Chương 6: GÂY HỌA
Lúc này trời đã gần sáng, Kiếm Phong Chi đang tập trung hàng ngàn đệ tử của Thiên Hoa sơn xếp thành hàng, tập dợt nghi lễ chuẩn bị cho kỳ hội thi thố tiên lực trăm năm một lần, bảy ngày nữa sẽ diễn ra ở Thiên Hoa sơn.
Trong kỳ hội, các môn phái, gia tộc cử ba người giỏi nhất của mình đến tham dự. Người đứng đầu trong lần thi này sẽ được chọn làm Kỳ chủ dẫn dắt chúng thần bảo vệ an nguy của tam giới trong vòng một trăm năm nữa.
Đương kim Kỳ chủ là Kỳ Anh, cung chủ Băng Dược cung. Một trăm năm qua có hàng ngàn cuộc chiến lớn nhỏ, nhưng Kỳ Anh luôn là người đầu sóng ngọn gió, thời gian này thiên hạ sóng yên biển lặng. Hiện tại cũng đã đến lúc tìm người khác thay thế.
Những lần trước kỳ hội đều tổ chức ở Thiên Hoa sơn. Bởi lẽ Long tộc mạnh mẽ nhất trong thiên hạ, đại thống lĩnh Hoàng Thiên Ngạo danh chấn bốn phương. Cho nên đương nhiên nơi này chính là phù hợp nhất để tổ chức kỳ hội.
Người của Thiên Hoa sơn những năm đó đều không tham dự. Bởi lẽ một trăm năm trước, bọn họ không thu nhận đồ đệ. Đến sau khi Kỳ Anh làm Kỳ chủ thì Hoàng Thiên Ngạo, Bạch Nghiên cùng Kỳ Thịnh mới bắt đầu thu nạp đệ tử. Chính vì như vậy, năm nay là năm đầu tiên người của Thiên Hoa sơn sẽ cử ba người mạnh nhất làm đại diện để tranh cao thấp cùng đệ tử các môn phái khác.
Hiện tại, người giỏi nhất sẽ do ba vị thống lĩnh quyết định. Một người trong đó đương nhiên chính là Ngụy Trình, còn hai người khác bất kỳ ai cũng chưa biết tính toán trong lòng của các vị thống lĩnh ra sao. Chỉ là ai được chọn cũng sẽ là một niềm tự hào rất lớn cho gia tộc của bọn họ.
Kỳ hội lần này không chỉ đón tiếp người đến thi mà còn có cả người đứng đầu của các tộc đó. Cho nên, nghi lễ tiếp đón phải chuẩn bị hết sức kỹ lưỡng.
Lúc này Kiếm Phong Chi đang đứng trên đài cao phất cờ hiệu, bên dưới thành hàng theo cờ hiệu của hắn lần lượt di chuyển, bắt đầu thi triển pháp thuật. Bỗng nhiên, Lục Niên từ phía đối diện Phong Chi giơ giơ tay điên cuồng vẫy hắn, miệng y làm khẩu hình.
- Đại sư huynh.
Kiếm Phong Chi nhìn thấy nhưng bất đắc dĩ hắn không thể ngừng trận, đành phải tiếp tục. Một lúc sau hắn vừa ngừng tay liền bay xuống đài đến bên cạnh Lục Niên.
- Ngũ sư đệ, đệ cũng rảnh rỗi quá đi, không thấy ta đang bận hay sao? Gọi ta xuống còn ra cái thể thống gì?
Lục Niên liền nắm lấy cánh tay hắn lắc lắc.
- Đại sư huynh, không xong rồi, tiểu Thất...
Kiếm Phong Chi nhíu mày một cái.
- Hắn lại phá phách cái gì?
Lục Niên tay lau đi mồ hôi đầm đìa trên trán mình.
- Lần này phá rất lớn đó!
Kiếm Phong Chi nhăn mặt nhìn trận pháp đang điều khiển nhưng không thể nhất thời rời đi được.
- Ngụy Trình đâu?
- Hắn đang ở chỗ sư phụ, hình như đang tiếp đãi Kỳ Anh cung chủ.
Kiếm Phong Chi chặc lưỡi một cái đứng ở dưới hô lớn.
- Chúng đệ tử Thiên Hoa sơn nghe lệnh.
- Có.
Hàng ngàn người đồng loạt hô to.
- Dàn thành hàng ngang, chia thành hai đội, bế khí!
- Rõ.
Dứt lời, Kiếm Phong Chi cùng Lục Niên lập tức phi thân mất dạng. Bọn họ mười mấy năm nay sớm đã quen thu dọn tàn cuộc của Hứa Tư Hàn để lại.
Tiểu phụng hoàng này lúc nhỏ phá nhỏ, lúc lớn phá lớn. Hắn ba ngày hai trận nhỏ một trận to quậy đến Thiên Hoa sơn gà bay, chó sủa. Không biết từ lúc nào bỗng dưng gia nhập cùng bọn Lý Khởi Phong đánh nhau, trong thời gian trai giới tịnh tâm lại trốn ra sau núi lén lút uống rượu ăn thịt. Gần đây còn nghe nói ban đêm có thêm trò săn bắt thỏ tinh. Ai bắt được sẽ được phong làm lão đại.
Hứa Tư Hàn trời sinh thông minh, học một biết mười, thậm chí còn nhanh hơn cả Ân Sơn Tây Xương năm xưa. Chỉ là hắn bản tính háo thắng khó kìm chế, lại không theo quy củ của Thiên Hoa sơn. Rất nhiều lần chịu phạt của Ngâm Tuyết, thậm chí có lần chọc giận đến nhị thống lĩnh, bản thân lãnh năm mươi roi tiên. Báo hại nằm liệt giường đến nửa tháng. Vậy mà khi tỉnh dậy thì chứng nào tật ấy, hại Kiếm Phong Chi quản không nỗi nữa, đành âm thầm thu dọn tàn cuộc của hắn, hiện tại cũng đã quen rồi.
Nhưng lần này thứ Hứa Tư Hàn động đến không còn đơn giản nữa. Nghe nói đáng lẽ bắt thỏ tinh thì hắn đã bắt nhầm hồ ly. Hiện tại động đến Hồ tộc thì e là khó lòng thu xếp. Cho nên Kiếm Phong Chi đành đích thân đến đó thương lượng cùng bọn họ một chút.
- Lý Khởi Phong đâu?
- Bọn chúng khi nhìn thấy tiểu Thất bắt trúng hồ ly thì đã nhanh chân chạy mất.
- Khốn kiếp!
Tư Hàn từ nhỏ ở Thiên Hoa sơn chưa từng nhìn thấy qua thỏ hay những con vật khác. Lần này đi săn, theo mô tả của Lý Khởi Phong, hắn nhìn thấy một con vật lông trắng tai to, lập tức nghĩ là thỏ tinh. Thật không ngờ nó lại là hồ ly.
Chẳng những vậy mà còn nghe nói đây là nhi tử quen được cưng chiều của người đứng đầu Hồ tộc Bạch Luân. Hiện tại trong thời kỳ luyện tập nên đêm tối ẩn mình ở Thiên Hoa sơn hút linh khí. Thật không ngờ lại trở thành đối tượng đi săn của bọn người Hứa Tư Hàn.
Tiểu hồ ly lúc này vô cùng yếu ớt, linh châu tu luyện đã bị Hứa Tư Hàn đánh vỡ, tính mạng cũng khó bảo toàn. Khi bị đánh trúng, nó đã phát ra một thứ âm thanh kỳ quái cầu cứu đến tộc mình. Hiện tại bọn họ đang náo loạn thành một đoàn bên dưới.
Tư Hàn một mình đứng giữa vòng vây của bốn người liên tục phát hỏa công về bốn phía. Cây cối xung quanh trúng hỏa công của hắn bốc cháy tạo thành những đám khói mù mịt. Năm bên đấu chưởng, trên trán Tư Hàn đã chảy mồ hôi đầm đìa. Hắn trụ lực liên tục phát công. Xung quanh ánh sáng xanh đỏ sáng rực cả một vùng.
Khi nãy một người trong đám Lý Khởi Phong chạy về đã lén báo lại với Lục Niên, bọn chúng dù có ghét cũng không muốn hại Hứa Tư Hàn mất mạng.
- Tiểu Thất.
Kiếm Phong Chi từ trên cao liền phát ra một luồng linh lực làm ngừng lại cuộc chiến rồi bay là đà xuống đứng bên cạnh Tư Hàn.
- Đại sư huynh.
- Câm miệng!
Hai chữ câm miệng này làm Tư Hàn triệt để im lặng. Hắn biết lần này mình gây ra tội lớn rồi nên nhất thời không tranh cãi. Kiếm Phong Chi liếc mắt qua Tư Hàn một cái, đầu tóc hắn đã rối loạn. Mặt mày đầy bùn đất, quần áo nhếch nhác, có chỗ còn rách chảy chút máu. Chắc vừa rồi cũng ăn không ít khổ.
- Tại hạ Kiếm Phong Chi, đại đồ đệ của đại thống lĩnh Hoàng Thiên Ngạo Thiên Hoa sơn. Vừa nhận được tin tiểu sư đệ làm tổn hại đến quý công tử. Xin hỏi hiện tại tình trạng của công tử thế nào?
Kiếm Phong Chi ăn nói rành mạch, một trong bốn người đấu cùng Hứa Tư Hàn liền hừ một tiếng, hống hách phất tay chỉ về hướng Tư Hàn.
- Đại thống lĩnh Hoàng Thiên Ngạo danh chấn bốn phương, người người nể phục. Nhưng Hồ tộc của chúng tôi cũng không phải quả hồng mềm để các người tùy ý khinh bạc đâu! Đệ tử của các người tùy tiện đả thương người khác, lại là ngay lúc tu luyện yếu đuối không có chút phản kháng, hại cửu công tử của chúng tôi đã bị trọng thương, linh châu vỡ nát, ngàn năm linh lực trong phút chốc tiêu tan. Vậy ngươi nói, ta lấy cái gì về giao phó với chủ nhân đây?
Nói như vậy, bọn người này chính là thuộc hạ của hồ ly kia. Kiếm Phong Chi nhìn nhìn tiểu hồ ly nằm trong tay bọn họ thì tiến lên một bước.
- Các vị có thể cho tại hạ nhìn qua thương thế của cửu công tử hay không?
Dứt lời, Kiếm Phong Chi đến gần nhìn tiểu hồ ly, nó quả nhiên đúng như lời bọn người kia nói, thậm chí chỉ còn lại một hơi thở, vô cùng yếu ớt.
- Các ngươi nói hắn đang trong thời gian tu luyện, các ngươi là thuộc hạ của hắn tại sao lại bỏ hắn một mình ở đó? Còn nữa, hắn bị thương như vậy từ đầu đến cuối cũng không nhìn thấy các ngươi chữa cho hắn, còn ở đó rảnh rỗi đánh nhau với ta? Rõ ràng chính là có ý đồ đen tối.
Hứa Tư Hàn một bên gằn giọng. Hắn vừa nói vừa chắp tay lại phía sau, một chút sợ hãi hoặc hối lỗi cũng không có. Nhìn thấy thái độ ăn cứng không ăn mềm này của hắn, bọn người kia liền vô cùng tức giận.
- Tiểu tử thối, ngươi đừng ngậm máu phun người, có gan làm còn không có gan chịu? À, hóa ra Thiên Hoa sơn chỉ toàn là những kẻ ỷ thế hiếp người. Việc này Hồ tộc sẽ không để yên đâu!
Hứa Tư Hàn liền nhếch môi lên cười.
- Ta mới không sợ.
- Tiểu Thất, câm miệng!
Kiếm Phong Chi vừa quát vừa trợn mắt nhìn Tư Hàn, hắn liền mím môi quay mặt chỗ khác. Tư Hàn vô cùng nghi ngờ đám người này. Lúc hắn xông vào hang động cũng gây ra âm thanh không nhỏ, nếu là hồ ly đang tu luyện tuy sức lực yếu ớt, thì vẫn có thể nhanh chóng chạy thoát. Vì cái gì còn để hắn bắt được chứ? Hứa Tư Hàn càng nghĩ càng không cam tâm. Khi nãy giao đấu với bọn người này, chúng cố tình dây dưa không xuất chiêu, dường như chính là đang muốn chờ người của Thiên Hoa sơn đến. Xem ra mục đích không hề đơn giản. Tư Hàn vừa nghĩ nghĩ vừa liếc nhìn tiểu hồ ly trên ngực bọn người kia mà híp mắt một cái.
- Như vầy đi, ở đây cũng rất gần Thiên Hoa sơn, tạm thời các người theo ta mang cửu công tử đến đó để dược sư cứu chữa. Sau đó từ từ tính đến những việc khác.
Kiếm Phong Chi liền muốn bắc một cái thang cho bọn họ leo xuống. Đáng tiếc, thành ý của hắn đã bị Hứa Tư Hàn xem nhẹ. Hắn từ lúc nào tiến lên bên cạnh Phong Chi còn gầm một tiếng.
- Không được!
Kiếm Phong Chi nhíu mày thành hàng.
- Tiểu Thất!
Hứa Tư Hàn ngược lại không để ý đến đại sư huynh của mình, hắn chỉ muốn giải quyết dứt khoát với đám người này. Việc xảy ra ngày hôm nay, Tư Hàn nghi ngờ có ai đó đã cố tình sắp xếp mọi chuyện để có thể thuận lợi tiến vào Thiên Hoa sơn. Cho nên, hắn dù chịu thiệt một chút cũng không muốn kẻ đó đạt được sở nguyện.
- Ta đánh vỡ linh châu của chủ tử các ngươi, hại hắn nửa sống nửa chết. Hiện tại ta đứng đây để cho các ngươi đánh. Coi như hai bên hòa, không ai nợ ai.
Bọn người kia liền trợn mắt.
- Ngươi thật ngang ngược!
- Thì sao? Lão tử nhìn bộ dạng các ngươi không phải hạng tốt lành gì, đừng hòng qua mắt lão tử!
- Tư Hàn, ở đây khi nào đến lượt đệ lên tiếng?
- Đại sư huynh!
- Im đi!
Hứa Tư Hàn thở ra một cái tức giận mím môi quay ra phía sau đá vào gốc cây mấy cái. Kiếm Phong Chi trầm trầm giọng.
- Đề nghị của ta, các vị thấy sao?
- Vậy cũng được. Thiếu hiệp là người hiểu biết, không như tiểu tử thối kia!
Tư Hàn nghe bọn họ mắng mình, hắn liền vung chân đạp thân cây bên cạnh "oành" một tiếng. Phong Chi nghe thấy nhưng giả điếc, tiếp tục câu chuyện.
- Vậy được rồi. Xem ra thương thế của cửu công tử không nhẹ. Hiện tại nên nhanh chóng trở về.
- Khoan đã.
- Các vị còn có ý kiến gì sao?
- Tiểu tử thối kia dù gì cũng là kẻ đả thương cửu công tử nhà chúng tôi. Hắn nên bị trói lại, chúng tôi muốn trước mặt đại thống lĩnh Hoàng Thiên Ngạo mà đòi lại chút công đạo.
Tư Hàn nghe thấy liền bật cười ha hả hai tiếng.
- Muốn trói lão tử? Đừng có mơ!
Dứt lời, hắn bỗng xoay tay, liệt hỏa trong lòng bàn tay liền bùng ra. Kiếm Phong Chi lập tức bay đến chắn trước mặt bọn người kia làm Tư Hàn giật mình thu tay lại.
- Tiểu Thất!
- Đại sư huynh!
- Ngươi còn gọi ta ba tiếng đại sư huynh thì không được làm càn. Tai họa ngày hôm nay không hề nhỏ đâu.
Đúng vậy, tai họa Hứa Tư Hàn gây ra tuyệt nhiên là không hề nhỏ. Hồ tộc nhiều năm nay phân tán khắp nơi, nhiều chi nhiều nhánh, vô cùng mạnh mẽ.
Người đứng đầu Hồ tộc là Bạch Luân, pháp lực cao cường. Nhiều năm nay bành trướng khắp nơi. Mấy chục năm trước, một phân chi ở dãy Vạn Trùng Sơn bị chuột tinh chiếm lấy. Bạch Luân mang theo hàng ngàn người của mình, chỉ trong một đêm tàn sát tộc nhân của chuột tinh giành lại địa bàn. Năm đó cũng là năm Linh Hy được nhị thống lĩnh Bạch Nghiên mang về Thiên Hoa sơn.
Cho nên, trong thiên hạ, Hồ tộc vẫn có một sức mạnh đáng kể, không phải ai muốn cũng có thể trước mặt Bạch Luân mà đứng thẳng người. Không những vậy, chỉ còn bảy ngày nữa sẽ đến kỳ hội, dù là nguyên nhân nào đi chăng nữa thì Kiếm Phong Chi cũng không thể để bất kỳ thứ gì làm ảnh hưởng đến uy tín của Thiên Hoa sơn.
Huống hồ, hiện tại đánh người thì phải mang đi cứu chữa, đó cũng là việc thường tình. Lời của Hứa Tư Hàn nói không phải hoàn toàn vô lý, nhưng vừa rồi Phong Chi kiểm tra tiểu hồ ly, linh châu hoàn toàn vỡ nát. Với Hồ tộc mà nói đó là thứ quý giá như sinh mệnh, không ai lại liều lĩnh đến như vậy, huống chi đó lại là nhi tử của Bạch Luân thì càng không thể.
Trong quá khứ, Kiếm Phong Chi có vài lần nghe danh tiếng của cửu công tử này. Y tên gọi là Bạch Cửu. Nghe nói người đẹp như thiên tiên, tuấn tú, yêu mị, thậm chí mỹ nữ đẹp nhất thế gian cũng không thể sánh bằng y. Chẳng những vậy, y còn cầm kỳ thi họa cái gì cũng giỏi. Cho nên Bạch Luân vô cùng cưng chiều nhi tử này.
- Kiếm thiếu hiệp, vậy có thể trói tiểu tử này lại không?
- Các vị, hiện tại thương thế của cửu công tử mới là thứ cần quan tâm nhất. Huống hồ, đệ tử của chúng tôi còn chưa định tội, vì cái gì có thể trói hắn? Ta đã nhường một bước thì cũng mong các vị biết đường mà thoái lui, cứu chữa cửu công tử mới là việc quan trọng nhất!
Bốn người kia nghe vậy thì nhìn nhau một cái rồi gật đầu. Cả bọn lập tức bay về Thiên Hoa sơn.
------------------
Hứa Tư Hàn trở về liền bị giải lên hình đường. Cũng không hiểu sao tin tức hắn đả thương cửu công tử của Hồ tộc rất nhanh bị lan ra. Khi bọn họ về đến nơi thì người của hình đường đã đợi sẵn trói Tư Hàn lại.
Hiện tại hắn đang ngồi bệt trên mặt đất, lưng tựa vào vách nhà. Tay bị trói ngược ra phía sau lưng. Đương nhiên hắn có cách mở trói cho mình nhưng hắn không làm như vậy. Bởi Tư Hàn biết rõ, điều này sẽ chạm đến giới luật của Thiên Hoa sơn. Tư Hàn từ nhỏ tuy phá phách nghịch ngợm, nhưng những điều vi phạm đến giới luật hắn đều không chạm tới.
Đã hai canh giờ trôi qua, bên ngoài hoàn toàn yên lặng, hắn không nghe được bất cứ thứ gì. Cổ họng lúc này có chút khát, dây trói chặt làm các thớ thịt hắn bị đau. Hình đường này là nơi hắn cũng đã từng quen thuộc, ngoài phòng ngủ ra thì đó chính là nơi hắn ra vào nhiều nhất.
Từ nhỏ Tư Hàn đã bị phạt không ít lần. Lần nặng nhất có lẽ là năm hắn mười bốn tuổi, bị roi tiên của Bạch Nghiên đánh vào. Năm đó nguyên nhân là do bọn người Lý Khởi Phong âm thầm đánh lén Lục Niên, nên bị Tư Hàn tính kế đánh trở lại. Không ngờ ra tay hơi mạnh khiến Lý Khởi Phong bị thương.
Ám toán người khác không phải là hành vi của chính giáo. Càng không phải là hành vi của đệ tử Thiên Hoa sơn có thể làm, vì vậy nên Tư Hàn chịu hình phạt rất nặng. Lý Khởi Phong vì đã bị thương nên tội sau đó cũng không bị truy vấn. Cuối cùng chỉ có một mình Hứa Tư Hàn gánh hết toàn bộ trách nhiệm.
Sau này ngẫm lại hắn đã hiểu ra một chuyện. Hóa ra vấn đề không phải là bản thân gây nên tội gì, mà chính là ai đang chịu tội. Nếu kẻ đó chỉ là một đứa trẻ không thân không thế được nhặt về như hắn, thì đương nhiên mọi hình phạt đều sẽ ném hết lên đầu hắn.
Cho nên sau lần đó, Tư Hàn cũng không còn xem trọng bất kỳ giáo huấn nào của Thiên Hoa sơn nữa. Hắn cho đó đều là nói dối gạt người, đều là ngụy quân tử. Tư Hàn từ đó trở nên phá phách bất cần, chỉ là những điều vi phạm đến giới luật thì sẽ cố tránh đi. Bởi vì hắn biết, khi hắn phạm lỗi thì sẽ không có bất kỳ ai đứng ra đòi lại công đạo cho mình nữa.
Tư Hàn còn nhớ rất rõ sư phụ của hắn, cũng chính là đại thống lĩnh Hoàng Thiên Ngạo. Khi đó y ngồi ở vị trí cao nhất nhìn hắn, nhưng cũng không nói gì. Ánh mắt còn lạnh lẽo hơn băng sơn, vô tình nhìn hắn như kẻ xa lạ. Có lẽ đó là thứ mà cả đời này Tư Hàn cũng sẽ không bao giờ quên.
Khi tiếng roi da quất vào thịt, đau đến không thể thở nổi, hắn một chút rên la cũng không phát ra. Cho đến khi nghe thấy giọng của Phong Chi gọi mình, rồi còn có cả giọng của Lục Niên... từ đó hắn bất tỉnh trên giường nửa tháng.
Lúc tỉnh dậy, Tư Hàn nghe nói Hoàng Thiên Ngạo đã dự yến tiệc của bằng hữu phương xa, chưa từng ghé qua nhìn hắn một lần nào.
Mấy năm gần đây, Tư Hàn càng lớn thì khoảng cách giữa mình và sư phụ ngày càng xa. Hắn nghe nói lúc nhỏ thường hay bám theo sư phụ, thỉnh thoảng còn ngủ trên giường cùng y. Nhưng mà từ sau năm bảy tuổi thì không còn nữa. Từ đó thì hắn cũng không thường xuyên nói chuyện với sư phụ.
Nghĩ đến Hoàng Thiên Ngạo, Tư Hàn bỗng dưng tựa đầu vào cửa, ngẩng cằm nhìn trần nhà. Hình như đã gần hai tháng rồi hắn không nhìn thấy y. Sư phụ chắc không ưa thích mình lắm, hắn nghĩ vậy. Người sư phụ này trong thâm tâm Tư Hàn có một vị trí vô cùng đặc biệt, chỉ là không rõ nó đặc biệt như thế nào mà thôi.
Bất giác bên ngoài có tiếng bước chân của rất nhiều người. Cửa hình đường mở ra, sau đó Bạch Nghiên cùng mấy chục người nữa tiến vào. Trong đó Tư Hàn nhìn thấy có Kiếm Phong Chi, bốn thuộc hạ của Bạch Cửu, còn những người của Lý Khởi Phong thì hoàn toàn không thấy đâu.
- Hứa Tư Hàn.
Giọng của Bạch Nghiên vang vang. Tư Hàn chưa kịp đứng dậy thì người của hình đường đã tiến đến áp giải hắn lên, hai người hai bên đẩy hắn quỳ xuống trước mặt Bạch Nghiên.
- Nhị sư thúc.
Bạch Nghiên hừ một tiếng.
- Bạch công tử hiện tại ra sao rồi?
Bên dưới liền có người bước ra.
- Hồi nhị thống lĩnh, Bạch công tử nội đan vỡ nát, lục phủ ngũ tạng tổn thương nghiêm trọng, chân phải bị gãy, chỉ còn một chút hơi thở mỏng manh. Hiện tại đang được dược sư cứu chữa. Chỉ là, muốn bình phục lại như xưa sợ phải mất rất nhiều năm nữa.
Tư Hàn nghe thấy thì môi mím thành hàng. Bạch Nghiên nghe xong thuộc hạ báo cáo liền ừ một tiếng. Sau đó giương đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tư Hàn đang quỳ trên mặt đất.
- Ngươi thân là đệ tử của Thiên Hoa sơn, còn là đệ tử thứ bảy của đại thống lĩnh. Ngươi hiện tại làm mất mặt Thiên Hoa sơn, làm mất mặt sư phụ mình. Ta thân là chấp pháp của Thiên Hoa sơn, sẽ phế một ngàn năm linh lực của ngươi, chịu một trăm đạo roi tiên, từ nay cấm túc ba tháng ở hang động ngẫm nghĩ về những gì mình đã làm. Ngươi có phục hay không?
Kiếm Phong Chi một bên liền dùng tay ra dấu, chỉ mong Tư Hàn nhận tội một tiếng, dù hình phạt vô cùng nặng, có thể nói là rất tàn khốc. Nhưng mà dù gì đi chăng nữa vẫn còn hơn bị đuổi khỏi Thiên Hoa sơn. Tư Hàn tuy luyện hỏa công nhiều năm, nhưng những thứ hắn học được chỉ dùng để hóa giải phần nào hàn khí bị hấp thu vào cơ thể khi Hoàng Thiên Ngạo phóng ra mà thôi, để sau này nếu hàn khí bộc phát quá mạnh mẽ, thì hắn vẫn có thể giữ lại được cái mạng nhỏ của mình.
Còn lại, mấy năm nay hoàn toàn không dạy cho hắn bất kỳ thứ gì ngoài chữ nghĩa. Bởi lẽ, bọn họ lo ngại sức mạnh tiềm tàng của Tư Hàn. Nếu dạy cho hắn nhiều thứ, biết đâu một ngày nào đó tự phá bỏ phần nội lực bị Hoàng Thiên Ngạo phong ấn, thì sẽ trở thành mối họa cho chúng sinh. Nhưng Tư Hàn càng lớn, dường như phong ấn bắt đầu giảm tác dụng. Vừa rồi, đánh nhau với bốn người kia vẫn không hề suy yếu dù bọn chúng đều là những kẻ rất mạnh.
- Đệ tử không phục!
Bất giác, Tư Hàn đang quỳ dưới đất ngẩng mặt lên. Trong đáy mắt hắn, một chút khiếp sợ cũng không có. Hắn giương đôi mắt với tròng mắt hắc bạch phân minh nhìn Bạch Nghiên khiến y hơi nhíu mày lại
- Sư thúc vì sao không hỏi đệ tử lý do xuất hiện ở Tuyệt Yên Cư? Sư thúc vì sao không gọi những người đi cùng đệ tử đến đây?
- Ngươi gây tội còn muốn kéo thêm người khác xuống bùn hay sao?
Tư Hàn nhếch mép lên cười một cái. Dường như hắn đã quen với sự thiên vị bất công này ở Thiên Hoa sơn rồi.
- Sư thúc, tội chính là tội. Tư Hàn đả thương người của Hồ tộc vậy Tư Hàn xứng đáng nhận hình phạt. Nhưng mà sư thúc cũng không nên che giấu tội lỗi của đệ tử mình. Đi cùng đệ tử còn có Lý... A!
Lời nói chưa hết đã bị Bạch Nghiên dùng chú thuật đánh vào yết hầu khiến Tư Hàn ngã nhào xuống đất khó thở co giật.
- Sư thúc, xin hạ thủ lưu tình!
Kiếm Phong Chi một bên gấp gáp lên tiếng. Xung quanh đã có tiếng ồn ào vang lên. Hứa Tư Hàn cảm thấy máu tanh đang chảy tràn ra khóe miệng. Bất giác hắn trợn trừng mắt liếc lên một cái liền nhìn thấy nụ cười như có như không từ bọn người Hồ tộc. Hắn vừa nhíu mày cắn răng vừa thở dốc.
--------HẾT CHƯƠNG----------
Trong kỳ hội, các môn phái, gia tộc cử ba người giỏi nhất của mình đến tham dự. Người đứng đầu trong lần thi này sẽ được chọn làm Kỳ chủ dẫn dắt chúng thần bảo vệ an nguy của tam giới trong vòng một trăm năm nữa.
Đương kim Kỳ chủ là Kỳ Anh, cung chủ Băng Dược cung. Một trăm năm qua có hàng ngàn cuộc chiến lớn nhỏ, nhưng Kỳ Anh luôn là người đầu sóng ngọn gió, thời gian này thiên hạ sóng yên biển lặng. Hiện tại cũng đã đến lúc tìm người khác thay thế.
Những lần trước kỳ hội đều tổ chức ở Thiên Hoa sơn. Bởi lẽ Long tộc mạnh mẽ nhất trong thiên hạ, đại thống lĩnh Hoàng Thiên Ngạo danh chấn bốn phương. Cho nên đương nhiên nơi này chính là phù hợp nhất để tổ chức kỳ hội.
Người của Thiên Hoa sơn những năm đó đều không tham dự. Bởi lẽ một trăm năm trước, bọn họ không thu nhận đồ đệ. Đến sau khi Kỳ Anh làm Kỳ chủ thì Hoàng Thiên Ngạo, Bạch Nghiên cùng Kỳ Thịnh mới bắt đầu thu nạp đệ tử. Chính vì như vậy, năm nay là năm đầu tiên người của Thiên Hoa sơn sẽ cử ba người mạnh nhất làm đại diện để tranh cao thấp cùng đệ tử các môn phái khác.
Hiện tại, người giỏi nhất sẽ do ba vị thống lĩnh quyết định. Một người trong đó đương nhiên chính là Ngụy Trình, còn hai người khác bất kỳ ai cũng chưa biết tính toán trong lòng của các vị thống lĩnh ra sao. Chỉ là ai được chọn cũng sẽ là một niềm tự hào rất lớn cho gia tộc của bọn họ.
Kỳ hội lần này không chỉ đón tiếp người đến thi mà còn có cả người đứng đầu của các tộc đó. Cho nên, nghi lễ tiếp đón phải chuẩn bị hết sức kỹ lưỡng.
Lúc này Kiếm Phong Chi đang đứng trên đài cao phất cờ hiệu, bên dưới thành hàng theo cờ hiệu của hắn lần lượt di chuyển, bắt đầu thi triển pháp thuật. Bỗng nhiên, Lục Niên từ phía đối diện Phong Chi giơ giơ tay điên cuồng vẫy hắn, miệng y làm khẩu hình.
- Đại sư huynh.
Kiếm Phong Chi nhìn thấy nhưng bất đắc dĩ hắn không thể ngừng trận, đành phải tiếp tục. Một lúc sau hắn vừa ngừng tay liền bay xuống đài đến bên cạnh Lục Niên.
- Ngũ sư đệ, đệ cũng rảnh rỗi quá đi, không thấy ta đang bận hay sao? Gọi ta xuống còn ra cái thể thống gì?
Lục Niên liền nắm lấy cánh tay hắn lắc lắc.
- Đại sư huynh, không xong rồi, tiểu Thất...
Kiếm Phong Chi nhíu mày một cái.
- Hắn lại phá phách cái gì?
Lục Niên tay lau đi mồ hôi đầm đìa trên trán mình.
- Lần này phá rất lớn đó!
Kiếm Phong Chi nhăn mặt nhìn trận pháp đang điều khiển nhưng không thể nhất thời rời đi được.
- Ngụy Trình đâu?
- Hắn đang ở chỗ sư phụ, hình như đang tiếp đãi Kỳ Anh cung chủ.
Kiếm Phong Chi chặc lưỡi một cái đứng ở dưới hô lớn.
- Chúng đệ tử Thiên Hoa sơn nghe lệnh.
- Có.
Hàng ngàn người đồng loạt hô to.
- Dàn thành hàng ngang, chia thành hai đội, bế khí!
- Rõ.
Dứt lời, Kiếm Phong Chi cùng Lục Niên lập tức phi thân mất dạng. Bọn họ mười mấy năm nay sớm đã quen thu dọn tàn cuộc của Hứa Tư Hàn để lại.
Tiểu phụng hoàng này lúc nhỏ phá nhỏ, lúc lớn phá lớn. Hắn ba ngày hai trận nhỏ một trận to quậy đến Thiên Hoa sơn gà bay, chó sủa. Không biết từ lúc nào bỗng dưng gia nhập cùng bọn Lý Khởi Phong đánh nhau, trong thời gian trai giới tịnh tâm lại trốn ra sau núi lén lút uống rượu ăn thịt. Gần đây còn nghe nói ban đêm có thêm trò săn bắt thỏ tinh. Ai bắt được sẽ được phong làm lão đại.
Hứa Tư Hàn trời sinh thông minh, học một biết mười, thậm chí còn nhanh hơn cả Ân Sơn Tây Xương năm xưa. Chỉ là hắn bản tính háo thắng khó kìm chế, lại không theo quy củ của Thiên Hoa sơn. Rất nhiều lần chịu phạt của Ngâm Tuyết, thậm chí có lần chọc giận đến nhị thống lĩnh, bản thân lãnh năm mươi roi tiên. Báo hại nằm liệt giường đến nửa tháng. Vậy mà khi tỉnh dậy thì chứng nào tật ấy, hại Kiếm Phong Chi quản không nỗi nữa, đành âm thầm thu dọn tàn cuộc của hắn, hiện tại cũng đã quen rồi.
Nhưng lần này thứ Hứa Tư Hàn động đến không còn đơn giản nữa. Nghe nói đáng lẽ bắt thỏ tinh thì hắn đã bắt nhầm hồ ly. Hiện tại động đến Hồ tộc thì e là khó lòng thu xếp. Cho nên Kiếm Phong Chi đành đích thân đến đó thương lượng cùng bọn họ một chút.
- Lý Khởi Phong đâu?
- Bọn chúng khi nhìn thấy tiểu Thất bắt trúng hồ ly thì đã nhanh chân chạy mất.
- Khốn kiếp!
Tư Hàn từ nhỏ ở Thiên Hoa sơn chưa từng nhìn thấy qua thỏ hay những con vật khác. Lần này đi săn, theo mô tả của Lý Khởi Phong, hắn nhìn thấy một con vật lông trắng tai to, lập tức nghĩ là thỏ tinh. Thật không ngờ nó lại là hồ ly.
Chẳng những vậy mà còn nghe nói đây là nhi tử quen được cưng chiều của người đứng đầu Hồ tộc Bạch Luân. Hiện tại trong thời kỳ luyện tập nên đêm tối ẩn mình ở Thiên Hoa sơn hút linh khí. Thật không ngờ lại trở thành đối tượng đi săn của bọn người Hứa Tư Hàn.
Tiểu hồ ly lúc này vô cùng yếu ớt, linh châu tu luyện đã bị Hứa Tư Hàn đánh vỡ, tính mạng cũng khó bảo toàn. Khi bị đánh trúng, nó đã phát ra một thứ âm thanh kỳ quái cầu cứu đến tộc mình. Hiện tại bọn họ đang náo loạn thành một đoàn bên dưới.
Tư Hàn một mình đứng giữa vòng vây của bốn người liên tục phát hỏa công về bốn phía. Cây cối xung quanh trúng hỏa công của hắn bốc cháy tạo thành những đám khói mù mịt. Năm bên đấu chưởng, trên trán Tư Hàn đã chảy mồ hôi đầm đìa. Hắn trụ lực liên tục phát công. Xung quanh ánh sáng xanh đỏ sáng rực cả một vùng.
Khi nãy một người trong đám Lý Khởi Phong chạy về đã lén báo lại với Lục Niên, bọn chúng dù có ghét cũng không muốn hại Hứa Tư Hàn mất mạng.
- Tiểu Thất.
Kiếm Phong Chi từ trên cao liền phát ra một luồng linh lực làm ngừng lại cuộc chiến rồi bay là đà xuống đứng bên cạnh Tư Hàn.
- Đại sư huynh.
- Câm miệng!
Hai chữ câm miệng này làm Tư Hàn triệt để im lặng. Hắn biết lần này mình gây ra tội lớn rồi nên nhất thời không tranh cãi. Kiếm Phong Chi liếc mắt qua Tư Hàn một cái, đầu tóc hắn đã rối loạn. Mặt mày đầy bùn đất, quần áo nhếch nhác, có chỗ còn rách chảy chút máu. Chắc vừa rồi cũng ăn không ít khổ.
- Tại hạ Kiếm Phong Chi, đại đồ đệ của đại thống lĩnh Hoàng Thiên Ngạo Thiên Hoa sơn. Vừa nhận được tin tiểu sư đệ làm tổn hại đến quý công tử. Xin hỏi hiện tại tình trạng của công tử thế nào?
Kiếm Phong Chi ăn nói rành mạch, một trong bốn người đấu cùng Hứa Tư Hàn liền hừ một tiếng, hống hách phất tay chỉ về hướng Tư Hàn.
- Đại thống lĩnh Hoàng Thiên Ngạo danh chấn bốn phương, người người nể phục. Nhưng Hồ tộc của chúng tôi cũng không phải quả hồng mềm để các người tùy ý khinh bạc đâu! Đệ tử của các người tùy tiện đả thương người khác, lại là ngay lúc tu luyện yếu đuối không có chút phản kháng, hại cửu công tử của chúng tôi đã bị trọng thương, linh châu vỡ nát, ngàn năm linh lực trong phút chốc tiêu tan. Vậy ngươi nói, ta lấy cái gì về giao phó với chủ nhân đây?
Nói như vậy, bọn người này chính là thuộc hạ của hồ ly kia. Kiếm Phong Chi nhìn nhìn tiểu hồ ly nằm trong tay bọn họ thì tiến lên một bước.
- Các vị có thể cho tại hạ nhìn qua thương thế của cửu công tử hay không?
Dứt lời, Kiếm Phong Chi đến gần nhìn tiểu hồ ly, nó quả nhiên đúng như lời bọn người kia nói, thậm chí chỉ còn lại một hơi thở, vô cùng yếu ớt.
- Các ngươi nói hắn đang trong thời gian tu luyện, các ngươi là thuộc hạ của hắn tại sao lại bỏ hắn một mình ở đó? Còn nữa, hắn bị thương như vậy từ đầu đến cuối cũng không nhìn thấy các ngươi chữa cho hắn, còn ở đó rảnh rỗi đánh nhau với ta? Rõ ràng chính là có ý đồ đen tối.
Hứa Tư Hàn một bên gằn giọng. Hắn vừa nói vừa chắp tay lại phía sau, một chút sợ hãi hoặc hối lỗi cũng không có. Nhìn thấy thái độ ăn cứng không ăn mềm này của hắn, bọn người kia liền vô cùng tức giận.
- Tiểu tử thối, ngươi đừng ngậm máu phun người, có gan làm còn không có gan chịu? À, hóa ra Thiên Hoa sơn chỉ toàn là những kẻ ỷ thế hiếp người. Việc này Hồ tộc sẽ không để yên đâu!
Hứa Tư Hàn liền nhếch môi lên cười.
- Ta mới không sợ.
- Tiểu Thất, câm miệng!
Kiếm Phong Chi vừa quát vừa trợn mắt nhìn Tư Hàn, hắn liền mím môi quay mặt chỗ khác. Tư Hàn vô cùng nghi ngờ đám người này. Lúc hắn xông vào hang động cũng gây ra âm thanh không nhỏ, nếu là hồ ly đang tu luyện tuy sức lực yếu ớt, thì vẫn có thể nhanh chóng chạy thoát. Vì cái gì còn để hắn bắt được chứ? Hứa Tư Hàn càng nghĩ càng không cam tâm. Khi nãy giao đấu với bọn người này, chúng cố tình dây dưa không xuất chiêu, dường như chính là đang muốn chờ người của Thiên Hoa sơn đến. Xem ra mục đích không hề đơn giản. Tư Hàn vừa nghĩ nghĩ vừa liếc nhìn tiểu hồ ly trên ngực bọn người kia mà híp mắt một cái.
- Như vầy đi, ở đây cũng rất gần Thiên Hoa sơn, tạm thời các người theo ta mang cửu công tử đến đó để dược sư cứu chữa. Sau đó từ từ tính đến những việc khác.
Kiếm Phong Chi liền muốn bắc một cái thang cho bọn họ leo xuống. Đáng tiếc, thành ý của hắn đã bị Hứa Tư Hàn xem nhẹ. Hắn từ lúc nào tiến lên bên cạnh Phong Chi còn gầm một tiếng.
- Không được!
Kiếm Phong Chi nhíu mày thành hàng.
- Tiểu Thất!
Hứa Tư Hàn ngược lại không để ý đến đại sư huynh của mình, hắn chỉ muốn giải quyết dứt khoát với đám người này. Việc xảy ra ngày hôm nay, Tư Hàn nghi ngờ có ai đó đã cố tình sắp xếp mọi chuyện để có thể thuận lợi tiến vào Thiên Hoa sơn. Cho nên, hắn dù chịu thiệt một chút cũng không muốn kẻ đó đạt được sở nguyện.
- Ta đánh vỡ linh châu của chủ tử các ngươi, hại hắn nửa sống nửa chết. Hiện tại ta đứng đây để cho các ngươi đánh. Coi như hai bên hòa, không ai nợ ai.
Bọn người kia liền trợn mắt.
- Ngươi thật ngang ngược!
- Thì sao? Lão tử nhìn bộ dạng các ngươi không phải hạng tốt lành gì, đừng hòng qua mắt lão tử!
- Tư Hàn, ở đây khi nào đến lượt đệ lên tiếng?
- Đại sư huynh!
- Im đi!
Hứa Tư Hàn thở ra một cái tức giận mím môi quay ra phía sau đá vào gốc cây mấy cái. Kiếm Phong Chi trầm trầm giọng.
- Đề nghị của ta, các vị thấy sao?
- Vậy cũng được. Thiếu hiệp là người hiểu biết, không như tiểu tử thối kia!
Tư Hàn nghe bọn họ mắng mình, hắn liền vung chân đạp thân cây bên cạnh "oành" một tiếng. Phong Chi nghe thấy nhưng giả điếc, tiếp tục câu chuyện.
- Vậy được rồi. Xem ra thương thế của cửu công tử không nhẹ. Hiện tại nên nhanh chóng trở về.
- Khoan đã.
- Các vị còn có ý kiến gì sao?
- Tiểu tử thối kia dù gì cũng là kẻ đả thương cửu công tử nhà chúng tôi. Hắn nên bị trói lại, chúng tôi muốn trước mặt đại thống lĩnh Hoàng Thiên Ngạo mà đòi lại chút công đạo.
Tư Hàn nghe thấy liền bật cười ha hả hai tiếng.
- Muốn trói lão tử? Đừng có mơ!
Dứt lời, hắn bỗng xoay tay, liệt hỏa trong lòng bàn tay liền bùng ra. Kiếm Phong Chi lập tức bay đến chắn trước mặt bọn người kia làm Tư Hàn giật mình thu tay lại.
- Tiểu Thất!
- Đại sư huynh!
- Ngươi còn gọi ta ba tiếng đại sư huynh thì không được làm càn. Tai họa ngày hôm nay không hề nhỏ đâu.
Đúng vậy, tai họa Hứa Tư Hàn gây ra tuyệt nhiên là không hề nhỏ. Hồ tộc nhiều năm nay phân tán khắp nơi, nhiều chi nhiều nhánh, vô cùng mạnh mẽ.
Người đứng đầu Hồ tộc là Bạch Luân, pháp lực cao cường. Nhiều năm nay bành trướng khắp nơi. Mấy chục năm trước, một phân chi ở dãy Vạn Trùng Sơn bị chuột tinh chiếm lấy. Bạch Luân mang theo hàng ngàn người của mình, chỉ trong một đêm tàn sát tộc nhân của chuột tinh giành lại địa bàn. Năm đó cũng là năm Linh Hy được nhị thống lĩnh Bạch Nghiên mang về Thiên Hoa sơn.
Cho nên, trong thiên hạ, Hồ tộc vẫn có một sức mạnh đáng kể, không phải ai muốn cũng có thể trước mặt Bạch Luân mà đứng thẳng người. Không những vậy, chỉ còn bảy ngày nữa sẽ đến kỳ hội, dù là nguyên nhân nào đi chăng nữa thì Kiếm Phong Chi cũng không thể để bất kỳ thứ gì làm ảnh hưởng đến uy tín của Thiên Hoa sơn.
Huống hồ, hiện tại đánh người thì phải mang đi cứu chữa, đó cũng là việc thường tình. Lời của Hứa Tư Hàn nói không phải hoàn toàn vô lý, nhưng vừa rồi Phong Chi kiểm tra tiểu hồ ly, linh châu hoàn toàn vỡ nát. Với Hồ tộc mà nói đó là thứ quý giá như sinh mệnh, không ai lại liều lĩnh đến như vậy, huống chi đó lại là nhi tử của Bạch Luân thì càng không thể.
Trong quá khứ, Kiếm Phong Chi có vài lần nghe danh tiếng của cửu công tử này. Y tên gọi là Bạch Cửu. Nghe nói người đẹp như thiên tiên, tuấn tú, yêu mị, thậm chí mỹ nữ đẹp nhất thế gian cũng không thể sánh bằng y. Chẳng những vậy, y còn cầm kỳ thi họa cái gì cũng giỏi. Cho nên Bạch Luân vô cùng cưng chiều nhi tử này.
- Kiếm thiếu hiệp, vậy có thể trói tiểu tử này lại không?
- Các vị, hiện tại thương thế của cửu công tử mới là thứ cần quan tâm nhất. Huống hồ, đệ tử của chúng tôi còn chưa định tội, vì cái gì có thể trói hắn? Ta đã nhường một bước thì cũng mong các vị biết đường mà thoái lui, cứu chữa cửu công tử mới là việc quan trọng nhất!
Bốn người kia nghe vậy thì nhìn nhau một cái rồi gật đầu. Cả bọn lập tức bay về Thiên Hoa sơn.
------------------
Hứa Tư Hàn trở về liền bị giải lên hình đường. Cũng không hiểu sao tin tức hắn đả thương cửu công tử của Hồ tộc rất nhanh bị lan ra. Khi bọn họ về đến nơi thì người của hình đường đã đợi sẵn trói Tư Hàn lại.
Hiện tại hắn đang ngồi bệt trên mặt đất, lưng tựa vào vách nhà. Tay bị trói ngược ra phía sau lưng. Đương nhiên hắn có cách mở trói cho mình nhưng hắn không làm như vậy. Bởi Tư Hàn biết rõ, điều này sẽ chạm đến giới luật của Thiên Hoa sơn. Tư Hàn từ nhỏ tuy phá phách nghịch ngợm, nhưng những điều vi phạm đến giới luật hắn đều không chạm tới.
Đã hai canh giờ trôi qua, bên ngoài hoàn toàn yên lặng, hắn không nghe được bất cứ thứ gì. Cổ họng lúc này có chút khát, dây trói chặt làm các thớ thịt hắn bị đau. Hình đường này là nơi hắn cũng đã từng quen thuộc, ngoài phòng ngủ ra thì đó chính là nơi hắn ra vào nhiều nhất.
Từ nhỏ Tư Hàn đã bị phạt không ít lần. Lần nặng nhất có lẽ là năm hắn mười bốn tuổi, bị roi tiên của Bạch Nghiên đánh vào. Năm đó nguyên nhân là do bọn người Lý Khởi Phong âm thầm đánh lén Lục Niên, nên bị Tư Hàn tính kế đánh trở lại. Không ngờ ra tay hơi mạnh khiến Lý Khởi Phong bị thương.
Ám toán người khác không phải là hành vi của chính giáo. Càng không phải là hành vi của đệ tử Thiên Hoa sơn có thể làm, vì vậy nên Tư Hàn chịu hình phạt rất nặng. Lý Khởi Phong vì đã bị thương nên tội sau đó cũng không bị truy vấn. Cuối cùng chỉ có một mình Hứa Tư Hàn gánh hết toàn bộ trách nhiệm.
Sau này ngẫm lại hắn đã hiểu ra một chuyện. Hóa ra vấn đề không phải là bản thân gây nên tội gì, mà chính là ai đang chịu tội. Nếu kẻ đó chỉ là một đứa trẻ không thân không thế được nhặt về như hắn, thì đương nhiên mọi hình phạt đều sẽ ném hết lên đầu hắn.
Cho nên sau lần đó, Tư Hàn cũng không còn xem trọng bất kỳ giáo huấn nào của Thiên Hoa sơn nữa. Hắn cho đó đều là nói dối gạt người, đều là ngụy quân tử. Tư Hàn từ đó trở nên phá phách bất cần, chỉ là những điều vi phạm đến giới luật thì sẽ cố tránh đi. Bởi vì hắn biết, khi hắn phạm lỗi thì sẽ không có bất kỳ ai đứng ra đòi lại công đạo cho mình nữa.
Tư Hàn còn nhớ rất rõ sư phụ của hắn, cũng chính là đại thống lĩnh Hoàng Thiên Ngạo. Khi đó y ngồi ở vị trí cao nhất nhìn hắn, nhưng cũng không nói gì. Ánh mắt còn lạnh lẽo hơn băng sơn, vô tình nhìn hắn như kẻ xa lạ. Có lẽ đó là thứ mà cả đời này Tư Hàn cũng sẽ không bao giờ quên.
Khi tiếng roi da quất vào thịt, đau đến không thể thở nổi, hắn một chút rên la cũng không phát ra. Cho đến khi nghe thấy giọng của Phong Chi gọi mình, rồi còn có cả giọng của Lục Niên... từ đó hắn bất tỉnh trên giường nửa tháng.
Lúc tỉnh dậy, Tư Hàn nghe nói Hoàng Thiên Ngạo đã dự yến tiệc của bằng hữu phương xa, chưa từng ghé qua nhìn hắn một lần nào.
Mấy năm gần đây, Tư Hàn càng lớn thì khoảng cách giữa mình và sư phụ ngày càng xa. Hắn nghe nói lúc nhỏ thường hay bám theo sư phụ, thỉnh thoảng còn ngủ trên giường cùng y. Nhưng mà từ sau năm bảy tuổi thì không còn nữa. Từ đó thì hắn cũng không thường xuyên nói chuyện với sư phụ.
Nghĩ đến Hoàng Thiên Ngạo, Tư Hàn bỗng dưng tựa đầu vào cửa, ngẩng cằm nhìn trần nhà. Hình như đã gần hai tháng rồi hắn không nhìn thấy y. Sư phụ chắc không ưa thích mình lắm, hắn nghĩ vậy. Người sư phụ này trong thâm tâm Tư Hàn có một vị trí vô cùng đặc biệt, chỉ là không rõ nó đặc biệt như thế nào mà thôi.
Bất giác bên ngoài có tiếng bước chân của rất nhiều người. Cửa hình đường mở ra, sau đó Bạch Nghiên cùng mấy chục người nữa tiến vào. Trong đó Tư Hàn nhìn thấy có Kiếm Phong Chi, bốn thuộc hạ của Bạch Cửu, còn những người của Lý Khởi Phong thì hoàn toàn không thấy đâu.
- Hứa Tư Hàn.
Giọng của Bạch Nghiên vang vang. Tư Hàn chưa kịp đứng dậy thì người của hình đường đã tiến đến áp giải hắn lên, hai người hai bên đẩy hắn quỳ xuống trước mặt Bạch Nghiên.
- Nhị sư thúc.
Bạch Nghiên hừ một tiếng.
- Bạch công tử hiện tại ra sao rồi?
Bên dưới liền có người bước ra.
- Hồi nhị thống lĩnh, Bạch công tử nội đan vỡ nát, lục phủ ngũ tạng tổn thương nghiêm trọng, chân phải bị gãy, chỉ còn một chút hơi thở mỏng manh. Hiện tại đang được dược sư cứu chữa. Chỉ là, muốn bình phục lại như xưa sợ phải mất rất nhiều năm nữa.
Tư Hàn nghe thấy thì môi mím thành hàng. Bạch Nghiên nghe xong thuộc hạ báo cáo liền ừ một tiếng. Sau đó giương đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tư Hàn đang quỳ trên mặt đất.
- Ngươi thân là đệ tử của Thiên Hoa sơn, còn là đệ tử thứ bảy của đại thống lĩnh. Ngươi hiện tại làm mất mặt Thiên Hoa sơn, làm mất mặt sư phụ mình. Ta thân là chấp pháp của Thiên Hoa sơn, sẽ phế một ngàn năm linh lực của ngươi, chịu một trăm đạo roi tiên, từ nay cấm túc ba tháng ở hang động ngẫm nghĩ về những gì mình đã làm. Ngươi có phục hay không?
Kiếm Phong Chi một bên liền dùng tay ra dấu, chỉ mong Tư Hàn nhận tội một tiếng, dù hình phạt vô cùng nặng, có thể nói là rất tàn khốc. Nhưng mà dù gì đi chăng nữa vẫn còn hơn bị đuổi khỏi Thiên Hoa sơn. Tư Hàn tuy luyện hỏa công nhiều năm, nhưng những thứ hắn học được chỉ dùng để hóa giải phần nào hàn khí bị hấp thu vào cơ thể khi Hoàng Thiên Ngạo phóng ra mà thôi, để sau này nếu hàn khí bộc phát quá mạnh mẽ, thì hắn vẫn có thể giữ lại được cái mạng nhỏ của mình.
Còn lại, mấy năm nay hoàn toàn không dạy cho hắn bất kỳ thứ gì ngoài chữ nghĩa. Bởi lẽ, bọn họ lo ngại sức mạnh tiềm tàng của Tư Hàn. Nếu dạy cho hắn nhiều thứ, biết đâu một ngày nào đó tự phá bỏ phần nội lực bị Hoàng Thiên Ngạo phong ấn, thì sẽ trở thành mối họa cho chúng sinh. Nhưng Tư Hàn càng lớn, dường như phong ấn bắt đầu giảm tác dụng. Vừa rồi, đánh nhau với bốn người kia vẫn không hề suy yếu dù bọn chúng đều là những kẻ rất mạnh.
- Đệ tử không phục!
Bất giác, Tư Hàn đang quỳ dưới đất ngẩng mặt lên. Trong đáy mắt hắn, một chút khiếp sợ cũng không có. Hắn giương đôi mắt với tròng mắt hắc bạch phân minh nhìn Bạch Nghiên khiến y hơi nhíu mày lại
- Sư thúc vì sao không hỏi đệ tử lý do xuất hiện ở Tuyệt Yên Cư? Sư thúc vì sao không gọi những người đi cùng đệ tử đến đây?
- Ngươi gây tội còn muốn kéo thêm người khác xuống bùn hay sao?
Tư Hàn nhếch mép lên cười một cái. Dường như hắn đã quen với sự thiên vị bất công này ở Thiên Hoa sơn rồi.
- Sư thúc, tội chính là tội. Tư Hàn đả thương người của Hồ tộc vậy Tư Hàn xứng đáng nhận hình phạt. Nhưng mà sư thúc cũng không nên che giấu tội lỗi của đệ tử mình. Đi cùng đệ tử còn có Lý... A!
Lời nói chưa hết đã bị Bạch Nghiên dùng chú thuật đánh vào yết hầu khiến Tư Hàn ngã nhào xuống đất khó thở co giật.
- Sư thúc, xin hạ thủ lưu tình!
Kiếm Phong Chi một bên gấp gáp lên tiếng. Xung quanh đã có tiếng ồn ào vang lên. Hứa Tư Hàn cảm thấy máu tanh đang chảy tràn ra khóe miệng. Bất giác hắn trợn trừng mắt liếc lên một cái liền nhìn thấy nụ cười như có như không từ bọn người Hồ tộc. Hắn vừa nhíu mày cắn răng vừa thở dốc.
--------HẾT CHƯƠNG----------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất