Hỏa Phụng Hoàng

Chương 47: TRƯỚC KHI CHIA LY

Trước Sau
Hứa Tư Hàn vừa nói vừa vươn tay ôm lấy eo người kia không ngừng cọ cọ, giọng có chút giận giỗi, có chút nỉ non. Hoàng Thiên Ngạo nghe thấy chỉ nén xuống tiếng thở dài, vòng tay ôm mông hắn bế lên.

Tư Hàn thật thích cách yêu thương của người này, đôi tay mạnh mẽ cường hãn này chính là thứ hắn vô cùng yêu thích. Hắn ôm lấy cổ y, khẽ cắn cắn mấy cái liền để lại vài dấu răng.

Hoàng Thiên Ngạo ôm Tư Hàn đến ghế rồi ngồi xuống. Hắn ngồi trên đùi y, hai chân khẽ đung đưa trong không khí, toàn thân như không xương mềm nhũn tựa trên ngực y.

Hoàng Thiên Ngạo áp lòng bàn tay to lớn của mình lên gò má phúng phính của hắn miết nhẹ nhưng thật lâu cũng không nói gì. Thời khắc này y chỉ muốn ôm hắn thật chặt, cảm nhận thịt da cùng hơi thở cận kề mà thôi.

Thời gian phút chốc như quay về những tháng năm khi Hứa Tư Hàn lần đầu đến Thiên Hoa sơn. Lúc đó mỗi ngày y đều ôm hắn trên tay, rất thích véo gò má mềm mại phấn nộn của hắn. Khi đó răng hắn sắc bén, còn thích cắn người, vài lần cắn y đến đau.

Sau này khi hắn đã trưởng thanh, nhưng những lần hai người ở cạnh nhau hắn đều tùy ý cắn vào tay, vào vai, vào cổ y. Thỉnh thoảng còn trèo lên cắn cả sừng rồng. Dường như đứa trẻ này rất thích cắn đi?

Thời gian phải chăng đã trôi qua quá nhanh? Chớp mắt một cái vạn vật đều thay đổi, ngay cả tính tình cùng tình cảm của một người cũng như vậy.

Hoàng Thiên Ngạo nhớ mình trong ngàn năm đó đều không để ý đến mỗi ngày trôi qua như thế nào, y chỉ biết xuân đến hoa nở, đông về tuyết rơi, thu có lá vàng, hạ nắng chói chang. Những năm về sau này y không khỏe, nên Thiên Hoa sơn hầu như lúc nào cũng chìm trong màu trắng xóa của tuyết. Lúc đó y còn nghe bọn Phong Chi nói muốn nhìn thấy hoa đào.

Những ngày tháng y ngủ vùi trong hang động lớn, hoặc nằm trên giường nhắm nghiền mắt lại lắng nghe âm thanh của gió. Ngày tháng trôi qua không chút ý nghĩa gì.

Nhưng từ khi Hứa Tư Hàn đến Thiên Hoa sơn, giống như mang cả mặt trời chói chang đến. Ban đầu, Hoàng Thiên Ngạo cảm thấy đứa nhỏ này thật phiền phức, đôi lúc quá ồn ào, rất nhiều lần còn muốn đánh vào cái mông nhỏ của hắn, bắt hắn trả lại yên tĩnh vốn có cho Thiên Hoa sơn của nhiều năm trước.

Nhưng đứa trẻ ngày một lớn, càng lúc càng trở nên ồn ào hơn. Hắn không những gây chuyện thị phi mà còn tự chuốc lấy phiền phức về mình. Hại y không thể khoanh tay đứng nhìn.

Rồi cũng có những ngày đứa trẻ buồn bã, Thiên Hoa sơn liền trở nên vắng lặng khác thường. Những ngày đó y đều biết hắn xảy ra chuyện. Có lẽ ban đầu chỉ là sự chiếu cố dành cho thuốc giải của mình, dần dần từ lúc nào hắn đã trở thành ánh nắng mặt trời len lỏi vào cuộc đời của y, làm tan chảy băng tuyết ngàn năm trong lòng y.

Từ ngày Tư Hàn đến, trái tim Hoàng Thiên Ngạo như có mùa xuân nở rộ, từng mạch nước ngầm mát mẻ nhè nhẹ len vào. Cho đến khi hắn trở thành một thứ gì đó không thể thiếu trong lòng y, thì Hoàng Thiên Ngạo đã biết, hắn chính là định mệnh của đời mình.

Đôi lúc Hoàng Thiên Ngạo tự hỏi, nếu như mình không phải đối mặt cùng thiên kiếp, phải chăng đang trải qua những ngày tháng vô cùng vui vẻ bên Hứa Tư Hàn hay không? Nếu không trải qua thiên kiếp thì y thừa sức bảo hộ hắn dưới đôi tay của mình, Hỏa phụng hoàng gì đó cũng sẽ không bị chúng sinh ghét bỏ.

Nhưng mà nếu không có thiên kiếp, thì Ngâm Tuyết cũng không mang Hỏa phụng hoàng về. Hắn vẫn tồn tại đâu đó ngoài kia, vẫn ồn ào náo nhiệt. Còn y thì tịch mịch trải qua những ngày tháng vô vị của Thiên Hoa sơn.

Có lẽ chính là duyên, nhưng để giữ lại nhân duyên này, bọn họ phải trải qua rất nhiều thử thách.

Hoàng Thiên Ngạo thất thần một lúc, từ lúc nào đáy mắt đã nhàn nhạt nước. Y ôm siết thân thể non mềm nóng ấm này chặt vào khiến Tư Hàn có chút giật mình. Từ trước đến nay đây là lần đầu tiên Hoàng Thiên Ngạo ôm mình chặt như vậy. Eo hắn có chút đau nhưng hắn vẫn yên lặng tùy ý để mặc người này ôm.

Hắn nghĩ y yêu mình nhiều một chút thì hắn càng mãn nguyện. Bất quá hắn đã không biết rằng, Hoàng Thiên Ngạo hiện tại làm như vậy chỉ vì y sợ mất hắn. Y sợ đây chính là lần cuối cùng thân mật bên nhau giữa hai người.

Sau ngày hôm nay biết đâu sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Y có thể sẽ đóng băng vĩnh viễn bản thân mình, lúc hắn trở về nhìn thấy không biết sẽ ra sao.

Hoàng Thiên Ngạo từ trước đến nay chưa từng sợ chết. Sống chết chính là lẽ tự nhiên, tự nhiên sinh ra rồi tự nhiên chết đi. Y sống ngàn năm trên cõi đời này chẳng qua là để duy trì thế cuộc, cân bằng sức mạnh tam giới.

Nhưng hiện tại y lại khao khát được sống, mong muốn được sống để mãi bên cạnh, mỗi ngày được nhìn thấy tiểu phụng hoàng ồn ào náo nhiệt này. Nếu như y chết đi, đứa trẻ này sẽ làm sao? Hắn sẽ khóc chứ? Sẽ càn quấy chứ? Sau này những lúc không còn y bên cạnh hắn sẽ làm nũng cùng ai? Những lúc hắn tức giận sẽ muốn cắn ai?

Hoàng Thiên Ngạo không biết. Cảm giác này y chưa từng trải qua, bất quá y vô cùng khó chịu. Khó chịu vì không nỡ để hắn cô độc một mình trên đời này, nhưng càng khó chịu hơn khi nghĩ đến có một người khác thay y ôm hắn.

"Tiểu Thất!"

Hoàng Thiên Ngạo khàn giọng gọi một tiếng. Tư Hàn đang vùi đầu trong lồng ngực y liền ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt đen lay láy không chút vẩn đục của hắn khiến y yêu thương vô hạn.

"Hứa với ta, nơi này của ngươi suốt đời suốt kiếp chỉ thuộc về ta, được chứ?"

Y vừa nói vừa chỉ tay vào lồng ngực Tư Hàn, hắn khẽ chớp mắt mấy cái nhìn y. Có lẽ đây là lần đầu tiên y trước mặt hắn nói ra những lời lẽ này. Từ trước đến nay chỉ có mình hắn thường hay nói như vậy, nay mặt trời mọc ở đằng Tây rồi hay sao chứ?

Nhưng mà trong trái tim hắn không có y thì có thể có ai nữa chứ? Tư Hàn liền nắm lấy bàn tay Hoàng Thiên Ngạo áp lên lồng ngực mình, nơi đó có trái tim hắn đập vô cùng mãnh liệt.

"Đời này kiếp này, đời sau kiếp sau và tất cả những đời sau nữa, không chỉ riêng trái tim, mà thân thể ta cũng là của riêng một mình sư phụ!"

Hắn vừa nói vừa mỉm cười, trong đáy mắt trong suốt ngập tràn hình bóng của y. Hoàng Thiên Ngạo bỗng nhiên nhìn sâu vào mắt Tư Hàn, rồi tiến đến hôn một cái xuống mí mắt hắn.

"Sư phụ..."

Hoàng Thiên Ngạo sờ sờ mi tâm hắn khẽ vuốt ve.

"Ngươi thật đẹp, tiểu Thất, ta đã từng nói hay chưa?"

Tư Hàn liền bĩu bĩu môi.

"Sư phụ nói nữa đi. Sư phụ chưa từng nói, ta rất muốn nghe!"

"..."

"Ta có đẹp hơn tiểu công chúa hay không?"

Có lẽ Hứa Tư Hàn hắn bản tính trời sinh chiếm hữu, cho nên những thứ gì của hắn, đặc biệt là người hắn yêu thì hắn càng trở nên cố chấp.

Tiểu muội muội Vũ Yên Chi của hắn từng qua lại không rõ với Hoàng Thiên Ngạo, hắn nhìn thấy một lần liền giữ mãi trong lòng. Có lẽ trong những lúc hai người tình nồng ý mật hắn vẫn chưa từng quên khoảnh khắc nhìn thấy y bước vào ở nửa buổi trong phòng của Vũ Yên Chi.

Nhưng mà hiện tại vì hai người đang ngọt ngào bên nhau, hắn không muốn nhắc chuyện xưa để cho không khí trở nên ngột ngạt. Trong mối quan hệ này hắn cảm thấy mình là người yêu nhiều hơn, cho nên trong lòng luôn có một sự tự ti nào đó.

Hoàng Thiên Ngạo vì câu hỏi này của hắn mà sớm cảm thấy có chút buồn cười. Y chưa từng nhìn kỹ gương mặt Vũ Yên Chi lần nào, cho nên dung mạo nàng ra sao y cũng không biết.

"Ngươi không cần so sánh với các nàng, vì trong lòng ta ngươi là người đẹp nhất!"

Vui sướng cùng ngọt ngào phút chốc tràn ngập trong đáy mắt Tư Hàn. Hắn liền rướn người hôn lên môi Hoàng Thiên Ngạo một cái rồi rời ra.

"Sư phụ, miệng người thật ngọt. Nhưng sau này không được nói cùng người khác. Ta sẽ không vui!"

Hoàng Thiên Ngạo hơi nhếch môi lên cười, nhìn hắn.

"Được!"

Dứt lời, y liền cúi đầu hôn xuống môi hắn. Hai đầu lưỡi dây dưa trằn trọc chơi đùa, quyến luyến trao đổi hơi thở qua lại.



"Tiểu Thất, cả đời này ta cũng chỉ yêu một mình ngươi. Sau này nếu ta vẫn còn trên cõi đời này, nhất định sẽ không buông tay, cùng ngươi trải qua khoái lạc hồng trần, thiên trường địa cửu. Còn nếu như ta không may chết đi, thì thứ tình cảm này mãi mãi cũng sẽ vùi chôn cùng với thân xác ta. Tiểu Thất, nguyện như cây liền cành, như chim liền cánh, một đời không phân ly!"

***

Buổi sáng hôm đó, khi Bạch Cửu tỉnh dậy thì nhìn thấy mình đang nằm trên giường.

"Con ơi, con ơi..."

Hắn hốt hoảng nhìn xuống bụng mình liền thấy một bàn tay đang nắm lấy tay mình đặt trên bụng. Dường như cả đêm chính là ngủ với tư thế này. Hắn cảm thấy sinh linh trong bụng đang đạp nhẹ vào bụng mình thì liền mừng rỡ. Con của hắn còn chưa có chết. Nhưng chưa kịp mừng lâu thì hắn bàng hoàng nhận ra mình đang nằm trong lồng ngực của Lục Mạch, cứ như vậy mà trải qua một đêm.

"Dậy rồi sao?"

Lục Mạch từ lúc Bạch Cửu động đậy thì liền biết, bất quá muốn quan sát nét mặt của người kia thêm một lúc mà thôi.

Lúc trước Bạch Cửu còn hồ đồ khuất phục dưới thân của Lục Mạch bởi ban đầu hắn hy sinh cho Ân Sơn Tây Xương, còn sau đó chính là sợ Lục Mạch. Nhưng hiện tại trong lòng của hắn chỉ có một mình Lục Thiên Minh, trong bụng còn đang mang theo hài tử của y, hiện tại dù có ép bản thân chiều ý theo Lục Mạch cũng không thể.

Nhận thấy Bạch Cửu thân thể khẽ run thì Lục Mạch ôm ghì lấy hắn, khiến hắn càng lúc càng run dữ dội hơn.

"A Cửu."

Y gọi hắn là A Cửu khiến hắn nghe xong thoáng giật mình ngẩng đầu trợn mắt nhìn y. Bình thường cũng chỉ có mẫu thân và Lục Thiên Minh gọi, vì cái gì Lục Mạch biết mà gọi hắn chứ? Trước đây Lục Mạch gọi hắn là Bạch Cửu hoặc tiểu Cửu, cũng chưa từng gọi là a Cửu.

"Ngươi ngoan một chút thì ta sẽ không đụng vào hài tử của ngươi."

Bạch Cửu không nói gì, chỉ rũ mắt. Hắn điên rồi mới nghĩ kẻ này và Lục Thiên Minh giống nhau. Lục Thiên Minh là người dịu dàng tốt bụng chứ không như kẻ tàn nhẫn này, mở miệng ra chỉ toàn nói lời dọa người.

"Chủ nhân, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong."

Lục Mạch nghe thì tằng hắng mấy cái.

"Mang nước rửa mặt vào đây!"

"Dạ!"

Rất nhanh người hầu đã mang một chậu nước ấm cùng khăn sạch vào. Lục Mạch ngồi dậy, Bạch Cửu cũng ngồi dậy ngơ ngác nhìn vào chậu nước nhưng không nói gì. Nơi này từng là căn nhà của hắn cùng Kiều Nương, là nơi hắn nghĩ mãi mãi mình sẽ được cuộc sống tự do. Thật không ngờ chỉ mới sau một đêm nó đã biến thành một nhà tù giam giữ chính mình.

Bạch Cửu nhìn xuống hài nhi trong bụng, đứa trẻ này sẽ thuận lợi ra đời chứ? Sau khi sinh ra liệu nó có thể bình an mà sống sót hay không?

Hắn vừa nghĩ vừa cảm thấy bản thân mình quá đỗi vô dụng, nếu trước đây không vì Ân Sơn Tây Xương mà tự đánh vỡ nội đan, thì hiện tại hắn cũng không thê thảm như thế này, đến cả con mình cũng không thể bảo hộ.

Đang thất thần bỗng nhiên gò má được khăn ấm bao lấy, Bạch Cửu hơi giật mình ngẩng đầu lên. Lục Mạch đang dùng khăn lau mặt cho hắn.

Trước đây Lục Mạch cũng chưa từng chăm sóc hắn như vậy, bình thường nếu không cưỡng bức hắn thì cũng đánh hắn. Chưa bao giờ cho hắn một cái nhìn tốt. Vì sao hiện tại lại đối xử ôn nhu với hắn như vậy chứ? Phải chăng y đã tìm thấy một nguồn hứng thú khác, nghĩ ra trò gì mới lạ muốn hành hạ hắn hay sao?

Bạch Cửu toàn thân phút chốc cứng đờ, không dám động đậy, lặng yên cho Lục Mạch lau mặt mình.

"Đồ ăn nhà bếp đã chuẩn bị xong, chủ nhân, có mang lên hay chưa?"

Lục Mạch vẫn không quay đầu lại, khàn giọng trả lời.

"Mang lên!"

Rất nhanh bàn tre đầy ắp thức ăn. Đủ các loại sơn hào hải vị. Bạch Cửu từ bấy lâu nay quen ăn uống thanh đạm, nay nhìn thấy mỹ thực liền không chút cảm xúc. Huống hồ mẫu thân hắn vừa mất hôm qua, Lục Mạch thì đang ở đây một chút thèm muốn hắn cũng không có.

Lục Mạch sau khi lau xong mặt cho hắn thì dùng chậu rửa tay, sau đó đứng dậy ôm hắn đến bàn ăn. Bạch Cửu có chút trúc trắc muốn ngồi xuống ghế nhưng Lục Mạch tay ôm chặt eo hắn không rời, để hắn ngồi trên đùi mình.

Y gắp một cái đùi gà, xé thịt đưa đến trước miệng Bạch Cửu.

"Há miệng!"

Bạch Cửu nhìn thấy, đáy mắt có chút đỏ. Hắn nghĩ có khi nào một lúc nữa y liền ném hắn xuống đất hay không? Hắn vừa nghĩ vừa run run tay ôm chặt bụng.

"Ăn!"

Lục Mạch không kiên nhẫn nhíu mày nhìn Bạch Cửu, hắn liền run lên một cái, môi hé ra từ từ cắn thịt trong tay Bạch Cửu.

Lúc hắn ăn miếng cuối cùng, vô tình lưỡi vươn ra khẽ liếm vào ngón tay Lục Mạch làm y ánh mắt tối sầm lại. Thân dưới có chút rục rịch, Bạch Cửu cảm giác dưới mông mình cộm cộm liền giật mình, mặt tái xanh, ngồi cũng không còn yên ổn, khẽ nhúc nhích.

"Đừng rộn!"

Lục Mạch bỗng gầm lên một tiếng, vùi mặt vào gáy Bạch Cổ, tay ôm chặt hắn nhắm nghiền mắt lại. Từ lúc nào hơi thở của y có chút nặng nề. Bạch Cửu căng thẳng như ngồi trên đống lửa, cảm giác trái tim trong lồng ngực đập từng hồi lãnh liệt.

"A!"

Bỗng dưng cả thân bị ôm đến giường, Bạch Cửu kinh hãi toàn thân run rẩy.

"Ngoan một chút, chiều ta!"

Lục Mạch giật lấy vạt áo Bạch Cửu xé ra liền lộ ra lồng ngực trắng nõn cùng nhũ tiêm hồng hồng.

"Đừng... chủ nhân... tha cho ta..."

Hắn vừa khóc vừa nhoài người ra ngoài liền bị y nắm kéo lại.

"Nghe lời, ta sẽ không làm tổn hại con ngươi."

"Đừng... đừng..."

Lời chưa kịp dứt bàn tay đã bị nắm lấy, rất nhanh liền đặt trên tính khí bừng bừng sức sống dọa người của Lục Mạch. Bạch Cửu ngồi trên đùi y không ngừng chảy nước mắt.

"Nghe lời..."

Lục Mạch nói một câu như vậy rồi vùi đầu vào lồng ngực hắn, cắn xuống khỏa hồng anh hồng hồng trước ngực khiến hắn 'ưm' lên một tiếng đau đớn.



Tay Lục Mạch bao lấy bàn tay trắng nõn của Bạch Cửu nắm lấy hạ thể của mình đều tay lên xuống.

Ngực không ngừng bị y nhu lộng liếm cắn, hắn ngẩng đầu nhìn lên trần nhà nức nở. Bên trong hài tử liên tục đá vào bụng hắn khiến hắn cảm thấy ê chề nhục nhã hơn. Bạch Cửu nhắm nghiền mắt ngăn đi tiếng nức nở của mình.

Bất giác môi bị tách ra, lưỡi bị ngậm lấy, cả khoang miệng đều tràn ngập hương vị của người kia. Bạch Cửu muốn cắn nhưng miệng bị lấp đầy, hắn không thể ngậm lại được, một dòng nước từ khóe môi chảy dài xuống cổ.

Lục Mạch sau khi nghe thấy tiếng hít thở không thông của Bạch Cửu liền rời khỏi môi hắn, một đường theo dòng nước lấp lánh hôn xuống cổ hắn. Tại yết hầu gặm cắn để lại mấy vết bầm trên da.

Thứ to lớn trong tay Bạch Cửu càng lúc càng trướng, càng lúc càng nóng. Đến khi tay Bạch Cửu mỏi như sắp gãy thì Lục Mạch cũng gầm lên một tiếng rồi phóng ra ướt đẫm tay hắn. Lục Mạch lại kéo lấy cằm hắn lên hôn xuống lần nữa. Lần này y rất dịu dàng lại ôn nhu.

Sau khi thỏa mãn, y ôm hắn ra hồ tắm rửa rồi lại ôm trở về. Nhưng mà từ lúc đó thì Bạch Cửu cũng không còn phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa, kể cả tiếng khóc. Hắn chỉ vô lực tùy ý y sắp đặt, giống như cái xác không hồn.

***

Lúc này Kiếm Phong Chi đang đi đến hang động trên núi để tìm Ngụy Trình. Nếu là ngày trước chỉ phóng một cái đã đến nơi, hiện tại hắn vừa chống kiếm vừa leo đèo.

"Con mẹ nó, lão đầu đúng là gạt người. Cái gì mà bay nhảy không thành vấn ðề chứ? Rõ ràng chỉ mới nhảy một cái... trời ơi là trời!"

Kiếm Phong Chi vừa nói vừa chạm tay lên mũi lau lau máu. Khi nãy hắn phóng một cái rồi ngã sấp mặt xuống đất, suýt nữa đến hàm răng cũng không còn. Hiện tại giống như người thường, thậm chí đi bộ một chút thì cả người cũng đầy mồ hôi, chân mỏi đến chỉ muốn ngồi xuống.

Nhưng mà còn sống là tốt rồi, quan trọng là còn sống mà không bị mù thì càng tốt hơn. Những ngày tháng sống trong bóng hối hắn thật vô cùng mệt mỏi. Quả nhiên thời thế!

Lúc trước khi hắn còn ở Thiên Hoa sơn, hắn nghĩ khi tiên lực mạnh mẽ thì hắn nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc. Còn hiện tại có thể sống, có một thân thể lành lặn là hắn đã vô cùng mãn nguyện rồi, tiên lực gì đó sớm đã buông bỏ.

Kiếm Phong Chi ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu mà không khỏi vươn tay áo lau đi mồ hôi trên trán.

Đến khi trời chập choạng tối hắn mới chống kiếm leo được tới đỉnh núi. Bên trong có một cái hang động lớn tối om.

Phong Chi mệt mỏi ngồi bệt xuống rồi nằm ngửa ra, dang hai tay hai chân bơi bơi trên đất mấy cái, vừa rên vừa thở dốc. Hắn đang nghĩ cả quãng đời còn lại nếu đến nhân gian sống hẳn sẽ đổ không ít mồ hôi rồi. Hắn năm đó bị Ngụy Trình khinh thường, nay thậm chí một chút võ công còn không có, không biết có bị y cười chê hay không nữa?

Nhớ đến Ngụy Trình, Phong Chi lại có chút hỗn loạn trong lòng. Lát sau gặp lại y, hắn sẽ mở lời như thế nào chứ? Hắn dù gì cũng là nam nhân. Tuy chưa từng có người trong lòng, nhưng việc hẹn hò cùng với một nam nhân khác, mà người đó còn là sư đệ của mình, Kiếm Phong Chi thật cảm thấy có chút cảm thấy ngoài ý muốn.

Hắn trong chuyện tình cảm đặc biệt có chút ngốc, cũng không biết người ta khi hẹn hò thì sẽ nói gì, sẽ làm những gì. Kiếm Phong Chi có chút hối hận, lúc trước Lục Niên nhiều lần dụ dỗ hắn xem long dương bí tịch nhưng hắn còn mắng chửi y thiếu đứng đắn. Hiện tại thì cái gì cũng không biết.

Kiếm Phong Chi nằm đó thêm một lúc, rồi lấy trong ngực áo ra Trấn Hải long châu giơ lên trước mắt, ánh tà dương còn sót lại xuyên qua long châu một mảng sáng lấp lánh.

Hắn liền nhớ đến gương mặt lạnh lẽo ngàn năm bất biến của Ngụy Trình mà khẽ thở dài một hơi, tim trong lồng ngực đập có chút mạnh, cảm giác hồi hộp hệt như lúc hắn sắp bước lên lôi đài giao đấu cùng mấy sư huynh đệ.

"Ngụy Trình... Ngụy Trình..."

Phong Chi thì thầm mấy tiếng rồi nhắm nghiền mắt lại, tay chân bơi bơi trên mặt đất mấy lần nữa, cuối cùng cũng ngồi bật dậy rồi quyết định vào hang động tìm Ngụy Trình.

Hang động vừa sâu vừa rộng lại vừa tối. Kiếm Phong Chi đang loay hoay cúi đầu định tìm chút lá khô bó thành một bó đuốc, thì phát hiện Cổ kiếm trên tay mình vậy mà lại phát sáng.

Hắn hơi nghiêng đầu một cái. Thanh kiếm này trông khá quen mắt, hình như lúc trước từng thấy rồi, khi đó Ân Sơn Tây Xương trong lúc thử kiếm rút ra chém trúng tay hắn một cái, khi đó Kiếm Phong Chi nhớ thanh gươm liền hút sạch máu trên tay mình.

Sau đó Phong Chi vì quá sợ, còn tưởng thanh gươm là yêu quái, nên dù Ngâm Tuyết có ép hắn nhận Cổ kiếm làm pháp khí thì hắn cũng không chịu.

Sau đó Ngâm Tuyết mắng hắn đồ ngu rồi đem vào trong kho cất đi. Rất nhiều năm rồi cũng không ai sử dụng, vì cái gì lại chạy một vòng cuối cùng cũng trở về bên cạnh hắn rồi?

"Uống máu nhận chủ sao?"

Lúc này hắn mới nhớ ra, Cổ kiếm đúng là uống máu nhận chủ. Nếu quả thật như vậy thì hắn cùng thanh gươm này chính là có duyên, đáng tiếc hiện tại hắn đã không thể nào giúp Cổ kiếm phát huy tác dụng nữa.

"Làm đuốc cũng tốt, dù gì ngươi cũng không trở nên vô dụng khi ở cạnh mình. Hầy."

Kiếm Phong Chi thở ra một hơi rồi giơ kiếm lên từ từ tiến vào hang động. Càng đi sâu vào trong Kiếm Phong Chi bỗng nghe tiếng thở khò khè rất lớn.

Hắn trợn hai mắt lên nhìn nhưng không thấy gì khác thường. Nếu là trước đây thì tốt rồi, hắn dù gì cũng là rồng, đáng tiếc từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ dùng đến nguyên hình của mình. Còn hiện tại đừng nói là rồng, ngay cả con giun nhỏ hắn cũng không thể biến thành. Có lẽ ở Long tộc kẻ vô dụng nhất hiện tại chính là hắn.

Bất giác, Phong Chi thấy tóc mình ướt ướt, lúc nhìn lên liền thấy hai hòn lửa đỏ rực trên đầu, một đầu rồng khổng lồ đang nhe nanh nhìn hắn. Thứ trên đầu hắn vậy chính là nước miếng đi?

"Mẹ nó..."

Hắn vừa chửi một tiếng thì đuôi rồng bỗng quất mạnh vào hang động làm đất đá rung chuyển. Phong Chi kinh hãi gọi lớn.

"Lục sư đệ."

"Grừ. Grừ."

Hắc long gầm gừ mấy tiếng. Xem ra rời xa Trấn Hải long châu quá lâu khiến Ngụy Trình dần mất đi nhân tính. Kiếm Phong Chi nhíu nhíu mày mấy cái.

Có khi nào lúc trước do giao Trấn Hải long châu cho hắn, sau đó y còn bị lôi công đánh trúng nên Ngụy Trình mới mất trí nhớ hay không? Nếu lần này Ngụy Trình lần nữa mất đi ký ức thì hắn phải làm sao đây chứ?"

"Lục sư đệ, là ta đây!"

Hắc long khổng lồ cuộn mấy vòng trong hang động, gầm lên một cái bỗng nhiên quét đuôi về phía Kiếm Phong Chi, hắn trợn mắt, chưa kịp phản ứng lập tức bị một lực đạo kéo bay lùi về phía sau. Chính là Cổ kiếm, quả nhiên kiếm có linh tính bảo vệ chủ.

Đuôi rồng quất đến đâu Cổ kiếm liền né tránh đến đó. Rất nhanh đuôi rồng kẹt vào một hóc nhỏ, hắc long lập tức trở nên điên cuồng.

"Ngụy Trình, là ta đây, ngươi không nhận ra ta sao?"

Kiếm Phong Chi lấy Trấn Hải long châu từ trong áo ra nhưng không có cách tiếp cận đầu rồng.

"Ê Ngụy Trình, Ngụy Trình, cái này của ngươi nè!"

Hắn gào lên nhưng hắc long không thèm để ý đến hắn, chỉ muốn kéo đuôi ra khỏi hóc đá. Có lẽ nó chỉ xem hắn như một sinh vật không chút uy hiếp.

Gọi nửa buổi không thấy Ngụy Trình nhìn ngó đến mình, hắc long sau khi cứu được đuôi mình ra thì có chút buồn chán, đầu rồng lần nữa im lìm gác lên phiến đá trên cao nhắm nghiền mắt lại tựa hồ đang

1 2 »

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau