Chương 38: Anh ở đâu
Nơi bọn họ ở là một khách sạn khá lớn tại Cổ Thành. Lúc được bọn Triệu Thanh đưa đến đây, Tống Nguy hoàn toàn hôn mê. Lúc này đã là tối của ngày hôm sau, Tống Nguy tỉnh táo lại đôi chút. Vết thương của hắn từ trận chiến với Victor đã được Diệp Minh chữa qua giờ đã lành, chỉ còn vài vết xước nhỏ trên mặt. Còn vụ đâm xe hôm qua, hắn bị va đập mạnh vùng đầu, toạc một miếng trên trán đã được Mã Linh băng bó cẩn thận. Đối với một người đối mặt với thương tích và chết chóc nhiều như Tống Nguy thì mấy vết thương nhỏ này thực sự không đáng kể.
Tống Nguy ở chung một phòng với Nhạc Ly, nhưng kể từ hôm qua khi cậu ta sốt miên man, liền được Hải Tâm ôm về phòng của mình chườm hạ sốt và chăm sóc. Hiện tại Mã Linh luôn ở trong phòng của Tống Nguy canh chừng hắn.
Mã Linh đang ngồi bên bàn lau khẩu Raygun, thấy Tống Nguy dậy liền chạy tới đỡ hắn. Tống Nguy xua cô:
"Tránh ra tránh ra, đừng làm như tôi là người tàn phế rồi ấy!"
Mã Linh nhăn nhó nhìn hắn:
"Không tàn phế thì cũng chưa khỏe lại được. Anh cứ ở yên đấy, cần gì tôi sẽ lấy giúp anh!"
Tống Nguy đứng dậy, đi vào toilet. Một lúc sau hắn đi ra, trông mặt cũng đã bớt tối hơn một chút. Thứ đầu tiên mà hắn nhìn vào đó chính là ba lô của Diệp Minh ai đó đã mang về đặt ở tủ đầu giường, tim lại nhói lên một cái. Hắn tiến lại gần, chạm vào nó, cũng chẳng buồn để ý thái độ đau lòng của Mã Linh.
Vật còn đây, người không còn nữa!
Tống Nguy nhẹ tay kéo khóa ba lô, thấy ở bên trong là quần áo của Diệp Minh, kể cả những bộ mà hắn từng mặc chung, được giặt thơm tho và gấp ngay ngắn. Đống đồ lót hoa hoét mà anh mua cho hắn cũng được cẩn thận đặt trong một ngăn. Những thứ đồ dùng lặt vặt của hai người cũng được anh cất cẩn thận. Máy tính của Diệp Minh, một tập tài liệu nghiên cứu gen X, và... một thứ Tống Nguy chưa nhìn thấy bao giờ: đồng hồ quả quýt thời xưa trông rất cũ kỹ. Cậu cầm lên tay, dây đồng hồ nhỏ mạ vàng kêu lanh canh. Tống Nguy vô thức bật nắp đồng hồ. Nó vẫn chạy đúng giờ. Phía trong, ở phần gương gắn một tấm ảnh nhỏ. Thực ra nó không hẳn là tấm ảnh mà là một bức vẽ bằng mực cổ cực kỳ tinh xảo, chân dung của một người... là hắn.
Nhưng "Tống Nguy" trong bức vẽ nhỏ này lại để tóc dài xõa xuống bờ vai... đôi mắt sáng tinh anh, lông mày rậm vuông góc trên khuôn mặt như chạm khắc. Bên sườn mặt, một bím tóc nhỏ được tết khéo léo, đuôi bím tóc để rơi xuống ngực, đính vài hạt trân châu. Hình ảnh này khiến cho hắn liên tưởng tới những bộ phim cổ trang thời kỳ trước.
"Lãnh Vu Thần..." Tống Nguy khẽ lẩm bẩm. Hắn là người có trí nhớ siêu việt, nhưng hình ảnh của vị vua đoản mệnh này dường như chưa từng xuất hiện trong sách lịch sử hay các tư liệu nào mà hắn biết. Dường như giai đoạn về ông ta đã dần được xóa bỏ trong mọi tư liệu lịch sử, chỉ còn cái tên được nhắc đến trong lịch sử thời Đại Đế. Nhìn vào gương mặt như tạc tượng này... chẳng trách Diệp Minh nhìn thấy hắn là nhận nhầm người. Tim hắn lại thêm một trận co thắt nữa.
Sau một hồi chìm đắm trong thế giới đau khổ của mình, Tống Nguy cuối cùng cũng kéo khóa túi lại, khe khẽ vuốt ve bề mặt vải ram ráp của nó, rồi đứng dậy.
"Tôi qua xem Nhạc Ly thế nào!" Tống Nguy nói. Mã Linh cũng cất súng, đứng dậy theo.
Hai người liền sang phòng Hải Tâm. Lúc này, Nhạc Ly đang ngồi trên giường ăn cháo, Hải Tâm ngồi bên cạnh trò chuyện với cậu. Mắt Nhạc Ly vẫn đỏ hoe, khi nhìn thấy Tống Nguy, cậu bèn cụp mắt xuống.
"Nhạc Ly..."
Tống Nguy bỏ qua thái độ của cậu ta, định hỏi han một chút. Nói cho cùng, cái chết của Diệp Minh cũng là sự đả kích rất lớn với Nhạc Ly. Dường như cậu không thể chấp nhận sự thật này, cho đến giờ vẫn còn không tin là thầy đã ra đi.
Nhạc Ly đưa bát cháo vào tay Hải Tâm, nói với anh:
"Em không ăn nữa. Em muốn nói chuyện riêng với Tống Nguy!"
Hải Tâm cầm bát cháo, kéo Mã Linh đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại hai kẻ cô đơn lạc loài. Tống Nguy ngồi xuống bên cạnh Nhạc Ly, thực sự rất muốn ôm lấy cậu ta mà khóc lên. Dù sao, lúc này chỉ có Nhạc Ly là thấu hiểu nhất nỗi lòng của hắn.
"Nhạc Ly, tôi xin lỗi... đều là tại tôi!"
"Lần này không phải lỗi của anh, chúng nhằm vào thầy." Nhạc Ly phân minh nói.
"Tống Nguy, anh định đi tìm thầy thật sao?"
"Ừ!"
"Tôi cũng muốn đi!"
"Không được, tôi không thể mang theo cậu. Tôi không muốn cậu bị tổn thương lần nữa. Tôi có một nơi có thể gửi cậu tới đó, rất an toàn..."
"Anh nhất định phải cho tôi đi mới có thể tìm được thầy!" Nhạc Ly vừa nói vừa với lấy cái máy tính để trên tủ đầu giường, mở nó ra, nhanh chóng thực hiện một loạt thao tác trước sự khó hiểu của Tống Nguy. Hơn một phút sau, cậu quay màn hình về phía Tống Nguy.
"Anh nhìn thấy hai điểm màu đỏ này không?"
"Có, chẳng lẽ..."
"Đúng vậy, điểm đang nhấp nháy này là của thầy, còn điểm rất rõ nét này là của anh. Một ngày trước, tôi đã bỏ một loại bột sinh học vào đồ uống của anh..."
Tống Nguy nhảy dựng:
"Tại sao? Thuốc gì vậy?"
"Là loại lân tinh sinh học. Tôi sợ anh ra ngoài chạy lung tung, thầy mất công đi tìm cho nên đã đưa cho anh vài chai nước chứa lân tinh sinh học. Không ngờ, anh và thầy lại ở chung, uống chung loại nước này. Lân tinh sinh học về cơ bản không làm tổn hại đến sức khỏe, nhưng trong vòng bốn mươi tám tiếng nó sẽ để lại một dư lượng phản ứng trong máu. Bằng cách kết nối tín hiệu tới người có mang lân tinh sinh học trong máu có thể truy vết tới. Phát minh này được thừa kế từ nghiên cứu gen X của thầy, tôi chỉ lập trình kết nối tới máy tính thôi." Nhạc Ly giải thích.
Tống Nguy thở dài, nhìn cậu như sinh vật lạ:
"Cậu có biết, chỉ bằng phát minh này thôi, nếu thế giới ngầm phát hiện ra, thì cậu sẽ trở thành món hàng đáng giá hàng tỷ đồng Liên Minh đấy!"
"Tôi biết. Thầy cũng không khuyến khích tôi dùng phát minh này, tôi là quá lo lắng cho thầy nên mới lén sử dụng. Bây giờ, chúng ta có thể tìm được thầy!"
Nhạc Ly zoom lớn màn hình, lập tức các địa điểm trên bản đồ hiện ra.
Một điểm ở ngay đây, chính là Tống Nguy, điểm kia...
"Thành phố Hà Phong!"
Cả hai bật thốt lên!
Bọn chúng đưa Diệp Minh quay lại thành phố Hà Phong, cả một chặng đường xa như vậy, rốt cuộc để làm gì?
"Chúng ta phải mau quay lại, nếu không trong vòng ba mươi sáu tiếng tiếng nữa, tín hiệu cũng sẽ mất." Nhạc Ly nói.
"Vậy, chúng ta ngay lập tức quay về!" Tống Nguy gấp gáp nói.
Nhạc Ly gật đầu thật mạnh: "Phải, ngay lập tức quay về!"
Triệu Thanh, Hải Tâm, Mã Linh thấy hai người nói lớn, liền xông vào. Nhạc Ly giải thích:
"Chúng tôi đã tìm ra địa điểm bọn chúng đưa thầy tới!"
"Ở đâu?" Cả ba cảnh sát đồng thanh hỏi.
"Thành phố Hà Phong!" Tống Nguy nói. "Giờ tôi sẽ quay lại, các vị tốt nhất nên ở đây, về Hà Phong, có thể cả ba người sẽ gặp nguy hiểm."
"Còn nguy hiểm gì được chứ? Chúng tôi cùng về Hà Phong. Cậu tìm được Diệp Minh nhưng chưa chắc cướp được người ra, chúng tôi sẽ hỗ trợ cậu!"
Tống Nguy thở dài, nghĩ có tranh cãi cũng vô ích. Liền nói:
"Được rồi, chúng ta bỏ lại toàn bộ tư trang, vũ khí, đi bằng đường hàng không quay trở về!"
Triệu Thanh, Mã Linh, Hải Tâm nhìn nhau. Số vũ khí này nếu bỏ lại sẽ bị cảnh sát Cổ Thành phát hiện, dấu thì cũng không biết dấu ở đâu, bỏ đi thì tiếc.
"Hay là thế này đi, Nhạc Ly, Hải Tâm ở lại đây chờ, ba chúng tôi sẽ quay về Hà Phong!"
Hải Tâm ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng đồng ý:
"Ba người là đủ mang anh ấy ra rồi. Tôi và Nhạc Ly sẽ ở lại đây!" Anh quay sang Nhạc Ly, nói: "Ngoan, ở lại đây, anh sẽ dạy em cách sử dụng vũ khí, em đi theo cũng chỉ làm vướng chân bọn họ."
Sau một hồi suy nghĩ, Nhạc Ly cũng cảm thấy sắp xếp như vậy cũng hợp lý, nhưng cậu còn có tâm tư, chần chừ mãi không nói nên lời. Tống Nguy vỗ vai cậu:
"Cậu yên tâm, tìm được Diệp Minh, chúng tôi sẽ đảm bảo cho anh ấy những thứ tốt nhất."
Nhạc Ly miễn cưỡng gật đầu, lục ba lô lấy ra một thiết bị nhỏ đưa cho Tống Nguy: "Cắm nó vào điện thoại hoặc máy tính của anh, càng gần điểm đến, bản đồ sẽ càng hiển thị rõ hơn, anh sẽ tìm thấy chính xác nơi của thầy."
Tống Nguy đút thiết bị vào túi, quay ra sắp xếp đồ đạc vào ba lô, sau đó khoác cả ba lô của Diệp Minh lên người.
Nhạc Ly đứng trong phòng nhìn Tống Nguy sắp đồ, mãi sau, cậu mới nói:
"Tống Nguy, nhớ cầm theo áo khoác của thầy?"
"Tôi..." Tống Nguy khựng lại. Hắn vốn nghĩ, chỉ mình hắn cố chấp không chịu thừa nhận cái chết của Diệp Minh, nhưng xem ra, Nhạc Ly cũng thế. Vừa mới hôm qua, Diệp Minh vẫn còn ở ngay bên hắn, bay lên đỡ hắn để hắn khỏi rơi xuống vực sâu, còn ôm hắn thật chặt như thể sợ hắn sẽ lại rơi đi đâu mất. Vòng tay ấy, sự ấm áp của vầng ngực ấy như vẫn còn quanh quẩn đâu đây, chưa bao giờ xa vắng.
"Tống Nguy, anh đang nghĩ gì thế? Tôi muốn anh đừng quên áo khoác cho thầy, nhỡ lúc đón được thầy ra ngoài, trời lạnh sẽ không có gì mặc." Nhạc Ly lại nói. Mỗi câu đều như quất một roi vào thứ đang đập đầy đau đớn trong ngực Tống Nguy. Người chết còn sợ lạnh sao?
"Ừ, tôi nhớ rồi."
Nhạc Ly đến bên cạnh Tống Nguy, giữ tay hắn lại:
"Này, anh nhìn tôi này, tôi không phải nói nhảm đâu. Tôi có linh cảm, thầy vẫn còn sống."
Tống Nguy vỗ vỗ tay cậu, gật đầu:
"Ừ, tôi cũng tin như thế!"
Tống Nguy nói dối cho qua. Quả nhiên, Nhạc Ly không thể chấp nhận cái chết của Diệp Minh. Nếu như lúc đó Nhạc Ly không ngất đi, mà mở mắt chứng kiến họng súng đen ngòm chĩa vào lưng Diệp Minh, nổ liền hai phát, máu của anh bắn tung lên, đập vào cửa kính, rơi trên mặt Tống Nguy... thì có lẽ cậu cũng không còn nói như vậy được nữa.
Hai phát đạn bắn ở cự ly gần, cộng với hai chân đã tàn phế, liệu còn có ai sống nổi cơ chứ. Nhớ lại cảnh tượng anh cố lết về phía hắn, lòng Tống Nguy lại đau đến chết đi sống lại.
Nhạc Ly không chịu bỏ tay khỏi Tống Nguy, còn giằng áo hắn thật mạnh:
"Tống Nguy, thầy không thể chết được. Trong cơ thể thầy có hỏa huyết, cơ chế tự chữa lành của hỏa huyết giúp thầy có thể bình phục rất nhanh..."
Tống Nguy dứt khoát kéo tay cậu ra, khoác ba lô trên vai, nói:
"Tôi biết chứ, anh ấy... với tôi, vĩnh viễn không bao giờ chết."
Hắn nhanh bước rời đi như chạy, cùng Mã Linh, Triệu Thanh bắt taxi ra sân bay.
Cổ Thành là một thành phố dịu dàng và phồn hoa trong sương...
Hoa đào ở Cổ Thành nở trên khắp lối đi, mọi con đường...
Tuyết rơi trên hoa đào, khiến chúng run lên từng hồi, nhưng vẫn kiên cường hứng lấy gió quyết, nở ra màu hồng nhạt, trải dài vĩnh hằng...
Tống Nguy ở chung một phòng với Nhạc Ly, nhưng kể từ hôm qua khi cậu ta sốt miên man, liền được Hải Tâm ôm về phòng của mình chườm hạ sốt và chăm sóc. Hiện tại Mã Linh luôn ở trong phòng của Tống Nguy canh chừng hắn.
Mã Linh đang ngồi bên bàn lau khẩu Raygun, thấy Tống Nguy dậy liền chạy tới đỡ hắn. Tống Nguy xua cô:
"Tránh ra tránh ra, đừng làm như tôi là người tàn phế rồi ấy!"
Mã Linh nhăn nhó nhìn hắn:
"Không tàn phế thì cũng chưa khỏe lại được. Anh cứ ở yên đấy, cần gì tôi sẽ lấy giúp anh!"
Tống Nguy đứng dậy, đi vào toilet. Một lúc sau hắn đi ra, trông mặt cũng đã bớt tối hơn một chút. Thứ đầu tiên mà hắn nhìn vào đó chính là ba lô của Diệp Minh ai đó đã mang về đặt ở tủ đầu giường, tim lại nhói lên một cái. Hắn tiến lại gần, chạm vào nó, cũng chẳng buồn để ý thái độ đau lòng của Mã Linh.
Vật còn đây, người không còn nữa!
Tống Nguy nhẹ tay kéo khóa ba lô, thấy ở bên trong là quần áo của Diệp Minh, kể cả những bộ mà hắn từng mặc chung, được giặt thơm tho và gấp ngay ngắn. Đống đồ lót hoa hoét mà anh mua cho hắn cũng được cẩn thận đặt trong một ngăn. Những thứ đồ dùng lặt vặt của hai người cũng được anh cất cẩn thận. Máy tính của Diệp Minh, một tập tài liệu nghiên cứu gen X, và... một thứ Tống Nguy chưa nhìn thấy bao giờ: đồng hồ quả quýt thời xưa trông rất cũ kỹ. Cậu cầm lên tay, dây đồng hồ nhỏ mạ vàng kêu lanh canh. Tống Nguy vô thức bật nắp đồng hồ. Nó vẫn chạy đúng giờ. Phía trong, ở phần gương gắn một tấm ảnh nhỏ. Thực ra nó không hẳn là tấm ảnh mà là một bức vẽ bằng mực cổ cực kỳ tinh xảo, chân dung của một người... là hắn.
Nhưng "Tống Nguy" trong bức vẽ nhỏ này lại để tóc dài xõa xuống bờ vai... đôi mắt sáng tinh anh, lông mày rậm vuông góc trên khuôn mặt như chạm khắc. Bên sườn mặt, một bím tóc nhỏ được tết khéo léo, đuôi bím tóc để rơi xuống ngực, đính vài hạt trân châu. Hình ảnh này khiến cho hắn liên tưởng tới những bộ phim cổ trang thời kỳ trước.
"Lãnh Vu Thần..." Tống Nguy khẽ lẩm bẩm. Hắn là người có trí nhớ siêu việt, nhưng hình ảnh của vị vua đoản mệnh này dường như chưa từng xuất hiện trong sách lịch sử hay các tư liệu nào mà hắn biết. Dường như giai đoạn về ông ta đã dần được xóa bỏ trong mọi tư liệu lịch sử, chỉ còn cái tên được nhắc đến trong lịch sử thời Đại Đế. Nhìn vào gương mặt như tạc tượng này... chẳng trách Diệp Minh nhìn thấy hắn là nhận nhầm người. Tim hắn lại thêm một trận co thắt nữa.
Sau một hồi chìm đắm trong thế giới đau khổ của mình, Tống Nguy cuối cùng cũng kéo khóa túi lại, khe khẽ vuốt ve bề mặt vải ram ráp của nó, rồi đứng dậy.
"Tôi qua xem Nhạc Ly thế nào!" Tống Nguy nói. Mã Linh cũng cất súng, đứng dậy theo.
Hai người liền sang phòng Hải Tâm. Lúc này, Nhạc Ly đang ngồi trên giường ăn cháo, Hải Tâm ngồi bên cạnh trò chuyện với cậu. Mắt Nhạc Ly vẫn đỏ hoe, khi nhìn thấy Tống Nguy, cậu bèn cụp mắt xuống.
"Nhạc Ly..."
Tống Nguy bỏ qua thái độ của cậu ta, định hỏi han một chút. Nói cho cùng, cái chết của Diệp Minh cũng là sự đả kích rất lớn với Nhạc Ly. Dường như cậu không thể chấp nhận sự thật này, cho đến giờ vẫn còn không tin là thầy đã ra đi.
Nhạc Ly đưa bát cháo vào tay Hải Tâm, nói với anh:
"Em không ăn nữa. Em muốn nói chuyện riêng với Tống Nguy!"
Hải Tâm cầm bát cháo, kéo Mã Linh đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại hai kẻ cô đơn lạc loài. Tống Nguy ngồi xuống bên cạnh Nhạc Ly, thực sự rất muốn ôm lấy cậu ta mà khóc lên. Dù sao, lúc này chỉ có Nhạc Ly là thấu hiểu nhất nỗi lòng của hắn.
"Nhạc Ly, tôi xin lỗi... đều là tại tôi!"
"Lần này không phải lỗi của anh, chúng nhằm vào thầy." Nhạc Ly phân minh nói.
"Tống Nguy, anh định đi tìm thầy thật sao?"
"Ừ!"
"Tôi cũng muốn đi!"
"Không được, tôi không thể mang theo cậu. Tôi không muốn cậu bị tổn thương lần nữa. Tôi có một nơi có thể gửi cậu tới đó, rất an toàn..."
"Anh nhất định phải cho tôi đi mới có thể tìm được thầy!" Nhạc Ly vừa nói vừa với lấy cái máy tính để trên tủ đầu giường, mở nó ra, nhanh chóng thực hiện một loạt thao tác trước sự khó hiểu của Tống Nguy. Hơn một phút sau, cậu quay màn hình về phía Tống Nguy.
"Anh nhìn thấy hai điểm màu đỏ này không?"
"Có, chẳng lẽ..."
"Đúng vậy, điểm đang nhấp nháy này là của thầy, còn điểm rất rõ nét này là của anh. Một ngày trước, tôi đã bỏ một loại bột sinh học vào đồ uống của anh..."
Tống Nguy nhảy dựng:
"Tại sao? Thuốc gì vậy?"
"Là loại lân tinh sinh học. Tôi sợ anh ra ngoài chạy lung tung, thầy mất công đi tìm cho nên đã đưa cho anh vài chai nước chứa lân tinh sinh học. Không ngờ, anh và thầy lại ở chung, uống chung loại nước này. Lân tinh sinh học về cơ bản không làm tổn hại đến sức khỏe, nhưng trong vòng bốn mươi tám tiếng nó sẽ để lại một dư lượng phản ứng trong máu. Bằng cách kết nối tín hiệu tới người có mang lân tinh sinh học trong máu có thể truy vết tới. Phát minh này được thừa kế từ nghiên cứu gen X của thầy, tôi chỉ lập trình kết nối tới máy tính thôi." Nhạc Ly giải thích.
Tống Nguy thở dài, nhìn cậu như sinh vật lạ:
"Cậu có biết, chỉ bằng phát minh này thôi, nếu thế giới ngầm phát hiện ra, thì cậu sẽ trở thành món hàng đáng giá hàng tỷ đồng Liên Minh đấy!"
"Tôi biết. Thầy cũng không khuyến khích tôi dùng phát minh này, tôi là quá lo lắng cho thầy nên mới lén sử dụng. Bây giờ, chúng ta có thể tìm được thầy!"
Nhạc Ly zoom lớn màn hình, lập tức các địa điểm trên bản đồ hiện ra.
Một điểm ở ngay đây, chính là Tống Nguy, điểm kia...
"Thành phố Hà Phong!"
Cả hai bật thốt lên!
Bọn chúng đưa Diệp Minh quay lại thành phố Hà Phong, cả một chặng đường xa như vậy, rốt cuộc để làm gì?
"Chúng ta phải mau quay lại, nếu không trong vòng ba mươi sáu tiếng tiếng nữa, tín hiệu cũng sẽ mất." Nhạc Ly nói.
"Vậy, chúng ta ngay lập tức quay về!" Tống Nguy gấp gáp nói.
Nhạc Ly gật đầu thật mạnh: "Phải, ngay lập tức quay về!"
Triệu Thanh, Hải Tâm, Mã Linh thấy hai người nói lớn, liền xông vào. Nhạc Ly giải thích:
"Chúng tôi đã tìm ra địa điểm bọn chúng đưa thầy tới!"
"Ở đâu?" Cả ba cảnh sát đồng thanh hỏi.
"Thành phố Hà Phong!" Tống Nguy nói. "Giờ tôi sẽ quay lại, các vị tốt nhất nên ở đây, về Hà Phong, có thể cả ba người sẽ gặp nguy hiểm."
"Còn nguy hiểm gì được chứ? Chúng tôi cùng về Hà Phong. Cậu tìm được Diệp Minh nhưng chưa chắc cướp được người ra, chúng tôi sẽ hỗ trợ cậu!"
Tống Nguy thở dài, nghĩ có tranh cãi cũng vô ích. Liền nói:
"Được rồi, chúng ta bỏ lại toàn bộ tư trang, vũ khí, đi bằng đường hàng không quay trở về!"
Triệu Thanh, Mã Linh, Hải Tâm nhìn nhau. Số vũ khí này nếu bỏ lại sẽ bị cảnh sát Cổ Thành phát hiện, dấu thì cũng không biết dấu ở đâu, bỏ đi thì tiếc.
"Hay là thế này đi, Nhạc Ly, Hải Tâm ở lại đây chờ, ba chúng tôi sẽ quay về Hà Phong!"
Hải Tâm ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng đồng ý:
"Ba người là đủ mang anh ấy ra rồi. Tôi và Nhạc Ly sẽ ở lại đây!" Anh quay sang Nhạc Ly, nói: "Ngoan, ở lại đây, anh sẽ dạy em cách sử dụng vũ khí, em đi theo cũng chỉ làm vướng chân bọn họ."
Sau một hồi suy nghĩ, Nhạc Ly cũng cảm thấy sắp xếp như vậy cũng hợp lý, nhưng cậu còn có tâm tư, chần chừ mãi không nói nên lời. Tống Nguy vỗ vai cậu:
"Cậu yên tâm, tìm được Diệp Minh, chúng tôi sẽ đảm bảo cho anh ấy những thứ tốt nhất."
Nhạc Ly miễn cưỡng gật đầu, lục ba lô lấy ra một thiết bị nhỏ đưa cho Tống Nguy: "Cắm nó vào điện thoại hoặc máy tính của anh, càng gần điểm đến, bản đồ sẽ càng hiển thị rõ hơn, anh sẽ tìm thấy chính xác nơi của thầy."
Tống Nguy đút thiết bị vào túi, quay ra sắp xếp đồ đạc vào ba lô, sau đó khoác cả ba lô của Diệp Minh lên người.
Nhạc Ly đứng trong phòng nhìn Tống Nguy sắp đồ, mãi sau, cậu mới nói:
"Tống Nguy, nhớ cầm theo áo khoác của thầy?"
"Tôi..." Tống Nguy khựng lại. Hắn vốn nghĩ, chỉ mình hắn cố chấp không chịu thừa nhận cái chết của Diệp Minh, nhưng xem ra, Nhạc Ly cũng thế. Vừa mới hôm qua, Diệp Minh vẫn còn ở ngay bên hắn, bay lên đỡ hắn để hắn khỏi rơi xuống vực sâu, còn ôm hắn thật chặt như thể sợ hắn sẽ lại rơi đi đâu mất. Vòng tay ấy, sự ấm áp của vầng ngực ấy như vẫn còn quanh quẩn đâu đây, chưa bao giờ xa vắng.
"Tống Nguy, anh đang nghĩ gì thế? Tôi muốn anh đừng quên áo khoác cho thầy, nhỡ lúc đón được thầy ra ngoài, trời lạnh sẽ không có gì mặc." Nhạc Ly lại nói. Mỗi câu đều như quất một roi vào thứ đang đập đầy đau đớn trong ngực Tống Nguy. Người chết còn sợ lạnh sao?
"Ừ, tôi nhớ rồi."
Nhạc Ly đến bên cạnh Tống Nguy, giữ tay hắn lại:
"Này, anh nhìn tôi này, tôi không phải nói nhảm đâu. Tôi có linh cảm, thầy vẫn còn sống."
Tống Nguy vỗ vỗ tay cậu, gật đầu:
"Ừ, tôi cũng tin như thế!"
Tống Nguy nói dối cho qua. Quả nhiên, Nhạc Ly không thể chấp nhận cái chết của Diệp Minh. Nếu như lúc đó Nhạc Ly không ngất đi, mà mở mắt chứng kiến họng súng đen ngòm chĩa vào lưng Diệp Minh, nổ liền hai phát, máu của anh bắn tung lên, đập vào cửa kính, rơi trên mặt Tống Nguy... thì có lẽ cậu cũng không còn nói như vậy được nữa.
Hai phát đạn bắn ở cự ly gần, cộng với hai chân đã tàn phế, liệu còn có ai sống nổi cơ chứ. Nhớ lại cảnh tượng anh cố lết về phía hắn, lòng Tống Nguy lại đau đến chết đi sống lại.
Nhạc Ly không chịu bỏ tay khỏi Tống Nguy, còn giằng áo hắn thật mạnh:
"Tống Nguy, thầy không thể chết được. Trong cơ thể thầy có hỏa huyết, cơ chế tự chữa lành của hỏa huyết giúp thầy có thể bình phục rất nhanh..."
Tống Nguy dứt khoát kéo tay cậu ra, khoác ba lô trên vai, nói:
"Tôi biết chứ, anh ấy... với tôi, vĩnh viễn không bao giờ chết."
Hắn nhanh bước rời đi như chạy, cùng Mã Linh, Triệu Thanh bắt taxi ra sân bay.
Cổ Thành là một thành phố dịu dàng và phồn hoa trong sương...
Hoa đào ở Cổ Thành nở trên khắp lối đi, mọi con đường...
Tuyết rơi trên hoa đào, khiến chúng run lên từng hồi, nhưng vẫn kiên cường hứng lấy gió quyết, nở ra màu hồng nhạt, trải dài vĩnh hằng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất