Chương 36: Hũ dấm của tôi
Diệp Minh đặt hắn xuống đất, giận dữ nói:
"Lo cái mạng mình đi, còn lo cho hắn!"
Tống Nguy mặc dù mũi xộc máu tươi nhưng vẫn "ngửi" ra mùi dấm chua nơi Diệp Minh, hắn ngậm miệng, chạy tới chiếc xe của Victor, lấy ra một chiếc ba lô, quăng theo hướng mà Victor vừa rơi.
Diệp Minh tức giận nhìn hắn:
"Còn lo cho hắn đến thế! Lần sau hắn tìm tới, dắt nhau tìm chết đi!"
Quả thật, Tống Nguy cũng biết với bản lĩnh của Victor thì dù có rơi xuống âm phủ gã vẫn có thể sống sót, tuy nhiên trong không khí lạnh đến âm độ như thế này mà tay không tấc sắt, gã cũng sẽ bị thiên nhiên dìm chết. Tống Nguy quăng ba lô quân dụng xuống theo gã là để gã sống sót. Hành động này của hắn không ngờ lại bị Diệp Minh bắt gọn.
Tống Nguy cười cười vỗ lưng anh nịnh:
"Được rồi, dù sao tôi cũng đâu có muốn giết người giống như anh."
"Bản lĩnh giết người của cậu cũng không kém tôi tí nào đâu, đừng có giả đần nữa."
Không hiểu vì tức giận khi thấy "thằng Tây mũi lõ" kia vừa cao lớn, đẹp trai hơn mình, lại thì thầm khuyên nhủ Tống Nguy trước khi ra tay, hay do quá căng thẳng sợ Tống Nguy mất mạng mà Diệp Minh bỗng nhiên nổi cáu.
Uỵch một cái, chẳng biết Diệp Minh ra tay nhanh cỡ nào mà Tống Nguy đã "nằm đất" ngay tại chỗ. Diệp Minh đứng dạng hai chân hai bên người Tống Nguy, trợn trừng mắt:
"Đừng có vừa vờn nhau vừa liếc mắt đưa tình, ông đây sẽ không tha cho cậu."
Nói xong, anh đá một phát thật mạnh vào mông hắn, hùng hổ quay trở lại xe trước con mắt khiếp đảm của mấy người đang đứng "xem phim hành động".
Tống Nguy phủi mông đứng dậy, uất ức trong lòng. Rõ ràng hắn vừa bị Victor đập cho một trận nhừ tử, hộc máu mồm máu mũi, lại còn vận toàn lực ra đối phó, toàn thân đầy thương tích, thế mà lại bị Diệp Minh coi là "vờn nhau", "liếc mắt đưa tình".
Đúng là nhà có hũ dấm, thích chua lúc nào thì chua lúc ấy!
Mã Linh vốn đã rất lo lắng cho Tống Nguy, giờ lại thấy hắn bị Diệp Minh vừa đánh vừa mắng không cầm lòng liền chạy tới dìu hắn. Tống Nguy lết được tới nơi bọn họ đứng thì máu me cũng đã đầy mặt, đã thế lưng còn như bị gãy xương, đau rút lên tận óc. Mã Linh căm hận nhìn Diệp Minh, kéo Tống Nguy về phía xe của bọn họ, liền bị Diệp Minh trừng mắt.
"Đi đâu! Vào xe ngay cho tôi!"
Mã Linh mặc dù vẫn rất sợ Diệp Minh, nhưng vì xót người trong mộng, liền ăn gan gấu, trừng mắt lên với anh:
"Anh có phải người không? Anh ấy bị thương nặng như vậy còn bị anh đánh mắng. Để tôi đưa anh ấy về xe trị thương."
Diệp Minh không thèm liếc Mã Linh lấy một cái, nói với Tống Nguy:
"Cậu cứ đi tới đó thử xem!"
Tống Nguy vốn không sợ Diệp Minh nhưng lại sợ hũ dấm này bốc mùi lên thì chua cả làng, lại khiến bọn Triệu Thanh, Hải Tâm cười vào mũi, nên đành nín nhịn, gỡ tay Mã Linh đang bám chặt lấy tay mình ra, lủi thủi chui vào trong xe. Mã Linh níu lấy hắn không được, liền đứng giậm chân tại chỗ, gào toáng lên:
"Con mẹ nhà anh, Diệp đồ tể, anh không phải bố của Tống Nguy..."
"Tôi chính là bố cậu ta!" Diệp Minh thản nhiên nói.
Mã Linh: "..."
"Triệu Thanh, Hải Tâm, trong số các người có ai lái được chiếc xe việt dã đằng kia không?" Diệp Minh hỏi. Triệu Thanh liền nói ngay:
"Được, để tôi lái chiếc đó!"
Tống Nguy từ trong xe thò cổ ra, kiến nghị:
"Đánh dịch ra lấy đường đi thôi, để xe lại chứ..."
Diệp Minh ấn cổ hắn lại vào trong xe, mắt trợn trắng. Tống Nguy rụt cổ lại, không dám ho he một tiếng, trong bụng thầm xin lỗi Victor nay gặp xui xẻo.
"Hũ dấm nhà mình hôm nay đến tháng, chịu khó đi bộ nha đồng nghiệp!"
Triệu Thanh cầm theo một ba lô vũ khí, liền tới lái chiếc xe việt dã chạy đi. Diệp Minh bảo Nhạc Ly cầm lái, còn mình thì ngồi ghế sau với Tống Nguy. Cả ba chiếc xe nối đuôi nhau lên đường.
Ngồi trong xe, Tống Nguy nghiêng mình ngồi dựa vào cửa xe, con đường vốn đã không bằng phẳng giờ trong lúc bị thương, hắn cứ như bị búa tạ giáng khắp gân cốt, mím chặt môi để không bật lên một tiếng rên vì đau.
Diệp Minh sau một hồi mặt đỏ, mắt vằn lên tia máu, giờ cũng đã dịu lại, liền nhìn sang người kia. Anh dơ tay kéo tay hắn, Tống Nguy giận dỗi giằng lại, lại bị Diệp Minh nắm chặt, giật mạnh về phía mình. Đau không chịu nổi, Tống Nguy đành để anh cầm tay mình.
Diệp Minh vận hỏa lực vào lòng bàn tay, truyền cho hắn hơi ấm. Sau đó, anh ra hiệu cho hắn quay lưng lại, luồn bàn tay từ dưới vạt áo lên trên, xoa một vòng quanh lưng. Bàn tay Diệp Minh di chuyển đến đâu, Tống Nguy cảm thấy một luồng khí nóng tràn vào cơ thể đến đấy. Những cơn đau nhức khắp cơ thể dần dần dịu đi, mắt hắn lờ đờ như muốn ngủ.
"Dễ chịu quá, Minh Minh!"
Sau khi dùng hỏa lực trị thương cho Tống Nguy, Diệp Minh bắt đầu nhìn khuôn mặt bị cào xước rớm đầy máu của hắn. Anh lục ba lô lấy đồ y tế, bắt đầu rửa vết thương trên mặt hắn. Cuối cùng là áp bàn tay lên má hắn. Vết thương trên mặt dần dần hết tấy đỏ, chỉ còn lại những vết xước ngoài da lờ mờ.
Làm xong mấy việc đó, Diệp Minh thấm mệt. Vừa nãy anh dùng khá nhiều thần lực vào để cứu Tống Nguy và ném Victor xuống vực, giờ lại vận lực chữa lành vết thương cho hắn, thành ra hao tổn khá nhiều. Diệp Minh nhắm mắt, dựa vào ghế âm thầm vận nội công phục hồi.
Tống Nguy sau khi được chữa thương lại còn được truyền thêm hỏa khí vào cơ thể, thấy ấm áp dễ chịu, liền ngả vào người anh ngủ ngon lành.
Phía sau, Mã Linh lái xe, Hải Tâm ngồi kế bên, đầu óc của bác sĩ pháp y không ngừng nhảy số.
"Mã Linh, chơi với Tống Nguy lâu như vậy, em có biết cậu ta là điệp viên sát thủ của C.S.I không?"
"Em không biết một chút nào. Từ trước đến giờ anh ấy vốn chỉ là một công tử ăn chơi, phá gia chi tử, đua xe, đánh bạc, mỹ nhân... "
"Thực sự là che dấu thân phận cũng quá tốt đi. Theo như Nhạc Ly nói thì Tống Nguy đã rời bỏ tổ chức nên bị truy sát. Lần này, không biết C.S.I còn phái theo bao nhiêu sát thủ để giết cậu ta. Chúng ta đi cùng bọn họ chẳng phải là nướng mạng sao?"
"Họ đâu có ép chúng ta đi theo, là mọi người tự nguyện mà. Hơn nữa, chúng ta cũng đang bị truy sát."
"Tống Nguy ấy, thật sự khó lường. Không biết cậu ta còn giấu bao nhiêu bí mật nữa. Còn cả Diệp Minh, thú thật, anh cũng không biết tụi mình đang dây vào những loại người nào, bây giờ tách bọn họ ra thì cơ hội sống sót còn cao hơn đấy. Em nghĩ sao?"
"Anh nói cũng đúng, nhưng em không thể rời bỏ Tống Nguy được. Bằng hữu hoạn nạn có nhau, em sẽ giúp anh ấy tìm được mẹ mình, đồng thời, là một cảnh sát, em cũng muốn phá vụ án này. Ba mẹ của Triệu Thanh cũng vì vụ án này mà bỏ mạng oan uổng, em muốn giúp anh ấy đòi lại công bằng. Còn nữa, trong cục cảnh sát không biết có bao nhiêu người đứng về phía bọn chúng, em muốn lôi tất cả ra ánh sáng, kể cả Lâm Nhược Hàn."
Hải Tâm thở dài. Xem ra bây giờ muốn đào ngũ cũng chỉ có mình anh. Thôi thì đâm lao theo lao vậy.
Ba chiếc xe nối đuôi nhau đi trên con đường độc đạo quanh co từ ngọn núi này cắt ngang ngọn núi khác. Trời càng về chiều càng bắt đầu mùi mịt.
Dưới một thung lũng, Victor Alferov tìm thấy ba lô quân dụng của mình ở sâu dưới đáy vực, gã nhặt ba lô rồi bám theo móc sắt leo ngược lên trên đường cái. Trời thật lạnh, sương mù cũng giăng kín chân núi, cách mười mét phía trước hoàn toàn không nhìn thấy gì. Victor lục ba lô lấy ra một ống thuốc, dốc vào miệng, lấy thêm áo jacket mặc ra ngoài, giắt một khẩu súng vào túi quần rồi đi bộ về hướng Cổ Thành.
Trong trái tim sắt đá của gã, cái lạnh của Trùng Sơn không thể nào dập tắt được một ngọn lửa nhỏ đã ấm lên. Những năm tháng xa xăm vốn đã bị chôn vùi cùng vụ nổ bỗng ào ạt quay trở lại. Hôm nay, gã nhìn thấy cố nhân đã trưởng thành, là một thanh niên gầy gò mà ấm áp. Không như bọn gã, những kẻ đã "tốt nghiệp" đều mang trong trong mình một dòng máu lạnh, coi giết người là nhiệm vụ, là lý do để tồn tại, người kia dường như đã được sống cuộc sống của một con người.
"Victor, tôi lạnh!"
"JJ, không sao đâu, chịu khó một chút, tôi ôm cậu đây!"
"Ôm chặt lấy tôi, thêm chút nữa, Victor!"
"Đừng sợ, đừng cho chúng thấy nỗi sợ hãi của cậu!"
"Tôi không sợ!"
"Tốt lắm, JJ!"
Trong căn hầm lạnh tối tăm ở một nơi nào đó ở ApsTown, hai đứa trẻ đã ôm chặt lấy nhau, vượt qua những đêm tăm tối và chết chóc như thế...
"JJ, sống cùng cậu thật tốt, chết cùng cậu cũng rất tốt!" Victor thì thầm trong lòng, sải bước chân cô độc trên con đường lạnh giá, mù sương...
Đi hơn hai giờ đồng hồ, bọn Tống Nguy đã thoát khỏi con đường núi gập ghềnh, hai bên đã không còn vực thẳm và vách núi mà là đồng bằng trải dài ngút ngát. Đây là một vùng nông thôn của Cổ Lăng, dẫn vào Cổ Thành. Loáng thoáng hai bên đường xuất hiện những nhà dân trong ráng chiều bàng bạc sương tuyết. Triệu Thanh bình ổn lái chiếc xe việt dã đi phía trước, Nhạc Ly lái xe theo sau, tiếp theo là xe của Mã Linh cũng đang từ từ tiến vào con đường bằng phẳng. Hai bên là những vườn nho xanh ngắt, tạo nên một khung cảnh rất đỗi bình yên.
Nhạc Ly giờ đây đã bình tĩnh lại, trầm ổn lái xe. Phía sau, Tống Nguy đã ngủ, còn Diệp Minh nhắm mắt dưỡng thần. Có lẽ trong suốt mấy ngày qua, đây là khoảng thời gian bình yên nhất đối với Nhạc Ly. Những sự cố cứ thế xảy ra dồn dập khiến cậu không còn thời gian để ngẫm nghĩ vì sao mình bỗng nhiên bị cuốn vào chuyện này. Vốn là một sinh viên hiền lành hướng nội, cả ngày cắm mặt vào thiết bị nghiên cứu, cậu bỗng nhiên bị truy sát, vào sinh ra tử.
Ban đầu cậu rất hoảng sợ, nhưng sau nhiều lần sống chết, cậu thấy dường như mình đã quen với cuộc sống nguy hiểm như thế này. Đứng trước làn đạn, cậu không còn bật khóc như trẻ con nữa mà bình tĩnh đối mặt với nó. Tuy nhiên, cậu cảm thấy mình thực sự không giúp được gì nhiều mà giáo sư luôn phải lo lắng, bảo vệ cho cậu. Cậu thầm nhủ sẽ phải học cách chiến đấu để đỡ làm vướng chân mọi người.
Thể loại: Vụ án, hành động, chiến tranh, đam mỹ; Phát hành độc quyền bởi Bạch Vân Thư Quán; Wattpad: bachvanthuquan; Gmail: bachvanthuquan; Fb: Bạch Vân Thư Quán
#hoalenh
#hoa_lenh
"Lo cái mạng mình đi, còn lo cho hắn!"
Tống Nguy mặc dù mũi xộc máu tươi nhưng vẫn "ngửi" ra mùi dấm chua nơi Diệp Minh, hắn ngậm miệng, chạy tới chiếc xe của Victor, lấy ra một chiếc ba lô, quăng theo hướng mà Victor vừa rơi.
Diệp Minh tức giận nhìn hắn:
"Còn lo cho hắn đến thế! Lần sau hắn tìm tới, dắt nhau tìm chết đi!"
Quả thật, Tống Nguy cũng biết với bản lĩnh của Victor thì dù có rơi xuống âm phủ gã vẫn có thể sống sót, tuy nhiên trong không khí lạnh đến âm độ như thế này mà tay không tấc sắt, gã cũng sẽ bị thiên nhiên dìm chết. Tống Nguy quăng ba lô quân dụng xuống theo gã là để gã sống sót. Hành động này của hắn không ngờ lại bị Diệp Minh bắt gọn.
Tống Nguy cười cười vỗ lưng anh nịnh:
"Được rồi, dù sao tôi cũng đâu có muốn giết người giống như anh."
"Bản lĩnh giết người của cậu cũng không kém tôi tí nào đâu, đừng có giả đần nữa."
Không hiểu vì tức giận khi thấy "thằng Tây mũi lõ" kia vừa cao lớn, đẹp trai hơn mình, lại thì thầm khuyên nhủ Tống Nguy trước khi ra tay, hay do quá căng thẳng sợ Tống Nguy mất mạng mà Diệp Minh bỗng nhiên nổi cáu.
Uỵch một cái, chẳng biết Diệp Minh ra tay nhanh cỡ nào mà Tống Nguy đã "nằm đất" ngay tại chỗ. Diệp Minh đứng dạng hai chân hai bên người Tống Nguy, trợn trừng mắt:
"Đừng có vừa vờn nhau vừa liếc mắt đưa tình, ông đây sẽ không tha cho cậu."
Nói xong, anh đá một phát thật mạnh vào mông hắn, hùng hổ quay trở lại xe trước con mắt khiếp đảm của mấy người đang đứng "xem phim hành động".
Tống Nguy phủi mông đứng dậy, uất ức trong lòng. Rõ ràng hắn vừa bị Victor đập cho một trận nhừ tử, hộc máu mồm máu mũi, lại còn vận toàn lực ra đối phó, toàn thân đầy thương tích, thế mà lại bị Diệp Minh coi là "vờn nhau", "liếc mắt đưa tình".
Đúng là nhà có hũ dấm, thích chua lúc nào thì chua lúc ấy!
Mã Linh vốn đã rất lo lắng cho Tống Nguy, giờ lại thấy hắn bị Diệp Minh vừa đánh vừa mắng không cầm lòng liền chạy tới dìu hắn. Tống Nguy lết được tới nơi bọn họ đứng thì máu me cũng đã đầy mặt, đã thế lưng còn như bị gãy xương, đau rút lên tận óc. Mã Linh căm hận nhìn Diệp Minh, kéo Tống Nguy về phía xe của bọn họ, liền bị Diệp Minh trừng mắt.
"Đi đâu! Vào xe ngay cho tôi!"
Mã Linh mặc dù vẫn rất sợ Diệp Minh, nhưng vì xót người trong mộng, liền ăn gan gấu, trừng mắt lên với anh:
"Anh có phải người không? Anh ấy bị thương nặng như vậy còn bị anh đánh mắng. Để tôi đưa anh ấy về xe trị thương."
Diệp Minh không thèm liếc Mã Linh lấy một cái, nói với Tống Nguy:
"Cậu cứ đi tới đó thử xem!"
Tống Nguy vốn không sợ Diệp Minh nhưng lại sợ hũ dấm này bốc mùi lên thì chua cả làng, lại khiến bọn Triệu Thanh, Hải Tâm cười vào mũi, nên đành nín nhịn, gỡ tay Mã Linh đang bám chặt lấy tay mình ra, lủi thủi chui vào trong xe. Mã Linh níu lấy hắn không được, liền đứng giậm chân tại chỗ, gào toáng lên:
"Con mẹ nhà anh, Diệp đồ tể, anh không phải bố của Tống Nguy..."
"Tôi chính là bố cậu ta!" Diệp Minh thản nhiên nói.
Mã Linh: "..."
"Triệu Thanh, Hải Tâm, trong số các người có ai lái được chiếc xe việt dã đằng kia không?" Diệp Minh hỏi. Triệu Thanh liền nói ngay:
"Được, để tôi lái chiếc đó!"
Tống Nguy từ trong xe thò cổ ra, kiến nghị:
"Đánh dịch ra lấy đường đi thôi, để xe lại chứ..."
Diệp Minh ấn cổ hắn lại vào trong xe, mắt trợn trắng. Tống Nguy rụt cổ lại, không dám ho he một tiếng, trong bụng thầm xin lỗi Victor nay gặp xui xẻo.
"Hũ dấm nhà mình hôm nay đến tháng, chịu khó đi bộ nha đồng nghiệp!"
Triệu Thanh cầm theo một ba lô vũ khí, liền tới lái chiếc xe việt dã chạy đi. Diệp Minh bảo Nhạc Ly cầm lái, còn mình thì ngồi ghế sau với Tống Nguy. Cả ba chiếc xe nối đuôi nhau lên đường.
Ngồi trong xe, Tống Nguy nghiêng mình ngồi dựa vào cửa xe, con đường vốn đã không bằng phẳng giờ trong lúc bị thương, hắn cứ như bị búa tạ giáng khắp gân cốt, mím chặt môi để không bật lên một tiếng rên vì đau.
Diệp Minh sau một hồi mặt đỏ, mắt vằn lên tia máu, giờ cũng đã dịu lại, liền nhìn sang người kia. Anh dơ tay kéo tay hắn, Tống Nguy giận dỗi giằng lại, lại bị Diệp Minh nắm chặt, giật mạnh về phía mình. Đau không chịu nổi, Tống Nguy đành để anh cầm tay mình.
Diệp Minh vận hỏa lực vào lòng bàn tay, truyền cho hắn hơi ấm. Sau đó, anh ra hiệu cho hắn quay lưng lại, luồn bàn tay từ dưới vạt áo lên trên, xoa một vòng quanh lưng. Bàn tay Diệp Minh di chuyển đến đâu, Tống Nguy cảm thấy một luồng khí nóng tràn vào cơ thể đến đấy. Những cơn đau nhức khắp cơ thể dần dần dịu đi, mắt hắn lờ đờ như muốn ngủ.
"Dễ chịu quá, Minh Minh!"
Sau khi dùng hỏa lực trị thương cho Tống Nguy, Diệp Minh bắt đầu nhìn khuôn mặt bị cào xước rớm đầy máu của hắn. Anh lục ba lô lấy đồ y tế, bắt đầu rửa vết thương trên mặt hắn. Cuối cùng là áp bàn tay lên má hắn. Vết thương trên mặt dần dần hết tấy đỏ, chỉ còn lại những vết xước ngoài da lờ mờ.
Làm xong mấy việc đó, Diệp Minh thấm mệt. Vừa nãy anh dùng khá nhiều thần lực vào để cứu Tống Nguy và ném Victor xuống vực, giờ lại vận lực chữa lành vết thương cho hắn, thành ra hao tổn khá nhiều. Diệp Minh nhắm mắt, dựa vào ghế âm thầm vận nội công phục hồi.
Tống Nguy sau khi được chữa thương lại còn được truyền thêm hỏa khí vào cơ thể, thấy ấm áp dễ chịu, liền ngả vào người anh ngủ ngon lành.
Phía sau, Mã Linh lái xe, Hải Tâm ngồi kế bên, đầu óc của bác sĩ pháp y không ngừng nhảy số.
"Mã Linh, chơi với Tống Nguy lâu như vậy, em có biết cậu ta là điệp viên sát thủ của C.S.I không?"
"Em không biết một chút nào. Từ trước đến giờ anh ấy vốn chỉ là một công tử ăn chơi, phá gia chi tử, đua xe, đánh bạc, mỹ nhân... "
"Thực sự là che dấu thân phận cũng quá tốt đi. Theo như Nhạc Ly nói thì Tống Nguy đã rời bỏ tổ chức nên bị truy sát. Lần này, không biết C.S.I còn phái theo bao nhiêu sát thủ để giết cậu ta. Chúng ta đi cùng bọn họ chẳng phải là nướng mạng sao?"
"Họ đâu có ép chúng ta đi theo, là mọi người tự nguyện mà. Hơn nữa, chúng ta cũng đang bị truy sát."
"Tống Nguy ấy, thật sự khó lường. Không biết cậu ta còn giấu bao nhiêu bí mật nữa. Còn cả Diệp Minh, thú thật, anh cũng không biết tụi mình đang dây vào những loại người nào, bây giờ tách bọn họ ra thì cơ hội sống sót còn cao hơn đấy. Em nghĩ sao?"
"Anh nói cũng đúng, nhưng em không thể rời bỏ Tống Nguy được. Bằng hữu hoạn nạn có nhau, em sẽ giúp anh ấy tìm được mẹ mình, đồng thời, là một cảnh sát, em cũng muốn phá vụ án này. Ba mẹ của Triệu Thanh cũng vì vụ án này mà bỏ mạng oan uổng, em muốn giúp anh ấy đòi lại công bằng. Còn nữa, trong cục cảnh sát không biết có bao nhiêu người đứng về phía bọn chúng, em muốn lôi tất cả ra ánh sáng, kể cả Lâm Nhược Hàn."
Hải Tâm thở dài. Xem ra bây giờ muốn đào ngũ cũng chỉ có mình anh. Thôi thì đâm lao theo lao vậy.
Ba chiếc xe nối đuôi nhau đi trên con đường độc đạo quanh co từ ngọn núi này cắt ngang ngọn núi khác. Trời càng về chiều càng bắt đầu mùi mịt.
Dưới một thung lũng, Victor Alferov tìm thấy ba lô quân dụng của mình ở sâu dưới đáy vực, gã nhặt ba lô rồi bám theo móc sắt leo ngược lên trên đường cái. Trời thật lạnh, sương mù cũng giăng kín chân núi, cách mười mét phía trước hoàn toàn không nhìn thấy gì. Victor lục ba lô lấy ra một ống thuốc, dốc vào miệng, lấy thêm áo jacket mặc ra ngoài, giắt một khẩu súng vào túi quần rồi đi bộ về hướng Cổ Thành.
Trong trái tim sắt đá của gã, cái lạnh của Trùng Sơn không thể nào dập tắt được một ngọn lửa nhỏ đã ấm lên. Những năm tháng xa xăm vốn đã bị chôn vùi cùng vụ nổ bỗng ào ạt quay trở lại. Hôm nay, gã nhìn thấy cố nhân đã trưởng thành, là một thanh niên gầy gò mà ấm áp. Không như bọn gã, những kẻ đã "tốt nghiệp" đều mang trong trong mình một dòng máu lạnh, coi giết người là nhiệm vụ, là lý do để tồn tại, người kia dường như đã được sống cuộc sống của một con người.
"Victor, tôi lạnh!"
"JJ, không sao đâu, chịu khó một chút, tôi ôm cậu đây!"
"Ôm chặt lấy tôi, thêm chút nữa, Victor!"
"Đừng sợ, đừng cho chúng thấy nỗi sợ hãi của cậu!"
"Tôi không sợ!"
"Tốt lắm, JJ!"
Trong căn hầm lạnh tối tăm ở một nơi nào đó ở ApsTown, hai đứa trẻ đã ôm chặt lấy nhau, vượt qua những đêm tăm tối và chết chóc như thế...
"JJ, sống cùng cậu thật tốt, chết cùng cậu cũng rất tốt!" Victor thì thầm trong lòng, sải bước chân cô độc trên con đường lạnh giá, mù sương...
Đi hơn hai giờ đồng hồ, bọn Tống Nguy đã thoát khỏi con đường núi gập ghềnh, hai bên đã không còn vực thẳm và vách núi mà là đồng bằng trải dài ngút ngát. Đây là một vùng nông thôn của Cổ Lăng, dẫn vào Cổ Thành. Loáng thoáng hai bên đường xuất hiện những nhà dân trong ráng chiều bàng bạc sương tuyết. Triệu Thanh bình ổn lái chiếc xe việt dã đi phía trước, Nhạc Ly lái xe theo sau, tiếp theo là xe của Mã Linh cũng đang từ từ tiến vào con đường bằng phẳng. Hai bên là những vườn nho xanh ngắt, tạo nên một khung cảnh rất đỗi bình yên.
Nhạc Ly giờ đây đã bình tĩnh lại, trầm ổn lái xe. Phía sau, Tống Nguy đã ngủ, còn Diệp Minh nhắm mắt dưỡng thần. Có lẽ trong suốt mấy ngày qua, đây là khoảng thời gian bình yên nhất đối với Nhạc Ly. Những sự cố cứ thế xảy ra dồn dập khiến cậu không còn thời gian để ngẫm nghĩ vì sao mình bỗng nhiên bị cuốn vào chuyện này. Vốn là một sinh viên hiền lành hướng nội, cả ngày cắm mặt vào thiết bị nghiên cứu, cậu bỗng nhiên bị truy sát, vào sinh ra tử.
Ban đầu cậu rất hoảng sợ, nhưng sau nhiều lần sống chết, cậu thấy dường như mình đã quen với cuộc sống nguy hiểm như thế này. Đứng trước làn đạn, cậu không còn bật khóc như trẻ con nữa mà bình tĩnh đối mặt với nó. Tuy nhiên, cậu cảm thấy mình thực sự không giúp được gì nhiều mà giáo sư luôn phải lo lắng, bảo vệ cho cậu. Cậu thầm nhủ sẽ phải học cách chiến đấu để đỡ làm vướng chân mọi người.
Thể loại: Vụ án, hành động, chiến tranh, đam mỹ; Phát hành độc quyền bởi Bạch Vân Thư Quán; Wattpad: bachvanthuquan; Gmail: bachvanthuquan; Fb: Bạch Vân Thư Quán
#hoalenh
#hoa_lenh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất