Họa Mục

Quyển 6 Chương 30: Quyển 6 Chương 160: Ngoại truyện: Sói và anh túc 02

Trước
Bé Sen hiền như cục bột, Khê thì bướng như đá tảng.

"Chủ thượng, chủ thượng..." Úc Toàn lo ngại, kín đáo kéo tay áo Thương Vũ vương bỗng dưng xuất thần, lí nhí: "Lân trung thừa đại nhân đang chờ ạ."

Nam Cung Ly Nguyên sực tỉnh, hơi chau mày day thái dương phẩy tay bảo: "Quay về cô sẽ cân nhắc đề nghị của ngươi kỹ hơn. Hiện tại tạm lui đi."

Úc Toàn lẽo đẽo theo sau chủ thượng. Thương Vũ vương nhíu mày suốt đường quay về tẩm điện, vừa thả mình vào ghế thì chợt đánh một cái thượt dài. Nội thần cẩn thận bóp chân cho gã, dò hỏi: "Chủ thượng đang bận tâm về chuyện của vương phi và Vương mỹ nhân ạ?"

Vương mỹ nhân có một người chị theo Thương Vũ vương từ thời niên thiếu - tên là Vương Yến. Vương Yến là trắc phi đầu tiên từng hoài thai con của Nam Cung Ly Nguyên nhưng bất hạnh là sắp đến tháng sinh nở thì gặp biến cố, cả mẹ lẫn con đều mất. Hai năm sau đó Thương Vũ vương mới nạp em của Yến, tên Mi, vào phủ. Vương Mi ỷ vào tình nghĩa của Thương Vũ vương và tỷ tỷ, thịnh sủng không suy, trước khi Ô Khê đến thì cô ta là người đứng đầu hậu viện của vương phủ.

Từ ngày Ô Khê chẳng nể nang chỉ thẳng mặt, đuổi Vương Mi về gác thì Vương mỹ nhân liền ghi thù. Tuy đám trắc thất nào dám gây rối với vương phi nhưng bày trò thì thừa sức, mà Ô Khê tính bướng, mỗi lần bị đặt vào thế khó, thiếu niên cứ im lặng trơ ra, làm cho Vương Mi với mấy trắc thất vừa giận vừa thầm cười chê. Thương Vũ vương liên tục bị mời đi giảng hòa tình hình.

Hậu viện của Nam Cung Ly Nguyên có nữ có nam, sủng ái rải đều, gã xử sự với ai cũng ôn hòa nên bình thường tất cả luôn yên bình. Nhưng Ô Khê cương quá, bướng quá, tự nhiên hóa thành một tảng đá thù lù nằm trong hậu viện làm ai cũng khó ưa.

Thương Vũ vương bực bội nói với người đang xoay lưng nằm trên giường: "Ngươi mềm mỏng một chút thì chết à? Chuyện vốn chẳng có gì mà bị ngươi mặt nặng mày nhẹ làm căng ra. Ngày mai ngươi phải đích thân mang chút bánh trái qua tặng cho gác của Vương Mi."

"Tại sao chứ?" Ô Khê vùng dậy, nhăn mặt đáp: "Ta chẳng làm gì sai với cô ta. Cô ta toàn là người gây sự trước! Ta không có lỗi gì, ta không đi!"

Nam Cung Ly Nguyên hận không thể đập y một trận, hít sâu nói: "Một mình Vương Mi ghét ngươi thì cô có thể cho là vấn đề nằm ở nàng ấy, nhưng hậu viện chẳng mấy ai thích ngươi thì vấn đề chắc chắn phần lớn nằm tại ngươi. Cô biết Vương Mi gây sự trước song đó là vì ngươi xử lý không khéo vào lần đầu tiên, biết là ngươi mệt mỏi không muốn tiếp ai nhưng ít ra hãy nhận lễ vật của nàng ấy trước. Lần thứ hai ngươi cũng chẳng thèm cho ai sắc mặt tốt. Làm người thì phải mềm cứng đúng lúc, nghĩ tới cảm nhận của người khác nữa, bướng quá thì ai mà chịu cho nổi."

"Ngươi chỉ đang ngụy biện!" Ô Khê vặt lại: "Nếu ngươi muốn ta giảng hòa với các tần ngự thì nên bảo ta tổ chức tiệc trà gì đó, hay ngắm hoa vớ vẩn. Nhưng ngươi lại liên tục nhắc đến Vương Mi, rõ ràng là ngươi đang thiên vị cô ta!"

Nam Cung Ly Nguyên sửng sốt, vẻ không ngờ là y cũng nhạy bén như vậy. Ô Khê căm tức bảo: "Sao ta phải cho ngươi với cô ta được thoải mái chứ? Ta không đi đâu cả!"

Nói rồi y lại nằm xuống, giận lẫy quay mặt vào trong.

Nam Cung Ly Nguyên ngồi chốc lát rồi đứng lên quay về tẩm điện. Cả đêm quay cuồng không an khiến hôm nay gã vô cớ thất thần, uống hết một ấm trà thì Vãn Cô mới về phục mệnh. Nàng vốn cũng là thiếp của gã, nhờ có tài học nên được đào tạo thành tử sĩ. Úc Toàn đứng một bên không dám thở mạnh nhìn cả hai.

Thương Vũ vương hỏi: "Vương Mi thế nào?"

"Tâu vương, thân thể trắc phi hoàn toàn khỏe mạnh."

Hai mắt gã nhắm lại, giống như dùng rất nhiều hơi thở và sức lực hỏi tiếp: "Thân thể cô thì sao?"

Vãn Cô thoáng run sợ đáp: "Hoàn toàn khỏe mạnh ạ."

"Vậy tại sao suốt bao năm qua... trong đám tần ngự không ai mang thai?"

Trước ngữ khí như thì thào của gã, Úc Toàn và Vãn Cô không dám hé răng nửa chữ, dù là an ủi. Đã hơn mười năm, từ ngày Vương Yến qua đời thì không có cô nàng nào trong hậu viện có tin vui nữa. Chủ thượng của họ quá sốt ruột, cho là nữ nhi họ Vương có thể chất phù hợp với mình nên mới làm chuyện cưới cả hai chị em. Vương Mi được sủng ái vô vàn chính là vì vương quá hi vọng cô ta hoài thai giống chị mình.

Nghĩa vụ sinh con nối dõi chẳng những quan trọng với nữ tử mà cũng là một phần tự tôn của đàn ông. Huống hồ Thương Vũ vương là kẻ làm lớn. Dẫu sinh con gái thì ít ra cũng có thể dạy dỗ nó thật giỏi để bảo vệ sĩ diện, song không có con với gã thì chẳng khác gì sự nhục nhã, có thể ảnh hưởng đến đại cục vì chi họ của Nam Cung Ly Nguyên ngoài gã ra thì chẳng còn đàn ông nào (ngoài một tên ở bên kia chiến tuyến). Nhất là khi hậu viện có kha khá phụ nữ, không thể nào ai cũng có vấn đề, vậy thì chỉ còn gã là có thể gặp vấn đề. Nhưng nếu Nam Cung Ly Nguyên gã có vấn đề thì năm đó... Vương Yến là cực kỳ may mắn hay vốn cái thai không phải của gã?

Úc Toàn thấy thần sắc chủ thượng đột ngột trở nên vặn vẹo, hung dữ thì sống lưng lạnh ngắt. Hắn đã hầu hạ đủ lâu để rõ suy nghĩ trong lòng ngài ngay lúc này, e rằng Vương mỹ nhân sắp thất sủng.

Song Nam Cung Ly Nguyên rất nhanh bình tĩnh lại, thay vì tự tìm nhục nhã thì thà quy về không có bằng chứng, dù sao hai mẹ con Vương Yến đều đã chết.

Còn Vương Mi... Gã tự nhiên nhớ đến dáng vẻ giận lẫy của Ô Khê, cái gì mà 'ngươi thiên vị cô ta' - 'ta không cho ngươi với cô ta thoải mái'.

"Chậc."

Hai bề tôi nghe tiếng chặc lưỡi mà chẳng hiểu mô tê, chỉ thấy sắc mặt vương có chút khá hơn.

Nam Cung Ly Nguyên đã thân kinh bách chiến, khả năng giữ tự chủ rất mạnh, chỉ qua nửa khắc mà khí khái oai vệ đã quay về, nhếch mép: "Úc Toàn, ngươi truyền lời: nói Vương Mi liên tiếp thất lễ với vương phi, ngay trong hôm nay phải chuẩn bị lễ vật đích thân mang đến tạ lỗi với vương phi. Phạt cấm túc ba tháng."



Khi gã đến tẩm điện của Ô Khê thì y đang chạy vòng quanh sân tập thể lực, võ phục ướt đẫm mồ hôi dán vào eo lưng, có thể lờ mờ thấy da thịt nhẵn nhụi. Tóc vàng cột gọn vung vẩy, làm bắn những giọt mồ hôi óng ánh chiết nắng đỏ như ngọc. Nam Cung Ly Nguyên nhìn y, lòng bùi ngùi: nếu ta có con thì hẳn nó cũng tầm tuổi y. "Thỏa mãn chưa, hửm?"

Ô Khê lau mồ hôi, khuôn mặt hơi ửng đỏ: "Cái gì?"

Gã sửng sốt: "Vương Mi không đến xin lỗi ngươi?"

Thiếu niên sực nhớ: "À, đang bận bật nhảy, đuổi về rồi."

Nam Cung Ly Nguyên: "..." Người như thằng ranh này không bị ghét cũng uổng, đối nhân xử thế kém quá! Cùng lắm cũng mời người ta vào nghe một câu xin lỗi rồi mới đuổi chứ.

"Nhưng mà ta có nhận lễ vật của cô ta." Ô Khê bổ sung.

Thương Vũ vương dễ chịu hơn, ít ra y cũng nghe lọt lời gã. Trẻ nhỏ dễ dạy.

Gã ăn tối với y rồi ngủ lại. Hai người nằm quay lưng với nhau, Ô Khê bỗng dưng nói: "Ta muốn thử đi câu cá."

"Hử, chưa bao giờ đi câu sao? Ở Địa thành không có hồ cá?"

"Có." Ô Khê thầm đáp, mà ta dùng nó để hại người rồi. Y bịa đại một lý do: "Quốc sư không cho câu."

"Ờ, bữa nào rảnh ta dẫn đi." Gã ngáp dài.

"Là khi nào?"

"Chiều mốt đi." Nam Cung Ly Nguyên lầm bầm: "Quân vô hí ngôn*."

* Vua không nói đùa.

Ô Khê nằm một lúc chưa ngủ được, đôi mắt xanh biếc hướng lên đỉnh giường: thực ra ở đây cũng không tệ lắm.

Giữ lời hẹn, Thương Vũ vương đưa Ô Khê đi đến một hồ câu lớn. Hồ hình bán nguyệt, nước biếc như phản chiếu ánh sơn hải, trong thấy rõ cá tung tăng bơi lội. Cá nửa được nuôi, nửa được thả vào để mua vui cho giới quý tộc.

Nam Cung Ly Nguyên chỉ Ô Khê cách móc mồi, cầm cần rồi cả hai cùng xếp bằng ngồi đợi cần câu lay động. Mặt trời dần về tây làm hai cái bóng chồng lên nhau. Ánh nước như dát tia lửa nhấp nháy, chốc chốc lại có đuôi cá quẫy tung tóe nước, chiết xạ những tia nắng cuối ngày thành cầu vồng.

"Về thôi." Nam Cung Ly Nguyên xách giỏ cá đầy ụ nhìn thiếu niên tiếc nuối ra mặt cuốn lại dây câu, tóc mây lơ thơ như chỉ vàng, buột miệng: "Rảnh thì lại đi câu."

Ô Khê thoắt tươi tỉnh: "Thật chứ?"

Thương Vũ vương dịu mắt, nâng tay xoa đầu y: "Thật."

"Đi về thôi." Gã quay đi, thiếu niên sờ đầu, vừa nhăn nhó vừa ngờ nghệch.

Nam Cung Ly Nguyên nhìn Ô Khê ăn tối, thầm nghĩ: gã có vẻ tìm ra lý do y bướng như thế rồi. Đó là vì thiếu cảm giác được quan tâm. Y im ỉm, lầm lì là vì không có bạn bè, Quốc sư quá bận rộn để cho y đủ sự quan tâm của một trưởng bối, chỉ tập trung giáo dục y theo ý mình nên Ô Khê sinh ra tính bướng. Do vậy gã chỉ quan tâm y chút đỉnh là y đã có thể chủ động nói ra mong muốn của mình, giống như thú non nũng nịu với loài vật mạnh hơn.

Đây là kiểu người dễ ỷ lại, dễ bị thao túng. Gã ngẫm ngợi, tại sao Quốc sư lại bỏ nhiều tâm huyết đến vậy cho y nhỉ?

Mặt búp bê, người mảnh mai, tính tình ngây thơ. Nhét vào tủ kính trưng là ổn nhất. Hậu viện của gã luôn đón chào những đóa hoa thế này.

Tuy nhiên, không lâu sau đó Nam Cung Ly Nguyên phải thay đổi tất cả mọi suy nghĩ. Hết ba tháng cấm túc, Vương trắc phi lo lắng, hấp tấp mưu đồ lấy lại sủng ái, vô tình gây ra họa lớn cho Thương Vũ vương.

Gã bị cắt vào cổ mà bừng tỉnh, gương mặt tối tăm, ráo hoảnh của thiếu niên phóng đại đập mạnh vào mắt. Gã lập tức bấu cổ tay y ngăn cản mũi dao đâm thủng yết hầu, kinh ngạc với sức lực to lớn chưa từng thấy từ thiếu niên. Y đè lên ngực gã, tứ chi chuẩn xác nghiến vào phần mềm trong tay chân giống như bốn cái chày muốn nghiền xương gã thành bụi.



Gân xanh trên trán gồ lên, Nam Cung Ly Nguyên cảm thấy cả người ê ẩm như vừa bị một trận đòn, đè nén rối loạn nói: "Từ từ... đã nào... Ít nhất cũng nói... cho ta biết - ta đã làm gì đáng chết..."

"Ngươi không nhớ ư?" Giọng Ô Khê khản đặc, khô khốc, đáy mắt lạnh lùng đến ác nghiệt chợt bùng lên lửa giận ngút trời. Y dồn sức đâm xuống, quát tới lạc giọng: "Ngươi dám không nhớ sao!"

Nam Cung Ly Nguyên thoát chết trong gang tấc, vì trong một giây lát gã chợt nhớ lại và cơ thể cử động trước khi kịp nghĩ - nắm đấm nhằm vào eo Ô Khê. Và y ngã xuống, rạp trên sàn. Tóc mai rũ rượi tán loạn, đầu vai tròn trịa mà mấy ngày trước gã mới khen có da, có thịt lộ ra khỏi y trang xộc xệch. Những dấu vết chồng lên trí nhớ như gió cuốn hiện lên trước mắt.

Gã cả kinh, bàng hoàng, ngỡ ngàng và phẫn nộ khủng khiếp ôm đầu gầm lên: "Vương Mi, ngươi dám tính kế cô vương!"

Ô Khê vẫn nắm chặt dao ngắn, tròng mắt vằn tơ máu, môi bị cắn nát đến khô cứng máu. Nam Cung Ly Nguyên dám thề, y có thể lao vào xé xác gã nếu gã tiến vào tầm với của y.

Khoảnh khắc đó gã biết mình đã đánh thức một con quái vật nấp dưới dáng hình đóa hoa này.

Con thú ẩn trong Ô Khê đã luôn tồn tại. Nó là sự lạnh lùng, là bản tính tàn nhẫn y được kế thừa trọn vẹn từ dòng máu của mẹ. Người kia - có hai cái tên - không có sự tàn nhẫn như vậy.

Ô Khê từng đập thủng tai Thập Tam vương tử đã đánh bà vú săn sóc mình liệt giường, cũng dám tự đập gãy chân để trốn tội. Y ra đời vốn không có gì, khác với 'người' từ khi sinh ra đã gần như có tất cả.

Ô Khê không thích người kia. Người kia cũng không thích y.

Ngoài ra Ô Khê chưa từng ghét bỏ ai, chưa từng biết thù hằn là gì, cho đến ngày hôm nay. Mỗi một cảm giác nóng rát đều khắc vào xương cốt y mối thù này.

Nam, Cung, Ly, Nguyên!

Thương Vũ vương đùng đùng nổi giận đi đến gác của Vương trắc phi. Bọn tôi tớ chưa từng sắc mặt gã dữ tợn như vậy, hết thảy đều sợ vỡ mật. Cái bóng của gã đổ dài trên nền đất, đen như bão táp giáng ngược. Vương Mi mặc áo ngủ run lẩy bẩy bị lôi ra ngoài, quỳ rạp xuống hét lên: "Tất cả đều là tại ngài! Ngài chỉ yêu cơ đồ vương nghiệp! Ngài không quan tâm đến thiếp! Ngài nạp thiếp vì muốn củng cố ngai vương, ngài cưới phi cũng là để lót đường chinh phục đế nghiệp! Nhược bằng không, thiếp đã theo ngài tám năm, ngài sao lại muốn trừng phạt thiếp chỉ vì việc này?"

Nói rồi nàng rập đầu: "Tám năm thiếp chưa từng làm việc sai trái, tận trung hầu hạ chủ thượng. Thủ đoạn tranh sủng như thiếp có mấy trắc thất cũng từng làm, ngài đều biết và không phạt họ, giờ đây lại muốn phạt thiếp là không công minh!"

Vương Mi quỳ ngay nói rõ, giọng cao và chói như vót thành mũi nhọn đâm vào tim Thương Vũ vương. Nàng có chút điêu ngoa nhưng vẫn là một tiểu thơ cơ trí.

Nam Cung Ly Nguyên trầm mặc nhìn bóng hồng mảnh mai quỳ dưới chân hồi lâu, rốt cuộc chỉ nói cấm túc nàng vô thời hạn đoạn xoay gót về tẩm điện. Gã thả mình xuống ghế, mệt mỏi xoa thái dương, châm thuốc để tìm về sự bình tĩnh, trước mắt mơ hồ.

Tại gã.

Lỗi tại gã đã đánh giá cao khả năng làm chủ bản thân. Không thể đổ thừa cho rượu nhung hươu của Vương Mi.

Lỗi tại gã quen thói chơi hoa vờn bướm. Lỗi tại gã ngạo mạn. Có lẽ gã đã nảy sinh ý đồ không tốt với y từ lâu.

Thiếu niên nên sáng như gương, nên rực rỡ như ban mai, nên tươi trẻ như hoa ngoài đồng nội.

Không nên như gã, chìm đắm trong hận thù, nặng gánh món nợ máu của cha anh, của sơn hà.

Cơ đồ vương vị, giang san đế nghiệp.

Đây là niềm tin duy nhất của gã.

Từ ngày đó Thương Vũ vương không đặt chân đến tẩm điện của Ô Khê nữa, cũng thay đổi gần như toàn bộ thị tỳ để trấn an y. Tuy gã không lui tới song cũng không lạnh nhạt, liên tục ban đồ quý, cống phẩm cho y cầm chọi chơi. Tính hiếu kì của Ô Khê cũng khá mạnh, gã ngại y chán thì sẽ gây chuyện.

Tới ngày cúng giỗ của cha anh, Nam Cung Ly Nguyên mới lại trông thấy Ô Khê. Y có vẻ gầy đi, tạo cảm giác nhìn cao hơn, nét mặt tựa lắng cặn mọi cảm xúc quá khích, ráo hoảnh, lạnh băng.

Ô Khê ương ngạnh như tảng đá, không hé răng giãi bày oan khuất của mình khi bị tìm thấy chất độc. Y không quỳ, đứng thẳng, cằm giương ra, ánh mắt như đao kiếm chĩa vào gã.

Nam Cung Ly Nguyên ngự trên ngai, hạ mắt nhìn xuống, biết y oan uổng nên gã chỉ ra lệnh phong tỏa tẩm điện của y.

Nhưng không ngờ Ô Khê dám bỏ trốn!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước