Chương 346: Hòa hợp (36) : Năm
Nụ cười kỳ dị quái lạ của người Ba Tư thật sự làm người ta không dám nhìn lại mặt hắn.
“Thanh Thanh, sao chị cảm giác như chuyện này có gì đó không đúng lắm á..” Ngô Du tuy rằng sợ hãi, nhưng lúc này thứ quan trọng nhất chính là thời gian, hiện đã là 12: 31 rồi —— chỉ còn lại không đến ba mươi phút nữa, nhưng viên trân châu kia…
Trân châu không có vấn đề gì cả, có thể nhét vào túi da bò, nhưng Ngô Du không dám tùy tiện bỏ nó vào, chỉ ướm thử nó ở chỗ miệng túi, lập tức cảm giác được lực hút cực kỳ mãnh liệt của cái túi với viên trân châu.
“Rút dao rạch đùi, châu ra liền tuyệt.” Cố Thanh Thanh bỗng nói.
“Nghĩ ra cái gì hả?”
“Đây là một câu chuyện được kể lại trong 《 Thái Bình Quảng Ký 》, đại khái là ngày xưa có một người tên là Lý Miễn, hắn cũng từng giống như chúng ta hôm nay vậy, cứu giúp một người Ba Tư, mà người Ba Tư nọ cũng dùng dao khoét ra một viên trân châu cho hắn, nhưng Lý Miễn lại không giữ viên trân châu ấy làm của riêng, mà bỏ nó trở lại miệng của người Ba Tư kia.” Cố Thanh Thanh nói.
“Tại sao lại phải làm vậy?”
“Hình như vì đó là truyền thống của người Ba Tư xưa, nghe bảo những thương nhân buôn bán trân châu, đều sẽ giữ lại cho mình một viên trân châu đến cuối đời, mới có thể giúp linh hồn họ yên nghỉ được.”
“…”
“Không chỉ câu chuyện đó thôi, thời xưa còn từng ghi lại rất nhiều việc như vậy, có khoét cổ lấy châu, lại có mổ nách lấy châu, nói chung trong mấy câu chuyện ấy thì người nhân nghĩa đều sẽ trả lại trân châu cho người Ba Tư.”
“Nhưng nếu như vậy chúng ta sẽ… không còn thời gian nữa.”
Cố Thanh Thanh nhìn Ngô Du, Ngô Du cũng nhìn Cố Thanh Thanh.
Hai cô gái cứ thế nhìn nhau có hơn hai phút.
“Được rồi, nếu chúng ta cứ vậy cầm trân châu đi, vậy cái đề này cũng quá đơn giản rồi.” Ngô Du nói.
“Đề này, hẳn là muốn khảo nghiệm chúng ta phải chọn lựa thế nào.” Cố Thanh Thanh lúc này mới nghĩ đến việc quan sát kỹ viên trân châu kia, nếu xét theo mức độ bóng sáng thì rất tầm thường, hình dạng cũng không quá tròn trịa, nhưng lại khiến người ta cảm giác nó không phải một viên trân châu bình thường “Viên này hẳn là bảo châu thanh nê (*) trong truyền thuyết, cực kỳ hiếm gặp.”
“Hiếm không hiếm chả biết, cơ mà có hiếm cũng không mang theo được.” Ngô Du cũng không do dự nữa, cầm lấy trân châu bỏ vào cái miệng đang hơi há ra của người Ba Tư đã chết đi, miệng người chết cũng giống như cái túi da bò, có một sức hút cực kỳ mãnh liệt với viên trân châu, ngay lập tức LIỀN BIẾN MẤT.
“Hay là chúng ta nhét người này vào trong túi cho rồi đi, dù sao viên trân châu đang trong bụng ổng còn gì.” Ngô Du nói.
Cố Thanh Thanh lại đột nhiên hô lên “Ngô Du, chị xem mặt ông ấy kìa!”
Ngô Du quay qua nhìn, nét mặt quỷ dị của người Ba Tư chẳng thấy đâu nữa, thay vào đó là nét an tĩnh tường cùng của những người đã từ biệt cõi đời.
Sự biến hóa của người chết mặc dù là từ xấu thành tốt, nhưng vẫn khiến bọn họ sợ hãi.
Ngay lúc hai người còn do dự có nên nhét di thể của người Ba Tư vào trong túi da bò hay không thì, một con thuyền to lớn chẳng biết từ đâu chui ra đột ngột xuất hiện trước tầm mắt của hai người, cảm giác cứ như vừa mới có một màn chuyển cảnh trong phim vậy.
Trên thuyền toàn bộ đều là người Ba Tư, ai nấy đều quần là áo lụa vàng bạc đầy người, trong đó có một người Ba Tư nhìn giống như thủ lĩnh sai phái mọi người kéo thuyền của bọn họ đi lên.
Chẳng mấy chốc, con thuyền nhỏ của bọn họ đã bị mấy thủy thủ sức lớn như trâu dùng dây thừng kéo lên thuyền lớn.
Cố Thanh Thanh cùng Ngô Du lúc này cũng bó tay không có biện pháp, đành mặc kệ để bọn họ kéo thuyền lên thôi.
Thủ lĩnh Ba Tư cũng không nói gì, lúc này hắn đang dùng cách gì đó kiểm tra di thể của người Ba Tư, hắn dùng tay sờ soạng chỗ ngực người nọ, sau đó khựng lại một lúc, hai hàng lông mày cũng dần giãn ra.
Thủ lĩnh bước tới trước mặt Cố Thanh Thanh cùng Ngô Du, chắp tay hành lễ với hai người họ “Cảm ơn hai cô nương lương thiện, viên trân châu ấy đối với người ngoài mà nói chỉ là tiền bạc tài phú, nhưng đối với người đồng hương đã chết đi của tôi mà nói, đó là linh hồn trở về.”
Cố Thanh Thanh đáp lễ lại với thủ lĩnh.
Ngô Du lén lút quan sát đám người Ba Tư đứng đằng sau bên kia, người nào người nấy mặt mày hung tợn tướng tá to con, lúc này thấy hành động của thủ lĩnh mới thoáng hiện nét mặt hiền lành một chút. Ngô Du không kềm được nghĩ thầm: Nếu mới nãy bọn họ lén giấu viên trân châu đi, không biết sẽ bị thủ lĩnh này xử lý thế nào.
Xem ra lựa chọn lần này của bọn họ là chính xác rồi.
Cũng không biết Cố Thanh Thanh nói gì đó với thủ lĩnh, chỉ thấy hắn sai thuộc hạ mang đén một cái hộp bảo “Hai vị cô nương quả là quân tử, viên trân châu này của ta xin phép được Châu về Hợp Phố.”
Hắn vừa nói vừa mở ra nắp hộp, bên trong hộp cũng là một viên trân châu thanh nê, chỉ là hình dạng tròn trịa hơn, màu sắc cũng sáng bóng hơn.
“Cảm ơn!” Ngô Du thật sự không chờ nổi nữa rồi, hiện tại thời gian của bọn họ còn không tới 10 phút! Cô vươn tay cầm lấy viên trân châu, nhét vào túi da bò.
Lập tức nghe một tiếng nặng trĩu vang lên, túi da bò cứ thế hút vào một viên trân châu.
***
Khi Cố Thanh Thanh cùng Ngô Du tay cầm tàn phiến mộc bản trở lại đại sảnh, phát hiện kiến trúc nơi đây hình như không quá giống lúc ban đầu họ gặp.
“Chị nghĩ nơi đây chắc là từ vô số các sảnh nhỏ hợp lại cùng nhau,” Ngô Du chỉ vào đường hành lang phía trước “Chúng ta sang bên kia xem.”
Lúc này, thời gian trên điện thoại di động vừa vặn nhảy đến con số 13.
Hay nói cách khác, thời hạn 13 giờ đã trôi qua.
13 người nhóm bọn họ, người nào đã về xem như vượt qua, còn nếu chưa về, e là…
Cố Thanh Thanh bước chậm lại “Ngô Du, chị có nghe thấy không, bên kia hình như có tiếng người nói chuyện?”
Ngô Du dỏng tai lắng nghe, nhưng thật sự nghe không rõ lắm, liền lớn tiếng hô lên một câu “Kha Tầm! Kha Tầm! Mọi người ở bên kia phải không?!”
Cố Thanh Thanh “Em nghe cảm giác không giống giọng của Kha Tầm lắm ấy.”
Ngô Du “Thì nói chung gọi đại tên Kha Tầm thôi, không biết sao chứ kêu tên này thấy can đảm hẳn ra!”
Cố Thanh Thanh “…Kha Tầm!! Phải anh bên đó không!?”
***
Kha Tầm hắt xì liên tục ba cái “Tôi đứng trước miếu Bát Lạp hắt xì như vậy, có bị coi như bất kính không?”
Nhạc Sầm cười nói “Thần tiên có bao giờ chấp nhặt với người phàm chúng ta đâu, với cả thần tượng của tám vị này là chúng ta mất bao công sức mới mời trở về được, tôi tin là những vị ấy sẽ ưu tiên phù hộ cho chúng ta.”
Nhạc Sầm nhìn xuống mảnh tàn phiến mộc bản nằm trong lòng bàn tay, bên trên có khắc một phần hoa văn của những hạt lúa.
“Chúng ta vầy xem như nhanh rồi ha, còn tới ba tiếng mấy lận nè.” Kha Tầm bước tới đẩy xe lăn giúp Nhạc Sầm.
Trước mặt hai người hiện ra một vàng hào quang sáng ngời, Kha Tầm cứ thế đẩy Nhạc Sầm rời khỏi thế giới này.
***
Nhưng vừa về tới đại sảnh, cảnh tượng trước mắt lại khiến hai người kinh hãi tột cùng.
Xung quanh rõ ràng vẫn là cảnh tượng quen thuộc, nhưng ở một góc đại sảnh xuất hiện một vũng máu đỏ tươi, trong vũng máu ấy có một người đang ngồi, một người toàn thân dính đầy máu!
Kha Tầm chỉ cảm giác máu như bùng lên khắp não, cũng bất kể mình còn đang đẩy xe lăn giúp Nhạc Sầm, lảo đảo loạng choạng chạy đi, cơ hồ là bủn rủn tay chân nhào tới chỗ người nọ.
Nhạc Sầm đã từng cùng Kha Tầm ở thế giới ‘Miếu Bát Lạp’ trải qua rất nhiều tình huống nguy hiểm khẩn cấp, nhưng lại chưa từng thấy người này lộ ra vẻ bàng hoàng bối rối tới thế.
“Dịch Nhiên.” Giọng của Kha Tầm rất nhẹ, cậu đỡ lấy Mục Dịch Nhiên như đã hôn mê ôm vào lòng.
Mục Dịch Nhiên không phải hoàn toàn hôn mê hẳn, hắn nhìn Kha Tầm kề ngay trước mặt, ngước nhìn từ trên xuống dưới, giống như đang kiểm tra xem Kha Tầm có ‘mạnh khỏe trở về’ hay không.
Kha Tầm điều chỉnh tư thế để Mục Dịch Nhiên dựa vào mình thoải mái một chút “Yên tâm, em không bị làm sao cả, anh ráng chịu đựng một chút nha, để em nghĩ cách tìm bác sĩ.”
“Chỗ này không phải là thế giới thật, sợ là sẽ không tìm ra được phòng cấp cứu ở nơi này.” Nhạc Sầm cũng tự đẩy xe lăn chạy tới “Trước hết thử tìm xem vết thương trí mạng của Mục tiên sinh là ở chỗ nào?”
Kha Tầm lòng dạ đã muốn rối bời bời, lúc nãy vừa mới trở về đây, dẫu cho đã chuẩn bị sẵn tâm lý có thể phải đón nhận việc đồng bạn hi sinh, nhưng cậu thật sự không ngờ, vừa mới trở lại liền nhìn thấy Mục Dịch Nhiên cả người đều là máu.
Mục Dịch Nhiên hơi xua tay, cố gắng hết sức nói “Không có vết thương, chỉ là tôi ở thế giới kia trúng phải một loại độc, độc ấy khiến cho toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể đều đổ máu, đến khi nào cạn khô mới thôi.”
Kha Tầm nghe vậy trái tim như chùng xuống, vươn tay nhẹ nhàng lau đi vết máu dính trên mặt Mục Dịch Nhiên, phát hiện trên mặt đối phương không còn chảy máu nữa, lại cẩn thận kiểm tra những chỗ khác trên người Mục Dịch Nhiên như cánh tay hay chân, cũng không thấy đổ máu.
“Có vẻ như chỉ cần rời khỏi thế giới đó, việc đổ máu sẽ dần dần ngừng lại,” Nhạc Sầm ở bên cạnh cũng cẩn thận quan sát “Ở lại trông chừng cậu ta đi, tôi sang chỗ bục giảng bên kia cầu may xem, biết đâu có cơ quan hay là cách nào đó có thể liên hệ với NPC thầy giáo.”
Kha Tầm khẽ gật đầu, sau đó dồn toàn bộ lực chú ý lên người Mục Dịch Nhiên.
“Kha Tầm,” Giọng của Mục Dịch Nhiên cực kỳ mong manh “Trình độ mất máu của tôi vẫn chưa vượt quá giới hạn, vẫn có thể chịu đựng thêm mấy tiếng nữa.
Lúc này Kha Tầm mới chợt nhận ra “Dịch Nhiên, anh chỉ có một mình sao?”
Mục Dịch Nhiên im lặng ngầm thừa nhận, chỉ là đến hắn cũng không ngờ tới, bản thân lại là người đầu tiên thoát khỏi thế giới ấy.
Kha Tầm sốt ruột lo lắng vô cùng, nhưng không muốn khiến Mục Dịch Nhiên cũng sốt ruột theo mình, muốn tìm gì đó thoải mái một chút trò chuyện với đối phương, để đối phương thả lỏng tâm tình một chút, nhưng nghĩ mãi mà chẳng ra đề tài nào, chỉ có thể một mực ôm lấy Mục Dịch Nhiên, không nói tiếng nào.
Mục Dịch Nhiên thì ngược lại, vẻ mặt hết sức ôn hòa chăm chú nhìn người bạn đời của mình “Kha Tầm, tôi có một câu rất quan trọng muốn nói với em.”
Nghe thế, tâm trạng của Kha Tầm càng trở nên nặng nề hơn, bộ dạng của Mục Dịch Nhiên lúc này thật sự không khác gì đang lưu lại di ngôn.
“Kha Tầm, năm mới vui vẻ.” Mục Dịch Nhiên khẽ cười, ngay sau đó lại ho khan mấy tiếng, trong miệng chợt trào ra máu.
Kha Tầm trong lòng giật thót, dùng tay áo chùi chùi vết máu đọng ở khóe miệng của Mục Dịch Nhiên, nói “Dịch Nhiên, em tin chắc mọi người đều sẽ trở lại, tất cả chúng ta đều sẽ vượt qua ải này, tối đa hai tiếng nữa thôi chúng ta có thể rời khỏi đây, lập tức sẽ đi bệnh viện. Phải rồi, có lão Tần mà, lão Tần sắp ra rồi, để cho anh ấy xem anh thế nào, lão Tần rất giỏi, chắc là sẽ biết ấn huyệt vị nào giúp cầm máu đó.”
“Máu ngừng rồi,” Mục Dịch Nhiên tính nghỉ ngơi một lát, nhưng không nhịn được lại lên tiếng giải thích với Kha Tầm “Mới nãy ói ra là máu còn sót lại trong cổ họng.”
“Dịch Nhiên, anh nghỉ ngơi một lát đi, dưỡng sức cho nó khỏe.” Kha Tầm ngồi bệt dưới sàn đá hoa cương lạnh lẽo, dùng chân mình kê làm gối đầu, để Mục Dịch Nhiên có thể thoải mái nằm xuống dưới đất “Đợi ra ngoài, về nhà em sẽ làm món nạm bò hầm mà anh thích ăn nhất, ở nhà còn nhiều táo đỏ lắm, lần trước anh khen món đó ngon còn gì, vừa lúc có thể bổ máu.”
“Ừ…”
“À phải rồi, mới nãy em với chị Sầm ở thế giới kia, cảm giác như Tranh Mưu… Thôi bỏ đi, bỏ đi, mấy việc này chờ sau này hẵng nói.”
Mục Dịch Nhiên khẽ mở mắt “Nói tôi nghe đi, một mình tôi ở nơi này suốt ba tiếng mấy, có chút cô đơn.”
“Ba tiếng mấy? Dịch Nhiên anh trở lại đây lúc nào?” Kha Tầm nghe lời này giật mình sửng sốt.
“Khoảng bảy giờ mấy…” Giọng nói của Mục Dịch Nhiên loáng thoáng như có chút… tủi thân?
Đại lão không hổ là đại lão, một mình một tổ mà chỉ tốn có bảy tiếng đã thoát ra khỏi thế giới phân nhánh.
“Tôi chọn một con đường tắt, bởi vì những đường khác đều cần có hai người mới hoàn thành được,” Mục Dịch Nhiên cảm thấy cả người đều mệt mỏi, nhưng hắn nhìn thấy Kha Tầm liền không kềm được muốn nói chuyện với đối phương “Nên tôi buộc phải chọn dùng sức mạnh chống lại một con Niên Thú… Răng nanh của nó có độc, nên làm cả người tôi cứ đổ máu hoài…”
“Thiệt tình… lãng phí tài năng của người ta muốn chết…”
“Ừa…”
“Ka-ki!! Du ma, đê la!!!” Từ bên ngoài bỗng vang lên một tiếng hô quái dị.
Ngay tiếp theo sau, Kha Tầm lập tức thấy được bóng dáng của Vệ Đông từ góc rẽ đại sảnh lao vào “Đê la bị nàm thao dạ!”
Mục Dịch Nhiên lập tức nhắm mắt nghỉ ngơi.
Kha Tầm “Đông Tử? Mày cùng tổ với ai đó? Đầu lưỡi của mày bị con gì cắn à?”
Phương Phỉ cũng theo sau “Anh ta làm ngỗng mười mấy tiếng, hết biết nói tiếng người rồi.”
“Phế Phế.”
“Ừn kọi kui!” Phương Phỉ nổi đóa, bước tới gần xem vết thương của Mục Dịch Nhiên ra sao “Sao lại bị thế này?”
Mục Dịch Nhiên giơ tay ra dấu: Không có gì, muốn nghỉ ngơi.
Trong đại sảnh đột nhiên truyền đến giọng của La Bộ, lập tức thấy được hắn đang đẩy xe lăn của Nhạc Sầm đi tới, phía sau là Hoa Tế Thu.
“Chúng tôi tìm được nước, còn là nước ấm, có thể cho Mục tiên sinh uống một ít để bổ sung nước.” Trên cái bàn gấp mini của xe lăn Nhạc Sầm đang đặt mấy cái ly đựng nước.
“Nước này uống được không?” Phương Phỉ hỏi
“Uống được yên tâm, tui uống mấy ly rồi, tính ra phải cảm ơn Hoa quán trưởng, là chú ấy tìm ra máy nước đó.” La Bộ nói.
Bỗng nhiên ở ngoài đại sảnh vẳng đến một giọng nói “Có ai không?”
“Là Tần bác sĩ!” La Bộ vội lên tiếng đáp lời “Tụi tui ở bên này nè!”
“Mọi người đâu rồi?” Tần Tứ lại lên tiếng hỏi, sau đó nghe thấy được giọng của Chu Hạo Văn đáp lời —— “Có ai đâu, anh nghe lầm đấy lão Tần.”
Rồi lập tức, từ một hướng khác lại truyền đến giọng của một cô gái “Kha Tầm! Kha Tầm! Mọi người ở bên kia phải không?!”
Thế là mọi người bèn chia nhau đi dẫn mấy thành viên còn lại đến đây.
Cuối cùng chỉ còn lại mỗi Kha Tầm và Mục Dịch Nhiên.
“Uống miếng nước đi, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, tới cả Đông Tử Củ Cải cũng ra luôn rồi, đâu, dựa theo âm thanh thì hình như toàn bộ đều ra hết cả rồi.” Kha Tầm chấm nước lên tay, lau khô vết máu bết trên tóc Mục Dịch Nhiên.
“Em vẫn còn một câu chưa nói thì phải.” Mục Dịch Nhiên mở choàng ánh mắt nhìn Kha Tầm.
Kha Tầm suy nghĩ một chút, thay nét mặt trịnh trọng nói “Dịch Nhiên, năm mới vui vẻ.”
***
Chẳng mấy chốc, toàn bộ mọi người đều lục tục trở lại, ai nấy đều lộ ra nét vui mừng may mắn vì mình vẫn còn sống sót, sau đó lần lượt trao nhau một câu chúc năm mới tràn đầy ý nghĩa.
“Thật tốt quá, mùng một ngày đầu năm, tất cả chúng ta đều sống!” La Bộ bùi ngùi xúc động.
Mọi người ai nấy cũng xúc động, chúc phúc cho nhau.
Tần Tứ kiểm tra vết thương của Mục Dịch Nhiên, cho ra kết luận: Cơ thể của Mục Dịch Nhiên từng bị thương rất nặng, cũng may là không ở lại thế giới đó quá lâu, sau khi rời khỏi thương tích dần dần giảm đi rất nhiều, thế nên mới giữ được tính mạng.
“Anh rể, lỡ mà anh ra trễ cỡ một tiếng là có nguy hiểm đến tính mạng rồi!” La Bộ nói.
“Củ Cải, thế giới của cậu thế nào? Có khó không? Cậu cùng tổ với ai á?” Vệ Đông hỏi.
“Đông ca, sao tự dưng anh không gọi tui ‘Tá Lả’ á, làm tui thấy cứ là lạ sao đó.” La Bộ cười hì hì “Tui may mắn lắm luôn, may là chung tổ với Hoa quán trưởng, nếu không một đứa không biết gì về phong tục vẽ cửu như tui chắc là đã toang ở trỏng lâu lắm rồi!”
Chu Hạo Văn nói “Cũng chưa hẳn đã vậy, nếu như cậu không biết về các kiến thức có liên quan, có lẽ sẽ phải vòng vèo đi nhiều đường một chút, nhưng chắc chắn không phải đường cùng tuyệt đốt.”
“Văn Nhi ca nói đúng á, giống như thế giới của tui vào á, nếu như không biết gì về cái vụ vẽ cửu kia, thì phải có năng lực suy luận cùng tư duy logic cực mạnh, mới có thể tra tìm rõ ràng toàn bộ các vụ án, đúng hông Hoa quán trưởng?” La Bộ nói xong nhìn sang Hoa Tế Thu “Hoa quán trưởng, chú Hoa ei, chú đang nghĩ cái gì đó?”
“Tại sao không thấy Lý Tiểu Xuân trở lại nhỉ?” Hoa Tế Thu cũng là sau khi vui sướng mới chợt nhận ra, chẳng thấy Lý Tiểu Xuân đâu.
“Phải rồi ha,” La Bộ lại quay sang nhìn mọi người “Thiệu tổng nữa! Thiệu tổng cũng không thấy!”
Mọi người lập tức hoảng sợ, rồi lập tức đáy lòng trở nên nặng nề.
“Mới nãy ai bảo đủ người?” Ngô Du hỏi.
“Hình như là… chị này nè.” Cố Thanh Thanh nghía mắt nhìn sang Nhạc Sầm đang ngồi trên xe lăn.
Nhạc Sầm “Thật là đủ người, mới nãy tôi ở chỗ máy uống nước có nhìn thấy hai vị tiên sinh kia, bọn họ đang uống nước, có vẻ như rất khát.”
Mọi người “…”
Lát sau, liền thấy hai người Thiệu Lăng cùng Lý Tiểu Xuân mặt mày tươi roi rói bước tới.
“Bổ sung đầy đủ nước rồi đúng là có khác na… Quạc..” Vệ Đông nói.
Thiệu Lăng: Trên mặt mình có dính gì sao ta? Tại sao mọi người ai cũng nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ như vậy…
Sau khi mọi người tập trung đông đủ, mỗi tổ lần lượt đưa ra mảnh tàn phiến mộc bản mà mình phải trải qua vô càng cực khổ mới tìm ra được.
Tàn phiến có cái hơi cũ, có cái mục nát, có cả một cái bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ.
Kha Tầm khẽ cau mày, chăm chú nhìn mảnh tàn phiến đỏ tươi của Mục Dịch Nhiên, thật sự nhìn không ra chữ khắc ở trên đó.
“Là ‘Năm’.” Mục Dịch Nhiên nhạt giọng nói.
Khi bảy mảnh tàn phiến mộc bản tề tụ bên nhau, một đám tàn phiến hoàn toàn chẳng khớp nhau bỗng chốc dính kề vào nhau, tạo nên một mảnh gỗ vụn, bên trên rõ ràng xuất hiện một cái tên: Tư Niên.
Cái tên ấy, tựa như một dấu chấm tròn được vẽ ra để chấm dứt thế giới rắc rối mà phức tạp này.
Ngay sau đó, khung ảnh quen thuộc xuất hiện trước mặt mọi người.
Đám bọn họ chưa từng bao giờ rời khỏi tranh với tư thái ung dung như vậy, ngoại trừ Mục Dịch Nhiên cần Kha Tầm cõng, những người còn lại thoạt nhìn chẳng khác gì vừa trở về sau khi đi chúc Tết trong ngày mùng một đầu năm.
“Những lần trước mọi người rời khỏi tranh đều an bình thoải mái như vậy sao?” Hoa Tế Thu hỏi.
“Không, bởi vì mỗi lần đều có một vài người bất hạnh ở lại tranh không thể rời khỏi được. Đây là lần đầu tiên, 13 người đi vào, 13 người đi ra, không có tiếc nuối.” Tần Tứ trả lời.
Hoa Tế Thu nghe thế liền trầm mặc, ngước nhìn sảnh triển lãm tranh quen thuộc trước mắt, tựa như những chuyện vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ vụn vặt lộn xộn.
Tần Tứ vươn tay đỡ Mục Dịch Nhiên nằm trên lưng Kha Tầm “Chúng ta đừng chậm trễ nữa, cậu ấy cần vào viện truyền máu ngay lập tức.”
Phương Phỉ cùng Vệ Đông cũng chạy tới giúp đỡ, chợt nghe thấy có một giọng nói vang lên “Xin lỗi, tôi không muốn quấy rầy mọi người, nhưng có một việc nhất định phải được mọi người xác nhận ngay lập tức.”
Người lên tiếng chính là Nhạc Sầm, cô nói tiếp “Dựa theo những lần vào tranh trước đó mà mọi người từng kể, sau khi rời khỏi, trong túi sẽ xuất hiện một tấm vé mời của lần tiếp theo. Nhưng tôi vừa lục tung toàn bộ túi của mình, không thấy cái gì cả.”
Nghe thấy lời này của cô, mọi người không lập tức không hẹn mà cùng lục lọi túi tiền trên người mình, phát hiện quả thật trống rỗng.
Cái trống rỗng ấy tựa như mang lại sự vui sướng đến nghiêng trời lệch đất cho bọn họ. Nhưng sau khi vui sướng đi qua, lại có cảm giác hụt hẫng bàng hoàng đến kinh hãi.
“Không có vé vào cửa, vậy tức là chúng ta không cần… phải vào tranh nữa phải không?” Ngô Du nhỏ giọng hỏi.
Nhưng vấn đề này, không ai có thể trả lời.
“Tôi nghĩ, chúng ta tốt hơn hết nên hiểu rõ ràng về hoa văn trên tướng cốt của ba vị mới gia nhập này trước đã.” Chu Hạo Văn nói
Mọi người nghe xong đều cảm thấy có lý, tuy rằng lần này Tranh Mưu không đưa ra chỉ lệnh tiếp theo cho bọn họ, nhưng trong lòng họ đều hiểu rõ, sự kiện này vẫn chưa chấm dứt hoàn toàn.
Cái loại im bặt không hồi đáp này, thật giống như có thứ gì đó đang được ấp ủ, như để chuẩn bị chuyển sang một cấp bậc cao hơn…
“Tôi đưa Dịch Nhiên đến bệnh viện trước, mọi người trở lại khách sạn đi, có việc gì trở về rồi bàn bạc sau.” Kha Tầm nói xong câu này, lập tức xoay lưng cõng Mục Dịch Nhiên rời đi.
Vệ Đông với Tần Tứ cũng đi theo Kha Tầm đến bệnh viện giúp đỡ.
Vệ Đông không nhịn được, hỏi “Mục đại lão rốt cuộc đã trải qua những gì? Tại sao lại bị thương nặng tới như vậy?”
Tần Tứ cũng rất tò mò về việc này.
Kha Tầm không đáp, lúc ấy Mục Dịch Nhiên kể lại với mình chuyện về Niên Thú, cùng với việc anh ấy không có lựa chọn nào khác ngoài việc dùng sức mạnh đối đầu trực tiếp với nó…
Nhưng Kha Tầm không tin, hành vi cùng lựa chọn này không giống với thói quen của Mục Dịch Nhiên. Hơn nữa, theo như cậu biết, tiến trình vượt ải của những thế giới khác đều là thông qua sưu tầm tìm kiếm, vậy mà thế giới Mục Dịch Nhiên trải qua lại khác người đến thế.
Lời của anh ấy nói với mình, có lẽ là một lời nói dối thiện ý.
Rốt cuộc thì Mục Dịch Nhiên đã trải qua những gì ở thế giới ấy, chẳng ai biết được.
Còn về vì sao hắn lại gạt Kha Tầm, có lẽ không phải không muốn nói, mà là không thể nói ra.
Kha Tầm ngồi canh bên giường bệnh, nhìn gương mặt ngủ say của Mục Dịch Nhiên, chốc lát sau cũng thấy cả người uể oải buồn ngủ, liền cứ thế úp người bên giường bệnh ngủ say.
_________________________
Chú thích
(*) Bảo châu thanh nê : viên trân châu này hình như chỉ tồn tại trong truyền thuyết, có thật hay không chả rõ.
Truyện rằng lúc Võ Tắc Thiên lên ngôi hoàng đế, có một quốc gia Tây Vực đã tiến cống cho Võ Tắc Thiên một viên trân châu thanh nê (thanh nê châu), lớn cỡ ngón cái, màu sắc xanh nhạt, nhìn khá bình thường.
Ban đầu Võ Tắc Thiên cũng không biết viên châu ấy kỳ diệu chỗ nào, ban cho hòa thượng Tây Minh Tự. Sau có một người Hồ Tây Vực đi ngang, ngỏ ý mua lại viên châu này với giá rất lớn, hòa thượng bán. Người Hồ sau khi mua về lập tức khoét chân nhét châu vào. Hòa thượng bẩm báo chuyện này lại với Võ Tắc Thiên, Võ Tắc Thiên lập tức sai người bắt người Hồ trở về hỏi rõ đầu đuôi.
Người Hồ nói rằng ở Tây Vực có một thanh nê bạc (hồ bùn xanh), trong đó có vô số của báu, nhưng nước bùn rất sâu, không thể vớt báu vật lên được. Nhưng chỉ cần ném viên thanh nê châu kia vào hồ, bùn sẽ lập tức biến thành nước trong, lúc ấy có thể vớt được vật báu. Võ Tắc Thiên thế mới biết thanh nê châu quý đến vậy.
Sau đến thời Đường Huyền Tông, Triều Tiên cử sứ giả đến tỏ vẻ muốn mua về thanh nê châu, Đường Huyền Tông đồng ý, Triều Tiên mua được thanh nê châu liền lập tức sai người đi tìm thanh nê bạc. Nghe bảo thuyền tìm bảo gặp phải gió lốc trên biển, cả người lẫn viên châu kia đều không rõ tung tích, kể từ đó không ai biết thanh nê châu ở đâu.
“Thanh Thanh, sao chị cảm giác như chuyện này có gì đó không đúng lắm á..” Ngô Du tuy rằng sợ hãi, nhưng lúc này thứ quan trọng nhất chính là thời gian, hiện đã là 12: 31 rồi —— chỉ còn lại không đến ba mươi phút nữa, nhưng viên trân châu kia…
Trân châu không có vấn đề gì cả, có thể nhét vào túi da bò, nhưng Ngô Du không dám tùy tiện bỏ nó vào, chỉ ướm thử nó ở chỗ miệng túi, lập tức cảm giác được lực hút cực kỳ mãnh liệt của cái túi với viên trân châu.
“Rút dao rạch đùi, châu ra liền tuyệt.” Cố Thanh Thanh bỗng nói.
“Nghĩ ra cái gì hả?”
“Đây là một câu chuyện được kể lại trong 《 Thái Bình Quảng Ký 》, đại khái là ngày xưa có một người tên là Lý Miễn, hắn cũng từng giống như chúng ta hôm nay vậy, cứu giúp một người Ba Tư, mà người Ba Tư nọ cũng dùng dao khoét ra một viên trân châu cho hắn, nhưng Lý Miễn lại không giữ viên trân châu ấy làm của riêng, mà bỏ nó trở lại miệng của người Ba Tư kia.” Cố Thanh Thanh nói.
“Tại sao lại phải làm vậy?”
“Hình như vì đó là truyền thống của người Ba Tư xưa, nghe bảo những thương nhân buôn bán trân châu, đều sẽ giữ lại cho mình một viên trân châu đến cuối đời, mới có thể giúp linh hồn họ yên nghỉ được.”
“…”
“Không chỉ câu chuyện đó thôi, thời xưa còn từng ghi lại rất nhiều việc như vậy, có khoét cổ lấy châu, lại có mổ nách lấy châu, nói chung trong mấy câu chuyện ấy thì người nhân nghĩa đều sẽ trả lại trân châu cho người Ba Tư.”
“Nhưng nếu như vậy chúng ta sẽ… không còn thời gian nữa.”
Cố Thanh Thanh nhìn Ngô Du, Ngô Du cũng nhìn Cố Thanh Thanh.
Hai cô gái cứ thế nhìn nhau có hơn hai phút.
“Được rồi, nếu chúng ta cứ vậy cầm trân châu đi, vậy cái đề này cũng quá đơn giản rồi.” Ngô Du nói.
“Đề này, hẳn là muốn khảo nghiệm chúng ta phải chọn lựa thế nào.” Cố Thanh Thanh lúc này mới nghĩ đến việc quan sát kỹ viên trân châu kia, nếu xét theo mức độ bóng sáng thì rất tầm thường, hình dạng cũng không quá tròn trịa, nhưng lại khiến người ta cảm giác nó không phải một viên trân châu bình thường “Viên này hẳn là bảo châu thanh nê (*) trong truyền thuyết, cực kỳ hiếm gặp.”
“Hiếm không hiếm chả biết, cơ mà có hiếm cũng không mang theo được.” Ngô Du cũng không do dự nữa, cầm lấy trân châu bỏ vào cái miệng đang hơi há ra của người Ba Tư đã chết đi, miệng người chết cũng giống như cái túi da bò, có một sức hút cực kỳ mãnh liệt với viên trân châu, ngay lập tức LIỀN BIẾN MẤT.
“Hay là chúng ta nhét người này vào trong túi cho rồi đi, dù sao viên trân châu đang trong bụng ổng còn gì.” Ngô Du nói.
Cố Thanh Thanh lại đột nhiên hô lên “Ngô Du, chị xem mặt ông ấy kìa!”
Ngô Du quay qua nhìn, nét mặt quỷ dị của người Ba Tư chẳng thấy đâu nữa, thay vào đó là nét an tĩnh tường cùng của những người đã từ biệt cõi đời.
Sự biến hóa của người chết mặc dù là từ xấu thành tốt, nhưng vẫn khiến bọn họ sợ hãi.
Ngay lúc hai người còn do dự có nên nhét di thể của người Ba Tư vào trong túi da bò hay không thì, một con thuyền to lớn chẳng biết từ đâu chui ra đột ngột xuất hiện trước tầm mắt của hai người, cảm giác cứ như vừa mới có một màn chuyển cảnh trong phim vậy.
Trên thuyền toàn bộ đều là người Ba Tư, ai nấy đều quần là áo lụa vàng bạc đầy người, trong đó có một người Ba Tư nhìn giống như thủ lĩnh sai phái mọi người kéo thuyền của bọn họ đi lên.
Chẳng mấy chốc, con thuyền nhỏ của bọn họ đã bị mấy thủy thủ sức lớn như trâu dùng dây thừng kéo lên thuyền lớn.
Cố Thanh Thanh cùng Ngô Du lúc này cũng bó tay không có biện pháp, đành mặc kệ để bọn họ kéo thuyền lên thôi.
Thủ lĩnh Ba Tư cũng không nói gì, lúc này hắn đang dùng cách gì đó kiểm tra di thể của người Ba Tư, hắn dùng tay sờ soạng chỗ ngực người nọ, sau đó khựng lại một lúc, hai hàng lông mày cũng dần giãn ra.
Thủ lĩnh bước tới trước mặt Cố Thanh Thanh cùng Ngô Du, chắp tay hành lễ với hai người họ “Cảm ơn hai cô nương lương thiện, viên trân châu ấy đối với người ngoài mà nói chỉ là tiền bạc tài phú, nhưng đối với người đồng hương đã chết đi của tôi mà nói, đó là linh hồn trở về.”
Cố Thanh Thanh đáp lễ lại với thủ lĩnh.
Ngô Du lén lút quan sát đám người Ba Tư đứng đằng sau bên kia, người nào người nấy mặt mày hung tợn tướng tá to con, lúc này thấy hành động của thủ lĩnh mới thoáng hiện nét mặt hiền lành một chút. Ngô Du không kềm được nghĩ thầm: Nếu mới nãy bọn họ lén giấu viên trân châu đi, không biết sẽ bị thủ lĩnh này xử lý thế nào.
Xem ra lựa chọn lần này của bọn họ là chính xác rồi.
Cũng không biết Cố Thanh Thanh nói gì đó với thủ lĩnh, chỉ thấy hắn sai thuộc hạ mang đén một cái hộp bảo “Hai vị cô nương quả là quân tử, viên trân châu này của ta xin phép được Châu về Hợp Phố.”
Hắn vừa nói vừa mở ra nắp hộp, bên trong hộp cũng là một viên trân châu thanh nê, chỉ là hình dạng tròn trịa hơn, màu sắc cũng sáng bóng hơn.
“Cảm ơn!” Ngô Du thật sự không chờ nổi nữa rồi, hiện tại thời gian của bọn họ còn không tới 10 phút! Cô vươn tay cầm lấy viên trân châu, nhét vào túi da bò.
Lập tức nghe một tiếng nặng trĩu vang lên, túi da bò cứ thế hút vào một viên trân châu.
***
Khi Cố Thanh Thanh cùng Ngô Du tay cầm tàn phiến mộc bản trở lại đại sảnh, phát hiện kiến trúc nơi đây hình như không quá giống lúc ban đầu họ gặp.
“Chị nghĩ nơi đây chắc là từ vô số các sảnh nhỏ hợp lại cùng nhau,” Ngô Du chỉ vào đường hành lang phía trước “Chúng ta sang bên kia xem.”
Lúc này, thời gian trên điện thoại di động vừa vặn nhảy đến con số 13.
Hay nói cách khác, thời hạn 13 giờ đã trôi qua.
13 người nhóm bọn họ, người nào đã về xem như vượt qua, còn nếu chưa về, e là…
Cố Thanh Thanh bước chậm lại “Ngô Du, chị có nghe thấy không, bên kia hình như có tiếng người nói chuyện?”
Ngô Du dỏng tai lắng nghe, nhưng thật sự nghe không rõ lắm, liền lớn tiếng hô lên một câu “Kha Tầm! Kha Tầm! Mọi người ở bên kia phải không?!”
Cố Thanh Thanh “Em nghe cảm giác không giống giọng của Kha Tầm lắm ấy.”
Ngô Du “Thì nói chung gọi đại tên Kha Tầm thôi, không biết sao chứ kêu tên này thấy can đảm hẳn ra!”
Cố Thanh Thanh “…Kha Tầm!! Phải anh bên đó không!?”
***
Kha Tầm hắt xì liên tục ba cái “Tôi đứng trước miếu Bát Lạp hắt xì như vậy, có bị coi như bất kính không?”
Nhạc Sầm cười nói “Thần tiên có bao giờ chấp nhặt với người phàm chúng ta đâu, với cả thần tượng của tám vị này là chúng ta mất bao công sức mới mời trở về được, tôi tin là những vị ấy sẽ ưu tiên phù hộ cho chúng ta.”
Nhạc Sầm nhìn xuống mảnh tàn phiến mộc bản nằm trong lòng bàn tay, bên trên có khắc một phần hoa văn của những hạt lúa.
“Chúng ta vầy xem như nhanh rồi ha, còn tới ba tiếng mấy lận nè.” Kha Tầm bước tới đẩy xe lăn giúp Nhạc Sầm.
Trước mặt hai người hiện ra một vàng hào quang sáng ngời, Kha Tầm cứ thế đẩy Nhạc Sầm rời khỏi thế giới này.
***
Nhưng vừa về tới đại sảnh, cảnh tượng trước mắt lại khiến hai người kinh hãi tột cùng.
Xung quanh rõ ràng vẫn là cảnh tượng quen thuộc, nhưng ở một góc đại sảnh xuất hiện một vũng máu đỏ tươi, trong vũng máu ấy có một người đang ngồi, một người toàn thân dính đầy máu!
Kha Tầm chỉ cảm giác máu như bùng lên khắp não, cũng bất kể mình còn đang đẩy xe lăn giúp Nhạc Sầm, lảo đảo loạng choạng chạy đi, cơ hồ là bủn rủn tay chân nhào tới chỗ người nọ.
Nhạc Sầm đã từng cùng Kha Tầm ở thế giới ‘Miếu Bát Lạp’ trải qua rất nhiều tình huống nguy hiểm khẩn cấp, nhưng lại chưa từng thấy người này lộ ra vẻ bàng hoàng bối rối tới thế.
“Dịch Nhiên.” Giọng của Kha Tầm rất nhẹ, cậu đỡ lấy Mục Dịch Nhiên như đã hôn mê ôm vào lòng.
Mục Dịch Nhiên không phải hoàn toàn hôn mê hẳn, hắn nhìn Kha Tầm kề ngay trước mặt, ngước nhìn từ trên xuống dưới, giống như đang kiểm tra xem Kha Tầm có ‘mạnh khỏe trở về’ hay không.
Kha Tầm điều chỉnh tư thế để Mục Dịch Nhiên dựa vào mình thoải mái một chút “Yên tâm, em không bị làm sao cả, anh ráng chịu đựng một chút nha, để em nghĩ cách tìm bác sĩ.”
“Chỗ này không phải là thế giới thật, sợ là sẽ không tìm ra được phòng cấp cứu ở nơi này.” Nhạc Sầm cũng tự đẩy xe lăn chạy tới “Trước hết thử tìm xem vết thương trí mạng của Mục tiên sinh là ở chỗ nào?”
Kha Tầm lòng dạ đã muốn rối bời bời, lúc nãy vừa mới trở về đây, dẫu cho đã chuẩn bị sẵn tâm lý có thể phải đón nhận việc đồng bạn hi sinh, nhưng cậu thật sự không ngờ, vừa mới trở lại liền nhìn thấy Mục Dịch Nhiên cả người đều là máu.
Mục Dịch Nhiên hơi xua tay, cố gắng hết sức nói “Không có vết thương, chỉ là tôi ở thế giới kia trúng phải một loại độc, độc ấy khiến cho toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể đều đổ máu, đến khi nào cạn khô mới thôi.”
Kha Tầm nghe vậy trái tim như chùng xuống, vươn tay nhẹ nhàng lau đi vết máu dính trên mặt Mục Dịch Nhiên, phát hiện trên mặt đối phương không còn chảy máu nữa, lại cẩn thận kiểm tra những chỗ khác trên người Mục Dịch Nhiên như cánh tay hay chân, cũng không thấy đổ máu.
“Có vẻ như chỉ cần rời khỏi thế giới đó, việc đổ máu sẽ dần dần ngừng lại,” Nhạc Sầm ở bên cạnh cũng cẩn thận quan sát “Ở lại trông chừng cậu ta đi, tôi sang chỗ bục giảng bên kia cầu may xem, biết đâu có cơ quan hay là cách nào đó có thể liên hệ với NPC thầy giáo.”
Kha Tầm khẽ gật đầu, sau đó dồn toàn bộ lực chú ý lên người Mục Dịch Nhiên.
“Kha Tầm,” Giọng của Mục Dịch Nhiên cực kỳ mong manh “Trình độ mất máu của tôi vẫn chưa vượt quá giới hạn, vẫn có thể chịu đựng thêm mấy tiếng nữa.
Lúc này Kha Tầm mới chợt nhận ra “Dịch Nhiên, anh chỉ có một mình sao?”
Mục Dịch Nhiên im lặng ngầm thừa nhận, chỉ là đến hắn cũng không ngờ tới, bản thân lại là người đầu tiên thoát khỏi thế giới ấy.
Kha Tầm sốt ruột lo lắng vô cùng, nhưng không muốn khiến Mục Dịch Nhiên cũng sốt ruột theo mình, muốn tìm gì đó thoải mái một chút trò chuyện với đối phương, để đối phương thả lỏng tâm tình một chút, nhưng nghĩ mãi mà chẳng ra đề tài nào, chỉ có thể một mực ôm lấy Mục Dịch Nhiên, không nói tiếng nào.
Mục Dịch Nhiên thì ngược lại, vẻ mặt hết sức ôn hòa chăm chú nhìn người bạn đời của mình “Kha Tầm, tôi có một câu rất quan trọng muốn nói với em.”
Nghe thế, tâm trạng của Kha Tầm càng trở nên nặng nề hơn, bộ dạng của Mục Dịch Nhiên lúc này thật sự không khác gì đang lưu lại di ngôn.
“Kha Tầm, năm mới vui vẻ.” Mục Dịch Nhiên khẽ cười, ngay sau đó lại ho khan mấy tiếng, trong miệng chợt trào ra máu.
Kha Tầm trong lòng giật thót, dùng tay áo chùi chùi vết máu đọng ở khóe miệng của Mục Dịch Nhiên, nói “Dịch Nhiên, em tin chắc mọi người đều sẽ trở lại, tất cả chúng ta đều sẽ vượt qua ải này, tối đa hai tiếng nữa thôi chúng ta có thể rời khỏi đây, lập tức sẽ đi bệnh viện. Phải rồi, có lão Tần mà, lão Tần sắp ra rồi, để cho anh ấy xem anh thế nào, lão Tần rất giỏi, chắc là sẽ biết ấn huyệt vị nào giúp cầm máu đó.”
“Máu ngừng rồi,” Mục Dịch Nhiên tính nghỉ ngơi một lát, nhưng không nhịn được lại lên tiếng giải thích với Kha Tầm “Mới nãy ói ra là máu còn sót lại trong cổ họng.”
“Dịch Nhiên, anh nghỉ ngơi một lát đi, dưỡng sức cho nó khỏe.” Kha Tầm ngồi bệt dưới sàn đá hoa cương lạnh lẽo, dùng chân mình kê làm gối đầu, để Mục Dịch Nhiên có thể thoải mái nằm xuống dưới đất “Đợi ra ngoài, về nhà em sẽ làm món nạm bò hầm mà anh thích ăn nhất, ở nhà còn nhiều táo đỏ lắm, lần trước anh khen món đó ngon còn gì, vừa lúc có thể bổ máu.”
“Ừ…”
“À phải rồi, mới nãy em với chị Sầm ở thế giới kia, cảm giác như Tranh Mưu… Thôi bỏ đi, bỏ đi, mấy việc này chờ sau này hẵng nói.”
Mục Dịch Nhiên khẽ mở mắt “Nói tôi nghe đi, một mình tôi ở nơi này suốt ba tiếng mấy, có chút cô đơn.”
“Ba tiếng mấy? Dịch Nhiên anh trở lại đây lúc nào?” Kha Tầm nghe lời này giật mình sửng sốt.
“Khoảng bảy giờ mấy…” Giọng nói của Mục Dịch Nhiên loáng thoáng như có chút… tủi thân?
Đại lão không hổ là đại lão, một mình một tổ mà chỉ tốn có bảy tiếng đã thoát ra khỏi thế giới phân nhánh.
“Tôi chọn một con đường tắt, bởi vì những đường khác đều cần có hai người mới hoàn thành được,” Mục Dịch Nhiên cảm thấy cả người đều mệt mỏi, nhưng hắn nhìn thấy Kha Tầm liền không kềm được muốn nói chuyện với đối phương “Nên tôi buộc phải chọn dùng sức mạnh chống lại một con Niên Thú… Răng nanh của nó có độc, nên làm cả người tôi cứ đổ máu hoài…”
“Thiệt tình… lãng phí tài năng của người ta muốn chết…”
“Ừa…”
“Ka-ki!! Du ma, đê la!!!” Từ bên ngoài bỗng vang lên một tiếng hô quái dị.
Ngay tiếp theo sau, Kha Tầm lập tức thấy được bóng dáng của Vệ Đông từ góc rẽ đại sảnh lao vào “Đê la bị nàm thao dạ!”
Mục Dịch Nhiên lập tức nhắm mắt nghỉ ngơi.
Kha Tầm “Đông Tử? Mày cùng tổ với ai đó? Đầu lưỡi của mày bị con gì cắn à?”
Phương Phỉ cũng theo sau “Anh ta làm ngỗng mười mấy tiếng, hết biết nói tiếng người rồi.”
“Phế Phế.”
“Ừn kọi kui!” Phương Phỉ nổi đóa, bước tới gần xem vết thương của Mục Dịch Nhiên ra sao “Sao lại bị thế này?”
Mục Dịch Nhiên giơ tay ra dấu: Không có gì, muốn nghỉ ngơi.
Trong đại sảnh đột nhiên truyền đến giọng của La Bộ, lập tức thấy được hắn đang đẩy xe lăn của Nhạc Sầm đi tới, phía sau là Hoa Tế Thu.
“Chúng tôi tìm được nước, còn là nước ấm, có thể cho Mục tiên sinh uống một ít để bổ sung nước.” Trên cái bàn gấp mini của xe lăn Nhạc Sầm đang đặt mấy cái ly đựng nước.
“Nước này uống được không?” Phương Phỉ hỏi
“Uống được yên tâm, tui uống mấy ly rồi, tính ra phải cảm ơn Hoa quán trưởng, là chú ấy tìm ra máy nước đó.” La Bộ nói.
Bỗng nhiên ở ngoài đại sảnh vẳng đến một giọng nói “Có ai không?”
“Là Tần bác sĩ!” La Bộ vội lên tiếng đáp lời “Tụi tui ở bên này nè!”
“Mọi người đâu rồi?” Tần Tứ lại lên tiếng hỏi, sau đó nghe thấy được giọng của Chu Hạo Văn đáp lời —— “Có ai đâu, anh nghe lầm đấy lão Tần.”
Rồi lập tức, từ một hướng khác lại truyền đến giọng của một cô gái “Kha Tầm! Kha Tầm! Mọi người ở bên kia phải không?!”
Thế là mọi người bèn chia nhau đi dẫn mấy thành viên còn lại đến đây.
Cuối cùng chỉ còn lại mỗi Kha Tầm và Mục Dịch Nhiên.
“Uống miếng nước đi, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, tới cả Đông Tử Củ Cải cũng ra luôn rồi, đâu, dựa theo âm thanh thì hình như toàn bộ đều ra hết cả rồi.” Kha Tầm chấm nước lên tay, lau khô vết máu bết trên tóc Mục Dịch Nhiên.
“Em vẫn còn một câu chưa nói thì phải.” Mục Dịch Nhiên mở choàng ánh mắt nhìn Kha Tầm.
Kha Tầm suy nghĩ một chút, thay nét mặt trịnh trọng nói “Dịch Nhiên, năm mới vui vẻ.”
***
Chẳng mấy chốc, toàn bộ mọi người đều lục tục trở lại, ai nấy đều lộ ra nét vui mừng may mắn vì mình vẫn còn sống sót, sau đó lần lượt trao nhau một câu chúc năm mới tràn đầy ý nghĩa.
“Thật tốt quá, mùng một ngày đầu năm, tất cả chúng ta đều sống!” La Bộ bùi ngùi xúc động.
Mọi người ai nấy cũng xúc động, chúc phúc cho nhau.
Tần Tứ kiểm tra vết thương của Mục Dịch Nhiên, cho ra kết luận: Cơ thể của Mục Dịch Nhiên từng bị thương rất nặng, cũng may là không ở lại thế giới đó quá lâu, sau khi rời khỏi thương tích dần dần giảm đi rất nhiều, thế nên mới giữ được tính mạng.
“Anh rể, lỡ mà anh ra trễ cỡ một tiếng là có nguy hiểm đến tính mạng rồi!” La Bộ nói.
“Củ Cải, thế giới của cậu thế nào? Có khó không? Cậu cùng tổ với ai á?” Vệ Đông hỏi.
“Đông ca, sao tự dưng anh không gọi tui ‘Tá Lả’ á, làm tui thấy cứ là lạ sao đó.” La Bộ cười hì hì “Tui may mắn lắm luôn, may là chung tổ với Hoa quán trưởng, nếu không một đứa không biết gì về phong tục vẽ cửu như tui chắc là đã toang ở trỏng lâu lắm rồi!”
Chu Hạo Văn nói “Cũng chưa hẳn đã vậy, nếu như cậu không biết về các kiến thức có liên quan, có lẽ sẽ phải vòng vèo đi nhiều đường một chút, nhưng chắc chắn không phải đường cùng tuyệt đốt.”
“Văn Nhi ca nói đúng á, giống như thế giới của tui vào á, nếu như không biết gì về cái vụ vẽ cửu kia, thì phải có năng lực suy luận cùng tư duy logic cực mạnh, mới có thể tra tìm rõ ràng toàn bộ các vụ án, đúng hông Hoa quán trưởng?” La Bộ nói xong nhìn sang Hoa Tế Thu “Hoa quán trưởng, chú Hoa ei, chú đang nghĩ cái gì đó?”
“Tại sao không thấy Lý Tiểu Xuân trở lại nhỉ?” Hoa Tế Thu cũng là sau khi vui sướng mới chợt nhận ra, chẳng thấy Lý Tiểu Xuân đâu.
“Phải rồi ha,” La Bộ lại quay sang nhìn mọi người “Thiệu tổng nữa! Thiệu tổng cũng không thấy!”
Mọi người lập tức hoảng sợ, rồi lập tức đáy lòng trở nên nặng nề.
“Mới nãy ai bảo đủ người?” Ngô Du hỏi.
“Hình như là… chị này nè.” Cố Thanh Thanh nghía mắt nhìn sang Nhạc Sầm đang ngồi trên xe lăn.
Nhạc Sầm “Thật là đủ người, mới nãy tôi ở chỗ máy uống nước có nhìn thấy hai vị tiên sinh kia, bọn họ đang uống nước, có vẻ như rất khát.”
Mọi người “…”
Lát sau, liền thấy hai người Thiệu Lăng cùng Lý Tiểu Xuân mặt mày tươi roi rói bước tới.
“Bổ sung đầy đủ nước rồi đúng là có khác na… Quạc..” Vệ Đông nói.
Thiệu Lăng: Trên mặt mình có dính gì sao ta? Tại sao mọi người ai cũng nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ như vậy…
Sau khi mọi người tập trung đông đủ, mỗi tổ lần lượt đưa ra mảnh tàn phiến mộc bản mà mình phải trải qua vô càng cực khổ mới tìm ra được.
Tàn phiến có cái hơi cũ, có cái mục nát, có cả một cái bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ.
Kha Tầm khẽ cau mày, chăm chú nhìn mảnh tàn phiến đỏ tươi của Mục Dịch Nhiên, thật sự nhìn không ra chữ khắc ở trên đó.
“Là ‘Năm’.” Mục Dịch Nhiên nhạt giọng nói.
Khi bảy mảnh tàn phiến mộc bản tề tụ bên nhau, một đám tàn phiến hoàn toàn chẳng khớp nhau bỗng chốc dính kề vào nhau, tạo nên một mảnh gỗ vụn, bên trên rõ ràng xuất hiện một cái tên: Tư Niên.
Cái tên ấy, tựa như một dấu chấm tròn được vẽ ra để chấm dứt thế giới rắc rối mà phức tạp này.
Ngay sau đó, khung ảnh quen thuộc xuất hiện trước mặt mọi người.
Đám bọn họ chưa từng bao giờ rời khỏi tranh với tư thái ung dung như vậy, ngoại trừ Mục Dịch Nhiên cần Kha Tầm cõng, những người còn lại thoạt nhìn chẳng khác gì vừa trở về sau khi đi chúc Tết trong ngày mùng một đầu năm.
“Những lần trước mọi người rời khỏi tranh đều an bình thoải mái như vậy sao?” Hoa Tế Thu hỏi.
“Không, bởi vì mỗi lần đều có một vài người bất hạnh ở lại tranh không thể rời khỏi được. Đây là lần đầu tiên, 13 người đi vào, 13 người đi ra, không có tiếc nuối.” Tần Tứ trả lời.
Hoa Tế Thu nghe thế liền trầm mặc, ngước nhìn sảnh triển lãm tranh quen thuộc trước mắt, tựa như những chuyện vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ vụn vặt lộn xộn.
Tần Tứ vươn tay đỡ Mục Dịch Nhiên nằm trên lưng Kha Tầm “Chúng ta đừng chậm trễ nữa, cậu ấy cần vào viện truyền máu ngay lập tức.”
Phương Phỉ cùng Vệ Đông cũng chạy tới giúp đỡ, chợt nghe thấy có một giọng nói vang lên “Xin lỗi, tôi không muốn quấy rầy mọi người, nhưng có một việc nhất định phải được mọi người xác nhận ngay lập tức.”
Người lên tiếng chính là Nhạc Sầm, cô nói tiếp “Dựa theo những lần vào tranh trước đó mà mọi người từng kể, sau khi rời khỏi, trong túi sẽ xuất hiện một tấm vé mời của lần tiếp theo. Nhưng tôi vừa lục tung toàn bộ túi của mình, không thấy cái gì cả.”
Nghe thấy lời này của cô, mọi người không lập tức không hẹn mà cùng lục lọi túi tiền trên người mình, phát hiện quả thật trống rỗng.
Cái trống rỗng ấy tựa như mang lại sự vui sướng đến nghiêng trời lệch đất cho bọn họ. Nhưng sau khi vui sướng đi qua, lại có cảm giác hụt hẫng bàng hoàng đến kinh hãi.
“Không có vé vào cửa, vậy tức là chúng ta không cần… phải vào tranh nữa phải không?” Ngô Du nhỏ giọng hỏi.
Nhưng vấn đề này, không ai có thể trả lời.
“Tôi nghĩ, chúng ta tốt hơn hết nên hiểu rõ ràng về hoa văn trên tướng cốt của ba vị mới gia nhập này trước đã.” Chu Hạo Văn nói
Mọi người nghe xong đều cảm thấy có lý, tuy rằng lần này Tranh Mưu không đưa ra chỉ lệnh tiếp theo cho bọn họ, nhưng trong lòng họ đều hiểu rõ, sự kiện này vẫn chưa chấm dứt hoàn toàn.
Cái loại im bặt không hồi đáp này, thật giống như có thứ gì đó đang được ấp ủ, như để chuẩn bị chuyển sang một cấp bậc cao hơn…
“Tôi đưa Dịch Nhiên đến bệnh viện trước, mọi người trở lại khách sạn đi, có việc gì trở về rồi bàn bạc sau.” Kha Tầm nói xong câu này, lập tức xoay lưng cõng Mục Dịch Nhiên rời đi.
Vệ Đông với Tần Tứ cũng đi theo Kha Tầm đến bệnh viện giúp đỡ.
Vệ Đông không nhịn được, hỏi “Mục đại lão rốt cuộc đã trải qua những gì? Tại sao lại bị thương nặng tới như vậy?”
Tần Tứ cũng rất tò mò về việc này.
Kha Tầm không đáp, lúc ấy Mục Dịch Nhiên kể lại với mình chuyện về Niên Thú, cùng với việc anh ấy không có lựa chọn nào khác ngoài việc dùng sức mạnh đối đầu trực tiếp với nó…
Nhưng Kha Tầm không tin, hành vi cùng lựa chọn này không giống với thói quen của Mục Dịch Nhiên. Hơn nữa, theo như cậu biết, tiến trình vượt ải của những thế giới khác đều là thông qua sưu tầm tìm kiếm, vậy mà thế giới Mục Dịch Nhiên trải qua lại khác người đến thế.
Lời của anh ấy nói với mình, có lẽ là một lời nói dối thiện ý.
Rốt cuộc thì Mục Dịch Nhiên đã trải qua những gì ở thế giới ấy, chẳng ai biết được.
Còn về vì sao hắn lại gạt Kha Tầm, có lẽ không phải không muốn nói, mà là không thể nói ra.
Kha Tầm ngồi canh bên giường bệnh, nhìn gương mặt ngủ say của Mục Dịch Nhiên, chốc lát sau cũng thấy cả người uể oải buồn ngủ, liền cứ thế úp người bên giường bệnh ngủ say.
_________________________
Chú thích
(*) Bảo châu thanh nê : viên trân châu này hình như chỉ tồn tại trong truyền thuyết, có thật hay không chả rõ.
Truyện rằng lúc Võ Tắc Thiên lên ngôi hoàng đế, có một quốc gia Tây Vực đã tiến cống cho Võ Tắc Thiên một viên trân châu thanh nê (thanh nê châu), lớn cỡ ngón cái, màu sắc xanh nhạt, nhìn khá bình thường.
Ban đầu Võ Tắc Thiên cũng không biết viên châu ấy kỳ diệu chỗ nào, ban cho hòa thượng Tây Minh Tự. Sau có một người Hồ Tây Vực đi ngang, ngỏ ý mua lại viên châu này với giá rất lớn, hòa thượng bán. Người Hồ sau khi mua về lập tức khoét chân nhét châu vào. Hòa thượng bẩm báo chuyện này lại với Võ Tắc Thiên, Võ Tắc Thiên lập tức sai người bắt người Hồ trở về hỏi rõ đầu đuôi.
Người Hồ nói rằng ở Tây Vực có một thanh nê bạc (hồ bùn xanh), trong đó có vô số của báu, nhưng nước bùn rất sâu, không thể vớt báu vật lên được. Nhưng chỉ cần ném viên thanh nê châu kia vào hồ, bùn sẽ lập tức biến thành nước trong, lúc ấy có thể vớt được vật báu. Võ Tắc Thiên thế mới biết thanh nê châu quý đến vậy.
Sau đến thời Đường Huyền Tông, Triều Tiên cử sứ giả đến tỏ vẻ muốn mua về thanh nê châu, Đường Huyền Tông đồng ý, Triều Tiên mua được thanh nê châu liền lập tức sai người đi tìm thanh nê bạc. Nghe bảo thuyền tìm bảo gặp phải gió lốc trên biển, cả người lẫn viên châu kia đều không rõ tung tích, kể từ đó không ai biết thanh nê châu ở đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất