Quyển 2 Chương 3: Quyển 2 Chương 27
Khuôn mặt của người tới không phải khuôn mặt 'A Bích' trong ký ức của Quân Tiêu Mặc. Đó là một khuôn mặt nam giới xa lạ.
Hắn bận áo vải thô, đeo tạp dề trông như phụ bếp. Tay áo xắn lên tận vai để lộ làn da trắng khác lạ so với da mặt và bàn tay.
A Bích thấy nó cứ đần ra, nghiêng đầu tung hứng trái đào trên tay rồi đưa tới sát mũi nó: "Đệ sao thế? Không phải thích đào lắm à? Sao đệ chẳng vui vẻ chút nào vậy?"
Giọng nói là của A Bích còn khuôn mặt thì không. Mỗi lần nó gặp lại hắn đều thấy một gương mặt lạ lẫm như vậy.
Quân Tiêu Mặc giật lấy trái đào, quay đầu tránh hắn, khi vừa trông thấy khuôn mặt xa lạ kia, lòng như bị thứ gì đó nặng nề đập vào, khiến nó buồn bực quá đỗi.
A Bích thấy nó phản ứng vậy cũng không giận mà thảnh thơi xếp bằng ngồi xuống đối diện nó, chống cằm nhoẻn cười nói: "Ăn đi, ăn đi. Đào lần này rất ngon, ta cũng không bỏ thứ gì lạ vào đâu."
Nhớ tới trái đào khiến mình tự nhiên mất ý thức rồi bị đưa đến một chỗ lạ hoắc, Quân Tiêu Mặc càng giận hơn nữa, cắn răng ném trái đào vào mặt hắn. A Bích đã lường trước, đưa tay sẵn chụp đào rồi cắn 'rộp' một miếng hỏi: "Đệ tức giận vì bị ta lừa đến thế sao? Hay do vết thương đau quá nên dỗi ta? Thôi bớt giận, theo ta đi, ngày nào ta cũng hái đào cho đệ ăn, nhé?"
Quân Tiêu Mặc không chịu được, quát khẽ: "Ngươi biến đi! Ta chẳng có gì để nói với ngươi. Quân Huyền sắp trở lại rồi."
"Hở? Lấy Quân Huyền ra đe dọa ta chứ không phải mẹ nữa à? Từ khi nào đệ bắt đầu dựa dẫm vào hắn thế?" A Bích vừa nhai đào vừa nheo mắt cười: "Không cần lo, hắn không trở lại ngay được đâu. Ta cố ý dành khoảng thời gian này cho đệ mà."
"Nè," Hắn lại đưa trái đào ra mời, "đào ngọt lắm, bà lão ở chỗ cũ tặng đệ đấy, thực sự không cắn thử một miếng à? Ta còn đang định rủ đệ đi rao bán đào cùng ta giúp bà nữa này. Bà thấy ta đi một mình mà cứ hỏi thăm đệ miết."
"Đừng nói nữa!" Quân Tiêu Mặc giận tới nộ khí công tâm, thở hổn hển chất vấn: "Ngươi lừa ta năm lần bảy lượt như vậy còn chưa thấy đủ sao? Mắt của Quân Huyền không thể mở ra nữa rồi! Ban đầu ngươi nói thứ độc đó giống với độc cha ta trúng mà, tại sao cha ta có thể bình phục được còn hắn thì không?"
"Đúng là cùng một loại độc." A Bích vừa cắn đào vừa gật đầu: "Nhưng liều lượng không giống nên tác dụng cũng khác biệt chút đỉnh."
"Liều, liều lượng?"
"Độ độc gấp khoảng năm, sáu lần gì đó thôi." Hắn nhoẻn cười tươi, đuôi mắt nheo nheo lại, con ngươi linh động đầy vẻ gian xảo, nói: "Hơi tiếc rằng hắn không thể mở mắt ra nhưng để ép hắn sử dụng Không Cảnh công trong hội đánh Lôi đài năm tới thì đành phải thế thôi."
"Lôi đài?" Quân Tiêu Mặc quay đầu nhìn A Bích, chau mày hỏi: "Ngươi định làm gì trong hội Lôi đài?"
"Ngoan," Hắn búng hạt đào trúng trán nó, liếm ngón cái đáp, "biết trước thì còn gì là bất ngờ? Hoặc, không lẽ A Mặc đang quan tâm đến Quân đại hiệp sao? Không nên đâu, ta sẽ ghen đó."
"Câm đi!" Quân Tiêu Mặc nhào đến bóp cổ hắn, không biết vì giận tới run người hay vì hốt hoảng mà ngữ khí cũng run rẩy: "Cứ coi như ta tin lời ngươi về chuyện Quân Huyền đánh cắp Không Cảnh công thì dù ta phạm vào tà đạo, cũng chỉ muốn giải quyết giữa nội bộ hai người với hắn chứ không định kéo người ngoài vào. Trả lời ta! Ngươi lừa ta rốt cuộc là mưu đồ gì trong hội Lôi đài sắp tới? Ta nhất định sẽ không để ngươi làm hại người vô tội!"
"Người như thế nào mới được gọi là vô tội?" Đáy mắt A Bích u ám như bị một làn sương đen tối bao phủ, hắn hỏi: "Là người chưa từng làm việc có tội hay người che giấu tội lỗi rất giỏi?"
Quân Tiêu Mặc thoáng bối rối rồi ngay thẳng đáp theo những điều được dạy: "Người vô tội là người không làm việc hổ thẹn với lương tâm!"
A Bích hừ cười, không chút nào lo lắng vì yếu điểm nằm trong tay đối phương, hỏi tiếp: "Thế lương tâm của danh môn chính đạo có hổ thẹn khi ném một cô nương yếu đuối vào tay giặc giã, để mặc nàng bị làm nhục đến chết chỉ vì nàng đã giết kẻ phụ bạc mình trong đám bọn chúng không?"
"... Ác giả ác báo, thiện giả thiện lai. Đạo trời có mắt, nhất định thay người đền ân báo oán xứng đáng." Quân Tiêu Mặc nhăn mi: "Chính đạo từng làm chuyện có lỗi với ngươi, ta tất nhiên không có quyền cấm ngươi báo thù nhưng ngươi lại đi xa quá mức. Tận một trăm sinh mạng! Trong số đó thì mấy người có lỗi với ngươi chứ? Đồng môn tàn sát đồng môn, phu quân tự tay giết thê nhi. Tại sao ngươi phải cực đoan đến vậy!"
"Thế thì bây giờ A Mặc giết ta luôn đi." Tay hắn chạm vào con dao ngắn giắt trên thắt lưng nó, rút ra bằng hai ngón tay, đưa lên đặt vào tay nó.
Đôi tay thiếu niên vẫn bóp lấy cổ hắn, bất động trước lưỡi dao lạnh lẽo đang áp vào mình. Sóng mắt xô đẩy tranh đấu.
"Sao? A Mặc không dám giết ta à?" A Bích thờ ơ hỏi đoạn bất ngờ nâng gối thụi mạnh vào bụng nó.
"Ư!" Quân Tiêu Mặc đau đớn kêu lên, nhất thời cảm thấy ruột gan đảo lộn, buông lỏng tay. Người kia lập tức tóm cổ áo nó, trở mình đảo khách thành chủ, kề lưỡi dao vào cổ nó. Lúc này gương mặt thôn dân hiền hòa lộ ra nụ cười vặn vẹo, dữ dằn.
Quỷ Ảnh cười gằn: "Ngươi hỏi ta tại sao cực đoan thế sao? Ta thích cực đoan vậy đấy! Ta thích nhìn lũ chính đạo tức giận tới nổ phổi vì không tìm ra ta. Ta thích nhìn lũ chính đạo bất lực, tuyệt vọng vì chẳng thể làm gì để cứu người thân của chúng. Ngươi nói đạo trời có mắt thì sao không ngồi yên một chỗ mà chờ ta gặp quả báo thôi chứ còn đi ngăn cản ta làm gì, hửm?" Hắn nhướng mày khiêu khích: "Chính bởi vì không tin đạo trời nên ta mới phải thay trời hành đạo!"
"Đạo của ngươi là đạo lạm sát. Ngoài chém giết để thỏa mãn sự bất mãn trong ngươi thì ngươi chẳng hành được 'đạo' quái gì sất!" Quân Tiêu Mặc gườm mắt cấu tay hắn: "Ngươi thậm chí còn chẳng phải tà đạo mà là ma đạo!"
"Đạo lạm sát?" Quỷ Ảnh cười rộ, đáy mắt âm u đan xen ý cười mà rạng ngời lên: "Nếu giết người không liên quan là đạo lạm sát thì ngươi nên xem lại vị Quân đại hiệp nào đó ấy. Sát tâm của hắn cực kỳ nặng, so với ta thì hắn càng thích hợp tu luyện tà ma ngoại đạo hơn nên ta đã giúp hắn tiếp cận với ma công đấy..."
Quân Tiêu Mặc sửng sốt: "Ngươi nói cái gì?"
"Đệ không biết lúc hắn tỉnh lại giữa vũng máu sau khi tâm ma lui đi trông vui như thế nào đâu." Quỷ Ảnh nở nụ cười ôn nhu như A Bích, vỗ nhẹ má nó: "A Mặc, A Mặc à... đệ ngây thơ quá. Vì sao đệ chỉ chú ý đến việc Quân Huyền bị tẩu hỏa nhập ma trên Lôi đài mà không thắc mắc tại sao Quân phu nhân có thể giúp hắn lấy lại tự chủ? Tại sao Quân phu nhân che giấu giúp hắn? Tại sao vậy, Quân thiếu chủ?"
Đồng tử của thiếu niên dãn to, mày nhíu chặt, sực hiểu tất cả mọi chuyện phát sinh trong ngày Không Cảnh công biến mất, nó bàng hoàng biến sắc, mạnh mẽ giãy giụa quát: "Tên khốn! Thả ta ra! Là ngươi! Là ngươi đột nhập vào khu bế quan của Xuyên Sơn phái đúng không? Là ngươi đã giết thúc phụ của ta đúng không? Tên khốn! Cút khỏi người ta!"
"Suỵt." Quỷ Ảnh che lại miệng nó, nhẹ nhàng nói: "Thiếu chủ dù sao cũng đã phạm vào tà đạo, chuyện này nếu lộ ra sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của phu thê Quân trưởng môn. Dễ gì mà xóa hết dấu vết của vu thuật suốt mười tháng ròng nhỉ -..."
"Ta dám làm sao lại không dám chịu! Ngươi thích thì cứ công bố cho cả giang hồ biết đi!" Móng tay của nó cấu bàn tay hắn tới trầy da chảy máu. Kiên định biết bao. "Ta không hề giống ngươi gây chuyện mà chẳng nhận, lại đổ tội lỗi lên đầu người ta. Quân Huyền nói cái gì về ngươi cũng đúng! Đạo giang hồ quang minh chính đại, đến không đổi tên, đi không thay họ, còn ngươi luôn luôn núp dưới tấm da kẻ khác. Họ tên mình cũng chẳng dám xưng ra! Hèn nhát! Đê tiện! Không xứng làm người giang hồ!"
"Ôi chao..." Một tiếng cười trong veo xen vào với âm thanh vỗ tay tán thưởng. "Mắng hay lắm, ôn con! Không uổng công ta và Tiểu Bạch Nhi nhặt về cái mạng bé xíu của ngươi."
Gió thổi lụa tím phất qua đuôi mắt phết son, chuông bạc đinh đang theo từng bước chân.
"Mạc cô nương?" Quân Tiêu Mặc thốt lên, vội vã cử động: "Kẻ này rất nguy hiểm! Ta không sao! Cô nương mau tránh đi!"
Mạc Tử Liên yểu điệu hất tóc, mắt quyến rũ như dây tơ hồng nhìn Quỷ Ảnh, hờ hững đáp nó: "Làm như ta quan tâm ngươi có ổn hay không ổn vậy."
Quân Tiêu Mặc nhìn lướt qua thôi mà cũng bị cử chỉ đó của y chọc đỏ mặt. Bất chợt, lưỡi dao trên cổ nó thoắt cái rụt lại cắm vào cánh tay kẻ kia - đoạn, dứt khoát rạch một đường xuống!
Máu tươi tức thì trào ra.
Quân Tiêu Mặc kinh hãi há hốc miệng, eo nó vẫn đang bị Quỷ Ảnh kẹp bằng hai chân. Hắn rạch xong liền nhắm mắt, nhếch mép hỏi: "Yêu nghiệt phương nào, suýt thì câu mất hồn phách ta?"
Từ đầu hắn đã đề phòng khi ngửi thấy mùi thơm lạ trên người Quân Tiêu Mặc rồi.
Mạc Tử Liên thất bại cũng không loạn, ung dung bước tới gần hai người rồi thẹn thùng che miệng cười khẽ: "Tiểu nữ mới tu thành hình người không bao lâu, lần đầu thấy hai người nam đè nhau ra đất như vậy nên nhất thời tò mò nhìn lén, muốn biết diễn biến thế nào ấy mà."
Quỷ Ảnh cười đáp: "Nếu ngươi muốn biết chúng ta sẽ tiếp tục ra sao thì hãy cho lui những người khác ra xa mười trượng*. Ta không thích bị nhiều người nhìn thấy."
* Hơn ba mươi metres.
Quân Tiêu Mặc cảm thấy hai đầu gối của hắn dần kẹp sát vào eo, biến sắc nhận ra hắn muốn kẹp gãy xương sườn mình.
Mạc Tử Liên thoải mái đồng ý: "Mạc Nhất, làm theo đi."
Quỷ Ảnh vẫn cẩn trọng nhắm mắt, hỏi: "Ngươi chính là người mà Ỷ La muốn mời song tu sao?"
"Ồ? Tống Ỷ La muốn song tu với ta? Này ta mới biết."
"Công lực Mạn Châu Sa tuy có thể hấp thu công lực của người khác nhưng lại không thể nhờ đó mà gia tăng nên Tống Ỷ La mới đặt ra câu hỏi rằng nếu như hai người luyện Mạn Châu Sa song tu với nhau thì sẽ ra sao? Luồng công lực mạnh hơn sẽ nuốt luồng công lực yếu? Chúng vẫn không gia tăng lẫn nhau hoặc thế nào?"
Quỷ Ảnh thong dong nói: "Thực ra ta cũng rất tò mò thứ công phu này có thực sự hút khô dương khí người sống như trong bí tịch viết không. Lần trước ngươi không trực tiếp gặp Tống Ỷ La đổi thuốc giải nên y không có cơ hội để ngỏ lời mời. Nay, ta đành giúp y truyền lời vậy."
"Xin lỗi, ta có đói bụng thì cũng không ăn một đống rác nằm ven đường." Y cười lạnh đáp.
Quỷ Ảnh nghe vậy liền phá lên cười, rút con dao khỏi cánh tay đầm đìa máu rồi đột ngột gập lưng cắm xuống mặt thiếu niên phía dưới.
Mi mắt Mạc Tử Liên không thèm run một chút, bởi vì y thực sự không hề quan tâm.
Trong khoảnh khắc thấy mũi dao đâm xuống, Quân Tiêu Mặc thất kinh suýt đứng tim. Khi nó định thần lại, trái tim vẫn đang đập hối hả, bên má rỉ ra chất lỏng âm ấm còn mũi dao thì cắm ngập vào bãi cỏ, sát rạt mặt mình.
Quỷ Ảnh rũ mi nhìn sắc mặt tái ngắt của nó, môi vẫn cười vặn vẹo đáng sợ như cũ. Hắn nói: "Người mang sơ tâm* như tuyết bước vào giang hồ, hi vọng giang hồ sẽ trân trọng sơ tâm của người."
* Tâm nguyện ban đầu.
Dứt lời, hắn đứng dậy, phủi tay bỏ đi. Thoắt cái đã không còn thấy bóng dáng nữa.
"Nằm đã lưng chưa?"
Bị Mạc cô nương gọi, Quân Tiêu Mặc mới sực hoàng hồn. Nó vội ngồi dậy, tự nhiên phát run, loay hoay hai, ba lần vẫn chưa đứng lên được.
Mạc Tử Liên chẳng chút khách khí nắm vai nó vực người dậy, nói: "Cú ngã đầu đời, tự biết rút kinh nghiệm."
Nó thất thần nhìn y rồi gật đầu lia lịa, dùng má bàn tay dụi dụi gò má rớm máu lẫn khóe mắt ẩm ướt, đáp: "Vâng, chỉ là... hơi, hơi đau."
Mãi Mạc Tử Liên mới tìm được không gian yên tĩnh với ôn con này, trước đó y linh cảm rằng ca ca cố ý không để y có cơ hội trò chuyện riêng với nó. Y cầm cương ngựa của mình, dúi dây cương ngựa của nó vào tay nó.
Y lạnh nhạt nói: "Bây giờ cứ thong thả đi đến chỗ ca ca, ngươi biết bao nhiêu chuyện về huynh ấy thì kể hết ra ta nghe."
Quân Tiêu Mặc dùng cả hai tay dụi mắt, gật đầu: "Vâng."
...
..
Tòa thành này có đặt một phân đường của Bồng Vân các nên Lý Thương Lan niềm nở mời tất cả các khách quý đến chỗ của mình ngồi uống trà luôn. Dù sao y cũng không muốn nghe Tạ đạo trưởng mắng mình ba trăm câu thất đức vì không cho hắn làm ăn kiếm tiền sẽ bị đói, bị khát... mây mây.
Tính cách Quân Huyền trầm lặng, lãnh đạm; Chung Ly Toái thì bẩm sinh lạnh lùng, kiệm lời. Lý Thương Lan ngồi giữa hai con người này tự nhiên cảm thấy quá áp lực. Y muốn khóc thật rồi, không phải diễn tuồng nữa đâu, muốn khóc 'hu hu' thật đó.
Y mà biết ai xếp ghế của mình ngay chính giữa thì sẽ bảo Thu đường chủ trừ lương tên đó hết năm sau luôn!
Rốt cuộc, qua một tuần trà thư giãn tinh thần, Chung Lý Toái là người cất tiếng phá vỡ sự im lặng: "Lý huynh, Quân huynh, nội hai tháng vừa rồi, Đao Khách trang đã mất hai người là huynh đệ của nhau, họ Mạnh."
Nghe vậy, Lý Thương Lan cũng lấy lại phong thái, đặt chén trà xuống nói: "Bồng Vân các của ta cũng mới bị ám hại mất một vị đường chủ, họ Trục, quản lý chính phân đường này."
"Thanh giả tự thanh*." Chung Ly Toái tiếp lời: "Quân huynh và ta từng có giao tình, không phải chưa quen biết. Xích trưởng lão cũng không tin huynh sẽ làm ra loại chuyện tiểu nhân nên mới phái ta đến điều tra thực hư. Ta mong Quân huynh sẽ hợp tác."
* Người trong sạch tự nhiên sẽ được chứng minh trong sạch.
Nói đoạn hắn chắp tay làm thủ lễ. Dù không nhìn thấy nhưng Quân Huyền nghe ngữ khí đã hiểu mình không thể khước từ, đành thủ lễ lại đáp: "Hiền đệ có lòng."
"Chúng ta đều biết Quân đại hiệp trước nay hành động luôn thận trọng." Lý Thương Lan không để ý lắm đến tâm tình bấp bênh của Quân Huyền, phối hợp với Chung Ly Toái rào trước đón sau: "Lý mỗ cũng hiểu đạo lý 'điều mắt thấy chưa chắc là đúng, điều tai nghe chưa hẳn là sai' nên rất hoan nghênh các hạ biện minh về hành động của mình."
"Đa tạ Lý các chủ." Quân Huyền cũng thủ lễ với y.
Lý Thương Lan còn đang lén nghĩ: mình khỏi đáp lễ đâu sao, dù gì thì người ta cũng không thấy... thì bị Chung Ly Toái đạp một cước dưới bàn, đành phải đáp lễ đàng hoàng.
Quân Huyền nắm Diễm Dương bên hông, yên lặng đôi phút rồi nói: "Trước khi trình bày mọi chuyện, tại hạ có thể đặt một câu hỏi không?"
Chung Ly Toái liếc Lý Thương Lan rồi đáp: "Mời huynh."
Hắn gật đầu, hỏi: "Hai người có biết một vị kiếm khách tên là Tạ Lương Bích không?"
Hắn bận áo vải thô, đeo tạp dề trông như phụ bếp. Tay áo xắn lên tận vai để lộ làn da trắng khác lạ so với da mặt và bàn tay.
A Bích thấy nó cứ đần ra, nghiêng đầu tung hứng trái đào trên tay rồi đưa tới sát mũi nó: "Đệ sao thế? Không phải thích đào lắm à? Sao đệ chẳng vui vẻ chút nào vậy?"
Giọng nói là của A Bích còn khuôn mặt thì không. Mỗi lần nó gặp lại hắn đều thấy một gương mặt lạ lẫm như vậy.
Quân Tiêu Mặc giật lấy trái đào, quay đầu tránh hắn, khi vừa trông thấy khuôn mặt xa lạ kia, lòng như bị thứ gì đó nặng nề đập vào, khiến nó buồn bực quá đỗi.
A Bích thấy nó phản ứng vậy cũng không giận mà thảnh thơi xếp bằng ngồi xuống đối diện nó, chống cằm nhoẻn cười nói: "Ăn đi, ăn đi. Đào lần này rất ngon, ta cũng không bỏ thứ gì lạ vào đâu."
Nhớ tới trái đào khiến mình tự nhiên mất ý thức rồi bị đưa đến một chỗ lạ hoắc, Quân Tiêu Mặc càng giận hơn nữa, cắn răng ném trái đào vào mặt hắn. A Bích đã lường trước, đưa tay sẵn chụp đào rồi cắn 'rộp' một miếng hỏi: "Đệ tức giận vì bị ta lừa đến thế sao? Hay do vết thương đau quá nên dỗi ta? Thôi bớt giận, theo ta đi, ngày nào ta cũng hái đào cho đệ ăn, nhé?"
Quân Tiêu Mặc không chịu được, quát khẽ: "Ngươi biến đi! Ta chẳng có gì để nói với ngươi. Quân Huyền sắp trở lại rồi."
"Hở? Lấy Quân Huyền ra đe dọa ta chứ không phải mẹ nữa à? Từ khi nào đệ bắt đầu dựa dẫm vào hắn thế?" A Bích vừa nhai đào vừa nheo mắt cười: "Không cần lo, hắn không trở lại ngay được đâu. Ta cố ý dành khoảng thời gian này cho đệ mà."
"Nè," Hắn lại đưa trái đào ra mời, "đào ngọt lắm, bà lão ở chỗ cũ tặng đệ đấy, thực sự không cắn thử một miếng à? Ta còn đang định rủ đệ đi rao bán đào cùng ta giúp bà nữa này. Bà thấy ta đi một mình mà cứ hỏi thăm đệ miết."
"Đừng nói nữa!" Quân Tiêu Mặc giận tới nộ khí công tâm, thở hổn hển chất vấn: "Ngươi lừa ta năm lần bảy lượt như vậy còn chưa thấy đủ sao? Mắt của Quân Huyền không thể mở ra nữa rồi! Ban đầu ngươi nói thứ độc đó giống với độc cha ta trúng mà, tại sao cha ta có thể bình phục được còn hắn thì không?"
"Đúng là cùng một loại độc." A Bích vừa cắn đào vừa gật đầu: "Nhưng liều lượng không giống nên tác dụng cũng khác biệt chút đỉnh."
"Liều, liều lượng?"
"Độ độc gấp khoảng năm, sáu lần gì đó thôi." Hắn nhoẻn cười tươi, đuôi mắt nheo nheo lại, con ngươi linh động đầy vẻ gian xảo, nói: "Hơi tiếc rằng hắn không thể mở mắt ra nhưng để ép hắn sử dụng Không Cảnh công trong hội đánh Lôi đài năm tới thì đành phải thế thôi."
"Lôi đài?" Quân Tiêu Mặc quay đầu nhìn A Bích, chau mày hỏi: "Ngươi định làm gì trong hội Lôi đài?"
"Ngoan," Hắn búng hạt đào trúng trán nó, liếm ngón cái đáp, "biết trước thì còn gì là bất ngờ? Hoặc, không lẽ A Mặc đang quan tâm đến Quân đại hiệp sao? Không nên đâu, ta sẽ ghen đó."
"Câm đi!" Quân Tiêu Mặc nhào đến bóp cổ hắn, không biết vì giận tới run người hay vì hốt hoảng mà ngữ khí cũng run rẩy: "Cứ coi như ta tin lời ngươi về chuyện Quân Huyền đánh cắp Không Cảnh công thì dù ta phạm vào tà đạo, cũng chỉ muốn giải quyết giữa nội bộ hai người với hắn chứ không định kéo người ngoài vào. Trả lời ta! Ngươi lừa ta rốt cuộc là mưu đồ gì trong hội Lôi đài sắp tới? Ta nhất định sẽ không để ngươi làm hại người vô tội!"
"Người như thế nào mới được gọi là vô tội?" Đáy mắt A Bích u ám như bị một làn sương đen tối bao phủ, hắn hỏi: "Là người chưa từng làm việc có tội hay người che giấu tội lỗi rất giỏi?"
Quân Tiêu Mặc thoáng bối rối rồi ngay thẳng đáp theo những điều được dạy: "Người vô tội là người không làm việc hổ thẹn với lương tâm!"
A Bích hừ cười, không chút nào lo lắng vì yếu điểm nằm trong tay đối phương, hỏi tiếp: "Thế lương tâm của danh môn chính đạo có hổ thẹn khi ném một cô nương yếu đuối vào tay giặc giã, để mặc nàng bị làm nhục đến chết chỉ vì nàng đã giết kẻ phụ bạc mình trong đám bọn chúng không?"
"... Ác giả ác báo, thiện giả thiện lai. Đạo trời có mắt, nhất định thay người đền ân báo oán xứng đáng." Quân Tiêu Mặc nhăn mi: "Chính đạo từng làm chuyện có lỗi với ngươi, ta tất nhiên không có quyền cấm ngươi báo thù nhưng ngươi lại đi xa quá mức. Tận một trăm sinh mạng! Trong số đó thì mấy người có lỗi với ngươi chứ? Đồng môn tàn sát đồng môn, phu quân tự tay giết thê nhi. Tại sao ngươi phải cực đoan đến vậy!"
"Thế thì bây giờ A Mặc giết ta luôn đi." Tay hắn chạm vào con dao ngắn giắt trên thắt lưng nó, rút ra bằng hai ngón tay, đưa lên đặt vào tay nó.
Đôi tay thiếu niên vẫn bóp lấy cổ hắn, bất động trước lưỡi dao lạnh lẽo đang áp vào mình. Sóng mắt xô đẩy tranh đấu.
"Sao? A Mặc không dám giết ta à?" A Bích thờ ơ hỏi đoạn bất ngờ nâng gối thụi mạnh vào bụng nó.
"Ư!" Quân Tiêu Mặc đau đớn kêu lên, nhất thời cảm thấy ruột gan đảo lộn, buông lỏng tay. Người kia lập tức tóm cổ áo nó, trở mình đảo khách thành chủ, kề lưỡi dao vào cổ nó. Lúc này gương mặt thôn dân hiền hòa lộ ra nụ cười vặn vẹo, dữ dằn.
Quỷ Ảnh cười gằn: "Ngươi hỏi ta tại sao cực đoan thế sao? Ta thích cực đoan vậy đấy! Ta thích nhìn lũ chính đạo tức giận tới nổ phổi vì không tìm ra ta. Ta thích nhìn lũ chính đạo bất lực, tuyệt vọng vì chẳng thể làm gì để cứu người thân của chúng. Ngươi nói đạo trời có mắt thì sao không ngồi yên một chỗ mà chờ ta gặp quả báo thôi chứ còn đi ngăn cản ta làm gì, hửm?" Hắn nhướng mày khiêu khích: "Chính bởi vì không tin đạo trời nên ta mới phải thay trời hành đạo!"
"Đạo của ngươi là đạo lạm sát. Ngoài chém giết để thỏa mãn sự bất mãn trong ngươi thì ngươi chẳng hành được 'đạo' quái gì sất!" Quân Tiêu Mặc gườm mắt cấu tay hắn: "Ngươi thậm chí còn chẳng phải tà đạo mà là ma đạo!"
"Đạo lạm sát?" Quỷ Ảnh cười rộ, đáy mắt âm u đan xen ý cười mà rạng ngời lên: "Nếu giết người không liên quan là đạo lạm sát thì ngươi nên xem lại vị Quân đại hiệp nào đó ấy. Sát tâm của hắn cực kỳ nặng, so với ta thì hắn càng thích hợp tu luyện tà ma ngoại đạo hơn nên ta đã giúp hắn tiếp cận với ma công đấy..."
Quân Tiêu Mặc sửng sốt: "Ngươi nói cái gì?"
"Đệ không biết lúc hắn tỉnh lại giữa vũng máu sau khi tâm ma lui đi trông vui như thế nào đâu." Quỷ Ảnh nở nụ cười ôn nhu như A Bích, vỗ nhẹ má nó: "A Mặc, A Mặc à... đệ ngây thơ quá. Vì sao đệ chỉ chú ý đến việc Quân Huyền bị tẩu hỏa nhập ma trên Lôi đài mà không thắc mắc tại sao Quân phu nhân có thể giúp hắn lấy lại tự chủ? Tại sao Quân phu nhân che giấu giúp hắn? Tại sao vậy, Quân thiếu chủ?"
Đồng tử của thiếu niên dãn to, mày nhíu chặt, sực hiểu tất cả mọi chuyện phát sinh trong ngày Không Cảnh công biến mất, nó bàng hoàng biến sắc, mạnh mẽ giãy giụa quát: "Tên khốn! Thả ta ra! Là ngươi! Là ngươi đột nhập vào khu bế quan của Xuyên Sơn phái đúng không? Là ngươi đã giết thúc phụ của ta đúng không? Tên khốn! Cút khỏi người ta!"
"Suỵt." Quỷ Ảnh che lại miệng nó, nhẹ nhàng nói: "Thiếu chủ dù sao cũng đã phạm vào tà đạo, chuyện này nếu lộ ra sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của phu thê Quân trưởng môn. Dễ gì mà xóa hết dấu vết của vu thuật suốt mười tháng ròng nhỉ -..."
"Ta dám làm sao lại không dám chịu! Ngươi thích thì cứ công bố cho cả giang hồ biết đi!" Móng tay của nó cấu bàn tay hắn tới trầy da chảy máu. Kiên định biết bao. "Ta không hề giống ngươi gây chuyện mà chẳng nhận, lại đổ tội lỗi lên đầu người ta. Quân Huyền nói cái gì về ngươi cũng đúng! Đạo giang hồ quang minh chính đại, đến không đổi tên, đi không thay họ, còn ngươi luôn luôn núp dưới tấm da kẻ khác. Họ tên mình cũng chẳng dám xưng ra! Hèn nhát! Đê tiện! Không xứng làm người giang hồ!"
"Ôi chao..." Một tiếng cười trong veo xen vào với âm thanh vỗ tay tán thưởng. "Mắng hay lắm, ôn con! Không uổng công ta và Tiểu Bạch Nhi nhặt về cái mạng bé xíu của ngươi."
Gió thổi lụa tím phất qua đuôi mắt phết son, chuông bạc đinh đang theo từng bước chân.
"Mạc cô nương?" Quân Tiêu Mặc thốt lên, vội vã cử động: "Kẻ này rất nguy hiểm! Ta không sao! Cô nương mau tránh đi!"
Mạc Tử Liên yểu điệu hất tóc, mắt quyến rũ như dây tơ hồng nhìn Quỷ Ảnh, hờ hững đáp nó: "Làm như ta quan tâm ngươi có ổn hay không ổn vậy."
Quân Tiêu Mặc nhìn lướt qua thôi mà cũng bị cử chỉ đó của y chọc đỏ mặt. Bất chợt, lưỡi dao trên cổ nó thoắt cái rụt lại cắm vào cánh tay kẻ kia - đoạn, dứt khoát rạch một đường xuống!
Máu tươi tức thì trào ra.
Quân Tiêu Mặc kinh hãi há hốc miệng, eo nó vẫn đang bị Quỷ Ảnh kẹp bằng hai chân. Hắn rạch xong liền nhắm mắt, nhếch mép hỏi: "Yêu nghiệt phương nào, suýt thì câu mất hồn phách ta?"
Từ đầu hắn đã đề phòng khi ngửi thấy mùi thơm lạ trên người Quân Tiêu Mặc rồi.
Mạc Tử Liên thất bại cũng không loạn, ung dung bước tới gần hai người rồi thẹn thùng che miệng cười khẽ: "Tiểu nữ mới tu thành hình người không bao lâu, lần đầu thấy hai người nam đè nhau ra đất như vậy nên nhất thời tò mò nhìn lén, muốn biết diễn biến thế nào ấy mà."
Quỷ Ảnh cười đáp: "Nếu ngươi muốn biết chúng ta sẽ tiếp tục ra sao thì hãy cho lui những người khác ra xa mười trượng*. Ta không thích bị nhiều người nhìn thấy."
* Hơn ba mươi metres.
Quân Tiêu Mặc cảm thấy hai đầu gối của hắn dần kẹp sát vào eo, biến sắc nhận ra hắn muốn kẹp gãy xương sườn mình.
Mạc Tử Liên thoải mái đồng ý: "Mạc Nhất, làm theo đi."
Quỷ Ảnh vẫn cẩn trọng nhắm mắt, hỏi: "Ngươi chính là người mà Ỷ La muốn mời song tu sao?"
"Ồ? Tống Ỷ La muốn song tu với ta? Này ta mới biết."
"Công lực Mạn Châu Sa tuy có thể hấp thu công lực của người khác nhưng lại không thể nhờ đó mà gia tăng nên Tống Ỷ La mới đặt ra câu hỏi rằng nếu như hai người luyện Mạn Châu Sa song tu với nhau thì sẽ ra sao? Luồng công lực mạnh hơn sẽ nuốt luồng công lực yếu? Chúng vẫn không gia tăng lẫn nhau hoặc thế nào?"
Quỷ Ảnh thong dong nói: "Thực ra ta cũng rất tò mò thứ công phu này có thực sự hút khô dương khí người sống như trong bí tịch viết không. Lần trước ngươi không trực tiếp gặp Tống Ỷ La đổi thuốc giải nên y không có cơ hội để ngỏ lời mời. Nay, ta đành giúp y truyền lời vậy."
"Xin lỗi, ta có đói bụng thì cũng không ăn một đống rác nằm ven đường." Y cười lạnh đáp.
Quỷ Ảnh nghe vậy liền phá lên cười, rút con dao khỏi cánh tay đầm đìa máu rồi đột ngột gập lưng cắm xuống mặt thiếu niên phía dưới.
Mi mắt Mạc Tử Liên không thèm run một chút, bởi vì y thực sự không hề quan tâm.
Trong khoảnh khắc thấy mũi dao đâm xuống, Quân Tiêu Mặc thất kinh suýt đứng tim. Khi nó định thần lại, trái tim vẫn đang đập hối hả, bên má rỉ ra chất lỏng âm ấm còn mũi dao thì cắm ngập vào bãi cỏ, sát rạt mặt mình.
Quỷ Ảnh rũ mi nhìn sắc mặt tái ngắt của nó, môi vẫn cười vặn vẹo đáng sợ như cũ. Hắn nói: "Người mang sơ tâm* như tuyết bước vào giang hồ, hi vọng giang hồ sẽ trân trọng sơ tâm của người."
* Tâm nguyện ban đầu.
Dứt lời, hắn đứng dậy, phủi tay bỏ đi. Thoắt cái đã không còn thấy bóng dáng nữa.
"Nằm đã lưng chưa?"
Bị Mạc cô nương gọi, Quân Tiêu Mặc mới sực hoàng hồn. Nó vội ngồi dậy, tự nhiên phát run, loay hoay hai, ba lần vẫn chưa đứng lên được.
Mạc Tử Liên chẳng chút khách khí nắm vai nó vực người dậy, nói: "Cú ngã đầu đời, tự biết rút kinh nghiệm."
Nó thất thần nhìn y rồi gật đầu lia lịa, dùng má bàn tay dụi dụi gò má rớm máu lẫn khóe mắt ẩm ướt, đáp: "Vâng, chỉ là... hơi, hơi đau."
Mãi Mạc Tử Liên mới tìm được không gian yên tĩnh với ôn con này, trước đó y linh cảm rằng ca ca cố ý không để y có cơ hội trò chuyện riêng với nó. Y cầm cương ngựa của mình, dúi dây cương ngựa của nó vào tay nó.
Y lạnh nhạt nói: "Bây giờ cứ thong thả đi đến chỗ ca ca, ngươi biết bao nhiêu chuyện về huynh ấy thì kể hết ra ta nghe."
Quân Tiêu Mặc dùng cả hai tay dụi mắt, gật đầu: "Vâng."
...
..
Tòa thành này có đặt một phân đường của Bồng Vân các nên Lý Thương Lan niềm nở mời tất cả các khách quý đến chỗ của mình ngồi uống trà luôn. Dù sao y cũng không muốn nghe Tạ đạo trưởng mắng mình ba trăm câu thất đức vì không cho hắn làm ăn kiếm tiền sẽ bị đói, bị khát... mây mây.
Tính cách Quân Huyền trầm lặng, lãnh đạm; Chung Ly Toái thì bẩm sinh lạnh lùng, kiệm lời. Lý Thương Lan ngồi giữa hai con người này tự nhiên cảm thấy quá áp lực. Y muốn khóc thật rồi, không phải diễn tuồng nữa đâu, muốn khóc 'hu hu' thật đó.
Y mà biết ai xếp ghế của mình ngay chính giữa thì sẽ bảo Thu đường chủ trừ lương tên đó hết năm sau luôn!
Rốt cuộc, qua một tuần trà thư giãn tinh thần, Chung Lý Toái là người cất tiếng phá vỡ sự im lặng: "Lý huynh, Quân huynh, nội hai tháng vừa rồi, Đao Khách trang đã mất hai người là huynh đệ của nhau, họ Mạnh."
Nghe vậy, Lý Thương Lan cũng lấy lại phong thái, đặt chén trà xuống nói: "Bồng Vân các của ta cũng mới bị ám hại mất một vị đường chủ, họ Trục, quản lý chính phân đường này."
"Thanh giả tự thanh*." Chung Ly Toái tiếp lời: "Quân huynh và ta từng có giao tình, không phải chưa quen biết. Xích trưởng lão cũng không tin huynh sẽ làm ra loại chuyện tiểu nhân nên mới phái ta đến điều tra thực hư. Ta mong Quân huynh sẽ hợp tác."
* Người trong sạch tự nhiên sẽ được chứng minh trong sạch.
Nói đoạn hắn chắp tay làm thủ lễ. Dù không nhìn thấy nhưng Quân Huyền nghe ngữ khí đã hiểu mình không thể khước từ, đành thủ lễ lại đáp: "Hiền đệ có lòng."
"Chúng ta đều biết Quân đại hiệp trước nay hành động luôn thận trọng." Lý Thương Lan không để ý lắm đến tâm tình bấp bênh của Quân Huyền, phối hợp với Chung Ly Toái rào trước đón sau: "Lý mỗ cũng hiểu đạo lý 'điều mắt thấy chưa chắc là đúng, điều tai nghe chưa hẳn là sai' nên rất hoan nghênh các hạ biện minh về hành động của mình."
"Đa tạ Lý các chủ." Quân Huyền cũng thủ lễ với y.
Lý Thương Lan còn đang lén nghĩ: mình khỏi đáp lễ đâu sao, dù gì thì người ta cũng không thấy... thì bị Chung Ly Toái đạp một cước dưới bàn, đành phải đáp lễ đàng hoàng.
Quân Huyền nắm Diễm Dương bên hông, yên lặng đôi phút rồi nói: "Trước khi trình bày mọi chuyện, tại hạ có thể đặt một câu hỏi không?"
Chung Ly Toái liếc Lý Thương Lan rồi đáp: "Mời huynh."
Hắn gật đầu, hỏi: "Hai người có biết một vị kiếm khách tên là Tạ Lương Bích không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất