Hỏa Phụng Hoàng

Chương 37: BÃO LÒNG

Trước Sau
Lúc này trời đã gần khuya, Kiếm Phong Chi nằm lăn qua lộn lại trên giường mãi vẫn không thể nào ngủ được. Hắn bỗng dưng nghe thấy có tiếng khóc xa xa, cũng không rõ là tiếng của ai, chỉ là trong đêm thanh vắng đặc biệt vô cùng thê lương.

Ở một nơi chướng khí mịt mờ như thế này có tiếng khóc cũng không có gì lạ lẫm. Chỉ lạ ở chỗ, Huyền Môn cung binh lính canh chừng cẩn mật như vậy, vì cái gì không ai ngăn cản tiếng khóc đó lại chứ? Hay đó chính là của một đại nhân vật ở đây đi?

Kiếm Phong Chi nghĩ nghĩ một chút cũng lười nghĩ nữa, dù gì cũng là chuyện nhà người ta, hắn là khách nhân chỗ này, có tư cách gì mà quản chứ? Huống chi hiện tại trời nóng bức thế này khiến cơ thể hắn lần nữa ngứa ngáy, không thể tập trung suy nghĩ vấn đề gì khác nữa.

Kiếm Phong Chi ngồi dậy lò mò xuống giường rồi đến bàn rót một tách trà uống, nhưng bất cẩn làm đổ nước trà xuống ướt vạt áo mình.

"Ui... ui... mẹ nó..."

Kiếm Phong Chi mắng một câu rồi nhíu nhíu mày. Hôm qua, sau khi rơi xuống hồ xong thì cả ngày hôm nay hắn vẫn chưa tắm gội. Lúc chiều có người hầu chuẩn bị một thùng tắm to cho hắn, nhưng vì nước quá nóng, bản thân Kiếm Phong Chi lại lười nên nằm lên nằm xuống chờ nước nguội rồi nằm đến giờ vẫn chưa chịu ngồi dậy.

Hiện tại thời tiết ở Huyền Môn cung có chút nóng bức khiến hắn cả người trên dưới đều khó chịu. Ở Thiên Hoa sơn quanh năm hầu như đều có tuyết rơi, ở đây ngày nào hắn cũng chảy ra một tầng mồ hôi.

Sẵn người bị ướt nên Kiếm Phong Chi lò mò đến bên thùng tắm rồi từ từ cởi y phục ra, tay vịn thành thùng, cẩn thận bước chân vào ngồi xuống bắt đầu ngâm mình. Nước hiện tại đã nguội lạnh làm hắn cảm thấy vô cùng mát mẻ.

"Ưm..."

Nước chạm vào mấy vết trầy hôm qua ở lưng làm hắn rát đến nghiến răng nghiến lợi, liền phát ra vài tiếng rên trầm thấp.

Kiếm Phong Chi vốc nước lên người, sau đó lần mò quanh mép thùng tắm nửa ngày cũng không tìm thấy chiếc khăn chà lưng đâu, thì bất giác cổ tay bị chặn lại làm hắn giật mình, trợn mắt rụt cổ.

"Ai đó?"

Lòng bàn tay nhanh chóng bị mở ra, người kia viết vào tay hắn một chữ.

"Phong."

Người đến là Ngụy Trình.

"A... là ngươi à? Ngươi sao khi không đến chỗ ta vào giờ này?"

Kiếm Phong Chi gặp lại người quen thì liền cảm thấy vui vẻ. Cả ngày hôm nay hắn chưa từng có cơ hội mở miệng nói chuyện lần nào. Căn phòng hắn ở vô cùng đìu hiu, người hầu mang cơm nước vào rồi cũng nhanh chóng thoái lui, chưa từng để lại cho hắn bất kỳ cơ hội cất lời nào. Ngâm thúc và tiểu Thất đi quá lâu khiến hắn sắp buồn chán đến chết.

"Ta đi ngang nhìn thấy."

Kiếm Phong Chi khẽ giật mình.

"Đi ngang? Cửa không đóng hay sao?"

Ngụy Trình nói dối không chớp mắt.

"Không đóng!"

"Nha..."

Kiếm Phong Chi 'nha' một tiếng rồi im lặng, người hầu ở Huyền Môn cung thật là cẩu thả. Ra ngoài cũng không thèm làm phúc đóng cửa giùm cho hắn. Vậy xem ra từ chiều đến giờ hắn làm gì người bên ngoài đều có thể nhìn thấy được. Không xong rồi, khi nãy hắn còn kéo quần gãi mông. Nghĩ đến chuyện mất mặt như vậy bỗng dưng mặt hắn có chút ửng hồng, khóe môi giật giật.

"Ngươi sao vậy? Khó chịu ở đâu?"

Ngụy Trình thấy sắc mặt hắn từ trắng thành đỏ, từ đỏ chuyển sang đỏ bầm. Kiếm Phong Chi liền lắc đầu mấy cái. Thấy thì dù gì cũng thấy rồi, giờ mất mặt cho ai xem chứ? Mẹ nó!

"Không... không có..."

Ngụy Trình nhìn người trần trụi không cảnh giác ngồi trong thùng tắm. Làn nước mát bao quanh lấy cơ thể không chút mỡ thừa của hắn. Người nay không trắng lắm, cũng không quá đen. Làn da khỏe mạnh, đàn hồi kết hợp với gương mặt ngây ngô kia càng nhìn càng thấy dễ thương. Bỗng dưng ánh mắt Ngụy Trình có chút trầm xuống.

"Ta chà lưng cho ngươi!"

Kiếm Phong Chi hơi gãi gãi đầu một cái nhưng cánh tay liền bị nắm lại. Ngụy Trình không biết vì sao bỗng dưng nắm tay hắn, có lẽ nhớ lại cảnh gội đầu bằng nước trà hôm qua của hắn. Y sợ hắn tiếp tục gãi sẽ không thể ngừng lại được. Ngụy Trình có chút mím môi.

"Ngại quá, phiền ngươi không? Hay để ta tự làm được rồi, ngươi về nghỉ ngơi đi, đêm cũng không còn sớm nữa."

Ngụy Trình khẽ viết vào tay hắn mấy chữ.

"Ta không ngủ được."

"Có phải vì tiếng khóc hay không?"

Phong Chi vừa nói tròng mắt vừa đảo qua đảo lại hệt như sợ ai nghe thấy. Dù hắn bị mù nhưng đôi mắt vẫn vô cùng linh hoạt, nếu không ai nói hẳn cũng khó nhận ra hắn bị mù.

Ngụy Trình đương nhiên không phải vì tiếng khóc ai oán của Bạch Cửu làm cho giật mình, mà y vốn dĩ đến đây từ rất lâu rồi. Cửa phòng đóng kín, y vào bằng lối cửa sổ. Những hành động ấu trĩ của Kiếm Phong Chi từ đầu đến cuối đều bị y nhìn thấy hết.

Vốn dĩ thời hạn ba ngày đã qua, Lục Mạch vẫn chưa nói cho y biết hắn rốt cuộc muốn gì, nhưng Ngụy Trình vẫn ở lại Huyền Môn cung. Bởi lẽ, từ lúc nhìn thấy Kiếm Phong Chi, bỗng dưng y có một cảm giác khó nói thành lời. Không hiểu vì lẽ gì, nhưng cả ngày nay y đều ở trạng thái ngẩn người. Cảm giác muốn đi tìm một người nào đó cũng không còn nữa.

Huống hồ y phát hiện kẻ này lại là huynh đệ đồng môn của mình. Trước đây Ân Sơn Tây Xương có nói y chính là đệ tử của Thiên Hoa sơn.

Không chỉ vậy, đêm qua Kiếm Phong Chi từng nói là do hắn hại y. Nhưng y lại không cho là vậy. Người này vừa gặp y đã biết tâm tư đơn thuần thiện lương, thậm chí ruột gan mình cũng hận không thể mang bày ra trước mắt cho người ta xem, còn người mới quen biết như y nữa. Thân phận mình cũng không thèm giấu diếm. Vậy có thể là đầu sỏ hại mình hay sao chứ?

Kẻ này không có khả năng trù tính kế hoạch hại được người khác nói gì đến y? Ngụy Trình tuy không biết quá khứ mình có vẻ vang gì hay không, nhưng thực lực cùng tư chất của mình y hoàn toàn biết rõ. Nhưng mà, y cũng muốn từ Kiếm Phong Chi khai thác thêm một số thứ về quá khứ của mình.

"Có chút ồn ào nên ta không thể ngủ được."

"Ờ..."

"Ngồi thẳng, ta chà lưng cho ngươi."

Ngụy Trình không chần chừ liền tiến đến sau lưng Kiếm Phong Chi nhúng nước vào khăn rồi bắt đầu cẩn thận lau chùi cho hắn. Càng chà y càng nhíu mày thật chặt. Trên đời này sao lại có kẻ ở dơ như người này chứ?

"A... ư... nhẹ nhẹ một chút!"

Rõ ràng là than đau nhưng qua tiếng rên kia lại thành ra vô cùng ái muội. Ngụy Trình chà đến da lưng Kiếm Phong Chi đỏ ửng một mảng thì y mới hài lòng. Y nhìn nước trong thùng đã chuyển thành màu xám thì mày nhíu chặt đến có thể kẹp chết một con ruồi.

"Đi ra ngoài không?"

Kiếm Phong Chi vẫn không biết mình đang là đối tượng bị xem thường trong lòng Ngụy Trình, ngẩng đầu có chút ngây thơ hỏi lại.

"Hả? Đi đâu?"

"Gần đây có một cái hồ, có thể tắm rửa thoải mái."

Đêm hôm khuya khoắt khi không ra ngoài tắm làm gì chứ? Ngươi cũng quá siêng năng rồi đó huynh đệ. Kiếm Phong Chi giờ chỉ muốn nhanh chóng tắm rửa để lên giường nằm. Hắn nằm trên giường nhiều ngày đã sắp nghiện. Hiện tại vận động liền cảm thấy xương cốt có chút mỏi. Cuộc đời hắn cũng chưa bao giờ tắm lâu đến như vậy huống chi còn là tắm đến hai lần chứ?

Kiếm Phong Chi lập tức kháng nghị.

"Vì sao? Ở đây cũng tốt mà. Ta hiện tại rất thoải mái."

"Nước bẩn hết rồi."

Kiếm Phong Chi không tin nổi liền lắp bắp.

"Cái... cái gì?"

"Nước rất bẩn."

Kiếm Phong Chi mím môi một cái, hắn ở dơ thì hắn có thể chịu, nhưng mà để người khác nhìn thấy thì thật sự mất hết sỉ diện. Kẻ này sao có thể nói thẳng như vậy chứ? Thật giống Ngụy Trình, năm đó y cũng thường xuyên chỉ ra khuyết điểm của hắn, hại hắn nhiều lần thẹn quá hóa giận.

Nhưng mà dù gì người ta cũng hạ mình tắm rửa cho hắn, còn có thể trách hay sao chứ? Kiếm Phong Chi thề lần sau nhất định đổi thành hai ngày tắm một lần, sẽ không để tình huống mất mặt thế này xảy ra nữa.



Dù gì mình cũng là đại đồ đệ của Thiên Hoa sơn, chuyện mất mặt như vậy sẽ bị thiên hạ chê cười, giống năm đó hắn thật thà tham ăn mà bị người ở Ân Sơn đài không ngừng chê cười suốt mấy chục năm, hại hắn sau này đến Ân Sơn đài đều không dám ngẩng đầu.

"...Ờ."

Kiếm Phong Chi gục cái đầu nhỏ xuống rồi trả lời, thậm chí miệng cũng không mở ra, chỉ phát bằng âm mũi.

"Ngươi cũng biết mất mặt hay sao chứ? Chặc... chặc..."

Ngụy Trình lắc đầu mấy cái lấy áo choàng trùm kín Kiếm Phong Chi rồi một tay ôm mông hắn lên làm hắn giãy giãy mấy cái.

"Gì... gì đó? Thả... thả ta xuống!"

Đại nam nhân như hắn lại bị người khác ôm như hài tử như vậy làm sao hắn chịu được chứ? Hắn mù nhưng chân vẫn còn đi được. Hắn không muốn bị người khác khinh thường.

Nhìn thấy sắc mặt Kiếm Phong Chi vô cùng khó coi, Ngụy Trình biết y đã chạm vào điểm mấu chốt của hắn. Nhưng tay vẫn không thả người xuống.

"Ngươi muốn bị người ở Huyền Môn cung phát hiện hay sao?"

"Không muốn!"

"Vậy ngoan ngoãn nghe lời."

"Nhưng mà... huynh đệ, ta là nam nhân đó. Ngươi có thấy nam nhân nào bị ôm kỳ cục vậy hay chưa?"

"Đã thấy!"

"Cái... cái gì?"

Lúc còn ở Ân Sơn đài, Ân Sơn Tây Xương vì không thể đi được cho nên thường xuyên nhờ Ngụy Trình ôm mình đến xe lăn. Nên việc này không có gì lạ lẫm. Bất quá cái kia là vì ân tình, còn với người này chính là tự nguyện. Cũng không hiểu vì sao y lại vì tên ngốc Kiếm Phong Chi mà làm đến trình độ này, có lẽ trước đây bọn họ cũng từng là huynh đệ tình thâm đi?

"Yên tâm, có bị ôm thì ngươi vẫn là nam nhân, đỉnh thiên lập địa."

Nghe câu này Kiếm Phong Chi chân mày có chút dãn ra.

"Vậy huynh đệ, ngươi nhanh một chút. Ta không muốn bị kẻ khác nhìn thấy đâu. Phiền huynh đệ nha!"

Kiếm Phong Chi miệng nói nhưng có chút suy nghĩ. Ngày mai nhất định không để xảy ra chuyện tương tự như thế này được nữa, thật là mất mặt quá đi.

Kiếm Phong Chi lấy tay che mặt mình, Ngụy Trình liền cảm thấy buồn cười. Ngụy Trình nhúng một cái đã thoát ra khỏi Huyền Môn cung mà trời không hay quỷ không biết. Thậm chí kết giới phòng ngự cũng không hề hấng gì với y.

"Huynh đệ, sao lâu đến như vậy? Chúng ta... đi xa lắm hay sao?"

Kiếm Phong Chi vừa hỏi liền cảm thấy áo choàng trên mình bị cởi ra, cả thân vùi xuống làn nước mát rộng lớn.

"A..."

Lòng hồ rất sâu, hắn bước hụt bị chìm xuống liền được cánh tay vững chãi ôm lấy. Ngụy Trình không biết từ lúc nào cũng đã cởi sạch y phục trên người vứt lên bờ, hai người lúc này thân thể bên dưới mặt nước trần trụi quấn chặt vào nhau.

Kiếm Phong Chi thật ra cũng không để ý lắm. Bình thường ở Thiên Hoa sơn có đôi khi một đám nam nhân tắm giặt cùng nhau, sớm thân thể gì đó hắn cũng nhìn thấy hết. Lúc hai mươi mấy tuổi bọn họ còn chà lưng cho nhau, nam nhân thô lỗ, đều là người luyện võ, những tiểu tiết như vậy hắn chưa từng để ý đến.

Hắn cười hề hề lấy lòng Ngụy Trình.

"Huynh đệ, ngươi có thể đặt ta ở chỗ cạn hơn một chút không? Ta không thể tắm nếu không đứng được."

Ngụy Trình không ý kiến liền ôm eo hắn bơi đến chỗ nước cạn. Kiếm Phong Chi chân chạm đất thì lập tức tách ra, khẽ tằng hắng mấy cái rồi xoay người đi ra sức kỳ cọ. Mái tóc đen dài của hắn trôi theo dòng nước mềm mại như tảo ve vãn quanh eo Ngụy Trình, khiến y mắt có chút trầm xuống. Liền tùy tiện nắm lấy tóc hắn trong nước khẽ vuốt nhẹ.

"Huynh đệ... ngươi... ở Huyền Môn cung có gặp Ngụy Trình hay không?"

Nghe đến điểm mấu chốt, Ngụy Trình liền nhướng mày một cái.

"Ta có nhìn thấy."

"Nha..."

Kiếm Phong Chi nói một tiếng rồi yên lặng, thật lâu sau hắn có chút không tự nhiên hỏi.

"Hắn... hắn hiện tại thế nào rồi?"

"Ngươi muốn hỏi về thứ gì?"

"Tỷ như... tỷ như hắn có khỏe không?"

"Hắn đương nhiên khỏe!"

"À..."

Kiếm Phong Chi hơi rũ mắt, khóe môi cong lên thành một nụ cười bất đắc dĩ.

"Vậy thì tốt rồi..."

"Ngươi lo lắng cho hắn sao?"

"Ta? Đương nhiên rồi, hắn là lục sư đệ của ta mà."

Ngụy Trình âm thầm quan sát nét mặt hắn.

"Bình thường hai người thân thiết lắm sao?"

Kiếm Phong Chi liền bật cười ha hả một tiếng.

"Vậy thì không có!"

Hắn và y cũng không phải gần gũi như bọn Lục Niên tiểu Thất, cho nên hai từ thân thiết dùng chỗ này có chút không được phù hợp.

Bình thường Ngụy Trình hay mắng hắn ngu, còn không ít lần khinh thường hắn, cho nên càng không thể thân thiết. Chỉ là những chuyện sau khi hắn ngất đi thì đã nằm ngoài hiểu biết của hắn. Hắn cũng không hiểu tại sao y lại hy sinh nhiều vì mình như vậy. Cả đêm hôm qua hắn đều suy nghĩ rất nhiều về chuyện này.

Ngụy Trình nghe nói vậy thì hơi nhướng mày.

"Lục sư đệ là một người rất tài giỏi, còn là đệ tử xuất sắc nhất của sư phụ. Ta có tu luyện cả đời cũng không bằng hắn... Hiện tại ta còn không nhìn thấy gì..."

Kiếm Phong Chi nói xong thì khẽ rũ mắt, môi nở ra một nụ cười có chút bi ai. Không hiểu sao nhìn thấy nụ cười này Ngụy Trình liền cảm thấy khó chịu. Y không muốn nhìn thấy vẻ mặt như vậy của Kiếm Phong Chi, nhưng nói vì sao thì y nhất thời không thể trả lời được.

***

Lúc này, Hứa Tư Hàn cùng Ngâm Tuyết cũng vừa về đến Huyền Môn cung. Ra đón hắn có đám thủ hạ của Lục Mạch nhưng lại không có y. Tư Hàn vậy càng thêm hài lòng, nếu Lục Mạch ở đây chỉ sợ y sẽ phát hiện ra thuật ẩn thân của Nhiếp Viễn. Nếu nhìn thấy Hoàng Thiên Ngạo, e là Huyền Môn cung sẽ xảy ra một trận sóng gió.

"Ma tôn!"

Người của Huyền Môn cung nhìn thấy hắn thì cúi đầu hô to.

"Được rồi, cũng không còn sớm. Các người nghỉ ngơi đi."

"Ma tôn, thuộc hạ bảo người chuẩn bị đồ ăn khuya và rượu cho ngài tẩy trần."

"Không cần. Ta hơi mệt, sáng mai rồi nói tiếp."

Dứt lời, Tư Hàn cùng Ngâm Tuyết trở về phòng. Sau khi chia tay Ngâm Tuyết, Tư Hàn liền bước vào trong, Nhiếp Viễn lúc này cũng hiện thân liền đặt Hoàng Thiên Ngạo xuống giường. Lục Niên đứng bên cạnh đỡ y nằm xống.

"Chỗ này..."



Nhiếp Viễn khàn giọng nhìn xung quanh một chút.

"Lão an tâm, chỗ này nếu không được ta cho phép thì ai cũng không được vào."

"Chặc chặc... Thật là hống hách!"

Nhiếp Viễn nhìn hắn đầy chán ghét. Hắn liền hếch mặt lên có chút tự hào về địa vị của mình lúc này. Y không thèm để ý hắn nữa mà nheo mắt.

"Nhưng nếu có kẻ thực sự muốn vào, chỉ e cản không nổi."

"Lão muốn nói Lục Mạch sao?"

"Kẻ đó tâm tư không hề đơn giản."

Tư Hàn suy nghĩ một hồi, lập tức mở ra một kết giới bao quanh giường ngủ. Chiếc giường này là mấy ngày trước hắn đã chuẩn bị, để nếu Phong Chi có chạy qua chỗ này có thể cùng hắn nằm ngủ như thời còn ở Thiên Hoa sơn. Chỗ ghế của ma tôn không thuận tiện lắm, nếu có khách đến càng không thích hợp.

"Rồng ngủ gật nằm ở đó dù có là cao nhân phương nào cũng sẽ không thể phát hiện ra."

"Còn ta và Lục Niên?"

"Hai người? Hai người đêm nay tạm thời đến chỗ Ngâm thúc và đại sư huynh đi. Vài ngày nữa lão tử sẽ thu xếp kỹ lưỡng."

"Ừm..."

Bọn họ sau đó được Tư Hàn chỉ cho hướng phòng Ngâm Tuyết rồi nhanh chóng rời đi.

Lúc này, Tư Hàn liền ngồi xuống giường nhìn chằm chằm gương mặt chìm vào giấc ngủ say của Hoàng Thiên Ngạo. Hắn từ từ cúi đầu chạm tay vào gò má y khẽ vuốt ve. Ánh mắt có biết bao nhiêu là si tình. Nếu như Hoàng Thiên Ngạo nhìn thấy tình cảnh này, nhất định sẽ ôm hắn vào chứ?

"Ta mang người về đây rồi, sau này đừng hòng lấy ả công chúa đó. Nếu ả dám đến đây nửa bước, ta nhất định giết ả!"

Hắn nói xong thì cũng ngã nằm lên ngực y, lắng nghe từng nhịp tim mãnh liệt đập trong lồng ngực Hoàng Thiên Ngạo.

"Khi nhìn thấy người ngất ở vườn đào ta đã chịu không nổi, chỗ này của ta suýt nữa đã nổ tung, người có biết hay không?"

Hắn nói một câu rồi ngừng lại, bất giác trong giọng có chút chán nản.

"Người mà biết cái gì, một chút người cũng đều không biết. Sư phụ đúng là quá già rồi!"

Hắn thủ thỉ bên cạnh y, nắm lấy bàn tay y chạm lên ngực mình.

"Ta đã quyết định rồi, nếu người không chịu lấy ta thì ta sẽ lấy người. Đây không phải là Thiên Hoa sơn nữa mà là địa bàn của ta. Người sẽ không có quyền quản ta nữa... mau mau tỉnh dậy, ta còn rất nhiều chuyện muốn nói cùng người, còn rất nhiều thứ phải hỏi người... người đã làm ta đau rất nhiều, có biết không?"

Tư Hàn vừa nói vừa vùi vùi đầu trên ngực y, bàn tay vòng qua ôm lấy vai y nỉ non.

Lúc này, Hoàng Thiên Ngạo đang ở trong mộng cảnh. Y nhìn thấy mình đang đi trong một nơi rất lạnh lẽo, khắp mặt đất đều phủ đầy bởi băng tuyết. Gió không ngừng gào thét trên đỉnh đầu. Y không lạnh nhưng cảm thấy lòng mình đặc biệt tịch mịch cô liêu.

Bất giác, Hoàng Thiên Ngạo nhìn thấy một đứa trẻ bọc trong chiếc chăn màu vàng nằm trơ trọi trên mặt đất, nghe thấy tiếng khóc oa oa của nó. Y chầm chậm bước dài đến, từ trên cao nhìn xuống đứa trẻ. Nó thấy y liền ngừng khóc, giương đôi mắt đen lay láy nhìn y, miệng phát ra những tiếng 'nha nha' nho nhỏ.

"Tiểu Thất?"

Ở đuôi mắt của đứa trẻ chính là ấn ký hình cánh phượng hoàng đỏ rực ẩn ẩn hiện hiện. Y liền cúi người bế nó lên.

"Tiểu Thất..."

Sau đó nó cũng nhìn y mỉm cười một cái, y hơi nhếch môi lên nhìn nó. Sau đó bế nó từ từ đi trong tuyết lạnh.

Bỗng nhiên một tiếng 'Roak Roak' chói tai vang lên, Hoàng Thiên Ngạo vừa nhắm mắt lại một chút, khi mở mắt ra đứa trẻ trên tay đã biến mất.

"TIỂU THẤT!"

Y gọi lớn rồi xoay người nhìn xung quanh, trong gió tuyết cũng chỉ có một mình y đứng đó. Dường như đứa trẻ kia cũng chưa từng xuất hiện. Hoàng Thiên Ngạo bỗng nhiên rũ mắt, thất thần hồi lâu.

"Đại yêu quái, ngươi gọi ta sao?"

Hoàng Thiên Ngạo quay người lại thì nhìn thấy tiểu Thất năm ba tuổi, răng nanh còn hai chiếc sắc nhọn vô cùng hung dữ đang ôm lấy đuôi y cắn cắn gặm gặm.

Hoàng Thiên Ngạo liền khom người bế nó lên, nhưng không giống như lúc nhỏ bẻ gãy răng nó mà giương đôi mắt lạnh lẽo nhìn nó. Đứa trẻ cũng nhìn chằm chằm y rồi mím môi gào lên.

"Ngâm thúc, người xấu, người xấu!"

Hoàng Thiên Ngạo bỗng dưng nhìn thấy khung cảnh xung quanh nghịch chuyển, thoáng một cái y đang đứng ở căn phòng của mình tại Thiên Hoa sơn. Ngâm Tuyết bế tiểu yêu quái trên tay mình từ từ rời khỏi phòng y.

"Tiểu Thất!"

Y gọi một tiếng nhưng Ngâm Tuyết không ngừng lại, bóng hình hai người họ nhanh chóng khuất dạng sau cửa phòng.

Khung cảnh lại dịch chuyển lần nữa. Lúc này, Hoàng Thiên Ngạo nhìn thấy mình đang ở rừng đào tám dặm, nơi hẹn hò lần đầu tiên của hai người bọn họ. Lòng hồ xanh biếc, những cánh hoa đào hồng hồng trắng thành luồng bay trong gió, đảo mình mấy nhịp rồi rơi xuống mặt hồ tạo thành những gợn sóng nhỏ lăn tăn.

"Người đến rồi sao?"

Bỗng nhiên Hoàng Thiên Ngạo nghe thấy tiếng nói của Hứa Tư Hàn, y quay đầu lại nhìn thì thấy hắn đang dùng ánh mắt thương tâm nhìn mình. Trên gò má vương vấn hai hàng lệ.

"Sư phụ vì sao phụ ta?"

Hoàng Thiên Ngạo nhíu mày không trả lời, y thật muốn đến ôm đứa trẻ này vào lòng để nói rằng mình đã nhớ nó đến thế nào. Nhưng mà khi y tiến đến thì Hứa Tư Hàn lùi lại mấy bước. Hoàng Thiên Ngạo thất thần một lúc, lát sau y mới khàn giọng nói một câu.

"Tiểu Thất... ta xin lỗi, xin lỗi vì đã làm ngươi đau lòng."

Hứa Tư Hàn trước mắt bỗng cười khổ.

"Ta không hận sư phụ, chỉ là từ nay về sau ta sẽ không thể gặp sư phụ nữa."

"Ngươi đi đâu?"

"Đi đến chỗ nào để không còn nhìn thấy người nữa. Mỗi lần nhìn thấy người ta đều cảm thấy đau khổ!"

Dứt lời, Tư Hàn xoay người bỏ đi. Hoàng Thiên Ngạo đuổi theo nhưng không nhìn thấy người trong lòng mình đâu nữa.

"TIỂU THẤT..."

Lúc này rừng đào tan biến, hoa cỏ lần lượt vỡ ra theo gió bay đi trước mắt Hoàng Thiên Ngạo. Lần nữa y nhận ra mình vẫn đứng tại chỗ cũ, xung quanh chỉ có gió tuyết không ngừng gào thét.

"Sư phụ... sư phụ..."

Tư Hàn nhìn thấy Hoàng Thiên Ngạo nằm trên giường nhíu nhíu mày không yên thì hắn biết y đang khó chịu, liền gấp gáp gọi mấy tiếng rồi lập tức dựng y ngồi dậy, sau đó vận công truyền vào cho y một luồng hỏa khí. Thật lâu sau nhìn thấy chân mày y dãn ra thì hắn cũng thu công rồi ôm lấy y ngã xuống giường, mệt mỏi từ từ chìm vào giấc ngủ.

***

Ngâm Tuyết ở Huyền Môn cung được chuẩn bị cho căn phòng sát vách Kiếm Phong Chi, y vừa trở về thì không đến phòng mình mà đẩy cửa vào phòng hắn.

"Phong Chi!"

Bên trong vắng lặng như tờ, trên giường cũng không có ai. Ngâm Tuyết nhíu mày thành hàng, lòng dâng lên bất an. Kiếm Phong Chi bị mù, hắn không thể nửa đêm chạy loạn ra ngoài.

Đang định xoay đi tìm người thì bỗng dưng một luồng gió từ bên ngoài thổi vào làm bật tung cửa sổ, một bóng đen bay vào phòng, Ngụy Trình ôm Kiếm Phong Chi nhìn thấy Ngâm Tuyết, Ngâm Tuyết giật mình một cái trợn trừng mắt.

-------HẾT CHƯƠNG-------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau