Quyển 3 Chương 8: Quyển 3 Chương 58
“Được rồi, Liên Nhi đừng khóc nữa nhé, ca ca không sao mà.” Quân Huyền đã dỗ Mạc Tử Liên nín khóc một lần, ai ngờ y vừa thấy các thương tích của hắn thì lại ngân ngấn nước mắt ngắn dài. Hắn lau gò má đẫm lệ của y, bất đắc dĩ: “Hay là Liên hôn ta đi, có thể ta sẽ bớt đau hơn đấy.”
“Ta xin lỗi…” Y khụt khịt mũi gật đầu, sau đó thực sự cẩn thận từng li từng tí hôn lên vết thương của hắn, mỗi nụ hôn đều ẩn chứa đau xót vô cùng.
Quân Huyền gạt nước mắt của y, càng lau càng thương, bỗng xúc động nắm tay y, ngậm lấy bờ môi kia. Y cũng phối hợp hé răng, đưa lưỡi mời gọi. Hai làn hơi thở nóng ấm đan vào nhau cọ xát bờ môi, gò má mỗi người bén lửa lan đi khắp toàn thân. Động hay nên gọi là hốc đá chỉ vừa đủ cho người ngồi duỗi chân, phía dưới lót hai lớp chăn mềm cũ kỹ. Quân Huyền vừa hôn vừa ấn Mạc Tử Liên nằm xuống, trải qua khoảnh khắc Tử Thần cận kề, càng cảm thấy thân mật bao lâu cũng không đủ, dù đang bị thương thì sao? Hắn cảm thấy muốn y, cũng thẳng thắn với ham muốn của mình. Y còn bạo dạn hơn hắn, rất chủ động nhấc eo, vòng chân quấn quanh hông hắn cọ xát. Quân Huyền tê rần gáy, nặng nề thở hai hơi, xoa bóp bắp đùi y hỏi: “Muốn thế nào, hửm?”
Mạc Tử Liên thẳng tay vạch ngực áo trước mắt ra, khẽ rướn cổ liếm cắn yết hầu chậm rãi lên xuống, hai bàn tay quá phận sờ vào hai hạt đậu trên ngực hắn. Lông tóc Quân Huyền bị y làm dựng đứng hết lên, nhéo đùi non trong tay một cái, người nọ run bắn, vô tình kích thích hai điểm trong tay khiến hắn càng nóng nảy.
“Muốn… muốn Huyền ca ca đó.” Y lầm bầm đáp. Quân Huyền nghe thế liền xốc đôi chân quanh hông lên, hạ eo đưa đẩy cọ xát với y, trầm trầm nói: “Gọi lại đi.”
Mạc Tử Liên bị khoái cảm đánh cho toàn thân mềm nhũn ngã về nệm, cần cổ duyên dáng cong lên, khàn giọng gọi: “Huyền ca ca… A, ưm… Huyền ca ca nh – nhanh một chút… A, a – ha…”
Quân Huyền vẫn còn kiềm chế, cắn răng không rên rỉ, chỉ thở vừa trầm vừa nặng. Mạc Tử Liên lại thích nhiều lời vào mấy lúc thế này, hai bàn tay ở trên ngực hắn du tẩu, vừa se ấn hạt đậu vừa rên rỉ hỏi: “Ưm, a… Huyền ca ca thích ta làm như – ư… như vậy không? Hay… hay là thế này, nhé?”
Nói rồi y bặm môi ngậm vào một bên đầu ngực nọ. Đầu ngực bị bờ môi mềm ướt nhè nhẹ se, chiếc lưỡi chốc chốc chọt vào, liếm quanh, Quân Huyền tê mê trắng xóa trí óc, nóng lòng đè ép cọ xát thân dưới, một tay giữ chân y, một tay cạy mở môi y, nói: “Liếm ướt đi.”
Mạc Tử Liên ngoan ngoãn liếm láp ba ngón tay đầu của hắn, chiếc lưỡi hư hỏng như nếm được món ngon, không bỏ qua li da thịt nào, lại còn khép răng cắn cắn, tiếng rên rỉ bởi vậy mà trở nên nhỏ vụn hơn, gãi lòng người ngứa ngáy. Quân Huyền rút tay cốc trán y, giọng càng trầm: “Ngốc, ta nói đệ liếm chứ không bảo cắn…”
Đoạn hắn luồn tay vào vạt áo y, bắt chước cách y đùa giỡn với ngực mình, cảm nhận cơn run sảng khoái của y, cười hỏi: “Đệ tự cảm nhận xem ta thích đệ làm như vậy hay không?”
“Ta – không biết Huyền ca ca thế nào đâu, ư… Chứ ta thì thích lắm… Phía dưới nhanh, nhanh lên…”
Quân Huyền thực sự bị y rên đến mức không giữ được sự tiết chế của mình, gió lạnh từ ngoài lùa vào nhắc nhở hắn rằng cả hai đang bị thương, không thể hấp tấp, đôi chân quanh hông hắn lại có biết sợ gì đâu, nằng nặc đòi hỏi nhiều hơn. Hai thứ nam tính vẫn đang bị tầng vải ngăn cách, Mạc Tử Liên đã học được chút kiến thức, đôi tay lần nữa thiếu an phận lén lút mò xuống xốc y phục hai bên lên, chạm vào lớp da nóng như lửa, vụng về xoa nắn.
“A, ha…” Quân Huyền rốt cuộc bị y đùa nghịch tới bật ra tiếng rên, cơn tê dại như sét đánh chạy dọc sống lưng, đôi mắt đen tựa điểm mực càng sâu thẳm hơn, cúi đầu day cắn tai y: “Tiểu yêu tinh, ta thật hận không trông thấy được vẻ mặt của đệ…”
“Huyền ca ca, ca ca… Nhẹ thôi ca ca… Cắn nhẹ thôi mà. A…”
Quân Huyền áp tay vào bàn tay phía dưới của y, dùng vết chai vỗ về y. Mồ hôi trong suốt tích trên vầng trán hắn nhỏ xuống khóe mắt Mạc Tử Liên như giọt lệ, y chẳng kiêng kỵ gì ngửa cổ rên rỉ phóng đãng. Thời gian trôi qua khá lâu rồi mà họ vẫn chưa ai muốn xuất tinh, do tư thế nên chân và eo Mạc Tử Liên đã mỏi nhừ. Quân Huyền nhận ra điều đó, xốc đôi chân vòng quanh hông lần nữa, miết lấy eo y nhấn lên, hạ eo tăng tốc cọ xát, rốt cuộc cùng y run bắn mình chạm tới tột đỉnh khoái lạc. Trong hốc đá nhất thời ngập tràn mùi xạ hương của nam giới.
“Huyền ca ca… Ca ca…”
Quân Huyền gục đầu vào hõm cổ ướt rượt mồ hôi của người bên dưới thở dốc, trái tim đập thình thịch như đánh trống, ôm siết cơ thể ấm nóng mềm mại nọ, mải tập trung vào ‘con thỏ’ hoan hỉ trong ngực y mà không chú ý tiếng gọi mình. Tới khi y hơi cựa quậy, hắn mới nhận ra, hôn nhẹ má y hỏi: “Sao vậy?”
Mạc Tử Liên cắn môi thẹn thùng: “Chân ta mỏi quá, huynh thả chúng xuống được không?”
Quân Huyền bật cười, cẩn thận dậy khỏi người y nhưng y chợt vòng tay, vòng chân giữ hắn lại, giọng đầy bất mãn nói vang: “Ông đi ra chỗ khác chơi! Ca ca của cháu không cho ông nhìn đâu!”
Tru Thiên quay trở lại sau khi leo lên mấy chục trượng tìm Mộ Chỉ bám trên dây xích hứng gió lạnh từ nãy tới giờ chẳng dám xuống: “…”
Quân Huyền thấy bản thân bị trưởng bối người thương bắt tại trận, lập tức đỏ rực mặt mũi bật dậy, lóng nga lóng ngóng sửa sang lại y phục. Hắn không tìm ra được khăn lau, đành cắt nốt ống tay áo kia để lau chùi cho y và mình.
Tru Thiên nhìn nhìn hai ống tay áo đều mất tiêu của hắn, thâm tâm tự dưng sinh ra cảm giác ‘đoạn tụ triệt để, vô phương cứu chữa’.
Mạc Tử Liên vừa để hắn kéo dậy vừa xoa eo nói: “Ca ca, tư thế này đau eo quá, ta không muốn nằm dưới nữa, lần sau chúng ta đổi tư thế được không?”
Quân Huyền bị ánh mắt của Tru Thiên làm cuống lên, tùy tiện gật đầu đáp: “Ừ, ừ, lần sau để ta nằm dưới cũng được.”
Hứng lên làm xong một lần, lúc này hai người họ mới thấy vừa mệt vừa đau, thay nhau kiểm tra vết thương của mỗi người rồi ngồi xụi lơ dựa vào vách đá. Mạc Tử Liên duỗi cái eo đau, xoa bóp đôi chân mỏi, thấy tình trạng của hai ống tay áo của ca ca thì cầm lò sưởi tay đặt vào lòng hắn. Quân Huyền thương yêu thay y xoa bóp eo.
“Hừ hừ! Ta thấy trên đó đâu có ai!” Bây giờ Tru Thiên mới dám nhảy nhót đu khỏi dây xích, dợm bước vào động mà bất chợt ngửi thấy mùi sai sai của bầu không khí trong đó nên bèn vơ đại cái lò sưởi rồi đặt mông ngồi xuống đất đá bên ngoài. Cái mặt già bị gió lạnh mài mỏng đi không ít. Thực ra thì lão đâu có thấy lạnh, lão chỉ cô đơn.
“Không có ai?” Quân Huyền bất ngờ: “Thật sự sao tiền bối?”
Mạc Tử Liên hít hít cái mũi ửng hồng, rướn người cầm lò sưởi nhỏ trong tay Tru Thiên đặt vào lòng ca ca. Tru Thiên trợn mắt giành lại, khư khư ôm, đáp lời: “Chứ lão phu lòe đám nít ranh như ngươi làm gì? Ô? Ô, ô hay?”
Lò sưởi lại bị cháu lão giành lấy và đặt vào lòng ‘nít ranh’. Tru Thiên chỉ có hai lò sưởi tay ở đây, một dĩ nhiên dành cho cháu cưng. Nào ngờ cháu lão đã đưa lò sưởi của nó cho hắn ta mà còn cướp của lão cho hắn luôn?
Quân Huyền thật sự bó tay với màn tranh cướp lò sưởi chẳng thấy dấu hiệu kết thúc của cặp ông cháu này, đành vươn tay ôm người nọ vào lòng, nhét lò sưởi vào tay y nói: “Ngoan, yên ở đây sưởi ấm cho ta đi.”
Mạc Tử Liên liền vui vẻ cọ cọ hắn, hứ một tiếng với Tru Thiên. Bởi vì quá liều lĩnh nên y bị thương không nhẹ, còn khóc mấy trận nên rất mất sức, được ca ca ôm là lim dim mắt buồn ngủ. Quân Huyền vẫn đang đau lòng y, cũng không dám ôm y quá chặt. Y dường như nhận ra sự cẩn thận của hắn, cong mắt hôn môi hắn.
Quân Huyền hắng một tiếng chữa ngượng, nghi hoặc hỏi lại: “Tiền bối đã tìm kỹ chưa?”
Tru Thiên trố muốn rớt hai tròng mắt trước sự dịu ngoan như mèo con của đứa cháu nội đỏng đảnh bấy lâu, nghe câu hỏi của ‘nít ranh’, tức muốn mọc ngược râu nhảy dựng lên: “Đám nít ranh các ngươi từ bao giờ lại không biết kính trên nhường dưới thế hả? Lão phu tìm rất kỹ, kỹ lắm rồi! Thực sự chẳng tìm thấy gì trong cái hang trên đó!”
“Ông cũng không thấy con Ngải điệp nào?” Mạc Tử Liên ngờ vực hỏi: “Kể cả xác của chúng?”
Tru Thiên hậm hực gật đầu: “Không thấy! Không có!”
Quân Huyền chìm vào trầm tư: liệu có phải chính người ở trên cầu thang lúc đó đã xóa bỏ mọi dấu vết của Ngải điệp và đưa Mộ Chỉ đi sau khi hai người rời khỏi không?
“Đại cô nương Mộ Chỉ khá là thông minh đấy.” Mạc Tử Liên tự nhiên nói: “Mặc dù cô ta đã thành công dụ chúng ta đi xuống đây để che giấu cho ai kia ở bên ngoài lúc đó. Nhưng mà…” Y cười khẽ, “cũng không thoát khỏi tay ta đâu.”
Quân Huyền biết Mộ Chỉ đã không kể hết sự thật lúc thuật lại việc sư phụ mình bị hãm hại, chính lời nàng khẳng định Quân Tam Trinh hắn và y gặp không phải là Quân Tam Trinh thật đã tố cáo con quỷ nhỏ trong lòng nàng. Nhưng Mộ Chỉ cũng khá khôn khéo khi giả vờ tâm trí của mình bị hoảng loạn.
Hắn luôn linh cảm bản thân và Liên suy nghĩ giống nhau nên ít khi nào hỏi rằng y suy nghĩ thế nào. Thực tế cũng cho thấy y và hắn nhiều lúc thật sự chung một tâm linh. Nghĩ đoạn Quân Huyền thử nâng tay lên, Mạc Tử Liên liền nghiêng đầu đưa tai, cái đuôi bông nhỏ hơi nhúc nhích: ca ca thường vuốt tai y khi suy tư gì đó mà.
Quân Huyền vuốt tai y, cõi lòng đổ đầy đường ngọt, khóe môi không kìm được cong lên.
Tru Thiên ôm lò sưởi ngồi giữa gió lạnh trừng mắt: hai cái đứa không biết kính trên nhường dưới này!
“Khụ khụ khụ! Cháu ngoan của ta, ban nãy cháu giải Nhị Thập Bát Tú trận như thế nào?” Lão phá đám đấy!
Mạc Tử Liên bĩu môi: “Cháu là cháu thôi, không phải của ông. Ông không có cơ hội đòi ca ca sính lễ đâu.”
Tru Thiên: “…”
Quân Huyền chỉ dám cười trong lòng, thế tức là hắn bớt được một đối thủ nặng ký rồi.
Sự vận hành của Thiên Địa Nhân là căn cứ cho mọi pháp trận đồ hoạt động, xét riêng Nhị Thập Bát Tú trận lúc nãy thì Thiên ứng với bầu khí, thời tiết; Địa xem địa hình, thổ nhưỡng; Nhân coi về mục tiêu hoặc phương hướng.
“Ban đầu cháu thấy bầu khí quá lạnh nên nghĩ xuất phát điểm là bắc phương Huyền Vũ, tuy nhiên nếu vậy thì Địa không ứng với Tượng nào trong ba còn lại. Thế nên cháu đánh liều chọn phương đông Thanh Long là điểm bắt đầu, lấy mùa xuân ứng với Thiên; Địa cũng khớp với sông suối là nơi ở của Huyền Vũ, còn Nhân… cháu chọn Bạch Hổ và đã sai.”
Tru Thiên nhướng mày hỏi: “Hử? Sao cháu chọn Bạch Hổ chứ không chọn Chu Tước?”
Mạc Tử Liên nhún vai: “Chim sẻ không sống trong hang đá.”
“Ăn may, ăn may thôi chứ cháu chẳng giỏi bằng một góc của ta đâu. Ha ha vào mặt cháu nè.” Tru Thiên lè lưỡi lêu lêu rồi vỗ vỗ mông đứng dậy duỗi lưng cái ‘rắc’, bảo: “Nếu cháu đã tìm được đến tận đây thì ta cũng xem như ý trời xui khiến vậy. Hai đứa dìu dắt nhau đi vào trong này này.”
Lão xách chiếc đèn leo lét, ôm lưng lom khom dẫn đầu đi vào sâu bên trong động, hốc rộng chừng bề ngang của một thân người mập mạp, Quân Huyền phải hơi khom lưng mới không đụng trần, một bàn tay chu đáo che trên đầu Mạc Tử Liên.
“Nè, ông thường chui xuống đây ở sao? Ông chui bằng cách gì vậy?”
“Ta leo. Ta leo. Ta leo! Ta leo bằng công phu tuyệt thế của ta chứ không chui như chuột! Được chưa?”
“Thế ông leo xuống vực Bát Khổ làm gì?”
“Đang cho mi biết đây.”
“Vực Bát Khổ và vực Phồn Sương thực sự là một sao tiền bối?” Nghĩ đến chuyện này, Quân Huyền vẫn còn kinh ngạc.
“Tên ban đầu của vực này là Phồn Sương* bởi vì hồi xưa đứng trên đỉnh vực nhìn xuống, chỉ thấy bên dưới chìm trong sương mù trắng xóa, bồng bềnh như mây… Rất có cảm giác như bản thân là thần tiên ngự trị trên đỉnh phù vân. Lúc đó sông Băng không lớn thế này, không chảy xiết thế này mà dịu êm, lững lờ vô cùng thơ mộng. Không khí ở đây cũng chẳng lạnh thế này đâu… Sông Băng cũng không phải tên Băng.” Tru Thiên đang đắm chìm trong hồi tưởng đẹp đẽ thao thao bất tuyệt thì đột nhiên nghe ngữ khí ngạc nhiên của Mạc Tử Liên: “Hôm nay tự dưng ông nói tiếng người rõ ràng vậy ạ?”
* Phồn Sương nghĩa là sương mù dày đặc.
“…” Con, với, cháu!
Tru Thiên sầm sì dẫn hai người xuyên qua hốc, đến một hang động gọn gàng sáng ánh đuốc vàng vọt trên vách.
Mạc Tử Liên bất ngờ trước hai tấm bài vị bằng hắc diệu thạch đề nét chữ Điệp Cách uốn lượn chìm trong trầm hương trắng khói lững lờ.
Tru Thiên đặt đèn dầu xuống, vén vạt áo quỳ bằng cả hai đầu gối, vái lạy hai bài vị một cái thật sâu rồi giữ nguyên tư thế đó nói: “Liên Nhi mau tới đây chào bà nội và ông cố ngoại đi.”
“Cái – cái gì? Ông đùa à?” Quân Huyền chợt thấy Mạc Tử Liên lùi lại, nắm chặt vạt áo mình, giọng nói kìm nén rất nhiều kinh hãi nhưng ngữ điệu của lời thốt ra lại ngập tràn giễu cợt: “Họ Nạp Lan? Người họ Nạp Lan cơ đấy? Ông và cha đúng là phụ tử ruột thịt rồi. Trong bao nhiêu nữ nhân trên thế gian này, hai người đều thích chọn những người không nên chọn nhất…”
“Tuy ông cố và bà nội mang họ Nạp Lan nhưng họ không hề giống với những kẻ thuộc dòng tộc Tư tế mà cháu biết. Ông cố ngoại của cháu chính là người đi tiên phong trong việc bãi bỏ truyền thống luyện Thi cổ độc ác của Địa thành.” Tru Thiên từ tốn kể chuyện cũ: “Nhưng người đã không được ai ủng hộ mà bị khai trừ khỏi điện Tế Tự và Địa thành, người phải mang vợ con mình rời khỏi Tây Vực đến nương náu tại Tư quốc. Trên chính ngọn núi này, người đã thành lập Trường Sinh đạo quán mà xưa kia bị cưỡng ép trở thành Xuyên Sơn phái!”
Lão chợt nhìn thẳng vào Quân Huyền, nói: “Ngươi thắc mắc vì sao vực Bát Khổ và vực Phồn Sương là một à? Đó là bởi vì hồi xưa Xuyên Sơn làm gì lớn thế kia! Hồi ấy Xuyên Sơn chỉ là một đạo quán vô danh tiểu tốt ở phía bên vực này, chính sau khi chúng cướp mất Trường Sinh đạo quán của tôn sư thì đổi tên vực Phồn Sương thành Bát Khổ!”
Nửa đêm đã quá canh hai, đỉnh tháp Ngài vẫn còn sáng đèn, lửa đỏ hắt lên sườn mặt như đao khắc của người ngồi sau thư án, đầu bút lông chấm vào lọ mực, mực nước sánh nhẹ nhàng dính vào vạt áo màu chàm.
“Quốc sư.” Cửa chậm chạp mở ra một khe hở nhỏ, khuôn mặt người thiếu niên lấp ló: “Ta có thể vào được không?”
Đôi mắt xanh mỏi mệt của Quốc sư sáng lên. “Ồ, dĩ nhiên với Thánh tử thì câu trả lời luôn là được.”
Ô Khê mặc áo thụng, mặt giống như búp bê sứ, mái tóc vàng hoe xõa sau lưng dài đến tận bắp đùi, khép hai bàn tay tiến tới ngồi dưới chân Quốc sư rồi từ từ mở đôi tay. Một cục lông màu nâu liền nhảy lên đùi Quốc sư nhưng nó không thể chạy đi đâu được vì thiếu niên đang giữ cái đuôi dài của con chuột sa mạc.
“Lông nó mượt thật nhỉ?” Ô Khê đùa nghịch. Quốc sư không vui vẻ lắm với con vật: “Ai bắt cho điện hạ thứ súc sinh này?”
“Ta gặp nó chạy trên hành lang. Ngài coi đôi mắt tròn xoe này không đáng yêu sao?”
“Loài súc sinh chỉ làm bẩn tay điện hạ, xin hãy vứt nó đi.”
“Quốc sư.” Thiếu niên ngả đầu lên đùi Quốc sư, đôi mắt như trời trong phản chiếu con vật đang chải lông, thỏ thẻ: “Quốc sư luôn dạy ta rằng nô lệ và súc sinh không khác gì nhau, đều là loại hạ đẳng thấp hèn. Nhưng sao ta lại cảm thấy con chuột này còn tự do hơn ta? Nó có thể chạy loạn trong hoàng cung tùy thích, ra vào hoàng cung tùy thích mà ta chỉ muốn chạy ba bước cũng phải xin phép ngài?”
“Bởi vì điện hạ là Thánh tử cao quý, cao quý hơn tất cả người trong Địa thành này.” Quốc sư nắm vai Ô Khê, nâng cậu đứng dậy: “Thế nên người không được quỳ xuống dưới chân ai, dù là Thương Vũ vương người sắp được gặp.”
Con chuột rớt xuống đất định chạy nhưng lại bị Quốc sư dẫm lên đầu, chin chít kêu to.
Y hôn mu bàn tay thiếu niên, tiếp tục nói: “Người là niềm kiêu hãnh của thần, là tự tôn của tộc Điệp Cách, chỉ cần người vẫn đặt Địa thành trong lòng, thần sẽ luôn ủng hộ người.”
“Bằng không thì sao?”
“Bằng không, thần đành vứt bỏ người.” Đầu con chuột nát bét dưới giày Quốc sư, máu dần loang ra trên tấm thảm. “Nhưng thần biết người sẽ không làm thần thất vọng. Thần đã đạp lên bao nhiêu sinh mạng, từ bỏ mọi điều để đưa người thoát khỏi địa ngục, thần biết người sẽ không làm thần thất vọng.”
Quốc sư vuốt tóc Ô Khê, hôn đỉnh đầu cậu. Một nụ hôn chúc phúc.
“Chuyến này người đi chẳng biết bao giờ sẽ trở lại, người chỉ cần nhớ rằng chừng nào vi thần còn sống, Địa thành thuộc về người.”
Khi đặt tay lên cánh cửa, Ô Khê bỗng quay đầu lại nói: “Quốc sư còn nhớ không, ta cũng từng là một trong đám súc sinh hạ đẳng kia. Chẳng qua chỉ là một Thương Vũ vương, sao ta phải sợ hãi? Ngài nên nghỉ ngơi đi, ta thấy ngài sắp chết rồi đấy.”
Quốc sư cúi đầu áp tay vào ngực đáp: “Thần cũng mong vậy.”
“Ta xin lỗi…” Y khụt khịt mũi gật đầu, sau đó thực sự cẩn thận từng li từng tí hôn lên vết thương của hắn, mỗi nụ hôn đều ẩn chứa đau xót vô cùng.
Quân Huyền gạt nước mắt của y, càng lau càng thương, bỗng xúc động nắm tay y, ngậm lấy bờ môi kia. Y cũng phối hợp hé răng, đưa lưỡi mời gọi. Hai làn hơi thở nóng ấm đan vào nhau cọ xát bờ môi, gò má mỗi người bén lửa lan đi khắp toàn thân. Động hay nên gọi là hốc đá chỉ vừa đủ cho người ngồi duỗi chân, phía dưới lót hai lớp chăn mềm cũ kỹ. Quân Huyền vừa hôn vừa ấn Mạc Tử Liên nằm xuống, trải qua khoảnh khắc Tử Thần cận kề, càng cảm thấy thân mật bao lâu cũng không đủ, dù đang bị thương thì sao? Hắn cảm thấy muốn y, cũng thẳng thắn với ham muốn của mình. Y còn bạo dạn hơn hắn, rất chủ động nhấc eo, vòng chân quấn quanh hông hắn cọ xát. Quân Huyền tê rần gáy, nặng nề thở hai hơi, xoa bóp bắp đùi y hỏi: “Muốn thế nào, hửm?”
Mạc Tử Liên thẳng tay vạch ngực áo trước mắt ra, khẽ rướn cổ liếm cắn yết hầu chậm rãi lên xuống, hai bàn tay quá phận sờ vào hai hạt đậu trên ngực hắn. Lông tóc Quân Huyền bị y làm dựng đứng hết lên, nhéo đùi non trong tay một cái, người nọ run bắn, vô tình kích thích hai điểm trong tay khiến hắn càng nóng nảy.
“Muốn… muốn Huyền ca ca đó.” Y lầm bầm đáp. Quân Huyền nghe thế liền xốc đôi chân quanh hông lên, hạ eo đưa đẩy cọ xát với y, trầm trầm nói: “Gọi lại đi.”
Mạc Tử Liên bị khoái cảm đánh cho toàn thân mềm nhũn ngã về nệm, cần cổ duyên dáng cong lên, khàn giọng gọi: “Huyền ca ca… A, ưm… Huyền ca ca nh – nhanh một chút… A, a – ha…”
Quân Huyền vẫn còn kiềm chế, cắn răng không rên rỉ, chỉ thở vừa trầm vừa nặng. Mạc Tử Liên lại thích nhiều lời vào mấy lúc thế này, hai bàn tay ở trên ngực hắn du tẩu, vừa se ấn hạt đậu vừa rên rỉ hỏi: “Ưm, a… Huyền ca ca thích ta làm như – ư… như vậy không? Hay… hay là thế này, nhé?”
Nói rồi y bặm môi ngậm vào một bên đầu ngực nọ. Đầu ngực bị bờ môi mềm ướt nhè nhẹ se, chiếc lưỡi chốc chốc chọt vào, liếm quanh, Quân Huyền tê mê trắng xóa trí óc, nóng lòng đè ép cọ xát thân dưới, một tay giữ chân y, một tay cạy mở môi y, nói: “Liếm ướt đi.”
Mạc Tử Liên ngoan ngoãn liếm láp ba ngón tay đầu của hắn, chiếc lưỡi hư hỏng như nếm được món ngon, không bỏ qua li da thịt nào, lại còn khép răng cắn cắn, tiếng rên rỉ bởi vậy mà trở nên nhỏ vụn hơn, gãi lòng người ngứa ngáy. Quân Huyền rút tay cốc trán y, giọng càng trầm: “Ngốc, ta nói đệ liếm chứ không bảo cắn…”
Đoạn hắn luồn tay vào vạt áo y, bắt chước cách y đùa giỡn với ngực mình, cảm nhận cơn run sảng khoái của y, cười hỏi: “Đệ tự cảm nhận xem ta thích đệ làm như vậy hay không?”
“Ta – không biết Huyền ca ca thế nào đâu, ư… Chứ ta thì thích lắm… Phía dưới nhanh, nhanh lên…”
Quân Huyền thực sự bị y rên đến mức không giữ được sự tiết chế của mình, gió lạnh từ ngoài lùa vào nhắc nhở hắn rằng cả hai đang bị thương, không thể hấp tấp, đôi chân quanh hông hắn lại có biết sợ gì đâu, nằng nặc đòi hỏi nhiều hơn. Hai thứ nam tính vẫn đang bị tầng vải ngăn cách, Mạc Tử Liên đã học được chút kiến thức, đôi tay lần nữa thiếu an phận lén lút mò xuống xốc y phục hai bên lên, chạm vào lớp da nóng như lửa, vụng về xoa nắn.
“A, ha…” Quân Huyền rốt cuộc bị y đùa nghịch tới bật ra tiếng rên, cơn tê dại như sét đánh chạy dọc sống lưng, đôi mắt đen tựa điểm mực càng sâu thẳm hơn, cúi đầu day cắn tai y: “Tiểu yêu tinh, ta thật hận không trông thấy được vẻ mặt của đệ…”
“Huyền ca ca, ca ca… Nhẹ thôi ca ca… Cắn nhẹ thôi mà. A…”
Quân Huyền áp tay vào bàn tay phía dưới của y, dùng vết chai vỗ về y. Mồ hôi trong suốt tích trên vầng trán hắn nhỏ xuống khóe mắt Mạc Tử Liên như giọt lệ, y chẳng kiêng kỵ gì ngửa cổ rên rỉ phóng đãng. Thời gian trôi qua khá lâu rồi mà họ vẫn chưa ai muốn xuất tinh, do tư thế nên chân và eo Mạc Tử Liên đã mỏi nhừ. Quân Huyền nhận ra điều đó, xốc đôi chân vòng quanh hông lần nữa, miết lấy eo y nhấn lên, hạ eo tăng tốc cọ xát, rốt cuộc cùng y run bắn mình chạm tới tột đỉnh khoái lạc. Trong hốc đá nhất thời ngập tràn mùi xạ hương của nam giới.
“Huyền ca ca… Ca ca…”
Quân Huyền gục đầu vào hõm cổ ướt rượt mồ hôi của người bên dưới thở dốc, trái tim đập thình thịch như đánh trống, ôm siết cơ thể ấm nóng mềm mại nọ, mải tập trung vào ‘con thỏ’ hoan hỉ trong ngực y mà không chú ý tiếng gọi mình. Tới khi y hơi cựa quậy, hắn mới nhận ra, hôn nhẹ má y hỏi: “Sao vậy?”
Mạc Tử Liên cắn môi thẹn thùng: “Chân ta mỏi quá, huynh thả chúng xuống được không?”
Quân Huyền bật cười, cẩn thận dậy khỏi người y nhưng y chợt vòng tay, vòng chân giữ hắn lại, giọng đầy bất mãn nói vang: “Ông đi ra chỗ khác chơi! Ca ca của cháu không cho ông nhìn đâu!”
Tru Thiên quay trở lại sau khi leo lên mấy chục trượng tìm Mộ Chỉ bám trên dây xích hứng gió lạnh từ nãy tới giờ chẳng dám xuống: “…”
Quân Huyền thấy bản thân bị trưởng bối người thương bắt tại trận, lập tức đỏ rực mặt mũi bật dậy, lóng nga lóng ngóng sửa sang lại y phục. Hắn không tìm ra được khăn lau, đành cắt nốt ống tay áo kia để lau chùi cho y và mình.
Tru Thiên nhìn nhìn hai ống tay áo đều mất tiêu của hắn, thâm tâm tự dưng sinh ra cảm giác ‘đoạn tụ triệt để, vô phương cứu chữa’.
Mạc Tử Liên vừa để hắn kéo dậy vừa xoa eo nói: “Ca ca, tư thế này đau eo quá, ta không muốn nằm dưới nữa, lần sau chúng ta đổi tư thế được không?”
Quân Huyền bị ánh mắt của Tru Thiên làm cuống lên, tùy tiện gật đầu đáp: “Ừ, ừ, lần sau để ta nằm dưới cũng được.”
Hứng lên làm xong một lần, lúc này hai người họ mới thấy vừa mệt vừa đau, thay nhau kiểm tra vết thương của mỗi người rồi ngồi xụi lơ dựa vào vách đá. Mạc Tử Liên duỗi cái eo đau, xoa bóp đôi chân mỏi, thấy tình trạng của hai ống tay áo của ca ca thì cầm lò sưởi tay đặt vào lòng hắn. Quân Huyền thương yêu thay y xoa bóp eo.
“Hừ hừ! Ta thấy trên đó đâu có ai!” Bây giờ Tru Thiên mới dám nhảy nhót đu khỏi dây xích, dợm bước vào động mà bất chợt ngửi thấy mùi sai sai của bầu không khí trong đó nên bèn vơ đại cái lò sưởi rồi đặt mông ngồi xuống đất đá bên ngoài. Cái mặt già bị gió lạnh mài mỏng đi không ít. Thực ra thì lão đâu có thấy lạnh, lão chỉ cô đơn.
“Không có ai?” Quân Huyền bất ngờ: “Thật sự sao tiền bối?”
Mạc Tử Liên hít hít cái mũi ửng hồng, rướn người cầm lò sưởi nhỏ trong tay Tru Thiên đặt vào lòng ca ca. Tru Thiên trợn mắt giành lại, khư khư ôm, đáp lời: “Chứ lão phu lòe đám nít ranh như ngươi làm gì? Ô? Ô, ô hay?”
Lò sưởi lại bị cháu lão giành lấy và đặt vào lòng ‘nít ranh’. Tru Thiên chỉ có hai lò sưởi tay ở đây, một dĩ nhiên dành cho cháu cưng. Nào ngờ cháu lão đã đưa lò sưởi của nó cho hắn ta mà còn cướp của lão cho hắn luôn?
Quân Huyền thật sự bó tay với màn tranh cướp lò sưởi chẳng thấy dấu hiệu kết thúc của cặp ông cháu này, đành vươn tay ôm người nọ vào lòng, nhét lò sưởi vào tay y nói: “Ngoan, yên ở đây sưởi ấm cho ta đi.”
Mạc Tử Liên liền vui vẻ cọ cọ hắn, hứ một tiếng với Tru Thiên. Bởi vì quá liều lĩnh nên y bị thương không nhẹ, còn khóc mấy trận nên rất mất sức, được ca ca ôm là lim dim mắt buồn ngủ. Quân Huyền vẫn đang đau lòng y, cũng không dám ôm y quá chặt. Y dường như nhận ra sự cẩn thận của hắn, cong mắt hôn môi hắn.
Quân Huyền hắng một tiếng chữa ngượng, nghi hoặc hỏi lại: “Tiền bối đã tìm kỹ chưa?”
Tru Thiên trố muốn rớt hai tròng mắt trước sự dịu ngoan như mèo con của đứa cháu nội đỏng đảnh bấy lâu, nghe câu hỏi của ‘nít ranh’, tức muốn mọc ngược râu nhảy dựng lên: “Đám nít ranh các ngươi từ bao giờ lại không biết kính trên nhường dưới thế hả? Lão phu tìm rất kỹ, kỹ lắm rồi! Thực sự chẳng tìm thấy gì trong cái hang trên đó!”
“Ông cũng không thấy con Ngải điệp nào?” Mạc Tử Liên ngờ vực hỏi: “Kể cả xác của chúng?”
Tru Thiên hậm hực gật đầu: “Không thấy! Không có!”
Quân Huyền chìm vào trầm tư: liệu có phải chính người ở trên cầu thang lúc đó đã xóa bỏ mọi dấu vết của Ngải điệp và đưa Mộ Chỉ đi sau khi hai người rời khỏi không?
“Đại cô nương Mộ Chỉ khá là thông minh đấy.” Mạc Tử Liên tự nhiên nói: “Mặc dù cô ta đã thành công dụ chúng ta đi xuống đây để che giấu cho ai kia ở bên ngoài lúc đó. Nhưng mà…” Y cười khẽ, “cũng không thoát khỏi tay ta đâu.”
Quân Huyền biết Mộ Chỉ đã không kể hết sự thật lúc thuật lại việc sư phụ mình bị hãm hại, chính lời nàng khẳng định Quân Tam Trinh hắn và y gặp không phải là Quân Tam Trinh thật đã tố cáo con quỷ nhỏ trong lòng nàng. Nhưng Mộ Chỉ cũng khá khôn khéo khi giả vờ tâm trí của mình bị hoảng loạn.
Hắn luôn linh cảm bản thân và Liên suy nghĩ giống nhau nên ít khi nào hỏi rằng y suy nghĩ thế nào. Thực tế cũng cho thấy y và hắn nhiều lúc thật sự chung một tâm linh. Nghĩ đoạn Quân Huyền thử nâng tay lên, Mạc Tử Liên liền nghiêng đầu đưa tai, cái đuôi bông nhỏ hơi nhúc nhích: ca ca thường vuốt tai y khi suy tư gì đó mà.
Quân Huyền vuốt tai y, cõi lòng đổ đầy đường ngọt, khóe môi không kìm được cong lên.
Tru Thiên ôm lò sưởi ngồi giữa gió lạnh trừng mắt: hai cái đứa không biết kính trên nhường dưới này!
“Khụ khụ khụ! Cháu ngoan của ta, ban nãy cháu giải Nhị Thập Bát Tú trận như thế nào?” Lão phá đám đấy!
Mạc Tử Liên bĩu môi: “Cháu là cháu thôi, không phải của ông. Ông không có cơ hội đòi ca ca sính lễ đâu.”
Tru Thiên: “…”
Quân Huyền chỉ dám cười trong lòng, thế tức là hắn bớt được một đối thủ nặng ký rồi.
Sự vận hành của Thiên Địa Nhân là căn cứ cho mọi pháp trận đồ hoạt động, xét riêng Nhị Thập Bát Tú trận lúc nãy thì Thiên ứng với bầu khí, thời tiết; Địa xem địa hình, thổ nhưỡng; Nhân coi về mục tiêu hoặc phương hướng.
“Ban đầu cháu thấy bầu khí quá lạnh nên nghĩ xuất phát điểm là bắc phương Huyền Vũ, tuy nhiên nếu vậy thì Địa không ứng với Tượng nào trong ba còn lại. Thế nên cháu đánh liều chọn phương đông Thanh Long là điểm bắt đầu, lấy mùa xuân ứng với Thiên; Địa cũng khớp với sông suối là nơi ở của Huyền Vũ, còn Nhân… cháu chọn Bạch Hổ và đã sai.”
Tru Thiên nhướng mày hỏi: “Hử? Sao cháu chọn Bạch Hổ chứ không chọn Chu Tước?”
Mạc Tử Liên nhún vai: “Chim sẻ không sống trong hang đá.”
“Ăn may, ăn may thôi chứ cháu chẳng giỏi bằng một góc của ta đâu. Ha ha vào mặt cháu nè.” Tru Thiên lè lưỡi lêu lêu rồi vỗ vỗ mông đứng dậy duỗi lưng cái ‘rắc’, bảo: “Nếu cháu đã tìm được đến tận đây thì ta cũng xem như ý trời xui khiến vậy. Hai đứa dìu dắt nhau đi vào trong này này.”
Lão xách chiếc đèn leo lét, ôm lưng lom khom dẫn đầu đi vào sâu bên trong động, hốc rộng chừng bề ngang của một thân người mập mạp, Quân Huyền phải hơi khom lưng mới không đụng trần, một bàn tay chu đáo che trên đầu Mạc Tử Liên.
“Nè, ông thường chui xuống đây ở sao? Ông chui bằng cách gì vậy?”
“Ta leo. Ta leo. Ta leo! Ta leo bằng công phu tuyệt thế của ta chứ không chui như chuột! Được chưa?”
“Thế ông leo xuống vực Bát Khổ làm gì?”
“Đang cho mi biết đây.”
“Vực Bát Khổ và vực Phồn Sương thực sự là một sao tiền bối?” Nghĩ đến chuyện này, Quân Huyền vẫn còn kinh ngạc.
“Tên ban đầu của vực này là Phồn Sương* bởi vì hồi xưa đứng trên đỉnh vực nhìn xuống, chỉ thấy bên dưới chìm trong sương mù trắng xóa, bồng bềnh như mây… Rất có cảm giác như bản thân là thần tiên ngự trị trên đỉnh phù vân. Lúc đó sông Băng không lớn thế này, không chảy xiết thế này mà dịu êm, lững lờ vô cùng thơ mộng. Không khí ở đây cũng chẳng lạnh thế này đâu… Sông Băng cũng không phải tên Băng.” Tru Thiên đang đắm chìm trong hồi tưởng đẹp đẽ thao thao bất tuyệt thì đột nhiên nghe ngữ khí ngạc nhiên của Mạc Tử Liên: “Hôm nay tự dưng ông nói tiếng người rõ ràng vậy ạ?”
* Phồn Sương nghĩa là sương mù dày đặc.
“…” Con, với, cháu!
Tru Thiên sầm sì dẫn hai người xuyên qua hốc, đến một hang động gọn gàng sáng ánh đuốc vàng vọt trên vách.
Mạc Tử Liên bất ngờ trước hai tấm bài vị bằng hắc diệu thạch đề nét chữ Điệp Cách uốn lượn chìm trong trầm hương trắng khói lững lờ.
Tru Thiên đặt đèn dầu xuống, vén vạt áo quỳ bằng cả hai đầu gối, vái lạy hai bài vị một cái thật sâu rồi giữ nguyên tư thế đó nói: “Liên Nhi mau tới đây chào bà nội và ông cố ngoại đi.”
“Cái – cái gì? Ông đùa à?” Quân Huyền chợt thấy Mạc Tử Liên lùi lại, nắm chặt vạt áo mình, giọng nói kìm nén rất nhiều kinh hãi nhưng ngữ điệu của lời thốt ra lại ngập tràn giễu cợt: “Họ Nạp Lan? Người họ Nạp Lan cơ đấy? Ông và cha đúng là phụ tử ruột thịt rồi. Trong bao nhiêu nữ nhân trên thế gian này, hai người đều thích chọn những người không nên chọn nhất…”
“Tuy ông cố và bà nội mang họ Nạp Lan nhưng họ không hề giống với những kẻ thuộc dòng tộc Tư tế mà cháu biết. Ông cố ngoại của cháu chính là người đi tiên phong trong việc bãi bỏ truyền thống luyện Thi cổ độc ác của Địa thành.” Tru Thiên từ tốn kể chuyện cũ: “Nhưng người đã không được ai ủng hộ mà bị khai trừ khỏi điện Tế Tự và Địa thành, người phải mang vợ con mình rời khỏi Tây Vực đến nương náu tại Tư quốc. Trên chính ngọn núi này, người đã thành lập Trường Sinh đạo quán mà xưa kia bị cưỡng ép trở thành Xuyên Sơn phái!”
Lão chợt nhìn thẳng vào Quân Huyền, nói: “Ngươi thắc mắc vì sao vực Bát Khổ và vực Phồn Sương là một à? Đó là bởi vì hồi xưa Xuyên Sơn làm gì lớn thế kia! Hồi ấy Xuyên Sơn chỉ là một đạo quán vô danh tiểu tốt ở phía bên vực này, chính sau khi chúng cướp mất Trường Sinh đạo quán của tôn sư thì đổi tên vực Phồn Sương thành Bát Khổ!”
Nửa đêm đã quá canh hai, đỉnh tháp Ngài vẫn còn sáng đèn, lửa đỏ hắt lên sườn mặt như đao khắc của người ngồi sau thư án, đầu bút lông chấm vào lọ mực, mực nước sánh nhẹ nhàng dính vào vạt áo màu chàm.
“Quốc sư.” Cửa chậm chạp mở ra một khe hở nhỏ, khuôn mặt người thiếu niên lấp ló: “Ta có thể vào được không?”
Đôi mắt xanh mỏi mệt của Quốc sư sáng lên. “Ồ, dĩ nhiên với Thánh tử thì câu trả lời luôn là được.”
Ô Khê mặc áo thụng, mặt giống như búp bê sứ, mái tóc vàng hoe xõa sau lưng dài đến tận bắp đùi, khép hai bàn tay tiến tới ngồi dưới chân Quốc sư rồi từ từ mở đôi tay. Một cục lông màu nâu liền nhảy lên đùi Quốc sư nhưng nó không thể chạy đi đâu được vì thiếu niên đang giữ cái đuôi dài của con chuột sa mạc.
“Lông nó mượt thật nhỉ?” Ô Khê đùa nghịch. Quốc sư không vui vẻ lắm với con vật: “Ai bắt cho điện hạ thứ súc sinh này?”
“Ta gặp nó chạy trên hành lang. Ngài coi đôi mắt tròn xoe này không đáng yêu sao?”
“Loài súc sinh chỉ làm bẩn tay điện hạ, xin hãy vứt nó đi.”
“Quốc sư.” Thiếu niên ngả đầu lên đùi Quốc sư, đôi mắt như trời trong phản chiếu con vật đang chải lông, thỏ thẻ: “Quốc sư luôn dạy ta rằng nô lệ và súc sinh không khác gì nhau, đều là loại hạ đẳng thấp hèn. Nhưng sao ta lại cảm thấy con chuột này còn tự do hơn ta? Nó có thể chạy loạn trong hoàng cung tùy thích, ra vào hoàng cung tùy thích mà ta chỉ muốn chạy ba bước cũng phải xin phép ngài?”
“Bởi vì điện hạ là Thánh tử cao quý, cao quý hơn tất cả người trong Địa thành này.” Quốc sư nắm vai Ô Khê, nâng cậu đứng dậy: “Thế nên người không được quỳ xuống dưới chân ai, dù là Thương Vũ vương người sắp được gặp.”
Con chuột rớt xuống đất định chạy nhưng lại bị Quốc sư dẫm lên đầu, chin chít kêu to.
Y hôn mu bàn tay thiếu niên, tiếp tục nói: “Người là niềm kiêu hãnh của thần, là tự tôn của tộc Điệp Cách, chỉ cần người vẫn đặt Địa thành trong lòng, thần sẽ luôn ủng hộ người.”
“Bằng không thì sao?”
“Bằng không, thần đành vứt bỏ người.” Đầu con chuột nát bét dưới giày Quốc sư, máu dần loang ra trên tấm thảm. “Nhưng thần biết người sẽ không làm thần thất vọng. Thần đã đạp lên bao nhiêu sinh mạng, từ bỏ mọi điều để đưa người thoát khỏi địa ngục, thần biết người sẽ không làm thần thất vọng.”
Quốc sư vuốt tóc Ô Khê, hôn đỉnh đầu cậu. Một nụ hôn chúc phúc.
“Chuyến này người đi chẳng biết bao giờ sẽ trở lại, người chỉ cần nhớ rằng chừng nào vi thần còn sống, Địa thành thuộc về người.”
Khi đặt tay lên cánh cửa, Ô Khê bỗng quay đầu lại nói: “Quốc sư còn nhớ không, ta cũng từng là một trong đám súc sinh hạ đẳng kia. Chẳng qua chỉ là một Thương Vũ vương, sao ta phải sợ hãi? Ngài nên nghỉ ngơi đi, ta thấy ngài sắp chết rồi đấy.”
Quốc sư cúi đầu áp tay vào ngực đáp: “Thần cũng mong vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất