Họa Phố

Chương 257: Con mèo của schrödinger (06) : Sáu chữ

Trước Sau
“Nghe đây,” Một tay Kha Tầm vẫn đang đè mạnh Tề Mộ Hoan lúc này đã giãy dụa đến muốn kiệt sức “Một lát nữa sẽ đến lượt… mày (*) nói, bất kể mày muốn làm gì, hay là tức giận đến cỡ nào, muốn đánh người tới cỡ nào đi nữa, tuyệt đối không được nhắc tới ba chữ quy định cấm nhắc tới trên màn ảnh, đám tụi này đã căn đi dặn lại đến mức ấy rồi mà nếu còn không chịu tin thì người chịu thiệt sẽ là chính mình.”

Cảnh cáo Tề Mộ Hoan xong rồi, Kha Tầm mới ngẩng đầu lên nhìn về phía những đồng bạn của mình “Cảm giác xúc xắc kia có lẽ là mấu chốt của toàn bộ vấn đề, nếu có thể gieo ra con số 2 ắt cũng có thể gieo ra những con số khác, những con số khác liệu có phải cũng đại biểu cho những khảo nghiệm khác tương tự thế này không? Nếu thật là vậy thì rốt cuộc như thế nào mới có thể đến cuối? Vẫn là cảm giác phải tìm manh mối từ mấy đoạn nói ban đầu kia. Cái câu “Chúa rốt cuộc có gieo xúc xắc không” có khi nào có liên hệ gì đó với con xúc xắc kia không? Còn nữa, Trình Thức vẫn luôn nhắc đi nhắc lại muốn tìm ra con trai mình, cảm thấy như đây cũng là một lời ám chỉ, hay là chỉ cần tìm ra được con trai liền có thể tìm ra chữ ký?”

Sau khi Kha Tầm nói xong, cửa sổ nhỏ trên màn hình liền chuyển thành Tề Mộ Hoan.

Kha Tầm hơi hơi lắc đầu, thả lỏng tay buông Tề Mộ Hoan ra, bởi vì người này vi phạm quy tắc đã bị trừ đi 20 giây, khoảng trống ngôn ngữ của hắn bây giờ chỉ còn giới hạn trong 10 giây, hay nói cách khác nếu trong vòng 10 giây hắn không mở miệng nói chuyện, rất có thể là sẽ không còn cơ hội để lên tiếng nữa.

Kha Tầm vừa mới buông Tề Mộ Hoan ra, liền thấy hắn lồm cồm bò từ dưới đất đứng dậy, hai mắt trợn trừng nhìn Kha Tầm, vừa kinh ngạc lại giận dữ rồi lại khó có thể tin nghiến răng hô to “Các ngươi làm cái gì ——”

“Tích——”

Một tiếng nghe như âm cảnh báo vang vọng khắp cả căn phòng, Tề Mộ Hoang bỗng dưng hoảng sợ rú lên, chỉ thấy môi hắn từ bên trên cùng bên dưới có vô số mầm thịt giống như sợi nấm dần dần mọc ra, kéo hai mảnh môi gắn chặt lại với nhau,  càng lúc càng rậm rạp chi chít, càng lúc càng dày đặc, càng lúc càng sít sao, cuối cùng kết dính chặt chẽ hai mảnh môi lại với nhau làm một, mầm thịt cũng lớn dần thành một mảnh thịt bao phủ lại chỗ vốn dĩ là phiến môi, khiến cho cả khuông miệng hắn giống như bị ai đó dùng thịt trét lấp lên sau đó vuốt lại bằng phẳng —— cho đến cuối cùng biến mất khỏi gương mặt.

Tề Mộ Hoan kinh hoàng đến cùng cực, hắn vươn tay cấu lấy chỗ vốn là miệng của mình, nhưng lại chỉ có thể uổng công phát ra mấy tiếng um um từ trong cổ họng, hắn sợ đến phát điên, quay đầu lao về phía vách tường xông tới, giống như muốn thoát khỏi căn phòng này, nhưng trên vách tường lại chẳng có cửa, hắn như một người điên cuồng dại chạy khắp căn phòng, liều hết sức dộng đánh lên vách tường, thậm chí dùng đầu đâm lên, chẳng mấy chốc trên vách tường liền xuất hiện mấy vệt máu tươi hết sức chói mắt.

Kha Tầm đuổi theo sau, vươn tay bóp lấy sau cổ hắn, để hắn tạm thời hôn mê mất đi ý thức, sau đó khiêng hắn trở về chỗ cũ, tạm thời đặt hắn nằm dưới đất.

Mà, sau khi âm thanh cảnh cáo vang lên, trên cửa sổ màn hình cũng đồng thời chuyển sang Phương Phỉ. May là hành vi phát cuồng điên loạn chạy tứ tung của Tề Mộ Hoan cũng không ảnh hưởng đến cô, lúc này cô đã hoàn thành gần hết phần nói chuyện của mình, cúi đầu nhìn Đổng Dao lúc này sợ tới nỗi mắt mũi tèm nhèm, nói với cô ta “Có thấy kết cục của Tề Mộ Hoan lúc nãy không? Cảnh cáo lần cuối đấy, hết thảy mọi chuyện đều là sự thật. Dựa theo yêu cầu trên màn hình mà làm, không được nhắc đến ba chữ kia. Không tin cũng chẳng sao cả, nhìn tấm gương Tề Mộ Hoan rồi noi theo đi.”

Đổng Dao lúc này thật sự biết sợ, tay Phương Phỉ vừa rời khỏi miệng, cô ta lập tức dùng tay bịt kín miệng mình lại, nước mắt cùng lớp son phấn nhầy nhụa dính bết vào nhau, nhưng cũng không dám phát ra âm thanh quá lớn, vẫn cố gắng đè ép tiếng nức nở của chính mình.

May là sau Phương Phỉ không phải tới phiên cô ta, mà là cô gái tóc dài bên kia, ba người mới này cũng bị tình cảnh Tề Mộ Hoan gặp được lúc nãy sợ tới mất vía, ban đầu cũng thất kinh há mồm thét to mấy tiếng, nhưng rồi lại lập tức dùng tay tự bịt miệng lại.

Cô gái tóc dài sợ tới nỗi thanh âm cũng run lên, một câu cũng không nói nên lời, càng đừng nói là đi tự hỏi bản thân nên nói cái gì, cô gái hoảng hốt lo sợ vươn tay như muốn nắm lấy tay Đặng Lâm để tìm kiếm an ủi cùng cổ vũ, nào ngờ Đặng Lâm không hiểu, thấy đối phương vươn tay về phía mình liền thấy sợ hãi, còn lùi mình tránh né ra một chút.

Cô gái tóc dài kinh ngạc lại tuyệt vọng nhìn hắn, như không thể tin là đối phương lại làm như vậy với mình, mắt thấy khoảng trống 30 giây sắp sửa trôi qua, Kha Tầm bước tới phía trước mấy bước, vươn tay úp lên đỉnh đầu của cô gái, buộc cô phải quay lại nhìn mình, tay còn lại chỉ chỉ vào tóc của mình, cô gái tóc dài theo bản năng hô lên một tiếng “…Tóc…”

Kha Tầm vội vã gật đầu, lại chỉ vào lông mày của mình, cô gái tóc dài giống như vớ được trụ cột, vội vội vàng vàng hô lên đọc theo, Kha Tầm chỉ hết một lượt nào mắt rồi mũi rồi tới miệng, cô gái cũng theo sau hô lên tương ứng, liền ngỡ là cô gái đã thích ứng với việc này rồi, liền ngừng tay để tự cô ấy nói, nào ngờ mất đi người hướng dẫn, cô gái lập tức đực cả mặt ra, Kha Tầm chỉ phải tiếp tục dùng tay chỉ dẫn.

Mắt mũi miệng gì đều chỉ hết rồi, tới lượt quần áo, Kha Tầm kéo áo của mình phẩy phẩy, ra dấu cho đối phương, ý bảo cô tiếp tục liệt kê tên của các bộ phận trên quần áo đi, lại không ngờ cô gái này gần như mất hết khả năng tự suy nghĩ, hai mắt đăm đăm nhìn vị trí mà Kha Tầm đang đặt tay, há miệng thì thào “…Cơ ngực…”

Kha Tầm “…”

Gái này mắt tinh phết, cách một lớp áo phao mà cũng nhìn ra được cơ ngực.

Kha Tầm cũng hết cách, chỉ đành tiếp tục chỉ từng chút từng chút cho cô gái nói theo, nào là xương quai xanh rồi tới bả vai, cơ nhị đầu, lưng sau, thắt lưng, thậm chí đến cả mông cũng chỉ một cái, lúc chỉ vào bụng, đối phương còn suy một ra ba thốt lên một cái “cơ chữ vê” (v-cut line).



Kha Tầm “…”

Sao tự dưng có cảm giác như bị nhỏ này dùng mắt “hãm híp” dậy ta…

Nguy hiểm suýt soát đọc xong 200 chữ, người tiếp theo là Đổng Dao.

Thấy toàn bộ mọi người đều đang nhìn mình, Đổng Dao rốt cuộc ngưng nức nở khóc lóc, miệng mồm run run lên tiếng “Mặt, mặt trời theo núi lặn, Hoàng Hà xuôi vào biển. Muốn trông, muốn trông xa nghìn dặm, bước, bước, bước lên tầng lầu cao… Rồi sau đó, sau đó phải nói cái gì nữa? Giúp, giúp giúp…”

Mắt thấy chữ “tôi” sắp sửa thốt ra, bị Phương Phỉ nhanh tay lẹ mắt bụm lại miệng của cô ta, cơ mà coi bộ hơi dùng sức nên vang lên một tiếng “bép” rõ to.

Đổng Dao sợ tới nỗi lại chảy nước mắt, Phương Phỉ vươn ngón tay chỉ chỉ vào màn hình, rồi mới buông tay để đối phương nói tiếp, Đổng Dao đưa mắt cầu xin trợ giúp hướng về phía Kha Tầm, mới nãy Đổng Dao cũng thấy được Kha Tầm giúp đỡ cô gái tóc dài kia.

Kha Tầm “…”

Quy tắc yêu cầu không được phép lặp lại cấu trúc hoặc nội dung mà người khác đã nói, Kha Tầm không thể nào dùng cách chỉ vào bộ phận cơ thể để cô ta lặp lại theo như lúc nãy, đành phải làm ra động tác một con chó đang giơ chân thè lưỡi, Đổng Dao vội vàng hô lên “Bé ngốk nghếk.”

Kha Tầm “…” Vãi cả cmn…

Kha Tầm gãi tóc ngoái tai giả vờ như khỉ, Đổng Dao vội nói “Thằng nhỏ bị động kinh!”

Kha Tầm “…” Cái dis mợ…

Ý của mình bị đối phương làm cho rối cả lên, trong lúc nhất thời Kha Tầm cũng không biết nên giả bộ làm con vật nào nữa, chỉ cần Đổng Dao  đoán trúng mình đang làm động tác giả động vật thì phía sau “nhắc bài” cũng dễ hơn, có thể dựa theo tên các loài động vật nói tiếp, nhưng vấn đề là đầu óc của bà chị này có vẻ như hơi bị lạ so với người bình thường…

Thấy Kha Tầm bên này bí bài, La Bộ bên cạnh lập tức xung phong đứng ra đón việc, vươn thẳng hai ngón tay của cả hai bàn tay dựng thẳng ở hai bên đầu, sau đó co chân nhảy tưng tưng tại chỗ.

Đổng Dao “Nhóc cương thi!”

La Bộ “…”

Cương thi nhà bà mọc lỗ tai thỏ hay gì!?

…Tóm lại, dựa vào Kha Tầm cùng La Bộ múa tay múa chân, cùng với kiểu đoán chữ râu ông này cắm cằm bà kia của Đổng Dao, 200 chữ rốt cuộc cũng thuận lợi đếm xong.

Tiếp theo là Vệ Đông, há mồm đọc một lèo toàn bộ các chức năng của phần mềm thiết kế đồ họa mà hắn thường dùng lúc làm việc.

Người cuối cùng là Mục Dịch Nhiên, chỉ nghe hắn trầm tĩnh lên tiếng “Tiếp theo có thể sẽ có hai loại tình huống xảy ra, tình huống thứ nhất là việc khảo nghiệm ngôn ngữ này vẫn sẽ tiếp tục được tiến hành, hơn nữa độ khó sẽ càng lúc càng tăng lên. Loại thứ hai là khảo nghiệm chấm dứt, tiếp tục gieo xúc xắc. Tạm thời khoan đề cập đến tình huống phía sau, nếu như là tình huống đầu tiên, mọi người tốt nhất là nên chuẩn bị ngay bây giờ.”



“Những thứ mà mọi người ngày thường quen thuộc, tựa như các loại danh từ, các câu thơ, những từ ngữ chuyên môn… chung quy sẽ có lúc dùng hết, nếu như đề mục yêu cầu không được phép lặp lại, số lượng chữ mọi người có thể sử dụng sẽ càng ngày càng ít, đó mới là lúc nguy hiểm nhất.”

“Đề nghị mọi người tiết kiệm tài nguyên, lợi dụng quy tắc một cách hợp lý. Chẳng hạn như độ dài thời hạn tổng cộng có 180 giây, hạn chế là khoảng trống 30 giây, số lượng chữ là 200 con chữ. Cũng tức là nói trong 180 giây thời gian, chúng ta có thể chỉ mở miệng 6 lần, mỗi lần mở miệng chỉ cần nói ra ba mươi hoặc bốn năm mươi chữ là được, thời gian còn lại có thể tự nhẩm trong lòng kiểm tra cùng cân nhắc lời nói mà bản thân sắp sửa nói ra tiếp theo, nếu như trong lòng nắm chắc một lần nói ra đều là đúng, vậy có thể một lần nói xong cũng được.”

“Vì tránh cho vô tình lặp lại nội dung, hoặc là chiếm dụng tài nguyên chữ của người khác, đề nghị mọi người trước hết nói ra những danh từ hoặc là kiến thức trong phạm vi chuyên môn của bản thân, nhìn chung mà nói thì những từ ngữ càng chuyên môn lại càng ít khi dùng đến chủ ngữ. Còn nếu muốn liệt kê thuật ngữ hoặc danh từ vật dụng hàng ngày, vui lòng dựa theo danh mục mà nói, đừng bên này một chữ bên kia một từ, vừa lộn xộn lại dễ mắc phải sai lầm, hơn nữa sẽ chiếm dụng tài nguyên văn tự có thể lợi dụng.”

Mục Dịch Nhiên dùng tốc độ rất nhanh nói xong cả đoạn này, trước lúc 180 giây đếm ngược kết thúc vừa vặn cũng chấm dứt, bởi vì hắn là người cuối cùng, cho nên mọi người lập tức nhìn về phía màn hình lớn, liền thấy phía dưới 【1】lại xuất hiện một dòng chữ mới:

【2. Vừa thỏa mãn điều kiện số 1, đồng thời không được phép sử dụng ba chữ “Tại, Giá, Na”. 】(Ở, Này, Kia)

Mọi người đồng loạt cả kinh, quả nhiên đúng như Mục Dịch Nhiên dự đoán, xuất hiện tình huống thứ nhất, khảo nghiệm về ngôn ngữ này vẫn tiếp tục tiến hành, hơn nữa còn tăng chồng thêm một yêu cầu mới. Cũng tức là hiện tại lời mà bọn họ nói ra không được phép xuất hiện sáu chữ “Nhĩ, Ngã, Tha” cùng với “Tại, Giá, Na”.

Sáu chữ này đều thuộc nhóm những từ thường được dùng nhất trong đời sống hàng ngày, chỉ cần sơ suất một chút rất có thể sẽ buột miệng lỡ lời, khó khăn so với vòng khảo nghiệm đầu tiên tăng lên rất nhiều, khiến cho mọi người bắt đầu thấy khẩn trương.

Người đầu tiên xuất hiện trên cửa sổ màn hình chính là Tần Tứ, hắn bắt đầu nhẩm đọc các thuật ngữ y khoa, nhanh chóng thuận lợi nói xong 200 chữ.

Kế tiếp mọi người theo thứ tự đến phiên mình, cũng may được Mục Dịch Nhiên dẫn dắt trước đó, cho nên lần này cơ bản đều nói ra những kiến thức mình học được hoặc thuật ngữ chuyên môn ngành nghề, chỉ có Đổng Dao vẫn kinh hoảng vô cùng, bởi vì cô ta không phải là dân điện ảnh chính quy, chưa từng học tập diễn xuất bao giờ, càng chưa bao giờ tham gia các khóa đào tạo chuyên môn, mấy kiến thức học được thời còn đến trường đều đã quên sạch sẽ, cô ta nôn nóng sốt ruột đến mất cả bình tĩnh, liên tục nhìn Kha Tầm cầu xin giúp đỡ.

Kha Tầm cũng không có cách, cậu làm sao biết được cô ta biết được những gì, suy nghĩ một lát liền ra dấu cho cô ta: Mấy đạo cụ rồi công cụ mà êkip quay phim hay sử dụng ấy, nói đi, kiểu gì gì dây treo rồi bảng phản sáng rồi máy chụp hình vân vân..

Đổng Dao gật đầu lia lịa.

Cuối cùng, Kha Tầm nghe thấy cô ta đọc một lèo hết tên người này đến tên người nọ.

Kha Tầm hoài nghi người này là đang đọc tên của toàn bộ nhân viên công tác tổ phim mà mình tham gia.

Cơ mà hành động vô tình này của Đổng Dao cũng xem như gợi ý cho những người khác, đều quyết định tới chừng nói hết nên lời rồi liền dùng tên của những người quen mình biết góp cho đủ số.

Kha Tầm nghĩ, năng lực ứng biến cùng sức sáng tạo của nhân loại quả là vô hạn.

Bỗng nhiên lại nghĩ đến những lời đối thoại từng giữa tác giả Trình Thức cùng con trai mình hiện ra trước đó, cùng với những vấn đề học tập mà con trai hắn kể lại, phải chăng đề mục khảo nghiệm ngôn ngữ này, là một lời mỉa mai trào phúng của Trình Thức đối với phương thức giáo dục theo lối rập khuôn?

__________

Chú thích

(*) Chữ mày này của Kha Tầm là 尔 (er, phiên HV cũng là Nhĩ), cũng là chỉ ngươi nhưng phát âm khác với Nhĩ – 你 (ni)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau