Chương 288: R e s t a r t (13) : Hướng tới mà đi, ra sức mà sống
Suốt cả buổi sáng hôm ấy, đám bọn họ lục tung hết các ngôi nhà nằm trong khu dân cư, tiến hành tìm kiếm kiểu rải thảm.
Nhưng mà chung quy nhân số quá ít ỏi, mặc dù sau đó có Phương Phỉ, Cố Thanh Thanh cùng Ngô Du cũng gia nhập tìm kiếm, nhưng tốc độ vẫn hết sức chậm chạp.
Tới giữa trưa, Tần Tứ, Vệ Đông cùng La Bộ mang theo một đống thực vật có chứa nước cùng hai con thỏ trở về.
“Thỏ là do Củ Cải bắt được,” Vệ Đông cầm hai con thỏ đang giãy dụa đạp tứ lung tung đưa cho Kha Tầm “Thằng quể này đúng là được phết, đào bẫy săn chuyên nghiệp lắm luôn. Buổi chiều tụi tao tính vào rừng thêm một chuyến nữa, có mấy cái bẫy chưa kịp kiểm tra, nói không chừng có thể bắt được thêm mấy con mồi, nhưng vì sợ mọi người lo lắng cho nên trở lại trước.”
“Thuật nghiệp hữu chuyên công,” Thiệu Lăng nghe được liền lên tiếng khen ngợi La Bộ đang đứng lau mồ hôi “Mỗi người đều có một mảnh đất dụng võ của riêng mình.”
Kha Tầm cầm một con thỏ mang ra ngoài chế biến, lột da rút máu bỏ nội tạng. La Bộ cùng Vệ Đông cũng đã châm củi đốt thành đống lửa, Kha Tầm cầm thịt mang ra ngoài nướng.
“Không có cách nào súc sạch máu trên thịt, ăn vào miệng chắc sẽ có mùi hơi tanh, mọi người cố ăn tạm đi vậy.” Kha Tầm ngồi xổm bên cạnh đống lửa, nóng đến nỗi mồ hôi ướt nhẹp quần áo, liền cởi luôn áo bên ngoài ở trần làm việc.
Những người khác sợ lửa nóng, đều đứng ở cách rất xa, có người gấp rút bóp chiết nước trong thực vật bỏ vào lọ cất, hoặc vội vàng kiểm tra các vật phẩm có vẻ khả nghi tìm được từ trong các nhà, cũng có người dùng drap giường và nhánh cây dựng lên một cái lều che nắng tạm thời —— Bởi do tình cảnh bi thảm xảy ra tối qua, đoàn người tạm thời không ai muốn ở trong nhà, dù ngoài trời nhiệt độ rất nóng.
Điền Dương vẫn đang ngồi ngẩn ra ở bên ngoài căn nhà tối hôm qua. Vệ Đông cầm lấy bát chứa nước thực vật mang qua cho hắn, nhìn sắc mặt của hắn, trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp.
Trên người hắn dính đầy máu đen, hiện tại cũng không rõ liệu có gây ra hậu quả xấu gì không, nhưng không ai dám mạo hiểm cứ thế để hắn tiếp xúc với mọi người, mà hắn trong lòng cũng tự hiểu rõ ràng, âm thầm để mặc mình bị bài xích ra bên ngoài… Nhưng nếu không như vậy thì phải làm sao đây?
Vệ Đông cảm thấy bức tranh này thực sự cực kỳ tàn độc.
Không chỉ độc ác trong phương thức tử vong, mà còn ở cái cảm giác cô đơn bất lực vì bị chính đồng bạn của mình bài xích như thế, cũng chẳng dễ chịu hơn mùi vị tử vong là bao nhiêu.
Trước lúc chết còn phải nhận đủ mọi tra tấn tâm lý như vậy.
“Để tui giúp ông dựng cái lều che nắng.” Vệ Đông cố gắng hết sức để ngữ khí của mình nghe không khác lúc bình thường, giống như đang nói chuyện với những người khác, bảo với Điền Dương một câu như vậy.
Điền Dương động tác có hơi chậm chạp, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó nở một nụ cười đắng nghẹn “Tôi không đáng để cậu thương hại… Cậu vẫn còn hận tôi lắm đúng không…”
“Lúc trước ông hại Kha Nhi thê thảm muốn chết luôn,” Vệ Đông nói “Tụi nó đều mắng chửi Kha Nhi bảo nó là thằng đồng tính kinh tởm, ai cũng tưởng là do nó quấn quít lấy một đứa “trai thẳng” như ông, rồi còn có mười mấy thằng đần độn tự lập thành nhóm, tới giờ tan học chặn đường Kha Nhi, tuyên bố phải đánh cho nó đứt đường con cháu, dù sao nó cũng là đồng tính mà.”
“Ông biết không, lúc ấy Kha Nhi bị chúng nó đánh đến bò lê bò lết dưới đất, đứng dậy không nổi, nhưng mà từ đầu chí cuối nó cũng không hề hé răng bảo ông cũng là gay. Lúc ấy nói thật tui hận ông muốn chết, nhưng mà nói sao đây… từ sau khi trải qua cái chuyện vào tranh này, cảm giác như toàn bộ thù hận hay là oán giận gì đó đều biến thành mấy thứ vừa vô nghĩa lại vô dụng. Mạng của mình chẳng biết còn có thể kéo hơi tàn đến bao giờ, lấy đâu ra thời gian hay tâm tình đi nhớ tới mấy người hay mấy việc làm mình khó chịu chứ.”
“Vả lại bây giờ ông cũng bị lôi vào đây rồi, chúng ta đều là những kẻ lưu lạc đáng thương, sinh tử mới là chuyện trọng đại nhất, hết thảy mọi thứ trước đây cứ coi như một cái rắm đi, phóng ra rồi liền thôi. Hiện tại ấy, ông cũng nên bắt chước tụi tui đi, học cách chỉ nhìn về phía trước thôi, tuyệt đối đừng bao giờ ngoái đầu lại. Tiếu Khải chết rồi, ông có đau đớn khổ sở cỡ nào đi nữa cũng chẳng có cái tích sự gì, tiếp tục hướng tới mà, cố gắng nghĩ hết mọi cách để sống sót, để đi ra ngoài.”
“Ông biết không, động lực để tui có thể chống chọi tiếp tục sống sót chính là ba mẹ tui, mỗi khi tui tưởng tượng ra cảnh tui chết đi rồi, hai ông bà nửa đời sau không ai lo thì phải làm sao đây, rồi họ sẽ đau khổ tới cỡ nào, ai sẽ nuôi bọn họ, ai sẽ báo hiếu cho bọn họ, tui…”
Nói tới đây, thanh âm của Vệ Đông bỗng trở nên nghẹn ngào, hắn hít sâu một hơi đè xuống cảm xúc rồi mới nói tiếp “Ông cũng đâu giống như Kha Nhi, cuộc đời của ông đâu phải chỉ có mỗi mình Tiếu Khải. Ba ông đâu, mẹ ông đâu? Vợ ông rồi con ông nữa? Vì Tiếu Khải chết đi mà ở đây làm ra bộ dạng nửa sống nửa chết như vậy, chẳng lẽ Tiếu Khải còn quan trọng hơn bọn họ? Nếu thực quan trọng như vậy, sao ông không ly hôn với vợ ông rồi cùng Tiếu Khải ở bên nhau? Thôi được rồi, tui cũng chẳng dư “súp gà” đâu mà rót cho ông mãi, nói chung có mấy lời như vậy đó, ông ngẫm lại rồi tự mà lo đi, nếu như ông oán trách tụi tui cách ly ông ra như vậy, vậy cứ trách đi, bởi vì trong lòng đám tụi tui chỉ có duy nhất một mục đích thôi, là sống sót, sống sót rời khỏi đây.”
Điền Dương nhìn đối phương, đôi môi run rẩy một lát, cuối cùng chầm chậm hít sâu một hơi, thanh âm nghèn nghẹn thì thạo “Súp gà… Rất tốt… Những nơi như vầy… Không có súp gà thì… lấy đâu ra niềm tin mà sống sót…”
Nói xong liền bưng cái bát lên ực ực một phát uống hết nước vào bụng, sau đó lau miệng, ngước lên nói với Vệ Đông “Nhờ cậu giúp tôi dựng một cái lều che nắng, hiện tại tôi cảm thấy cả người không có chút sức nào… Tôi cũng không đi qua chỗ bọn họ, tránh liên lụy mọi người.”
“Ừ, vậy đợi một lát.” Vệ Đông quay đầu rời đi, lát sau lại cùng Kha Tầm vác đồ nghề trở lại, trong tay Kha Tầm còn mang theo một cái chân thỏ đã được nướng chín.
“Ăn đi, cũng đừng kén chọn ha.” Kha Tầm đưa chân thỏ cho hắn, sau đó cùng Vệ Đông hợp sức dựng một cái lều che nắng đơn giản.
“Nếu mấy cậu có gì cần giúp đỡ, cũng chia cho tôi một ít việc để làm đi.” Điền Dương nói với Kha Tầm “Thêm một người có thể rút ngắn một chút thời gian.”
“Oke,” Kha Tầm suy nghĩ một lát, nói “Buổi sáng chúng tôi tìm được một ít sách từ trong mấy cái nhà kia, cậu giúp chúng tôi xem xét một chút, coi có thể dò ra được manh mối gì từ trong sách không.”
Sách mà bọn họ tìm được trong nhà rất nhiều, tính sơ sơ cũng phải mấy trăm quyển. Hôm qua lúc bọn họ lục tìm manh mối trong nhà cũng phát hiện số sách này, nhưng thời gian có hạn nên chỉ nhìn đại khái tên sách mà thôi, chứ chưa kịp xem kỹ, hiện tại bọn họ đều mang toàn bộ sách ra bên ngoài, tính dùng thời gian buổi chiều đánh cược một phen, xem thử bên trong sách có thể tìm ra được đầu mối dấu vết gì về chữ ký không.
Kha Tầm khiêng mấy chục quyển sách sang bên đây, đặt cạnh Điền Dương, lại rót cho hắn một bát nước thực vật, nói “Có gì liền hô lên một tiếng.”
Những người khác toàn bộ tụ tập ở cách đó không xa, đều ngồi dưới lều che nắng, trước mặt mỗi người đều có một chồng thư, đều tranh thủ thời gian bắt đầu lật xem.
Đống sách này thật sự rất hỗn tạp, có sách tiếng Trung cũng có sách tiếng nước ngoài, có mấy quyển mọi người đã xem qua hoặc là biết tới, cũng có nhiều quyển chưa từng nghe qua bao giờ.
Đây là một công việc vừa hao phí thể lực vừa tốn thời gian, nhưng đám người không ai dám lơ là xem nhẹ.
Đến cỡ khoảng 3 giờ chiều hơn, Tần Tứ cùng Vệ Đông, La Bộ chuẩn bị lần nữa đi vào rừng rậm để tìm về thực vật lấy nước cùng con mồi trong các bẫy săn, Kha Tầm cũng vứt xuống quyển sách đang cầm trên tay xuống, kêu gọi những người còn lại tập họp.
“Hiện tại cách lúc trời tối không còn bao lâu,” Kha Tầm nói “Chúng ta cần chuẩn bị trước, tìm cách ứng phó với tình huống đêm nay. Tôi nghĩ, có lẽ vẫn là nên ở trong nhà thì tốt hơn là ở bên ngoài như thế này, nếu chúng ta ở bên ngoài, đám da người cùng máu đen kia sẽ không bị thứ gì ngăn cản, dù cho chúng ta có chạy đến đâu cũng sẽ bị nó vây quanh bao phủ. Chúng ta cần tìm một căn phòng tương đối kín kẽ, sau đó chẹt lại mọi khe cửa cùng cửa sổ.”
“Chúng ta có thể bò lên trên nóc nhà đứng không?” Ngô Du chỉ vào mấy ngôi nhà gần đó “Nhìn xem, mấy mái nhà kia đều là nghiêng dốc tụ lên trên, máu có nhiều cỡ nào cũng không thể dâng lên tới tận đó được.”
“Nhưng cô phải suy xét đến đám da người cùng mấy vật chất hình thù không rõ kia,” Kha Tầm nói “Có thể máu không tụ lại dâng lên cao như vậy được, nhưng mấy thứ vật chất kia thì có thể, chúng nó có thể chồng lấp lên nhau càng lúc càng cao, sau cùng lên tới nóc nhà.”
“Cũng có lý,” Ngô Du gật đầu “Thôi… Vẫn là ở lại trong nhà đi vậy.”
Tình cảnh khủng bố đáng sợ tối qua qua giống như đã gieo rắc cảm giác kháng cự bài xích cùng bóng ma ám ảnh cực sâu vào lòng mọi người.
“Tôi nhớ bên kia có một ngôi nhà, trong nhà có một gian phòng thoạt nhìn khá là sạch sẽ.” Thiệu Lăng đưa tay chỉ vào một ngôi nhà nói “Xét theo lượng máu đêm qua tràn vào phòng, tôi thấy chúng ta có thể thử chuẩn bị mấy cái bàn cao, sau đó chồng lên, mọi người đứng ở bên trên.”
“Vừa làm vừa suy nghĩ đi.” Kha Tầm đứng dậy, đưa mắt nhìn Hà Đường đang nằm bên cạnh Phương Phỉ “Cô ấy sao rồi?”
Phương Phỉ nhẹ lắc đầu “Sốt lên rất cao, hiện tại không rõ là đang ngủ hay hôn mê rồi, nhưng mà… tình trạng có chút giống như Tiếu Khải hôm qua.”
Mọi người nghe vậy đều trầm mặc, Kha Tầm ngoảnh đầu nhìn về phía Điền Dương ở bên kia, thấy hắn lúc này đã ngã nằm dưới dất, dưới đầu có gối vài quyển sách, vẻ mặt tái trắng không chút máu, nhưng vẫn còn cố sức lật sách xem.
“Có một chút kỳ quái,” Chu Hạo Văn nói “Hà Đường không hề bị dính máu đen, tại sao cũng xuất hiện tình huống giống như vậy? Còn nếu như nói thật ra không hề quan hệ đến việc có dính máu hay không, vậy chúng ta đây phải một lần nữa suy tính về điều kiện sàng lọc tử vong.”
Mọi người để Hà Đường nằm yên tại chỗ, cùng nhau đi vào ngôi nhà mà Thiệu Lăng đã chỉ, hợp sức nâng mấy cái bàn từ những nhà khác mang vào, cuối cùng gần như là phủ kín cả căn phòng.
Chu Hạo Văn còn lục tìm được mấy cái áo mưa chia ra cho mọi người, “Bảo đảm an toàn.”
Mọi người ai nấy cũng đều tự hiểu ý nghĩa ẩn đằng sau bốn chữ ấy, tuy rằng nghe ra có vẻ vô cùng lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng chung quy cũng là bất đắc dĩ..
Kha Tầm thấy áo mưa ngược lại nảy ra một ý tưởng, tìm một cây búa cùng đinh với băng keo trong, dính lấy áo mưa dán chặt bên ngoài cửa sổ, sau đó dùng đinh đóng vào thật chặt, sau đó lại đóng thêm một lớp ở mặt cửa sổ bên trong.
“Còn lại một ít đợi khi nào trời tối mọi người vào phòng thì dùng để che kín cửa lại, có thể ngăn được bao nhiêu hay bấy nhiêu vậy.” Kha Tầm nói.
Khi mọi việc đã chuẩn bị đâu vào đấy xong xuôi, mọi người một lần nữa đi ra bên ngoài, thấy Hà Đường vẫn mê man như trước, còn Điền Dương thì đang cuộn người ôm lấy đầu.
“Điền Dương,” Kha Tầm bước tới hỏi “Cậu sao vậy?”
Hỏi thế nhưng trong lòng thừa biết cũng bằng thừa, bất luận đối phương hiện tại cảm thấy thế nào, cũng chẳng ai có thể giúp được.
“Đau…” Gương mặt của Điền Dương chật vật từ cánh tay nâng lên, sắc mặt tái xanh đến khiếp người, giống y hệt bộ dáng của Tiếu Khải hôm qua.
“Đau ở đâu?” Kha Tầm hỏi.
“Mắt… Ở trong mắt… đau đến muốn chết…” Điền Dương rên rỉ đau đớn nói.
“Đừng đọc sách nữa,” Kha Tầm khom lưng “Nếu như cậu đồng ý, tôi có thể làm cậu hôn mê, có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Điền Dương lại lắc đầu “Tôi biết… Thời gian của tôi không còn nhiều nữa… Tôi không muốn chết đâu, Kha Nhi, tôi sợ chết lắm… Thật sự rất sợ… Cậu không biết đâu, cậu không hiểu được cảm giác hiện tại của tôi… Tôi, tôi thật sự rất hi vọng mình có thể sống lâu thêm một chút… Kha Nhi, đừng làm tôi hôn mê, tôi cũng chỉ còn lại một chút thời gian như thế để sống…”
Điền Dương nói chuyện có chút hỗn loạn, đến cuối cùng không thể kềm chết bắt đầu nức nở nghẹn ngào.
Kha Tầm im lặng nhìn đối phương, những lúc thế này, toàn bộ những lời xoa dịu an ủi đều trở nên vô lực mà nhạt nhẽo…
“Kha Nhi… Tôi có lỗi với cậu nhiều lắm… ” Giọng của Điền Dương run rẩy vang lên “Khi ấy, lẽ ra tôi không nên…”
“Đều đã qua rồi,” Kha Tầm thản nhiên bình tĩnh nói “Có ai lúc trẻ không từng làm ra những việc ngu xuẩn mà bản thân thấy hối tiếc vì không thể vãn hồi đâu chứ, bây giờ nghĩ lại chỉ cảm thấy buồn cười. Cậu đừng suy nghĩ tới nó nữa, thừa lúc còn có thời gian, cậu… lưu lại những lời muốn nói với người nhà đi, dùng di động ghi âm lại —— Cũng phòng trường hợp lỡ như…”
__________________
Chú thích
(*) Trích từ câu “Văn đạo hữu tiên hậu, thuật nghiệp hữu chuyên công” (闻道有先后,术业有专攻), nghĩa là Hiểu được đạo lý thì có trước có sau; Kỹ năng và học tập đều có chuyên môn nghiên cứu.
Vế sau nói đại khái là mỗi người đều có kỹ năng / sở trường / hiểu biết gì đó đặc biệt chuyên môn.
Nhưng mà chung quy nhân số quá ít ỏi, mặc dù sau đó có Phương Phỉ, Cố Thanh Thanh cùng Ngô Du cũng gia nhập tìm kiếm, nhưng tốc độ vẫn hết sức chậm chạp.
Tới giữa trưa, Tần Tứ, Vệ Đông cùng La Bộ mang theo một đống thực vật có chứa nước cùng hai con thỏ trở về.
“Thỏ là do Củ Cải bắt được,” Vệ Đông cầm hai con thỏ đang giãy dụa đạp tứ lung tung đưa cho Kha Tầm “Thằng quể này đúng là được phết, đào bẫy săn chuyên nghiệp lắm luôn. Buổi chiều tụi tao tính vào rừng thêm một chuyến nữa, có mấy cái bẫy chưa kịp kiểm tra, nói không chừng có thể bắt được thêm mấy con mồi, nhưng vì sợ mọi người lo lắng cho nên trở lại trước.”
“Thuật nghiệp hữu chuyên công,” Thiệu Lăng nghe được liền lên tiếng khen ngợi La Bộ đang đứng lau mồ hôi “Mỗi người đều có một mảnh đất dụng võ của riêng mình.”
Kha Tầm cầm một con thỏ mang ra ngoài chế biến, lột da rút máu bỏ nội tạng. La Bộ cùng Vệ Đông cũng đã châm củi đốt thành đống lửa, Kha Tầm cầm thịt mang ra ngoài nướng.
“Không có cách nào súc sạch máu trên thịt, ăn vào miệng chắc sẽ có mùi hơi tanh, mọi người cố ăn tạm đi vậy.” Kha Tầm ngồi xổm bên cạnh đống lửa, nóng đến nỗi mồ hôi ướt nhẹp quần áo, liền cởi luôn áo bên ngoài ở trần làm việc.
Những người khác sợ lửa nóng, đều đứng ở cách rất xa, có người gấp rút bóp chiết nước trong thực vật bỏ vào lọ cất, hoặc vội vàng kiểm tra các vật phẩm có vẻ khả nghi tìm được từ trong các nhà, cũng có người dùng drap giường và nhánh cây dựng lên một cái lều che nắng tạm thời —— Bởi do tình cảnh bi thảm xảy ra tối qua, đoàn người tạm thời không ai muốn ở trong nhà, dù ngoài trời nhiệt độ rất nóng.
Điền Dương vẫn đang ngồi ngẩn ra ở bên ngoài căn nhà tối hôm qua. Vệ Đông cầm lấy bát chứa nước thực vật mang qua cho hắn, nhìn sắc mặt của hắn, trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp.
Trên người hắn dính đầy máu đen, hiện tại cũng không rõ liệu có gây ra hậu quả xấu gì không, nhưng không ai dám mạo hiểm cứ thế để hắn tiếp xúc với mọi người, mà hắn trong lòng cũng tự hiểu rõ ràng, âm thầm để mặc mình bị bài xích ra bên ngoài… Nhưng nếu không như vậy thì phải làm sao đây?
Vệ Đông cảm thấy bức tranh này thực sự cực kỳ tàn độc.
Không chỉ độc ác trong phương thức tử vong, mà còn ở cái cảm giác cô đơn bất lực vì bị chính đồng bạn của mình bài xích như thế, cũng chẳng dễ chịu hơn mùi vị tử vong là bao nhiêu.
Trước lúc chết còn phải nhận đủ mọi tra tấn tâm lý như vậy.
“Để tui giúp ông dựng cái lều che nắng.” Vệ Đông cố gắng hết sức để ngữ khí của mình nghe không khác lúc bình thường, giống như đang nói chuyện với những người khác, bảo với Điền Dương một câu như vậy.
Điền Dương động tác có hơi chậm chạp, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó nở một nụ cười đắng nghẹn “Tôi không đáng để cậu thương hại… Cậu vẫn còn hận tôi lắm đúng không…”
“Lúc trước ông hại Kha Nhi thê thảm muốn chết luôn,” Vệ Đông nói “Tụi nó đều mắng chửi Kha Nhi bảo nó là thằng đồng tính kinh tởm, ai cũng tưởng là do nó quấn quít lấy một đứa “trai thẳng” như ông, rồi còn có mười mấy thằng đần độn tự lập thành nhóm, tới giờ tan học chặn đường Kha Nhi, tuyên bố phải đánh cho nó đứt đường con cháu, dù sao nó cũng là đồng tính mà.”
“Ông biết không, lúc ấy Kha Nhi bị chúng nó đánh đến bò lê bò lết dưới đất, đứng dậy không nổi, nhưng mà từ đầu chí cuối nó cũng không hề hé răng bảo ông cũng là gay. Lúc ấy nói thật tui hận ông muốn chết, nhưng mà nói sao đây… từ sau khi trải qua cái chuyện vào tranh này, cảm giác như toàn bộ thù hận hay là oán giận gì đó đều biến thành mấy thứ vừa vô nghĩa lại vô dụng. Mạng của mình chẳng biết còn có thể kéo hơi tàn đến bao giờ, lấy đâu ra thời gian hay tâm tình đi nhớ tới mấy người hay mấy việc làm mình khó chịu chứ.”
“Vả lại bây giờ ông cũng bị lôi vào đây rồi, chúng ta đều là những kẻ lưu lạc đáng thương, sinh tử mới là chuyện trọng đại nhất, hết thảy mọi thứ trước đây cứ coi như một cái rắm đi, phóng ra rồi liền thôi. Hiện tại ấy, ông cũng nên bắt chước tụi tui đi, học cách chỉ nhìn về phía trước thôi, tuyệt đối đừng bao giờ ngoái đầu lại. Tiếu Khải chết rồi, ông có đau đớn khổ sở cỡ nào đi nữa cũng chẳng có cái tích sự gì, tiếp tục hướng tới mà, cố gắng nghĩ hết mọi cách để sống sót, để đi ra ngoài.”
“Ông biết không, động lực để tui có thể chống chọi tiếp tục sống sót chính là ba mẹ tui, mỗi khi tui tưởng tượng ra cảnh tui chết đi rồi, hai ông bà nửa đời sau không ai lo thì phải làm sao đây, rồi họ sẽ đau khổ tới cỡ nào, ai sẽ nuôi bọn họ, ai sẽ báo hiếu cho bọn họ, tui…”
Nói tới đây, thanh âm của Vệ Đông bỗng trở nên nghẹn ngào, hắn hít sâu một hơi đè xuống cảm xúc rồi mới nói tiếp “Ông cũng đâu giống như Kha Nhi, cuộc đời của ông đâu phải chỉ có mỗi mình Tiếu Khải. Ba ông đâu, mẹ ông đâu? Vợ ông rồi con ông nữa? Vì Tiếu Khải chết đi mà ở đây làm ra bộ dạng nửa sống nửa chết như vậy, chẳng lẽ Tiếu Khải còn quan trọng hơn bọn họ? Nếu thực quan trọng như vậy, sao ông không ly hôn với vợ ông rồi cùng Tiếu Khải ở bên nhau? Thôi được rồi, tui cũng chẳng dư “súp gà” đâu mà rót cho ông mãi, nói chung có mấy lời như vậy đó, ông ngẫm lại rồi tự mà lo đi, nếu như ông oán trách tụi tui cách ly ông ra như vậy, vậy cứ trách đi, bởi vì trong lòng đám tụi tui chỉ có duy nhất một mục đích thôi, là sống sót, sống sót rời khỏi đây.”
Điền Dương nhìn đối phương, đôi môi run rẩy một lát, cuối cùng chầm chậm hít sâu một hơi, thanh âm nghèn nghẹn thì thạo “Súp gà… Rất tốt… Những nơi như vầy… Không có súp gà thì… lấy đâu ra niềm tin mà sống sót…”
Nói xong liền bưng cái bát lên ực ực một phát uống hết nước vào bụng, sau đó lau miệng, ngước lên nói với Vệ Đông “Nhờ cậu giúp tôi dựng một cái lều che nắng, hiện tại tôi cảm thấy cả người không có chút sức nào… Tôi cũng không đi qua chỗ bọn họ, tránh liên lụy mọi người.”
“Ừ, vậy đợi một lát.” Vệ Đông quay đầu rời đi, lát sau lại cùng Kha Tầm vác đồ nghề trở lại, trong tay Kha Tầm còn mang theo một cái chân thỏ đã được nướng chín.
“Ăn đi, cũng đừng kén chọn ha.” Kha Tầm đưa chân thỏ cho hắn, sau đó cùng Vệ Đông hợp sức dựng một cái lều che nắng đơn giản.
“Nếu mấy cậu có gì cần giúp đỡ, cũng chia cho tôi một ít việc để làm đi.” Điền Dương nói với Kha Tầm “Thêm một người có thể rút ngắn một chút thời gian.”
“Oke,” Kha Tầm suy nghĩ một lát, nói “Buổi sáng chúng tôi tìm được một ít sách từ trong mấy cái nhà kia, cậu giúp chúng tôi xem xét một chút, coi có thể dò ra được manh mối gì từ trong sách không.”
Sách mà bọn họ tìm được trong nhà rất nhiều, tính sơ sơ cũng phải mấy trăm quyển. Hôm qua lúc bọn họ lục tìm manh mối trong nhà cũng phát hiện số sách này, nhưng thời gian có hạn nên chỉ nhìn đại khái tên sách mà thôi, chứ chưa kịp xem kỹ, hiện tại bọn họ đều mang toàn bộ sách ra bên ngoài, tính dùng thời gian buổi chiều đánh cược một phen, xem thử bên trong sách có thể tìm ra được đầu mối dấu vết gì về chữ ký không.
Kha Tầm khiêng mấy chục quyển sách sang bên đây, đặt cạnh Điền Dương, lại rót cho hắn một bát nước thực vật, nói “Có gì liền hô lên một tiếng.”
Những người khác toàn bộ tụ tập ở cách đó không xa, đều ngồi dưới lều che nắng, trước mặt mỗi người đều có một chồng thư, đều tranh thủ thời gian bắt đầu lật xem.
Đống sách này thật sự rất hỗn tạp, có sách tiếng Trung cũng có sách tiếng nước ngoài, có mấy quyển mọi người đã xem qua hoặc là biết tới, cũng có nhiều quyển chưa từng nghe qua bao giờ.
Đây là một công việc vừa hao phí thể lực vừa tốn thời gian, nhưng đám người không ai dám lơ là xem nhẹ.
Đến cỡ khoảng 3 giờ chiều hơn, Tần Tứ cùng Vệ Đông, La Bộ chuẩn bị lần nữa đi vào rừng rậm để tìm về thực vật lấy nước cùng con mồi trong các bẫy săn, Kha Tầm cũng vứt xuống quyển sách đang cầm trên tay xuống, kêu gọi những người còn lại tập họp.
“Hiện tại cách lúc trời tối không còn bao lâu,” Kha Tầm nói “Chúng ta cần chuẩn bị trước, tìm cách ứng phó với tình huống đêm nay. Tôi nghĩ, có lẽ vẫn là nên ở trong nhà thì tốt hơn là ở bên ngoài như thế này, nếu chúng ta ở bên ngoài, đám da người cùng máu đen kia sẽ không bị thứ gì ngăn cản, dù cho chúng ta có chạy đến đâu cũng sẽ bị nó vây quanh bao phủ. Chúng ta cần tìm một căn phòng tương đối kín kẽ, sau đó chẹt lại mọi khe cửa cùng cửa sổ.”
“Chúng ta có thể bò lên trên nóc nhà đứng không?” Ngô Du chỉ vào mấy ngôi nhà gần đó “Nhìn xem, mấy mái nhà kia đều là nghiêng dốc tụ lên trên, máu có nhiều cỡ nào cũng không thể dâng lên tới tận đó được.”
“Nhưng cô phải suy xét đến đám da người cùng mấy vật chất hình thù không rõ kia,” Kha Tầm nói “Có thể máu không tụ lại dâng lên cao như vậy được, nhưng mấy thứ vật chất kia thì có thể, chúng nó có thể chồng lấp lên nhau càng lúc càng cao, sau cùng lên tới nóc nhà.”
“Cũng có lý,” Ngô Du gật đầu “Thôi… Vẫn là ở lại trong nhà đi vậy.”
Tình cảnh khủng bố đáng sợ tối qua qua giống như đã gieo rắc cảm giác kháng cự bài xích cùng bóng ma ám ảnh cực sâu vào lòng mọi người.
“Tôi nhớ bên kia có một ngôi nhà, trong nhà có một gian phòng thoạt nhìn khá là sạch sẽ.” Thiệu Lăng đưa tay chỉ vào một ngôi nhà nói “Xét theo lượng máu đêm qua tràn vào phòng, tôi thấy chúng ta có thể thử chuẩn bị mấy cái bàn cao, sau đó chồng lên, mọi người đứng ở bên trên.”
“Vừa làm vừa suy nghĩ đi.” Kha Tầm đứng dậy, đưa mắt nhìn Hà Đường đang nằm bên cạnh Phương Phỉ “Cô ấy sao rồi?”
Phương Phỉ nhẹ lắc đầu “Sốt lên rất cao, hiện tại không rõ là đang ngủ hay hôn mê rồi, nhưng mà… tình trạng có chút giống như Tiếu Khải hôm qua.”
Mọi người nghe vậy đều trầm mặc, Kha Tầm ngoảnh đầu nhìn về phía Điền Dương ở bên kia, thấy hắn lúc này đã ngã nằm dưới dất, dưới đầu có gối vài quyển sách, vẻ mặt tái trắng không chút máu, nhưng vẫn còn cố sức lật sách xem.
“Có một chút kỳ quái,” Chu Hạo Văn nói “Hà Đường không hề bị dính máu đen, tại sao cũng xuất hiện tình huống giống như vậy? Còn nếu như nói thật ra không hề quan hệ đến việc có dính máu hay không, vậy chúng ta đây phải một lần nữa suy tính về điều kiện sàng lọc tử vong.”
Mọi người để Hà Đường nằm yên tại chỗ, cùng nhau đi vào ngôi nhà mà Thiệu Lăng đã chỉ, hợp sức nâng mấy cái bàn từ những nhà khác mang vào, cuối cùng gần như là phủ kín cả căn phòng.
Chu Hạo Văn còn lục tìm được mấy cái áo mưa chia ra cho mọi người, “Bảo đảm an toàn.”
Mọi người ai nấy cũng đều tự hiểu ý nghĩa ẩn đằng sau bốn chữ ấy, tuy rằng nghe ra có vẻ vô cùng lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng chung quy cũng là bất đắc dĩ..
Kha Tầm thấy áo mưa ngược lại nảy ra một ý tưởng, tìm một cây búa cùng đinh với băng keo trong, dính lấy áo mưa dán chặt bên ngoài cửa sổ, sau đó dùng đinh đóng vào thật chặt, sau đó lại đóng thêm một lớp ở mặt cửa sổ bên trong.
“Còn lại một ít đợi khi nào trời tối mọi người vào phòng thì dùng để che kín cửa lại, có thể ngăn được bao nhiêu hay bấy nhiêu vậy.” Kha Tầm nói.
Khi mọi việc đã chuẩn bị đâu vào đấy xong xuôi, mọi người một lần nữa đi ra bên ngoài, thấy Hà Đường vẫn mê man như trước, còn Điền Dương thì đang cuộn người ôm lấy đầu.
“Điền Dương,” Kha Tầm bước tới hỏi “Cậu sao vậy?”
Hỏi thế nhưng trong lòng thừa biết cũng bằng thừa, bất luận đối phương hiện tại cảm thấy thế nào, cũng chẳng ai có thể giúp được.
“Đau…” Gương mặt của Điền Dương chật vật từ cánh tay nâng lên, sắc mặt tái xanh đến khiếp người, giống y hệt bộ dáng của Tiếu Khải hôm qua.
“Đau ở đâu?” Kha Tầm hỏi.
“Mắt… Ở trong mắt… đau đến muốn chết…” Điền Dương rên rỉ đau đớn nói.
“Đừng đọc sách nữa,” Kha Tầm khom lưng “Nếu như cậu đồng ý, tôi có thể làm cậu hôn mê, có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Điền Dương lại lắc đầu “Tôi biết… Thời gian của tôi không còn nhiều nữa… Tôi không muốn chết đâu, Kha Nhi, tôi sợ chết lắm… Thật sự rất sợ… Cậu không biết đâu, cậu không hiểu được cảm giác hiện tại của tôi… Tôi, tôi thật sự rất hi vọng mình có thể sống lâu thêm một chút… Kha Nhi, đừng làm tôi hôn mê, tôi cũng chỉ còn lại một chút thời gian như thế để sống…”
Điền Dương nói chuyện có chút hỗn loạn, đến cuối cùng không thể kềm chết bắt đầu nức nở nghẹn ngào.
Kha Tầm im lặng nhìn đối phương, những lúc thế này, toàn bộ những lời xoa dịu an ủi đều trở nên vô lực mà nhạt nhẽo…
“Kha Nhi… Tôi có lỗi với cậu nhiều lắm… ” Giọng của Điền Dương run rẩy vang lên “Khi ấy, lẽ ra tôi không nên…”
“Đều đã qua rồi,” Kha Tầm thản nhiên bình tĩnh nói “Có ai lúc trẻ không từng làm ra những việc ngu xuẩn mà bản thân thấy hối tiếc vì không thể vãn hồi đâu chứ, bây giờ nghĩ lại chỉ cảm thấy buồn cười. Cậu đừng suy nghĩ tới nó nữa, thừa lúc còn có thời gian, cậu… lưu lại những lời muốn nói với người nhà đi, dùng di động ghi âm lại —— Cũng phòng trường hợp lỡ như…”
__________________
Chú thích
(*) Trích từ câu “Văn đạo hữu tiên hậu, thuật nghiệp hữu chuyên công” (闻道有先后,术业有专攻), nghĩa là Hiểu được đạo lý thì có trước có sau; Kỹ năng và học tập đều có chuyên môn nghiên cứu.
Vế sau nói đại khái là mỗi người đều có kỹ năng / sở trường / hiểu biết gì đó đặc biệt chuyên môn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất