Họa Mục

Quyển 4 Chương 32: Quyển 4 Chương 104

Trước Sau
Lý Thương Lan bị đau mà bừng tỉnh, choáng váng với hỗn âm, trúc trắc giơ tay tóm lấy 'thứ' đang dán trên cổ giật ra. Đó là một con rắn trắng, mõm dính máu tươi đỏ lòm.

"Súc sinh chết tiệt..." Sờ thấy hai lỗ nhỏ ở cổ, hắn mắng. Rắn như nghe hiểu, há miệng nhe răng nanh nhọn hoắt vào mặt hắn đoạn giãy ra, ngúng nguẩy quay đi, trườn về phía một người cách không xa ở đằng trước.

"Sư huynh?" Lý Thương Lan hấp tấp nhổm dậy nhào tới, vì cố quá nên ngã 'uỵch' về đất, va đập vết thương đau đến nghiến răng. Nhưng hắn vẫn lo lắng bò đến bên sư huynh, áp ngực vào tấm lưng vấy máu, khẽ gọi: "Nè sư huynh..."

"A... Lan?" Thu Nhậm đứt quãng hỏi.

"A Lan đây." Lý Thương Lan đè lại bả vai kích động của y, sờ soạng cơ thể y thấy thực sự không bị thương mới an tâm ôm chặt một cái rồi lôi rắn trắng lên, dí đầu nó vào cần cổ quấn lụa trước mặt, bảo: "Cho ngươi cắn."

Bạch Bồng khinh thường, rụt lưỡi hổng thèm. Lý Thương Lan bí xị lắc lắc nó, thấy không ăn thua, bèn hung tợn vạch miệng rắn ra, dùng răng nanh cắt lụa trong khi rắn nhỏ kịch liệt quẫy đuôi kháng cự, uất muốn khóc: đồ xấu xa hành hạ thú cưng! Phận rắn ta sao cứ bất hạnh gặp phải mấy kẻ thế này!

Lý Thương Lan cắt xong liền vứt rắn ôm lấy sư huynh, Thu Nhậm dựa vào ngực hắn, nỗ lực trải phẳng lại trí óc bị vò dúm dó, thều thào nói: "Đất ẩm... Phía dưới, nước, trăng..."

Lý Thương Lan nghe chẳng hiểu nhưng cũng gật đầu lia lịa. Thu Nhậm thấy rõ dòng chữ 'sư huynh quá giỏi, hèn đệ thực sự đã cố gắng hết sức' viết trên mặt hắn, thụi về sau một cú, cực chẳng đã cầm kích Vô Khuyết, chầm chậm dịch chuyển canh góc độ ánh sáng, lặp lại chữ 'nước'. Bấy giờ Lý Thương Lan mới híp mắt nắm được ý tứ của sư huynh, hôn cái 'chụt' lên gáy y đoạn khom lưng dậy.

Thu Nhậm nghiến răng cuộn mình chống chọi lại áp lực, mồ hôi chảy vào mắt cay xót. A Lan hơi chậm tiêu nhưng có thiên phú về luyện công hơn y, làm võ học Bồng Vân rạng danh. Y luôn cho rằng A Lan rất xứng đáng kế thừa vị trí các chủ, còn y làm đường chủ thì có sao đâu? Trước giờ y không mơ nhiều. Cái gì mà công thành danh toại? Cái gì là đấu đá giang hồ?

Con người sống trên đời chung quy chỉ muốn có một nơi để quay về.

Cạch, cạch, cạch... Như thể hai bánh răng lớn đang vặn mình ăn khớp vào nhau, đánh tiếng. Kịch.

Thu Nhậm thở phào nhắm mắt lại.

Khuynh Tự luôn biết Tạ Lương Bích là người tốt. Từ một Tạ tiểu phó tướng đến kẻ sa cơ thất thế, chàng vẫn luôn là người tốt.

A Bích có một nỗi ám ảnh, chàng thường mơ về một cháu trai đàng nội. Lúc đó chàng bị hận thù che mờ mắt, không còn biết phân biệt phải trái, làm ra chuyện kinh khủng với người cháu ấy, khiến nó tan nhà nát cửa, dằn vặt cả đời. Lòng chàng cứ nặng trĩu mỗi lần nghĩ tới nó.

Thế nên chàng trù trừ xuống tay báo thù tên hãm hại gia đình mình bởi lẽ chàng biết nhìn thời thế, biết ngai Đế chưa vững, biết lòng dân chưa tròn, chàng đã thấy phần nào hậu quả nếu mình lấy mạng sống kẻ đó. Chàng là kẻ sĩ, là một phó tướng từng rong ruổi sa trường, chàng hiểu rõ mình đủ sức lấy mạng kẻ thù xưa nhưng chàng cũng sẽ mất mạng dưới tay chúng như một con kiến. Chết như vậy nào đáng? Nào xứng với danh tiếng bao đời của cha ông Tạ tướng?

Kẻ sĩ đều là những gã cổ hủ trung quân ái quốc như chàng, lòng dạ chứa đựng muôn dân, đúng là bao đồng. Khuynh Tự thầm cảm thấy may mắn vì nàng là nữ nhi, lòng dạ được phép tùy hứng, nhỏ mọn mà chàng vừa không dám đánh vừa chẳng nỡ mắng, mặc kệ nàng phá phách, gây sự cỡ nào.

Nói Tạ Lương Bích trù trừ báo thù không đồng nghĩa là chàng hèn nhát, chẳng dám đụng đến vị trí bên trên của kẻ thù, nhược bằng thế thì chàng đã chẳng lang bạt khắp nơi tìm kiếm hai thanh kiếm nhà Tạ. Suốt quá trình đó, chàng đồng thời âm thầm điều tra, đối chứng các công việc của phía kẻ thù. Vậy nên chàng phải liên tục xua đuổi nàng, lẩn trốn nàng vì không muốn làm nàng liên lụy.

Nhưng A Bích không biết nàng vốn cũng đã bị nhúng chàm.

Chàng tốt như vậy, dũng cảm như vậy, bảo Khuynh Tự không yêu sao đặng?

Tính nàng tiểu nhân, lòng nàng hẹp hòi, chẳng đủ sức dung chứa thiên hạ như chàng. Chàng muốn đi hướng tây thì nàng đi hướng đông, chàng muốn sóng yên biển lặng thì nàng khuấy lên bão táp cuồng phong, chàng muốn Quốc pháp đại thịnh, oan giải thiên hạ thì nàng sẽ dùng luật rừng xử trí, lấy máu tưới đổ cơ đồ.

Kẻ ác làm ác, chém một nhát rơi đầu là quá nhẹ nhàng.

Nâng tay chỉnh lại đóa phù dung cài tóc, vài giọt mưa tí tách rơi trên tán ô giấy dầu, Khuynh Tự trông xuống Lôi đài, gió tốc vạt áo nàng. Ở chính giữa Lôi đài đột nhiên mở ra một lỗ tròn, bên trong trũng xuống chứa nước đen, ánh sóng xanh nhạt. Mắt nàng nhìn thấy rõ ràng, dù ở khoảng cách này, một chiếc quan tài màu thanh đồng ẩn dưới làn nước.

Mưa dần dần dày hạt, rơi xuống vô thanh, ẩn vào mai tóc.

Mạc Tử Liên câu giờ nãy giờ chờ Thu Nhậm giải ra cơ quan, rốt cuộc cũng không bị phụ lòng. Y biết các cơ quan của Hạc Thiên đạo nhân ở cùng một nơi, sẽ có cùng mối quan hệ để phá giải - như vực Bát Khổ là Bắc Đẩu thất tinh và Nhị Thập Bát Tú, ở đây là Thiên Cương Địa Sát và trăng.

Hiện tại Lý Thương Lan mới hiểu ám chỉ ban đầu của sư huynh. Hắn không rõ sư huynh bị trói bao lâu nhưng trong thời gian đó, y đã cảm nhận được hơi ẩm lạnh từ dưới Lôi đài thổi lên, kết hợp những hiểu biết của bản thân về Lôi đài với các gợi ý trăng sao của Mạc Tử Liên, sư huynh điều chỉnh ngọn kích để phản xạ ánh sáng làm chói mắt hắn - ý bảo: hắn đi tìm chỗ nào trên Lôi đài có hiện tượng tương tự và tại đó cảm thấy hơi nước, chính là nơi kích hoạt cơ quan.

Mèng ơi, Lý Thương Lan sờ trán mình, hai mắt giống như bắn ra ngàn sao ngưỡng mộ nhìn về phía sư huynh sử dụng đầu óc quá mức giữa hỗn âm quấy phá, quá mệt nên ngất đi rồi. Mạc Tử Liên cũng mệt bở hơi tai, thấy mà chướng mắt, chỉ muốn đi tới đạp tên kia ngã tùm xuống nước. Nhưng chưa cần y trù ẻo, Trọng Yên đã lập tức ném y qua một bên, phóng như tên bắn lên Lôi đài, chém một nhát hiểm độc làm Lý Thương Lan mất thăng bằng ngã vào hồ.

Suy nghĩ đầu tiên của hắn là: lạnh! Lạnh teo tóp! Lạnh hơn cả cởi truồng đi bơi vào đông! Lý Thương Lan vội vàng quẫy đạp bám vào vách tường ngoi lên, bả vai cũng phải run rẩy, vết thương đau gần chết, chưa kịp nhìn rõ gì thì lại phải ngụp xuống né trận đòn trút như mưa của Trọng Yên. Hắn bị bà ta đuổi ra bờ hồ mới có khoảng trống để thở, sau đó la lên với Mạc Tử Liên: "Phía dưới được đắp bằng đất, có đường ống dẫn nước! Kết cấu giống như ngục hàn đàm*! Vả lại, chính giữa có một chiếc quan tài!"



* Ngục hàn đàm: nhà giam ngập nước lạnh.

Mạc Tử Liên đang bận quan sát sắc nước, chẳng biết có nghe được tiếng hắn giữa hỗn âm hay không, vươn tay đè vai trái chảy máu: "Thì ra là nước sông dưới vực Bát Khổ. Nước sông Băng ngâm nhiều xác chết nên tích âm khí rất nặng, tính cực hàn, có thể làm chậm quá trình phân hủy của thi thể, cũng có thể hành hạ người bị giam dưới hàn đàm sống không bằng chết. Tiểu sử của Lôi đài quả là đen tối."

Quỷ đế cai trị thời loạn, xây dựng nên Tru Cẩu đài để thanh trừng người giang hồ, biết bao anh hùng nghĩa sĩ đã bị chém đầu trên đài, nào ngờ dưới đài còn có một ngục hàn đàm. Sắc nước xanh nhờ nhợ, ánh sóng như bụi trăng, trông bình thường thì thấy hồ cũng khá thơ mộng nhưng thử tưởng tượng đến những vị tiền bối từng bị giam dưới hàn đàm, phía trên đầu là âm thanh xử trảm bao bằng hữu giang hồ, quả thực họ bị tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần, dùng bốn chữ 'sống không bằng chết' để miêu tả tuyệt đối không sai.

Nội tâm Lý Thương Lan đột nhiên thống thiết khôn xiết, hơi thả mình cảm nhận cái lạnh như đóng đinh vào cơ thể, nhớ tới lời Trọng Yên nói: người sinh ra ở thời bình làm sao hiểu cái khổ vào thời loạn? Nhất là với hạng mãng phu lười nhác học văn vẻ như Lý Thương Lan, lại càng không thể hình dung được một góc của 'thiên hạ tan hoang, sơn hà tắm máu'.

"Sư phụ." Một bóng trắng yểu điệu bung ô bất ngờ đáp xuống mặt đất, giòn giã như oanh yến gọi Trọng Yên: "Đồ nhi đến trễ, thật may là không bỏ lỡ phần hấp dẫn nhất."

Thấy nàng ta, Mạc Tử Liên liền quay đi tiến lên khán đài, nhẹ nhàng ôm ca ca của mình vào lòng, áp tay xoa thái dương hắn. Y giống như thiếu hơi người yêu, lười biếng cọ cọ mũi vào vai Quân Huyền, dùng cả tứ chi quấn lấy hắn, hời hợt liếc mắt nhìn xuống, điệu bộ 'đánh xong trận rồi đi hưởng thụ yêu đương'.

Lý Thương Lan cũng muốn hưởng thụ yêu đương nên tính leo lên bờ, ai ngờ mới chõ mũi lên thì bị rắn trắng nhảy ra nhe nanh khè rớt lại hồ. Rắn ta ra chiều đắc ý lắm lắc đuôi tít mù, sau đó bị tóm lấy vứt xuống nước. Bạch Bồng siêu sợ nước, vội quấn lấy chân Lý Thương Lan, trườn thần tốc chui tọt vào áo hắn.

Lý Thương Lan oái oăm bị vảy rắn chà sát tê rát, thầm mắng: con rắn chết bằm!

Đang khi mấy tên nam nhân mải mê yêu đương thì Khuynh Tự đã tấn công Trọng Yên, Trọng lâu chủ giống như không biết mệt, xuất chiêu so với ban nãy càng ác độc gấp bội, ánh mắt so với ban nãy càng cố chấp, tàn khốc. Trái lại Khuynh Tự ung dung mà chính xác, thoạt như sơ hở đầy rẫy lại như nhện độc kéo tơ, chiếc ô trong tay linh động xoay chuyển, bung ra cụp vào, đằm thắm khiêu vũ.

Trọng Yên kiên quyết bảo vệ hồ nước, chiêu thức loạn vũ, đánh Khuynh Tự liên tục lùi bước, vận công đến độ da thịt rách toạc túa máu. Nữ tử trẻ ngỡ như đang đùa với lửa, nhảy nhót quanh viền nước tựa chim sẻ, ánh nước tóe lên như dao sắc cắt vào viền mắt đỏ ngầu của Trọng Yên.

"Khuynh Tự!" Bà ta đột ngột cả giận: "Ngươi thực sự chỉ vì một gã đàn ông mà sẵn sàng làm đến mức này? Trong lòng ngươi lẽ nào chẳng chút thương xót các tỷ muội của mình?"

"Bà hoảng quá hóa rồ rồi đấy à? Ai không biết chắc tưởng ta là độc phụ ở đây mất." Khuynh Tự bị chọc cho cười rộ lên, đáp: "Bà đừng tưởng nữ tử nào cũng như lục bình phải bám vào nam nhân mới có thể sinh tồn! Vả lại chính tay bà đẩy các chị em ta vào con đường này, bây giờ còn muốn giả mèo khóc chuột cho ai xem?"

Dứt lời, tán ô trong tay nàng xoay vần, bóng ảnh hải đường đan xen hồ phóng đại thành tầng tầng lớp lớp khiến người hoa mắt, thình lình ló ra giữa ảo ảnh một mũi kiếm cong veo như rắn nước uốn mình đâm về phía quan tài dưới hồ. Trọng Yên thất sắc, lập tức lao vào làn nước đen ngòm, lấy thân thể bao bọc áo quan, nhuyễn kiếm của Khuynh Tự đánh rách tươm lưng áo bà ta.

Mạc Tử Liên lập tức đứng bật dậy, đồng tử giãn to nhìn về phía đó, thấy rõ trên tấm lưng của Trọng Yên là chùm hoa mạn đà la mang sắc trắng tang tóc.

Ồn quá.

Âm vang chuông chùa vướng mắc hàng tá âm sắc chói tai cơ hồ là trăm cây kim đâm vào lỗ tai hắn. Chúng hỗn tạp, vặn xoắn vào nhau, loáng thoáng nghe ra tiếng khóc thét quỷ quái.

Lục phủ ngũ tạng của hắn phập phù như vừa chạy việt dã, bất chợt bị xé rách, đau thấu tim, hắn có thể cảm nhận được cử động của 'bàn tay ma quỷ' đang moi móc ruột gan và thậm chí, nội thể lạnh dần vì mất máu. Hắn đau đến mức mất tự chủ co giật, tứ chi khua loạn muốn ngăn cản 'thứ ấy' nhưng khi giơ tay ra trước mặt, hắn phát hiện chúng đều là xương trắng hếu.

Quân Huyền hốt hoảng choàng tỉnh, lập tức lại bị hỗn âm giáng đau điếng đầu. Ồn chết đi được! Hắn cắn răng, che kín hai tai, cố gắng hết sức để gượng dậy sau khi ngã xuống hai, ba lần, bỗng kiếm Liên Hề tuột khỏi vỏ, đập vào bức vách phát ra tiếng 'đang' làm hắn sửng sốt.

Một tiếng 'đang' này vô cùng lạ kỳ, vang vào tai Quân Huyền trong veo và mát lành, xua tan mọi hỗn âm, xoa dịu tâm trí an tĩnh. Hắn cầm lấy Liên Hề gõ vào Trường Dạ, âm thanh của nó vẫn đặc biệt như vậy, như gió mát trăng thanh, như đầm nước hoang lạnh, gột rửa ác niệm trong lòng người.

Quân Huyền ngỡ ngàng mất một lúc rồi nhanh trí tháo vòng tay Liên Nhi đeo cho tròng vào thân kiếm, thở sâu một hơi, vịn đường đứng dậy.

Theo từng cử động của hắn, Liên Hề đều hoan hỉ reo ca.

Mây xám tan dần trong mưa bụi, rốt cuộc vầng trăng khuyết cao xa cũng được tỏ lộ, ánh xanh dịu dàng giăng màn trên hồ nước, sắc sóng càng thêm lung linh. Trọng Yên bị dồn ép tới lúc này đã sức cùng lực kiệt, y trang xộc xệch, rách tươm cả mảng lưng, tay chân bị nội công phản phệ túa máu ròng ròng, tóc tai tán loạn quỳ ngồi trên quan tài giữa làn nước cắt da cắt thịt thở hổn hển, hai tròng mắt vằn vện tơ máu hung ác trừng lên ghê sợ.

Lý Thương Lan đang truyền công cho sư huynh, thấy vậy mà thương hại nhíu mày, rốt cuộc bà ta vì điều gì phải cố chấp đến vậy?

Mạc Tử Liên rũ mắt, vừa thu roi vừa nói: "Thì ra đây mới đúng là công dụng của đá Thần lệ, mài thành bột rồi rải vào nước nên nước mới mang màu sắc thế này. Tính cực âm của nước bảo dưỡng thi thể nguyên vẹn, bụi đá Thần lệ có thể hấp thu công lực từ bên ngoài."

"Đúng vậy." Khuynh Tự tiếp lời: "Bởi vì người kia chết quá sớm nên Trọng Yên phải gấp rút tổ chức tỷ võ sớm, hàn đàm đào dưới Lôi đài là vị trí lý tưởng để hấp thu công lực của các nhân sĩ đánh ra trong lúc tỷ võ. Vốn dĩ nghi thức này phải kéo dài ba mươi ngày nhưng vì ta..." Nàng khẽ cười giòn, "quá hưng phấn báo thù nên mới giữa chừng đâm ngang. Cơ mà 'sư phụ' đây cũng là người rất cẩn thận, từ trước đã đẩy các chị em ta vào con đường bẩn thỉu để ép các nàng phải chấp nhận trở thành 'vật chứa' công lực Vấn Thượng Gian, rồi hiện tại bọn họ đang trúng mê hồn ở trên lầu cao lần lượt đánh trống đến chết.

"Công lực của các chị em ấy thông qua Thiên Cương Địa Sát Chiếu trận truyền vào quan tài, thúc đẩy quá trình ba mươi ngày hoàn thành sớm hơn. Trọng Yên, ha ha ha... Trọng lâu chủ ích kỷ tham vọng, mê muội quỷ thần, mù quáng tin vào đạo pháp tà môn, táng tận lương tâm hành hạ tiểu nữ mười mấy năm qua để luyện thành Vấn Thượng Gian, hại đời bao nhiêu cô nương vô tội hòng đi đến bước đường này. Ha hả! Ôi, Khuynh Tự ta ơi, sao mà tiểu nữ có thể phấn khích đến điên lên dường bao vì muốn thấy biểu cảm của bà ta khi phát hiện người mình hao tâm tốn sức hồi sinh lại là một kẻ hoàn toàn xa lạ!"

Trọng Yên thấy điệu bộ tự tin của nàng, hai mắt trợn trạo, thâm tâm thoáng khủng hoảng đoạn hét ầm lên: "Ngươi nói láo!"

Khuynh Tự vung nhuyễn kiếm quật bà ta văng vào vách hồ, nhón chân lướt về phía đó túm hai tay 'sư phụ' xách lên giữa hồ nước, mặc kệ đối phương kịch liệt giãy giụa, hờ hững nói: "Tin hay không tin thì tùy bà, cứ mở nắp quan tài ra là biết ngay!"



Nàng ta khẽ nheo đuôi mắt cong cong, nhìn Mạc Tử Liên: "Nếu cốc chủ ngại ướt áo thì tiểu nữ..."

Sắc mặt của Hoan Lạc cốc chủ cực kỳ u tối, bình sinh có lẽ chính Quân Huyền cũng chưa từng thấy y có biểu cảm thâm trầm đến vậy, tơ máu vương trên gò má trát phấn trắng bệch càng thêm phần quỷ dị. Y dời mắt khỏi làn nước nhìn dung mạo tươi đẹp như hoa của nàng ta, nhếch bờ môi đỏ thẫm cười: "Bổn tọa là thân nam tử, sao lại có thể không biết thương hương tiếc ngọc sai khiến cô nương nhảy xuống hồ sâu, việc khó này cũng đành phải nhận vào mình thôi."

Nói đoạn Mạc Tử Liên cởi hết trang sức lẫn áo ngoài rườm rà ra, túm tóc cột gọn rồi nhảy xuống hàn đàm, nhờ Lý Thương Lan nắm một đầu roi để mình khỏi chìm khi khua khoắng bơi tới quan tài. Da y vốn nhạt màu, cũng chẳng biết có vì lạnh mà trắng hơn, giữa tiếng kêu gào khản đặc của Trọng Yên, y dễ dàng mở được chốt quan tài và đẩy nắp ra.

Ùng ục.

Bên trong là một thi thể nữ trẻ tuổi.

"Sao lại có thể như vậy!" Trọng Yên ré lên chém ngang cả hỗn âm.

Mạc Tử Liên không quan tâm đến bà ta, nhíu mày đẩy nắp quan tài rơi xuống khuấy tung bùn đất, chợt nghe 'rắc' một tiếng giòn tan, đáy hồ đột nhiên cuộn xoáy, chớp mắt hút người trong hồ chìm nghỉm vào nước. Lý Thương Lan biến sắc kéo sợi roi căng chặt lên, bàn tay tái nhợt của Mạc Tử Liên chới với giữa luồng nước dữ - bất ngờ Lý Thương Lan kéo tuột roi nhẹ tênh ngã về sau - một tiếng gọi 'Liên Nhi' thảm thiết vang lên. Nước hồ đen ngòm vẫn xoáy động, người ở dưới đã biến mất rồi.

"Liên Nhi!" - "Đừng!" Lý Thương Lan ra sức ngăn cản Quân Huyền kích động muốn lao mình vào hồ nước. Quân Huyền đỏ ửng cả mắt, chẳng quản người ngáng trở mình là ai liền thụi nắm đấm vào eo hắn. Lý Thương Lan bị trúng vết thương thốt ra một câu chửi thề, cũng nổi quạu vật Quân Huyền ngã mạnh xuống bờ hồ, dùng tứ chi ghìm chặt đối phương nằm sấp: "Mẹ kiếp! Bình tĩnh lại đi!"

Quân Huyền nào chịu yên, thụi lên cùi chỏ - Lý Thương Lan đập vào khớp vai hắn, cả hai liền lăn thành một cục mèo chó cắn nhau. Lý Thương Lan bị đánh trúng mặt, quạu ơi là quạu: "Bình tĩnh! Là y tự thả tay! Y tự thả tay!"

Quân Huyền dù đang chịu đựng dày vò từ hỗn âm vẫn cứng đầu phản kháng, không tin: "Liên... không, biết bơi..."

"Trời ạ..." Lý Thương Lan dù biết nhưng chẳng thể chứng minh. Hắn vừa nhăn nhíu suy nghĩ một giây thì Quân Huyền đã tóm được kiếm, chém về phía hắn. Lý Thương Lan né trong gang tấc, lùi về phía sư huynh nhà mình, trầm mặt trước sát khí của đối phương.

Quân Huyền nhặt song kiếm đứng dậy, búi tóc hơi rối vì lăn lộn, phủi vạt áo nhìn hồ nước đen đã phẳng lặng lại từ bao giờ chằm chằm như đang xác nhận phía dưới thực sự không có Mạc Tử Liên, ánh mắt lạnh dần kéo theo sát khí càng lúc càng đậm. Sau đó hắn liếc qua Khuynh Tự đang khống chế Trọng Yên trầm dưới hồ, bất chợt hiểu ra vấn đề, tròng mắt vằn lên tơ máu, gằn giọng nói: "Lại là cô..."

...

..

Mạc Tử Liên tỉnh lại trong một căn phòng đắp đất bình dân, dưới lưng là phản gỗ lót rơm, trên người mặc tơ lụa mát mẻ, vết thương ở vai đã được băng bó, ngang ngực phủ một chiếc chăn chắp vá. Trong phòng thoang thoảng mùi thơm thảo dược và hương nhang, tóc y cũng có mùi thảo dược thay vì Đoạn Hồn hương, y liếc cửa sổ, qua các nan đan thấy bên ngoài đã là ban ngày, dự tính ngồi dậy nhưng vừa mới giật tay liền phát hiện ra mình đang bị xích lại trên giường.

Trong ngực Mạc Tử Liên lập tức căng tràn phẫn nộ. Y kìm nén hít thở sâu, lạnh mắt nhìn trần nhà, qua một hồi lâu thì có người bước vào phòng, gã bị câm, ú ú ớ ớ rồi chạy ra ngoài. Sau đó, Y Nhã bước vào.

Nàng ta ăn mặc như một nông phụ, váy dính đất, trên tay áo có mùi nước gạo, búi tóc cài phù dung, mở miệng định nói gì thì bị Mạc Tử Liên căm phẫn cướp lời: "Tháo, xích, ra."

Ngữ khí của y thâm trầm đến mức Y Nhã phải giật mình, cẩn thận săm soi nét mặt 'tiểu chủ nhân' rồi vòng qua cửa sổ mở tấm phản ra, ánh nắng làm Mạc Tử Liên cau mày. Y Nhã ngồi xuống ghế đẩu bên giường, dém lại chăn cho y, nhẹ nhàng nói: "Cốc chủ, thuộc hạ biết dây xích gợi lại cho người những ký ức không vui nhưng Nhiếp Hồn thuật của người quá lợi hại, nhỡ đâu gã câm bị mê hoặc thì toi."

"Đã tốn công tẩy sạch Đoạn Hồn hương trên người ta lại còn làm trò." Mạc Tử Liên trào phúng cười.

"Cốc chủ, người cũng nhìn thấu rồi..."

Mạc Tử Liên mất kiên nhẫn giật dây xích: "Nếu ca ca có việc gì, hoặc ngươi không thể cho ta một lời giải thích thỏa đáng thì ta lấy mạng sống mình mà thề, ta sẽ san phẳng Địa vương thành, giết sạch toàn bộ người Điệp Cách."

Y Nhã quỳ sụp xuống thật mạnh: "Thuộc hạ cầu xin cốc chủ khoan dung."

Kết thúc quyển 04.

Một mẩu chuyện nhỏ:

Sen hớn hở dang tay: Đánh nhau mệt quá, ca ca tới đây ôm ôm để ta nạp năng lượng đánh tiếp trận nữa!

Huyền giận dỗi quay lưng: Dám bỏ ta lại một mình, đệ tự đi mà ôm bản thân.

Sen: Oa 。:゚(;'∩';)゚:。.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau