Hoa Hồng Đồng Hoang

Chương 35

Trước Sau
Những tháng ngày tầm thường mà gian nan rốt cuộc cũng nghênh đón chút thay đổi.

Thân vương tổ chức yến tiệc trong tòa nhà giống như cung điện của mình, khi đó lác đác mấy quý tộc trong đặc khu sẽ đến. Đám người hầu bận bịu đến chân không chạm đất. Những lúc này quản gia sẽ không cho phép bọn họ dùng robot, chuyện gì cũng phải tự mình làm.

Ngay cả vườn hoa cũng phải cắt tỉa lại.

Vì vậy Asa không thể sống trong căn nhà gỗ nữa —— bởi quản gia cảm thấy tuy nơi đây ẩn khuất nhưng không thể đảm bảo khách khứa sẽ không phát hiện ra. Cho nên bức tường ở khu vực này được mở lại, thông cùng với vườn hoa.

Về phần Asa, quản gia không để tâm chút nào.

Cũng may Bách Dịch biết tin sớm nên anh đã dùng một khoản tiền không nhỏ giao cho quản lý ký túc xá.

Quản lý lại phân cho anh một phòng ký túc xá đơn.

Có nhà vệ sinh không có phòng bếp, trong phòng chỉ kê được một cái giường, một cái bàn và thêm một chiếc tủ quần áo.

Nhưng cũng đủ để giải quyết nhu cầu cấp thiết của Bách Dịch.

Đến đêm anh lặng lẽ dẫn Asa về phòng ký túc.

Anh cũng mang theo những thứ trước kia mua cho Asa trong căn nhà gỗ, đèn treo lại lần nữa được Bách Dịch treo nơi đầu giường. Bách Dịch cảm thấy phòng ký túc còn không bằng căn nhà gỗ. Khi còn ở nhà gỗ, Asa còn có thể đi lại trong một phạm vi rộng hơn chút.

Mà ở đây chỉ có thể hoạt động trong căn phòng có mấy bước chân.

Ưu điểm duy nhất chính là ở đây ngoài đi vệ sinh còn có thể tắm, không gian rộng hơn căn nhà gỗ một chút, quần áo của Asa không cần phải để dưới đất nữa, có thể treo vào tủ quần áo. 

Trừ quản gia thi thoảng lại gọi Bách Dịch qua hỏi cậu chủ nhỏ có ổn không – Bách Dịch cảm thấy thật ra là hỏi Asa còn sống hay không – ngoài ra cũng chẳng có ai hỏi đến chuyện Asa nữa.

Ở nơi đây, sự tồn tại của Asa chính là điều cấm kỵ.

Ngay cả cha nó cũng chỉ mong nó chết sớm, vậy thì làm sao người khác còn thể mong nó sống tốt chứ?

“Mau ngủ đi, ngày mai có yến tiệc anh còn phải dậy sớm.” Bách Dịch tắm xong đi ra, trên người thoảng hương sau khi tắm rửa. Anh mặc áo cộc quần đùi leo lên giường, cũng không còn sức kể chuyện cổ tích cho Asa.

Anh thật sự quá mệt, quá mệt rồi.

So với năm đó anh gây dựng sự nghiệp còn mệt mỏi hơn.

Nhưng gây dựng sự nghiệp là vì một tương lai tươi sáng hơn.

Mệt mỏi ở đây là vì tránh bị đuổi việc.

Asa tự nhiên ngả vào lòng Bách Dịch, nó ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người anh, điềm nhiên hỏi: “Yến tiệc sẽ như nào?”

Bách Dịch ngẫm nghĩ, anh cũng chưa từng thấy, chỉ nghe Mũi To và Mắt Hí kể, bọn họ đều vào đây sớm hơn anh.

“Sẽ có rất nhiều khách, những vị khách ngồi xe ngựa đến.” Bách Dịch nói, “Mặc những trang phục cổ điển, họ sẽ vào nhà, sau khi dùng bữa sẽ vào vườn tụ hội và đến tối lại khiêu vũ.”

“Mười hai giờ khuya mới có thể tan tiệc.”

Khách khứa mười giờ sáng mới đến nhưng những người hầu đã phải rời giường chuẩn bị từ lúc hai giờ sáng. Vậy nên thời gian nghỉ ngơi chỉ có ba tiếng.

Bách Dịch phải tận dụng ba tiếng đồng hồ này để nghỉ ngơi thật tốt.

Ngày mai có lẽ sẽ bận đến mức không có thời gian thở.

Khuôn mặt Asa áp vào lồng ngực Bách Dịch, nó nhẹ giọng hỏi: “Sẽ có rất nhiều người đến ư?”

Bách Dịch gật đầu: “Đoán chừng phải hơn một trăm người.”

Asa: “Những Thân vương khác cũng tới ư?”

Bách Dịch không biết, nhưng trông mức độ chú trọng của quản gia, Bách Dịch gật đầu đáp: “Sẽ đến.”

Asa không hỏi nữa, nó vươn tay vỗ lưng Bách Dịch.



Từ ngày Bách Dịch dỗ nó ngủ như vậy, thằng bé cũng học theo.

Trước khi ngủ Bách Dịch dặn dò: “Anh để dịch dinh dưỡng trong ngăn kéo, cả ngày mai có lẽ anh sẽ không về được, em nhớ uống nhé.”

Anh không đợi Asa đáp lại đã ngủ thiếp đi.

Trong căn phòng nhỏ hẹp yên tĩnh lạ, không có bất kỳ tiếng trả lời nào.

Chỉ có tiếng thở nhẹ và nông, lơ lửng trong căn phòng yên tĩnh.

Hai giờ sáng, trời tối vô cùng, Bách Dịch rời giường rất nhẹ nhàng, chỉ sợ đánh thức Asa. Anh yên lặng mặc quần áo tử tế, mặt cũng chỉ dùng khăn lông ướt lau qua, đánh răng cũng qua loa rồi mở cửa đi ra ngoài.

Đổi lại ở thế giới thực, Bách Dịch có nghĩ cũng không dám nghĩ mình sẽ luộm thuộm đến vậy, dù công việc có bận rộn đến mấy anh vẫn luôn chú ý đến ngoại hình của mình.

Biến chất.

Bách Dịch tự phê bình bản thân.

Ra khỏi ký túc xá, ở cửa Bách Dịch thấy Mũi To và Mắt Hí, trước bọn họ ở chung phòng ký túc bốn người, còn có Mặt Bí cùng phòng nữa. Thế nhưng người cùng phòng kia đã chuyển ra ngoài từ lâu —— ra bên ngoài thuê phòng, anh ta đã kết hôn.

Thấy Bách Dịch đi ra, Mũi To mới nói: “Đi nhanh thôi kẻo bị quản gia thấy lại nói chúng ta lười biếng.”

Mấy người trong đêm tối đi ra vườn hoa. Vườn hoa đã được sửa sang lại, chỉ là trang trí lại chút nhưng vì không thể dùng robot nên bọn họ phải tự bắc thang.

Cái thang này đã cũ, bọn họ tìm hai tiếng đồng hồ mới thấy nó trong kho, gỗ cũng đã mục, dẫm lên chắc chắn sẽ gãy.

Mắt Hí ra một ý kiến tồi: “Hay là chúng ta hợp lực, Auer cao vậy, anh đứng dưới đỡ tôi, tôi treo đồ.”

Mũi To tên Auer, cậu ta hếch mũi lên trời xì mặt Mắt Hí: “Cậu mơ đẹp vậy.”

“Arnold biết trèo cây không?” Mũi To bất ngờ hỏi Bách Dịch.

Thân thể này của Bách Dịch có tên là Arnold, anh lắc đầu: “Không biết.”

Khi còn bé anh mải học tập, không có thời gian đi trèo cây chơi nghịch.

Mũi To thở dài: “Tôi còn tưởng vóc người thấp bé sẽ biết trèo cây.”

Lần này Bách Dịch chỉ biết mỉm cười đáp lại, anh biết đối phương không có ác ý với anh.

Ba người bàn tính một hồi, cuối cùng thống nhất sửa lại thang, dùng ván gỗ vá lại, nói không chừng có thể sẽ dùng được.

Sửa cái thang mất một tiếng, hơn nữa người có thể leo lên chỉ có Bách Dịch —— anh vừa gầy vừa thấp, không lo chiếc thang không chịu được lực.

Vì vậy việc treo đồ trang trí rơi vào tay Bách Dịch.

Trời sáng, cuối cùng Bách Dịch cũng treo được dải trang trí cuối cùng.

Những thứ trang trí này không phải là đèn hay ruy băng thông thường, tất cả đều là một chuỗi đá quý và kim cương nhân tạo. Mặc dù là nhân tạo nhưng chi phí cũng không rẻ, dù sao yến tiệc quý tộc đồ rẻ tiền sao có cửa vào đây.

Mà viên kim cương tự nhiên nhỏ treo ở chính giữa, ấy mới là thứ đắt giá nhất.

Nó không long lanh, không lớn bằng kim cương nhân tạo, thậm chí có vẻ hơi xám xịt. Nhưng bởi nó là vật tự nhiên nên nó rất quý giá.

Rốt cuộc ánh dương cũng chiếu rọi khắp đất trời. Đêm dài vừa qua tưởng chừng là vô tận, nhưng khi mặt trời ló dạng, mọi người mới phát hiện thì ra đêm tối lại quá ngắn ngủi.

Viên kim cương tự nhiên kia tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng, không thua kém gì những viên kim cương nhân tạo.

Bách Dịch mệt đến mức còng lưng, anh nuốt nước bọt, chuẩn bị nghỉ một lúc rồi lại làm việc.

Đám Mũi To nhìn anh mệt nhọc thì cũng giúp một tay kiểm tra lại khu vực anh phụ trách.

Tiếng vó ngựa đầu tiên vang lên, khách khứa lục tục xuất hiện. Họ ngồi trên xe ngựa, tuấn mã lông trắng cao lớn, bờm ngựa màu vàng óng nhạt bay trong gió. Quản gia chờ ở cửa, nghênh đón các quý tộc tham gia yến tiệc. Mặt ai cũng đều mang theo niềm hân hoan như một.



Thật giống như hôm nay không phải là một yến tiệc mà là một ngày lễ trọng thể vậy.

Quý tộc có tóc, con ngươi và cả lông mi lông mày màu vàng kim nhạt, tuy họ mặc trang phục cổ điển nhưng vẫn là tông màu trắng và vàng nhạt.

Phụ nữ mặc váy sẽ có tùng phồng, đàn ông thì mặc vest lịch sự.

Ngay cả quản gia cũng thay một bộ vest đuôi én hai màu lam trắng.

Bách Dịch với đám Mũi To chỉ có thể đứng nhìn từ trong góc. Mũi To tràn đầy hâm mộ nói: “Nếu tôi là quý tộc thì thật tốt.”

Quý tộc sinh ra đã có thể nhận được tài nguyên tốt nhất nhiều nhất, không cần phấn đấu cũng có thể nằm trên đống tiền sống cả một đời.

Mắt Hí: “Chỉ bằng cái mũi này của anh làm quý tộc cũng chắc chắn là thứ vô dụng nhất.”

Mũi To cũng không giận. Ba người phì cười, nhưng không dám phát ra tiếng.

Những vị khách được quản gia tiếp đón vào nhà, bọn họ phải chờ đến chiều mới vào vườn uống trà chiều. Mấy tiếng buổi trưa này mấy người hầu bọn họ vẫn sẽ tiếp tục kiểm tra, trong lúc kiểm tra còn có thể uống hai ống dịch dinh dưỡng bổ sung thể lực.

Dịch dinh dưỡng được phát vào hôm qua, nhưng Bách Dịch đã để lại cho Asa, còn bản thân đến một phần cũng không mang.

Vẫn là Mũi To tưởng anh quên nên chia cho anh một phần.

Mũi To: “Cũng may tôi mang nhiều hơn, nếu không một ngày cậu không ăn gì chắc chắn sẽ không chịu nổi.”

Bách Dịch cảm kích nhận lấy dịch dinh dưỡng, nhanh chóng uống hết, cũng không để ý món này khó uống nhường nào.

Ba giờ ba mươi phút chiều, các quý tộc ra khỏi tòa nhà tựa cung điện, họ tụ thành từng nhóm vừa nói cười vừa ra vườn hoa. Người hầu gái đã sắp xếp xong trà bánh cho buổi trà chiều, kính cẩn đứng sang một bên chờ các quý tộc dặn dò.

Các quý tộc đều rất đẹp, trong đó không có ai xấu xí, nhìn qua bọn họ cũng đều trông có thiện ý.

Nhưng không ai nghĩ rằng họ tốt tính, nhất là những người hầu.

Bách Dịch đang định duỗi chân chợp mắt một lát lại nghe thấy ồn ào lên, nhưng tiếng ồn ào này rất nhanh ngưng bặt như có ai nhấn phím tạm ngừng vậy. Mới vừa rồi trong vườn tiếng cười tiếng nói không ngớt, giờ đây lại không có một âm thanh nào.

Bách Dịch ngẩng đầu lên, nhìn Mũi To hỏi: “Sao thế?”

Mũi To khiếp sợ, anh ta nuốt ực nước miếng rồi mới hỏi lại Bách Dịch: “Cậu chủ không phải đang do cậu chăm sóc ư?”

Bách Dịch gật đầu: “Đúng vậy, cậu ấy ở trong phòng tôi, tôi còn để lại đồ ăn cho cậu ấy.”

Ngón tay Mũi To chỉ về phía vườn hoa, đầu ngón tay run rẩy: “Vậy, cậu, cậu ấy sao lại xuất hiện ở kia?”

Bách Dịch nhìn theo hướng Mũi To chỉ, cậu bé nho nhỏ đứng dưới ánh mặt trời, làn da trắng như sứ, nó mặc bộ đồng phục mà Bách Dịch đã giặt sạch cho nó, màu trắng và vàng kim nhạt chứng tỏ thân phận của nó.

Đây là lần đầu tiên Asa đứng dưới ánh mặt trời.

Nó không phải là một đứa trẻ đáng yêu, nhưng nó nghiêm túc, khôn khéo.

Đồng thời lại cực kỳ bình tĩnh.

Bách Dịch gần như lập tức biết nó muốn làm gì.

Bữa tiệc này, là cơ hội tốt nhất mà Asa có thể chờ đợi. Chỉ khi nó xuất hiện trước mọi người, xuất hiện trước mặt các quý tộc vậy sự tồn tại của nó mới được khẳng định.

Như thế Thân vương mới không thể giấu nó mãi.

Cho dù nó không phải là một đứa con trong giá thú thì nó vẫn là con của Thân vương. Cho dù không được thừa kế tước vị thì nó vẫn là quý tộc.

Trong kế hoạch này, Asa là người được lợi duy nhất.

Trừ nó ra, bao gồm cả Bách Dịch, sẽ phải trả giá đắt cho hành vi của mình.

Bách Dịch mỉm cười nhìn cảnh này, không khỏi không thừa nhận, đứa trẻ ngủ trong vòng tay anh, đứa trẻ lắng nghe những câu chuyện của anh.

— Bé nhỏ như thế, nhưng lại tàn nhẫn đến thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau