Chương 19: Vụ án mạng
Tại tòa nhà Tống thị.
Lâm Cố Phương ngồi trên một chiếc xe màu đen bóng nhoáng, từ từ tiến vào cổng chính. Tống Phi ra tận cổng đón ông ta. Lâm Cố Phương bước xuống xe, thân thiện khoác tay Tống Phi. Ông ta nói:
"Tống Phi, bác rất lo lắng cho Tống Nguy, hiện giờ nó..."
Mặt Tống Phi cũng ngập tràn nỗi buồn thương. Anh ta nắm chặt lấy tay Lâm Cố Phương.
"Bác Lâm, cháu đã cho người đi tìm tung tích Tống Nguy, cũng đã báo lên Cục Cảnh sát. Nhưng cháu vẫn thiên về khả năng em ấy bỏ nhà đi đâu đó thôi. An ninh của Tống thị..."
"Bác cũng cho là thế, nhưng dù có bỏ đi đâu cũng phải nói với cháu một tiếng chứ. Gần đây, nó rất kỳ lạ..."
"Bác Lâm, việc cháy Wall-on, cháu rất tiếc... cũng tại cháu chiều em ấy quá!"
"Chuyện vặt thôi mà. Ta đâu biết nó lại có hứng thú với lá bài biểu tượng như thế, cũng tại tụi nhóc nghịch ngợm, thách đố nó. Bọn trẻ bây giờ thật không còn gì để nói. Trong ba đứa các con, bao gồm cả Lâm Phong, có mỗi mình con là tu chí, còn hai đứa kia, bác không biết phải nói thế nào với Tống Long!"
Nhắc đến Tống Long, Lâm Cố Phương lại thấy phiền não. Ông ta ngước mắt lên nhìn tòa nhà ở phía Tây, lắc đầu nhẹ nhẹ:
"Ông ấy nằm đã hai năm rồi, không biết bao giờ mới tỉnh lại. Việc lớn nhỏ của Tống thị một mình con phải gánh vác rồi."
Tống Phi cũng trầm mặc.
"Chỉ mong ba sớm tỉnh lại, và còn tìm được Tống Nguy về nữa!"
Tống Phi dẫn Lâm Cố Phương đi tới tòa nhà phía Tây. Tại tầng số Mười, Tống Long đang nằm yên trên chiếc giường rộng, thân hình ông như chìm sâu vào trong chiếc đệm dày. Các thiết bị y tế hiện đại nhất đã được Tống Phi đưa về đây để duy trì sự sống cho Tống Long. Hai năm trước, ông bỗng nhiên bị đột quỵ rồi chìm vào hôn mê.
Tống Phi nói với Lâm Cố Phương:
"Bác ở lại với ông ấy đi, con có chút chuyện cần ra ngoài!"
Lâm Cố Phương ngồi xuống bên giường, nắm lấy bàn tay xanh xao của Tống Long, quay đầu bảo Tống Phi:
"Đi đi, cứ để bác ngồi với ông ấy là được rồi."
Tống Phi rời đi, Lâm Cố Phương khẽ vuốt mái tóc đã điểm sương của Tống Long, thì thầm trò chuyện.
"Ông dậy mà xem, đứa trẻ của chúng ta nó làm gì kìa. Hôm trước nó đến quậy ở sòng bài, hôm nay thì nó bỏ đi mất tích, còn gây ra một đống lộn xộn nữa. Ông cứ nằm đấy, định nằm đến bao giờ?"
Lâm Cố Phương nhớ lại, hai mươi về trước khi ông ta xây dựng sòng bài Wall-on tại thành phố Hà Phong, Tống Long đã đặt làm lá bài Aerogel rất kỳ công để tặng trước khi khánh thành. Trân trọng tình cảm của Tống Long, Lâm Cố Phương đặt nó ở vị trí biểu tượng của Wall-on, nơi mà bất cứ ai cũng nhìn thấy, chiêm ngưỡng nó.
Rồi một ngày, Tống Long nói với ông ta một chuyện mà cho đến bây giờ ông ta vẫn luôn cảm thấy hối hận vì đã nghe Tống Long giãi bày.
"Lão Lâm, tôi có chuyện phải nói với ông..."
"Giữa chúng ta có gì không thể nói mà ông cứ rào trước đón sau?" Lâm Cố Phương nói. Quả thật chuyện này đối với Tống Long rất khó nói.
"Lão Lâm, Hàn Anh... thực ra vẫn chưa chết!"
Như sét đánh giữa trời quang. Lâm Cố Phong giật nảy mình, túm lấy cổ áo Tống Long mà lay giật.
"Ông nói sao?"
Tống Long nhìn ông ta bằng ánh mắt đau đớn.
"Năm xưa, tôi từng điều tra cái chết của Hàn Anh, nhưng tất cả mọi đầu mối dẫn đến cô ấy đều bị đứt đoạn. Những người tôi cần gặp đều chết trước khi tôi muốn gặp. Ông nghĩ xem, Viện Hải dương học Đông Bắc Cực công bố cái chết của cô ấy do sự cố lòng biển sâu có phải rất hợp lý không? Bởi xác cô ấy không bao giờ tìm thấy. Trong khi đó, một nhà báo muốn đào sâu về vụ này đã bị tai nạn giao thông ngay khi số đầu tiên được đăng lên. Nhà báo Triệu Vu Đồng là bị tai nạn sau khi bí mật gặp tôi. Những gì Hàn Anh nghiên cứu thực ra đã chạm phải một thế lực ngầm, cô ấy phải trả một cái giá đắt. Nhưng tôi không tin rằng Hàn Anh đã chết. Tôi biết cô ấy còn sống và ở đâu đó ở Hải Vực..."
"Tống Long, ông mê sảng rồi!"
"Lão Lâm, Tống Nguy... sau này nhờ ông để mắt tới!"
Hàn Anh là phu nhân của Tống thị, nhưng đối với Lâm Cố Phong, đó là cố nhân, là người trong lòng ông ta. Trước đây ba người bọn họ từng có một tuổi thơ tuyệt vời bên nhau, cùng lớn lên. Lâm Cố Phương yêu Hàn Anh, Tống Long cũng yêu Hàn Anh. Mặc dù giữa ông ta và Tống Long có sự cạnh tranh khốc liệt nhưng điều mà Hàn Anh lựa chọn là không thể thay đổi. Sau này, khi Hàn Anh trở thành Tống phu nhân, Lâm Cố Phương vẫn trân trọng bà như một người tri kỷ. Sự ra đi của Hàn Anh đã khiến cho hai người đàn ông - hai ông trùm khét tiếng trong giới kinh doanh của Hà Phong đau đớn khôn nguôi.
Lâm Cố Phương khe khẽ thở dài, xoa nhè nhẹ bàn tay mềm yếu của Tống Long, nói:
"Tôi rất lo cho thằng bé, nhưng tôi còn đang muốn hỏi ông, vì sao nó lại nhằm vào lá bài để lấy đi. Không ngờ, có người lại truy sát nó vì lá bài ấy. Rốt cuộc, ông cất giấu bí mật gì trong lá bài? Ông đã nói gì với thằng bé? Có liên quan gì tới Hàn Anh? Tôi muốn hỏi ông, ông mau trả lời đi!"
Mặc cho Lâm Cố Phương gặng hỏi, Tống Long vẫn im lìm nằm đấy. Có lẽ linh hồn của ông ta đã bay đi đâu, chỉ còn lại cái xác vĩnh viễn không dậy nổi. Lâm Cố Phương mệt mỏi đứng dậy, rời khỏi Tống thị.
Trên đường trở về Lâm thị, một chiếc xe tải lớn đâm thẳng vào xe của Lâm Cố Phương...
Tám giờ sáng, tại ngôi nhà hoang tại Trúc Sơn, Triệu Thanh, Mã Linh, Hải Tâm trình thẻ cảnh sát rồi đi vào hiện trường. Hiện trường đã được phong tỏa, nhưng khách du lịch vẫn đứng quay phim chụp ảnh phía vòng ngoài rất đông. Đây quả thật là một án mạng động trời đối với vùng bán sơn du lịch vốn rất yên tĩnh này.
Ngay bên ngoài ngôi nhà hoang, năm cái xác nằm rải rác không xa nhau là mấy. Một cảnh sát của Trúc Sơn tiến tới trao đổi:
"Có hai người bị giết tại cửa ra vào, ba người còn lại bị giết ở bên trong. Hiện trường có bảy dấu giày, đã xác định là của năm người bị giết, còn hai người kia, chiều cao khoảng một mét tám sau, một mét tám bảy, cân nặng khoảng bảy mươi kilogam trở xuống. Tất cả số người này đều bị giết cùng lúc vào khoảng mười giờ đêm qua..."
"Đã xác định danh tính chưa?" Triệu Thanh hỏi.
"Đã kiểm tra, thật kỳ lạ là tất cả đều không có trong hồ sơ của Cục Dân điều Liên Minh, chúng tôi đang nhờ bên E-Interpol kiểm tra quốc tịch quốc tế. Tuy nhiên, có khả năng đây là người của một tổ chức đánh thuê. Bọn chúng trang bị vũ khí rất chuyên nghiệp."
Mã Linh kéo Hải Tâm đi tới kiểm tra mấy cái xác. Hải Tâm vẻ mặt rất phức tạp, lật một cái xác.
"Mã Linh, em có nhận ra điều gì khác thường không?"
"Có, tất cả đều không có máu!"
"Đúng thế, những người này bị giết bởi cùng một thủ đoạn, đó là vặn cổ mà chết!"
Mã Linh: "Thời đại này còn có kẻ làm được việc đó sao. Lại còn giết cùng lúc, khá tàn bạo."
"Không những thế, tất cả đều chết nhanh và bất ngờ đến không kịp phản kháng!"
Mã Linh thẫn thờ. Hình ảnh này khiến cô nghĩ đến một người, nhưng cô không chắc lắm. Mức độ tàn bạo thật khó mà tưởng tượng. Cô kéo Hải Tâm đi vào phía trong.
Bên trong hiện trường cho thấy một vài vết máu dính trên chiếc ghế bằng sắt hoen rỉ, mấy đoạn xích sắt bị bẻ vụn vứt dưới đất. Nền đất có dấu vết của sự ẩu đả. Đạn vãi khắp nơi.
Mã Linh hỏi một cảnh sát đang ở phía trong:
"Vân tay thế nào?"
"Chỉ có vân tay của năm người đã chết, ngoài ra không có!"
"Lạ thật!" Mã Linh lẩm bẩm.
Cô thực sự khẳng định hai kẻ gây ra án mạng này là Tống Nguy và Diệp Minh. Chắc hẳn người ngồi trên cái ghế kia là Tống Nguy. Hắn ta bị xích lại, bị tra tấn, cho thấy máu ở hiện trường. Còn cái xích bị bẻ vụn kia... làm cho Mã Linh nhớ lại cái còng số tám trên tay Tống Nguy bị Diệp Minh bóp gãy vứt trong xe. Dù biết chắc kẻ gây ra đống lộn xộn này là giáo sư Diệp đáng kinh kia, nhưng thủ pháp giết người của Diệp Minh không khỏi khiến Mã Linh rùng mình.
"Thế nào, có manh mối gì liên quan đến vụ án của chúng ta không?" Triệu Thanh sau khi xem xét hiện trường bên ngoài, đã đi vào trong. Trần Hải Tâm càng thêm trầm mặc:
"Cái cậu Tống Nguy ấy... rốt cuộc là người thế nào?"
"Trần đại ca, về lý mà nói, chúng ta không thể điều tra Tống Nguy vì vụ đốt sòng bài Lâm Cố Phương đã không đưa ra kiện cáo, thậm chí còn thông báo với truyền thông là giải quyết nội bộ do quan hệ giữa Lâm thị và Tống thị. Vì thế, không thể bắt Tống Nguy, chỉ có thể tìm cậu ta để hợp tác điều tra vụ ám sát tại safe house. Tuy nhiên, ngay cả vụ safe house chúng ta cũng không được công khai điều tra, bởi Mã Linh đã làm sai nguyên tắc, liên quan đến toàn Cục."
"Mẹ nó, thế bây giờ chúng ta điều tra cái gì?" Hải Tâm bực bội, khuôn mặt nhỏ gọn tuấn tú của anh giận dữ lên một chút là trông không khác gì một cậu học trò vừa bị bạn gái trêu ghẹo.
"Chúng ta phải tìm ra kẻ nào tấn công vào safe house, và những kẻ đó là ai? Cho đến nay, vẫn không có bất cứ đầu mối nào. Đây là một vụ án bí mật, buộc phải có câu trả lời." Mã Linh kết luận. Cô nói xong, liền cầm máy gọi về Đội đặc nhiệm.
"Từ Phong, nhờ cậu tra giúp tôi thông tin về giáo sư Diệp Minh, Học viện di truyền. Ờ, tôi giữ máy đây!"
Phía bên kia, Từ Phong nhanh chóng tra cứu hồ sơ, sau đó cậu báo cho Mã Linh. Mã Linh nghe điện thoại xong, quay sang Triệu Thanh và Hải Tâm.
"Em có chuyện cần nói với hai người. Trước tiên, cần rời khỏi đây đã!"
Thể loại: Vụ án, hành động, chiến tranh, đam mỹ
Phát hành độc quyền bởi Bạch Vân Thư Quán
Wattpad: bachvanthuquan
Gmail: bachvanthuquan
Fb: Bạch Vân Thư Quán
#hoalenh
#hoa_lenh
Lâm Cố Phương ngồi trên một chiếc xe màu đen bóng nhoáng, từ từ tiến vào cổng chính. Tống Phi ra tận cổng đón ông ta. Lâm Cố Phương bước xuống xe, thân thiện khoác tay Tống Phi. Ông ta nói:
"Tống Phi, bác rất lo lắng cho Tống Nguy, hiện giờ nó..."
Mặt Tống Phi cũng ngập tràn nỗi buồn thương. Anh ta nắm chặt lấy tay Lâm Cố Phương.
"Bác Lâm, cháu đã cho người đi tìm tung tích Tống Nguy, cũng đã báo lên Cục Cảnh sát. Nhưng cháu vẫn thiên về khả năng em ấy bỏ nhà đi đâu đó thôi. An ninh của Tống thị..."
"Bác cũng cho là thế, nhưng dù có bỏ đi đâu cũng phải nói với cháu một tiếng chứ. Gần đây, nó rất kỳ lạ..."
"Bác Lâm, việc cháy Wall-on, cháu rất tiếc... cũng tại cháu chiều em ấy quá!"
"Chuyện vặt thôi mà. Ta đâu biết nó lại có hứng thú với lá bài biểu tượng như thế, cũng tại tụi nhóc nghịch ngợm, thách đố nó. Bọn trẻ bây giờ thật không còn gì để nói. Trong ba đứa các con, bao gồm cả Lâm Phong, có mỗi mình con là tu chí, còn hai đứa kia, bác không biết phải nói thế nào với Tống Long!"
Nhắc đến Tống Long, Lâm Cố Phương lại thấy phiền não. Ông ta ngước mắt lên nhìn tòa nhà ở phía Tây, lắc đầu nhẹ nhẹ:
"Ông ấy nằm đã hai năm rồi, không biết bao giờ mới tỉnh lại. Việc lớn nhỏ của Tống thị một mình con phải gánh vác rồi."
Tống Phi cũng trầm mặc.
"Chỉ mong ba sớm tỉnh lại, và còn tìm được Tống Nguy về nữa!"
Tống Phi dẫn Lâm Cố Phương đi tới tòa nhà phía Tây. Tại tầng số Mười, Tống Long đang nằm yên trên chiếc giường rộng, thân hình ông như chìm sâu vào trong chiếc đệm dày. Các thiết bị y tế hiện đại nhất đã được Tống Phi đưa về đây để duy trì sự sống cho Tống Long. Hai năm trước, ông bỗng nhiên bị đột quỵ rồi chìm vào hôn mê.
Tống Phi nói với Lâm Cố Phương:
"Bác ở lại với ông ấy đi, con có chút chuyện cần ra ngoài!"
Lâm Cố Phương ngồi xuống bên giường, nắm lấy bàn tay xanh xao của Tống Long, quay đầu bảo Tống Phi:
"Đi đi, cứ để bác ngồi với ông ấy là được rồi."
Tống Phi rời đi, Lâm Cố Phương khẽ vuốt mái tóc đã điểm sương của Tống Long, thì thầm trò chuyện.
"Ông dậy mà xem, đứa trẻ của chúng ta nó làm gì kìa. Hôm trước nó đến quậy ở sòng bài, hôm nay thì nó bỏ đi mất tích, còn gây ra một đống lộn xộn nữa. Ông cứ nằm đấy, định nằm đến bao giờ?"
Lâm Cố Phương nhớ lại, hai mươi về trước khi ông ta xây dựng sòng bài Wall-on tại thành phố Hà Phong, Tống Long đã đặt làm lá bài Aerogel rất kỳ công để tặng trước khi khánh thành. Trân trọng tình cảm của Tống Long, Lâm Cố Phương đặt nó ở vị trí biểu tượng của Wall-on, nơi mà bất cứ ai cũng nhìn thấy, chiêm ngưỡng nó.
Rồi một ngày, Tống Long nói với ông ta một chuyện mà cho đến bây giờ ông ta vẫn luôn cảm thấy hối hận vì đã nghe Tống Long giãi bày.
"Lão Lâm, tôi có chuyện phải nói với ông..."
"Giữa chúng ta có gì không thể nói mà ông cứ rào trước đón sau?" Lâm Cố Phương nói. Quả thật chuyện này đối với Tống Long rất khó nói.
"Lão Lâm, Hàn Anh... thực ra vẫn chưa chết!"
Như sét đánh giữa trời quang. Lâm Cố Phong giật nảy mình, túm lấy cổ áo Tống Long mà lay giật.
"Ông nói sao?"
Tống Long nhìn ông ta bằng ánh mắt đau đớn.
"Năm xưa, tôi từng điều tra cái chết của Hàn Anh, nhưng tất cả mọi đầu mối dẫn đến cô ấy đều bị đứt đoạn. Những người tôi cần gặp đều chết trước khi tôi muốn gặp. Ông nghĩ xem, Viện Hải dương học Đông Bắc Cực công bố cái chết của cô ấy do sự cố lòng biển sâu có phải rất hợp lý không? Bởi xác cô ấy không bao giờ tìm thấy. Trong khi đó, một nhà báo muốn đào sâu về vụ này đã bị tai nạn giao thông ngay khi số đầu tiên được đăng lên. Nhà báo Triệu Vu Đồng là bị tai nạn sau khi bí mật gặp tôi. Những gì Hàn Anh nghiên cứu thực ra đã chạm phải một thế lực ngầm, cô ấy phải trả một cái giá đắt. Nhưng tôi không tin rằng Hàn Anh đã chết. Tôi biết cô ấy còn sống và ở đâu đó ở Hải Vực..."
"Tống Long, ông mê sảng rồi!"
"Lão Lâm, Tống Nguy... sau này nhờ ông để mắt tới!"
Hàn Anh là phu nhân của Tống thị, nhưng đối với Lâm Cố Phong, đó là cố nhân, là người trong lòng ông ta. Trước đây ba người bọn họ từng có một tuổi thơ tuyệt vời bên nhau, cùng lớn lên. Lâm Cố Phương yêu Hàn Anh, Tống Long cũng yêu Hàn Anh. Mặc dù giữa ông ta và Tống Long có sự cạnh tranh khốc liệt nhưng điều mà Hàn Anh lựa chọn là không thể thay đổi. Sau này, khi Hàn Anh trở thành Tống phu nhân, Lâm Cố Phương vẫn trân trọng bà như một người tri kỷ. Sự ra đi của Hàn Anh đã khiến cho hai người đàn ông - hai ông trùm khét tiếng trong giới kinh doanh của Hà Phong đau đớn khôn nguôi.
Lâm Cố Phương khe khẽ thở dài, xoa nhè nhẹ bàn tay mềm yếu của Tống Long, nói:
"Tôi rất lo cho thằng bé, nhưng tôi còn đang muốn hỏi ông, vì sao nó lại nhằm vào lá bài để lấy đi. Không ngờ, có người lại truy sát nó vì lá bài ấy. Rốt cuộc, ông cất giấu bí mật gì trong lá bài? Ông đã nói gì với thằng bé? Có liên quan gì tới Hàn Anh? Tôi muốn hỏi ông, ông mau trả lời đi!"
Mặc cho Lâm Cố Phương gặng hỏi, Tống Long vẫn im lìm nằm đấy. Có lẽ linh hồn của ông ta đã bay đi đâu, chỉ còn lại cái xác vĩnh viễn không dậy nổi. Lâm Cố Phương mệt mỏi đứng dậy, rời khỏi Tống thị.
Trên đường trở về Lâm thị, một chiếc xe tải lớn đâm thẳng vào xe của Lâm Cố Phương...
Tám giờ sáng, tại ngôi nhà hoang tại Trúc Sơn, Triệu Thanh, Mã Linh, Hải Tâm trình thẻ cảnh sát rồi đi vào hiện trường. Hiện trường đã được phong tỏa, nhưng khách du lịch vẫn đứng quay phim chụp ảnh phía vòng ngoài rất đông. Đây quả thật là một án mạng động trời đối với vùng bán sơn du lịch vốn rất yên tĩnh này.
Ngay bên ngoài ngôi nhà hoang, năm cái xác nằm rải rác không xa nhau là mấy. Một cảnh sát của Trúc Sơn tiến tới trao đổi:
"Có hai người bị giết tại cửa ra vào, ba người còn lại bị giết ở bên trong. Hiện trường có bảy dấu giày, đã xác định là của năm người bị giết, còn hai người kia, chiều cao khoảng một mét tám sau, một mét tám bảy, cân nặng khoảng bảy mươi kilogam trở xuống. Tất cả số người này đều bị giết cùng lúc vào khoảng mười giờ đêm qua..."
"Đã xác định danh tính chưa?" Triệu Thanh hỏi.
"Đã kiểm tra, thật kỳ lạ là tất cả đều không có trong hồ sơ của Cục Dân điều Liên Minh, chúng tôi đang nhờ bên E-Interpol kiểm tra quốc tịch quốc tế. Tuy nhiên, có khả năng đây là người của một tổ chức đánh thuê. Bọn chúng trang bị vũ khí rất chuyên nghiệp."
Mã Linh kéo Hải Tâm đi tới kiểm tra mấy cái xác. Hải Tâm vẻ mặt rất phức tạp, lật một cái xác.
"Mã Linh, em có nhận ra điều gì khác thường không?"
"Có, tất cả đều không có máu!"
"Đúng thế, những người này bị giết bởi cùng một thủ đoạn, đó là vặn cổ mà chết!"
Mã Linh: "Thời đại này còn có kẻ làm được việc đó sao. Lại còn giết cùng lúc, khá tàn bạo."
"Không những thế, tất cả đều chết nhanh và bất ngờ đến không kịp phản kháng!"
Mã Linh thẫn thờ. Hình ảnh này khiến cô nghĩ đến một người, nhưng cô không chắc lắm. Mức độ tàn bạo thật khó mà tưởng tượng. Cô kéo Hải Tâm đi vào phía trong.
Bên trong hiện trường cho thấy một vài vết máu dính trên chiếc ghế bằng sắt hoen rỉ, mấy đoạn xích sắt bị bẻ vụn vứt dưới đất. Nền đất có dấu vết của sự ẩu đả. Đạn vãi khắp nơi.
Mã Linh hỏi một cảnh sát đang ở phía trong:
"Vân tay thế nào?"
"Chỉ có vân tay của năm người đã chết, ngoài ra không có!"
"Lạ thật!" Mã Linh lẩm bẩm.
Cô thực sự khẳng định hai kẻ gây ra án mạng này là Tống Nguy và Diệp Minh. Chắc hẳn người ngồi trên cái ghế kia là Tống Nguy. Hắn ta bị xích lại, bị tra tấn, cho thấy máu ở hiện trường. Còn cái xích bị bẻ vụn kia... làm cho Mã Linh nhớ lại cái còng số tám trên tay Tống Nguy bị Diệp Minh bóp gãy vứt trong xe. Dù biết chắc kẻ gây ra đống lộn xộn này là giáo sư Diệp đáng kinh kia, nhưng thủ pháp giết người của Diệp Minh không khỏi khiến Mã Linh rùng mình.
"Thế nào, có manh mối gì liên quan đến vụ án của chúng ta không?" Triệu Thanh sau khi xem xét hiện trường bên ngoài, đã đi vào trong. Trần Hải Tâm càng thêm trầm mặc:
"Cái cậu Tống Nguy ấy... rốt cuộc là người thế nào?"
"Trần đại ca, về lý mà nói, chúng ta không thể điều tra Tống Nguy vì vụ đốt sòng bài Lâm Cố Phương đã không đưa ra kiện cáo, thậm chí còn thông báo với truyền thông là giải quyết nội bộ do quan hệ giữa Lâm thị và Tống thị. Vì thế, không thể bắt Tống Nguy, chỉ có thể tìm cậu ta để hợp tác điều tra vụ ám sát tại safe house. Tuy nhiên, ngay cả vụ safe house chúng ta cũng không được công khai điều tra, bởi Mã Linh đã làm sai nguyên tắc, liên quan đến toàn Cục."
"Mẹ nó, thế bây giờ chúng ta điều tra cái gì?" Hải Tâm bực bội, khuôn mặt nhỏ gọn tuấn tú của anh giận dữ lên một chút là trông không khác gì một cậu học trò vừa bị bạn gái trêu ghẹo.
"Chúng ta phải tìm ra kẻ nào tấn công vào safe house, và những kẻ đó là ai? Cho đến nay, vẫn không có bất cứ đầu mối nào. Đây là một vụ án bí mật, buộc phải có câu trả lời." Mã Linh kết luận. Cô nói xong, liền cầm máy gọi về Đội đặc nhiệm.
"Từ Phong, nhờ cậu tra giúp tôi thông tin về giáo sư Diệp Minh, Học viện di truyền. Ờ, tôi giữ máy đây!"
Phía bên kia, Từ Phong nhanh chóng tra cứu hồ sơ, sau đó cậu báo cho Mã Linh. Mã Linh nghe điện thoại xong, quay sang Triệu Thanh và Hải Tâm.
"Em có chuyện cần nói với hai người. Trước tiên, cần rời khỏi đây đã!"
Thể loại: Vụ án, hành động, chiến tranh, đam mỹ
Phát hành độc quyền bởi Bạch Vân Thư Quán
Wattpad: bachvanthuquan
Gmail: bachvanthuquan
Fb: Bạch Vân Thư Quán
#hoalenh
#hoa_lenh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất