Chương 15: Ta…Ta.. Muốn tuyệt thực!
Edit: An Ju
Tư Đồ Mộc Lương vừa bước vào sảnh lớn đã nhìn thấy ba mẹ vẻ mặt âm trầm đứng ở đó.
Tư Đồ Mộc Lương biết mình đã làm chuyện sai, đi tới trước mặt Tư Đồ phu nhân, tiếng ‘mẹ’ còn chưa ra khỏi miệng, mặt đã nhận một cái tát vang dội.
“Con còn biết phải trở về à, trong lòng con còn có người mẹ như ta không, có còn cái nhà này hay không.”
“Mẹ, con…”
“Tiểu Trúc, đưa công tử về phòng, trước khi thành thân, không có lệnh của ta thì ai cũng không được để hắn ra.”
“Dạ, phu nhân.” Nha hoàn Tiểu Trúc đi tới bên cạnh Tư Đồ Mộc Lương, kéo góc áo hắn một cái, nhỏ giọng nói: “Công tử không báo tiếng nào liền đi nhiều ngày như vậy, lão gia và phu nhân đều lo lắng muốn chết, lúc này xin đừng chọc giận phu nhân.”
Tư Đồ Mộc Lương đành chịu, đi theo Tiểu Trúc ra khỏi đại sảnh.
Đám nha hoàn đứng ở ngoài cửa, trong tay bưng cơm nước cùng trà bánh, nói với Tư Đồ Mộc Lương trong phòng: “Công tử, ngài ăn chút gì đi ạ, ngài đã không ăn mấy bữa rồi, như thế đói bụng thì làm sao đây ạ!”
“Mang xuống đi!” Tư Đồ Mộc Lương thong dong nằm trên giường nhỏ, trên giường đặt một chiếc bàn trà nhỏ, bên trên bày mấy đĩa bánh ngọt, hoa quả tươi mà đám nha hoàn yêu thương hắn mang tới, hắn cắn một miếng bánh ngọt, khoát tay áo với đám nha hoàn. “Các ngươi cũng lui xuống đi, đừng quấy rầy ta nghỉ ngơi.”
Đám nha đầu chẳng biết làm thế nào cho phải, có chút khó xử.
“Mang xuống hết đi, cứ để nó đói, dù sao đói giờ cũng chưa chết được.” Thanh âm Tư Đồ phu nhân vang lên.
Tư Đồ Mộc Lương bỗng ngừng tay, nghiến răng nghiến lợi hung hăng cắn hạt trong tay.
Nha hoàn cuống quít lùi thân xuống, hơi cúi người. “Phu nhân.”
Tư Đồ phu nhân đi lên bậc thang, bước tới trước cửa, lớn tiếng nói: “Ô, ăn bánh ngọt với hoa quả tươi đến say sưa nhỉ, ta biết người làm mẹ ta đây sẽ không để con chết đói đâu.”
Tư Đồ Mộc Lương xoay người, bịt lỗ tai lại.
“A Chính.” Tư Đồ phu nhân trầm giọng nói.
Một hán tử đi ra từ trong đám người, tiến lên chắp tay, nói: “Phu nhân có gì phân phó.”
“Đi căn dặn hết phía dưới, ta muốn công tử bị đói thì phải để bị đói.” Mắt nhất nhất đảo qua mặt những nha hoàn đang cúi thấp đầu trước mặt, nói: “Nếu để ta biết đứa nha hoàn nào không nghe lời… Tay nào của nó đưa đồ ăn cho công tử, ngươi cứ chặt đứt cái tay đó cho ta.”
Tư Đồ Mộc Lương vốn vẫn chú ý đến lời nói của Tư Đồ phu nhân vừa nghe xong lời này thiếu chút là nhảy dựng lên từ giường nhỏ.
Dựa vào cái gì chứ! Bọn họ tư hỏi lòng, từ nhỏ tới giờ đều ngoan ngoãn vâng lời, đối với lời phân phó của mẫu thân cho tới bây giờ cũng không hề có ý phản đối trong đầu, vì sao lại đối xử với họ như vậy?
Ngoài cửa, những nha hoàn bị chọc đúng tâm sự run run đứng ở một bên, tay cầm khay bắt đầu run theo.
“Nghe được chưa hả?” Tư Đồ phu nhân vưa lớn tiếng quát đã khiến bọn họ sợ đến mềm chân, thoáng chốc quỳ hết gối xuống đất, vội nói: “Phu nhân, tiểu nhân không dám nữa, không dám nữa.”
“Tốt.” Tư Đồ phu nhân hài lòng gật đầu, hạ giọng nói: “Được rồi, tất cả đi xuống đi.”
“Dạ, phu nhân.” Đám nha hoàn đứng dậy, rối ren lui xuống.
Tư Đồ phu nhân thấy trong phòng trước sau vẫn không có động tĩnh gì, hơi ngẩng đầu lên, khẽ ‘hừ’ một tiếng. “Ta xem con có thể chịu đựng được bao lâu.” Xoay người rời đi.
Một ngày sau, không có nha hoàn chuẩn bị đồ ăn vặt cho Tư Đồ Mộc Lương, sau khi ăn hết tất cả lương thực trong phòng, giờ có chút chịu không nổi.
Từ trong tay áo móc ra hạt đậu đỏ kia, ngay cả động tác giơ tay cũng trở nên vất vả hơn, hắn híp mắt đánh giá hạt đậu đỏ kẹp giữa ngón tay, một khoảnh khắc không để ý, hạt đậu đỏ liền rơi xuống mặt, hắn hoảng loạn đứng dậy từ giường nhỏ, nhặt lên hạt đậu đỏ trên giường, bỏ vào trong miệng nhai, lại lấy ra, buồn bực nhíu chặt mày.
Hắn chán nản quay về giường, sờ sờ bao tử trống rỗng.
Đói!
Muốn ăn gà nướng!
Muốn ăn tổ yến!
Muốn ăn vây cá!
Muốn ăn cơm trắng hạt lớn!
Công tử, công tử…” Ngoài cửa có tiếng gọi to.
Tư Đồ Mộc Lương đói đến đầu óc mê muội, cái tai cũng nghe không được rõ nữa, tận đến khi Tiểu Trúc ở ngoài cửa hô liên tục vài tiếng mới nghe được.
Như thấy được cứu tinh vậy, tinh thần tốt hơn, ôm bụng leo xuống giường, dán sát cửa, nói: “Có phải muốn thả ta ra không?”
Tiểu Trúc thở dài một hơi, cúi người xuống, giảm âm thanh xuống nói: “Phu nhân không cho phép, công tử có đói bụng không? Tiểu Trúc mang đồ ăn tới cho ngài đây.”
Biết được không thả thả mình ra, Tư Đồ Mộc Lương có hơi thất vọng, ngồi xuống, dựa vào cửa, yếu ớt nói: “Quên đi, ngươi mang về đi, thế này mà bị bắt gặp sẽ không tốt đâu.”
Tiểu Trúc do dự, công tử đói bụng, nàng không nỡ, thế nhưng nếu bị phu nhân bắt được, tay nàng sẽ bị chặt, lúc đó nàng muốn khóc cũng không kịp. Vừa nghĩ tới, lông tơ toàn thân nàng dựng hết lên, cứ do dự mãi, cuối cùng vẫn quyết định quay về.
Vì vậy nàng thăm dò nói với Tư Đồ Mộc Lương: “Cảm tạ công tử lo lắng, Tiểu Trúc quay về ạ.”
“Tiểu Trúc…” Một thanh âm như rất thảm thiết phát ra từ Tư Đồ Mộc Lương.
Một cảm giác lạnh gáy liền rần rần nổi lên, đứng sát cửa, hỏi: “Công tử có lời gì muốn nói với Tiểu Trúc ạ?”
Trong phòng, Tư Đồ Mộc Lương thâm sâu buông một câu: “Tiểu Trúc, nói lời thật lòng, công tử ta đây đối xử với ngươi như thế nào?”
Tiểu Trúc tự biết việc lớn không hay, cắn răng mở miệng nói: “Tốt!”
Tư Đồ Mộc Lương lập tức lên tinh thần, đứng lên, nói: “Vậy ngươi mau thả ta ra ngoài đi.”
Tiểu Trúc có chút dở khóc dở cười, cái người mới vừa rồi còn lo lắng cho mình bị phu nhân bắt được và kêu mình quay về bây giờ sao lại để mình mạo hiểm thả hắn ra ngoài vậy chứ?
“Không được, phu nhân đã căn dặn em, nếu ngài ấy không cho phép, em không thể thả ngài ra được.” Tiểu Trúc cũng rất bất đắc dĩ.
“Ngươi thả ta ra ngoài, trách nhiệm cứ để ta gánh hết.”
“Thế nhưng…” Trong lòng Tiểu Trúc cảm thấy thật khó xử.
“Được rồi.” Do dự đã lâu, Tiểu Trúc gật đầu, móc ra chìa khóa mở cửa.
Cửa vừa được mở ra, Tư Đồ Mộc Lương liền mau chóng đi ra, lại như có tật giật mình nhìn bốn phía, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ ta không ở phủ đấy chứ?”
Tiểu Trúc cười nói: “Công tử yên tâm, phu nhân lên chùa cầu phúc rồi.”
Tư Đồ Mộc Lương giơ ngón tay cái với nàng, khen: “Đúng là có chuẩn bị mà đến!” Xoay người đi vào phòng, lúc đi ra, trên vai vắt một bao quần áo.
“Ta đi trước đây.” Tư Đồ Mộc Lương khoát tay áo với Tiểu Trúc đang kinh ngạc ra mặt.
“Công tử, ngài đi đâu thế?” Tiểu Trúc có chút nôn nóng.
Tư Đồ Mộc Lương quay đầu, như là nhớ ra cái gì đó, từ trong ống tay áo móc ra một ít bạc, đặt vào trong tay Tiểu Trúc, nói: “Đống bạc này ngươi cầm lầy, coi như ta đáp tạ ngươi.” Nói rồi vắt bao quần áo qua vai muốn rời đi.
Tiểu Trúc nôn nóng đứng ở tại chỗ giậm chân, lúc ấy phu nhân phân phó nàng mở cửa, cũng không nói với nàng nếu công tử đi thì nàng nên làm gì nữa!
Tư Đồ Mộc Lương vừa bước vào sảnh lớn đã nhìn thấy ba mẹ vẻ mặt âm trầm đứng ở đó.
Tư Đồ Mộc Lương biết mình đã làm chuyện sai, đi tới trước mặt Tư Đồ phu nhân, tiếng ‘mẹ’ còn chưa ra khỏi miệng, mặt đã nhận một cái tát vang dội.
“Con còn biết phải trở về à, trong lòng con còn có người mẹ như ta không, có còn cái nhà này hay không.”
“Mẹ, con…”
“Tiểu Trúc, đưa công tử về phòng, trước khi thành thân, không có lệnh của ta thì ai cũng không được để hắn ra.”
“Dạ, phu nhân.” Nha hoàn Tiểu Trúc đi tới bên cạnh Tư Đồ Mộc Lương, kéo góc áo hắn một cái, nhỏ giọng nói: “Công tử không báo tiếng nào liền đi nhiều ngày như vậy, lão gia và phu nhân đều lo lắng muốn chết, lúc này xin đừng chọc giận phu nhân.”
Tư Đồ Mộc Lương đành chịu, đi theo Tiểu Trúc ra khỏi đại sảnh.
Đám nha hoàn đứng ở ngoài cửa, trong tay bưng cơm nước cùng trà bánh, nói với Tư Đồ Mộc Lương trong phòng: “Công tử, ngài ăn chút gì đi ạ, ngài đã không ăn mấy bữa rồi, như thế đói bụng thì làm sao đây ạ!”
“Mang xuống đi!” Tư Đồ Mộc Lương thong dong nằm trên giường nhỏ, trên giường đặt một chiếc bàn trà nhỏ, bên trên bày mấy đĩa bánh ngọt, hoa quả tươi mà đám nha hoàn yêu thương hắn mang tới, hắn cắn một miếng bánh ngọt, khoát tay áo với đám nha hoàn. “Các ngươi cũng lui xuống đi, đừng quấy rầy ta nghỉ ngơi.”
Đám nha đầu chẳng biết làm thế nào cho phải, có chút khó xử.
“Mang xuống hết đi, cứ để nó đói, dù sao đói giờ cũng chưa chết được.” Thanh âm Tư Đồ phu nhân vang lên.
Tư Đồ Mộc Lương bỗng ngừng tay, nghiến răng nghiến lợi hung hăng cắn hạt trong tay.
Nha hoàn cuống quít lùi thân xuống, hơi cúi người. “Phu nhân.”
Tư Đồ phu nhân đi lên bậc thang, bước tới trước cửa, lớn tiếng nói: “Ô, ăn bánh ngọt với hoa quả tươi đến say sưa nhỉ, ta biết người làm mẹ ta đây sẽ không để con chết đói đâu.”
Tư Đồ Mộc Lương xoay người, bịt lỗ tai lại.
“A Chính.” Tư Đồ phu nhân trầm giọng nói.
Một hán tử đi ra từ trong đám người, tiến lên chắp tay, nói: “Phu nhân có gì phân phó.”
“Đi căn dặn hết phía dưới, ta muốn công tử bị đói thì phải để bị đói.” Mắt nhất nhất đảo qua mặt những nha hoàn đang cúi thấp đầu trước mặt, nói: “Nếu để ta biết đứa nha hoàn nào không nghe lời… Tay nào của nó đưa đồ ăn cho công tử, ngươi cứ chặt đứt cái tay đó cho ta.”
Tư Đồ Mộc Lương vốn vẫn chú ý đến lời nói của Tư Đồ phu nhân vừa nghe xong lời này thiếu chút là nhảy dựng lên từ giường nhỏ.
Dựa vào cái gì chứ! Bọn họ tư hỏi lòng, từ nhỏ tới giờ đều ngoan ngoãn vâng lời, đối với lời phân phó của mẫu thân cho tới bây giờ cũng không hề có ý phản đối trong đầu, vì sao lại đối xử với họ như vậy?
Ngoài cửa, những nha hoàn bị chọc đúng tâm sự run run đứng ở một bên, tay cầm khay bắt đầu run theo.
“Nghe được chưa hả?” Tư Đồ phu nhân vưa lớn tiếng quát đã khiến bọn họ sợ đến mềm chân, thoáng chốc quỳ hết gối xuống đất, vội nói: “Phu nhân, tiểu nhân không dám nữa, không dám nữa.”
“Tốt.” Tư Đồ phu nhân hài lòng gật đầu, hạ giọng nói: “Được rồi, tất cả đi xuống đi.”
“Dạ, phu nhân.” Đám nha hoàn đứng dậy, rối ren lui xuống.
Tư Đồ phu nhân thấy trong phòng trước sau vẫn không có động tĩnh gì, hơi ngẩng đầu lên, khẽ ‘hừ’ một tiếng. “Ta xem con có thể chịu đựng được bao lâu.” Xoay người rời đi.
Một ngày sau, không có nha hoàn chuẩn bị đồ ăn vặt cho Tư Đồ Mộc Lương, sau khi ăn hết tất cả lương thực trong phòng, giờ có chút chịu không nổi.
Từ trong tay áo móc ra hạt đậu đỏ kia, ngay cả động tác giơ tay cũng trở nên vất vả hơn, hắn híp mắt đánh giá hạt đậu đỏ kẹp giữa ngón tay, một khoảnh khắc không để ý, hạt đậu đỏ liền rơi xuống mặt, hắn hoảng loạn đứng dậy từ giường nhỏ, nhặt lên hạt đậu đỏ trên giường, bỏ vào trong miệng nhai, lại lấy ra, buồn bực nhíu chặt mày.
Hắn chán nản quay về giường, sờ sờ bao tử trống rỗng.
Đói!
Muốn ăn gà nướng!
Muốn ăn tổ yến!
Muốn ăn vây cá!
Muốn ăn cơm trắng hạt lớn!
Công tử, công tử…” Ngoài cửa có tiếng gọi to.
Tư Đồ Mộc Lương đói đến đầu óc mê muội, cái tai cũng nghe không được rõ nữa, tận đến khi Tiểu Trúc ở ngoài cửa hô liên tục vài tiếng mới nghe được.
Như thấy được cứu tinh vậy, tinh thần tốt hơn, ôm bụng leo xuống giường, dán sát cửa, nói: “Có phải muốn thả ta ra không?”
Tiểu Trúc thở dài một hơi, cúi người xuống, giảm âm thanh xuống nói: “Phu nhân không cho phép, công tử có đói bụng không? Tiểu Trúc mang đồ ăn tới cho ngài đây.”
Biết được không thả thả mình ra, Tư Đồ Mộc Lương có hơi thất vọng, ngồi xuống, dựa vào cửa, yếu ớt nói: “Quên đi, ngươi mang về đi, thế này mà bị bắt gặp sẽ không tốt đâu.”
Tiểu Trúc do dự, công tử đói bụng, nàng không nỡ, thế nhưng nếu bị phu nhân bắt được, tay nàng sẽ bị chặt, lúc đó nàng muốn khóc cũng không kịp. Vừa nghĩ tới, lông tơ toàn thân nàng dựng hết lên, cứ do dự mãi, cuối cùng vẫn quyết định quay về.
Vì vậy nàng thăm dò nói với Tư Đồ Mộc Lương: “Cảm tạ công tử lo lắng, Tiểu Trúc quay về ạ.”
“Tiểu Trúc…” Một thanh âm như rất thảm thiết phát ra từ Tư Đồ Mộc Lương.
Một cảm giác lạnh gáy liền rần rần nổi lên, đứng sát cửa, hỏi: “Công tử có lời gì muốn nói với Tiểu Trúc ạ?”
Trong phòng, Tư Đồ Mộc Lương thâm sâu buông một câu: “Tiểu Trúc, nói lời thật lòng, công tử ta đây đối xử với ngươi như thế nào?”
Tiểu Trúc tự biết việc lớn không hay, cắn răng mở miệng nói: “Tốt!”
Tư Đồ Mộc Lương lập tức lên tinh thần, đứng lên, nói: “Vậy ngươi mau thả ta ra ngoài đi.”
Tiểu Trúc có chút dở khóc dở cười, cái người mới vừa rồi còn lo lắng cho mình bị phu nhân bắt được và kêu mình quay về bây giờ sao lại để mình mạo hiểm thả hắn ra ngoài vậy chứ?
“Không được, phu nhân đã căn dặn em, nếu ngài ấy không cho phép, em không thể thả ngài ra được.” Tiểu Trúc cũng rất bất đắc dĩ.
“Ngươi thả ta ra ngoài, trách nhiệm cứ để ta gánh hết.”
“Thế nhưng…” Trong lòng Tiểu Trúc cảm thấy thật khó xử.
“Được rồi.” Do dự đã lâu, Tiểu Trúc gật đầu, móc ra chìa khóa mở cửa.
Cửa vừa được mở ra, Tư Đồ Mộc Lương liền mau chóng đi ra, lại như có tật giật mình nhìn bốn phía, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ ta không ở phủ đấy chứ?”
Tiểu Trúc cười nói: “Công tử yên tâm, phu nhân lên chùa cầu phúc rồi.”
Tư Đồ Mộc Lương giơ ngón tay cái với nàng, khen: “Đúng là có chuẩn bị mà đến!” Xoay người đi vào phòng, lúc đi ra, trên vai vắt một bao quần áo.
“Ta đi trước đây.” Tư Đồ Mộc Lương khoát tay áo với Tiểu Trúc đang kinh ngạc ra mặt.
“Công tử, ngài đi đâu thế?” Tiểu Trúc có chút nôn nóng.
Tư Đồ Mộc Lương quay đầu, như là nhớ ra cái gì đó, từ trong ống tay áo móc ra một ít bạc, đặt vào trong tay Tiểu Trúc, nói: “Đống bạc này ngươi cầm lầy, coi như ta đáp tạ ngươi.” Nói rồi vắt bao quần áo qua vai muốn rời đi.
Tiểu Trúc nôn nóng đứng ở tại chỗ giậm chân, lúc ấy phu nhân phân phó nàng mở cửa, cũng không nói với nàng nếu công tử đi thì nàng nên làm gì nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất