Quyển 5 Chương 10: Quyển 5 Chương 114
Hai cánh tay mảnh mai nhớp nhúa máu bị treo ngược lên trần ngục, nàng như một con ngài bị thương, áo cánh bằng vải sa rũ rượi rung rinh theo từng hơi thở yếu ớt, lưng nàng vẫn cắm nguyên mấy mũi tên, khuôn mặt bợt bạt ẩn dưới làn tóc rối.
Giữa nơi tối sáng câm lặng giao tranh, bất ngờ vang lên tiếng 'đinh đang' trong trẻo. Cổ Tâm Độc nghe lời kêu gọi, bắt đầu thức tỉnh, kích thích tri giác của nàng. Đinh đinh, đang đang... Âm thanh càng lúc càng gần, qua mí mắt, nàng cảm thấy một cái bóng cản lại ánh sáng chiếu đến từ trước mặt.
"Lâu rồi không gặp, chị lớn."
Đinh đang.
Y Nhã kéo mi mắt trĩu nặng, thều thào: "Chuông... mẫu cổ..."
"Ờ," Thập Tam vừa tra chìa mở khóa vừa nói, "chính là chuông mẫu cổ của cốc chủ đó. Eo ôi, kỳ này nhìn chị thảm ghê. Lúc mới biết chuyện của Dao ca, ta đêm ngày chỉ muốn đấm vào mặt chị, nhưng giờ ngó chị thế này lại chẳng vui gì sất. Cơ mà ta vẫn rất rất muốn tự tay vả chị dăm cái nên chị cố đừng chết nhé."
Cái mỏ của hắn lúc nào cũng không đứng đắn, song tay chân lại chu đáo cẩn thận, lót một tấm áo lông lượm dọc đường rồi đỡ Y Nhã nằm sấp trên vai. Hắn rắc thuốc cầm máu đầy lưng nàng, xoa xoa mấy cái, đoạn bắt đầu nhổ từng mũi tên.
Y Nhã cắn áo lông, nhẫn nại tới mức vặn vẹo nét mặt, mồ hôi vã như tắm nhưng Cổ Tâm Độc xao động mãnh liệt vực nàng không thể ngất được.
Đinh đinh, đang đang... Giữa cơn mơ mơ tỉnh tỉnh, nàng nhớ lại một vài chuyện cũ.
'Dao ca không biết là tiếng chuông bạc có thể xua đuổi tà ma, bảo vệ em bé khỏe mạnh lớn lên à? Nè nè, em bé mới sinh ra đều sẽ được cột vào tay một dây chuông bạc, đeo tới khi tròn mười tuổi. Cha mẹ phải giữ gìn chuông bảo mệnh của con để sau này dùng làm tín vật đính hôn.'
'Dao ca không biết là tại vẫn chưa có em bé đó. Chúng ta có tiểu tổ tông rồi kìa, đến bao giờ Dao ca mới thành thân đây?'
A Dao chỉ mỉm cười lấy một sợi dây chuông cột vào tay nàng, không giải thích.
Mọi người hớn hở nghĩ là: A Dao đang bảo con cái của mình đều dựa vào Y Nhã rồi! Nhưng, chỉ có nàng mới biết suy nghĩ của A Dao không thể hiểu theo lẽ thường được.
Quả nhiên sau đó A Dao than phiền: 'Tại sao họ cứ phải quan tâm đến hôn nhân của ta? Mạc Tức cũng có cưới vợ đâu, hay là Y Nhân, hay là nàng cũng chưa thành thân. Họ cứ nhằm vào ta mà líu ríu.'
Thế ra Dao ca cột dây vào tay nàng ý nói với mọi người rằng: nàng cũng chưa thành thân, sao cứ chăm chăm hỏi y? Không có hàm ý khác. Nhiều lúc nàng ước gì mình không hiểu A Dao đến vậy để có thể mơ mộng một chút. Biết bao kẻ si nói mơ, tự mình đa tình... mà nàng còn chẳng có phước vui hưởng đôi phần.
"Xong một nhiệm vụ!" Thập Tam phấn khởi bọc Y Nhã vào áo lông rồi quay gót ra ngoài. Nàng nao nao ngả mình trong lớp áo ấm áp.
"Chị vẫn thương Dao ca à?" Hắn vừa chạy bằng mũi chân vừa thì thào nói: "Chị cũng thật can đảm. Ta trước giờ bất quá chỉ xem Dao ca là bạn giường tri kỷ, dại gì đâm đầu yêu y, với cái tính của y, chắc chắn là không ăn được quả ngọt rồi (mặc dù y nấu ăn ngon thật). Kết quả ngay từ đầu đã được phơi bày, chị xem bản thân mình bây giờ đi, xem chị khờ khạo cỡ nào?
"Chị đã luôn biết trước phải không? Ta dám cá chị và Nhất ca đã biết trước sẽ có ngày hôm nay. Để ta đoán nhé, nhiệm vụ cuối cùng mà tiên cốc chủ giao cho Nhất ca chính là giết Dao ca phải không?"
Giết A Dao...
Ngày hôm ấy Tiên cốc chủ vẫn luôn bừa bãi bỗng cắt tóc cạo râu, tỉa tu mi vuông vắn, khoác áo bào nghiêm trang. Ngài là một người con lai có sự hòa trộn các đường nét Điệp Cách và Tư cuốn hút đến nao lòng, sống mũi ưng ngạo nghễ trên cặp môi mỏng phong lưu, khóe mắt phượng duyên dáng như xe tơ kéo kén. Nghe nói cha con ngài đều thừa hưởng đôi mắt từ mẹ ngài.
Tiên cốc chủ mở đầu câu chuyện không như bình thường, thở dài thườn thượt đến tận hai lần, gọi Tả Lang tiến lên quỳ dưới chân mình bảo: 'Tả Lang, nếu có một ngày A Dao đặt chân trở về Địa thành, bản tọa muốn ngươi tự tay giết y.'
Nàng không tin vào tai mình khi nghe ngài nói vậy: 'Tại sao ạ? Tại sao lại phải giết Dao ca?'
Tiên cốc chủ trầm trọng đáp: 'Bởi vì y mang họ Nạp Lan.'
'Nhưng chính ngài đã đưa A Dao về cốc, nếu như vấn đề thực sự nằm ở đó thì tại sao ngài không giết A Dao ngay từ lần đầu gặp mặt?' Em trai nàng hoang mang hỏi.
Tiên cốc chủ cúi đầu, đôi mắt chậm rãi lia từ Y Nhân sang nét mặt ngơ ngác của nàng, rồi ngài bước xuống, đặt hai bàn tay dày rộng lên vai nàng. Khuôn mặt lúc đó của ngài theo nàng đau đáu vào những giấc mơ hoang hoải: 'Nhã, bản tọa cũng đã làm hết sức, nhưng không ai trong chúng ta giúp được A Dao.'
Ngài nói tiếp: 'Thay vì thả hổ về rừng, ta thà cho A Dao nghỉ ngơi. Y vốn dĩ không thuộc về nơi đây, đều tại ta trẻ tuổi ngu dốt, tùy tiện thề hứa, dẫn y đến Cốc nhưng tới nay vẫn cứ trù trừ, không thể thực hiện ước hẹn với y. Ta vạn lần hổ thẹn, nay thực không biết làm gì hơn...'
Sau đó Tiên cốc chủ nói ra chân tướng cho những kẻ đã phục dịch ngài từ thuở tay trắng. Ngài bảo: 'A Dao là người con út của Đại tư tế.'
Nạp Lan Dao Chước là người con ngoài giá thú của Đại tư tế. Dao Chước, 'dao chước' có nghĩa là người đẹp rót rượu, có lẽ hàm ý tưởng niệm mẹ đẻ của A Dao. Y sinh ra vào lúc nguyệt thực, vốn ám chỉ tai ương, trong khi cả dòng họ khăng khăng muốn chôn sống đứa trẻ mang điềm xấu, chỉ có Đại tư tế dứt khoát giữ con.
'Các ngươi nghĩ đi, nếu tương lai có một ngày Đại tư tế gặp nạn, dựa vào đâu để chắc chắn A Dao sẽ không quay về Địa thành? Một khi A Dao nhận Đại tư tế làm cha thì y chính là kẻ thù của chúng ta.'
Dứt lời, ngài nhìn nàng thật lâu, nhẹ nhàng nói: 'Ta cũng như ngươi... quả thật không nỡ.'
Chữ 'nỡ' này của ngài chứa biết bao ý nghĩa, trĩu nặng trái tim nàng.
Sau khi ngài tạ thế, Tả Lang tuân mệnh canh giữ vương thành, Y Nhân cai quản Cốc đồng thời giám sát A Dao. Lúc xuống tay với người em ruột thịt, Y Nhã có ân hận nhưng buộc phải làm, nàng hiểu rất rõ em trai mình, hắn là nhân tố cản trở lớn nhất. Nàng đầu độc Y Nhân, cướp công lực và bức A Dao nhập ma, tan nát cõi lòng nhìn một đầu tóc đen hóa trắng.
Nàng làm vậy vì biết Tiểu chủ nhân sẽ tìm mọi cách để cứu A Dao, nàng lợi dụng sự lương thiện của Cửu Điệp làm bàn tay che chở A Dao.
"Ta chỉ nghĩ..." Thập Tam nghe người trên lưng bật ra từng âm thê thiết, "chỉ cố gắng, tìm mọi cách giữ chân A Dao ở lại lâu hơn... một chút."
"Về mặt này," Hắn đáp, "chị đã làm rất tốt. Chị đã cầm chân A Dao đến tận mười năm. Cốc chủ ghi nhận công lao của chị và người nói ta truyền lời rằng: người tin chị chưa từng hai lòng."
Thập Tam lòng vòng mãi cũng thành công đột nhập vào căn phòng khoét giếng trời tại tầng cao nhất. Y Nhã gắng gượng tự đứng, đôi mắt lúng liếng long lanh như pha lê khác hẳn với dáng vẻ hấp hối ban nãy, "Thứ nước ấy còn thiếu đúng một vị để hoàn thiện món canh."
"Vị gì?"
"Nước mắt Mạnh Bà." Nàng phác họa cử chỉ 'ném ra sau đầu': "Vừa khéo ta chính là một cô ả tàn tạ vì tình ái đây."
Những cánh hoa đỏ hồng xô nhau tán ra phía trước cánh cửa bỏ ngỏ, vết máu đứt quãng tại bậc ngưỡng cao chưa đến hai tấc.
Quân Huyền bị một bóng lưng to lớn choán mất khung cảnh, tưởng như ngừng thở tại khoảnh khắc nhìn thấy bội kiếm tuột khỏi bàn tay thân thương. Hắn buông người đàn bà, lao như tên bắn về phía đó: "Cút khỏi y!"
Con rối đang cầm cánh tay Mạc Tử Liên, không đề phòng bị người tới chặt đứt bàn tay đó, rú lên. Nhưng có lẽ vì chủ nhân đã chết nên nó trở nên ù lì, chưa tấn công lại ngay, đứng tồng ngồng ngó cổ tay chảy dịch đen.
Quân Huyền ôm chầm Mạc Tử Liên, gạt phăng cái tay đứt lìa, có phần không thể tin được nhìn vết thương sâu hoắm trên vai y, phải bằng một sức lực thế nào mới có thể khoét ra dấu vết như nạo thịt này? "Liên Nhi?" Thoáng nghẹn ứ, hắn thảng thốt lay gọi: "Liên Nhi, Liên Nhi... Liên Nhi ơi?"
Y lệch đầu dựa vào bả vai hắn, mi mắt nhắm nghiền, hai cánh mũi yên tĩnh như tạc và bờ môi thì buốt giá. Thân xác ở trong lòng hắn tựa như bùn xuân tháng ba lạnh lẽo, vô hồn... mang màu trắng xám bạt ngàn thấm vào cõi tâm tư, hóa thành một trận tuyết lở, ầm ầm xé toạc Thiên sơn ập xuống Quân Huyền.
Hắn không nghe thấy nhịp tim của y.
Trời đất đột ngột bị xóc một cái, quay cuồng đảo lộn.
Hai mắt Quân Huyền tối sầm xuống, đôi tai ù đi, giữa cơn đảo điên, trán đau muốn nứt toác. Hắn chớp chớp mắt vì tầm nhìn cũng bắt đầu quay cuồng theo trời đất, không gian kéo căng đến giới hạn, rồi tan nát thành hàng vạn mảnh vỡ bắn ngược về, đâm thâu hắn đổ máu đầm đìa.
Từ trong ra ngoài thân xác Quân Huyền tái ngắt, lạnh tới mức run bần bật, mi gian rúm ró lại thành một biểu cảm sầu thảm khó tả.
"Liên Nhi..." Hắn không ngờ mình còn muốn bật cười, nhưng sao giọng nói của bản thân đi vào tai lại lạ lẫm thế này? "Phải làm sao đây? Ta phải làm sao đây? Thật muốn trói chặt đệ vào ta quá đi mất..."
"Liên Nhi, ta phải làm sao đây?" Quân Huyền riết lấy thân thể trong lòng, áp trán vào cần cổ y, thẫn thờ lặp đi lặp lại câu hỏi này, hốc mắt dần rớm lệ: "Đệ mau tỉnh lại đi, Liên Nhi... Đừng như thế nữa. Đừng dọa ta thế này... Ta không chịu nổi, thực sự không chịu nổi đâu. Liên Nhi nhanh lên, mau tỉnh lại đi... Phải làm sao đây? Ta phải làm sao đây?"
Hắn đột ngột trở nên hoảng loạn, lưng run giật lên như trúng một chưởng, cử chỉ và hành động có khuynh hướng mất kiểm soát. Sau đó tự nhiên yên tĩnh lại, hắn gục sát vào mặt y, chậm chạp cầm kiếm đứng dậy, khi ngẩng đầu, biểu cảm ngập tràn phẫn nộ, nghiến răng ken két xông về phía con rối.
"U! U, u!" Con rối gầm rú, không kịp trở tay với một loạt chiêu thức vũ bão, theo bản năng co cụm cả người. Sau đó nó vùng lên phản công, bước chân nát đá, vơ lấy một bức bình phong đập xuống kẻ địch. Quân Huyền hơi lùi về sau để ôm Mạc Tử Liên chặt hơn, mí mắt không buồn nháy, gót chân đạp mạnh - lần nữa lao tới, úp cổ tay, đâm kiếm xuyên từ dưới cằm lên ót con rối, cổ tay lật ngửa - khoét bay nửa sọ não của nó.
Óc và chất dịch tanh tưởi chảy ra, song, thanh kiếm trong tay hắn vẫn chưa dừng lại, quét qua tứ chi, xương sườn, cột sống, đáy chậu... không tha cho bất cứ bộ phận nào, xuống tay tàn bạo tới mức Phó Thục Trân không nhận ra hình dạng ban đầu của con rối.
Đó chỉ còn là một bãi hỗn hợp máu và thịt.
"Đúng là đồ tể..." Tôn chủ lẩm bẩm, đáy lòng sinh ra vài phần chán nản giương súng hiệu, gạt cò, bắn ra một tiếng nổ chói tai.
Bà đứng ngoài cửa, thờ ơ nhấc mi đối diện với đôi mắt băng giá của người kia, thở dài: "Cậu lạnh lùng quá, quá lạnh lùng so với Sơ Huyền. Vả nếu tâm can cậu đã ám ảnh về y đến thế thì hoa này dẫu đẹp, bản tôn cũng không muốn hái."
Tôn chủ khép năm ngón tay lại, chém mạnh xuống: "Phóng hỏa! Thiêu rụi tất cả mọi thứ ở đây cho ta!"
Không chiếm được thì đạp cho đổ, đạp bằng nát thì thôi.
Gấm vóc nhanh chóng bốc cháy, thế lửa lan tỏa như cơn gió trên đồng cỏ, lụa là trâm thoa trị giá ngàn vàng cũng chẳng chút tiếc rẻ bị bỏ mặc. Ánh lửa bùng lên sáng hơn ban ngày, thè cái lưỡi đỏ lòm liếm láp xâm lược, Quân Huyền vẫn đứng lặng giữa phòng, mặt gục xuống sát vào Mạc Tử Liên, dường như chẳng cảm nhận được sức nóng bủa vây xung quanh, đột ngột tiến lên một bước trước khi hai cánh cửa đóng sầm lại.
Tôn chủ dứt khoát quay đi, nhận lấy khăn mềm lau tay, bước chân thoăn thoắt, nhếch khóe môi bạc bẽo hỏi thị hầu: "Hình như ngươi có điều rất muốn nói với ta?"
Chu Anh gập lưng, chắp tay ngang trán, đáp: "Thưa, Y Nhã đã biến mất ạ."
"Cái, gì?" Tôn chủ khựng lại, năm ngón tay thon dài phác họa một cử chỉ kìm nén, giọng nói thánh thót không giấu được sự giận dữ: "Ta đã ra lệnh phải tuần gác kỹ lưỡng cơ mà? Tại sao vẫn có cá lọt lưới?"
Rồi bà gằn: "Gọi tổng quản đến đây, ngay!"
Tổng quản vội vàng chạy đến, tức khắc quỳ gối tạ tội: "Thuộc hạ nhận chỉ thị của Tôn chủ, đích thân đốc thúc canh gác, đâu dám lơi lỏng một giây, thực sự chỉ bắt được một đứa lặn dưới kênh, ngoài ra trong bọn đào mỏ bị thiếu một mạng, thuộc hạ đã lập tức tra ra hắn là cái xác bị vứt xuống hào -..."
Chát! Phó Thục Trân vụt thẳng bàn tay xuống mặt gã, tát liền bốn cái rồi còn sút một cước, mới nâng giọng nói với thị hầu: "Lần trước bên Ôn Gia Hữu có đưa đến một gã tướng công*, ta chủ quan không để tâm, ném gã cho bọn chúng tự xử. Ai là người phụ trách buồng giam của gã ta?"
* Ám chỉ kỹ nam.
Thị hầu cung kính đáp: "Dạ, chính là tổng quản."
"Tôn chủ -!" Gã đàn ông sợ xanh mặt.
"Ha ha ha!" Phó Thục Trân cười giòn ngắt lời tổng quản, nhấc chân hung hăng đạp lên trán gã, cay nghiệt hỏi: "Chơi mông đàn ông có vui không? Vui không hả? Chơi đủ chưa? Thấy đủ chưa hả?"
"Thuộc hạ không dám! Van Tôn chủ thương tình..."
"Cút!" Tôn chủ lại đá một cước, nụ cười tắt ngóm: "Lôi xuống, khoét mắt, cắt lưỡi rồi thiến đi."
Phó Thục Trân quay ngoắt, hít một hơi sâu, tiếp tục hướng về phía cầu thang: "Thứ trên kia có lẽ đã rơi vào tay Y Nhã và gã tướng công, Chu Anh, ngươi mau đi..." Bà chợt im bặt rồi phá lên cười, phất tay áo quay ngược xuống lầu: "Không, không! Chu Anh! Ta suýt nữa mắc mưu rồi! Hiện tại chúng ta cần hai con ngựa thật khỏe mới đúng chứ!"
Đôi mắt vốn luôn mịt mùng mưa gió của Tôn chủ sáng rực như trẻ con, người đàn bà xách cả váy lên để bước cho nhanh, nét cười duyên dáng nở rộ trên môi: "Chu Anh à, thời cơ của chúng ta đến rồi. Ta đã nhìn thấy mạn đà la trắng phau phau trên người Mạc Tử Liên, suýt thì mắc mưu..."
...
..
Quân Huyền dịu dàng, nâng niu dùng tay áo lau sạch vết bẩn dính trên gò má Mạc Tử Liên, hoàn toàn không để ý tới biển lửa bủa vây. Hắn dường như đã mất hết xúc giác, sức nóng và khói bụi ngột ngạt cũng chẳng hề ảnh hưởng đến nhịp điệu của động tác.
Hắn ôm y đứng dậy, vươn tay lấy xuống một tấm áo chưa bị lửa liếm tới choàng vào cho y. Kỳ lạ, áo này màu xanh hay đỏ nhỉ? Có lẽ là vì ánh lửa nên mọi thứ trong mắt hắn đều mang một sắc đỏ chót. Đỏ như máu. Đỏ cắt vào tim gan. Đỏ muốn ép người phát điên.
Trán đau như búa bổ, Quân Huyền nhắm chặt mắt ho dữ dội, đấm vào ngực, gắng sức hít thở nhìn quanh, ngơ ngác thấy biển lửa bỗng hóa thành rừng mạn châu sa hoa rực đỏ. Cánh hoa lả tả vấn vít giữa thinh không tăm tối, vòm trời so với bình thường như càng cao xa vời vợi. Quỷ hồn lững lờ tựa những khói mỏng, bay là là trên mặt sông cuồn cuộn bọt sóng thành một lớp sương mù xanh xao. . truyện kiếm hiệp hay
Trên cây cầu son dát vàng bắc qua sông, có một bóng người nhạt nhòa giữa sương khói, dung nhan vui tươi sáng ngời, đôi mắt hàm lệ quyến luyến nhìn hắn.
Chính là người thiếu niên Quân Huyền đã gặp thấy trong tâm cảnh, nhưng y đã già dặn hơn, thoạt nhìn còn lớn hơn hắn vào hiện tại.
Ngài ơi... Y chùi nước mắt, hai tay bấu chặt thành cầu, nghẹn ngào nói. Ta sai rồi. Tất cả đều tại ta cả... Làm sao đây? Ta phải làm sao để sửa sai đây?
Chi bằng, y quay phắt đi, đạp chân leo lên cầu, cứ để mọi thứ như vốn dĩ nó nên xảy ra. Ngài cần một thanh kiếm, còn ta chỉ muốn từng giây từng phút được ở bên ngài...
"Không!" Quân Huyền vô thức cũng gào lên thất thanh khi y thả tay gieo mình khỏi cây cầu. Hắn hoảng loạn lao đến bờ sông, vươn tay vào làn sương cố bắt lấy người ấy nhưng một cú châm chích bỏng rát đẩy hắn dội ngược lại.
Quân Huyền bừng tỉnh, mờ mịt nhìn biển lửa bốc cao như địa ngục, trong tay nắm chặt chuôi kiếm Liên Hề, trán đau muốn nứt.
Hai chữ 'Liên Hề' đỏ thắm dưới ánh lửa, như hóa thành hàng vạn cây kim đâm vào mắt xót xa, tê tái. Quân Huyền luôn cảm thấy thứ mực viết tên kiếm chính là máu, nay rốt cuộc cũng lý giải ra vì sao lần đầu cầm kiếm trên tay, cả linh hồn và thể xác hắn đã phải xúc động.
"Lưỡi kiếm là xương, chuôi kiếm là thịt, lấy máu rửa kiếm sáng loáng, lấy hồn mài kiếm sắc bén.
"Vì ngài chém mọi kẻ thù, không sợ vấy bẩn, nguyện ngài đời đời kiếp kiếp bình an."
Hắn nhớ ra rồi.
Quân Huyền chống kiếm đứng dậy, âu yếm ôm Mạc Tử Liên vào lòng, dùng toàn bộ cơ thể che chở y băng qua biển lửa, vung kiếm chém xuyên lớp cửa dày như thể chém bùn. Thế giới trước mắt hắn vẫn đỏ thấu, hỗn độn những cái bóng tối đen nhảy nhót lung tung.
Hắn ngỡ bản thân bị mắc kẹt trong tâm cảnh, bằng không thì sao tai lại câm lặng, sao cơ thể chẳng cảm thấy đau đớn?
Quân Huyền vung Liên Hề lên, bảo hộ Mạc Tử Liên tìm kiếm lối thoát.
Giữa nơi tối sáng câm lặng giao tranh, bất ngờ vang lên tiếng 'đinh đang' trong trẻo. Cổ Tâm Độc nghe lời kêu gọi, bắt đầu thức tỉnh, kích thích tri giác của nàng. Đinh đinh, đang đang... Âm thanh càng lúc càng gần, qua mí mắt, nàng cảm thấy một cái bóng cản lại ánh sáng chiếu đến từ trước mặt.
"Lâu rồi không gặp, chị lớn."
Đinh đang.
Y Nhã kéo mi mắt trĩu nặng, thều thào: "Chuông... mẫu cổ..."
"Ờ," Thập Tam vừa tra chìa mở khóa vừa nói, "chính là chuông mẫu cổ của cốc chủ đó. Eo ôi, kỳ này nhìn chị thảm ghê. Lúc mới biết chuyện của Dao ca, ta đêm ngày chỉ muốn đấm vào mặt chị, nhưng giờ ngó chị thế này lại chẳng vui gì sất. Cơ mà ta vẫn rất rất muốn tự tay vả chị dăm cái nên chị cố đừng chết nhé."
Cái mỏ của hắn lúc nào cũng không đứng đắn, song tay chân lại chu đáo cẩn thận, lót một tấm áo lông lượm dọc đường rồi đỡ Y Nhã nằm sấp trên vai. Hắn rắc thuốc cầm máu đầy lưng nàng, xoa xoa mấy cái, đoạn bắt đầu nhổ từng mũi tên.
Y Nhã cắn áo lông, nhẫn nại tới mức vặn vẹo nét mặt, mồ hôi vã như tắm nhưng Cổ Tâm Độc xao động mãnh liệt vực nàng không thể ngất được.
Đinh đinh, đang đang... Giữa cơn mơ mơ tỉnh tỉnh, nàng nhớ lại một vài chuyện cũ.
'Dao ca không biết là tiếng chuông bạc có thể xua đuổi tà ma, bảo vệ em bé khỏe mạnh lớn lên à? Nè nè, em bé mới sinh ra đều sẽ được cột vào tay một dây chuông bạc, đeo tới khi tròn mười tuổi. Cha mẹ phải giữ gìn chuông bảo mệnh của con để sau này dùng làm tín vật đính hôn.'
'Dao ca không biết là tại vẫn chưa có em bé đó. Chúng ta có tiểu tổ tông rồi kìa, đến bao giờ Dao ca mới thành thân đây?'
A Dao chỉ mỉm cười lấy một sợi dây chuông cột vào tay nàng, không giải thích.
Mọi người hớn hở nghĩ là: A Dao đang bảo con cái của mình đều dựa vào Y Nhã rồi! Nhưng, chỉ có nàng mới biết suy nghĩ của A Dao không thể hiểu theo lẽ thường được.
Quả nhiên sau đó A Dao than phiền: 'Tại sao họ cứ phải quan tâm đến hôn nhân của ta? Mạc Tức cũng có cưới vợ đâu, hay là Y Nhân, hay là nàng cũng chưa thành thân. Họ cứ nhằm vào ta mà líu ríu.'
Thế ra Dao ca cột dây vào tay nàng ý nói với mọi người rằng: nàng cũng chưa thành thân, sao cứ chăm chăm hỏi y? Không có hàm ý khác. Nhiều lúc nàng ước gì mình không hiểu A Dao đến vậy để có thể mơ mộng một chút. Biết bao kẻ si nói mơ, tự mình đa tình... mà nàng còn chẳng có phước vui hưởng đôi phần.
"Xong một nhiệm vụ!" Thập Tam phấn khởi bọc Y Nhã vào áo lông rồi quay gót ra ngoài. Nàng nao nao ngả mình trong lớp áo ấm áp.
"Chị vẫn thương Dao ca à?" Hắn vừa chạy bằng mũi chân vừa thì thào nói: "Chị cũng thật can đảm. Ta trước giờ bất quá chỉ xem Dao ca là bạn giường tri kỷ, dại gì đâm đầu yêu y, với cái tính của y, chắc chắn là không ăn được quả ngọt rồi (mặc dù y nấu ăn ngon thật). Kết quả ngay từ đầu đã được phơi bày, chị xem bản thân mình bây giờ đi, xem chị khờ khạo cỡ nào?
"Chị đã luôn biết trước phải không? Ta dám cá chị và Nhất ca đã biết trước sẽ có ngày hôm nay. Để ta đoán nhé, nhiệm vụ cuối cùng mà tiên cốc chủ giao cho Nhất ca chính là giết Dao ca phải không?"
Giết A Dao...
Ngày hôm ấy Tiên cốc chủ vẫn luôn bừa bãi bỗng cắt tóc cạo râu, tỉa tu mi vuông vắn, khoác áo bào nghiêm trang. Ngài là một người con lai có sự hòa trộn các đường nét Điệp Cách và Tư cuốn hút đến nao lòng, sống mũi ưng ngạo nghễ trên cặp môi mỏng phong lưu, khóe mắt phượng duyên dáng như xe tơ kéo kén. Nghe nói cha con ngài đều thừa hưởng đôi mắt từ mẹ ngài.
Tiên cốc chủ mở đầu câu chuyện không như bình thường, thở dài thườn thượt đến tận hai lần, gọi Tả Lang tiến lên quỳ dưới chân mình bảo: 'Tả Lang, nếu có một ngày A Dao đặt chân trở về Địa thành, bản tọa muốn ngươi tự tay giết y.'
Nàng không tin vào tai mình khi nghe ngài nói vậy: 'Tại sao ạ? Tại sao lại phải giết Dao ca?'
Tiên cốc chủ trầm trọng đáp: 'Bởi vì y mang họ Nạp Lan.'
'Nhưng chính ngài đã đưa A Dao về cốc, nếu như vấn đề thực sự nằm ở đó thì tại sao ngài không giết A Dao ngay từ lần đầu gặp mặt?' Em trai nàng hoang mang hỏi.
Tiên cốc chủ cúi đầu, đôi mắt chậm rãi lia từ Y Nhân sang nét mặt ngơ ngác của nàng, rồi ngài bước xuống, đặt hai bàn tay dày rộng lên vai nàng. Khuôn mặt lúc đó của ngài theo nàng đau đáu vào những giấc mơ hoang hoải: 'Nhã, bản tọa cũng đã làm hết sức, nhưng không ai trong chúng ta giúp được A Dao.'
Ngài nói tiếp: 'Thay vì thả hổ về rừng, ta thà cho A Dao nghỉ ngơi. Y vốn dĩ không thuộc về nơi đây, đều tại ta trẻ tuổi ngu dốt, tùy tiện thề hứa, dẫn y đến Cốc nhưng tới nay vẫn cứ trù trừ, không thể thực hiện ước hẹn với y. Ta vạn lần hổ thẹn, nay thực không biết làm gì hơn...'
Sau đó Tiên cốc chủ nói ra chân tướng cho những kẻ đã phục dịch ngài từ thuở tay trắng. Ngài bảo: 'A Dao là người con út của Đại tư tế.'
Nạp Lan Dao Chước là người con ngoài giá thú của Đại tư tế. Dao Chước, 'dao chước' có nghĩa là người đẹp rót rượu, có lẽ hàm ý tưởng niệm mẹ đẻ của A Dao. Y sinh ra vào lúc nguyệt thực, vốn ám chỉ tai ương, trong khi cả dòng họ khăng khăng muốn chôn sống đứa trẻ mang điềm xấu, chỉ có Đại tư tế dứt khoát giữ con.
'Các ngươi nghĩ đi, nếu tương lai có một ngày Đại tư tế gặp nạn, dựa vào đâu để chắc chắn A Dao sẽ không quay về Địa thành? Một khi A Dao nhận Đại tư tế làm cha thì y chính là kẻ thù của chúng ta.'
Dứt lời, ngài nhìn nàng thật lâu, nhẹ nhàng nói: 'Ta cũng như ngươi... quả thật không nỡ.'
Chữ 'nỡ' này của ngài chứa biết bao ý nghĩa, trĩu nặng trái tim nàng.
Sau khi ngài tạ thế, Tả Lang tuân mệnh canh giữ vương thành, Y Nhân cai quản Cốc đồng thời giám sát A Dao. Lúc xuống tay với người em ruột thịt, Y Nhã có ân hận nhưng buộc phải làm, nàng hiểu rất rõ em trai mình, hắn là nhân tố cản trở lớn nhất. Nàng đầu độc Y Nhân, cướp công lực và bức A Dao nhập ma, tan nát cõi lòng nhìn một đầu tóc đen hóa trắng.
Nàng làm vậy vì biết Tiểu chủ nhân sẽ tìm mọi cách để cứu A Dao, nàng lợi dụng sự lương thiện của Cửu Điệp làm bàn tay che chở A Dao.
"Ta chỉ nghĩ..." Thập Tam nghe người trên lưng bật ra từng âm thê thiết, "chỉ cố gắng, tìm mọi cách giữ chân A Dao ở lại lâu hơn... một chút."
"Về mặt này," Hắn đáp, "chị đã làm rất tốt. Chị đã cầm chân A Dao đến tận mười năm. Cốc chủ ghi nhận công lao của chị và người nói ta truyền lời rằng: người tin chị chưa từng hai lòng."
Thập Tam lòng vòng mãi cũng thành công đột nhập vào căn phòng khoét giếng trời tại tầng cao nhất. Y Nhã gắng gượng tự đứng, đôi mắt lúng liếng long lanh như pha lê khác hẳn với dáng vẻ hấp hối ban nãy, "Thứ nước ấy còn thiếu đúng một vị để hoàn thiện món canh."
"Vị gì?"
"Nước mắt Mạnh Bà." Nàng phác họa cử chỉ 'ném ra sau đầu': "Vừa khéo ta chính là một cô ả tàn tạ vì tình ái đây."
Những cánh hoa đỏ hồng xô nhau tán ra phía trước cánh cửa bỏ ngỏ, vết máu đứt quãng tại bậc ngưỡng cao chưa đến hai tấc.
Quân Huyền bị một bóng lưng to lớn choán mất khung cảnh, tưởng như ngừng thở tại khoảnh khắc nhìn thấy bội kiếm tuột khỏi bàn tay thân thương. Hắn buông người đàn bà, lao như tên bắn về phía đó: "Cút khỏi y!"
Con rối đang cầm cánh tay Mạc Tử Liên, không đề phòng bị người tới chặt đứt bàn tay đó, rú lên. Nhưng có lẽ vì chủ nhân đã chết nên nó trở nên ù lì, chưa tấn công lại ngay, đứng tồng ngồng ngó cổ tay chảy dịch đen.
Quân Huyền ôm chầm Mạc Tử Liên, gạt phăng cái tay đứt lìa, có phần không thể tin được nhìn vết thương sâu hoắm trên vai y, phải bằng một sức lực thế nào mới có thể khoét ra dấu vết như nạo thịt này? "Liên Nhi?" Thoáng nghẹn ứ, hắn thảng thốt lay gọi: "Liên Nhi, Liên Nhi... Liên Nhi ơi?"
Y lệch đầu dựa vào bả vai hắn, mi mắt nhắm nghiền, hai cánh mũi yên tĩnh như tạc và bờ môi thì buốt giá. Thân xác ở trong lòng hắn tựa như bùn xuân tháng ba lạnh lẽo, vô hồn... mang màu trắng xám bạt ngàn thấm vào cõi tâm tư, hóa thành một trận tuyết lở, ầm ầm xé toạc Thiên sơn ập xuống Quân Huyền.
Hắn không nghe thấy nhịp tim của y.
Trời đất đột ngột bị xóc một cái, quay cuồng đảo lộn.
Hai mắt Quân Huyền tối sầm xuống, đôi tai ù đi, giữa cơn đảo điên, trán đau muốn nứt toác. Hắn chớp chớp mắt vì tầm nhìn cũng bắt đầu quay cuồng theo trời đất, không gian kéo căng đến giới hạn, rồi tan nát thành hàng vạn mảnh vỡ bắn ngược về, đâm thâu hắn đổ máu đầm đìa.
Từ trong ra ngoài thân xác Quân Huyền tái ngắt, lạnh tới mức run bần bật, mi gian rúm ró lại thành một biểu cảm sầu thảm khó tả.
"Liên Nhi..." Hắn không ngờ mình còn muốn bật cười, nhưng sao giọng nói của bản thân đi vào tai lại lạ lẫm thế này? "Phải làm sao đây? Ta phải làm sao đây? Thật muốn trói chặt đệ vào ta quá đi mất..."
"Liên Nhi, ta phải làm sao đây?" Quân Huyền riết lấy thân thể trong lòng, áp trán vào cần cổ y, thẫn thờ lặp đi lặp lại câu hỏi này, hốc mắt dần rớm lệ: "Đệ mau tỉnh lại đi, Liên Nhi... Đừng như thế nữa. Đừng dọa ta thế này... Ta không chịu nổi, thực sự không chịu nổi đâu. Liên Nhi nhanh lên, mau tỉnh lại đi... Phải làm sao đây? Ta phải làm sao đây?"
Hắn đột ngột trở nên hoảng loạn, lưng run giật lên như trúng một chưởng, cử chỉ và hành động có khuynh hướng mất kiểm soát. Sau đó tự nhiên yên tĩnh lại, hắn gục sát vào mặt y, chậm chạp cầm kiếm đứng dậy, khi ngẩng đầu, biểu cảm ngập tràn phẫn nộ, nghiến răng ken két xông về phía con rối.
"U! U, u!" Con rối gầm rú, không kịp trở tay với một loạt chiêu thức vũ bão, theo bản năng co cụm cả người. Sau đó nó vùng lên phản công, bước chân nát đá, vơ lấy một bức bình phong đập xuống kẻ địch. Quân Huyền hơi lùi về sau để ôm Mạc Tử Liên chặt hơn, mí mắt không buồn nháy, gót chân đạp mạnh - lần nữa lao tới, úp cổ tay, đâm kiếm xuyên từ dưới cằm lên ót con rối, cổ tay lật ngửa - khoét bay nửa sọ não của nó.
Óc và chất dịch tanh tưởi chảy ra, song, thanh kiếm trong tay hắn vẫn chưa dừng lại, quét qua tứ chi, xương sườn, cột sống, đáy chậu... không tha cho bất cứ bộ phận nào, xuống tay tàn bạo tới mức Phó Thục Trân không nhận ra hình dạng ban đầu của con rối.
Đó chỉ còn là một bãi hỗn hợp máu và thịt.
"Đúng là đồ tể..." Tôn chủ lẩm bẩm, đáy lòng sinh ra vài phần chán nản giương súng hiệu, gạt cò, bắn ra một tiếng nổ chói tai.
Bà đứng ngoài cửa, thờ ơ nhấc mi đối diện với đôi mắt băng giá của người kia, thở dài: "Cậu lạnh lùng quá, quá lạnh lùng so với Sơ Huyền. Vả nếu tâm can cậu đã ám ảnh về y đến thế thì hoa này dẫu đẹp, bản tôn cũng không muốn hái."
Tôn chủ khép năm ngón tay lại, chém mạnh xuống: "Phóng hỏa! Thiêu rụi tất cả mọi thứ ở đây cho ta!"
Không chiếm được thì đạp cho đổ, đạp bằng nát thì thôi.
Gấm vóc nhanh chóng bốc cháy, thế lửa lan tỏa như cơn gió trên đồng cỏ, lụa là trâm thoa trị giá ngàn vàng cũng chẳng chút tiếc rẻ bị bỏ mặc. Ánh lửa bùng lên sáng hơn ban ngày, thè cái lưỡi đỏ lòm liếm láp xâm lược, Quân Huyền vẫn đứng lặng giữa phòng, mặt gục xuống sát vào Mạc Tử Liên, dường như chẳng cảm nhận được sức nóng bủa vây xung quanh, đột ngột tiến lên một bước trước khi hai cánh cửa đóng sầm lại.
Tôn chủ dứt khoát quay đi, nhận lấy khăn mềm lau tay, bước chân thoăn thoắt, nhếch khóe môi bạc bẽo hỏi thị hầu: "Hình như ngươi có điều rất muốn nói với ta?"
Chu Anh gập lưng, chắp tay ngang trán, đáp: "Thưa, Y Nhã đã biến mất ạ."
"Cái, gì?" Tôn chủ khựng lại, năm ngón tay thon dài phác họa một cử chỉ kìm nén, giọng nói thánh thót không giấu được sự giận dữ: "Ta đã ra lệnh phải tuần gác kỹ lưỡng cơ mà? Tại sao vẫn có cá lọt lưới?"
Rồi bà gằn: "Gọi tổng quản đến đây, ngay!"
Tổng quản vội vàng chạy đến, tức khắc quỳ gối tạ tội: "Thuộc hạ nhận chỉ thị của Tôn chủ, đích thân đốc thúc canh gác, đâu dám lơi lỏng một giây, thực sự chỉ bắt được một đứa lặn dưới kênh, ngoài ra trong bọn đào mỏ bị thiếu một mạng, thuộc hạ đã lập tức tra ra hắn là cái xác bị vứt xuống hào -..."
Chát! Phó Thục Trân vụt thẳng bàn tay xuống mặt gã, tát liền bốn cái rồi còn sút một cước, mới nâng giọng nói với thị hầu: "Lần trước bên Ôn Gia Hữu có đưa đến một gã tướng công*, ta chủ quan không để tâm, ném gã cho bọn chúng tự xử. Ai là người phụ trách buồng giam của gã ta?"
* Ám chỉ kỹ nam.
Thị hầu cung kính đáp: "Dạ, chính là tổng quản."
"Tôn chủ -!" Gã đàn ông sợ xanh mặt.
"Ha ha ha!" Phó Thục Trân cười giòn ngắt lời tổng quản, nhấc chân hung hăng đạp lên trán gã, cay nghiệt hỏi: "Chơi mông đàn ông có vui không? Vui không hả? Chơi đủ chưa? Thấy đủ chưa hả?"
"Thuộc hạ không dám! Van Tôn chủ thương tình..."
"Cút!" Tôn chủ lại đá một cước, nụ cười tắt ngóm: "Lôi xuống, khoét mắt, cắt lưỡi rồi thiến đi."
Phó Thục Trân quay ngoắt, hít một hơi sâu, tiếp tục hướng về phía cầu thang: "Thứ trên kia có lẽ đã rơi vào tay Y Nhã và gã tướng công, Chu Anh, ngươi mau đi..." Bà chợt im bặt rồi phá lên cười, phất tay áo quay ngược xuống lầu: "Không, không! Chu Anh! Ta suýt nữa mắc mưu rồi! Hiện tại chúng ta cần hai con ngựa thật khỏe mới đúng chứ!"
Đôi mắt vốn luôn mịt mùng mưa gió của Tôn chủ sáng rực như trẻ con, người đàn bà xách cả váy lên để bước cho nhanh, nét cười duyên dáng nở rộ trên môi: "Chu Anh à, thời cơ của chúng ta đến rồi. Ta đã nhìn thấy mạn đà la trắng phau phau trên người Mạc Tử Liên, suýt thì mắc mưu..."
...
..
Quân Huyền dịu dàng, nâng niu dùng tay áo lau sạch vết bẩn dính trên gò má Mạc Tử Liên, hoàn toàn không để ý tới biển lửa bủa vây. Hắn dường như đã mất hết xúc giác, sức nóng và khói bụi ngột ngạt cũng chẳng hề ảnh hưởng đến nhịp điệu của động tác.
Hắn ôm y đứng dậy, vươn tay lấy xuống một tấm áo chưa bị lửa liếm tới choàng vào cho y. Kỳ lạ, áo này màu xanh hay đỏ nhỉ? Có lẽ là vì ánh lửa nên mọi thứ trong mắt hắn đều mang một sắc đỏ chót. Đỏ như máu. Đỏ cắt vào tim gan. Đỏ muốn ép người phát điên.
Trán đau như búa bổ, Quân Huyền nhắm chặt mắt ho dữ dội, đấm vào ngực, gắng sức hít thở nhìn quanh, ngơ ngác thấy biển lửa bỗng hóa thành rừng mạn châu sa hoa rực đỏ. Cánh hoa lả tả vấn vít giữa thinh không tăm tối, vòm trời so với bình thường như càng cao xa vời vợi. Quỷ hồn lững lờ tựa những khói mỏng, bay là là trên mặt sông cuồn cuộn bọt sóng thành một lớp sương mù xanh xao. . truyện kiếm hiệp hay
Trên cây cầu son dát vàng bắc qua sông, có một bóng người nhạt nhòa giữa sương khói, dung nhan vui tươi sáng ngời, đôi mắt hàm lệ quyến luyến nhìn hắn.
Chính là người thiếu niên Quân Huyền đã gặp thấy trong tâm cảnh, nhưng y đã già dặn hơn, thoạt nhìn còn lớn hơn hắn vào hiện tại.
Ngài ơi... Y chùi nước mắt, hai tay bấu chặt thành cầu, nghẹn ngào nói. Ta sai rồi. Tất cả đều tại ta cả... Làm sao đây? Ta phải làm sao để sửa sai đây?
Chi bằng, y quay phắt đi, đạp chân leo lên cầu, cứ để mọi thứ như vốn dĩ nó nên xảy ra. Ngài cần một thanh kiếm, còn ta chỉ muốn từng giây từng phút được ở bên ngài...
"Không!" Quân Huyền vô thức cũng gào lên thất thanh khi y thả tay gieo mình khỏi cây cầu. Hắn hoảng loạn lao đến bờ sông, vươn tay vào làn sương cố bắt lấy người ấy nhưng một cú châm chích bỏng rát đẩy hắn dội ngược lại.
Quân Huyền bừng tỉnh, mờ mịt nhìn biển lửa bốc cao như địa ngục, trong tay nắm chặt chuôi kiếm Liên Hề, trán đau muốn nứt.
Hai chữ 'Liên Hề' đỏ thắm dưới ánh lửa, như hóa thành hàng vạn cây kim đâm vào mắt xót xa, tê tái. Quân Huyền luôn cảm thấy thứ mực viết tên kiếm chính là máu, nay rốt cuộc cũng lý giải ra vì sao lần đầu cầm kiếm trên tay, cả linh hồn và thể xác hắn đã phải xúc động.
"Lưỡi kiếm là xương, chuôi kiếm là thịt, lấy máu rửa kiếm sáng loáng, lấy hồn mài kiếm sắc bén.
"Vì ngài chém mọi kẻ thù, không sợ vấy bẩn, nguyện ngài đời đời kiếp kiếp bình an."
Hắn nhớ ra rồi.
Quân Huyền chống kiếm đứng dậy, âu yếm ôm Mạc Tử Liên vào lòng, dùng toàn bộ cơ thể che chở y băng qua biển lửa, vung kiếm chém xuyên lớp cửa dày như thể chém bùn. Thế giới trước mắt hắn vẫn đỏ thấu, hỗn độn những cái bóng tối đen nhảy nhót lung tung.
Hắn ngỡ bản thân bị mắc kẹt trong tâm cảnh, bằng không thì sao tai lại câm lặng, sao cơ thể chẳng cảm thấy đau đớn?
Quân Huyền vung Liên Hề lên, bảo hộ Mạc Tử Liên tìm kiếm lối thoát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất