Chương 177: Phi sắc chi thú (24) : Thú sắc đỏ tươi
Việc này không nên chậm trễ, mọi người quyết định chia ra làm 4 tổ, lấy bệnh viện làm điểm trung tâm tỏa ra đi về phía bốn hướng của thành phố để tìm kiếm chữ ký.
Tần Tứ trước tiên cười nói “Lại cùng anh bạn nối khố Đông Tử cùng tổ vậy, chỉ mong chuyến đi này của chúng ta sẽ có được thu hoạch hữu ích.”
Vệ Đông tuy không rõ vì sao Tần Tứ lại trực tiếp điểm danh chọn mình, nhưng vẫn là cười toe toét đi đến bên cạnh Tần Tứ “Tần ca, anh mới vừa làm phẫu thuật suốt bốn tiếng đó, tui sợ anh chịu hông nổi ấy chứ.”
Tần Tứ nói “Vậy chúng ta đi về phía nam đi, nếu mệt quá thì ghé tiệm cà phê ‘Ngồi trông năm tháng’ nghỉ một chút, ở đó có rất nhiều tạp chí cùng sách báo, chúng ta ở đó lật tìm xem tin tức báo chí, biết đâu lại tìm ra được tin tức nào đó có giá trị thì sao.”
Kha Tầm lập tức tiếp lời “Vậy tôi với Dịch Nhiên đi về phía đông, hôm qua đã tính sang bên kia thử xem thị trường giao dịch thú như thế nào, không chừng sẽ có phát hiện gì hữu ích.”
Triệu Yến Bảo đưa mắt nhìn Tô Bản Tâm, giới nữ duy nhất ở đây ngoại trừ mình ra, đang tính lên tiếng mời cô ta vào chung tổ, lại thấy Tô Bản Tâm nghiêng đầu nhìn La Duy “Nếu cậu im lặng nữa thì mọi người sẽ lại quên cậu đi đó ~ thôi vầy đi, hai chúng ta cùng tổ với nhau, cậu thấy được không?”
La Duy gật đầu “Hạo Văn với Tiểu Triệu đi về phía khu đại học ở phía tây, vậy chúng ta đi sang phía bắc thành phố xem thế nào.”
Tô Bản Tâm vui vẻ đồng ý, trước lúc chuẩn bị xuất phát lại cố ý hỏi Tần Tứ “Tiêu Cầm Tiên thế nào rồi? Chúng ta có cần đi thăm cô ấy không?”
“Hiện tại cô ấy cần nghỉ ngơi, trước mắt đã ngủ rồi.” Tần Tứ nói “Tôi tin cô ấy nếu biết chúng ta đi tìm chữ ký sẽ không trách chúng ta bỏ lại cô ấy đâu.”
“Vậy cũng được, trước mắt quan trọng nhất vẫn là tìm chữ ký.” Tô Bản Tâm cười.
Cuối cùng, 4 tổ thành viên cùng nhau ra khỏi cửa bệnh viện, sau đó chia nhau đi về hướng đã thống nhất từ trước.
***
Vệ Đông cùng Tần Tứ một đường đi về phía nam, vượt qua có chừng hai đoạn đường, Vệ Đông kềm lòng không được bèn hỏi “Lão Tần, anh đang giấu tui chuyện gì đúng hem?”
Tần Tứ khẽ cười, đưa tay chỉ vào một cửa tiệm gần đó “Đến rồi, quán cà phê ‘Ngồi trông năm tháng’ ở bên kia.”
Tần Tứ nói xong liền kéo Vệ Đông đi vào.
“Chúng ta cứ vậy ngồi chơi xơi nước hem tốt lắm đâu na…” Vệ Đông còn chưa nói hết lời, liền nhìn thấy hai cái bóng người hết sức quen thuộc đang ngồi lù lù trong góc, chính là Kha Tầm và Mục Dịch Nhiên.
“Cái đệt, ba người lén lút hẹn nhau sau lưng tui nha!” Vệ Đông cùng Tần Tứ đi đến cạnh bàn của Kha Tầm, sẵn tay kéo xuống màn cách ly, như vậy người ngoài sẽ khó phát hiện bọn họ hơn.
Tần Tứ ngồi xuống, liền đi thẳng vào vấn đề nói “Chúng ta bàn việc chính sự trước đi, Hạo Văn với La Duy có gì kể lại sau vậy.”
Vệ Đông nghe như vậy, biểu tình trên mặt cũng thay bằng vẻ nghiêm túc đứng đắn.
“Trước hết nói về chuyện Dư Cực đi,” Tần Tứ mặc dù vẻ mặt mỏi mệt, nhưng hai mắt lại rất có thần, hoàn toàn không còn vẻ ung dung mãn ý giống như mấy ngày hôm trước, giống như giờ phút này hắn mới khôi phục lại vẻ tỉnh táo bình tĩnh nên có những lúc vào tranh.
Ba người lắng nghe Tần Tứ kể, lại càng cảm thấy chuyện của Dư Cực có lẽ không chỉ đơn giản như vậy.
“…Đây chính là toàn bộ những gì tối qua Dư Cực nói với tôi.” Tần Tứ chấm dứt một đoạn chuyện thật dài, cầm lấy cốc cà phê uống một ngụm.
“Anh giảng rất chi tiết, quả thực giúp ích rất nhiều cho việc phân tích.” Mục Dịch Nhiên không hề keo kiệt lên tiếng khen ngợi Tần Tứ “Nếu như đoán không sai, Vu Bắc Quốc có lẽ là một người rất quan trọng đối với Dư Cực.”
“Cái đệt, Vu Bắc Quốc?” Vệ Đông nét mặt bỗng chốc kỳ quái “Bắc Quốc? Bắc Quốc? Sao nghe có vẻ quen tai quá vậy?”
Kha Tầm chịu hết nổi vươn tay búng lên trán Vệ Đông “Đó chính là họa sĩ của bức tranh này, chữ ký chúng ta cần tìm là của anh ta đấy.”
“Cái đù… Chữ kia đọc là ‘yu’ á?” Vệ Đông xấu hổ gãi đầu “Tao cứ tưởng đọc là kui cơ…”
“…Trên đầu có cái chữ ‘vũ’ đương nhiên đọc là yu rồi.”
“Nhưng bên dưới có chữ kui na…”
Kha Tần uống một hớp nước lạnh, bắt đầu nói ra quan điểm của mình “Theo cá nhân tôi thấy thì lời tả của Dư Thuật về bạn đời của mình cực kỳ mơ hồ, đối với vị bạn đời này, điều chúng ta biết là: từng ở nước ngoài học nghệ thuật, sau đó trở về nước, rồi vì yêu mà tự sát, những việc khác đều không biết. Lời của Dư Cực mô tả về người này còn ít hơn cả đối với ‘hủ tiếu mì’ kia, thậm chí còn ít hơn cả Tô Bản Tâm nữa.”
“Hơn nữa dựa theo lời mô tả của anh ta, tôi cảm thấy giống như anh ta không hận cái gã ‘hủ tiếu mì’ kia lắm thì phải, thậm chí cảm xúc đối với người nọ là vừa hận lại vừa yêu…”
Tần Tứ vẻ mặt đăm chiêu khẽ gật đầu, lúc này trong đầu vẫn còn nhớ như in bộ dáng của Dư Cực nhắc về cái gã ‘hủ tiếu mì’ lúc tối qua, có chút mê man lại khẽ cười ——”Tôi đã nhìn thấy cái gã kia rồi, một đầu tóc xoăn, vẻ ngoài cũng rất tuấn tú… Thoạt nhìn rất có phong phạm nghệ thuật, mỗi lần cười đều tạo cảm giác như một gã trai hư, thảo nào giỏi dụ dỗ người khác như vậy.”
Kha Tầm lại nói tiếp “Theo giọng điệu của Dư Cực, tựa hồ như dồn hết nỗi căm hận lên Tô Bản Tâm. Theo lý mà nói thì giữa mối quan hệ tình yêu tay tư phức tạp rắc rối này, Tô Bản Tâm cùng Dư Cực hoàn toàn không có quan hệ trực tiếp nào, nếu phải hận, lẽ ra nên hận cái gã ‘hủ tiếu mì’ cướp đi bạn đời của mình mới đúng.”
“Thậm chí lần này Dư Cực đến phòng trưng bày xem triển lãm tranh, mục đích chủ yếu là để xem Tô Bản Tâm rốt cuộc bộ dáng thế nào, nếu không phải có ân oán cá nhân, tôi cảm thấy làm như vậy có hơi bị thừa.”
Mục Dịch Nhiên gật đầu “Bản thân Dư Cực ở nước ngoài theo học tranh sơn dầu, theo lời mô tả của anh ta có thể nhận ra, bạn đời anh ta cũng học nghệ thuật ở nước ngoài, mà theo lời anh ta nhắc về gã ‘hủ tiếu mì’ kia như là cũng rất có tài hoa nghệ thuật, chúng ta có thể thử bạo gan suy đoán, bạn đời của anh ta, cùng với cái gã mà anh ta gọi là ‘hủ tiếu mì’ kia, thật ra là cùng một người, người nọ chính là Vu Bắc Quốc.”
“Chẳng qua bởi vì bức tranh này dùng mọi cách giữ bí mật về cái tên ấy, mới làm cho Dư Cực quên đi tên bạn đời mình, mãi cho đến lúc sắp chết, trong đầu mới bỗng nhiên nhớ ra.”
Kha Tầm nghe như vậy, trong lòng cực kỳ khó chịu, đây có lẽ là chỗ tàn nhẫn nhất của bức tranh này, nó sẽ khiến bọn họ xem nhẹ cùng quên đi người quan trọng nhất trong tim mình, bằng tư thái dễ như bỡn đầy khinh thường nhạo báng.
Tần Tứ khẽ gật đầu, có vẻ như cũng đồng ý với cách nói này của Mục Dịch Nhiên.
Chỉ có mỗi Vệ Đông là vẫn chưa hiểu “Vậy sao anh ta không chịu nói thẳng ra, chẳng phải vậy dễ hơn sao, dù cho khi ấy cái tên Vu Bắc Quốc này bị che giấu, nhưng anh ta chỉ cần nói mình có một người bạn đời là đủ rồi, cần gì phải đem một người chia làm đôi rồi nói như vậy?”
“Không phải anh ta cố ý làm ra vẻ như vậy,” Mục Dịch Nhiên nói “Chỉ do trong tiềm thức, anh ta không mong muốn nhìn thấy bạn đời của mình quá mức thân cận với Tô Bản Tâm, tuy rằng thực tế bạn đời của anh ta đúng là bị người phụ nữ Tô Bản Tâm kia cướp đi, nhưng về mặt tâm lý anh ta lại không chấp nhận được việc ấy —— thế nên mới bịa đặt ra một gã ‘hủ tiếu mì’, giống như có kẻ ấy tồn tại liền có thể tách Vu Bắc Quốc cùng Tô Bản Tâm ra.”
“Kia chẳng phải tự lừa mình dối người sao…” Vệ Đông không nói tiếp, trong lòng đã hiểu được việc này với Dư Cực mà nói là nỗi đau lớn vô cùng.
“Mới nãy lúc ở bệnh viện, Hạo Văn Nhi có nói với tôi một việc,” Kha Tầm sực nhớ “Dựa theo Triệu Yến Bảo quan sát thì, Dư Cực hình như là một bệnh nhân mắc chứng trầm cảm nhẹ.”
“Sao cô ấy biết?”
“Người ta là dân chuyên nghiệp, có cách thức quan sát của người trong nghề.”
Tần Tứ nói “Tôi nhớ Vu Bắc Quốc kia cũng là vì trầm cảm mà tự sát, chẳng lẽ Dư Cực cùng Vu Bắc Quốc cặp tình nhân này đều mắc chứng trầm cảm?”
“Về chứng trầm cảm, hiện tại khó mà chứng thực được, về con thú hình khung tranh trong cơ thể Dư Cực, tôi cho rằng đó là một chấp niệm rất mạnh.” Mục Dịch Nhiên nói.
Tần Tứ bỗng gằn giọng nói “Về con thú kia, mới nãy thật ra tôi không nói thật hết mọi việc. Dựa theo góc độ nghiêm khắc mà nói, trên khung tranh kia không phải là không có hình vẽ.”
“Sao cơ!?” Kha Tầm cùng Vệ Đông đồng thời hô lên.
“Ở chính giữa khung tranh kia, chính là trái tim của Dư Cực.”
Ba người còn lại không ai lên tiếng, đều yên lặng nghe Tần Tứ nói tiếp.
“Trái tim cũng không còn dáng vẻ như lúc ban đầu nữa, bề mặt ngoài của nó bị ‘thú’ với hình dạng li ti như những cái ống bao trùm, mấy thứ kia dính kết với khung tranh. Nếu như tôi nhớ không sai, bức tranh trong cơ thể Dư Cực hoàn toàn giống hệt như bức tranh của Vu Bắc Quốc mà trước đó chúng ta đã thấy —— 《 Thú sắc đỏ tươi 》.”
Bởi vì lời này thực sự quá mức kỳ lạ, khiến cho cả ba người nghe không biết phải nói tiếp thế nào.
Vệ Đông ngồi nghiền ngẫm cả buổi, liên tục hít ngược vài hơi “Cái đựu… Vậy… Vậy trên khung tranh có chữ ký không?”
Kha Tầm quả thực không thể không bội phục chủ nghĩa thực dụng của Vệ Đông, lúc này mà còn có thể nghĩ đến chữ ký.
Tần Tứ lắc đầu thở dài “Tôi tốn suốt bốn giờ tiến hành phẫu thuật chính là vì muốn tìm chữ ký, tiếc là không có —— chỉ có một bức tranh, một bức tranh nổi với tiêu bản là trái tim của Dư Cực.”
Mục Dịch Nhiên “Có lẽ Dư Cực muốn bổ sung chữ ký, nhưng cuối cùng lại không thể hoàn thành, chỉ viết được nửa chữ trên của họ, trên vách tường cạnh giường trước lúc lâm chung.”
Đề tài tuy rằng quá mức nặng nề, nhưng bọn họ lúc này chẳng còn thời gian đâu mà bi thương sầu muộn, chỉ có thể cắn răng tiếp tục “thực dụng” mà thôi.
Kha Tầm nói “Nếu dựa theo phỏng đoán trước đó của chúng ta, vậy chuyện về Dư Cực có lẽ là như vầy: Dư Cực cùng Vu Bắc Quốc là bạn đời của nhau, từng ở nước ngoài học nghệ thuật, nhưng khi Vu Bắc Quốc trở về quê hương, lại bỗng thay lòng đổi dạ yêu Tô Bản Tâm. 《 Thú sắc đỏ tươi 》là do Vu Bắc Quốc vẽ trước lúc lâm chung, có lẽ trước đó Dư Cực đã từng trông thấy bức tranh này, hoặc có lẽ hôm ấy ở phòng trưng bày mới là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng bức tranh kia đối với anh ta cực kỳ có ý nghĩa, thậm chí có thể đã đánh sâu thẳng vào tâm linh, thế nên mới hình thành khúc mắc vững chắc không thể dao động trong lòng anh ta.”
“Nhưng vì sao bọn họ lại phải nói dối? Đêm hôm đầu tiên chúng ta vừa đến đây, cả hai người họ đều bảo mình không quen Vu Bắc Quốc.”
Kha Tầm “Đó cũng là điều tao đang nghi hoặc đây, dù cho sức mạnh của tranh che giấu khiến bọn họ quên mất tên bạn đời của mình, nhưng sẽ không quên hết toàn bộ, thế nên nếu Dư Cực có thể nhớ mọi chuyện một cách rõ ràng như vậy, tao nghĩ Tô Bản Tâm kia không thể nào không nhớ một chút gì cả.Thậm chí ngay sau khi chúng ta vạch trần chuyện chữ ký, Tô Bản Tâm hẳn là đã nhớ lại nhiều việc hơn.”
Tô Bản Tâm, hiện tại cũng giống như Tiêu Cầm Tiên, trở thành một điều bí ẩn…
“Nhắc tới cảm thấy có chút xấu hổ, tôi lén lút hẹn riêng mọi người ra là vì muốn đề phòng Tô Bản Tâm, tôi không nhìn thấu được cô ta.” Tần Tứ nói.
Mục Dịch Nhiên gật đầu “Tô Bản Tâm chắc chắn không quên chuyện này, khi nghe cô ta kể ra nội dung của trang đề tựa của tiểu thuyết 《 Thú sắc đó tươi 》giống như đọc thuộc lòng không sót một chữ nào, tôi liền đoán cô ta ắt hẳn có liên quan đến toàn bộ sự việc này.”
__________
Tần Tứ trước tiên cười nói “Lại cùng anh bạn nối khố Đông Tử cùng tổ vậy, chỉ mong chuyến đi này của chúng ta sẽ có được thu hoạch hữu ích.”
Vệ Đông tuy không rõ vì sao Tần Tứ lại trực tiếp điểm danh chọn mình, nhưng vẫn là cười toe toét đi đến bên cạnh Tần Tứ “Tần ca, anh mới vừa làm phẫu thuật suốt bốn tiếng đó, tui sợ anh chịu hông nổi ấy chứ.”
Tần Tứ nói “Vậy chúng ta đi về phía nam đi, nếu mệt quá thì ghé tiệm cà phê ‘Ngồi trông năm tháng’ nghỉ một chút, ở đó có rất nhiều tạp chí cùng sách báo, chúng ta ở đó lật tìm xem tin tức báo chí, biết đâu lại tìm ra được tin tức nào đó có giá trị thì sao.”
Kha Tầm lập tức tiếp lời “Vậy tôi với Dịch Nhiên đi về phía đông, hôm qua đã tính sang bên kia thử xem thị trường giao dịch thú như thế nào, không chừng sẽ có phát hiện gì hữu ích.”
Triệu Yến Bảo đưa mắt nhìn Tô Bản Tâm, giới nữ duy nhất ở đây ngoại trừ mình ra, đang tính lên tiếng mời cô ta vào chung tổ, lại thấy Tô Bản Tâm nghiêng đầu nhìn La Duy “Nếu cậu im lặng nữa thì mọi người sẽ lại quên cậu đi đó ~ thôi vầy đi, hai chúng ta cùng tổ với nhau, cậu thấy được không?”
La Duy gật đầu “Hạo Văn với Tiểu Triệu đi về phía khu đại học ở phía tây, vậy chúng ta đi sang phía bắc thành phố xem thế nào.”
Tô Bản Tâm vui vẻ đồng ý, trước lúc chuẩn bị xuất phát lại cố ý hỏi Tần Tứ “Tiêu Cầm Tiên thế nào rồi? Chúng ta có cần đi thăm cô ấy không?”
“Hiện tại cô ấy cần nghỉ ngơi, trước mắt đã ngủ rồi.” Tần Tứ nói “Tôi tin cô ấy nếu biết chúng ta đi tìm chữ ký sẽ không trách chúng ta bỏ lại cô ấy đâu.”
“Vậy cũng được, trước mắt quan trọng nhất vẫn là tìm chữ ký.” Tô Bản Tâm cười.
Cuối cùng, 4 tổ thành viên cùng nhau ra khỏi cửa bệnh viện, sau đó chia nhau đi về hướng đã thống nhất từ trước.
***
Vệ Đông cùng Tần Tứ một đường đi về phía nam, vượt qua có chừng hai đoạn đường, Vệ Đông kềm lòng không được bèn hỏi “Lão Tần, anh đang giấu tui chuyện gì đúng hem?”
Tần Tứ khẽ cười, đưa tay chỉ vào một cửa tiệm gần đó “Đến rồi, quán cà phê ‘Ngồi trông năm tháng’ ở bên kia.”
Tần Tứ nói xong liền kéo Vệ Đông đi vào.
“Chúng ta cứ vậy ngồi chơi xơi nước hem tốt lắm đâu na…” Vệ Đông còn chưa nói hết lời, liền nhìn thấy hai cái bóng người hết sức quen thuộc đang ngồi lù lù trong góc, chính là Kha Tầm và Mục Dịch Nhiên.
“Cái đệt, ba người lén lút hẹn nhau sau lưng tui nha!” Vệ Đông cùng Tần Tứ đi đến cạnh bàn của Kha Tầm, sẵn tay kéo xuống màn cách ly, như vậy người ngoài sẽ khó phát hiện bọn họ hơn.
Tần Tứ ngồi xuống, liền đi thẳng vào vấn đề nói “Chúng ta bàn việc chính sự trước đi, Hạo Văn với La Duy có gì kể lại sau vậy.”
Vệ Đông nghe như vậy, biểu tình trên mặt cũng thay bằng vẻ nghiêm túc đứng đắn.
“Trước hết nói về chuyện Dư Cực đi,” Tần Tứ mặc dù vẻ mặt mỏi mệt, nhưng hai mắt lại rất có thần, hoàn toàn không còn vẻ ung dung mãn ý giống như mấy ngày hôm trước, giống như giờ phút này hắn mới khôi phục lại vẻ tỉnh táo bình tĩnh nên có những lúc vào tranh.
Ba người lắng nghe Tần Tứ kể, lại càng cảm thấy chuyện của Dư Cực có lẽ không chỉ đơn giản như vậy.
“…Đây chính là toàn bộ những gì tối qua Dư Cực nói với tôi.” Tần Tứ chấm dứt một đoạn chuyện thật dài, cầm lấy cốc cà phê uống một ngụm.
“Anh giảng rất chi tiết, quả thực giúp ích rất nhiều cho việc phân tích.” Mục Dịch Nhiên không hề keo kiệt lên tiếng khen ngợi Tần Tứ “Nếu như đoán không sai, Vu Bắc Quốc có lẽ là một người rất quan trọng đối với Dư Cực.”
“Cái đệt, Vu Bắc Quốc?” Vệ Đông nét mặt bỗng chốc kỳ quái “Bắc Quốc? Bắc Quốc? Sao nghe có vẻ quen tai quá vậy?”
Kha Tầm chịu hết nổi vươn tay búng lên trán Vệ Đông “Đó chính là họa sĩ của bức tranh này, chữ ký chúng ta cần tìm là của anh ta đấy.”
“Cái đù… Chữ kia đọc là ‘yu’ á?” Vệ Đông xấu hổ gãi đầu “Tao cứ tưởng đọc là kui cơ…”
“…Trên đầu có cái chữ ‘vũ’ đương nhiên đọc là yu rồi.”
“Nhưng bên dưới có chữ kui na…”
Kha Tần uống một hớp nước lạnh, bắt đầu nói ra quan điểm của mình “Theo cá nhân tôi thấy thì lời tả của Dư Thuật về bạn đời của mình cực kỳ mơ hồ, đối với vị bạn đời này, điều chúng ta biết là: từng ở nước ngoài học nghệ thuật, sau đó trở về nước, rồi vì yêu mà tự sát, những việc khác đều không biết. Lời của Dư Cực mô tả về người này còn ít hơn cả đối với ‘hủ tiếu mì’ kia, thậm chí còn ít hơn cả Tô Bản Tâm nữa.”
“Hơn nữa dựa theo lời mô tả của anh ta, tôi cảm thấy giống như anh ta không hận cái gã ‘hủ tiếu mì’ kia lắm thì phải, thậm chí cảm xúc đối với người nọ là vừa hận lại vừa yêu…”
Tần Tứ vẻ mặt đăm chiêu khẽ gật đầu, lúc này trong đầu vẫn còn nhớ như in bộ dáng của Dư Cực nhắc về cái gã ‘hủ tiếu mì’ lúc tối qua, có chút mê man lại khẽ cười ——”Tôi đã nhìn thấy cái gã kia rồi, một đầu tóc xoăn, vẻ ngoài cũng rất tuấn tú… Thoạt nhìn rất có phong phạm nghệ thuật, mỗi lần cười đều tạo cảm giác như một gã trai hư, thảo nào giỏi dụ dỗ người khác như vậy.”
Kha Tầm lại nói tiếp “Theo giọng điệu của Dư Cực, tựa hồ như dồn hết nỗi căm hận lên Tô Bản Tâm. Theo lý mà nói thì giữa mối quan hệ tình yêu tay tư phức tạp rắc rối này, Tô Bản Tâm cùng Dư Cực hoàn toàn không có quan hệ trực tiếp nào, nếu phải hận, lẽ ra nên hận cái gã ‘hủ tiếu mì’ cướp đi bạn đời của mình mới đúng.”
“Thậm chí lần này Dư Cực đến phòng trưng bày xem triển lãm tranh, mục đích chủ yếu là để xem Tô Bản Tâm rốt cuộc bộ dáng thế nào, nếu không phải có ân oán cá nhân, tôi cảm thấy làm như vậy có hơi bị thừa.”
Mục Dịch Nhiên gật đầu “Bản thân Dư Cực ở nước ngoài theo học tranh sơn dầu, theo lời mô tả của anh ta có thể nhận ra, bạn đời anh ta cũng học nghệ thuật ở nước ngoài, mà theo lời anh ta nhắc về gã ‘hủ tiếu mì’ kia như là cũng rất có tài hoa nghệ thuật, chúng ta có thể thử bạo gan suy đoán, bạn đời của anh ta, cùng với cái gã mà anh ta gọi là ‘hủ tiếu mì’ kia, thật ra là cùng một người, người nọ chính là Vu Bắc Quốc.”
“Chẳng qua bởi vì bức tranh này dùng mọi cách giữ bí mật về cái tên ấy, mới làm cho Dư Cực quên đi tên bạn đời mình, mãi cho đến lúc sắp chết, trong đầu mới bỗng nhiên nhớ ra.”
Kha Tầm nghe như vậy, trong lòng cực kỳ khó chịu, đây có lẽ là chỗ tàn nhẫn nhất của bức tranh này, nó sẽ khiến bọn họ xem nhẹ cùng quên đi người quan trọng nhất trong tim mình, bằng tư thái dễ như bỡn đầy khinh thường nhạo báng.
Tần Tứ khẽ gật đầu, có vẻ như cũng đồng ý với cách nói này của Mục Dịch Nhiên.
Chỉ có mỗi Vệ Đông là vẫn chưa hiểu “Vậy sao anh ta không chịu nói thẳng ra, chẳng phải vậy dễ hơn sao, dù cho khi ấy cái tên Vu Bắc Quốc này bị che giấu, nhưng anh ta chỉ cần nói mình có một người bạn đời là đủ rồi, cần gì phải đem một người chia làm đôi rồi nói như vậy?”
“Không phải anh ta cố ý làm ra vẻ như vậy,” Mục Dịch Nhiên nói “Chỉ do trong tiềm thức, anh ta không mong muốn nhìn thấy bạn đời của mình quá mức thân cận với Tô Bản Tâm, tuy rằng thực tế bạn đời của anh ta đúng là bị người phụ nữ Tô Bản Tâm kia cướp đi, nhưng về mặt tâm lý anh ta lại không chấp nhận được việc ấy —— thế nên mới bịa đặt ra một gã ‘hủ tiếu mì’, giống như có kẻ ấy tồn tại liền có thể tách Vu Bắc Quốc cùng Tô Bản Tâm ra.”
“Kia chẳng phải tự lừa mình dối người sao…” Vệ Đông không nói tiếp, trong lòng đã hiểu được việc này với Dư Cực mà nói là nỗi đau lớn vô cùng.
“Mới nãy lúc ở bệnh viện, Hạo Văn Nhi có nói với tôi một việc,” Kha Tầm sực nhớ “Dựa theo Triệu Yến Bảo quan sát thì, Dư Cực hình như là một bệnh nhân mắc chứng trầm cảm nhẹ.”
“Sao cô ấy biết?”
“Người ta là dân chuyên nghiệp, có cách thức quan sát của người trong nghề.”
Tần Tứ nói “Tôi nhớ Vu Bắc Quốc kia cũng là vì trầm cảm mà tự sát, chẳng lẽ Dư Cực cùng Vu Bắc Quốc cặp tình nhân này đều mắc chứng trầm cảm?”
“Về chứng trầm cảm, hiện tại khó mà chứng thực được, về con thú hình khung tranh trong cơ thể Dư Cực, tôi cho rằng đó là một chấp niệm rất mạnh.” Mục Dịch Nhiên nói.
Tần Tứ bỗng gằn giọng nói “Về con thú kia, mới nãy thật ra tôi không nói thật hết mọi việc. Dựa theo góc độ nghiêm khắc mà nói, trên khung tranh kia không phải là không có hình vẽ.”
“Sao cơ!?” Kha Tầm cùng Vệ Đông đồng thời hô lên.
“Ở chính giữa khung tranh kia, chính là trái tim của Dư Cực.”
Ba người còn lại không ai lên tiếng, đều yên lặng nghe Tần Tứ nói tiếp.
“Trái tim cũng không còn dáng vẻ như lúc ban đầu nữa, bề mặt ngoài của nó bị ‘thú’ với hình dạng li ti như những cái ống bao trùm, mấy thứ kia dính kết với khung tranh. Nếu như tôi nhớ không sai, bức tranh trong cơ thể Dư Cực hoàn toàn giống hệt như bức tranh của Vu Bắc Quốc mà trước đó chúng ta đã thấy —— 《 Thú sắc đỏ tươi 》.”
Bởi vì lời này thực sự quá mức kỳ lạ, khiến cho cả ba người nghe không biết phải nói tiếp thế nào.
Vệ Đông ngồi nghiền ngẫm cả buổi, liên tục hít ngược vài hơi “Cái đựu… Vậy… Vậy trên khung tranh có chữ ký không?”
Kha Tầm quả thực không thể không bội phục chủ nghĩa thực dụng của Vệ Đông, lúc này mà còn có thể nghĩ đến chữ ký.
Tần Tứ lắc đầu thở dài “Tôi tốn suốt bốn giờ tiến hành phẫu thuật chính là vì muốn tìm chữ ký, tiếc là không có —— chỉ có một bức tranh, một bức tranh nổi với tiêu bản là trái tim của Dư Cực.”
Mục Dịch Nhiên “Có lẽ Dư Cực muốn bổ sung chữ ký, nhưng cuối cùng lại không thể hoàn thành, chỉ viết được nửa chữ trên của họ, trên vách tường cạnh giường trước lúc lâm chung.”
Đề tài tuy rằng quá mức nặng nề, nhưng bọn họ lúc này chẳng còn thời gian đâu mà bi thương sầu muộn, chỉ có thể cắn răng tiếp tục “thực dụng” mà thôi.
Kha Tầm nói “Nếu dựa theo phỏng đoán trước đó của chúng ta, vậy chuyện về Dư Cực có lẽ là như vầy: Dư Cực cùng Vu Bắc Quốc là bạn đời của nhau, từng ở nước ngoài học nghệ thuật, nhưng khi Vu Bắc Quốc trở về quê hương, lại bỗng thay lòng đổi dạ yêu Tô Bản Tâm. 《 Thú sắc đỏ tươi 》là do Vu Bắc Quốc vẽ trước lúc lâm chung, có lẽ trước đó Dư Cực đã từng trông thấy bức tranh này, hoặc có lẽ hôm ấy ở phòng trưng bày mới là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng bức tranh kia đối với anh ta cực kỳ có ý nghĩa, thậm chí có thể đã đánh sâu thẳng vào tâm linh, thế nên mới hình thành khúc mắc vững chắc không thể dao động trong lòng anh ta.”
“Nhưng vì sao bọn họ lại phải nói dối? Đêm hôm đầu tiên chúng ta vừa đến đây, cả hai người họ đều bảo mình không quen Vu Bắc Quốc.”
Kha Tầm “Đó cũng là điều tao đang nghi hoặc đây, dù cho sức mạnh của tranh che giấu khiến bọn họ quên mất tên bạn đời của mình, nhưng sẽ không quên hết toàn bộ, thế nên nếu Dư Cực có thể nhớ mọi chuyện một cách rõ ràng như vậy, tao nghĩ Tô Bản Tâm kia không thể nào không nhớ một chút gì cả.Thậm chí ngay sau khi chúng ta vạch trần chuyện chữ ký, Tô Bản Tâm hẳn là đã nhớ lại nhiều việc hơn.”
Tô Bản Tâm, hiện tại cũng giống như Tiêu Cầm Tiên, trở thành một điều bí ẩn…
“Nhắc tới cảm thấy có chút xấu hổ, tôi lén lút hẹn riêng mọi người ra là vì muốn đề phòng Tô Bản Tâm, tôi không nhìn thấu được cô ta.” Tần Tứ nói.
Mục Dịch Nhiên gật đầu “Tô Bản Tâm chắc chắn không quên chuyện này, khi nghe cô ta kể ra nội dung của trang đề tựa của tiểu thuyết 《 Thú sắc đó tươi 》giống như đọc thuộc lòng không sót một chữ nào, tôi liền đoán cô ta ắt hẳn có liên quan đến toàn bộ sự việc này.”
__________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất