Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương

Chương 33: Che cái đó đó đi một tý

Trước Sau
Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu

Dịch: Mạc Cao ơi là cao

Sau khi kết thúc, Dụ Thần lăn ra ngủ ngay lập tức. Cậu ngủ đến là ngon, không mộng mị gì cả. Khi tỉnh dậy, cậu mở đôi mắt còn tèm nhèm nhìn xung quanh một hồi lâu mới nhớ ra lúc này đây mình đang ở trong khách sạn trên một hòn đảo. Mà người đàn ông đang ôm cậu từ phía sau là bạn trai Phó Chi Dữ của cậu.

Dụ Thần cảm thấy đầu mình nặng như đeo tạ, cậu cứ mở mắt ra rồi lại nhắm mắt lại, lúc nhắm mở như thế, cứ cảm thấy ngón tay mình nhột nhột.

Cậu cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy ở ngoài chăn, Phó Chi Dữ đang cầm tay cậu mà nghịch. Dụ Thần không còn một chút hơi sức nào, cũng không làm phiền Phó Chi Dữ. Cậu thấy anh mở bàn tay cậu ra, hai lòng bàn tay áp lại, bao lấy tay cậu ở giữa. Dán vào được một lúc thì đổi kiểu, đan mười ngón tay vào nhau. Đan vào xong lại bỏ ra, lật lại, nắm lấy ngón tay của Dụ Thần, nhẹ nhàng đưa lên, hôn lên ngón áp út của cậu. Một nụ hôn dịu dàng vô cùng. Phó Chi Dữ đã rời môi khỏi tay cậu nhưng cảm giác ấm áp vẫn còn vương vấn lại trên ngón tay, mãi chẳng tan.

Mắt Dụ Thần nửa nhắm nửa mở, ý định tỉnh dậy của cậu bị sự dịu dàng của Phó Chi Dữ đè bẹp. Cậu chẳng muốn động đậy gì cả, cứ muốn nằm mãi thôi.

Thậm chí cậu còn nghĩ, mình vẫn còn nhiều ngón tay thế cơ mà, đủ để Phó Chi Dữ hôn mất một lúc lâu cơ. Đương nhiên là Phó Chi Dữ không hôn tiếp nữa, anh đặt tay Dụ Thần xuống. Ngay lúc Dụ Thần tưởng Phó Chi Dữ đã nghịch chán tay cậu rồi thì mấy giây sau, Phó Chi Dữ lại cầm tay Dụ Thần lên. Lần này, anh nắm đúng ngón áp út của cậu, không biết anh lấy ở đâu ra một sợi dây thừng mảnh, quấn một vòng quanh ngón tay cậu.

Động tác của Phó Chi Dữ vô cùng nhẹ nhàng, sợi dây thừng có mấy sợi lông tơ, cứ vòng qua rồi cọ cọ. Mắt Dụ Thần nửa nhắm nửa mở rồi cuối cùng nhắm thẳng luôn.

Cậu lại chìm vào giấc ngủ.

Dụ Thần tỉnh dậy một lần nữa là khi chuông điện thoại của cậu reo. Cậu mơ màng mở mắt, nắm lấy bàn tay đang vắt ở bụng mình, với lấy điện thoại ở trên đầu giường.

Hình như trời ở ngoài kia đã tối rồi, Dụ Thần híp mắt nhìn hai chữ "Nhụy Nhụy" ở trên màn hình, bấm nhận.

"Alo."

Nhụy Nhụy: "Anh vẫn chưa ngủ dậy à?"

Dụ Thần: "Ờ."

Nhụy Nhụy: "Anh ngủ lâu lắm rồi đấy, mau dậy đi."

Dụ Thần: "Anh biết rồi."

Sau khi cúp điện thoại, Dụ Thần quay đầu lại nhìn.

Cậu cứ tưởng Phó Chi Dữ vẫn đang ngủ, nếu vẫn ở trên giường thì cũng chắc là vừa mới dậy thôi, nhưng không ngờ vừa quay đầu lại thì đã thấy gương mặt tràn trề sức sống của anh.

Dụ Thần nghi hoặc: "Anh dậy rồi à?"

Phó Chi Dữ: "Anh dậy rồi."

Dụ Thần: "Anh dậy từ bao giờ thế?"

Phó Chi Dữ: "Anh dậy từ lâu lắm rồi."

Dụ Thần: "Thế anh làm gì từ đó đến giờ vậy?"

Phó Chi Dữ: "Anh cứ nằm thôi."

Dụ Thần: "Anh cứ nằm không thôi à."

Hình như cậu nghe thấy Phó Chi Dữ "ừ" một tiếng, mà cũng hình như không, vì cậu mải ngáp, chẳng nghe thấy Phó Chi Dữ nói gì. Ngáp xong, cậu phát hiện ra Phó Chi Dữ đang nhìn cậu cười. Dụ Thần bị lây, cũng cười theo, dần dần tỉnh táo lại.

Lúc này cậu mới phát hiện ta cả người mình đang nằm trọn trong lòng Phó Chi Dữ. Một tay Phó Chi Dữ đặt lên eo cậu, một tay thì cậu gối đầu lên. Dụ Thần cử động một chút mới thấy cổ mình hơi mỏi.

"Có khát không? Em uống nước nhé?" Phó Chi Dữ hỏi.

Dụ Thần: "Không sao đâu ạ."

Nói xong cậu đang hồi tưởng lại thì Phó Chi Dữ lại hỏi: "Có đau không em?"

Dụ Thần cứng người: "Sao ạ?"

Phó Chi Dữ ấp úng: "Anh nghe nói, sẽ đau, eo sẽ mỏi, cả chân cũng bị mất sức nữa."

Tai Dụ Thần lập tức đỏ bừng cả lên.

Cậu xoay ngoắt người lại, nhào vào lòng Phó Chi Dữ, cả người nóng bừng cả lên: "Anh không được hỏi cái này."

Phó Chi Dữ ngây ra một chút rồi mới nói: "Ừ."

Đúng là eo Dụ Thần đau thật, chân cũng hơi nhũn thật, chỗ kia cũng hơi đau thật. Dụ Thần chưa kịp ổn định lại nhịp thở thì Phó Chi Dữ đã vỗ nhẹ lên đầu cậu, thì thầm: "Anh bế em đi tắm, được không?"

Dụ Thần nước bọt, nói: "Vâng."

Phó Chi Dữ xuống giường, anh bế Dụ Thần lên, đi vào trong phòng tắm. Anh lấy một cái khăn bông dày, vắt lên bệ bồn rửa tay rồi mới đặt Dụ Thần ngồi lên. Lúc này Dụ Thần mới phát hiện bên trong bồn tắm đã được đổ nước đầy một nửa rồi.

Phó Chi Dữ: "Anh chưa chỉnh nhiệt độ nước, em đợi anh một chút nhé."

Dụ Thần: "Vâng."

Phó Chi Dữ quay lại, mở nước chỉnh độ ấm, bên ngoài chợt có tiếng chuông gọi cửa.

Dụ Thần: "Ai đấy ạ?"

Phó Chi Dữ: "Anh gọi dọn phòng." Nói rồi anh quay lại: "Em đợi anh chút."

Dụ Thần ngoan ngoãn ngồi đợi. Cậu cứ tưởng Phó Chi Dữ đi ra mở cửa, nhưng không ngờ anh đã lại quay về ngay rồi. Anh không chỉ mặc áo choàng tắm mà còn đem theo cả áo choàng tắm của Dụ Thần vào nữa, chắc là sợ cậu lạnh nên mặc vào cho cậu trước.

"Anh quay lại ngay thôi." Phó Chi Dữ nói với Dụ Thần.

Dụ Thần gật đầu.

Phó Chi Dữ nhẹ nhàng vỗ đầu cậu, quay đầu lại định đi thì bị Dụ Thần kéo lại.

Phó Chi Dữ: "Sao thế em?"

Dụ Thần duỗi chân ra, móc vào người Phó Chi Dữ, kéo lại, đưa tay lên chỉnh lại cổ áo Phó Chi Dữ kín hơn, buộc lại đai áo choàng tắm thật chặt, gia cố chắc chắn.



Dụ Thần: "Không được để người khác nhìn trộm."

Phó Chi Dữ cười: "Ừ."

Dụ Thần vỗ vỗ vào cổ áo Phó Chi Dữ: "Phải bảo vệ bản thân cho tốt."

Phó Chi Dữ càng cười tươi hơn: "Ừ."

Dụ Thần nhìn vào mắt Phó Chi Dữ, đột nhiên đưa tay túm lấy cổ áo anh, ngửa đầu lên hôn anh một chút. Nụ hôn này bắt đầu trở nên dây dưa không dứt. Dụ Thần không nghĩ đến chuyện hôn lâu thế đâu, nhưng mà hình như Phó Chi Dữ lại nghĩ khác. Muốn hôn cậu thật lâu, muốn hôn cậu thật nhiều.

Phó Chi Dữ giữ lấy gáy Dụ Thần, hôn cho Dụ Thần mơ màng mê man.

Sau khi Phó Chi Dữ rời đi, phòng tắm chỉ còn lại tiếng nước chảy vào bồn.

Đối diện bồn rửa tay là một cái gương lớn, Dụ Thần kéo áo choàng tắm trượt khỏi vai, cười với mình ở trong gương.

Cười.

Cười nữa.

Bất giác hai chân cậu run cả lên.

Chẳng mấy chốc, tiếng động bên ngoài vọng vào trong. Dụ Thần nghe thấy Phó Chi Dữ nói mấy câu với phục vụ rồi không nghe thấy gì nữa. Chắc là chỉ thay ga giường thôi nên một lúc sau cậu đã nghe thấy anh nói cảm ơn với phục vụ rồi.

Vài giây sau, cửa phòng tắm mở ra.

Dụ Thần lập tức ngồi thẳng dậy. Phó Chi Dữ mỉm cười, đi vào, vừa mở lời đã khen: "Ngoan quá."

Dụ Thần ngẩng đầu cười với Phó Chi Dữ. Anh chỉnh lại nước một chút, thử nhiệt độ rồi mới bế Dụ Thần vào.

Dụ Thần cởi áo choàng tắm ra rồi mới xuống nước, cả người cuộn tròn lại. Thấy Phó Chi Dữ đưa tay vào nước, cậu vội vã túm lấy tay anh: "Để, để em tự làm là được rồi."

Phó Chi Dữ quay sang nhìn Dụ Thần.

Dụ Thần lặp lại lần nữa: "Để em tự làm."

Lúc này Phó Chi Dữ mới thu tay về. Anh thở ra một hơi, đứng dậy nhìn Dụ Thần. Lại mất cơ hội thực hành "24 đạo làm người yêu" rồi.

"Anh ra ngoài đợi em đi." Dụ Thần nói.

Phó Chi Dữ gật đầu: "Được."

Phó Chi Dữ lại nói: "Có gì thì gọi anh nhé."

Dụ Thần gật đầu: "Vâng."

Phó Chi Dữ lại ra khỏi phòng tắm lần nữa. Dụ Thần cũng dần dần thả lỏng, trượt xuống.

Quả thật ngâm mình trong bồn tắm thích hơn đứng xối nước vòi hoa sen. Nhưng ở ngoài kia còn có nhiều người đang chờ, Dụ Thần cũng không ngâm mình quá lâu, thấy hòm hòm rồi cậu bước ra khỏi bồn tắm.

Cậu lấy khăn lau người, mặc áo choàng tắm lên rồi đi ra ngoài thì phát hiện Phó Chi Dữ đã mặc quần áo, đang đứng trước tủ quần áo cài cúc áo.

Một người đàn ông đẹp trai hết sảy.

Dụ Thần nuốt nước bọt.

"Xong rồi à?"

Phó Chi Dữ phát hiện cái đầu nhỏ của Dụ Thần đang lấp ló bên cửa phòng tắm.

Dụ Thần bước hẳn ra: "Xong rồi ạ."

Phó Chi Dữ: "Nhụy Nhụy gọi em ở trong nhóm chat đấy, gửi nhiều tin nhắn lắm."

Dụ Thần chẳng thấy lạ gì: "Con bé toàn thế thôi, anh không cần phải để ý đến nó làm gì. Em mặc quần áo vào rồi mình đi được ngay."

Dụ Thần cứ tưởng là mặc quần áo trong không gian không có chỗ nào che chắn này thì sẽ ngượng ngùng lắm, nhưng sếp lớn Phó Chi Dữ đã quay người lại, lấy điện thoại ra xem, quay lưng về phía cậu rồi.

Dụ Thần thở phào một hơi, lấy quần áo ra mặc, sau đó cậu thấy cái áo sơ mi ở trên sàn. Cúc áo vương vãi hết cả, áo thì nhăn dúm dó cả lại. Dụ Thần bật cười. Cậu cảm thấy mình đúng là kỳ lạ, làm thì cũng làm rồi mà mặc quần áo lại thẹn thùng đến thế.

Phó Chi Dữ cũng thật kỳ lạ.

Vậy cả hai cũng kỳ lạ, huề rồi.

Dù gì đi nữa, để Phó Chi Dữ quay sang nhìn chằm chằm cảnh cậu thay quần áo thì cũng chẳng thoải mái gì cho cam.

"Xong rồi ạ." Dụ Thần mặc xong quần áo, gọi.

Phó Chi Dữ cất điện thoại đi, quay lại nhìn Dụ Thần, đột nhiên nói: "Buổi tối lạnh đấy."

Dụ Thần nhìn áo cộc tay mình đang mặc, rồi lại nhìn áo cộc tay Phó Chi Dữ mặc: "Anh cũng đâu có mặc áo dài tay."

Phó Chi Dữ: "Anh không sợ lạnh."

Dụ Thần: "Ủa thế em sợ lạnh hả?"

Thế là Phó Chi Dữ hỏi: "Em có sợ lạnh không?"

Dụ Thần nghẹn lại một chút: "Em cũng, sợ lạnh thật," Cậu cười trừ: "Nhưng mà em không mang áo dài tay."

Phó Chi Dữ: "Anh có mang."

Dụ Thần nhướng mày, như thể đã tìm lý do gì đó để nói lại, nghiêm túc nói: "Không phải là anh không sợ lạnh à."

Phó Chi Dữ: "Em sợ."

Dụ Thần: "......"

Thua rồi.



Thế là Dụ Thần cười với Phó Chi Dữ, còn đưa tay ra thả tim cho anh. Phó Chi Dữ nhìn tay Dụ Thần, cười tít cả mắt.

Lần này Dụ Thần tự mang theo hai cái máy ảnh, cộng thêm cái Phó Chi Dữ mới tặng, tổng cộng là ba cái. Cậu cho hết vào ba lô. Kéo khóa lại, Dụ Thần đang định đeo lên lưng thì một đôi tay duỗi ra. Cậu quay lại nhìn, thấy Phó Chi Dữ đã cầm ba lô lên, đeo sau lưng anh rồi.

Dụ Thần vội vã đưa tay ra: "Không cần đâu, nặng lắm."

Phó Chi Dữ lùi sang một bên, không để Dụ Thần lấy: "Không nặng, để anh đeo."

Dụ Thần lại tiến lên: "Không cần thật mà, em đeo quen rồi, anh đưa em đi."

Phó Chi Dữ nhất quyết tránh đi: "Để anh."

Dụ Thần đầu hàng: "Thôi được rồi."

Dụ Thần từng này tuổi đầu, đây là người đầu tiên thành công đeo ba lô đựng máy ảnh của cậu. Trước đây cũng có một vài người muốn giúp cậu đeo ba lô, nhưng Dụ Thần chưa bao giờ đồng ý cả, toàn lấy lại để tự mình đeo bằng được.

Máy ảnh là bảo bối của cậu.

Nghĩ thế, cậu quay sang nhìn Phó Chi Dữ. Bạn trai có khác, nằng nặc để mình đeo bằng được. Anh người yêu này làm sao ấy nhở, sao đeo ba lô đựng máy ảnh mà cũng đẹp trai ngời ngời thế này.

Sau khi hai người cùng ra khỏi phòng, Dụ Thần mới mở tin nhắn trong nhóm chat lên. Quả nhiên hơn mười mấy tin nhắn chưa đọc đều là mấy lời xàm xí của Nhụy Nhụy, trong đó đã có mấy dòng toàn là gọi tên Dụ Thần không thôi. Sau đó bắn liên thanh kêu đói, sao các anh vẫn chưa xong.

Đói đói đói đói đói đói đói đói đói.

Dụ Thần: <<Xuống rồi đây>>

Dụ Thần: <<Ra khỏi cửa rồi, hai người ở đâu thế?>>

Vừa mới bấm gửi thì thang máy dừng ở tầng 6, cửa mở ra đã thấy Nhụy Nhụy và Lâm Chấn đứng ở ngoài.

Nhụy Nhụy: "Em đang định lên gõ cửa phòng các anh đấy. Các anh làm gì thế? Đàn ông đàn ang mà chầm rề rề à," Nhụy Nhụy nói xong nhìn Phó Chi Dữ, nói: "Em nói anh ấy chứ không bảo anh đâu."

Dụ Thần: "Nói anh cũng không được, đàn ông con trai thì không được ngủ nướng à?"

Nhụy Nhụy cười: "Ai biết đâu làm gì mới phải ngủ nướng chứ."

Dụ Thần: "Trương Nhụy Nhụy."

Nhụy Nhụy lập tức bịt miệng: "Em xin lỗi, em xin lỗi."

Một lát sau, Nhụy Nhụy lại mở miệng: "Cuối cùng anh cũng cho người khác đụng vào máy ảnh cục cưng của anh rồi à."

Dụ Thần nhướng mày: "Anh(*) là người khác à?"

"Anh(*)? Ố ồ?" Nhụy Nhụy che miệng, cười: "Đương nhiên là anh của anh là người nhà mình rồi."

(*) "Anh" ở đây Dụ Thần gọi là Ca trong "ca ca" 哥哥

Nhưng Nhụy Nhụy cứ thích quan tâm Dụ Thần cơ, vừa mới đùa dứt miệng xong đã lại tiếp lời: "Sao các anh lại đứng cách xa nhau quá nè, lại còn không nắm tay nữa."

Dụ Thần mất kiên nhẫn: "Trương Nhụy Nhụy, có phải em quan tâm hơi nhiều không hả?"

Nhụy Nhụy lè lưỡi với Dụ Thần: "Ple!"

Mặc dù nói thế nhưng Dụ Thần vẫn bước một bước về phía Phó Chi Dữ, còn ngẩng đầu ra hiệu với anh bằng ánh mắt. Không ngờ Phó Chi Dữ lại hiểu thật, cúi đầu, đan mười ngón tay của hai người vào nhau.

Nhụy Nhụy: "Ha ha ha ha ha ha."

Dụ Thần lườm Nhụy Nhụy một cái: "Vừa lòng em chưa?"

Nhụy Nhụy ôm sau lưng Lâm Chấn, bắn tim cho Dụ Thần.

Lúc thang máy xuống đến nơi, điện thoại Dụ Thần chợt có thông báo tin nhắn. Cậu lấy ra xem thì thấy là tin nhắn Nhụy Nhụy gửi. Vừa ngẩng đầu lên thì thấy Nhụy Nhụy cũng vừa bỏ điện thoại xuống, còn cười tít cả mắt. Dụ Thần mở khóa màn hình, bấm vào xem.

Nhụy Nhụy: <<Đoán xem em nhìn thấy gì nè>>

Nhụy Nhụy: <<Che dấu hôn đi một tý đi>>

Nhụy Nhụy: <<Chỗ nào cũng thấy có>>

Dụ Thần: <<......>>

Dụ Thần vội vã cúi đầu, nhưng ở góc độ của cậu thì có cúi thế nào đi chăng nữa cũng chẳng thấy được gì. Lần đầu tiên trong đời trên người mình có thứ gọi là dấu hôn, trước khi ra khỏi phòng Dụ Thần nào có để ý. Trước tiên không cần biết Nhụy Nhụy nói thật hay không, Dụ Thần vội vã lấy cái áo khoác mỏng Phó Chi Dữ cầm ở trên tay, mặc lên, kéo hết khóa lên tận cổ.

"Sao thế? Em lạnh à?" Phó Chi Dữ hỏi.

Dụ Thần ừ bừa một cái.

Mấy giây sau đã nghe tiếng Nhụy Nhụy: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha."

Dụ Thần: "......"

Buổi biểu diễn pháo hoa ở chỗ khác, bốn người ra khỏi khách sạn thì đi thẳng về hướng đó. Hôm qua trước khi đi, Nhụy Nhụy đã đặt trước chỗ ở một nhà hàng có tầm nhìn rất đẹp, vì thế buổi tối họ có thể thong thả tận hưởng bữa tối, vừa ngắm màn trình diễn pháo hoa rực rỡ.

Chưa đầy 10 phút sau, xe đã dừng ở cổng nhà hàng. Nhân viên phục vụ đi ra tiếp đón họ, đưa bốn người lên tầng.

Nhưng lạ ở chỗ.

"Sao không có ai hết vậy? Không một bóng người luôn," Nhụy Nhụy lấy điện thoại ra xem: "Ủa là sao ta? Vẫn chưa đến giờ hay gì?"

Lâm Chấn ở bên cô phụ họa: "Hay là có ai bao hết cả nhà hàng?"

Lâm Chấn nói xong, Phó Chi Dữ ở đằng sau chợt "ừ" một tiếng.

Lâm Chấn, Dụ Thần và Nhụy Nhụy cùng quay đầu lại nhìn Phó Chi Dữ: "Ai bao cơ?"

Phó Chi Dữ: "Anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau