Chương 16: Thế sự khó liệu, số phận trêu đùa
Edit: An Ju
Tư Đồ Mộc Lương nhấc chân muốn đi, phía sau vang lên một âm thanh như ác ma: “Con đang muốn đi đâu?”
Thân người Tư Đồ Mộc Lương cứng đờ xoay người, liền thấy mẹ mình một thân quần áo chỉnh tề đứng cách hắn không xa, bên cạnh đi theo hai nha hoàn.
Tư Đồ phu nhân đi về phía bàn đá tròn, lúc đi qua Tiểu Trúc, ánh mắt đầy thâm ý dừng ở trên mặt nàng vài giây.
Tư Đồ phu nhân ngồi trước bàn tròn, nha hoàn rót một ly trà dâng lên, Tư Đồ phu nhân uống một ngụm trà, mới ngẩng mặt lên nhìn về Tư Đồ Mộc Lương ở phía đối diện, chậm rãi nói: “Lại muốn không nói gì đã đi mất, rồi lại biến mất một tháng.”
“Mẹ, con từ trước tới giờ đều chỉ coi Ngọc Chân như muội muội ruột thịt, tuyệt không có tình ý gì khác.” Tư Đồ Mộc Lương bước lên trước, định ngồi xuống cạnh bàn tròn, muốn lôi kéo làm hòa hoãn không khí, bị Tư Đồ phu nhân liếc mắt nhìn thoáng qua, liền bật dậy đứng lên, lùi sang một bên.
Tư Đồ phu nhân giương mắt nhìn hắn: “Thế nào? Con đây là muốn từ hôn sao?”
Tư Đồ Mộc Lương liên tục gật đầu, xum xoe tiếng lên rót trà cho mẹ, lại đi tới phía sau Tư Đồ phu nhân, vung nắm tay đấm đấm vai, đứng bên lén liếc nhìn biểu tình của Tư Đồ phu nhân, thấy bà vẻ mặt trâm tư như đang suy nghĩ gì, cho là mình có hy vọng để từ hôn, nắm tay đấm xuống rất chắc.
Tư Đồ phu nhân như đã tán thành mà gật đầu, Tư Đồ Mộc Lương vui mừng không thôi, trong lòng cảm thấy vui sướng tràn đầy. Chợt nghe Tư Đồ phu nhân nói: “Nếu từ hôn, trong lòng con thì đúng là thư thái, nhưng con xem Tư Đồ gia làm sao còn đứng được ở đây nữa? Làm sao có thể đối mặt được với biểu cữu của con đây? Con xem Ngọc Chân sau này làm sao còn mặt mũi nào để gặp người khác được nữa?”
Tư Đồ Mộc Lương hiểu được, Tư Đồ phu nhân đã quyết tâm để mình cưới Ngọc Chân, cũng không muốn lấy lòng nữa, lùi về vị trí cũ, từ lúc sinh ra cho tới giờ, đây là lần đầu tiên mình ở trước mặt mẹ ruột thể hiện ra sự khó chịu, lấy vẻ mặt này biểu thị sự bất mãn một cách công khai của hắn.
“Mặc kệ mẹ nói gì, con sẽ không đáp ứng hôn sự này đâu.”
Chén trà trong tay Tư Đồ phu nhân rơi xuống đất, bà tức giận đứng lên: “Bất luận trong lòng con nghĩ gì, con đều phải thành thân với Ngọc Chân, trừ phi con không còn là người của Tư Đồ gia nữa.”
Lại nữa rồi! Lại nữa rồi! Tư Đồ Mộc Lương có hơi bất đắc dĩ, hơn thế là cảm thấy phẫn nộ, cảm giác không thể nói lý với mẹ của mình, có nói nữa cũng vô dụng, dưới sự tức giận, xoay người rời đi.
“Con quay lại ngay.” Tư Đồ phu nhân lạnh lùng nói, Tư Đồ Mộc Lương dừng bước.
“Lớn rồi có bản lĩnh rồi? Cánh cứng cáp rồi nên mẹ không quản được con nữa rồi có phải không?” Tư Đồ phu nhân đi lên phía trước, nói: “Động một chút là đi mất, con sao không đi luôn đi, vĩnh viễn đừng trở lại, đừng nhận ta là mẹ nữa, đừng nhận cái nhà này nữa.”
“Mẹ…” Tư Đồ Mộc Lương bất đắc dĩ, lần thứ hai cường điệu nói: “Con trai từ trước đến giờ luôn coi Ngọc Chân là muội muội, mẹ hà cớ gì cứ phải làm tội mình.”
“Con không phải là đã để mắt đến con hồ ly tinh nào rồi đấy chứ? Ta nói sao gần đây con lại cổ quái đến vậy, nói cho mẹ nghe, con hồ ly tinh kia là ai? Ta phải…”
“Mẹ.” Tư Đồ Mộc Lương cũng có chút tức giận. “Hôn nhân đại sự, há có thể là trò đùa. Mẹ để con trai cưới một người con gái mà con căn bản không hề yêu, cả đời này của con cũng sẽ không hạnh phúc, mẹ đây là đang hại con trai mẹ đấy.” Tư Đồ Mộc Lương xoay người, kiềm chế tức giận.
“Con nhất định phải làm mẹ tức chết hay sao hả!” Tư Đồ phu nhân bi thống hô to, cái tay chỉ vào Tư Đồ Mộc Lương cũng run rẩy không ngừng: “Con là cái thằng bất hiếu, ta…”
“Mẹ…” Lời còn chưa dứt, mắt lật lên, ngất đi.
Nha hoàn hai bên trái phải hoảng loạn đỡ Tư Đồ phu nhân dậy, gấp đến độ hô to: “Phu nhân, phu nhân, ngài làm sao vậy?… Công tử, phu nhân xỉu rồi…”
Tư Đồ Mộc Lương vốn đang quay lưng lại vừa nghe xong, trong lòng kinh sợ, xoay người, gấp đến độ tiến lên ôm lấy Tư Đồ phu nhân ngã trên mặt đấy, hoảng loạn luống cuống: “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ… Mau… Mau đi kêu đại phu.”
Trong phòng riêng.
Năm, sáu nha hoàn đứng cạnh giường, đại phu còn chưa kịp chẩn đoán bệnh cho Tư Đồ phu nhân, Tư Đồ Mộc Lương đừng ở phía sau đại phu, vẻ mặt đầy sự lo lắng, trong lòng thấy hổ thẹn không ngớt, oán hận bản thân mình chọc giận mẹ.
Tư Đồ lão gia ngồi ở cạnh giường, mắt trừng trừng nhìn Tư Đồ Mộc Lương, Tư Đồ Mộc Lương vừa chạm phải ánh mắt đó, đầu ngay tức khắc cúi xuống ba phần, trong lòng cũng là khó chịu không thôi.
Đại phu ra vẻ nghiêm túc nhìn hồi lâu, mới ngừng chuẩn đoán bệnh, Tư Đồ Mộc Lương quỳ gối bên giường.
“Là, là con trai bất hiếu, không nên làm cho mẹ tức giận…” Nói đến đây, một là khổ sở vị mẫu thân tức phát ngất, một là thương tâm cho bản thân mình, khóe mắt trở nên chua xót, hắn vùi đầu xuống đau thương khóc lóc.
Tư Đồ lão gia vẻ mặt cáu kỉnh, mắng to: “Khóc cái gì mà khóc, mẹ con còn chưa…” Lại liếc mắt nhìn về Tư Đồ phu nhân đang nhắm mắt nằm trên giường nhỏ, như trẻ con nghịch ngợm mở ra một mắt, nháy nháy, sau đó nhanh chóng nhắm lại.
Đông tác nhỏ này ngoại trừ Tư Đồ Mộc Lương đang vùi đầu khóc, tất cả mọi người trong phòng đều thấy rõ ràng, không khỏi hô trong lòng một câu.
Ừm! Phu nhân đang giả bộ.
A! Lão phu nhân ngất xỉu là diễn.
À! Tư Đồ phu nhân đang giả bộ bất tỉnh!
Tư Đồ lão gia hiểu ý Tư Đồ phu nhân, làm bộ ‘khụ’ một tiếng, trầm giọng nói: “Đại phu, phu nhân ta bệnh tình ra sao?”
Một lời lảm tỉnh người đang khóc, Tư Đồ Mộc Lương lúc này mới đứng dậy, lôi kéo tay đại phu, vội la lên: “ Đại phu, mẹ ta bị làm sao thế?”
Đại phu muốn đưa tay lên sờ rây để che giấu sự phản đạo đức mãnh liệt trong nội tâm, lại phát hiện tay có thể sử dụng lại bị Tư Đồ Mộc Lương chộp lấy rồi. Hắn dừng một chút, cũng thân trọng ‘khụ’ một cái, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tư Đồ phu nhân chỉ là tức giận mà hôn mê, cũng không đáng lo, nghỉ ngơi vài ngày là … Lời còn chưa dứt, chân đã bị người nào đó đạp lên, hắn bị đau kéo dài âm ra: “Nhưng – là… phu nhân không thể lại bị kích thích nữa, bằng không sẽ không dễ xử lý đâu.”
“Thật sao?” Tư Đồ Mộc Lương chán nản buông tay ra, mờ mịt xoay người, lại quỳ gồi bên cạnh giường.
Tư Đồ lão gia liếc qua một cái, ý bảo để đại phu đi mau.
Đại phu vươn ba ngón tay, cũng ý bảo nói tôi bị lão gia là ngài đạp một cái, nên cho thêm ít phí chẩn., Tư Đồ lão già vừa trừng mắt, đại phu liền nhanh chân chạy.
Đại phu đi rồi, không đến thời gian uống một chén trà nhỏ sau đó, Tư Đồ phu nhân rốt cục chậm rãi tỉnh lại, người làm đều lui xuống hết, bên trong chỉ còn lại có ba người.
Tư Đồ Mộc Lương thấy mẹ tỉnh lại, vui vẻ: “Mẹ, mẹ tỉnh lại rồi.”
Tư Đồ phu nhân vẻ mặt thờ ơ không nhìn hắn.
Tư Đồ Mộc Lương có hơi khó chịu, nói: “Mẹ, con trai sẽ không làm mẹ tức giận nữa, mới vừa rồi… là con sai.”
Tư Đồ phu nhân lúc này mới đem đường nhìn chuyển về mặt Tư Đồ Mộc Lương, nói: “Nói như vậy, con đồng ý thành thân rồi phải không?”
“Con…” Tư Đồ Mộc Lương lại do dự, nội tâm thống khổ không chịu nổi.
Tư Đồ phu nhân nhận thấy được sự do dự của hắn, ném gối thêu xuống, cả người co giật run bần bật, mắt lại bắt đầu trợn trắng.
“Mẹ…” Tư Đồ Mộc Lương sợ đến luống cuống tay chân, đứng lên cầm lấy tay Tư Đồ phu nhân. “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
Tư Đồ phu nhân đẩy hắn ra, lúc này trực tiếp đập đầu xuống giường, cất tiếng khóc rống lên: “Để cho ta chết đi!” Tư Đồ Mộc Lương dùng tay che ở trước trán Tư Đồ phu nhân, lúc Tư Đồ phu nhân đập xuống, liền đụng phải tay của hắn.
Tư Đồ Mộc Lương đau đến nhe răng trợn mắt, thấy cảnh tương này, Tư Đồ lão gia xem đến kinh hồn.
“Cút đi.” Tư Đồ phu nhân gạt tay của Tư Đồ Mộc Lương ra, thanh âm càng thê thảm: “Để ta chết cũng tốt, đỡ bị thằng con bất hiếu như con suốt ngày chọc giận ta.”
Tư Đồ lão gia ở một bên một mực yên lặng không nói lời nào nhìn không được nữa, rốt cục cũng mở miệng.
“Mộc Lương, còn không mau đáp ứng mẹ con đi, con muốn khiến mẹ con tức chết mới cam tâm phải không.”
Bên tai là tiếng khóc đau khổ của Tư Đồ phu nhân, Tư Đồ Mộc Lương chản nản quỳ xuống, bàn tay dưới ống tay áo rộng dần dần nắm lại, đầu ngón tay cắm chặt vào thịt.
“Mau đáp ứng đi!” Tư Đồ lão gia giục hắn.
Tư Đồ Mộc Lương cuối cùng nhắm chặt hai mất lại, cúi đầu, nói: “Tất cả nghe theo sự sắp xếp của cha mẹ.”
Tư Đồ Mộc Lương nhấc chân muốn đi, phía sau vang lên một âm thanh như ác ma: “Con đang muốn đi đâu?”
Thân người Tư Đồ Mộc Lương cứng đờ xoay người, liền thấy mẹ mình một thân quần áo chỉnh tề đứng cách hắn không xa, bên cạnh đi theo hai nha hoàn.
Tư Đồ phu nhân đi về phía bàn đá tròn, lúc đi qua Tiểu Trúc, ánh mắt đầy thâm ý dừng ở trên mặt nàng vài giây.
Tư Đồ phu nhân ngồi trước bàn tròn, nha hoàn rót một ly trà dâng lên, Tư Đồ phu nhân uống một ngụm trà, mới ngẩng mặt lên nhìn về Tư Đồ Mộc Lương ở phía đối diện, chậm rãi nói: “Lại muốn không nói gì đã đi mất, rồi lại biến mất một tháng.”
“Mẹ, con từ trước tới giờ đều chỉ coi Ngọc Chân như muội muội ruột thịt, tuyệt không có tình ý gì khác.” Tư Đồ Mộc Lương bước lên trước, định ngồi xuống cạnh bàn tròn, muốn lôi kéo làm hòa hoãn không khí, bị Tư Đồ phu nhân liếc mắt nhìn thoáng qua, liền bật dậy đứng lên, lùi sang một bên.
Tư Đồ phu nhân giương mắt nhìn hắn: “Thế nào? Con đây là muốn từ hôn sao?”
Tư Đồ Mộc Lương liên tục gật đầu, xum xoe tiếng lên rót trà cho mẹ, lại đi tới phía sau Tư Đồ phu nhân, vung nắm tay đấm đấm vai, đứng bên lén liếc nhìn biểu tình của Tư Đồ phu nhân, thấy bà vẻ mặt trâm tư như đang suy nghĩ gì, cho là mình có hy vọng để từ hôn, nắm tay đấm xuống rất chắc.
Tư Đồ phu nhân như đã tán thành mà gật đầu, Tư Đồ Mộc Lương vui mừng không thôi, trong lòng cảm thấy vui sướng tràn đầy. Chợt nghe Tư Đồ phu nhân nói: “Nếu từ hôn, trong lòng con thì đúng là thư thái, nhưng con xem Tư Đồ gia làm sao còn đứng được ở đây nữa? Làm sao có thể đối mặt được với biểu cữu của con đây? Con xem Ngọc Chân sau này làm sao còn mặt mũi nào để gặp người khác được nữa?”
Tư Đồ Mộc Lương hiểu được, Tư Đồ phu nhân đã quyết tâm để mình cưới Ngọc Chân, cũng không muốn lấy lòng nữa, lùi về vị trí cũ, từ lúc sinh ra cho tới giờ, đây là lần đầu tiên mình ở trước mặt mẹ ruột thể hiện ra sự khó chịu, lấy vẻ mặt này biểu thị sự bất mãn một cách công khai của hắn.
“Mặc kệ mẹ nói gì, con sẽ không đáp ứng hôn sự này đâu.”
Chén trà trong tay Tư Đồ phu nhân rơi xuống đất, bà tức giận đứng lên: “Bất luận trong lòng con nghĩ gì, con đều phải thành thân với Ngọc Chân, trừ phi con không còn là người của Tư Đồ gia nữa.”
Lại nữa rồi! Lại nữa rồi! Tư Đồ Mộc Lương có hơi bất đắc dĩ, hơn thế là cảm thấy phẫn nộ, cảm giác không thể nói lý với mẹ của mình, có nói nữa cũng vô dụng, dưới sự tức giận, xoay người rời đi.
“Con quay lại ngay.” Tư Đồ phu nhân lạnh lùng nói, Tư Đồ Mộc Lương dừng bước.
“Lớn rồi có bản lĩnh rồi? Cánh cứng cáp rồi nên mẹ không quản được con nữa rồi có phải không?” Tư Đồ phu nhân đi lên phía trước, nói: “Động một chút là đi mất, con sao không đi luôn đi, vĩnh viễn đừng trở lại, đừng nhận ta là mẹ nữa, đừng nhận cái nhà này nữa.”
“Mẹ…” Tư Đồ Mộc Lương bất đắc dĩ, lần thứ hai cường điệu nói: “Con trai từ trước đến giờ luôn coi Ngọc Chân là muội muội, mẹ hà cớ gì cứ phải làm tội mình.”
“Con không phải là đã để mắt đến con hồ ly tinh nào rồi đấy chứ? Ta nói sao gần đây con lại cổ quái đến vậy, nói cho mẹ nghe, con hồ ly tinh kia là ai? Ta phải…”
“Mẹ.” Tư Đồ Mộc Lương cũng có chút tức giận. “Hôn nhân đại sự, há có thể là trò đùa. Mẹ để con trai cưới một người con gái mà con căn bản không hề yêu, cả đời này của con cũng sẽ không hạnh phúc, mẹ đây là đang hại con trai mẹ đấy.” Tư Đồ Mộc Lương xoay người, kiềm chế tức giận.
“Con nhất định phải làm mẹ tức chết hay sao hả!” Tư Đồ phu nhân bi thống hô to, cái tay chỉ vào Tư Đồ Mộc Lương cũng run rẩy không ngừng: “Con là cái thằng bất hiếu, ta…”
“Mẹ…” Lời còn chưa dứt, mắt lật lên, ngất đi.
Nha hoàn hai bên trái phải hoảng loạn đỡ Tư Đồ phu nhân dậy, gấp đến độ hô to: “Phu nhân, phu nhân, ngài làm sao vậy?… Công tử, phu nhân xỉu rồi…”
Tư Đồ Mộc Lương vốn đang quay lưng lại vừa nghe xong, trong lòng kinh sợ, xoay người, gấp đến độ tiến lên ôm lấy Tư Đồ phu nhân ngã trên mặt đấy, hoảng loạn luống cuống: “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ… Mau… Mau đi kêu đại phu.”
Trong phòng riêng.
Năm, sáu nha hoàn đứng cạnh giường, đại phu còn chưa kịp chẩn đoán bệnh cho Tư Đồ phu nhân, Tư Đồ Mộc Lương đừng ở phía sau đại phu, vẻ mặt đầy sự lo lắng, trong lòng thấy hổ thẹn không ngớt, oán hận bản thân mình chọc giận mẹ.
Tư Đồ lão gia ngồi ở cạnh giường, mắt trừng trừng nhìn Tư Đồ Mộc Lương, Tư Đồ Mộc Lương vừa chạm phải ánh mắt đó, đầu ngay tức khắc cúi xuống ba phần, trong lòng cũng là khó chịu không thôi.
Đại phu ra vẻ nghiêm túc nhìn hồi lâu, mới ngừng chuẩn đoán bệnh, Tư Đồ Mộc Lương quỳ gối bên giường.
“Là, là con trai bất hiếu, không nên làm cho mẹ tức giận…” Nói đến đây, một là khổ sở vị mẫu thân tức phát ngất, một là thương tâm cho bản thân mình, khóe mắt trở nên chua xót, hắn vùi đầu xuống đau thương khóc lóc.
Tư Đồ lão gia vẻ mặt cáu kỉnh, mắng to: “Khóc cái gì mà khóc, mẹ con còn chưa…” Lại liếc mắt nhìn về Tư Đồ phu nhân đang nhắm mắt nằm trên giường nhỏ, như trẻ con nghịch ngợm mở ra một mắt, nháy nháy, sau đó nhanh chóng nhắm lại.
Đông tác nhỏ này ngoại trừ Tư Đồ Mộc Lương đang vùi đầu khóc, tất cả mọi người trong phòng đều thấy rõ ràng, không khỏi hô trong lòng một câu.
Ừm! Phu nhân đang giả bộ.
A! Lão phu nhân ngất xỉu là diễn.
À! Tư Đồ phu nhân đang giả bộ bất tỉnh!
Tư Đồ lão gia hiểu ý Tư Đồ phu nhân, làm bộ ‘khụ’ một tiếng, trầm giọng nói: “Đại phu, phu nhân ta bệnh tình ra sao?”
Một lời lảm tỉnh người đang khóc, Tư Đồ Mộc Lương lúc này mới đứng dậy, lôi kéo tay đại phu, vội la lên: “ Đại phu, mẹ ta bị làm sao thế?”
Đại phu muốn đưa tay lên sờ rây để che giấu sự phản đạo đức mãnh liệt trong nội tâm, lại phát hiện tay có thể sử dụng lại bị Tư Đồ Mộc Lương chộp lấy rồi. Hắn dừng một chút, cũng thân trọng ‘khụ’ một cái, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tư Đồ phu nhân chỉ là tức giận mà hôn mê, cũng không đáng lo, nghỉ ngơi vài ngày là … Lời còn chưa dứt, chân đã bị người nào đó đạp lên, hắn bị đau kéo dài âm ra: “Nhưng – là… phu nhân không thể lại bị kích thích nữa, bằng không sẽ không dễ xử lý đâu.”
“Thật sao?” Tư Đồ Mộc Lương chán nản buông tay ra, mờ mịt xoay người, lại quỳ gồi bên cạnh giường.
Tư Đồ lão gia liếc qua một cái, ý bảo để đại phu đi mau.
Đại phu vươn ba ngón tay, cũng ý bảo nói tôi bị lão gia là ngài đạp một cái, nên cho thêm ít phí chẩn., Tư Đồ lão già vừa trừng mắt, đại phu liền nhanh chân chạy.
Đại phu đi rồi, không đến thời gian uống một chén trà nhỏ sau đó, Tư Đồ phu nhân rốt cục chậm rãi tỉnh lại, người làm đều lui xuống hết, bên trong chỉ còn lại có ba người.
Tư Đồ Mộc Lương thấy mẹ tỉnh lại, vui vẻ: “Mẹ, mẹ tỉnh lại rồi.”
Tư Đồ phu nhân vẻ mặt thờ ơ không nhìn hắn.
Tư Đồ Mộc Lương có hơi khó chịu, nói: “Mẹ, con trai sẽ không làm mẹ tức giận nữa, mới vừa rồi… là con sai.”
Tư Đồ phu nhân lúc này mới đem đường nhìn chuyển về mặt Tư Đồ Mộc Lương, nói: “Nói như vậy, con đồng ý thành thân rồi phải không?”
“Con…” Tư Đồ Mộc Lương lại do dự, nội tâm thống khổ không chịu nổi.
Tư Đồ phu nhân nhận thấy được sự do dự của hắn, ném gối thêu xuống, cả người co giật run bần bật, mắt lại bắt đầu trợn trắng.
“Mẹ…” Tư Đồ Mộc Lương sợ đến luống cuống tay chân, đứng lên cầm lấy tay Tư Đồ phu nhân. “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
Tư Đồ phu nhân đẩy hắn ra, lúc này trực tiếp đập đầu xuống giường, cất tiếng khóc rống lên: “Để cho ta chết đi!” Tư Đồ Mộc Lương dùng tay che ở trước trán Tư Đồ phu nhân, lúc Tư Đồ phu nhân đập xuống, liền đụng phải tay của hắn.
Tư Đồ Mộc Lương đau đến nhe răng trợn mắt, thấy cảnh tương này, Tư Đồ lão gia xem đến kinh hồn.
“Cút đi.” Tư Đồ phu nhân gạt tay của Tư Đồ Mộc Lương ra, thanh âm càng thê thảm: “Để ta chết cũng tốt, đỡ bị thằng con bất hiếu như con suốt ngày chọc giận ta.”
Tư Đồ lão gia ở một bên một mực yên lặng không nói lời nào nhìn không được nữa, rốt cục cũng mở miệng.
“Mộc Lương, còn không mau đáp ứng mẹ con đi, con muốn khiến mẹ con tức chết mới cam tâm phải không.”
Bên tai là tiếng khóc đau khổ của Tư Đồ phu nhân, Tư Đồ Mộc Lương chản nản quỳ xuống, bàn tay dưới ống tay áo rộng dần dần nắm lại, đầu ngón tay cắm chặt vào thịt.
“Mau đáp ứng đi!” Tư Đồ lão gia giục hắn.
Tư Đồ Mộc Lương cuối cùng nhắm chặt hai mất lại, cúi đầu, nói: “Tất cả nghe theo sự sắp xếp của cha mẹ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất