Hoa Hồng Đồng Hoang

Chương 37

Trước Sau
Lúc này Bách Dịch đang trầm ngâm suy nghĩ trong bóng tối, nhưng anh không nghĩ được cái gì, bởi nơi đây trong một vùng tăm tối anh chỉ nghe thấy tiếng nức nở sụt sùi. Không nhìn thấy rõ được người bên cạnh, không một tia sáng hay một nguồn sáng nào, điện thoại di động của anh cũng không thấy. Liên quan đến nhiệm vụ lần này có lẽ anh chỉ có thể dựa vào suy đoán.

Không biết mình đang ở đâu, cũng không biết bên cạnh có bao nhiêu người.

Cứ lẳng lặng chờ đợi như vậy, bỗng phía trên vang lên tiếng “lách cách”. Vốn không gian đang tối đen chìa tay không thấy năm ngón giờ lại sáng trưng như ban ngày. Trong khoảnh khắc ánh đèn sáng lên Bách Dịch duỗi tay che mắt, chờ mắt thích ứng mới buông tay.

Rốt cuộc anh cũng thấy được xung quanh mình có vô số người. Đây không phải là một ngôi nhà, đây là một lồng giam khổng lồ.

Trừ anh ra, tất cả mọi người xung quanh đều mang gông cùm. Nhưng khác với gông xiềng mà anh đã thấy, mấy thứ này trông giống với những đạo cụ trong các bộ phim khoa học viễn tưởng hơn.

Mấy người nam nữ này không một ai có dáng vẻ bình thường, đều cao to đồng đều, ngũ quan tinh tế và mang dáng vẻ nhút nhát.

Trong đầu Bách Dịch hiện lên hai chữ —— “Nô lệ”.

Ngay lúc Bách Dịch đang dấu hỏi đầy trán cuối cùng cũng có người đi vào. Bọn họ thân hình vạm vỡ, mặc đồng phục màu đen, cầm trong tay một thứ đồ nho nhỏ, Bách Dịch không nhìn ra đó là cái gì. Mấy kẻ này không để họ ra khỏi lồng mà tự thân đi vào.

Sau đó như kiểm dịch thịt lợn mà dùng thứ đồ nhỏ kia quét cổ tay nô lệ, quét xong lại phân ra chọn lựa. Một số thì sang bên trái, vài người lại sang bên phải, không ai biết mình sẽ bị sang bên nào, cũng không biết được bên nào tốt hơn. Vậy nên mọi người càng hoang mang, càng hoảng sợ.

Cuối cùng đến lượt Bách Dịch. “Nhân viên kiểm dịch” cau mày nhìn cổ tay anh: “Tại sao nó không mang còng?”

Phía sau có người lên tiếng: “Có lẽ lúc phía dưới đưa lên quên mất…”

Gương mặt tối sầm của “Nhân viên kiểm dịch” nhăn như thể nhỏ ra nước tới nơi, nhưng trước mặt một đám “nô lệ” cũng không tiện nói gì. Gã ta nghiêm mặt dùng món đồ nhỏ kia quét cổ tay Bách Dịch một vòng, lại không có kết quả gì.

Bách Dịch bày ra gương mặt ngây thơ, dùng ánh mắt vô tội nhìn đối phương.

“Nhân viên kiểm dịch” dưới ánh mắt của Bách Dịch không tự chủ mà giọng cũng nhẹ hơn, gã hỏi: “Cậu là từ khu nào đưa lên?”

Bách Dịch dù có muốn nói bừa thì cũng không có căn cứ mà nói, vậy nên thành thật đáp: “Không biết.”

Sắc mặt của “Nhân viên kiểm dịch” mới vừa dịu đi đôi chút thì lại càng đen hơn. Gã ta quay ra sau mắng đồng nghiệp, “Chắc chắn là khu nào đó vì muốn góp đủ số lượng mà tùy tiện túm đến.”

Nhưng thực là vì không biết khu nào nên bọn họ cũng không cách nào truy cứu.

Người đồng nghiệp: “Hẳn trong khu không thể quên đánh dấu, hay lúc đưa tới quên đánh dấu, lúc tiến vào quên đánh dấu ư?”

“Nhân viên kiểm dịch”: Vậy phải làm thế nào? Báo lên?”

Mấy kẻ đó yên lặng một hồi, cuối cùng trầm mặc đưa Bách Dịch chia sang bên trái.

Đều không đề cập đến chuyện “báo lên”.

Bách Dịch cũng nghe hiểu, anh là một “nô lệ” đột nhiên xuất hiện không hợp tiêu chuẩn. Mấy gã kia nếu  dẫn anh báo lên cũng sẽ không thoát tội không làm tròn bổn phận, nhìn từ hành động bọn họ coi như không thấy kia hẳn hình phạt cho việc thất trách này cũng không hề nhẹ nhàng.

Đến khi bị chia vào đám người rồi, đám người xung quanh mới bắt đầu dám bàn tán.

“Tôi, tôi tới từ khu Kamiga.” Thanh niên tóc đỏ đứng cạnh Bách Dịch nhỏ giọng hỏi, “Anh từ đâu tới?”

Bách Dịch không trả lời hắn ta.

Nhưng cũng không ảnh hưởng đến người thanh niên độc thoại một mình: “Mấy hôm nay xém làm tôi sợ khiếp! Đúng là đen đủi!”

“Sau này chúng ta thành người đặc khu rồi.” Người thanh niên rất vui vẻ, hắn ta cười rộ lên, lộ ra hai hàm răng trắng.

Hắn ta là một thanh niên ưa nhìn, với nụ cười có thể lan tỏa đến mọi người, hắn ta cười một tiếng, Bách Dịch cũng nhìn hắn cười đáp lại.

Người thanh niên thì thầm: “Nghe nói người ở đặc khu đều có mái tóc màu bạch kim. Anh nói xem sau này chúng ta có phải nhuộm tóc không?”



Bách Dịch cảm thấy cậu chàng này quả là mơ mộng hão huyền, chỉ cần động não chút là thấy rõ tình trạng của họ hiện giờ không hề lạc quan.

Rất nhanh sau đó bọn họ bị mang đi ra theo một lối, trước khi rời đi trên cổ tay đều bị in lên một mã số, tựa như thịt lợn đủ tiêu chuẩn được đóng dấu vậy. Mã số là một dãy số có mười hai chữ số, mấy số đầu đều là 2570, có vẻ là một nhóm đều có mở đầu giống nhau.

Sau đó bị đưa tới xe huyền phù. Xe huyền phù có bề ngoài màu trắng với đường viền vàng nhạt đan xen. Bọn họ phải vượt qua một băng chuyền dài.

Bách Dịch phát hiện ra rằng trong đám người này, bao gồm cả anh, màu tóc đều khác nhau.

Nâu đen vàng đỏ, anh lại nghĩ đến màu bạch kim mà người thanh niên kia nói, hẳn không phải là màu bạch kim, mà là màu vàng kim nhạt.

Nhạt đến mức như trắng.

Lên băng chuyền, ánh mắt Bách Dịch mới nhìn xuyên qua bức tường kính trong suốt đánh giá bên ngoài.

Bức tường trắng cao sừng sững, tất cả bọn họ đều bị nhốt trong một khoảng không gian nhỏ bị bao quanh bởi những bức tường trắng, bãi cỏ xanh ngay dưới lối đi. Anh nhìn về phía xa, thành phố hiện lên trước mắt anh giống như một con thú khổng lồ.

Vô số xe huyền phù lao vút trên không trung tạo một dải ánh sáng thành đường xe chạy, các tòa nhà chọc trời mọc như rừng xé toạc tầng mây.

Bọn họ ngồi vào xe huyền phù. Cậu thanh niên tóc đỏ ngồi bên cạnh anh lải nhải không ngừng.

“Lúc cha mẹ tôi biết tôi được chọn đã rất hạnh phúc, cuối cùng nhà tôi cũng có một người sống ở đặc khu.”

“Không biết ở đặc khu có phân nhà cho chúng ta không nhỉ, sau này liệu tôi có thể đưa người nhà đến không.”

Hắn ta thật lòng thực dạ cho rằng bản thân đã thay đổi cấp bậc, đang là kẻ ở phân khu phải phục vụ đặc khu giờ đã trở thành người trên người.

Tràn đầy viễn cảnh tươi đẹp với tương lai.

Xe huyền phù đi rất nhanh đã đến điểm đích. Trước tiên họ được đưa vào trung tâm tắm rửa, ở đây tắm táp và thay quần áo, mặc một bộ đồng phục màu trắng mà họ được phân phát. Khác với “nhân viên kiểm dịch” trước, kiểu dáng của những bộ đồng phục này rõ ràng không được thiết kế để họ dễ hoạt động, đơn giản chỉ là đẹp mà thôi.

Áo được cắt may vừa vặn, ống quần khiến đôi chân trông càng dài càng thẳng hơn. Cũng là lúc này Bách Dịch mới nhận ra, đám người này trông ai ai cũng có vóc dáng rất chuẩn, không có một ai chân cong eo thô.

Anh nhớ lại đám người còn lại, mặc dù mặt mũi cũng ổn nhưng lại có kẻ eo thô, người chân lại ngắn, còn có kẻ chân cong.

Xem ra bọn họ là “thịt chất lượng cao”.

Đến lúc họ “tân trang” xong đã có người đến dẫn mọi người đi. Mấy người này không ai nói năng gì, hỏi cũng không đáp, chỉ đọc mã số lên để người ta đi theo họ. Sau mấy người là đến lượt Bách Dịch.

Lúc anh chuẩn bị đi, cậu chàng tóc đỏ kia còn nhỏ giọng thầm thì: “Tôi nhớ mã số của anh rồi, sau này có cơ hội làm hàng xóm nhá.”

Bách Dịch mỉm cười với hắn ta.

Sau đó Bách Dịch bị dẫn đến một hành lang thật dài. Dọc hành lang này được trải thảm trắng, người qua kẻ lại nhưng cũng không bị bám một vết bẩn nào. Người dẫn anh đi vẫn không nói một lời, gương mặt bọn họ lạnh tanh, nghiêm túc đi về phía trước.

Bách Dịch cũng không hỏi, dù anh có hấp dẫn hơn nữa cũng không thể sánh với quy tắc.

Đi tới cuối hành lang, mấy người này kéo rèm ra.

“Vào đi.” Kẻ kia nói.

Bách Dịch mỉm cười bước vào. Anh đi qua tấm rèm, vừa mới đi được vài bước trong bóng tối, đột nhiên ánh đèn sáng rực, ánh sáng chói mắt chiếu lên anh, khiến những người ở dưới khán đài có thể nhìn rõ hơn.

Anh đứng đơn độc trên sân khấu trống trơn, dưới sân khấu là những kẻ đeo mặt nạ với mái tóc vàng kim nhạt cùng những bộ đồng phục màu bạch kim đan xen. Bọn họ có nam có nữ, ánh mắt đều đổ dồn về Bách Dịch, chiếc mặt nạ che hơn nửa gương mặt họ.

Xem ra đây là một sàn đấu giá.



Bách Dịch mỉm cười nghĩ, điều này đã xác nhận suy đoán của anh.

“Bọn họ” đều là nô lệ.

Từ phân khu tuyển chọn, cung cấp phúc lợi đặc biệt cho giới thượng tầng.

Có điều phần lớn mọi người đều có mơ ước đẹp đẽ.

Một ước mơ tươi đẹp giống như cậu thanh niên tóc đỏ.

Tiến vào đặc khu, thành người đặc khu, là một người trên những người khác.

Không ai nói một lời, buổi đấu giá này lặng yên như tờ, chỉ có con số trên đầu Bách Dịch không ngừng thay đổi.

Bách Dịch đứng tại chỗ, anh vẫn luôn nhìn những kẻ gọi là “người đặc khu” này. Anh cảm thấy thế giới này thật vô cùng phát triển, lại cũng đặc biệt sơ khai.

Rất nhanh, con số phía trên đầu Bách Dịch đã chững lại, anh không biết mình được bán với giá như thế nào.

Chỉ có thể thấy từ ánh mắt của “người đặc khu” ở hàng ghế đầu mà phỏng đoán có cái giá không hề rẻ.

Bán đắt còn hơn bán rẻ, Bách Dịch tìm niềm vui trong nỗi khó. Nếu trở về thế giới thực, hẳn anh còn có thể nói chuyện với bạn bè rằng  nếu dựa vào khuôn mặt với vóc dáng, anh có thể bán được với giá cao.

Cửa thông hành phía bên kia mở ra.

Bách Dịch không cần kẻ khác nhắc nhở mà đi vào.

Kẻ vốn chuẩn bị lên sân khấu dẫn anh đi thấy vậy mà ngạc nhiên nhìn anh đi về phía gã.

Mỗi một “người phân khu” lên đài sau khi phát hiện ra mình bị bán đấu giá đều thường kêu gào la hét, nếu không thì cũng đều khóc lóc nước mắt ngắn dài, còn kẻ bình tĩnh như vậy gã lại chưa từng thấy được mấy ai, dùng ngón tay đếm cũng thừa.

Gã ta vẫn còn đang bàng hoàng mà dẫn Bách Dịch đi ra, nói: “Mày may mắn lắm, chủ nhân của mày là quý tộc đấy.”

Bách Dịch cười với gã: “Vậy đúng là tôi thật may mắn.”

“Ngài đó còn chưa từng mua hay sở hữu người phân khu đâu.” Gã ta theo bản năng trấn an Bách Dịch, “Ngoan ngoãn mà đi theo quý ngài, không chừng mày còn có thể có được thân phận thường dân.”

Thân phận dân thường đặc khu còn đáng giá hơn cả kẻ có tầm ở phân khu.

Bách Dịch được dẫn ra ngoài, lại lần nữa được đưa lên xe huyền phù. Xe huyền phù này cũng khác trước, mặc dù vẫn là hai màu bạch kim, nhưng hoa văn màu vàng kim lại phức tạp, lộng lẫy hơn, cũng càng cao quý, lạnh lùng tinh xảo hơn. Mỗi một đường nét, góc cạnh đều toát lên sự sang trọng.

Khi anh đến gần xe huyền phù, tình cờ thấy được người đàn ông mặc áo choàng bạch kim đang tháo mặt nạ.

Hắn ngồi trên ghế đệm màu trắng, với mái tóc màu vàng kim nhạt óng như tơ lụa thượng hạng xõa xuống, cho dù nhìn bằng mắt thường cũng có thể cảm nhận được xúc cảm trơn mượt.

Khác với những kẻ khác, mặc dù hắn cũng mặc đồng phục bạch kim, nhưng lại có thêm một tấm áo choàng.

Khi hắn gỡ chiếc mặt nạ xuống liếc mắt nhìn về phía Bách Dịch, dù Bách Dịch học sâu hiểu rộng cũng không khỏi hít sâu một hơi.

Anh chưa từng gặp được ai đẹp như vậy.

Ngũ quan tinh xảo tột bậc, nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy là nam giới lại giống phụ nữ, có nét hài hòa đẹp đẽ tinh tế với sự cứng rắn của đàn ông.

Hắn chỉ cần bình thản ngồi ở nơi đó cũng đã thành trung tâm của thế giới.

Người đó nhìn anh, cảm xúc không một gợn sóng, hắn khẽ vẫy tay ra hiểu, tựa như trêu cún nhỏ mèo con.

—— “Lại đây.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau