Chương 30: Tư Đồ Mộc Lương, ngươi tàn nhẫn lắm!
Edit: An Ju
Ban đêm có dấu hiệu sắp mưa, sương mù tan đi.
Hoa Bách Hồng tỉnh lại từ trong mộng, chỉ thấy mây dày tụ lại từ tứ phía, khí trời âm ủ, trời đêm nguyên bản có hơi mây mù, lúc này ấy vậy mà lại bắt đầu những trận mưa nhỏ.
Đêm tĩnh lặng, không còn nghe thấy tiếng chim xuân kêu, chỉ nghe thấy tiếng mưa tí tách rơi trên mái nhà.
Hoa Bách Hồng bước ra cửa, cũng quên mở dù, đi lại trong sân đình,
Đi qua thành lan can bằng trúc, khí lạnh dày đặc, một trận mưa xuân rơi xuống khiến trăm hoa bay tán loạn, cánh hoa rụng rơi lả tả.
Cánh hoa ướt đẫm không thể bay nổi trong từng đợt gió dịu dàng, trên những cành cây khô cũng đã không còn hoa, dù gì cũng không có người thưởng hoa.
Cánh hoa lẳng lặng rơi không một tiếng động. Hương hoa đã tan hết, cánh hoa rơi trên mặt đất cực kỳ lác đác càng lộ vẻ suy tàn.
Hoa Bách Hồng bồi hồi dưới tàng cây, thở dài. Ngay cả khi nước mưa làm ướt đẫm xiêm y cũng không phát hiện.
Ngẩng đầu, lại phát hiện đầu cành còn duy nhất một đóa hoa, trên cánh hoa vẫn còn lưu giữ vết tích của sương sớm, phấn hoa đã bị rửa trôi nhưng vẫn còn vẻ nhàn nhã, thanh lịch và tinh khiết, vẫn đẹp như trước.
Hắn hái hoa xuống cắm vào trong tóc.
Ý thức được bản thân mình vừa làm ra hành động như vậy liền cười khổ ra tiếng: “Cứ như vậy, ta càng ngày càng giống Đại Ngọc* đau thương tự cảm thấy xót xa, liệu sẽ có một màn ta cũng rơi vào trong sầu bi mà chết hay không đây.”
*Đại Ngọc là Lâm Đại Ngọc trong tiểu thuyết nổi tiếng Hồng Lâu Mộng đó các bác. Chi tiết thì search GG ca ca giúp t nha.
Thời gian dài đứng lặng trong sân đình lạnh lẽo, tuy rằng hứng chịu những đợt khẽ tập kích từ những cơn gió lạnh, hắn cũng không muốn trở về phòng.
Trở lại trong phòng, vẫn tiếp tục ngẩn người, đứng cạnh cửa sổ lạnh lẽo, ngơ ngác nghe tiếng lá cây Ngô Đồng ở bên cạnh giếng đang rơi.
Sau mấy ngày, vạn hoa lại đua nở, hoa thơm diễm lệ dưới cảnh xuân cũng trở nên càng thêm làm rung động lòng người, thậm chí đến rèm cửa sổ cùng ánh lên sắc đỏ. Tâm tình Hoa Bách Hồng cũng có khá hơn chút, dựa vào cửa sổ ngắm hoa trong sân đình, Phi Yến ngoài cửa sổ khẽ kêu, Hoa Bách Hồng đi ra ngoài cửa, nhìn về phía chân trời, hóa ra là những chú chim Ưng non bay lượn, nào có hình bóng của Phi Yến, Hoa Bách Hồng thất vọng đến cực điểm xoay người về phòng, một thứ gì đó màu đen nhảy vào trong ngực hắn. Hắn luống cuống tay chân ôm lấy, lại phát hiện trong lòng đúng là Tích Hoàng đã tiêu thất đã nhiều ngày.
Hoa Bách Hồng cảm thấy vui vẻ, ôm Tích Hoàng nói liên hồi: “Ngươi về rồi.”
Tích Hoàng phi thường nhiệt tình chui vào hõm vai hắn, dùng mặt cọ cọ mặt Hoa Bách Hồng, bộ dáng làm nũng làm cho Hoa Bách Hồng cười không ngừng.
Hoa Bách Hồng ôm Tích Hoàng ngồi cạnh bàn tròn, trừng đôi mắt đẹp, vẻ mặt giả bộ giận, nói: “Mau nói cho ta biết, mấy ngày nay đi đâu chơi?”
Tích Hoàng hiển nhiên đang có tâm tình thật tốt, đối với những chất vấn “vô lễ” của Hoa Bách Hồng cũng không có chút để ý nào, từ trong lòng Hoa Bách Hồng nhảy ra, ngước đôi mắt mèo, trông mong nhìn Hoa Bách Hồng.
Hoa Bách Hồng cho là hắn bị đói bụng, cũng không biết từ đâu móc ra một cái mứt quả, như hiến vật quý đưa tới trước mặt Tích Hoàng, nói: “Ăn đi.”
Tích Hoàng tức giận, nhưng vẫn ngẩng mặt lên, vươn đầu lưỡi hồng nộn liếm mứt quả.
Hoa Bách Hồng thẳng thắn ngồi xổm, trong tay giơ mứt quả, cười híp mắt nhìn Tích Hoàng ăn.
Hoa Bách Hồng như là cảm nhận được người kia đến, trong mắt nhất thời tản ra ánh ngạc nhiên, hắn đứng lên, đặt mứt quả lên bàn tròn, bỏ quên tiếng ai oán của Tích Hoàng ở phía sau, đi về phía sân trước, bước chân vội vã.
Ngoài cửa, cái người mình ngày nhớ đêm mong lại đang đứng trước mặt mình.
Một cảm giác xót xa dâng trào lên khóe mắt, những khóe miệng lại là nụ cười tươi: “Ngươi đến rồi.”
Tư Đồ Mộc Lương đứng ở ngoài cửa ngây người thật lâu, mục đích của lần đến này khiến cho hắn thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt của Hoa Bách Hồng, hắn cúi mặt xuống.
Hoa Bách Hồng không nhận thấy được vẻ dị thường của hắn, hắn quá mức hào hứng, bước ra cửa, kéo Tư Đồ Mộc Lương vào.
“Hôm nay đúng là một ngày lành.” Hoa Bách Hồng đi ở đằng trước quay mặt lại, cười nói: “Hoa toàn sân nở hết rồi, Tích Hoàng cũng về rồi, ngay cả ngươi cũng về bên cạnh ta rồi.”
Hoa Bách Hồng lôi kéo Tư Đồ Mộc Lương ngồi xuống cạnh bàn tròn, rót một chén trà cho Tư Đồ Mộc Lương rồi đặt nó trước mặt hắn, trên mặt là vẻ tò mò:”Nói mau, ngươi ở trong phủ lâu như thế đã làm những gì, ta vậy mà đã nhàm chán lâu lắm rồi.”
Tư Đồ Mộc Lương im lặng, từ khi hắn vào phủ, hắn vẫn im lặng không nói gì, ngay cả chén trà Hoa Bách Hồng rót cho hắn hắn cũng không đụng.
Hoa Bách Hồng cuối cùng cũng phát hiện ra vẻ dị thường của hắn, nụ cười trên mặt cũng thu lại, ngừng việc kể lể.
Trên mặt là vẻ lo lắng. “Ngươi làm sao vậy? Có phải có tâm sự không?”
Tư Đồ Mộc Lương lúc này mới ngẩng mặt lên nhìn Hoa Bách Hồng, nhưng rất nhanh lại tránh mắt đi, hắn bắt đầu uống trà, một chén lại một chén, tạm thời coi nước trà thành rượu, lấy rượu tăng thêm lòng dũng cảm.
Hoa Bách Hồng ngồi ở một bên, trầm mặc nhìn Tư Đồ Mộc Lương uống một chén tiếp một chén trà, uống cạn một bình trà, Tư Đồ Mộc Lương đặt chén trà xuống, lúc này mới chậm rãi nói: “Ngọc Chân muội ấy … có tin vui.”
Mắt Hoa Bách Hồng chợt lóe, nhưng không có lên tiếng nói gì.
“Vốn vẫn còn tốt, nhưng muội ấy lại bị một loại bênh kỳ quái…” Tư Đồ Mộc Lương luống cuống ôm mặt, hắn nói: “Nếu ta không cứu muội ấy… Muội ấy và đứa con chưa ra đời của ta … sẽ chết… Ta không biết nên làm sao bây giờ… Ta không còn cách nào khác… Ta không muốn… Ta không muốn như vậy… Ta không muốn…”
Giọng nói của hắn có chút hỗn loạn, nhưng Hoa Bách Hồng vừa nghe là đã hiểu.
Yêu, hận, oán, tất cả đều tích lại một chỗ, nhưng nét mặt hắn vẫn bình tĩnh: “Cho nên, ngươi đang xin hoa tâm của ta.”
Tư Đồ Mộc Lương kinh ngạc ngẩng mặt lên, chạm phải đôi mắt của Hoa Bách Hồng liên chột dạ cúi mắt xuống.
Hoa Bách Hồng đứng dây, hắn bình tĩnh nhìn người trước mắt, rõ ràng hai người cách nhau gần như vậy, chỉ cần đưa tay là có thể ôm đối phương, nhưng tâm lại cách nhau quá xa.
Hắn chờ lâu như vậy, lâu đến vậy.
Vốn cũng nghĩ tới liệu Tư Đồ Mộc Lương có thể nuốt lời hay không, nhưng hắn lại chẳng thể nào nghĩ tới một tình cảnh như vậy.
Các loại tâm tình vui mừng nhất thời tiêu tán như mưa tan mây tàn.
Môi Hoa Bách Hồng đang run rẩy nhưng vẫn cười nói: “Ngươi cũng biết, hoa ở người ở, hoa vong người vong.”
Tư Đồ Mộc Lương im lặng không nói, hắn thống khổ không chịu nổi.
Hoa Bách Hồng chỉ cảm thấy lửa giận trong lồng ngực trong phút chốc cuồn cuộn dâng lên, càng đốt càng bùng lớn, trong lòng đau cuộn từng cơn, cảm giác cháy rực lan đến trong ánh mắt, trong tầm mắt mở hồ là một mảnh đỏ bừng: “Ngươi cho ngươi là ai?”
“Lúc muốn rời đi, ngươi thề thốt son sắt, vậy mà hôm này, ngươi đang nói cái gì vậy? Lời thề của ngươi lại rẻ rúng đến vậy sao? Ngươi muốn ta từ bỏ mang của mình để cứu thê tử của ngươi.” Nội tâm hắn thê lương, oán hận tự nhiên trào dâng, trừng Tư Đồ Mộc Lương hét to hơn: “Tư Đồ Mộc Lương, ngươi dựa vào cái gì? Ngươi dựa vào cái gì?
Tư Đồ Mộc Lương chỉ lắp bắp nói: “Ngươi sẽ không chết, ngươi sẽ không chết đâu…”
Hoa Bách Hồng chợt cảm thấy thê lương, lui về phía sau vài bước, không thể tin được mà lắc đầu.
“Tư Đồ Mộc Lương, ngươi tàn nhẫn lắm.” Hắn chợt ngửa đầu cười lớn, nụ cười tràn đầy vị thê lương. “Ta không muốn, ta sẽ không đáp ứng ngươi đâu, cứ để thê tử của ngươi và đứa con chưa ra đời cùng nhau xuống địa ngục đi!”
Tư Đồ Mộc Lương đứng ở đó, vẫn không nhúc nhích. Hắn lại bị Tích Hoàng nhào vào trong ngực, vừa vào vừa cắn lên người hắn để biểu thị sự phẫn nộ. Vô luận Tư Đồ Mộc Lương làm thế nào cũng không kéo xuống được.
Thất vất vả kéo được Tích Hoàng ra, y phục chỗ ngực đã bị xé tơi tả, trong nực cũng bị cào ra mấy vết đang rỉ máu.
Hoa Bách Hồng đột nhiên thu lại biểu tình trên mặt, trở nên lạnh lùng, nói: “Ta mệt rồi, Tư Đồ công tử mời về!” Nói rồi xoay người đi vào phòng, đóng cửa lại.
Tư Đồ Mộc Lương đứng ở ngoài cửa, nhìn cửa khắc hoa trước mặt thật lâu, dưới chân cách đó không xa, Tích Hoàng đang nghịch bùn.
Ban đêm có dấu hiệu sắp mưa, sương mù tan đi.
Hoa Bách Hồng tỉnh lại từ trong mộng, chỉ thấy mây dày tụ lại từ tứ phía, khí trời âm ủ, trời đêm nguyên bản có hơi mây mù, lúc này ấy vậy mà lại bắt đầu những trận mưa nhỏ.
Đêm tĩnh lặng, không còn nghe thấy tiếng chim xuân kêu, chỉ nghe thấy tiếng mưa tí tách rơi trên mái nhà.
Hoa Bách Hồng bước ra cửa, cũng quên mở dù, đi lại trong sân đình,
Đi qua thành lan can bằng trúc, khí lạnh dày đặc, một trận mưa xuân rơi xuống khiến trăm hoa bay tán loạn, cánh hoa rụng rơi lả tả.
Cánh hoa ướt đẫm không thể bay nổi trong từng đợt gió dịu dàng, trên những cành cây khô cũng đã không còn hoa, dù gì cũng không có người thưởng hoa.
Cánh hoa lẳng lặng rơi không một tiếng động. Hương hoa đã tan hết, cánh hoa rơi trên mặt đất cực kỳ lác đác càng lộ vẻ suy tàn.
Hoa Bách Hồng bồi hồi dưới tàng cây, thở dài. Ngay cả khi nước mưa làm ướt đẫm xiêm y cũng không phát hiện.
Ngẩng đầu, lại phát hiện đầu cành còn duy nhất một đóa hoa, trên cánh hoa vẫn còn lưu giữ vết tích của sương sớm, phấn hoa đã bị rửa trôi nhưng vẫn còn vẻ nhàn nhã, thanh lịch và tinh khiết, vẫn đẹp như trước.
Hắn hái hoa xuống cắm vào trong tóc.
Ý thức được bản thân mình vừa làm ra hành động như vậy liền cười khổ ra tiếng: “Cứ như vậy, ta càng ngày càng giống Đại Ngọc* đau thương tự cảm thấy xót xa, liệu sẽ có một màn ta cũng rơi vào trong sầu bi mà chết hay không đây.”
*Đại Ngọc là Lâm Đại Ngọc trong tiểu thuyết nổi tiếng Hồng Lâu Mộng đó các bác. Chi tiết thì search GG ca ca giúp t nha.
Thời gian dài đứng lặng trong sân đình lạnh lẽo, tuy rằng hứng chịu những đợt khẽ tập kích từ những cơn gió lạnh, hắn cũng không muốn trở về phòng.
Trở lại trong phòng, vẫn tiếp tục ngẩn người, đứng cạnh cửa sổ lạnh lẽo, ngơ ngác nghe tiếng lá cây Ngô Đồng ở bên cạnh giếng đang rơi.
Sau mấy ngày, vạn hoa lại đua nở, hoa thơm diễm lệ dưới cảnh xuân cũng trở nên càng thêm làm rung động lòng người, thậm chí đến rèm cửa sổ cùng ánh lên sắc đỏ. Tâm tình Hoa Bách Hồng cũng có khá hơn chút, dựa vào cửa sổ ngắm hoa trong sân đình, Phi Yến ngoài cửa sổ khẽ kêu, Hoa Bách Hồng đi ra ngoài cửa, nhìn về phía chân trời, hóa ra là những chú chim Ưng non bay lượn, nào có hình bóng của Phi Yến, Hoa Bách Hồng thất vọng đến cực điểm xoay người về phòng, một thứ gì đó màu đen nhảy vào trong ngực hắn. Hắn luống cuống tay chân ôm lấy, lại phát hiện trong lòng đúng là Tích Hoàng đã tiêu thất đã nhiều ngày.
Hoa Bách Hồng cảm thấy vui vẻ, ôm Tích Hoàng nói liên hồi: “Ngươi về rồi.”
Tích Hoàng phi thường nhiệt tình chui vào hõm vai hắn, dùng mặt cọ cọ mặt Hoa Bách Hồng, bộ dáng làm nũng làm cho Hoa Bách Hồng cười không ngừng.
Hoa Bách Hồng ôm Tích Hoàng ngồi cạnh bàn tròn, trừng đôi mắt đẹp, vẻ mặt giả bộ giận, nói: “Mau nói cho ta biết, mấy ngày nay đi đâu chơi?”
Tích Hoàng hiển nhiên đang có tâm tình thật tốt, đối với những chất vấn “vô lễ” của Hoa Bách Hồng cũng không có chút để ý nào, từ trong lòng Hoa Bách Hồng nhảy ra, ngước đôi mắt mèo, trông mong nhìn Hoa Bách Hồng.
Hoa Bách Hồng cho là hắn bị đói bụng, cũng không biết từ đâu móc ra một cái mứt quả, như hiến vật quý đưa tới trước mặt Tích Hoàng, nói: “Ăn đi.”
Tích Hoàng tức giận, nhưng vẫn ngẩng mặt lên, vươn đầu lưỡi hồng nộn liếm mứt quả.
Hoa Bách Hồng thẳng thắn ngồi xổm, trong tay giơ mứt quả, cười híp mắt nhìn Tích Hoàng ăn.
Hoa Bách Hồng như là cảm nhận được người kia đến, trong mắt nhất thời tản ra ánh ngạc nhiên, hắn đứng lên, đặt mứt quả lên bàn tròn, bỏ quên tiếng ai oán của Tích Hoàng ở phía sau, đi về phía sân trước, bước chân vội vã.
Ngoài cửa, cái người mình ngày nhớ đêm mong lại đang đứng trước mặt mình.
Một cảm giác xót xa dâng trào lên khóe mắt, những khóe miệng lại là nụ cười tươi: “Ngươi đến rồi.”
Tư Đồ Mộc Lương đứng ở ngoài cửa ngây người thật lâu, mục đích của lần đến này khiến cho hắn thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt của Hoa Bách Hồng, hắn cúi mặt xuống.
Hoa Bách Hồng không nhận thấy được vẻ dị thường của hắn, hắn quá mức hào hứng, bước ra cửa, kéo Tư Đồ Mộc Lương vào.
“Hôm nay đúng là một ngày lành.” Hoa Bách Hồng đi ở đằng trước quay mặt lại, cười nói: “Hoa toàn sân nở hết rồi, Tích Hoàng cũng về rồi, ngay cả ngươi cũng về bên cạnh ta rồi.”
Hoa Bách Hồng lôi kéo Tư Đồ Mộc Lương ngồi xuống cạnh bàn tròn, rót một chén trà cho Tư Đồ Mộc Lương rồi đặt nó trước mặt hắn, trên mặt là vẻ tò mò:”Nói mau, ngươi ở trong phủ lâu như thế đã làm những gì, ta vậy mà đã nhàm chán lâu lắm rồi.”
Tư Đồ Mộc Lương im lặng, từ khi hắn vào phủ, hắn vẫn im lặng không nói gì, ngay cả chén trà Hoa Bách Hồng rót cho hắn hắn cũng không đụng.
Hoa Bách Hồng cuối cùng cũng phát hiện ra vẻ dị thường của hắn, nụ cười trên mặt cũng thu lại, ngừng việc kể lể.
Trên mặt là vẻ lo lắng. “Ngươi làm sao vậy? Có phải có tâm sự không?”
Tư Đồ Mộc Lương lúc này mới ngẩng mặt lên nhìn Hoa Bách Hồng, nhưng rất nhanh lại tránh mắt đi, hắn bắt đầu uống trà, một chén lại một chén, tạm thời coi nước trà thành rượu, lấy rượu tăng thêm lòng dũng cảm.
Hoa Bách Hồng ngồi ở một bên, trầm mặc nhìn Tư Đồ Mộc Lương uống một chén tiếp một chén trà, uống cạn một bình trà, Tư Đồ Mộc Lương đặt chén trà xuống, lúc này mới chậm rãi nói: “Ngọc Chân muội ấy … có tin vui.”
Mắt Hoa Bách Hồng chợt lóe, nhưng không có lên tiếng nói gì.
“Vốn vẫn còn tốt, nhưng muội ấy lại bị một loại bênh kỳ quái…” Tư Đồ Mộc Lương luống cuống ôm mặt, hắn nói: “Nếu ta không cứu muội ấy… Muội ấy và đứa con chưa ra đời của ta … sẽ chết… Ta không biết nên làm sao bây giờ… Ta không còn cách nào khác… Ta không muốn… Ta không muốn như vậy… Ta không muốn…”
Giọng nói của hắn có chút hỗn loạn, nhưng Hoa Bách Hồng vừa nghe là đã hiểu.
Yêu, hận, oán, tất cả đều tích lại một chỗ, nhưng nét mặt hắn vẫn bình tĩnh: “Cho nên, ngươi đang xin hoa tâm của ta.”
Tư Đồ Mộc Lương kinh ngạc ngẩng mặt lên, chạm phải đôi mắt của Hoa Bách Hồng liên chột dạ cúi mắt xuống.
Hoa Bách Hồng đứng dây, hắn bình tĩnh nhìn người trước mắt, rõ ràng hai người cách nhau gần như vậy, chỉ cần đưa tay là có thể ôm đối phương, nhưng tâm lại cách nhau quá xa.
Hắn chờ lâu như vậy, lâu đến vậy.
Vốn cũng nghĩ tới liệu Tư Đồ Mộc Lương có thể nuốt lời hay không, nhưng hắn lại chẳng thể nào nghĩ tới một tình cảnh như vậy.
Các loại tâm tình vui mừng nhất thời tiêu tán như mưa tan mây tàn.
Môi Hoa Bách Hồng đang run rẩy nhưng vẫn cười nói: “Ngươi cũng biết, hoa ở người ở, hoa vong người vong.”
Tư Đồ Mộc Lương im lặng không nói, hắn thống khổ không chịu nổi.
Hoa Bách Hồng chỉ cảm thấy lửa giận trong lồng ngực trong phút chốc cuồn cuộn dâng lên, càng đốt càng bùng lớn, trong lòng đau cuộn từng cơn, cảm giác cháy rực lan đến trong ánh mắt, trong tầm mắt mở hồ là một mảnh đỏ bừng: “Ngươi cho ngươi là ai?”
“Lúc muốn rời đi, ngươi thề thốt son sắt, vậy mà hôm này, ngươi đang nói cái gì vậy? Lời thề của ngươi lại rẻ rúng đến vậy sao? Ngươi muốn ta từ bỏ mang của mình để cứu thê tử của ngươi.” Nội tâm hắn thê lương, oán hận tự nhiên trào dâng, trừng Tư Đồ Mộc Lương hét to hơn: “Tư Đồ Mộc Lương, ngươi dựa vào cái gì? Ngươi dựa vào cái gì?
Tư Đồ Mộc Lương chỉ lắp bắp nói: “Ngươi sẽ không chết, ngươi sẽ không chết đâu…”
Hoa Bách Hồng chợt cảm thấy thê lương, lui về phía sau vài bước, không thể tin được mà lắc đầu.
“Tư Đồ Mộc Lương, ngươi tàn nhẫn lắm.” Hắn chợt ngửa đầu cười lớn, nụ cười tràn đầy vị thê lương. “Ta không muốn, ta sẽ không đáp ứng ngươi đâu, cứ để thê tử của ngươi và đứa con chưa ra đời cùng nhau xuống địa ngục đi!”
Tư Đồ Mộc Lương đứng ở đó, vẫn không nhúc nhích. Hắn lại bị Tích Hoàng nhào vào trong ngực, vừa vào vừa cắn lên người hắn để biểu thị sự phẫn nộ. Vô luận Tư Đồ Mộc Lương làm thế nào cũng không kéo xuống được.
Thất vất vả kéo được Tích Hoàng ra, y phục chỗ ngực đã bị xé tơi tả, trong nực cũng bị cào ra mấy vết đang rỉ máu.
Hoa Bách Hồng đột nhiên thu lại biểu tình trên mặt, trở nên lạnh lùng, nói: “Ta mệt rồi, Tư Đồ công tử mời về!” Nói rồi xoay người đi vào phòng, đóng cửa lại.
Tư Đồ Mộc Lương đứng ở ngoài cửa, nhìn cửa khắc hoa trước mặt thật lâu, dưới chân cách đó không xa, Tích Hoàng đang nghịch bùn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất