Quyển 5 Chương 15: Quyển 5 Chương 119
"Chuyện này cảm phiền cốc chủ đừng nhúng tay vào."
Khuynh Tự duỗi ngón trỏ chọt cái mũi ươn ướt của con ngao mù, nó nằm phục dưới chân nàng, cái tai lông xù lúc lắc.
Mạc Tử Liên phải nể nàng ta vì chỉ mất có mấy ngày để thu phục giống chó dữ này, nhớ lại cảnh tượng chúng lao ra xé xác người vẫn khiến y khó chịu, xoa khuyên tai nói: "Cô và ta vốn chẳng liên quan, đường ai nấy đi là lẽ đương nhiên, còn phải thỉnh cầu làm gì?"
Chẳng đợi Khuynh Tự đáp, y tiếp tục: "Minh chủ à, vì thưởng thức cô nên ta mới nói thế này, về dung mạo - ta luôn thích người có sắc đẹp, cô rất hợp nhãn ta, về đầu óc - ta thừa nhận là cô có tầm, rất cơ trí lại còn mưu mô nhưng giang hồ không phải giang sơn, giang hồ chưa từng và sẽ chẳng bao giờ có người thống trị. Giang hồ thuộc về người giang hồ. Song song đó, những ai có thể đưa cô lên cũng có thể hất cô ngã bất cứ lúc nào. Vả, trên đời có lắm chuyện tai nghe không bằng mắt thấy, mắt thấy cũng chưa hẳn là thực, làm gì cũng nhớ chừa đường lui cho mình, đặc biệt khi cô là thân nữ nhi."
"Mạc cốc chủ, ta nói điều này không phân biệt đàn ông hay phụ nữ: sở dĩ rắp tâm làm việc bất chính hòng đạt được một thứ gì đó, lỗi chẳng nằm ở hoàn cảnh mà đều do lòng tham, tham lam thứ tại thời điểm ấy bản thân không đủ khả năng có được. Nhược bằng chẳng vậy thì cùng lâm vào một cảnh ngộ, hà cớ có người hành xử thế này, có người lại hành xử thế khác? Do đó - lỗi đều tại người, không tại hoàn cảnh.
"Vân Tích Nhược tham quyền, lão Bồng Vân tham dục, Trọng Yên tham sống, Xích trưởng lão tham danh... tất cả đều dẫn tới hậu quả nặng nề. Người chết rồi không thể kêu oan, kẻ còn sống thì có cơ hội kể khổ, chẳng phải rất giễu cợt sao?"
Mạc Tử Liên hỏi thẳng: "Vậy Tạ Lương Bích tham gì?"
"... Tham tình." Khuynh Tự im lặng một chút mới đáp: "Y Nhã cũng tham tình. Người tham tình thì đều không có đường lui."
Mạc Tử Liên nhìn nàng ta, chậm rãi lắc đầu. Khuynh Tự nhếch môi châm biếm: "Mạc cốc chủ mang danh tà đạo mà so với chính đạo lại có vẻ càng ngay thẳng hơn."
"Ta coi trọng cô." Y nhún vai, xòe năm ngón tay sơn móng đỏ chót quệt qua khóe môi tươi cười: "Ta không quan tâm đến chính đạo, ta chỉ coi trọng cô."
Chân mày Khuynh Tự nhấc lên, đồng tử cũng co rụt lại, hơi thở tràn ra sự phòng bị, "Ý tứ của Mạc cốc chủ, tiểu nữ nghe không hiểu."
Con ngao nhạy bén nhe răng quay về phía Mạc Tử Liên gầm gừ. Bạch Bồng trên vai y cũng ngóc đầu, thè lưỡi kêu 'xì xì'. Y vỗ đầu con rắn, đứng dậy: "Thì đó, ta và cô đường ai nấy đi, nước sông không phạm nước giếng."
Y đặt ngón trỏ lên môi chặn lời của nàng ta: "Cáo từ."
Mạc Tử Liên thong thả đi đến cuối hành lang thì chạm mặt Dược lão của Xuyên Sơn, dáng vẻ như đang chờ đợi y, lão cong ngón tay nói: "Theo ta."
Bởi vì hậu quả của Thiên Cương Địa Sát Chiếu trận nên Dược lão vẫn đang lưu lại Võ Lâm minh để giúp chữa trị cho những người bị thương. Vào phòng, lão bảo Mạc Tử Liên ngồi rồi cất hòm thuốc, quay lại thấy y xếp tay lên đầu gối ngồi rất ngay ngắn nhìn mình, lão nhướng mày: "Ta sống đến từng tuổi này vẫn chưa gặp một gã tà phái nào ngoan như ngươi."
"Huyền ca ca có sao không tiền bối?" Mạc Tử Liên lần nữa nhận danh hiệu 'bé ngoan', có chút ngại ngùng.
"Ta hỏi ngươi cái này trước." Dược lão khép hai ngón tay đè vào hõm vai y. Bất thần Mạc Tử Liên cảm thấy một luồng công lực xông vào gân mạch, lập tức bị nội lực của y vây ép cắn nuốt.
"Thì ra là vậy." Dược lão chép miệng.
Mạc Tử Liên đứng phắt dậy lùi lại, mở to mắt nhìn lão, ngữ khí lạnh lẽo: "Nào ngờ nội công của tiền bối cũng rất thâm hậu."
Vai của y chẳng rõ bị điểm huyệt thế nào mà cả cánh tay đều tê liệt.
Lão hỏi: "Luyện bao lâu rồi?"
Y cũng đáp thật: "Từ lúc mười sáu tuổi tới nay là sáu năm."
"Sáu năm, sáu năm..." Dược lão vuốt lâu lẩm bẩm: "Đứa con gái Khuynh Tự kia nhờ ngươi xóa đi dấu ấn Mạn Châu Sa trên người nó phải không?"
Mạc Tử Liên chỉ sắc bén giương mắt. Rắn trắng trườn xuống quấn quanh, bảo hộ cánh tay vô lực của chủ.
"Hay lắm, hay lắm... Ngươi và đứa con gái họ Khuynh kia đã cùng nhau lợi dụng Thiên Cương Địa Sát Chiếu trận để thúc đẩy quá trình luyện công. Bảo sao nó cứ luôn khéo léo từ chối để cho ta bắt mạch." Dược lão liên tiếp vỗ bàn tay khẳng khiu xuống ghế, mỗi lần vỗ, vân gỗ dưới chân ghế lại tách ra từng chút, ánh mắt càng lúc càng thâm trầm: "Hai đứa ngựa non háu đá này từ đâu ra làm loạn, xem đám cư sĩ chúng ta chết hết rồi hay sao?"
"Chúng ta?" Mạc Tử Liên còn chưa kịp kinh ngạc về từ này thì hai ngón trỏ và giữa của lão bất ngờ khép lại - điểm nhẹ lên tay ghế mà làm nứt tới từng thớ gỗ. Lão di chuyển cực nhanh, trong nháy mắt đâm hai ngón tay sượt qua trán y - kình lực như một mũi thương.
Công phu của Dược lão quái lạ vô cùng, chỉ bằng hai ngón tay điểm nứt gạch đá mà chẳng làm chúng vỡ ra - có thể thấy là khả năng kiểm soát công lực tốt đến phi thường! Một tay tê liệt, Mạc Tử Liên hớt hải né né tránh tránh, hoàn toàn không có cơ hội phản kích. May là khinh công của y vốn cũng tốt đấy.
Một già, một trẻ cuống cuồng truy đuổi nhau làm lật chỏng quèo cả bàn ghế.
Mạc Tử Liên toát mồ hôi áp sát vào cửa, ngón tay lão điểm vân gỗ nở thành hình hoa nứt vỡ, khuỷu tay y rốt cuộc cũng có cơ hội để ra đòn - dù là phá cửa chạy trốn.
Song - chờ đợi y ở bên ngoài là một đàn Ngải điệp tím ngắt! Trong chớp mắt ngã vào bầy hồ điệp, y cứ tưởng mình chết chắc rồi. Nhưng chợt có vạt áo trắng như tuyết lướt qua khóe mắt, cả người y rơi vào vòng tay mạnh mẽ, mũi kiếm hất lên - cuốn gió lốc thổi tan tấm màn màu tím.
"Á, các bé cưng của ta!" Vắt vẻo trên cành cây có một thiếu nữ áo đỏ vươn tay về phía đàn bướm.
Dược lão xông ra, thấy người mới đến thì lập tức làm mặt hậm hực, phất tay áo dừng lại, ngó về sau vai Quân Huyền nói lớn với hai người nữa đang lững chững bước tới: "Mời lão chơi thì không chịu đâu mà cứ thích phá đám bạn bè cơ!"
"Ha ha, Yến huynh công phu bất phàm, bần tăng cũng đành chịu thua."
Mạc Tử Liên bị ca ca ôm chặt cứng trong lòng, gần như chỉ có thể quay mỗi đầu nhìn xung quanh, thấy hai người kia là 'tiên ông' không nhiễm bụi trần Yến Sở và hòa thượng Tịnh Vô.
"Ai da... A Huyền ra tay nặng quá, nát mất mấy bé của ta rồi." Hoa Tiên Tử tiếc rẻ thở dài trên cây, huýt sáo thu lại đàn Ngải điệp vào hai ống tay áo.
Quân Huyền nới lỏng tay, tra kiếm vào vỏ rồi kiểm tra thân thể người kia: "Đệ có sao không?"
"Dạ ổn ạ." Mạc Tử Liên ngoan ngoãn đáp, rồi trỏ ngón tay vào Tịnh Vô, gọi to: "Hòa thượng háo sắc!"
Tịnh Vô nghênh mặt, ưỡn cái bụng béo tốt ra: "Con yêu nghiệt nhà ngươi tự tiện xông vào cửa Phật làm rối loạn việc thanh tu của bần tăng, dùng Mị thuật quyến rũ bần tăng để cướp mất xá lợi! Bây giờ mi đã bị bao vây tứ bề mà chưa biết sợ giao nộp xá lợi, lại còn to tiếng hả!"
"Ca ca ơi." Mạc Tử Liên ôm cánh tay Quân Huyền, méc: "Lão là người xuất gia mà lục căn chưa tịnh, vừa nhìn thấy ta là hai mắt sáng rỡ, đánh đấm kiểu gì mà kéo kéo sờ sờ. Lão là kẻ vô cùng, vô cùng, vô cùng xấu xa! Ca ca nhất định không được tin lão ta!"
Tịnh Vô có thể thấy mắt Quân Huyền lạnh xuống rõ ràng, lập tức núp sau lưng Yến Sở: "Yến huynh mau quản đồ đệ, coi chừng hắn cắn người."
"Yêu nghiệt tô vẽ ghê gớm nhờ, ta là phụ nữ mà còn chưa dát nhiều trang sức như ngươi. Tiểu Huyền nhà ta lý nào có thẩm mỹ kém như vậy, nhất định là bị ngươi lừa gạt!" Hoa Tiên Tử đấm vào thân cây, trỏ thẳng mặt Mạc Tử Liên nói: "Dong chi tục phấn, áo quần diêm dúa đã tệ rồi! Lại còn lẳng lơ đến lộ cả nửa lưng ra! Tiểu Huyền mù mới nhìn trúng ngươi! Khai ra mau, ngươi rốt cuộc dùng tà thuật gì mê hoặc Tiểu Huyền?"
Mạc Tử Liên bị mắng đến uất ức, hùng hổ vặc lại: "Ta có tiền!"
"..." Rất thực tế.
Quân Huyền cởi áo ngoài khoác lên vai y, thừa nhận: "Sư cô, con bị mù thật."
Hoa Tiên Tử nghẹn lời nhìn hắn.
Mạc Tử Liên khăng khăng vòng tay ôm eo Huyền ca ca, ánh mắt cương quyết rảo quanh, dáng vẻ: của ta, của ta, của ta - ai có nói gì thì người vẫn là của ta!
"Đừng lo lắng." Quân Huyền bóp nhẹ vai y. Dược lão liếc qua Yến Sở: "Ngươi xem đồ đệ của ngươi đi!"
Yến Sở trầm mặc nãy giờ rốt cuộc mở miệng: "Lánh ra nơi yên tĩnh rồi tính."
Thì ra Dược lão chính là Diệu Thủ tiên sinh trong Tứ Tuyệt xưa kia, họ Khuất, tên Dược, tự Nhạn Hồi - y sư tiếng tăm đã mất tích hơn bốn mươi năm đến hồ bị giang hồ lãng quên, chính Khuynh Tự đã phát hiện ra thân phận của lão. Yến Sở và Hoa Tiên Tử vì bất ngờ nghe tin bạn già tái xuất giang hồ nên mới vội vã tìm gặp.
Yến Sở gọi đồ đệ trên hành lang, nói: "Sư cô ngươi mấy ngày trước lại bị đập đầu, tạm thời không nhớ ra nổi Mạc Tử Liên là ai, đừng chấp bà ấy."
"Vâng." Quân Huyền đáp rồi hạ giọng hỏi: "Sư phụ, con nghe Thanh Đàm nói bệnh khớp của người tái phát, hiện tại đã đỡ hơn chưa ạ?"
Ngữ điệu của Yến Sở hoàn toàn phẳng lặng, "Khỏe rồi."
"Vâng, con cũng an tâm."
Thầy trò hai người chẳng mặn chẳng nhạt hỏi đáp xong, nhất thời chìm vào trầm mặc. Yến Sở giật khóe môi, do dự muốn nói gì nhưng từ bỏ ý định ngay khi thấy Mạc Tử Liên ló mặt ra gọi: "Sư bá, ca ca."
Yến Sở liền nhíu mày quay đi, bỏ ra ngoài ban công tửu quán hóng gió.
"Ca ca ơi," Mạc Tử Liên thấy thế, có chút lúng túng kéo tay áo Quân Huyền, nói nhỏ, "hình như sư bá không thích ta."
"Không phải đâu." Hắn trấn an xoa xoa tay y, dắt vào nhã gian, khép cửa lại. Các tiền bối vẫn đang rôm rả bàn luận võ công, thiếu mất giọng của Hoa Tiên Tử, chắc bà lại chạy đi đâu rồi.
Trước mặt Tịnh Vô chỉ có một chén cơm trắng chấm hạt vừng và nước lã, xem ra ông vẫn tu hành rất nghiêm túc, không làm hổ áo cà sa. Vẫy hai người ngồi xuống, ông tiếp tục nói cho với Dược lão: "Tới Diệu Thủ tiên sinh mà còn bảo gân cốt của mình chưa đủ cứng thì phương trượng của chúng ta sao dám nhận danh Kim Cương Thể."
Dược lão đập chén rượu xuống, hừ mạnh: "Cứng cỡ nào thì cũng chẳng bằng cái đầu của họ Yến kia."
Tịnh Vô bất ngờ gắp cho Mạc Tử Liên một khúc sườn nướng, còn nháy mắt với y: "Mọi chuyện đều đã qua lâu như vậy rồi, song trong lòng Yến huynh vẫn luôn tự trách. Kỳ thực, thời thế loạn lạc, chúng sinh khắp chốn ai cũng thân bất do kỷ, nào có thể vẹn cả đôi đường."
Mạc Tử Liên đang tính xử lý khúc sườn ngon lành trong chén thì Quân Huyền nhanh như gió gắp nó qua chén mình, đoạn gắp cho y khúc sườn khác. Hắn gỡ sạch xương rồi gắp phần thịt qua chén cơm vừng: "Mời tiền bối."
Mạc Tử Liên trộm cười: có cái tai mèo hung dữ dựng lên kìa.
Tịnh Vô và miếng thịt: "..." Đanh đá ghê.
Dược lão dòm ba kẻ ngốc kia chơi trò ấu trĩ, bất giác nhớ lại chuyện xưa liền cười ra tiếng, lắc ngón tay bảo: "Để lão phu cho hai đứa biết hồi đó chúng ta như thế nào."
Lão chỉ Tịnh Vô nói: "Đây là Hoa Thiền."
Lão chỉ Quân Huyền, "Giống y hệt Yến Sở." Rồi quay qua Mạc Tử Liên, khóe môi thoáng run rẩy, "Tống... đại ca."
Sau cùng lão tự chỉ vào mình, nâng chén rượu: "Ta luôn luôn ngồi đây quan sát bọn họ, ghi nhớ từng kỷ niệm trong lòng."
Vừng trán của người già khi hoài niệm tựa như tan rã phong sương, đôi mắt lắng đọng bụi trần chan hòa ánh sáng lững lờ như màn mưa bụi. Dược lão dốc một hơi cạn chén, bỗng hỏi: "Đồ Mi có khỏe không?"
"Dạ?" Mạc Tử Liên bất ngờ, gật đầu: "Cô cô vẫn còn khỏe ạ."
"Và trẻ trung nữa phải không?"
Mạc Tử Liên gật mạnh đầu, dĩ nhiên là các cô dì của y đều trẻ và đẹp!
"Sao tiền bối lại biết Đồ Mi cô cô vậy?" Y hiếu kỳ chống tay lên bàn.
Dược lão 'xì' một tiếng: "Ta đâu quen, lão Yến mới quen. Yến Sở hồi xưa là một cây hoa đào di động, đi đến đâu là hoa rơi lả tả đến đó."
Tịnh Vô còn hớn hở hát lên: "Gió xuân ba ngàn dặm sao đẹp bằng Yến lang. Mượn chàng Yến kiếm bạc, xin trả bằng tình thiếp. Trướng xuân rủ lụa đỏ, áo trắng chàng buông lơi..."
Hát đến đây, hai người bạn già nhìn nhau cười nghiêng ngả. Dược lão vỗ đùi bảo: "Đúng, đúng, đúng! Năm đó Đồ Mi cực kỳ khí phách ôm tỳ bà hát giữa đường lớn, sau đó cướp kiếm của Yến Sở, lão Yến mặt vừa trắng vừa đỏ, không dám lấy lại kiếm luôn! Sau này cứ mỗi lần nghe ai hát câu: 'mượn chàng Yến kiếm bạc, xin trả bằng tình thiếp' là Yến Sở liền thẹn thò chạy trối chết!"
Mạc Tử Liên phấn khởi 'ồ' lên: "Giữa Mi cô cô và sư bá còn có chuyện thú vị thế sao ạ?"
Chẳng biết do bị đôi mắt lấp lánh của y hấp dẫn hay vì có hơi men, Dược lão thoải mái kể chuyện cũ giữa Yến Sở và Đồ Mi. Mạc Tử Liên chưa từng nghe Mi cô cô nói về những kỷ niệm này, Quân Huyền cũng chưa từng biết một sư phụ đầy sức sống như thế.
Mạc Tử Liên say sưa nghe xong, buột miệng: "Vì sao bọn họ không thành đôi vậy ạ?"
Mọi thanh âm bị dập tắt, đôi bạn già sững lại. Dược lão đang ngần ngừ thì một giọng nữ xen vào: "Tại ta hết đấy."
Hoa Tiên Tử đu từ lan can tầng trên nhảy lên cửa sổ, vươn vai đón gió lùa vào tay áo như cánh bướm, đôi mắt lúng liếng ẩn chứa một nỗi buồn vô hạn, lẩm bẩm: "Tất cả đều tại ta. Tại ta hết..."
Có lẽ vì nỗi buồn của bà đến một cách quá bất ngờ, từ lúc đó chẳng ai nói thêm lời nào nữa.
Sau bữa ăn, Yến Sở chẳng tạ từ mà biệt tăm theo Hoa Tiên Tử. Quân Huyền biết sư phụ đã làm rõ mọi vấn đề tại Thiếu Lâm: hắn đã lớn, sư phụ sẽ không quản lý hay xen vào việc của hắn, thâm tâm thực sự rất biết ơn người.
"Hai đứa vào đây." Dược lão mở hé cửa, ngoắc.
Hai hậu bối ngoan ngoãn ngồi xuống đệm, thấy Dược lão lại khép ngón tay, Mạc Tử Liên lập tức trốn về sau lưng ca ca, rụt rè chớp mắt như một con thỏ.
"Sợ sợ cái gì, biết vì sao lão phu được gọi là Diệu Thủ không? Bởi vì thủ pháp điểm huyệt của lão phu rất đặc biệt, ban đầu sẽ khiến kẻ khác lo lắng, bối rối vì giải hoài không được, sau đó tự trở về bình thường, nhưng qua một thời gian thì vấn đề mới đột ngột trồi lên - trường hợp nặng nhất là phế toàn bộ kinh mạch."
Mạc Tử Liên tròn mắt: "Ghê quá."
Tịnh Vô cắn lạc, bảo: "Diệu Thủ tiên sinh nổi tiếng giết người chỉ bằng hai ngón tay đấy."
"Bọn tà phái ta từng gặp đều là đám đòi ăn cứng không ăn mềm, thà ăn vả chứ không chịu ăn nói đàng hoàng. Ngươi là của hiếm đấy." Lão rà từ cổ tay lên hõm vai y, chép miệng: "Cần được bảo tồn."
Mạc - 'cần được bảo tồn' - chun mũi: "Tiền bối thật lợi hại, lợi hại, lợi hại ghê."
Dược lão chọt ngón tay dọa nạt: "Nịnh à!"
Quân Huyền kéo tình nhân núp sau lưng ra xoa xoa rồi cất tiếng: "Tịnh Vô sư phụ đến đây e rằng không chỉ vì xá lợi mà Tịnh Bạch phương trượng cũng có lời muốn truyền chăng?"
"Người trẻ." Tịnh Vô phủi hai bàn tay rồi ngồi thẳng dậy, vói vào cà sa lấy ra một hộp gỗ nhỏ: "Như cậu đã thỏa hiệp với phương trượng của bổn tự. Đây là Tỏa Kim Cô."
Đẩy hộp về phía Quân Huyền, ông chắp tay niệm Phật hiệu: "Mời thí chủ uống nó ngay trước mắt bần tăng."
Quân Huyền chớp mắt hai cái thật chậm rồi nâng tay rờ rẫm tìm hộp gỗ, cầm lấy, vừa mở ra thì bất ngờ bị người bên cạnh tóm chặt, đè xuống sàn. Ngữ điệu của y vút cao một cách đầy khoa trương, "Hòa thượng, ông vừa nói cái này là gì ấy nhỉ?"
Tịnh Vô nghiêm chỉnh đáp: "A di đà Phật, thưa thí chủ, Tỏa Kim Cô là thuốc do cao tăng Hàm Duyên của phái Nam Tông chế ra hòng kiềm chế các đệ tử dễ bị kích động trong lúc luyện công. Tỏa Kim Cô bình thường không ảnh hưởng gì đến người uống, chỉ khi nào người ấy quá kích động thì mới bộc phát dược tính, khóa lại Nhâm, Đốc mạch, kìm hãm nội công, khiến người vô lực - tránh hậu quả khôn lường."
Quân Huyền cảm thấy bàn tay Mạc Tử Liên dần dùng sức, tiếng cười trầm thổi hơi vào vành tai hắn: "Liệu Mạc mỗ có được phép nghe về thỏa hiệp đó không?"
"Quân thí chủ tu luyện Không Cảnh công có chiều hướng sa vào ma đạo, sát khí quấn thân. Thí chủ đã đồng ý với phương trượng nếu bản thân đánh mất lý trí thì sẽ uống vào Tỏa Kim Cô."
"Thế cơ à?"
Mạc Tử Liên trào phúng, lực tay càng mạnh đến kinh ngạc. Quân Huyền ngẩn ngơ vì sự phẫn nộ dồn nén của y, chưa kịp phân trần thì y tiếp tục cười lạnh: "Các người dựa vào đâu?"
"Liên -..." Hắn muốn nói.
Mạc Tử Liên thoáng hạ mắt kéo ca ca vào ngực, đoạn quắc lên - trong con ngươi giống như chứa lửa, ngữ khí đanh thép, dữ dội đến phát run: "Các người dựa vào đâu mà muốn kiểm soát huynh ấy!"
Đồng thời với lời chất vấn, roi bện hung dữ quất về phía Tịnh Vô đánh nát bàn gỗ. Cái bóng của Tịnh Vô nhoáng lên, xuất hiện phía sau Dược lão, niệm a di đà...
Mạc Tử Liên ôm Quân Huyền đang kinh ngạc đứng dậy, cánh tay ghìm chặt eo hắn như một cái kìm sắt, khiến hắn nhất thời phải nín thở. Quân Huyền nghe thấy... nghe thấy bên trong y: mạch đập rõ và vững chãi như bước chân của người khổng lồ, và còn... có một dòng chảy xiết, cuồn cuộn, tưởng như sông gầm, thác đổ, tràn ra hơi thở của y, đầy áp bức...
Hắn bất giác cảm thấy không nên chống đối y vào thời điểm này.
"Mạc thí chủ, bần tăng chỉ đến để thi hành thỏa hiệp từ trước với Quân thí chủ, không có địch ý." Tịnh Vô chắp tay.
"Đụng vào ca ca của ta" Mạc Tử Liên cong môi nâng mũi chân - chậm rãi dẫm xuống - nghiền nát hộp Tỏa Kim Cô, "tức là muốn có địch ý."
Đồng tử co rút, y lập tức đưa cẳng tay che chắn ca ca đỡ một chưởng như mũi thương vô hình của Dược lão.
"Liên!" Quân Huyền giật thót thất kinh.
Song - Mạc Tử Liên vẫn đứng vững, y phục bị xé nát mà da thịt không một vết xước.
Ánh mắt Tịnh Vô lóe lên sự kinh ngạc, Diệu Thủ nói: "Y luyện tâm pháp Mạn Châu Sa đã đạt đến cảnh giới Mạn Đà La, gần là Kim Cương Thể giống Tịnh Bạch phương trượng, công lực bình thường dù mạnh cỡ nào cũng không thể tổn thương y. Nhưng... lão phu vẫn có thể điểm huyệt y được."
Mạc Tử Liên nghe thế thì cười lạnh: "Ra là tiền bối từ ban đầu đã gài bẫy ta vào tròng." . Ngôn Tình Tổng Tài
Dược lão lập tức xua tay: "Không có, không có! Yến Sở nói ta đừng bắt nạt cháu của Đồ Mi! Thế nên giờ ta đi về. Chậc, còn bận bao việc, ai rảnh."
Tịnh Vô: "..." Ông ném vào mặt ta cái nan đề rồi chạy à?
Mạc Tử Liên cảm động: thì ra sư bá cũng rất tốt với y!
Khuynh Tự duỗi ngón trỏ chọt cái mũi ươn ướt của con ngao mù, nó nằm phục dưới chân nàng, cái tai lông xù lúc lắc.
Mạc Tử Liên phải nể nàng ta vì chỉ mất có mấy ngày để thu phục giống chó dữ này, nhớ lại cảnh tượng chúng lao ra xé xác người vẫn khiến y khó chịu, xoa khuyên tai nói: "Cô và ta vốn chẳng liên quan, đường ai nấy đi là lẽ đương nhiên, còn phải thỉnh cầu làm gì?"
Chẳng đợi Khuynh Tự đáp, y tiếp tục: "Minh chủ à, vì thưởng thức cô nên ta mới nói thế này, về dung mạo - ta luôn thích người có sắc đẹp, cô rất hợp nhãn ta, về đầu óc - ta thừa nhận là cô có tầm, rất cơ trí lại còn mưu mô nhưng giang hồ không phải giang sơn, giang hồ chưa từng và sẽ chẳng bao giờ có người thống trị. Giang hồ thuộc về người giang hồ. Song song đó, những ai có thể đưa cô lên cũng có thể hất cô ngã bất cứ lúc nào. Vả, trên đời có lắm chuyện tai nghe không bằng mắt thấy, mắt thấy cũng chưa hẳn là thực, làm gì cũng nhớ chừa đường lui cho mình, đặc biệt khi cô là thân nữ nhi."
"Mạc cốc chủ, ta nói điều này không phân biệt đàn ông hay phụ nữ: sở dĩ rắp tâm làm việc bất chính hòng đạt được một thứ gì đó, lỗi chẳng nằm ở hoàn cảnh mà đều do lòng tham, tham lam thứ tại thời điểm ấy bản thân không đủ khả năng có được. Nhược bằng chẳng vậy thì cùng lâm vào một cảnh ngộ, hà cớ có người hành xử thế này, có người lại hành xử thế khác? Do đó - lỗi đều tại người, không tại hoàn cảnh.
"Vân Tích Nhược tham quyền, lão Bồng Vân tham dục, Trọng Yên tham sống, Xích trưởng lão tham danh... tất cả đều dẫn tới hậu quả nặng nề. Người chết rồi không thể kêu oan, kẻ còn sống thì có cơ hội kể khổ, chẳng phải rất giễu cợt sao?"
Mạc Tử Liên hỏi thẳng: "Vậy Tạ Lương Bích tham gì?"
"... Tham tình." Khuynh Tự im lặng một chút mới đáp: "Y Nhã cũng tham tình. Người tham tình thì đều không có đường lui."
Mạc Tử Liên nhìn nàng ta, chậm rãi lắc đầu. Khuynh Tự nhếch môi châm biếm: "Mạc cốc chủ mang danh tà đạo mà so với chính đạo lại có vẻ càng ngay thẳng hơn."
"Ta coi trọng cô." Y nhún vai, xòe năm ngón tay sơn móng đỏ chót quệt qua khóe môi tươi cười: "Ta không quan tâm đến chính đạo, ta chỉ coi trọng cô."
Chân mày Khuynh Tự nhấc lên, đồng tử cũng co rụt lại, hơi thở tràn ra sự phòng bị, "Ý tứ của Mạc cốc chủ, tiểu nữ nghe không hiểu."
Con ngao nhạy bén nhe răng quay về phía Mạc Tử Liên gầm gừ. Bạch Bồng trên vai y cũng ngóc đầu, thè lưỡi kêu 'xì xì'. Y vỗ đầu con rắn, đứng dậy: "Thì đó, ta và cô đường ai nấy đi, nước sông không phạm nước giếng."
Y đặt ngón trỏ lên môi chặn lời của nàng ta: "Cáo từ."
Mạc Tử Liên thong thả đi đến cuối hành lang thì chạm mặt Dược lão của Xuyên Sơn, dáng vẻ như đang chờ đợi y, lão cong ngón tay nói: "Theo ta."
Bởi vì hậu quả của Thiên Cương Địa Sát Chiếu trận nên Dược lão vẫn đang lưu lại Võ Lâm minh để giúp chữa trị cho những người bị thương. Vào phòng, lão bảo Mạc Tử Liên ngồi rồi cất hòm thuốc, quay lại thấy y xếp tay lên đầu gối ngồi rất ngay ngắn nhìn mình, lão nhướng mày: "Ta sống đến từng tuổi này vẫn chưa gặp một gã tà phái nào ngoan như ngươi."
"Huyền ca ca có sao không tiền bối?" Mạc Tử Liên lần nữa nhận danh hiệu 'bé ngoan', có chút ngại ngùng.
"Ta hỏi ngươi cái này trước." Dược lão khép hai ngón tay đè vào hõm vai y. Bất thần Mạc Tử Liên cảm thấy một luồng công lực xông vào gân mạch, lập tức bị nội lực của y vây ép cắn nuốt.
"Thì ra là vậy." Dược lão chép miệng.
Mạc Tử Liên đứng phắt dậy lùi lại, mở to mắt nhìn lão, ngữ khí lạnh lẽo: "Nào ngờ nội công của tiền bối cũng rất thâm hậu."
Vai của y chẳng rõ bị điểm huyệt thế nào mà cả cánh tay đều tê liệt.
Lão hỏi: "Luyện bao lâu rồi?"
Y cũng đáp thật: "Từ lúc mười sáu tuổi tới nay là sáu năm."
"Sáu năm, sáu năm..." Dược lão vuốt lâu lẩm bẩm: "Đứa con gái Khuynh Tự kia nhờ ngươi xóa đi dấu ấn Mạn Châu Sa trên người nó phải không?"
Mạc Tử Liên chỉ sắc bén giương mắt. Rắn trắng trườn xuống quấn quanh, bảo hộ cánh tay vô lực của chủ.
"Hay lắm, hay lắm... Ngươi và đứa con gái họ Khuynh kia đã cùng nhau lợi dụng Thiên Cương Địa Sát Chiếu trận để thúc đẩy quá trình luyện công. Bảo sao nó cứ luôn khéo léo từ chối để cho ta bắt mạch." Dược lão liên tiếp vỗ bàn tay khẳng khiu xuống ghế, mỗi lần vỗ, vân gỗ dưới chân ghế lại tách ra từng chút, ánh mắt càng lúc càng thâm trầm: "Hai đứa ngựa non háu đá này từ đâu ra làm loạn, xem đám cư sĩ chúng ta chết hết rồi hay sao?"
"Chúng ta?" Mạc Tử Liên còn chưa kịp kinh ngạc về từ này thì hai ngón trỏ và giữa của lão bất ngờ khép lại - điểm nhẹ lên tay ghế mà làm nứt tới từng thớ gỗ. Lão di chuyển cực nhanh, trong nháy mắt đâm hai ngón tay sượt qua trán y - kình lực như một mũi thương.
Công phu của Dược lão quái lạ vô cùng, chỉ bằng hai ngón tay điểm nứt gạch đá mà chẳng làm chúng vỡ ra - có thể thấy là khả năng kiểm soát công lực tốt đến phi thường! Một tay tê liệt, Mạc Tử Liên hớt hải né né tránh tránh, hoàn toàn không có cơ hội phản kích. May là khinh công của y vốn cũng tốt đấy.
Một già, một trẻ cuống cuồng truy đuổi nhau làm lật chỏng quèo cả bàn ghế.
Mạc Tử Liên toát mồ hôi áp sát vào cửa, ngón tay lão điểm vân gỗ nở thành hình hoa nứt vỡ, khuỷu tay y rốt cuộc cũng có cơ hội để ra đòn - dù là phá cửa chạy trốn.
Song - chờ đợi y ở bên ngoài là một đàn Ngải điệp tím ngắt! Trong chớp mắt ngã vào bầy hồ điệp, y cứ tưởng mình chết chắc rồi. Nhưng chợt có vạt áo trắng như tuyết lướt qua khóe mắt, cả người y rơi vào vòng tay mạnh mẽ, mũi kiếm hất lên - cuốn gió lốc thổi tan tấm màn màu tím.
"Á, các bé cưng của ta!" Vắt vẻo trên cành cây có một thiếu nữ áo đỏ vươn tay về phía đàn bướm.
Dược lão xông ra, thấy người mới đến thì lập tức làm mặt hậm hực, phất tay áo dừng lại, ngó về sau vai Quân Huyền nói lớn với hai người nữa đang lững chững bước tới: "Mời lão chơi thì không chịu đâu mà cứ thích phá đám bạn bè cơ!"
"Ha ha, Yến huynh công phu bất phàm, bần tăng cũng đành chịu thua."
Mạc Tử Liên bị ca ca ôm chặt cứng trong lòng, gần như chỉ có thể quay mỗi đầu nhìn xung quanh, thấy hai người kia là 'tiên ông' không nhiễm bụi trần Yến Sở và hòa thượng Tịnh Vô.
"Ai da... A Huyền ra tay nặng quá, nát mất mấy bé của ta rồi." Hoa Tiên Tử tiếc rẻ thở dài trên cây, huýt sáo thu lại đàn Ngải điệp vào hai ống tay áo.
Quân Huyền nới lỏng tay, tra kiếm vào vỏ rồi kiểm tra thân thể người kia: "Đệ có sao không?"
"Dạ ổn ạ." Mạc Tử Liên ngoan ngoãn đáp, rồi trỏ ngón tay vào Tịnh Vô, gọi to: "Hòa thượng háo sắc!"
Tịnh Vô nghênh mặt, ưỡn cái bụng béo tốt ra: "Con yêu nghiệt nhà ngươi tự tiện xông vào cửa Phật làm rối loạn việc thanh tu của bần tăng, dùng Mị thuật quyến rũ bần tăng để cướp mất xá lợi! Bây giờ mi đã bị bao vây tứ bề mà chưa biết sợ giao nộp xá lợi, lại còn to tiếng hả!"
"Ca ca ơi." Mạc Tử Liên ôm cánh tay Quân Huyền, méc: "Lão là người xuất gia mà lục căn chưa tịnh, vừa nhìn thấy ta là hai mắt sáng rỡ, đánh đấm kiểu gì mà kéo kéo sờ sờ. Lão là kẻ vô cùng, vô cùng, vô cùng xấu xa! Ca ca nhất định không được tin lão ta!"
Tịnh Vô có thể thấy mắt Quân Huyền lạnh xuống rõ ràng, lập tức núp sau lưng Yến Sở: "Yến huynh mau quản đồ đệ, coi chừng hắn cắn người."
"Yêu nghiệt tô vẽ ghê gớm nhờ, ta là phụ nữ mà còn chưa dát nhiều trang sức như ngươi. Tiểu Huyền nhà ta lý nào có thẩm mỹ kém như vậy, nhất định là bị ngươi lừa gạt!" Hoa Tiên Tử đấm vào thân cây, trỏ thẳng mặt Mạc Tử Liên nói: "Dong chi tục phấn, áo quần diêm dúa đã tệ rồi! Lại còn lẳng lơ đến lộ cả nửa lưng ra! Tiểu Huyền mù mới nhìn trúng ngươi! Khai ra mau, ngươi rốt cuộc dùng tà thuật gì mê hoặc Tiểu Huyền?"
Mạc Tử Liên bị mắng đến uất ức, hùng hổ vặc lại: "Ta có tiền!"
"..." Rất thực tế.
Quân Huyền cởi áo ngoài khoác lên vai y, thừa nhận: "Sư cô, con bị mù thật."
Hoa Tiên Tử nghẹn lời nhìn hắn.
Mạc Tử Liên khăng khăng vòng tay ôm eo Huyền ca ca, ánh mắt cương quyết rảo quanh, dáng vẻ: của ta, của ta, của ta - ai có nói gì thì người vẫn là của ta!
"Đừng lo lắng." Quân Huyền bóp nhẹ vai y. Dược lão liếc qua Yến Sở: "Ngươi xem đồ đệ của ngươi đi!"
Yến Sở trầm mặc nãy giờ rốt cuộc mở miệng: "Lánh ra nơi yên tĩnh rồi tính."
Thì ra Dược lão chính là Diệu Thủ tiên sinh trong Tứ Tuyệt xưa kia, họ Khuất, tên Dược, tự Nhạn Hồi - y sư tiếng tăm đã mất tích hơn bốn mươi năm đến hồ bị giang hồ lãng quên, chính Khuynh Tự đã phát hiện ra thân phận của lão. Yến Sở và Hoa Tiên Tử vì bất ngờ nghe tin bạn già tái xuất giang hồ nên mới vội vã tìm gặp.
Yến Sở gọi đồ đệ trên hành lang, nói: "Sư cô ngươi mấy ngày trước lại bị đập đầu, tạm thời không nhớ ra nổi Mạc Tử Liên là ai, đừng chấp bà ấy."
"Vâng." Quân Huyền đáp rồi hạ giọng hỏi: "Sư phụ, con nghe Thanh Đàm nói bệnh khớp của người tái phát, hiện tại đã đỡ hơn chưa ạ?"
Ngữ điệu của Yến Sở hoàn toàn phẳng lặng, "Khỏe rồi."
"Vâng, con cũng an tâm."
Thầy trò hai người chẳng mặn chẳng nhạt hỏi đáp xong, nhất thời chìm vào trầm mặc. Yến Sở giật khóe môi, do dự muốn nói gì nhưng từ bỏ ý định ngay khi thấy Mạc Tử Liên ló mặt ra gọi: "Sư bá, ca ca."
Yến Sở liền nhíu mày quay đi, bỏ ra ngoài ban công tửu quán hóng gió.
"Ca ca ơi," Mạc Tử Liên thấy thế, có chút lúng túng kéo tay áo Quân Huyền, nói nhỏ, "hình như sư bá không thích ta."
"Không phải đâu." Hắn trấn an xoa xoa tay y, dắt vào nhã gian, khép cửa lại. Các tiền bối vẫn đang rôm rả bàn luận võ công, thiếu mất giọng của Hoa Tiên Tử, chắc bà lại chạy đi đâu rồi.
Trước mặt Tịnh Vô chỉ có một chén cơm trắng chấm hạt vừng và nước lã, xem ra ông vẫn tu hành rất nghiêm túc, không làm hổ áo cà sa. Vẫy hai người ngồi xuống, ông tiếp tục nói cho với Dược lão: "Tới Diệu Thủ tiên sinh mà còn bảo gân cốt của mình chưa đủ cứng thì phương trượng của chúng ta sao dám nhận danh Kim Cương Thể."
Dược lão đập chén rượu xuống, hừ mạnh: "Cứng cỡ nào thì cũng chẳng bằng cái đầu của họ Yến kia."
Tịnh Vô bất ngờ gắp cho Mạc Tử Liên một khúc sườn nướng, còn nháy mắt với y: "Mọi chuyện đều đã qua lâu như vậy rồi, song trong lòng Yến huynh vẫn luôn tự trách. Kỳ thực, thời thế loạn lạc, chúng sinh khắp chốn ai cũng thân bất do kỷ, nào có thể vẹn cả đôi đường."
Mạc Tử Liên đang tính xử lý khúc sườn ngon lành trong chén thì Quân Huyền nhanh như gió gắp nó qua chén mình, đoạn gắp cho y khúc sườn khác. Hắn gỡ sạch xương rồi gắp phần thịt qua chén cơm vừng: "Mời tiền bối."
Mạc Tử Liên trộm cười: có cái tai mèo hung dữ dựng lên kìa.
Tịnh Vô và miếng thịt: "..." Đanh đá ghê.
Dược lão dòm ba kẻ ngốc kia chơi trò ấu trĩ, bất giác nhớ lại chuyện xưa liền cười ra tiếng, lắc ngón tay bảo: "Để lão phu cho hai đứa biết hồi đó chúng ta như thế nào."
Lão chỉ Tịnh Vô nói: "Đây là Hoa Thiền."
Lão chỉ Quân Huyền, "Giống y hệt Yến Sở." Rồi quay qua Mạc Tử Liên, khóe môi thoáng run rẩy, "Tống... đại ca."
Sau cùng lão tự chỉ vào mình, nâng chén rượu: "Ta luôn luôn ngồi đây quan sát bọn họ, ghi nhớ từng kỷ niệm trong lòng."
Vừng trán của người già khi hoài niệm tựa như tan rã phong sương, đôi mắt lắng đọng bụi trần chan hòa ánh sáng lững lờ như màn mưa bụi. Dược lão dốc một hơi cạn chén, bỗng hỏi: "Đồ Mi có khỏe không?"
"Dạ?" Mạc Tử Liên bất ngờ, gật đầu: "Cô cô vẫn còn khỏe ạ."
"Và trẻ trung nữa phải không?"
Mạc Tử Liên gật mạnh đầu, dĩ nhiên là các cô dì của y đều trẻ và đẹp!
"Sao tiền bối lại biết Đồ Mi cô cô vậy?" Y hiếu kỳ chống tay lên bàn.
Dược lão 'xì' một tiếng: "Ta đâu quen, lão Yến mới quen. Yến Sở hồi xưa là một cây hoa đào di động, đi đến đâu là hoa rơi lả tả đến đó."
Tịnh Vô còn hớn hở hát lên: "Gió xuân ba ngàn dặm sao đẹp bằng Yến lang. Mượn chàng Yến kiếm bạc, xin trả bằng tình thiếp. Trướng xuân rủ lụa đỏ, áo trắng chàng buông lơi..."
Hát đến đây, hai người bạn già nhìn nhau cười nghiêng ngả. Dược lão vỗ đùi bảo: "Đúng, đúng, đúng! Năm đó Đồ Mi cực kỳ khí phách ôm tỳ bà hát giữa đường lớn, sau đó cướp kiếm của Yến Sở, lão Yến mặt vừa trắng vừa đỏ, không dám lấy lại kiếm luôn! Sau này cứ mỗi lần nghe ai hát câu: 'mượn chàng Yến kiếm bạc, xin trả bằng tình thiếp' là Yến Sở liền thẹn thò chạy trối chết!"
Mạc Tử Liên phấn khởi 'ồ' lên: "Giữa Mi cô cô và sư bá còn có chuyện thú vị thế sao ạ?"
Chẳng biết do bị đôi mắt lấp lánh của y hấp dẫn hay vì có hơi men, Dược lão thoải mái kể chuyện cũ giữa Yến Sở và Đồ Mi. Mạc Tử Liên chưa từng nghe Mi cô cô nói về những kỷ niệm này, Quân Huyền cũng chưa từng biết một sư phụ đầy sức sống như thế.
Mạc Tử Liên say sưa nghe xong, buột miệng: "Vì sao bọn họ không thành đôi vậy ạ?"
Mọi thanh âm bị dập tắt, đôi bạn già sững lại. Dược lão đang ngần ngừ thì một giọng nữ xen vào: "Tại ta hết đấy."
Hoa Tiên Tử đu từ lan can tầng trên nhảy lên cửa sổ, vươn vai đón gió lùa vào tay áo như cánh bướm, đôi mắt lúng liếng ẩn chứa một nỗi buồn vô hạn, lẩm bẩm: "Tất cả đều tại ta. Tại ta hết..."
Có lẽ vì nỗi buồn của bà đến một cách quá bất ngờ, từ lúc đó chẳng ai nói thêm lời nào nữa.
Sau bữa ăn, Yến Sở chẳng tạ từ mà biệt tăm theo Hoa Tiên Tử. Quân Huyền biết sư phụ đã làm rõ mọi vấn đề tại Thiếu Lâm: hắn đã lớn, sư phụ sẽ không quản lý hay xen vào việc của hắn, thâm tâm thực sự rất biết ơn người.
"Hai đứa vào đây." Dược lão mở hé cửa, ngoắc.
Hai hậu bối ngoan ngoãn ngồi xuống đệm, thấy Dược lão lại khép ngón tay, Mạc Tử Liên lập tức trốn về sau lưng ca ca, rụt rè chớp mắt như một con thỏ.
"Sợ sợ cái gì, biết vì sao lão phu được gọi là Diệu Thủ không? Bởi vì thủ pháp điểm huyệt của lão phu rất đặc biệt, ban đầu sẽ khiến kẻ khác lo lắng, bối rối vì giải hoài không được, sau đó tự trở về bình thường, nhưng qua một thời gian thì vấn đề mới đột ngột trồi lên - trường hợp nặng nhất là phế toàn bộ kinh mạch."
Mạc Tử Liên tròn mắt: "Ghê quá."
Tịnh Vô cắn lạc, bảo: "Diệu Thủ tiên sinh nổi tiếng giết người chỉ bằng hai ngón tay đấy."
"Bọn tà phái ta từng gặp đều là đám đòi ăn cứng không ăn mềm, thà ăn vả chứ không chịu ăn nói đàng hoàng. Ngươi là của hiếm đấy." Lão rà từ cổ tay lên hõm vai y, chép miệng: "Cần được bảo tồn."
Mạc - 'cần được bảo tồn' - chun mũi: "Tiền bối thật lợi hại, lợi hại, lợi hại ghê."
Dược lão chọt ngón tay dọa nạt: "Nịnh à!"
Quân Huyền kéo tình nhân núp sau lưng ra xoa xoa rồi cất tiếng: "Tịnh Vô sư phụ đến đây e rằng không chỉ vì xá lợi mà Tịnh Bạch phương trượng cũng có lời muốn truyền chăng?"
"Người trẻ." Tịnh Vô phủi hai bàn tay rồi ngồi thẳng dậy, vói vào cà sa lấy ra một hộp gỗ nhỏ: "Như cậu đã thỏa hiệp với phương trượng của bổn tự. Đây là Tỏa Kim Cô."
Đẩy hộp về phía Quân Huyền, ông chắp tay niệm Phật hiệu: "Mời thí chủ uống nó ngay trước mắt bần tăng."
Quân Huyền chớp mắt hai cái thật chậm rồi nâng tay rờ rẫm tìm hộp gỗ, cầm lấy, vừa mở ra thì bất ngờ bị người bên cạnh tóm chặt, đè xuống sàn. Ngữ điệu của y vút cao một cách đầy khoa trương, "Hòa thượng, ông vừa nói cái này là gì ấy nhỉ?"
Tịnh Vô nghiêm chỉnh đáp: "A di đà Phật, thưa thí chủ, Tỏa Kim Cô là thuốc do cao tăng Hàm Duyên của phái Nam Tông chế ra hòng kiềm chế các đệ tử dễ bị kích động trong lúc luyện công. Tỏa Kim Cô bình thường không ảnh hưởng gì đến người uống, chỉ khi nào người ấy quá kích động thì mới bộc phát dược tính, khóa lại Nhâm, Đốc mạch, kìm hãm nội công, khiến người vô lực - tránh hậu quả khôn lường."
Quân Huyền cảm thấy bàn tay Mạc Tử Liên dần dùng sức, tiếng cười trầm thổi hơi vào vành tai hắn: "Liệu Mạc mỗ có được phép nghe về thỏa hiệp đó không?"
"Quân thí chủ tu luyện Không Cảnh công có chiều hướng sa vào ma đạo, sát khí quấn thân. Thí chủ đã đồng ý với phương trượng nếu bản thân đánh mất lý trí thì sẽ uống vào Tỏa Kim Cô."
"Thế cơ à?"
Mạc Tử Liên trào phúng, lực tay càng mạnh đến kinh ngạc. Quân Huyền ngẩn ngơ vì sự phẫn nộ dồn nén của y, chưa kịp phân trần thì y tiếp tục cười lạnh: "Các người dựa vào đâu?"
"Liên -..." Hắn muốn nói.
Mạc Tử Liên thoáng hạ mắt kéo ca ca vào ngực, đoạn quắc lên - trong con ngươi giống như chứa lửa, ngữ khí đanh thép, dữ dội đến phát run: "Các người dựa vào đâu mà muốn kiểm soát huynh ấy!"
Đồng thời với lời chất vấn, roi bện hung dữ quất về phía Tịnh Vô đánh nát bàn gỗ. Cái bóng của Tịnh Vô nhoáng lên, xuất hiện phía sau Dược lão, niệm a di đà...
Mạc Tử Liên ôm Quân Huyền đang kinh ngạc đứng dậy, cánh tay ghìm chặt eo hắn như một cái kìm sắt, khiến hắn nhất thời phải nín thở. Quân Huyền nghe thấy... nghe thấy bên trong y: mạch đập rõ và vững chãi như bước chân của người khổng lồ, và còn... có một dòng chảy xiết, cuồn cuộn, tưởng như sông gầm, thác đổ, tràn ra hơi thở của y, đầy áp bức...
Hắn bất giác cảm thấy không nên chống đối y vào thời điểm này.
"Mạc thí chủ, bần tăng chỉ đến để thi hành thỏa hiệp từ trước với Quân thí chủ, không có địch ý." Tịnh Vô chắp tay.
"Đụng vào ca ca của ta" Mạc Tử Liên cong môi nâng mũi chân - chậm rãi dẫm xuống - nghiền nát hộp Tỏa Kim Cô, "tức là muốn có địch ý."
Đồng tử co rút, y lập tức đưa cẳng tay che chắn ca ca đỡ một chưởng như mũi thương vô hình của Dược lão.
"Liên!" Quân Huyền giật thót thất kinh.
Song - Mạc Tử Liên vẫn đứng vững, y phục bị xé nát mà da thịt không một vết xước.
Ánh mắt Tịnh Vô lóe lên sự kinh ngạc, Diệu Thủ nói: "Y luyện tâm pháp Mạn Châu Sa đã đạt đến cảnh giới Mạn Đà La, gần là Kim Cương Thể giống Tịnh Bạch phương trượng, công lực bình thường dù mạnh cỡ nào cũng không thể tổn thương y. Nhưng... lão phu vẫn có thể điểm huyệt y được."
Mạc Tử Liên nghe thế thì cười lạnh: "Ra là tiền bối từ ban đầu đã gài bẫy ta vào tròng." . Ngôn Tình Tổng Tài
Dược lão lập tức xua tay: "Không có, không có! Yến Sở nói ta đừng bắt nạt cháu của Đồ Mi! Thế nên giờ ta đi về. Chậc, còn bận bao việc, ai rảnh."
Tịnh Vô: "..." Ông ném vào mặt ta cái nan đề rồi chạy à?
Mạc Tử Liên cảm động: thì ra sư bá cũng rất tốt với y!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất