hô nhẹ một hơi.

Có chút khẩn trương.

Phương Tầm Du vừa nghĩ, vừa lấy mũ xuống. nhẹ nhàng xoa xoa tóc bởi vì bị một câu kia "Không phát tiền thưởng" của Lưu Đức Minh dọa ra một đầu mồ hôi lạnh.

Thật vất vả mới có một số tiền tới tay, không thể để tiền chạy mất được.

Mà trong nháy mắt Phương Tầm Vũ tháo mũ xuống, tất cả người trong phòng giống như thương lượng tốt với nhau, ăn ý mà đồng loạt quay đầu về phía cậu.

Nguyên nhân sao, gương mặt này...không nhìn không được.

Bộ dáng Phương Tầm Du xinh đẹp lại cường thế đánh sâu vào thị giác tất cả bọn họ, như ngọn lửa cháy Magie, cậu chỉ lẳng lặng đứng đấy, nhưng tỏa ra ánh sáng lóa mắt khiến người ta không nỡ thu lại ánh nhìn.

Nữ nhân đẹp là hoa, nam nhân đẹp là họa, còn cậu chẳng khác gì bông hoa trong bức họa, thuần khiết, rực rỡ, rõ là ngũ quan khiến người ta nhìn qua khó quên, lại bởi vì sắc mặt hơi tái nhợt cùng thần sắc đạm nhiên, ý nhị mang trên mình khí chất Trung Quốc cổ điển.

Gương mặt ấy có điểm nhớ, khí chất thêm phần phụ trợ, lại càng kinh diễm đi vào lòng người.

Tiểu trợ lí đứng bên người Trần Hứa Lệ không tự chủ được mà hít hà một hơi.

Hắn trước kia chỉ nghe nói qua lời đồn đãi về Phương Tầm Du bởi vì gương mặt được đào vào công ty, nhưng trước nay cũng chưa thấy qua người thật.

Hôm nay vừa thấy, hắn rốt cuộc minh bạch vì cái gì Phương Tầm Du bằng vào thực lực của bản thân phá đi nhiều tài nguyên, mà đến nay cũng không bị công ty tuyết tàng.

Nội tâm tiểu trợ lí chấn động đến không nhịn được hô ra một tiếng.

Này con mẹ nó....cũng quá đẹp đi.

Hắn có chút ngây ngây ngẩn ngẩn nhìn con người màu hổ phách kia.

Thậm chí Trần Hứa Lệ nhìn đến gương mặt của Phương Tầm Du cũng phải sửng sốt một chút.

Trong phòng, thanh âm nghị luận lại lần nữa vang lên.

"Đệt, quá đẹp..."

"Ngọa tào, dựa vào giá trị nhan sắc này, phỏng chừng có thể thăng cấp."

Có người kinh ngạc cảm thán gương mặt Phương Tầm Du, cũng có người nói đến nội dung câu chuyện vừa nghe lén được.

"Ai ai ai, vừa rồi các người có nghe bọn họ nói chuyện không? Ta nghe được một chút, hình như Trần Hứa Lệ để cậu ta làm phông nền cho hắn đấy?"

"Nền gì cơ? Để xem mình xấu bao nhiêu sao?" (Edit: đúng quá cơ????????)

"..."

Trần Hứa Lệ nghe đám người bên cạnh thảo luận, sắc mặt như khối đèn LED, lóe đủ màu sắc, thay đổi thất thường.

Trong khi mọi người đang khe khẽ trò chuyện phiếm, cửa phòng phỏng vấn mở ra.

"Người tiếp theo, giải trí LAND, Phương Tầm Du"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau