Quyển 1 Chương 15: Quyển 1 Chương 15
Mạc Tử Liên miết ngón tay theo đường viền sóng xanh rồi đẩy vạt áo trượt xuống cẳng tay người đang tựa vào lòng, cúi đầu hôn lên vết sẹo hình hoa méo mó trên vai hắn. Y đan tay vào bàn tay quấn băng kín mít của hắn, truyền chân khí. Đầu mày nhíu chặt của Quân Huyền chậm rãi dãn ra.
Nơi đóa hồng mai, từ khóe mắt y, một dòng chất lỏng đỏ như máu chậm rãi rỉ ra, chảy xuống gò má rồi tới bả vai người kia. Lư hương trước giường vẫn đang cháy, khói trắng như sương mù lượn lờ trôi giữa không trung, hương quế hoa thấm đượm từng tấc phòng.
"Cốc chủ." Một tiếng gõ cửa, giọng của Mạc Bát vang lên: "Tứ và Ngũ đã về."
Mạc Tử Liên mở mắt, bình thản dùng tay áo lau dấu máu trên vai Quân Huyền đi rồi kéo vạt áo ngay ngắn trở lại, bảo: "Nói họ chờ, ca ca sắp tỉnh rồi."
Y đặt người nằm xuống giường, đắp chăn lại rồi đứng lên đậy lư hương. Y bước tới bàn trang điểm, soi vào gương đồng, hờ hững lau đi vệt máu nhòe nhoẹt nơi gò má mà bắt đầu điểm trang. Nhưng khi với tay cầm hộp phấn, y liếc thấy thanh Diễm Dương qua khóe mắt, rũ mi, liền buông hộp phấn ra mà nắm lấy chuôi kiếm. Nắm rất lâu, một cách lạ lùng, bả vai hơi gồng lên mấy lần.
Rồi, y buông tay.
Đúng thế, đây là một bàn tay cầm kiếm nhưng lại không nâng nổi một thanh kiếm. Dù chỉ là kiếm của trẻ con.
Tiếng chuông. Những tiếng chuông thanh thúy, ngân nga như vọng tới từ một miền ký ức không xa, thấm đẫm hoài niệm.
Xen lẫn vào tiếng chuông là giọng cười đùa của Cửu Điệp. À... như mọi chiều, hắn đi gánh nước còn mặt trời nhỏ bám đuôi. Nó hát với chất giọng trong veo và khẩu âm là lạ, nhưng ngày càng trượt xa dần... khiến lòng hắn hoảng hốt.
Tim của hắn hồi hộp đập mạnh như trống đánh. Mặt đất chợt rung chuyển dữ dội và sụp xuống, xé toạc dư ảnh tuổi thơ.
Hắn run bắn mình mở bừng mắt và lập tức bị hai mũi thương chói lòa nóng như lửa đâm mạnh vào giác mạc khiến phải vội vàng nâng tay ôm chặt lấy mắt, kinh hãi thở dốc.
"Huynh đài không nên như thế." Một bàn tay ấm áp chạm vào đôi tay hắn, người ấy nói: "Mắt huynh đã bị tổn thương, không thể tiếp nhận quá nhiều ánh sáng. Nhắm mắt lại... phải nhắm lại mới được thả tay xuống. Không sao, đừng sợ, ta hứa huynh sẽ ổn thôi."
Quân Huyền đè nén cảm giác rối loạn nghe theo, nhịp thở thả chậm để trấn an bản thân rồi buông tay xuống: "Đa tạ các hạ đã ra tay tương trợ, Quân mỗ sẽ nhớ kỹ ân tình này, tương lai nhất định báo đáp."
"Các hạ?" Âm điệu ngân lên cao hơn. "Huynh không nhớ ta là ai sao?"
Lúc này Quân Huyền mới phát giác hương thơm quế hoa tràn vào xoang mũi, ngạc nhiên hỏi: "Mạc cô nương?"
"Ta đây, Quân đại hiệp." Mạc Tử Liên nói giọng nữ trôi chảy vô cùng, dù hạ trầm xuống cũng chẳng làm mất âm điệu nữ tính trong nụ cười: "Sao mà huynh quên nhanh quá? Thực là khiến người ta buồn bã."
"Tại hạ xin lỗi." Quân Huyền lúng túng nói, vì cảm thấy hương hoa quế ở quá gần nên hấp tấp chống tay ngồi dậy, đau đớn không ngừng thở hổn hển, đè lên cả tóc của mình.
Mạc Tử Liên thấy vậy cũng bước lùi lại, nói: "Không sao, huynh bị thương khá nặng nhưng không ảnh hưởng tới yếu điểm gì, nghỉ ngơi tịnh dưỡng là sẽ sớm lành. Còn mắt huynh..." Y hơi nhíu mày, "mắt huynh tạm thời không thể tiếp nhận nhiều ánh sáng hay ánh sáng mạnh. Nghĩa là huynh chỉ được mở mắt ra trong bóng tối hoặc ánh sáng rất mờ."
Nắm tay của Quân Huyền thoáng run lên. "Ta đã hiểu..."
"Không. Huynh phải nghe - lời. Huynh vẫn chưa mù hoàn toàn, nhưng nếu huynh để mắt mình tiếp xúc với ánh sáng - dù chỉ là ánh trăng, thì huynh có thể sẽ mù thật nên tốt nhất huynh đừng mở mắt ra làm gì." Mạc Tử Liên cứng rắn nói: "Thời gian đầu huynh chưa quen, ta sẽ dùng vải che mắt huynh lại."
Quân Huyền thở dốc hai hơi rồi cắn chặt răng không cam tâm, siết tay đến tái nhợt, thực sự quá sốc, mãi mới nhớ ra mà cảm ơn bằng giọng điệu nặng nhọc: "... Đa tạ cô nương."
Rồi hắn nói tiếp: "Mạc cô nương, tại hạ xin lỗi... cô nương có thể để ta một mình được không?"
Mạc Tử Liên ngắm nhìn hắn kỹ lưỡng chốc lát rồi đáp: "Được, để phòng hờ, ta sẽ tắt nến giúp huynh đài."
Quân Huyền lắng nghe âm thanh bước chân tiến đến bên trái mình, một tiếng thổi nhẹ và Mạc cô nương điềm đạm bước đi xa, tiếng mở cửa, bước chân ra ngoài, tiếng đóng cửa. Rồi tất cả chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn hơi thở của bản thân lẩn quẩn bên tai.
Lúc này hắn mới như một con rối đứt dây cong lưng gục đầu xuống, chẳng còn cảm thấy những vết thương nóng rực đang nhói đau nữa, lòng trí ngập tràn thất vọng và hoảng hốt. Dù Mạc cô nương nói hắn chưa mù nhưng so với mù thực sự thì có hơn được bao nhiêu?
Hắn chẳng hề đau buồn. Hắn không cam tâm, vì biết bản thân vẫn chưa làm được gì. Hắn chưa báo đáp sư phụ, chưa tìm ra Điệp Nhi, thà hắn chết nhưng nếu còn sống thì hắn không thể bị phế đi như vậy được.
Nghĩ đoạn, Quân Huyền lập tức sờ soạng tìm Trường Dạ, nắm chặt bao kiếm trong tay rồi tiếp tục lần tìm Diễm Dương. Hắn cẩn thận lần mò từ đầu giường đến cuối giường nhưng không tìm thấy. Hắn đành phải nén đau đứng dậy, chống Trường Dạ xuống đất, bước đi từng bước một như người già. Tay này vịn kiếm, tay kia quờ quạng giữa không trung, hắn muốn mở mắt ra nhưng chỉ mới hé mi một chút đã bị ánh sáng như lưỡi dao cắm vào mắt.
Tinh thần bất ổn khiến tim đập vượt mức, hắn muốn tìm Diễm Dương thật nhanh để trấn an bản thân. Nhưng đã vội không được, hắn còn vấp ngã, đau đớn cong lưng nằm gắng gượng dưới mặt đất lạnh lẽo.
Mạc Tử Liên vẫn chưa ra ngoài, vẫn luôn đứng cạnh cánh cửa che giấu hơi thở quan sát mọi hành động từ đầu đến lúc này của ca ca, đáy mắt lóe lên sát ý khi nhìn thấy màu đỏ loang ra trên đầu ngón tay hắn. Y nửa tức giận nửa lại có chút thưởng thức, ca ca trong ký ức mạnh mẽ bao nhiêu thì ấn tượng về ca ca lúc này càng đặc biệt bấy nhiêu.
Nhưng... y không nhìn nổi nữa rồi, nhấm nháp chua xót trong miệng vươn tay gõ cánh cửa, đè giọng gọi: "Quân đại hiệp, ta có thể vào được chưa? Thuốc của huynh đã nấu xong rồi, cần phải uống ngay khi nóng."
"Ừ? À, à không. Cô nương hãy khoan." Quân Huyền giật mình, vội vàng quá mà bị trượt kiếm ngã xuống, đến lần thứ ba mới chống kiếm đứng dậy được, lần mò trở lại giường, tới nơi còn chưa hết hậu đậu trượt kiếm thêm lần nữa.
Lần này hắn ngã trúng cạnh giường, đau hơn những lần trước, khiến Mạc Tử Liên không nhịn được phải tiến đến dìu, đặt tay lên lưng người kia truyền chân khí, trách cứ nói: "Huynh còn bị thương mà đã hấp tấp rời giường làm gì? Yên. Không được cử động. Như thế này sẽ bớt đau hơn."
Quân Huyền đột nhiên nắm chặt cổ tay y, trở mình đẩy người tựa vào cạnh giường, quỳ trên đất dồn ép y, trầm giọng: "Mạc cô nương, tại hạ không nghe thấy tiếng cửa mở ra, xin hỏi cô nương vào bằng đường nào vậy?"
Mạc Tử Liên sửng sốt, rụt vai lùi sát vào cạnh giường trước hơi thở nóng nảy kia, nhận ra mình sơ suất cùng với lúc tìm được cách đối phó, đáp: "Ta thấy huynh suy sụp, lo lắng huynh nhất thời nghĩ không xuôi nên mới tự tiện ở lại. Mong huynh thứ lỗi cho sự thất lễ của ta."
Y nhỏ nhẹ, giọng du dương tự nhiên đan xen sự hối lỗi. Quân Huyền dù đang nhắm nghiền mắt nhưng nét mặt và cặp mày nhíu chặt như đã thể hiện hết mọi cảm xúc hỗn độn của hắn.
Mạc Tử Liên cảm thấy mình động lòng.
Dòng chân khí đang chảy vào người xoa dịu cơn đau không ít, Quân Huyền dần dần buông lỏng cổ tay y, quay đầu thở dài, cắt sợi dây treo nỗi thất vọng, để nó đè nặng lên lồng ngực, nói: "Mạc cô nương mới gặp tại hạ chưa tròn một ngày, sao lại quan tâm nhiều tới mức này?"
"Người giang hồ các huynh coi trọng hiệp nghĩa, không phải sao? Nhập gia tùy tục, ta đến đất trong thì tất nhiên cũng phải tuân thủ luật lệ của giang hồ đất trong." Mạc Tử Liên thả cánh tay tái nhợt bị nắm đến đỏ ửng xuống, điềm nhiên đối đáp.
"Chỉ thế thôi?"
Mạc Tử Liên cứng rắn đè nén cảm xúc của bản thân, bàn tay đặt trên lưng hắn khẽ nắm lại, nâng tay kia vuốt những lọn tóc rối nơi thái dương ca ca về sau tai, vô tâm đáp: "Đúng đó."
Chóng vánh như vậy mà mình đã lộ tẩy một nửa rồi. Y nghĩ.
Quân Huyền không nói thêm điều gì, đầu mày dần dãn ra, nét mặt lãnh đạm như trò chuyện với người lạ: "Tại hạ xin lỗi vì sự lỗ mãng của mình." Rồi vịn mép giường lẫn chống kiếm đứng dậy, kiệt sức ngồi lên giường.
Mạc Tử Liên chưa vội đứng dậy, ngả đầu lên giường, ngửa cổ nhìn ca ca cầm kiếm ngồi điều khí. Vai rộng eo thon, tóc như nét mực thủy mạc, da ngả màu rám nắng, mặt đoan chính tựa ngọc sáng. Dẫu đang suy yếu nhưng bốn chữ 'ngọc thụ lâm phong*' vẫn đúng để miêu tả con người này.
* Cây ngọc đón gió: người quân tử hiên ngang.
Mạc Tử Liên nghĩ đoạn liền đứng dậy leo lên giường, mở chân chống đầu gối xuống hai bên eo ca ca, nửa ngồi nửa quỳ trên đùi người kia, nhìn thấy mi mắt ca ca thoáng run còn vành tai đã đỏ chót. Y thấy ca ca vẫn non nớt dễ ngượng như xưa, cười tủm tỉm vòng tay ôm lấy lưng hắn.
Quân Huyền không thể giả ngu nữa, nhíu mày giở giọng răn đe: "Mạc cô nương xin hãy tự trọng."
Giận rồi. Y cười thầm nghĩ.
Thế nên y quyết định đáp lại ca ca bằng một tràng cười rộn rã và vòng tay siết chặt hơn.
Hương thơm hoa quế nồng đượm và tiếng chuông thanh thúy bao vây thân lẫn lòng thực sự khiến Quân Huyền có cảm giác thần hồn điên đảo, cơn giận cứ thế xì mất, buồn bực thở dài.
"Ca ca, chẳng phải người Tư các huynh thường nói: 'Trên thế gian này có bữa tiệc nào mà không tàn?' sao? Mấy lời ước hẹn của trẻ con sao lại khiến ca ca ghi nhớ lâu như vậy chứ? Ca ca ngây thơ đến mức không ngờ đấy."
"Không phải ta ngây thơ." Quân Huyền đè lại đôi vai đang run rẩy vì cười của y.
Mạc Tử Liên ngồi hẳn xuống, áp má lên vai hắn đáp: "Vâng, ca ca?"
"Vì chưa kịp say nên chưa muốn tiệc tàn."
Y thoáng khựng lại rồi nói: "Thế thì rượu này không ngon mất rồi. Ca ca đổi loại khác đi."
"Chưa say sao biết sẽ không nghiện?" Hắn vẫn ngồi vững chãi như bàn thạch, bình thản đáp: "Với lại ta rất nghèo, không đủ tiền để đổi rượu."
"Ta đưa huynh tiền."
"Ta trước giờ không xu dính túi, dù muội đưa ta tiền, ta cũng không biết cách tiêu."
Hồi đó ca ca hiền lắm mà ta, sao bây giờ lại ngang tàng vậy?
Y thầm nghĩ, lại dựa thân thể mềm mại vào ca ca, cười rộn rã đến run cả người, ẩn trong âm điệu là sự thỏa mãn vô vàn. Rồi Quân Huyền cảm thấy y buông hắn ra, ngồi dậy, một dải mềm mại dán vào đôi mắt, thái dương và vòng qua trên vành tai. Y cười khúc khích nói: "Ta đã dặn đại hiệp rồi đó, không được tự ý cởi nó ra."
Người kia cũng đùa theo: "Cung kính chi bằng tuân mệnh?"
Bả vai tự nhiên bị nắm chặt, hương hoa quế thoảng qua chóp mũi, Quân Huyền chợt cảm thấy một cái chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước đặt lên mi mắt mình qua tầng vải che.
Y không chờ hắn phản ứng liền nhanh chân chạy mất, hớn hở với khuôn mặt nóng bừng bừng của ca ca, thấy ca ca rốt cuộc cũng bất đắc dĩ nở một nụ cười nhẹ.
Dù thân chìm trong bóng tối nhưng nhờ tiếng chuông, Quân Huyền cũng xác định được người chạy đi đâu, nghe điệu cười, tâm trí chợt nảy sinh suy nghĩ: con cái nhà ai lại khiến người ta thương thế này?
Một tiếng gõ cửa. "Tiểu thư," Mạc Bát bê thuốc trầm mặc nãy giờ lên tiếng, "thuốc thực sự sắp nguội rồi."
Mạc Tứ và Mạc Ngũ đua nhau uống hết sạch năm ấm trà mới thấy cốc chủ nhà mình nghịch dải tóc tết đi tới. Hành lễ xong, Mạc Tứ chợt tối sầm mặt mày hỏi: "Cốc chủ có biết bản thân làm mất cái gì không?"
Mạc Tử Liên ngẩn tò te rồi lục tìm trong vạt áo, lấy ra một đôi khuyên tai ngả hồng, thắc mắc nói: "Bảo bối còn đây mà, đâu có mất?"
Mạc Ngũ bóp nát chén trà trong tay. Mạc Bát trầm giọng: "Coi lại thái độ của hai ngươi."
Mạc Tứ suýt phát hỏa với sự ngây thơ không biết thật hay giả của cốc chủ bị ánh mắt của cô gái duy nhất tại đây dọa, nuốt giận vạch tay áo để một con rắn trắng với bụng xám, mắt đỏ trườn ra. Mạc Tử Liên liền vui vẻ vươn tay đón lấy nó, vuốt đầu rồi chọt mũi con vật: "Ngươi chạy đi đâu suốt đêm qua hửm? Ta tìm ngươi mãi đó biết không? Ngươi coi Tứ và Ngũ tức giận như thế nào kìa. Mau mau xin lỗi bọn họ đi."
Con rắn như hiểu tiếng người, nghe vậy liền quay lại, liên tục gập cổ với hai ảnh vệ kia. Mạc Tử Liên nói 'được rồi', nó mới dừng, thè thè lưỡi cúi đầu cắn ống tay áo chủ. . Tiên Hiệp Hay
Y vỗ đầu nó: "À, ra là vì đói nên mới chịu mò về tìm chủ." Rồi y ngồi xuống ghế, vén tay áo phơi bày cẳng tay trắng nhợt nhìn như yếu ớt vô lực, ấn đầu con rắn đang phấn khởi vẫy đuôi tít mù đến. Nó liền há to miệng, cắn ngập bốn chiếc răng nhọn hoắt vào cổ tay y.
Mạc Tử Liên vô cùng bình thản vuốt vuốt đầu con vật, lơ đễnh nói: "Bẩm báo đi."
Ánh mắt thay đổi, khí thế của y cũng trở nên áp bức.
Mạc Bát đeo đao đứng thẳng đằng sau y, Mạc Tứ và Mạc Ngũ cùng quỳ xuống bẩm báo những gì điều tra được.
"Những con ong vằn xanh đó không phải là thứ một đứa nhãi ranh chỉ cần cầm vợt và mật ong vào rừng thì bắt được, chưa nói tới việc nó biết điều khiển chúng bằng tiếng nghiến răng. Còn đám trùng trong quan tài..." Mạc Tử Liên thấy con rắn no nê nhả tay mình thì mỉm cười gãi đầu nó.
Nó vẫy đuôi tít mù, phần bụng xám từ khi nào đã trắng ra, tiệp màu với nửa thân kia. Cẳng tay nhợt nhạt của chủ nhân cũng tự dưng trở nên hồng hào. Chủ nói với nó: "Không được chạy lung tung nữa, nơi này không phải trong cốc mà thích đi đâu thì đi. Nếu như ngươi bị dẫm chết hay bị bắt làm thịt, ta cũng sẽ chết đó. Nghe chưa?"
Con rắn gật đầu lia lịa.
Rồi y nói tiếp lời đang dang dở với ba ảnh vệ: "E là đám trùng trong quan tài liên quan đến tà thuật..."
Nơi đóa hồng mai, từ khóe mắt y, một dòng chất lỏng đỏ như máu chậm rãi rỉ ra, chảy xuống gò má rồi tới bả vai người kia. Lư hương trước giường vẫn đang cháy, khói trắng như sương mù lượn lờ trôi giữa không trung, hương quế hoa thấm đượm từng tấc phòng.
"Cốc chủ." Một tiếng gõ cửa, giọng của Mạc Bát vang lên: "Tứ và Ngũ đã về."
Mạc Tử Liên mở mắt, bình thản dùng tay áo lau dấu máu trên vai Quân Huyền đi rồi kéo vạt áo ngay ngắn trở lại, bảo: "Nói họ chờ, ca ca sắp tỉnh rồi."
Y đặt người nằm xuống giường, đắp chăn lại rồi đứng lên đậy lư hương. Y bước tới bàn trang điểm, soi vào gương đồng, hờ hững lau đi vệt máu nhòe nhoẹt nơi gò má mà bắt đầu điểm trang. Nhưng khi với tay cầm hộp phấn, y liếc thấy thanh Diễm Dương qua khóe mắt, rũ mi, liền buông hộp phấn ra mà nắm lấy chuôi kiếm. Nắm rất lâu, một cách lạ lùng, bả vai hơi gồng lên mấy lần.
Rồi, y buông tay.
Đúng thế, đây là một bàn tay cầm kiếm nhưng lại không nâng nổi một thanh kiếm. Dù chỉ là kiếm của trẻ con.
Tiếng chuông. Những tiếng chuông thanh thúy, ngân nga như vọng tới từ một miền ký ức không xa, thấm đẫm hoài niệm.
Xen lẫn vào tiếng chuông là giọng cười đùa của Cửu Điệp. À... như mọi chiều, hắn đi gánh nước còn mặt trời nhỏ bám đuôi. Nó hát với chất giọng trong veo và khẩu âm là lạ, nhưng ngày càng trượt xa dần... khiến lòng hắn hoảng hốt.
Tim của hắn hồi hộp đập mạnh như trống đánh. Mặt đất chợt rung chuyển dữ dội và sụp xuống, xé toạc dư ảnh tuổi thơ.
Hắn run bắn mình mở bừng mắt và lập tức bị hai mũi thương chói lòa nóng như lửa đâm mạnh vào giác mạc khiến phải vội vàng nâng tay ôm chặt lấy mắt, kinh hãi thở dốc.
"Huynh đài không nên như thế." Một bàn tay ấm áp chạm vào đôi tay hắn, người ấy nói: "Mắt huynh đã bị tổn thương, không thể tiếp nhận quá nhiều ánh sáng. Nhắm mắt lại... phải nhắm lại mới được thả tay xuống. Không sao, đừng sợ, ta hứa huynh sẽ ổn thôi."
Quân Huyền đè nén cảm giác rối loạn nghe theo, nhịp thở thả chậm để trấn an bản thân rồi buông tay xuống: "Đa tạ các hạ đã ra tay tương trợ, Quân mỗ sẽ nhớ kỹ ân tình này, tương lai nhất định báo đáp."
"Các hạ?" Âm điệu ngân lên cao hơn. "Huynh không nhớ ta là ai sao?"
Lúc này Quân Huyền mới phát giác hương thơm quế hoa tràn vào xoang mũi, ngạc nhiên hỏi: "Mạc cô nương?"
"Ta đây, Quân đại hiệp." Mạc Tử Liên nói giọng nữ trôi chảy vô cùng, dù hạ trầm xuống cũng chẳng làm mất âm điệu nữ tính trong nụ cười: "Sao mà huynh quên nhanh quá? Thực là khiến người ta buồn bã."
"Tại hạ xin lỗi." Quân Huyền lúng túng nói, vì cảm thấy hương hoa quế ở quá gần nên hấp tấp chống tay ngồi dậy, đau đớn không ngừng thở hổn hển, đè lên cả tóc của mình.
Mạc Tử Liên thấy vậy cũng bước lùi lại, nói: "Không sao, huynh bị thương khá nặng nhưng không ảnh hưởng tới yếu điểm gì, nghỉ ngơi tịnh dưỡng là sẽ sớm lành. Còn mắt huynh..." Y hơi nhíu mày, "mắt huynh tạm thời không thể tiếp nhận nhiều ánh sáng hay ánh sáng mạnh. Nghĩa là huynh chỉ được mở mắt ra trong bóng tối hoặc ánh sáng rất mờ."
Nắm tay của Quân Huyền thoáng run lên. "Ta đã hiểu..."
"Không. Huynh phải nghe - lời. Huynh vẫn chưa mù hoàn toàn, nhưng nếu huynh để mắt mình tiếp xúc với ánh sáng - dù chỉ là ánh trăng, thì huynh có thể sẽ mù thật nên tốt nhất huynh đừng mở mắt ra làm gì." Mạc Tử Liên cứng rắn nói: "Thời gian đầu huynh chưa quen, ta sẽ dùng vải che mắt huynh lại."
Quân Huyền thở dốc hai hơi rồi cắn chặt răng không cam tâm, siết tay đến tái nhợt, thực sự quá sốc, mãi mới nhớ ra mà cảm ơn bằng giọng điệu nặng nhọc: "... Đa tạ cô nương."
Rồi hắn nói tiếp: "Mạc cô nương, tại hạ xin lỗi... cô nương có thể để ta một mình được không?"
Mạc Tử Liên ngắm nhìn hắn kỹ lưỡng chốc lát rồi đáp: "Được, để phòng hờ, ta sẽ tắt nến giúp huynh đài."
Quân Huyền lắng nghe âm thanh bước chân tiến đến bên trái mình, một tiếng thổi nhẹ và Mạc cô nương điềm đạm bước đi xa, tiếng mở cửa, bước chân ra ngoài, tiếng đóng cửa. Rồi tất cả chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn hơi thở của bản thân lẩn quẩn bên tai.
Lúc này hắn mới như một con rối đứt dây cong lưng gục đầu xuống, chẳng còn cảm thấy những vết thương nóng rực đang nhói đau nữa, lòng trí ngập tràn thất vọng và hoảng hốt. Dù Mạc cô nương nói hắn chưa mù nhưng so với mù thực sự thì có hơn được bao nhiêu?
Hắn chẳng hề đau buồn. Hắn không cam tâm, vì biết bản thân vẫn chưa làm được gì. Hắn chưa báo đáp sư phụ, chưa tìm ra Điệp Nhi, thà hắn chết nhưng nếu còn sống thì hắn không thể bị phế đi như vậy được.
Nghĩ đoạn, Quân Huyền lập tức sờ soạng tìm Trường Dạ, nắm chặt bao kiếm trong tay rồi tiếp tục lần tìm Diễm Dương. Hắn cẩn thận lần mò từ đầu giường đến cuối giường nhưng không tìm thấy. Hắn đành phải nén đau đứng dậy, chống Trường Dạ xuống đất, bước đi từng bước một như người già. Tay này vịn kiếm, tay kia quờ quạng giữa không trung, hắn muốn mở mắt ra nhưng chỉ mới hé mi một chút đã bị ánh sáng như lưỡi dao cắm vào mắt.
Tinh thần bất ổn khiến tim đập vượt mức, hắn muốn tìm Diễm Dương thật nhanh để trấn an bản thân. Nhưng đã vội không được, hắn còn vấp ngã, đau đớn cong lưng nằm gắng gượng dưới mặt đất lạnh lẽo.
Mạc Tử Liên vẫn chưa ra ngoài, vẫn luôn đứng cạnh cánh cửa che giấu hơi thở quan sát mọi hành động từ đầu đến lúc này của ca ca, đáy mắt lóe lên sát ý khi nhìn thấy màu đỏ loang ra trên đầu ngón tay hắn. Y nửa tức giận nửa lại có chút thưởng thức, ca ca trong ký ức mạnh mẽ bao nhiêu thì ấn tượng về ca ca lúc này càng đặc biệt bấy nhiêu.
Nhưng... y không nhìn nổi nữa rồi, nhấm nháp chua xót trong miệng vươn tay gõ cánh cửa, đè giọng gọi: "Quân đại hiệp, ta có thể vào được chưa? Thuốc của huynh đã nấu xong rồi, cần phải uống ngay khi nóng."
"Ừ? À, à không. Cô nương hãy khoan." Quân Huyền giật mình, vội vàng quá mà bị trượt kiếm ngã xuống, đến lần thứ ba mới chống kiếm đứng dậy được, lần mò trở lại giường, tới nơi còn chưa hết hậu đậu trượt kiếm thêm lần nữa.
Lần này hắn ngã trúng cạnh giường, đau hơn những lần trước, khiến Mạc Tử Liên không nhịn được phải tiến đến dìu, đặt tay lên lưng người kia truyền chân khí, trách cứ nói: "Huynh còn bị thương mà đã hấp tấp rời giường làm gì? Yên. Không được cử động. Như thế này sẽ bớt đau hơn."
Quân Huyền đột nhiên nắm chặt cổ tay y, trở mình đẩy người tựa vào cạnh giường, quỳ trên đất dồn ép y, trầm giọng: "Mạc cô nương, tại hạ không nghe thấy tiếng cửa mở ra, xin hỏi cô nương vào bằng đường nào vậy?"
Mạc Tử Liên sửng sốt, rụt vai lùi sát vào cạnh giường trước hơi thở nóng nảy kia, nhận ra mình sơ suất cùng với lúc tìm được cách đối phó, đáp: "Ta thấy huynh suy sụp, lo lắng huynh nhất thời nghĩ không xuôi nên mới tự tiện ở lại. Mong huynh thứ lỗi cho sự thất lễ của ta."
Y nhỏ nhẹ, giọng du dương tự nhiên đan xen sự hối lỗi. Quân Huyền dù đang nhắm nghiền mắt nhưng nét mặt và cặp mày nhíu chặt như đã thể hiện hết mọi cảm xúc hỗn độn của hắn.
Mạc Tử Liên cảm thấy mình động lòng.
Dòng chân khí đang chảy vào người xoa dịu cơn đau không ít, Quân Huyền dần dần buông lỏng cổ tay y, quay đầu thở dài, cắt sợi dây treo nỗi thất vọng, để nó đè nặng lên lồng ngực, nói: "Mạc cô nương mới gặp tại hạ chưa tròn một ngày, sao lại quan tâm nhiều tới mức này?"
"Người giang hồ các huynh coi trọng hiệp nghĩa, không phải sao? Nhập gia tùy tục, ta đến đất trong thì tất nhiên cũng phải tuân thủ luật lệ của giang hồ đất trong." Mạc Tử Liên thả cánh tay tái nhợt bị nắm đến đỏ ửng xuống, điềm nhiên đối đáp.
"Chỉ thế thôi?"
Mạc Tử Liên cứng rắn đè nén cảm xúc của bản thân, bàn tay đặt trên lưng hắn khẽ nắm lại, nâng tay kia vuốt những lọn tóc rối nơi thái dương ca ca về sau tai, vô tâm đáp: "Đúng đó."
Chóng vánh như vậy mà mình đã lộ tẩy một nửa rồi. Y nghĩ.
Quân Huyền không nói thêm điều gì, đầu mày dần dãn ra, nét mặt lãnh đạm như trò chuyện với người lạ: "Tại hạ xin lỗi vì sự lỗ mãng của mình." Rồi vịn mép giường lẫn chống kiếm đứng dậy, kiệt sức ngồi lên giường.
Mạc Tử Liên chưa vội đứng dậy, ngả đầu lên giường, ngửa cổ nhìn ca ca cầm kiếm ngồi điều khí. Vai rộng eo thon, tóc như nét mực thủy mạc, da ngả màu rám nắng, mặt đoan chính tựa ngọc sáng. Dẫu đang suy yếu nhưng bốn chữ 'ngọc thụ lâm phong*' vẫn đúng để miêu tả con người này.
* Cây ngọc đón gió: người quân tử hiên ngang.
Mạc Tử Liên nghĩ đoạn liền đứng dậy leo lên giường, mở chân chống đầu gối xuống hai bên eo ca ca, nửa ngồi nửa quỳ trên đùi người kia, nhìn thấy mi mắt ca ca thoáng run còn vành tai đã đỏ chót. Y thấy ca ca vẫn non nớt dễ ngượng như xưa, cười tủm tỉm vòng tay ôm lấy lưng hắn.
Quân Huyền không thể giả ngu nữa, nhíu mày giở giọng răn đe: "Mạc cô nương xin hãy tự trọng."
Giận rồi. Y cười thầm nghĩ.
Thế nên y quyết định đáp lại ca ca bằng một tràng cười rộn rã và vòng tay siết chặt hơn.
Hương thơm hoa quế nồng đượm và tiếng chuông thanh thúy bao vây thân lẫn lòng thực sự khiến Quân Huyền có cảm giác thần hồn điên đảo, cơn giận cứ thế xì mất, buồn bực thở dài.
"Ca ca, chẳng phải người Tư các huynh thường nói: 'Trên thế gian này có bữa tiệc nào mà không tàn?' sao? Mấy lời ước hẹn của trẻ con sao lại khiến ca ca ghi nhớ lâu như vậy chứ? Ca ca ngây thơ đến mức không ngờ đấy."
"Không phải ta ngây thơ." Quân Huyền đè lại đôi vai đang run rẩy vì cười của y.
Mạc Tử Liên ngồi hẳn xuống, áp má lên vai hắn đáp: "Vâng, ca ca?"
"Vì chưa kịp say nên chưa muốn tiệc tàn."
Y thoáng khựng lại rồi nói: "Thế thì rượu này không ngon mất rồi. Ca ca đổi loại khác đi."
"Chưa say sao biết sẽ không nghiện?" Hắn vẫn ngồi vững chãi như bàn thạch, bình thản đáp: "Với lại ta rất nghèo, không đủ tiền để đổi rượu."
"Ta đưa huynh tiền."
"Ta trước giờ không xu dính túi, dù muội đưa ta tiền, ta cũng không biết cách tiêu."
Hồi đó ca ca hiền lắm mà ta, sao bây giờ lại ngang tàng vậy?
Y thầm nghĩ, lại dựa thân thể mềm mại vào ca ca, cười rộn rã đến run cả người, ẩn trong âm điệu là sự thỏa mãn vô vàn. Rồi Quân Huyền cảm thấy y buông hắn ra, ngồi dậy, một dải mềm mại dán vào đôi mắt, thái dương và vòng qua trên vành tai. Y cười khúc khích nói: "Ta đã dặn đại hiệp rồi đó, không được tự ý cởi nó ra."
Người kia cũng đùa theo: "Cung kính chi bằng tuân mệnh?"
Bả vai tự nhiên bị nắm chặt, hương hoa quế thoảng qua chóp mũi, Quân Huyền chợt cảm thấy một cái chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước đặt lên mi mắt mình qua tầng vải che.
Y không chờ hắn phản ứng liền nhanh chân chạy mất, hớn hở với khuôn mặt nóng bừng bừng của ca ca, thấy ca ca rốt cuộc cũng bất đắc dĩ nở một nụ cười nhẹ.
Dù thân chìm trong bóng tối nhưng nhờ tiếng chuông, Quân Huyền cũng xác định được người chạy đi đâu, nghe điệu cười, tâm trí chợt nảy sinh suy nghĩ: con cái nhà ai lại khiến người ta thương thế này?
Một tiếng gõ cửa. "Tiểu thư," Mạc Bát bê thuốc trầm mặc nãy giờ lên tiếng, "thuốc thực sự sắp nguội rồi."
Mạc Tứ và Mạc Ngũ đua nhau uống hết sạch năm ấm trà mới thấy cốc chủ nhà mình nghịch dải tóc tết đi tới. Hành lễ xong, Mạc Tứ chợt tối sầm mặt mày hỏi: "Cốc chủ có biết bản thân làm mất cái gì không?"
Mạc Tử Liên ngẩn tò te rồi lục tìm trong vạt áo, lấy ra một đôi khuyên tai ngả hồng, thắc mắc nói: "Bảo bối còn đây mà, đâu có mất?"
Mạc Ngũ bóp nát chén trà trong tay. Mạc Bát trầm giọng: "Coi lại thái độ của hai ngươi."
Mạc Tứ suýt phát hỏa với sự ngây thơ không biết thật hay giả của cốc chủ bị ánh mắt của cô gái duy nhất tại đây dọa, nuốt giận vạch tay áo để một con rắn trắng với bụng xám, mắt đỏ trườn ra. Mạc Tử Liên liền vui vẻ vươn tay đón lấy nó, vuốt đầu rồi chọt mũi con vật: "Ngươi chạy đi đâu suốt đêm qua hửm? Ta tìm ngươi mãi đó biết không? Ngươi coi Tứ và Ngũ tức giận như thế nào kìa. Mau mau xin lỗi bọn họ đi."
Con rắn như hiểu tiếng người, nghe vậy liền quay lại, liên tục gập cổ với hai ảnh vệ kia. Mạc Tử Liên nói 'được rồi', nó mới dừng, thè thè lưỡi cúi đầu cắn ống tay áo chủ. . Tiên Hiệp Hay
Y vỗ đầu nó: "À, ra là vì đói nên mới chịu mò về tìm chủ." Rồi y ngồi xuống ghế, vén tay áo phơi bày cẳng tay trắng nhợt nhìn như yếu ớt vô lực, ấn đầu con rắn đang phấn khởi vẫy đuôi tít mù đến. Nó liền há to miệng, cắn ngập bốn chiếc răng nhọn hoắt vào cổ tay y.
Mạc Tử Liên vô cùng bình thản vuốt vuốt đầu con vật, lơ đễnh nói: "Bẩm báo đi."
Ánh mắt thay đổi, khí thế của y cũng trở nên áp bức.
Mạc Bát đeo đao đứng thẳng đằng sau y, Mạc Tứ và Mạc Ngũ cùng quỳ xuống bẩm báo những gì điều tra được.
"Những con ong vằn xanh đó không phải là thứ một đứa nhãi ranh chỉ cần cầm vợt và mật ong vào rừng thì bắt được, chưa nói tới việc nó biết điều khiển chúng bằng tiếng nghiến răng. Còn đám trùng trong quan tài..." Mạc Tử Liên thấy con rắn no nê nhả tay mình thì mỉm cười gãi đầu nó.
Nó vẫy đuôi tít mù, phần bụng xám từ khi nào đã trắng ra, tiệp màu với nửa thân kia. Cẳng tay nhợt nhạt của chủ nhân cũng tự dưng trở nên hồng hào. Chủ nói với nó: "Không được chạy lung tung nữa, nơi này không phải trong cốc mà thích đi đâu thì đi. Nếu như ngươi bị dẫm chết hay bị bắt làm thịt, ta cũng sẽ chết đó. Nghe chưa?"
Con rắn gật đầu lia lịa.
Rồi y nói tiếp lời đang dang dở với ba ảnh vệ: "E là đám trùng trong quan tài liên quan đến tà thuật..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất