Chương 28: Em đã tặng kẹo cho anh rồi
Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Dịch: Mạc Cao ơi là cao
Phó Chi Dữ đi tắm.
Dụ Thần ngồi trên ghế sô pha, nghe tiếng nước chảy vọng ra từ nhà tắm, dòng suy nghĩ của cậu chẳng biết đã trôi đến phương trời nào.
Nếu như hỏi bây giờ cậu đang nghĩ gì.
Trước hết, ý nghĩ đầu tiên của cậu là, sao hôn Phó Chi Dữ thích thế không biết.
Thứ hai là, cơ bắp của Phó Chi Dữ sờ sướng tay quá đi mất thôi.
Những cái khác thì...
To quá.
Không phải.
Cái đó...
Dụ Thần không nhịn được nuốt nước bọt.
Không dám nghĩ đến nữa.
Lúc này đây, trái tim cậu đang nhảy nhót điên cuồng trong lồng ngực, nhưng dường như không tưng bừng giống ban nãy nữa, tế bào thần kinh cũng dần dần hoạt động trở lại.
Cậu cúi đầu, hai tay đan vào nhau, hai ngón cái cứ xoay vòng vòng. Cậu thầm nghĩ, chắc là vợ chồng Nhụy Nhụy xuống đến nơi rồi đấy nhỉ.
Cậu và Phó Chi Dữ mãi chẳng xuống thế này, có khi nào Nhụy Nhụy và Lâm Chấn hiểu lầm không.
Vừa nghĩ đến đây, điện thoại ở bên cạnh đã kêu lên.
Nhụy Nhụy gửi tin nhắn vào nhóm bốn người.
Nhụy Nhụy: <>
Dụ Thần cầm điện thoại lên, gõ: <<Xuống ngay đây>>
Nhụy Nhụy: <<Không phải là hai anh đang làm chuyện xấu gì đấy chứ?>>
Dụ Thần hoàn toàn có thể hình dung là được biểu cảm của Nhụy Nhụy lúc này.
Dụ Thần: <<Thu hồi lại ngay>>
Nhụy Nhụy: <<Hi hi>>
Có lẽ bản thân cảm thấy nói quá đà, Nhụy Nhụy ngoan ngoãn thu hồi tin nhắn.
Dụ Thần thấy cô thu hồi rồi, cũng thu hồi lại tin nhắn mình nhắc nhở.
Sau đó Dụ Thần giải thích: <>
Nhụy Nhụy lập tức: <<??????>>
Nhụy Nhụy: <<Làm rồi mà không cho em nói à?>>
Dụ Thần: <<Thu hồi>>
Thế là cuộc trò chuyện toàn tin báo đã thu hồi.
Phó Chi Dữ tắm rất nhanh, như thể chỉ vào chạy qua hàng nước rồi thay quần áo, đi ra.
Thấy anh ra, Dụ Thần đứng dậy, né tầm mắt của Phó Chi Dữ, nhét điện thoại vào túi áo: "Đi thôi anh, mọi người đợi mình dưới tầng rồi."
Phó Chi Dữ: "Ừ."
Thực ra Dụ Thần cũng muốn tắm, nhưng cậu nghĩ, bây giờ mà tắm thì sẽ càng gượng gạo.
Một người đi trước một người lẽo đẽo theo sau, nhưng lần này khác với lúc đi vào, Dụ Thần cách Phó Chi Dữ tận hai sải chân.
Lúc đi qua đoạn tường ốp gương tráng vàng ở hành lang, Phó Chi Dữ phát hiện ra khoảng cách này.
Phó Chi Dữ dừng lại.
Dụ Thần cũng dừng theo.
Phó Chi Dữ quay lại, Dụ Thần vô thức lùi lại một bước, hỏi: "Sao thế?"
Phó Chi Dữ nhìn xuống chân Dụ Thần, nói: "Anh xin lỗi, ban nãy anh mất kiểm soát."
Dụ Thần chật vật nuốt nước bọt, đôi tai vừa nhạt màu chưa được bao lâu lại đỏ ửng lên.
"Không sao," Dụ Thần nói xong lập tức phẩy tay: "Không phải là không sao, không đúng, là không sao, nhưng mà không phải là không sao kiểu đấy," Dụ Thần nghiêng đầu: "Hầy, chẳng biết em đang nói cái gì nữa."
Ánh mắt Phó Chi Dữ dịu dàng hẳn, hỏi: "Em muốn nói gì với anh?"
Dụ Thần sắp xếp lại suy nghĩ một chút: "Ý của em là, anh không cần phải xin lỗi, chứ không phải vì anh xin lỗi nên em mới bảo là không sao."
Phó Chi Dữ im lặng, nhưng anh cũng không quay đi mà vẫn giữ nguyên tư thế ấy.
Dụ Thần cũng đứng đó. Không biết được bao lâu, Dụ Thần đang định nhắc Phó Chi Dữ thì anh mở lời.
Phó Chi Dữ hỏi: "Tại sao em không đẩy anh ra?"
Giọng anh lúc này như mang theo một chất men nào đó, không cứng nhắc như ban nãy mà trầm hơn một chút.
Bị hỏi thế, Dụ Thần lập tức ngây người.
Cậu cũng muốn tự hỏi mình, sao khi ấy không lùi lại? Tại sao không đẩy anh ra?
Suy nghĩ của cậu lại đi vào ngõ cụt, Dụ Thần cố gắng tìm kiếm câu trả lời. Đột nhiên trong đầu nảy ra ý nghĩ khi nãy ở trong phòng.
Thế là Dụ Thần buột miệng: "Vì kỹ thuật hôn của anh rất tốt."
Vừa dứt lời, Phó Chi Dữ chưa kịp làm gì, cả cổ và tai Dụ Thần đã đỏ bừng cả lên.
Dụ Thần ơi, mày lại nói gì thế?
Não mày bị úng nước à?
"Khụ, em..." Dụ Thần lại bắt đầu nỗ lực tìm kiếm, xem có cách giải thích hợp lý nào khác không.
Chưa kịp tìm ra thì Phó Chi Dữ đã nói.
Phó Chi Dữ: "Chỉ vì thế thôi sao?"
Phó Chi Dữ nói: "Cũng được thôi."
Phó Chi Dữ lại nói tiếp: "Xin lỗi, anh hơi nhiều lời."
Dụ Thần liếm môi, toàn thân cứng nhắc: "Không sao."
"Đúng rồi." Giọng nói Phó Chi Dữ quay về tông bình thường.
Dụ Thần ngẩng đầu nhìn anh: "Sao thế?"
Phó Chi Dữ đi lại về hướng phòng nghỉ: "Đợi anh một chút."
Dụ Thần: "Vâng."
Dụ Thần nhìn theo Phó Chi Dữ, cũng bước mấy bước theo anh. Cậu thấy anh mở va li của mình ra, sau đó lấy một túi giấy, đi đến, đưa cho cậu.
"Đây là gì thế?" Dụ Thần hỏi.
Phó Chi Dữ mỉm cười: "Em mở ra xem đi."
Dụ Thần nghi hoặc mở ra.
Khi cậu nhận ra bên trong hộp là cái gì, gương mặt lập tức sáng bừng lên.
"Đây là.... Đây là!!!" Dụ Thần tròn mắt nhìn Phó Chi Dữ.
Phó Chi Dữ cười.
Dụ Thần không thể kiềm chế được, vội vã ôm riết lấy cái hộp, thiếu nước nhảy tưng tưng cả lên: "Em, anh, cái này, anh tặng em à?"
Phó Chi Dữ gật đầu: "Ừ."
Dụ Thần sung sướng như lên chín tầng mây, cẩn thận từng li từng tí đặt cái hộp lên trên giường, rồi nhảy tót lên ôm chặt lấy Phó Chi Dữ: "Aaaaaaaaaaaaa cảm ơn anh!!!! Đúng là cái máy ảnh này rồi!!!!! Anh ơi anh tốt quá thể đáng! Anh là anh trai tốt nhất trên đời!!!!!"
Dụ Thần nói xong thì buông Phó Chi Dữ ra, sau đó vội vã chạy vào nhà vệ sinh rửa tay, đi ra, quỳ xuống bên giường, cẩn thận lấy máy ảnh ra.
Cậu đã muốn có cái máy ảnh này từ rất lâu rồi, còn đang tích góp tiền để mua nữa.
Thế mà, giờ đây...
Oa...
Bình tĩnh nào.
"Oa."
Dụ Thần ngó trái một cái, ngó phải một tẹo, nhìn lên nhìn xuống, cảm động vô cùng.
Cậu cầm máy ảnh lên, cực kỳ chắc tay.
"Sao tự nhiên anh lại tặng em cái này?" Dụ Thần quay sang nhìn Phó Chi Dữ, mắt cười tít cả lên.
Phó Chi Dữ vui vẻ nói: "Có thích không?"
Dụ Thần gật đầu như bổ củi: "Thích, thích lắm lắm lắm luôn."
"Em thích là được," Phó Chi Dữ nói: "Đây là quà gặp mặt."
Dụ Thần: "Cảm ơn anh, cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn anh!"
Dụ Thần vui vẻ được một lát, ngắm nghía được một chút, chợt kêu lên.
Cậu đứng dậy, nhìn Phó Chi Dữ: "Làm sao bây giờ? Em không có quà tặng anh."
Phó Chi Dữ lắc đầu: "Em tặng anh rồi."
Dụ Thần nghi hoặc: "Em tặng rồi á? Đâu có đâu nhỉ."
Phó Chi Dữ vẫn nói: "Em tặng rồi."
Dụ Thần càng nghi hoặc hơn, hỏi: "Em tặng anh gì?"
Phó Chi Dữ ngây ra.
Dường như anh muốn nói gì đó nhưng khổ nỗi không biết phải diễn đạt thế nào. Anh nghĩ một hồi, đột nhiên cho tay vào túi áo, lấy ra một thứ.
Phó Chi Dữ: "Đưa tay cho anh."
Lại muốn đưa tay.
Dụ Thần cười, cúi đầu, ngoan ngoãn đưa tay cho anh.
Phó Chi Dữ đặt tay lên tay Dụ Thần, sau đó mở tay ra, thứ anh cầm trong tay rơi vào lòng bàn tay cậu.
Cảnh tượng vô cùng quen thuộc, y hệt khi ấy, trái tim Dụ Thần lỡ mất một nhịp.
"Kẹo?" Dụ Thần nói.
Phó Chi Dữ: "Ừ, em đã tặng kẹo cho anh rồi."
Dụ Thần nhìn lòng bàn tay mình, khó hiểu: "Rõ ràng là anh cho em mà."
Phó Chi Dữ lắc đầu, giọng hết sức kiên quyết: "Là em cho anh."
**************
(*) Kẹo, tiếng Trung là 糖, còn có nghĩa là đường. Theo tui thì có thể hiểu ý Phó Chi Dữ là Dụ Thần đã tặng sự ngọt ngào cho anh để làm quà gặp mặt.
Dịch: Mạc Cao ơi là cao
Phó Chi Dữ đi tắm.
Dụ Thần ngồi trên ghế sô pha, nghe tiếng nước chảy vọng ra từ nhà tắm, dòng suy nghĩ của cậu chẳng biết đã trôi đến phương trời nào.
Nếu như hỏi bây giờ cậu đang nghĩ gì.
Trước hết, ý nghĩ đầu tiên của cậu là, sao hôn Phó Chi Dữ thích thế không biết.
Thứ hai là, cơ bắp của Phó Chi Dữ sờ sướng tay quá đi mất thôi.
Những cái khác thì...
To quá.
Không phải.
Cái đó...
Dụ Thần không nhịn được nuốt nước bọt.
Không dám nghĩ đến nữa.
Lúc này đây, trái tim cậu đang nhảy nhót điên cuồng trong lồng ngực, nhưng dường như không tưng bừng giống ban nãy nữa, tế bào thần kinh cũng dần dần hoạt động trở lại.
Cậu cúi đầu, hai tay đan vào nhau, hai ngón cái cứ xoay vòng vòng. Cậu thầm nghĩ, chắc là vợ chồng Nhụy Nhụy xuống đến nơi rồi đấy nhỉ.
Cậu và Phó Chi Dữ mãi chẳng xuống thế này, có khi nào Nhụy Nhụy và Lâm Chấn hiểu lầm không.
Vừa nghĩ đến đây, điện thoại ở bên cạnh đã kêu lên.
Nhụy Nhụy gửi tin nhắn vào nhóm bốn người.
Nhụy Nhụy: <>
Dụ Thần cầm điện thoại lên, gõ: <<Xuống ngay đây>>
Nhụy Nhụy: <<Không phải là hai anh đang làm chuyện xấu gì đấy chứ?>>
Dụ Thần hoàn toàn có thể hình dung là được biểu cảm của Nhụy Nhụy lúc này.
Dụ Thần: <<Thu hồi lại ngay>>
Nhụy Nhụy: <<Hi hi>>
Có lẽ bản thân cảm thấy nói quá đà, Nhụy Nhụy ngoan ngoãn thu hồi tin nhắn.
Dụ Thần thấy cô thu hồi rồi, cũng thu hồi lại tin nhắn mình nhắc nhở.
Sau đó Dụ Thần giải thích: <>
Nhụy Nhụy lập tức: <<??????>>
Nhụy Nhụy: <<Làm rồi mà không cho em nói à?>>
Dụ Thần: <<Thu hồi>>
Thế là cuộc trò chuyện toàn tin báo đã thu hồi.
Phó Chi Dữ tắm rất nhanh, như thể chỉ vào chạy qua hàng nước rồi thay quần áo, đi ra.
Thấy anh ra, Dụ Thần đứng dậy, né tầm mắt của Phó Chi Dữ, nhét điện thoại vào túi áo: "Đi thôi anh, mọi người đợi mình dưới tầng rồi."
Phó Chi Dữ: "Ừ."
Thực ra Dụ Thần cũng muốn tắm, nhưng cậu nghĩ, bây giờ mà tắm thì sẽ càng gượng gạo.
Một người đi trước một người lẽo đẽo theo sau, nhưng lần này khác với lúc đi vào, Dụ Thần cách Phó Chi Dữ tận hai sải chân.
Lúc đi qua đoạn tường ốp gương tráng vàng ở hành lang, Phó Chi Dữ phát hiện ra khoảng cách này.
Phó Chi Dữ dừng lại.
Dụ Thần cũng dừng theo.
Phó Chi Dữ quay lại, Dụ Thần vô thức lùi lại một bước, hỏi: "Sao thế?"
Phó Chi Dữ nhìn xuống chân Dụ Thần, nói: "Anh xin lỗi, ban nãy anh mất kiểm soát."
Dụ Thần chật vật nuốt nước bọt, đôi tai vừa nhạt màu chưa được bao lâu lại đỏ ửng lên.
"Không sao," Dụ Thần nói xong lập tức phẩy tay: "Không phải là không sao, không đúng, là không sao, nhưng mà không phải là không sao kiểu đấy," Dụ Thần nghiêng đầu: "Hầy, chẳng biết em đang nói cái gì nữa."
Ánh mắt Phó Chi Dữ dịu dàng hẳn, hỏi: "Em muốn nói gì với anh?"
Dụ Thần sắp xếp lại suy nghĩ một chút: "Ý của em là, anh không cần phải xin lỗi, chứ không phải vì anh xin lỗi nên em mới bảo là không sao."
Phó Chi Dữ im lặng, nhưng anh cũng không quay đi mà vẫn giữ nguyên tư thế ấy.
Dụ Thần cũng đứng đó. Không biết được bao lâu, Dụ Thần đang định nhắc Phó Chi Dữ thì anh mở lời.
Phó Chi Dữ hỏi: "Tại sao em không đẩy anh ra?"
Giọng anh lúc này như mang theo một chất men nào đó, không cứng nhắc như ban nãy mà trầm hơn một chút.
Bị hỏi thế, Dụ Thần lập tức ngây người.
Cậu cũng muốn tự hỏi mình, sao khi ấy không lùi lại? Tại sao không đẩy anh ra?
Suy nghĩ của cậu lại đi vào ngõ cụt, Dụ Thần cố gắng tìm kiếm câu trả lời. Đột nhiên trong đầu nảy ra ý nghĩ khi nãy ở trong phòng.
Thế là Dụ Thần buột miệng: "Vì kỹ thuật hôn của anh rất tốt."
Vừa dứt lời, Phó Chi Dữ chưa kịp làm gì, cả cổ và tai Dụ Thần đã đỏ bừng cả lên.
Dụ Thần ơi, mày lại nói gì thế?
Não mày bị úng nước à?
"Khụ, em..." Dụ Thần lại bắt đầu nỗ lực tìm kiếm, xem có cách giải thích hợp lý nào khác không.
Chưa kịp tìm ra thì Phó Chi Dữ đã nói.
Phó Chi Dữ: "Chỉ vì thế thôi sao?"
Phó Chi Dữ nói: "Cũng được thôi."
Phó Chi Dữ lại nói tiếp: "Xin lỗi, anh hơi nhiều lời."
Dụ Thần liếm môi, toàn thân cứng nhắc: "Không sao."
"Đúng rồi." Giọng nói Phó Chi Dữ quay về tông bình thường.
Dụ Thần ngẩng đầu nhìn anh: "Sao thế?"
Phó Chi Dữ đi lại về hướng phòng nghỉ: "Đợi anh một chút."
Dụ Thần: "Vâng."
Dụ Thần nhìn theo Phó Chi Dữ, cũng bước mấy bước theo anh. Cậu thấy anh mở va li của mình ra, sau đó lấy một túi giấy, đi đến, đưa cho cậu.
"Đây là gì thế?" Dụ Thần hỏi.
Phó Chi Dữ mỉm cười: "Em mở ra xem đi."
Dụ Thần nghi hoặc mở ra.
Khi cậu nhận ra bên trong hộp là cái gì, gương mặt lập tức sáng bừng lên.
"Đây là.... Đây là!!!" Dụ Thần tròn mắt nhìn Phó Chi Dữ.
Phó Chi Dữ cười.
Dụ Thần không thể kiềm chế được, vội vã ôm riết lấy cái hộp, thiếu nước nhảy tưng tưng cả lên: "Em, anh, cái này, anh tặng em à?"
Phó Chi Dữ gật đầu: "Ừ."
Dụ Thần sung sướng như lên chín tầng mây, cẩn thận từng li từng tí đặt cái hộp lên trên giường, rồi nhảy tót lên ôm chặt lấy Phó Chi Dữ: "Aaaaaaaaaaaaa cảm ơn anh!!!! Đúng là cái máy ảnh này rồi!!!!! Anh ơi anh tốt quá thể đáng! Anh là anh trai tốt nhất trên đời!!!!!"
Dụ Thần nói xong thì buông Phó Chi Dữ ra, sau đó vội vã chạy vào nhà vệ sinh rửa tay, đi ra, quỳ xuống bên giường, cẩn thận lấy máy ảnh ra.
Cậu đã muốn có cái máy ảnh này từ rất lâu rồi, còn đang tích góp tiền để mua nữa.
Thế mà, giờ đây...
Oa...
Bình tĩnh nào.
"Oa."
Dụ Thần ngó trái một cái, ngó phải một tẹo, nhìn lên nhìn xuống, cảm động vô cùng.
Cậu cầm máy ảnh lên, cực kỳ chắc tay.
"Sao tự nhiên anh lại tặng em cái này?" Dụ Thần quay sang nhìn Phó Chi Dữ, mắt cười tít cả lên.
Phó Chi Dữ vui vẻ nói: "Có thích không?"
Dụ Thần gật đầu như bổ củi: "Thích, thích lắm lắm lắm luôn."
"Em thích là được," Phó Chi Dữ nói: "Đây là quà gặp mặt."
Dụ Thần: "Cảm ơn anh, cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn anh!"
Dụ Thần vui vẻ được một lát, ngắm nghía được một chút, chợt kêu lên.
Cậu đứng dậy, nhìn Phó Chi Dữ: "Làm sao bây giờ? Em không có quà tặng anh."
Phó Chi Dữ lắc đầu: "Em tặng anh rồi."
Dụ Thần nghi hoặc: "Em tặng rồi á? Đâu có đâu nhỉ."
Phó Chi Dữ vẫn nói: "Em tặng rồi."
Dụ Thần càng nghi hoặc hơn, hỏi: "Em tặng anh gì?"
Phó Chi Dữ ngây ra.
Dường như anh muốn nói gì đó nhưng khổ nỗi không biết phải diễn đạt thế nào. Anh nghĩ một hồi, đột nhiên cho tay vào túi áo, lấy ra một thứ.
Phó Chi Dữ: "Đưa tay cho anh."
Lại muốn đưa tay.
Dụ Thần cười, cúi đầu, ngoan ngoãn đưa tay cho anh.
Phó Chi Dữ đặt tay lên tay Dụ Thần, sau đó mở tay ra, thứ anh cầm trong tay rơi vào lòng bàn tay cậu.
Cảnh tượng vô cùng quen thuộc, y hệt khi ấy, trái tim Dụ Thần lỡ mất một nhịp.
"Kẹo?" Dụ Thần nói.
Phó Chi Dữ: "Ừ, em đã tặng kẹo cho anh rồi."
Dụ Thần nhìn lòng bàn tay mình, khó hiểu: "Rõ ràng là anh cho em mà."
Phó Chi Dữ lắc đầu, giọng hết sức kiên quyết: "Là em cho anh."
**************
(*) Kẹo, tiếng Trung là 糖, còn có nghĩa là đường. Theo tui thì có thể hiểu ý Phó Chi Dữ là Dụ Thần đã tặng sự ngọt ngào cho anh để làm quà gặp mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất