Họa Phố

Chương 277: R e s t a r t (02) : Vết máu

Trước Sau
Tính cách của thanh niên tên Tiếu Khải có vẻ thuộc kiểu hướng ngoại, nhiệt tình, thế nên cậu ta chịu không nổi không khí trầm mặc đến bất động như vậy, bèn lôi kéo Điền Dương sang một bên, nhỏ giọng hỏi hắn “Anh quen hai người kia hả?”

Điền Dương gật đầu.

“Từng có mâu thuẫn với bọn họ?” Tiếu Khải đã sớm nhận ra vẻ mặt của cả ba người này thật sự rất kỳ cục.

Điền Dương khẽ mím môi, ngước mắt nhìn hắn, hạ giọng nói “Em khoan hãy hỏi việc này, bao giờ rời đây anh sẽ kể cho em nghe. Với cả… Quan hệ của chúng ta.. tạm thời đừng… đừng để bọn họ nhận ra.”

Tiếu Khải nhìn hắn một lát, rồi quay đầu nhìn Kha Tầm cùng Vệ Đông, sau đó lại quay về nhìn Điền Dương, thanh âm lại càng hạ thấp hơn “Biết rồi, yên tâm đi.”

“Ừm.” Điền Dương giống như trong lòng có tâm sự nặng nề, chỉ khẽ đáp lại một tiếng.

Cũng may là bọn họ không phải chờ lâu lắm, trước mặt lại một lần nữa lóe lên ánh sáng, tiến vào lần này là một cô gái trẻ, bao nhiêu tuổi thì chỉ nhìn thôi khó mà phán đoán, quần áo mặc trên người cô mộc mạc mà có chút già dặn, nhưng gương mặt lại trông như còn đang đi học, trên sống mũi gác một cái kính mắt gọng tròn màu đen.

Cô gái vẻ mặt khiếp sợ nhìn mọi thứ trước mắt, thật lâu mới tìm về được giọng nói của mình “Tôi… Tôi… Tôi xuyên không rồi sao?”

“Không, không có xuyên,” Ngô Du dùng vẻ mặt như đang thương xót người đồng cảnh ngộ nhìn cô gái “Cô chỉ là đi vào thế giới trong tranh thôi.”

Cô gái trẻ nghẹn lời nhìn trân trân một hồi, bỗng ngoái đầu nhìn về phía sau, phát hiện không thấy cửa hoặc là đường dẫn đến đây, mà chỉ có mặt đất hoang vắng bạt ngàn kéo dài, cực kỳ hoảng sợ lập tức quay đầu trở lại, nét mặt cứng đờ thốt lên “Thế, thế giới trong tranh? Làm sao có thể chứ?! Không thể nào —— việc này không khoa học —— việc, việc này không hợp lý ——”

“Cô tên gì?” Ngô Du thở dài nói.

“Cố.. Cố Thanh Thanh…”

“Được rồi, người cũng đông đủ, tôi nói ngắn gọn thôi nhé,” Tần Tứ nói “Các vị, xin hãy tin tưởng, hết thảy mọi thứ mà các vị đang thấy trước mắt, cùng toàn bộ những việc sắp nghe thấy sau đây, đều là sự thật.”

Chắc là giảng riết cũng sinh ra kinh nghiệm —— Tần Tứ của ngày hôm nay đã nắm giữ được bí quyết, làm cách nào dùng ngôn ngữ ngắn gọn súc tích nhất để giảng giải những tin tức trọng yếu một cách rõ ràng dễ hiểu nhất, thế nên cũng không tốn bao nhiêu thời gian, trong ánh mắt khiếp sợ cùng không dám tin của cả ba người mới, Tần Tứ cũng kết thúc công việc của mình.

“Những lời trên đều là sự thật,” Kha Tầm vẻ mặt đạm mạc tiếp lời, nói “Bất kể ba người có tin hay không, nếu muốn có thể sống sót rời khỏi nơi đây, tốt nhất là phối hợp với chúng tôi cùng nhau hành động. Thời gian không chờ ai cả, hiện tại chúng ta nên bắt đầu thôi.”

Nói xong liền vươn tay nắm lấy tay Mục Dịch Nhiên, cất bước đi trước.

Nhóm các người cũ lập tức đuổi theo sau, Tiếu Khải cùng Điền Dương bị rớt lại phía sau.

Điền Dương thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía hai bàn tay đang nắm nhau của Kha Tầm và Mục Dịch Nhiên, hắn hơi cụp mắt bước đi, nghe được Tiếu Khải ở bên cạnh nhỏ giọng nói “Mới nãy anh có nghe không, trong này sẽ chết người, hơn nữa đêm nào cũng có người chết —— em cảm thấy chúng ta nên lôi kéo làm quen với đám bọn họ, bọn họ bảo mình đã từng trải qua rất nhiều bức tranh, nhất định là có kinh nghiệm, chúng ta tuyệt đối không thể để mình bị bỏ lại, nhất định phải theo sát bọn họ.”

“Ừm.” Điền Dương đáp lời.

Tiếu Khải ngó sang hắn một cái, sau đó kề sát lại gần, ngưỡng ngưỡng cằm chỉ Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên đi ở tuốt phía trước “Anh nhìn hai người họ kìa.”

Điền Dương nhanh chóng ngước mắt lên rồi lại rũ xuống “Đừng quan tâm người khác.”

“Anh lo lắng cái gì vậy,” Tiếu Khải nói, đột nhiên vươn tay cầm lấy bàn tay Điền Dương “Dù sao bọn họ cũng công khai mà? Hơn nữa nếu như bức tranh này thật sự đáng sợ giống như lời họ đã kể, chúng ta còn chưa biết mình có thể thoát ra được hay không, sao cứ phải tiếp tục che che giấu giấu làm gì?”

Điền Dương cả người cứng đờ, khẽ giãy tay hắn ra “Trong lòng anh lúc này rất loạn, em để anh yên lặng một lát đi.”

“Đừng lo lắng, có em đây mà.” Tiếu Khải không kéo tay hắn nữa, chỉ nói “Cho dù thật sự không thể sống sót, hai chúng ta cùng nhau chết cũng được mà.”

Điều Dương có chút miễn cưỡng ngước mắt nhìn cậu ta cười nhẹ, nhưng không nói gì thêm nữa.



***

Vừa bước vào phạm vi khu dân cư, cắn đầu tiên đập vào mắt là một ngôi nhà mái nhọn to lớn mà sập xệ, Kha Tầm dừng chân lại trước cửa nhà, quay đầu lại nhìn đám đồng bạn của mình “Chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

“Khoan—— Khoan đã!” Người hô lên chính là Cố Thanh Thanh trong ba người mới lần này, cô gái vẻ mặt kinh hoảng vươn một tay đẩy đẩy mắt kính, tay kia thì chỉ vào khe cửa bên dưới “Đó là cái gì vậy? Các anh có thấy không? Đó —— đó hình như là máu —— là máu đó!”

Chỉ thấy bên dưới cánh cửa gỗ bong tróc nước sơn kia, có một vết bẩn đục màu đen lấm tấm sắc đỏ từ bên trong khe cửa lan ra ngoài, cuối cùng cạn khô ở bậc thang ngoài cửa, trên vết bẩn lúc nhúc dính đầy lũ ruồi bọ chết cứng cùng một đống sâu bọ không biết tên.

Tần Tứ từ phía sau bước tới, cúi đầu quan sát vết bẩn kia một lát, mới gật đầu nói “Là máu, bị khô rất nhiều năm rồi, bên trên phủ tro bụi rất dày.”

Kha Tầm bước đến cạnh cửa sổ, dùng tay chà lau bụi đọng ở bên trên kính nhìn vào trong xem xét, nhưng bên trong vẫn là một mảng đen sì sì như vậy, tối đen giống như đến cả ánh sáng cũng không thể xuyên qua được, dù mắt tinh như Kha Tầm cũng khó có thể thấy rõ được cảnh vật bên trong.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Tiếu Khải hỏi “Tiếp tục đi vào sao? Liệu bên trong có… có mấy thứ gì đó không nên nhìn không…”

“Nếu bây giờ không đi vào, chờ đến khi trời tối, lúc ấy không muốn cũng phải vào, e là sẽ càng kích thích hơn,” Kha Tầm không có chút do dự nói “Nếu như sợ thì cứ ở ngoài chờ, để tôi vào một mình.”

“Tôi và Kha Tầm vào trước thăm dò,” Mục Dịch Nhiên lập tức tiếp lời “Mọi người tạm thời đứng chờ ở bên ngoài, nếu xác minh không có gì nguy hiểm rồi hãy cùng nhau vào tìm manh mối.”

“Thôi thì như vậy đi,” Thiệu Lăng nói nói “Những người còn lại cũng đừng đứng không bên ngoài chờ đợi, tranh thủ đi tìm hiểu đại khái một chút về địa hình khu dân cư này cùng với tình huống các hộ dân thế nào, có lẽ bên ngoài nhà ở cũng có thể tìm ra được chút manh mối nào đó. Chúng ta phân tổ ra, mọi người chia nhau mà hành động.”

Mọi người không ai có ý kiến, dựa theo nguyên tắc mới dẫn cũ kết hợp có nam có nữ chia ra làm bốn tổ, Chu Hạo Văn tỏ vẻ muốn vào nhà ở tìm kiếm manh mối, thế nên cùng Kha Tầm và Mục Dịch Nhiên kết làm một tổ, Thiệu Lăng dẫn theo Ngô Du, Hà Đường cùng Điền Dương, Tần Tứ thì lại dẫn theo La Bộ cùng Cố Thanh Thanh, Vệ Đông và Phương Phỉ mang theo Tiếu Khải.

Sau khi chia tổ ra rồi, mọi người cũng không vội vã lập tức rời đi, mà vẫn đứng ở bên ngoài tòa nhà kia chờ Kha Tầm, Mục Dịch Nhiên cùng Chu Hạo Văn đi vào, phòng ngừa xảy ra bất ngờ ngoài ý muốn cũng có thể đúng lúc nghĩ cách giúp đỡ.

Kha Tầm cầm chốt cửa, hít sâu một hơi, sau đó dùng sức vặn một cái.

“Cạch.”

Khóa cửa lập tức vang lên tiếng chuyển động.

Kha Tầm cẩn trọng kéo cửa từ từ mở ra một cái khe hở nhỏ. Một luồng hơi mang theo mùi hôi bẩn đục nồng nặc xen lẫn mùi bụi đất sặc mũi trong nháy mắt chui ra vồ tới, Kha Tầm vội vàng lách người né tránh, cũng sẵn tay kéo Mục Dịch Nhiên và Chu Hạo Văn theo.

Cánh cửa không còn người giữ lại, lập tức phát ra thanh âm chát chúa khiến người ta ê cả răng, run run rồi dần dần mở toang ra. Ánh mặt trời ở bên ngoài xộc vào bóng tối bên trong, trong nháy mắt ánh sáng cùng bóng tối giao hòa lẫn nhau, ở sâu bên trong ngôi nhà loáng thoáng giống như có thứ gì đó xẹt qua dưới sàn nhà, rồi vô thanh vô tức trôi tuột đi.

Kha Tầm nín thở, thò đầu ngó vào mặt sàn bên trong nhà. Ánh mặt trời chiếu lên sàn, không sáng tỏ lắm nhưng miễn cưỡng cũng có thể thấy được một ít dấu vết.

Quả nhiên, nơi ấy có một bãi máu đọng đã sớm cạn khô đến biến thành đen thùi, men theo khe hở của sàn nhà bằng gỗ tràn ra bốn phía, hình thành nên những đường vằn vện đáng sợ dữ tợn trên mặt đất, chung quanh có vài dấu vết tựa như ai đó bị trượt chân trong máu mà dây ra khắp nơi, mà ở sâu bên trong một chút, lại xuất hiện mấy vết chân máu lộn xộn kéo dài thành một chuỗi.

“Là dấu chân người.” Kha Tầm nói.

Mục Dịch Nhiên bước đến gần, cúi đầu nhìn một lát, mới xoay mặt xem xét bên mặt trong của cánh cửa gỗ “Ở chỗ này từng có một người chết, kẻ ấy hẳn là từ bên trong đi ra, sau đó té nhào ở cạnh cửa, phía trong vách cửa có một vệt máu, là nửa mặt nghiêng cùng lỗ tai của kẻ ấy, lúc hắn ngã xuống mặt va mạnh vào ván cửa, hơn nữa ngay trước khi té xuống mặt hắn đã dính đầy máu.”

“Xét thấy bên trong cửa, ngoại trừ vết máu này ra không còn dấu vết khác, có thể suy đoán người này sau khi ngã xuống rồi không thể đứng lên được nữa.”

“Trước mắt điểm đáng nghi là, thi thể của người nọ ở đâu, nếu sau khi chết bị người khác khiêng đi rồi, vậy tại sao vết máu dưới sàn nhà lại không ai lau dọn?”

“Tất nhiên, nếu như đó là sức mạnh siêu nhiên nào đó gây nên, vấn đề này không phải là vấn đề nữa.”



“Vào không?” Chu Hạo Văn nhìn hai người hỏi.

“Vào.” Kha Tầm đáp một cách dứt khoát “Dựa theo lệ thường thì ban ngày hiếm khi gặp được nguy hiểm.”

“Nhưng có một vài thứ, ban ngày nhìn không thấy không có nghĩa là nó không tồn tại.” Chu Hạo Văn thản nhiên nói “Còn nhớ 《 Nhân Học 》 chứ?”

“…Cậu nói tôi mới nhớ,” Kha Tầm nói xong liền lấy di động của mình, mở ra chức năng camera, sau đó lại bật chức năng đèn flash chụp ảnh, chỉa vào phòng chiếu chiếu một hồi, cũng chẳng thấy chiếu ra được cái gì mắt thường nhìn không tới “Được rồi, vào thôi.”

Ba người không để lỡ thời gian, trước quay sang đám người chờ đợi ở bên ngoài hô một tiếng, sau đó dứt khoát bước tới đi vào bên trong.

Mấy tổ người bên ngoài cũng bắt đầu chia nhau ra hành động, tự lựa cho mình một phương hướng thăm dò, chẳng mấy chốc đều rời khỏi ngôi nhà kia.

Nhưng chẳng ai để ý đến…

Vết ố bẩn hình nửa gương mặt máu nằm trên vách trong cửa gỗ ngôi nhà kia, ở chỗ như là khóe môi, đang chầm chậm, chầm chậm toát ra một nụ cười vặn vẹo mà quỷ dị…

***

Kha Tầm mở đèn pin di động chiếu sáng, dẫn đầu đi trước.

Vừa đặt chân vào nhà là tại một cái sảnh tầm trung, đối diện là một cầu thang trực tiếp đi thông lầu hai, trái phải đều có hai cánh cửa dẫn vào bốn cái phòng.

Chuỗi dấu chân máu kia một đường trải đến tận đầu cầu thang, mà xung quanh dấu chân đó rải rác vô số đốm máu lớn nhỏ.

“Người này trước khi chết bị thương rất nặng.” Kha Tầm nói “Hai người xem dấu chân của hắn, toàn bộ gần như là bị ngâm vào trong máu vậy, một đường đi cũng không có dấu hiệu phai bớt, chứng tỏ lượng máu từ miệng vết thương không ngừng liên tục trào ra rất rất nhiều.”

“Người này là chân trần đi khắp nơi,” Mục Dịch Nhiên nói “Trước lúc chết có hơn một nửa khả năng là đang ở trên giường, hoặc trong phòng tắm.”

“Lượng máu lớn như vậy, cảm giác không giống như bất ngờ gặp phải sự cố bình thường, chẳng lẽ là bị giết?” Chu Hạo Văn nói.

“Tức là nói, nơi này là một tòa nhà ma ám?” Kha Tầm đột nhiên xoay ngoắt lại, làm Chu Hạo Văn giật mình hoảng sợ.

“Sao vậy?” Mục Dịch Nhiên cũng nhìn chăm chăm về phía Kha Tầm quay đầu, là một chỗ tối khuất sáng âm u ở góc ngoặt cầu thang lầu một.

“Mới nãy giống như có thứ gì vừa bò lướt qua.” Kha Tầm nói.

“Cậu thấy được nó à?” Chu Hạo Văn hỏi.

“Không có,” Kha Tầm lắc đầu “Tôi quay lưng về phía bên kia làm sao mà nhìn thấy được, chỉ là không hiểu sao trong lòng có cảm giác như vậy.”

“Trực giác của cậu gần như vẫn luôn chuẩn,” Chu Hạo Văn cũng không hề cho là cái loại cảm giác mang tính chủ quan của Kha Tầm như một lời vô căn cứ, hắn nhìn Kha Tầm và Mục Dịch Nhiên, hỏi “Vậy chúng ta tiếp tục hay là thôi?”

“Tiếp tục.” Cả hai người họ đồng thanh đồng thủ lên tiếng, mà đến cả vẻ mặt ung dung điềm tĩnh cũng giống hệt như nhau.

Chu Hạo Văn khẽ rũ mắt, cảm giác ánh sáng đèn di động trên tay Kha Tầm có hơi chói mắt, bèn lấy di động từ trong túi mình ra, cũng ấn mở chức năng đèn pin, chỉ tay vào cửa căn phòng đầu tiên “Để tiết kiệm thời gian, tôi sẽ kiểm tra phòng này.”

Kha Tầm liền chỉ vào căn phòng thứ hai “Vậy tôi kiểm tra phòng này.”

Mục Dịch Nhiên đành chọn phòng thứ ba nằm bên tay trái, ba người đều tự bước tới trước cửa phòng, cẩn thận vươn tay đẩy cửa ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau