Hóa Ra Sư Đệ Phản Diện Yêu Thầm Ta
Chương 39
Editor: Vện
“Tiết Lãng khiêu chiến với Đỗ Cẩm? Nhưng tu vi của Đỗ Cẩm đã là Nguyên Anh rồi mà!”
“Kim Đan đấu với Nguyên Anh thì làm gì có cửa thắng! Tiết sư đệ chọn đối thủ ẩu tả quá.”
Tiêu Quan cũng xuýt xoa, từ lúc đại hội mở màn, quả thật cũng có đệ tử khiêu chiến với đối thủ tu vi cao hơn mình, nhưng cùng lắm chỉ là Trúc Cơ tầng bảy khiêu chiến Trúc Cơ tầng tám, hoặc Kim Đan tầng ba khiêu chiến Kim Đan tầng năm thôi, chưa từng có trường hợp khiêu chiến vượt hẳn một cảnh giới.
Chênh lệch cảnh giới tựa rãnh trời, huống chi tu sĩ Nguyên Anh đã được xếp vào hàng cao thủ, tu sĩ Kim Đan muốn đánh thắng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.
“Nè Mạnh Trần.” Tiêu Quan gọi với qua Mạnh Trần, “Tiểu sư đệ nhà ngươi uống thuốc liều hả? Lỡ thua mất mặt là chuyện nhỏ, tự tôn bị đả kích là khó vực dậy lắm đó, vậy mà ngươi không chịu nhắc hắn.”
Mạnh Trần cũng không ngờ đối tượng Tiết Lãng nhắm trúng là Đỗ Cẩm, cơ mà…
“Hắn tự biết nắm chắc.”
Bình thường Tiết Lãng nhìn như tùy tiện nhưng vào thời khắc mấu chốt thì rất đáng tin cậy, hắn quyết định như vậy chắc chắn là có lý do.
Hơn nữa…
Mạnh Trần nhịp tay lên đầu gối, quan sát Đỗ Cẩm kiêu căng ra mặt, nghênh ngang bước lên võ đài.
Tu vi Nguyên Anh nhờ linh đan đắp thành, có oai phong cách mấy cũng chỉ là con cọp giấy thôi, ai thắng ai thua còn chưa biết đâu.
“Vừa rồi còn không biết đi đâu tìm ngươi, không ngờ ngươi tự chường mặt ra.” Đỗ Cẩm rút vũ khí là roi Kim Long, cười nhạo, “Ngươi đã nôn nóng được mất mặt trước bàn dân thiên hạ thì ta cũng không khách sáo.”
Gã nheo mắt, thề phải đập cho thằng nhãi dám ăn nói xấc xược với mình một trận ra trò, gã quất hai roi xuống sàn đấu nghe chan chát, roi thứ ba quất thẳng vào mặt Tiết Lãng!
Tuy tu vi của gã do ăn linh đan bồi ra nhưng dẫu gì cũng là Nguyên Anh hàng thật giá thật, roi Kim Long cũng chẳng phải vũ khí tầm thường, người thường chắc chắn không đỡ nổi một roi của Đỗ Cẩm. Có vài nữ đệ tử Thúy Hà Phong không đành lòng quay mặt đi, sợ nhìn cảnh mặt Tiết Lãng nở hoa máu me đầm đìa. Liễu Huyên Huyên kinh ngạc trố mắt nhìn bóng dáng nhanh nhẹn tránh được một roi tàn nhẫn, nàng lẩm bẩm, “Đạp Lưu Ba? Tiết sư đệ cũng biết dùng Đạp Lưu Ba sao?”
Không chỉ có thế, điều khiến mọi người ngạc nhiên vẫn còn phía sau.
Tiết Lãng ung dung né được roi của Đỗ Cẩm, sau đó giơ ngang kiếm quét một đường, ánh sáng ngưng tụ ở mũi kiếm như dòng nước rạch ngang trời.
Các đệ tử Thái Huyền lâu năm nhận ra chiêu thức này, ai cũng ngỡ ngàng, “Vân Long Tam Chiết? Ta nhớ đệ tử nhập môn phải sáu năm mới học được chiêu này, vậy mà hắn lại dùng được?!”
Tiết Lãng không chỉ biết dùng mà còn dùng một cách điêu luyện. Đặc điểm của kiếm pháp Vân Long Tam Chiết là linh hoạt, thích hợp đối phó với đối thủ tu vi cao hơn mình.
Đỗ Cẩm chỉ thấy trời bỗng nổi gió, mây trời kéo đến tụ thành ba con rồng mây, tiếng rồng gầm vang dội như sấm. Gã chưa thấy kiếm pháp này bao giờ, nhất thời hoảng hốt nhưng ép mình phải bình tĩnh, gã cho rằng con rồng ở giữa được ngưng tụ từ kiếm khí, bèn quát một tiếng, vung roi quất!
Rồng mây trắng tiếp xúc với roi Kim Long thì tan thành sương mù rồi biến mất. Cùng lúc đó, rồng mây bên trái gầm gừ lao về phía Đỗ Cẩm. Gã chợt thấy bên hông đau nhói, nhìn xuống mới thấy mạn sườn trái bị kiếm khí rạch một đường tóe máu.
Khi gã không dám tin nhìn vết thương bên hông, Tiết Lãng vung trường kiếm ra chiêu tiếp theo!
“Hoành Hà Nhập Hải! Trời má, đến ta còn chưa học được chiêu này nữa!”
“Kinh Phong Thập Tam Kiếm?! Kiếm pháp phức tạp như vậy mà hắn cũng học được sao??”
“Phong Mãn Trường Không! Trời ạ, chiêu này ta luyện mất năm năm mới thành đó!”
Đệ tử Thái Huyền xem mà mắt tròn xoe. Thái Huyền Kiếm Pháp là bộ kiếm pháp đầu tiên mà các đệ tử được học, tuy là kiếm pháp cơ bản nhất nhưng cũng phải chăm chỉ rèn luyện ít nhất ba năm mới có thể vận dụng thành thạo. Luyện xong bộ kiếm pháp cơ bản này mới có thể học lên kiếm pháp phức tạp hơn, lực sát thương cao hơn.
Nhưng chỉ trong thời gian giao chiến ngắn ngủi mà Tiết Lãng đã dùng không dưới bốn loại kiếm pháp. Ai cũng thấy rõ ràng không phải hắn cố ý khoe khoang hoặc chỉ đánh cho có, mỗi một chiêu thức đều được tính toán kỹ lưỡng, phối hợp chặt chẽ với tình huống hiện tại, biến hóa linh hoạt như nước chảy mây trôi, tổ hợp thành một bộ kiếm pháp hoàn toàn mới.
Đây là cảnh giới mà nhiều tu sĩ tốn mấy chục năm nghiên cứu cũng chẳng thể thành công.
Tiết Lãng mới nhập môn được bao lâu? Tuổi được bao lớn?
Mười tám hay mười chín?
Các đệ tử nhìn thiếu niên khôi ngô trẻ tuổi nhưng khí thế điềm tĩnh vững vàng, không khỏi ngậm ngùi.
Đỗ Cẩm bị thiếu niên đánh tới tấp, trở tay không kịp. Gã không hiểu, rõ ràng tu vi của gã cao hơn hắn nhiều, vậy mà không thể bắt được cơ hội tung chiêu nào dưới thế kiếm của hắn. Roi trong tay càng đánh càng loạn, uất ức và giận dữ như ngọn lửa thiêu đốt lý trí, gã phát cuồng hét một tiếng, đỏ mắt vung roi…
Roi Kim Long mất độ chính xác quấn lấy chân trái của Đỗ Cẩm, gã không nghĩ ngợi giật mạnh rồi tự ngã sõng soài.
Đệ tử Chân Võ Sơn Trang xanh mặt, che mắt không nỡ nhìn thẳng.
Tiết Lãng gác kiếm trước cổ Đỗ Cẩm, sau đó thu kiếm, xoay người xuống khỏi võ đài.
Thắng bại đã rõ.
“Tiểu sư đệ quá dữ!”
Tiêu Quan đứng lên huýt sáo, Mạnh Trần cũng nhoẻn cười, nhưng sau đó y biến sắc, lạnh lùng quát, “Cẩn thận phía sau!”
Đỗ Cẩm bò dậy, nhặt lại roi Kim Long, không nói không rằng quất đến lưng Tiết Lãng!
Gã đánh lén! Mà còn đánh lén sau khi thua trận!
Đệ tử Thái Huyền phẫn nộ, đệ tử Chân Võ cũng không ngờ Đỗ Cẩm lại làm ra hành vi hèn hạ như vậy. Chân Võ chưởng môn đứng dậy quát, “Đỗ Cẩm!”
Đỗ Cẩm như không nghe thấy, gã bị nỗi nhục bại trận cùng thù hận ăn mòn lý trí, mắt hằn tơ máu, linh lực tuôn ra ào ạt, roi Kim Long quất Tiết Lãng với khí thế dời non lấp biển!
Tiết Lãng đã đi đến mép võ đài, kiếm cũng vào vỏ, tuy cảm nhận được linh lực dao động sau lưng, cũng đã dùng Đạp Lưu Ba tránh đi nhưng vẫn bị luồng khí của roi Kim Long quất trúng lưng. Hắn bị hất văng, cổ họng nồng mùi máu.
Mạnh Trần bật dậy chạy lên võ đài. Nhưng để giúp các đệ tử tập trung thi đấu, không bị bên ngoài quấy nhiễu, xung quanh võ đài đã được dựng kết giới, trước khi trận đấu kết thúc thì không ai có thể xông vào.
Tiết Lãng nằm lăn lóc, vừa ho một tiếng đã nghe tiếng gió rít, roi Kim Long tiếp tục đuổi theo!
Hắn lăn một vòng, roi Kim Long nện xuống vị trí hắn vừa nằm, để lại khe nứt sâu hoắm.
Tiết Lãng và Mạnh Trần đồng loạt biến sắc.
Có gì đó không đúng.
Trước đó Đỗ Cẩm chỉ phát huy hai phần sức mạnh, nhưng hai roi này chứa đầy mười phần sức mạnh!
Đây là chiêu thức của cao thủ Nguyên Anh thật sự!
Nét mặt Mạnh Trần nghiêm nghị, nhạy bén quét một vòng khán đài nhưng không phát hiện ai đáng ngờ. Y đành nén xuống nghi ngờ và bất an, lớn tiếng nói với Thái Huyền chưởng môn trên ghế cao, “Đỗ Cẩm đã vi phạm quy định, xin chưởng môn hủy bỏ trận đấu!”
Thái Huyền chưởng môn lạnh mặt ra lệnh cho đệ tử quản lý võ đài gỡ kết giới cách ly. Đệ tử nhận lệnh, lập tức làm ngay, sau đó hoảng hốt bẩm báo, “Báo cáo chưởng môn, kết giới bị trục trặc, không gỡ xuống được!”
Chỉ trong thoáng chốc, Đỗ Cẩm đã xách roi tiến đến chỗ Tiết Lãng.
Roi Kim Long cấp thánh như sống dậy, phát huy sức mạnh vốn có, thân roi sáng rực, tiếng gió rít vang vọng, không gian như bị sức mạnh khủng khiếp xoắn nát!
Một roi đầy ắp linh lực vung đến, chặn hết tất cả đường lui của Tiết Lãng. Thấy dùng Đạp Lưu Ba cũng vô ích, Tiết Lãng giơ ngang kiếm đỡ đòn, hai luồng linh lực va chạm, roi kiếm ma sát bắn tia lửa!
Nhưng đối chọi tu vi thì Tiết Lãng dĩ nhiên rơi vào thế yếu, roi Kim Long đánh văng trường kiếm rồi quất vào ngực Tiết Lãng.
Tiết Lãng bị đánh văng vào kết giới rồi gục xuống sàn.
Sàn đấu thấm màu máu, cổ Tiết Lãng nổi gân xanh, cố chấp bấu tay vào mặt đất.
“Kết giới bị gì thế?!”
Thấy Mạnh Trần mang theo hơi lạnh bước đến, đệ tử quản lý kết giới sợ đến lắp bắp, “Mạnh, Mạnh sư huynh, đệ cũng không biết, tự nhiên không gỡ kết giới được!”
Mạnh Trần nghiến răng, thấy Đỗ Cẩm cầm roi tiến đến Tiết Lãng, khóe mắt y giật một cái, gằn giọng quát, “Tiết Lãng, đứng lên!”
Tiết Lãng nghiêng đầu phun một búng máu, cố nén đau đớn nơi lồng ngực, chống tay gượng dậy.
Không cần Mạnh Trần nói, hắn cũng sẽ không bỏ cuộc.
Thắng thua không quan trọng, mất mặt trước trăm nghìn người cũng chẳng sao cả, nhưng chỉ có một điều…
Hắn tuyệt đối không thể gục ngã trước mặt Mạnh Trần!
Tuyệt đối không!!
Đỗ Cẩm quất một roi vào mặt Tiết Lãng, cả khán đài khiếp sợ, Tiết Lãng chống một tay phóng lên như diều hâu, né được đòn hiểm, sau đó nhặt kiếm đâm thẳng vào Đỗ Cẩm.
Đỗ Cẩm nheo mắt, ngửa người ra sau tránh, nào ngờ thiếu niên đột ngột xoay ngang, tung một chiêu Hoành Đoạn Thiên Hà, gió bổ về phía cổ Đỗ Cẩm.
Đỗ Cẩm nghiêng người né, một lọn tóc đen rơi lả tả.
Chúng đệ tử nín thở, quan sát võ đài không chớp mắt, gần như quên béng đây là trận đấu vượt cảnh giới.
Cặp mắt Đỗ Cẩm đỏ ngầu, hoàn toàn bị chọc điên.
Ánh vàng lóe lên lao vút đến Tiết Lãng, roi Kim Long cuốn lấy thân kiếm như rắn, hất văng kiếm của hắn.
“Chết rồi!”
Đệ tử Thái Huyền khiếp vía, vũ khí rời tay đồng nghĩa với cá nằm trên thớt!
Đỗ Cẩm cười khẩy, bắt lấy trường kiếm đâm đến ngực Tiết Lãng!
Mạnh Trần nhìn võ đài, lòng bàn tay ướt mồ hôi lạnh.
Không có vũ khí, không có đường lui, đối mặt đối thủ mạnh hơn mình gấp mấy lần, không biết Tiết Lãng muốn đập nồi dìm thuyền hay bị dồn ép đến mất trí, khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, hắn không tránh né mà xông thẳng vào mũi kiếm!
Tiêu Quan đứng dậy, mặt xanh mét, “Hắn điên rồi!”
Thời điểm mũi kiếm sắp đâm xuyên Tiết Lãng, bóng dáng thiếu niên nhoáng lên, miễn cưỡng né được đòn hiểm…
“Thái Cực Hóa Cốt Công.” Triệu Tịnh Thần không dám tin, “Rốt cuộc hắn còn giấu bao nhiêu thứ nữa…”
Mũi kiếm không trúng tim mà đâm lệch vào dưới sườn Tiết Lãng. Tiết Lãng liều mạng bị đâm để kéo gần khoảng cách, dồn sức tung hai chưởng vào ngực Đỗ Cẩm.
Hai chưởng này là tất cả sức lực còn lại của hắn.
Đỗ Cẩm cứng người, mặt ứ máu, thân thể bị đánh văng rồi rơi mạnh xuống đất, gã phun máu ngất xỉu.
Ngoài chiến trường, trên một cành cây tùng, đôi mắt đen kịt của Bùi Ngọc Trạch biến về như thường, gã phun một ngụm máu, mặt tái nhợt.
Mặt gã vô cảm lau máu bên khóe môi, trơ mắt nhìn kết giới được tháo bỏ, bóng dáng màu trắng chạy lên võ đài ôm Tiết Lãng vào lòng.
Mạnh Trần lập tức điểm mấy đại huyệt cầm máu cho Tiết Lãng, sau đó đút hắn hai viên thuốc, “Đệ thấy sao rồi?”
“Không, không sao hết.” Tiết Lãng ho hai tiếng, quay đầu cười với y, “Huynh thấy không, ta thắng.”
“Thấy rồi.” Mạnh Trần bịt vết thương đang chảy máu của hắn, mắt nóng lên, “Ta đã nói mà, đệ rất lợi hại.”
Đệ tử ngoài trận nhanh chóng khiêng cáng đến, cẩn thận dìu Tiết Lãng nằm lên rồi băng bó cho hắn. Đệ tử Chân Võ Sơn Trang cũng khiêng Đỗ Cẩm xuống. Vì có sự cố bất ngờ, kết giới lại gặp vấn đề nên đại hội bị tạm hoãn, chờ sửa xong kết giới rồi mới tiếp tục.
Sau khi các đệ tử ra về, Mạnh Trần đến gặp Thái Huyền chưởng môn.
“Con ngờ rằng vừa rồi Đỗ Cẩm bị ai đó điều khiển.”
Y vào thẳng vấn đề, nói nghi vấn của mình với chưởng môn. Chưởng môn cũng nghiêm mặt gật đầu, “Chính thế, theo ta thấy thì rất giống bí thuật khống chế linh hồn của ma tu.”
Mạnh Trần nói khẽ, “Ma tu à?”
“Chỉ là suy đoán thôi, ta cũng không dám chắc.” Chưởng môn nhíu mày, “Vừa rồi ta thả thần thức dò xét trong phạm vi mười dặm thì không phát hiện vết tích của ma tu nên không thể kết luận bừa.”
Tu vi của chưởng môn đã là cảnh Luyện Hư, chỉ thua mỗi Đại Thừa, nếu thật sự có ma tu lẻn vào Thái Huyền Tông thì không thể qua mắt ông được.
Trừ khi ma tu này ẩn núp cực giỏi.
“Ta sẽ tiếp tục điều tra, con đi xem Tiết Lãng đi.” Chưởng môn nói, “Cơ mà biểu hiện của nó hôm nay làm ta hết hồn, con bắt nó huấn luyện cường độ cao à? Sao nó biết nhiều chiêu quá vậy?”
“Hắn vốn thông minh mà.” Mạnh Trần nhẹ giọng bảo, “Cũng rất chăm chỉ.”
Không có ai sinh ra đã là thiên tài, dù là y hay Tiết Lãng, người ta chỉ nhìn thấy thành tựu rực rỡ chứ nào biết họ phải nỗ lực gấp trăm lần người thường, phải trải qua bao nhiêu gian khổ để đổi lấy hai chữ thiên tài.
—o0o—
Thương tích của Tiết Lãng không nặng lắm, chỉ là mất nhiều máu, các đệ tử băng bó xong thì khiêng hắn về Lạc Tùng Trai.
Thật ra có khá nhiều đệ tử không phục khi Tiết Lãng vừa nhập môn đã được nhận vào Thiên Cực Phong. Ngoại trừ vụ vu khống hãm hại Mạnh Trần thì Tiết Lãng chẳng có chiến công gì vang dội, thế nên phần đông đệ tử đều cho rằng hắn không xứng được ở trên Thiên Cực Phong.
Mãi đến hôm nay, chứng kiến hắn khiêu chiến vượt cấp một cao thủ Nguyên Anh, ai cũng tâm phục khẩu phục.
Chưa kể hắn còn ở thế yếu, bất chấp gánh chịu trọng thương để phản đòn trong đường tơ kẽ tóc. Trận chiến của hắn mang lại vinh quang cho môn phái, ý chí chiến đấu mãnh liệt cùng dũng khí thấy chết không sờn truyền cảm hứng cho rất nhiều người, khiến họ hoàn toàn thay đổi cái nhìn về hắn.
Các đệ tử thường ngày không qua lại với Tiết Lãng kéo nhau đến Lạc Tùng Trai thăm hắn, nữ đệ tử Thúy Hà Phong cũng đỏ mặt đưa thức ăn và thuốc trị thương cho hắn. Xưa nay Tiết Lãng chẳng bao giờ để ý cái nhìn của người khác nhưng sẽ không từ chối ý tốt của người ta, ai đến thăm hắn cũng lịch sự cảm ơn đàng hoàng.
Cho đến khi một nữ tu sĩ mặc đồng phục vàng bước vào.
Tiết Lãng nhíu mày, vì chuyện Đỗ Cẩm nên hắn cũng không ưa đệ tử Chân Võ, thế nhưng chưa biết thân phận người đến, người ta lại là con gái nên hắn không thể hiện ác ý rõ ràng, chỉ khách sáo hỏi, “Ngươi là?”
Cô nương kia rất đẹp, nhưng thái độ khá hống hách do lớn lên trong nhung lụa, “Ngươi không biết ta là ai sao?”
Cái nết giống Đỗ Cẩm y đúc, Tiết Lãng mất kiên nhẫn, “Mắc gì ta phải biết?”
Cô nương kia nhìn chằm chặp dung nhan anh tuấn của hắn, nhướng mày cười rộ, “Quả là có cá tính. Ngươi tên Tiết Lãng đúng không, chúng ta hợp nhau đấy, kết bạn không?”
Tiết Lãng dứt khoát nhắm mắt, “Không có hứng.”
Cô nương cứng họng, lần đầu tiên trong đời nàng bị đối xử như vậy. Nàng cười khẩy, kiêu ngạo hất cằm, “Cứ chờ đó, ta sẽ khiến ngươi chủ động tới tìm ta.”
Nàng hứ một tiếng rồi vênh váo bỏ đi. Tiết Lãng vẫn nhắm mắt, nghe có tiếng ai vào thì bực bội ngước nhìn, bản mặt quạu đeo tức khắc biến thành rạng rỡ, “Huynh đến rồi!”
Mạnh Trần cầm một hộp thức ăn qua ngồi bên giường, kiểm tra thấy vết thương của hắn không có gì đáng lo mới bưng bát ra.
Tiết Lãng thấy bát xúp thì nhớ ra chuyện quan trọng, “Gà ác của ta!!”
“Nó đây này.” Mạnh Trần đưa xúp cho Tiết Lãng, “Hầm luôn rồi, đệ uống đi.”
Tiết Lãng vốn bắt gà cho Mạnh Trần, nào ngờ cuối cùng lại vào bụng mình. Hắn hơi xấu hổ, chợt nghĩ ra cái gì, ánh mắt nhìn Mạnh Trần sáng lập lòe, “Xúp này huynh nấu hả?”
Nhìn cặp mắt long lanh mở tròn xoe của Tiết Lãng, Mạnh Trần hiếm khi ngượng ngùng, “Không phải, ta không biết nấu ăn nên nhờ Liễu sư muội làm đấy.”
“Không sao.” Tiết Lãng cười hí hửng, uống một hơi cạn bát xúp.
“Ngủ một lát đi.” Mạnh Trần xoa đầu hắn, “Ta dặn mọi người không đến làm phiền đệ rồi.”
Tiết Lãng ngoan ngoãn gật đầu, Mạnh Trần đỡ hắn nằm xuống. Hắn nhìn y không chớp mắt, hỏi lại, “Hôm nay ta lợi hại lắm đúng không?”
Mạnh Trần cười khẽ, gật đầu, “Ừ.”
“Cho nên huynh phải nhớ lời ta.” Tiết Lãng nghiêm mặt dặn dò, “Gặp chuyện gì cũng phải nói với ta, ta cùng huynh gánh vác.”
“Được.” Mạnh Trần cũng nghiêm túc gật đầu, “Ta biết rồi.”
Bấy giờ Tiết Lãng mới chịu nhắm mắt ngủ.
Mạnh Trần ngắm thiếu niên một lát rồi cầm hộp thức ăn, lặng lẽ đóng cửa đi.
—o0o—
Sau khi sửa kết giới, đại hội tiếp tục tiến hành, cũng không xảy ra tình huống nào ngoài ý muốn nữa.
Đại hội chấm dứt, đệ tử Thái Huyền dẫn đệ tử Chân Võ đi tham quan Tàng Thư Các, quảng trường Tĩnh Tâm, núi Tú Thủy… đồng thời giao lưu ở nhiều phương diện khác.
Tiết Lãng trẻ khỏe, chưa đến hai ngày thì vết thương đã hồi phục bảy, tám phần. Hôm ấy Thái Huyền chưởng môn đích thân đến thăm hắn, ông khen ngợi động viên một hồi, cuối cùng mới vào trọng tâm, “Tiết Lãng à, ta có chuyện này muốn nhờ con giúp.”
Tiết Lãng không ngờ đường đường là chưởng môn mà còn cần hắn giúp, song vẫn tôn kính bảo, “Mời người nói.”
“Thì là vầy, chưởng môn Ưng Thiên của Chân Võ Sơn Trang là bạn lâu năm với ta, lần này ông ấy có dẫn con gái Ưng Lan theo, hôm qua con có gặp rồi đấy.”
Tiết Lãng lạnh mặt, nhíu mày nhìn chưởng môn, “Rốt cuộc người muốn gì?”
Chưởng môn thầm cảm thán, thằng nhóc này quả là bộc trực thẳng thắn, cảm xúc viết hết lên mặt, “Ta không có ý gì cả, chẳng qua trong lúc giao lưu với Chân Võ Sơn Trang đã xảy ra nhiều việc không mong muốn. Đỗ Cẩm vi phạm võ đức, đánh lén làm con trọng thương, nhưng bản thân nó cũng bị thương không nhẹ, nghe nói gãy đến mấy cái xương sườn. Đệ tử mà Ưng Thiên đắc ý nhất là Lỗ Nguyên Sơn cũng thua dưới tay Mạnh Trần. Đương nhiên, chuyện này không liên quan đến con và Mạnh Trần, cơ mà người ta cũng có sĩ diện, Ưng Thiên chịu thiệt hai lần nên hơi khó ở, vừa khéo con gái của ông ấy ái mộ con, muốn kết giao với con…”
“Nên chưởng môn đến đây làm thuyết khách?” Tiết Lãng lạnh lùng hỏi, “Hóa ra Thái Huyền Tông không chỉ là nơi dạy đệ tử tu tập mà còn nhận mai mối nữa sao?”
Chậc, mồm miệng đanh đá chưa kìa!
Chưởng môn cứng họng, chột dạ nói nhỏ xíu, “Cũng, cũng không phải đâu…”
Thấy Tiết Lãng đanh mặt, chưởng môn thầm thở dài, biết việc không thành, đành nói, “Được rồi, do ta không suy xét chu toàn, không nên ép con kết bạn. Như vầy đi, ngày mai Chân Võ Sơn Trang lên đường về rồi, trước khi đi có tổ chức nghi thức tiễn khách, con đại diện môn phái tặng quà chia tay cho Ưng Lan được không?”
Việc này có thể chấp nhận, huống hồ chưởng môn cũng khó xử, ông đã hạ mình lắm rồi, Tiết Lãng không thể không nể mặt, nên cũng nguôi ngoai đồng ý.
Nhưng hắn không ngờ quà chia tay lại là một bó hoa linh lan.
Tiết Lãng sầm mặt, suýt thì ném hoa chạy lấy người, “Sao lại tặng hoa?!”
Hai vị chưởng môn đứng ở xa nói chuyện riêng, nơi này chỉ có đệ tử Chân Võ cùng đệ tử đại diện của Thái Huyền Tông.
Tiêu Quan cười nham nhở, làm mặt quỷ, “Sư đệ ngốc, cơ hội nghìn năm có một đó! Ưng Lan là đại tiểu thư của Chân Võ Sơn Trang, chậc, ngươi mà vào làm rể thì biết đâu mai này trở thành Chân Võ chưởng môn đời tiếp theo!”
Tiêu Quan chỉ đùa thôi, ngờ đâu Tiết Lãng nghe xong thì cau có ra mặt, ném hoa cho hắn muốn bỏ đi.
“Nè nè nè!” Tiêu Quan không ngờ sư đệ này khó trêu như vậy, vội kéo hắn lại, kề tai nói nhỏ, “Ta không nói bậy bạ nữa được chưa! Ta giỡn thôi mà, nhưng Ưng Lan thật sự có ý với ngươi đó. Bao nhiêu người đang nhìn kìa, ngươi giả bộ một lát thôi, đừng để họ mất mặt.”
Đôi mày Tiết Lãng suýt thì dính luôn vào nhau.
“Sư đệ ngoan chịu khó chút đi mà.” Tiêu Quan dỗ, “Ngươi không quan tâm Ưng Lan cũng không sao hết, nhưng phải giữ thể diện cho chưởng môn chúng ta chứ.”
Tiết Lãng thở dài, cam chịu cầm lấy bó hoa, cố gắng điều chỉnh nét mặt không quá cộc cằn rồi bước nhanh đến chỗ Ưng Lan.
Ưng Lan âm thầm quan sát tình hình, thấy thiếu niên áo đen rốt cuộc cũng chịu ôm hoa đi đến chỗ mình, tuy nét mặt nàng vẫn ngạo mạn nhưng môi lại nở nụ cười khoái chí.
Mạnh Trần tình cờ đi ngang thì bắt gặp ngay màn này.
Các đệ tử cười hí hửng, hớn hở vây xem đôi thiếu niên thiếu nữ. Thiếu niên áo đen bước đi trong tiếng trêu ghẹo của mọi người, sượng sùng trao bó hoa linh lan cho thiếu nữ. Lúc nhận hoa, thiếu nữ xinh đẹp vờ như không để ý nhưng gò má ửng hồng đã làm lộ tâm tư sâu kín.
Nhìn kiểu gì cũng thấy là một đôi nam thanh nữ tú vô cùng xứng đôi.
Mạnh Trần nhìn một hồi rồi lặng lẽ rời đi.
—o0o—
Trăng bạc treo cao, đêm lạnh như nước.
Đệ tử Chân Võ Sơn Trang đã về, cuối cùng cũng được yên tĩnh, Tiết Lãng ngồi thừ trong phòng, tự dưng thấy nao nao, bèn gọi cục lông xanh trên bệ cửa sổ, “Ê, chim ú.”
Lam Ú đang ăn, nghe vậy thì giận dỗi trừng hắn.
Tiết Lãng, “Muốn qua chơi với hạc trắng không?”
Lam Ú mừng quýnh, lập tức đổi thái độ, nhảy lên vai Tiết Lãng, nịnh nọt dụi cổ hắn.
“Đi thôi.” Tiết Lãng nhảy xuống giường, mang cục lông xanh tung tăng đến Tê Tuyết Cư.
Vào Tê Tuyết Cư, Tiết Lãng bắt chước Mạnh Trần, hái lá thổi một tiếng, quả nhiên thấy hạc trắng từ trên trời sà xuống. Lam Ú mừng rỡ bay qua chơi với bạn.
Tiết Lãng gõ cửa rồi vào trong phòng.
Mạnh Trần đang ngồi ở bàn thắp đèn đọc sách.
Y có nghe tiếng động ngoài sân, biết Tiết Lãng đến nhưng không thèm chào hỏi, ánh mắt vẫn dán vào trang sách.
Tiết Lãng thấy y hơi lạ, bèn ho một tiếng báo hiệu sự tồn tại của mình, “Khụ, là ta đây.”
Mạnh Trần “ừ” một tiếng, lật sang trang khác, “Biết rồi.”
Tiết Lãng, “Huynh làm sao vậy?”
Mạnh Trần, “Chẳng sao cả.”
Thái độ của Mạnh Trần làm hắn phát hoảng, hắn không biết mình đã làm gì khiến y không vui, đang luống cuống thì trông thấy trên bàn có một cái ấm sành nhỏ.
Trong ấm có một đóa hoa trắng sữa nở bung, càng về đêm càng tỏa sáng.
Tiết Lãng rục rịch, nhớ là Mạnh Trần không biết hoa đó ai tặng, bèn giả bộ nói, “Hoa này huynh mua ở đâu vậy, nhìn đẹp ghê.”
Nhắc đến hoa, cuối cùng Mạnh Trần cũng có phản ứng, y chuyển mắt sang đóa hoa trắng, “Thợ trồng hoa tặng đấy.”
Tiết Lãng đang căng thẳng chợt ngẩn ngơ.
Thợ trồng hoa tặng?
Sao tự dưng biến thành thợ trồng hoa??
“Hôm nay tặng hoa này, ngày mai đưa hoa khác.” Mạnh Trần chống má, cụp mắt nhìn trang sách, “Còn không phải thợ trồng hoa à.”
Tiết Lãng, “…”
Hắn hiểu ra ngay, Mạnh Trần đã biết việc hắn tặng hoa cho Ưng Lan rồi.
Mạnh Trần nói xong thì lập tức hối hận, nhưng y không thể hiện ra mặt.
Dĩ nhiên y biết Tiết Lãng không có ý gì với cô nương kia, y cũng cho rằng việc này chẳng có gì to tát. Mãi đến khi nhìn thấy Tiết Lãng thì lại không tự chủ thốt ra câu nói đó, bấy giờ y mới nhận ra từ sáng đến giờ mình vẫn đau đáu chuyện tặng hoa, lòng ấm ức mà không hiểu vì sao.
Nỗi bực dọc vô cớ khiến y nói ra câu mà bình thường y sẽ không bao giờ nói, đến bản thân còn thấy ấu trĩ, cứ như y cố tình gây sự vậy.
Tiết Lãng mở miệng khép miệng hai lần mới tìm được tiếng nói, “Đâu có giống nhau!!”
Cuối cùng Mạnh Trần cũng chịu ngước mắt nhìn hắn, “Không giống chỗ nào?”
“Không giống chỗ nào hết!” Tiết Lãng sốt ruột, “Ta tặng hoa cho nàng ta là vì hoàn thành nhiệm vụ chưởng môn giao phó, ta tặng hoa cho huynh là vì ta…”
Nhịp tim Mạnh Trần chợt tăng tốc, giương mắt mong chờ.
Thiếu niên chợt im bặt, mặt mũi tai cổ đỏ chót, hắn nhìn Mạnh Trần một hồi rồi hoảng loạn rời mắt.
“Ta, hôm nay ta chưa tu luyện, về trước nha!”
Thiếu niên bỏ lại một câu rồi tông cửa chạy như ma đuổi.
Mạnh Trần nhìn cánh cửa mở toang, y đóng quyển sách nãy giờ chẳng xem được một chữ nào, sau đó đặt tay lên ngực cảm nhận nhịp tim mất kiểm soát.
Lâu thật lâu sau, y thở hắt ra, nhớ lại dáng vẻ hốt hoảng bỏ chạy của thiếu niên mà phì cười, lẩm bẩm, “Thỏ đế…”
“Tiết Lãng khiêu chiến với Đỗ Cẩm? Nhưng tu vi của Đỗ Cẩm đã là Nguyên Anh rồi mà!”
“Kim Đan đấu với Nguyên Anh thì làm gì có cửa thắng! Tiết sư đệ chọn đối thủ ẩu tả quá.”
Tiêu Quan cũng xuýt xoa, từ lúc đại hội mở màn, quả thật cũng có đệ tử khiêu chiến với đối thủ tu vi cao hơn mình, nhưng cùng lắm chỉ là Trúc Cơ tầng bảy khiêu chiến Trúc Cơ tầng tám, hoặc Kim Đan tầng ba khiêu chiến Kim Đan tầng năm thôi, chưa từng có trường hợp khiêu chiến vượt hẳn một cảnh giới.
Chênh lệch cảnh giới tựa rãnh trời, huống chi tu sĩ Nguyên Anh đã được xếp vào hàng cao thủ, tu sĩ Kim Đan muốn đánh thắng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.
“Nè Mạnh Trần.” Tiêu Quan gọi với qua Mạnh Trần, “Tiểu sư đệ nhà ngươi uống thuốc liều hả? Lỡ thua mất mặt là chuyện nhỏ, tự tôn bị đả kích là khó vực dậy lắm đó, vậy mà ngươi không chịu nhắc hắn.”
Mạnh Trần cũng không ngờ đối tượng Tiết Lãng nhắm trúng là Đỗ Cẩm, cơ mà…
“Hắn tự biết nắm chắc.”
Bình thường Tiết Lãng nhìn như tùy tiện nhưng vào thời khắc mấu chốt thì rất đáng tin cậy, hắn quyết định như vậy chắc chắn là có lý do.
Hơn nữa…
Mạnh Trần nhịp tay lên đầu gối, quan sát Đỗ Cẩm kiêu căng ra mặt, nghênh ngang bước lên võ đài.
Tu vi Nguyên Anh nhờ linh đan đắp thành, có oai phong cách mấy cũng chỉ là con cọp giấy thôi, ai thắng ai thua còn chưa biết đâu.
“Vừa rồi còn không biết đi đâu tìm ngươi, không ngờ ngươi tự chường mặt ra.” Đỗ Cẩm rút vũ khí là roi Kim Long, cười nhạo, “Ngươi đã nôn nóng được mất mặt trước bàn dân thiên hạ thì ta cũng không khách sáo.”
Gã nheo mắt, thề phải đập cho thằng nhãi dám ăn nói xấc xược với mình một trận ra trò, gã quất hai roi xuống sàn đấu nghe chan chát, roi thứ ba quất thẳng vào mặt Tiết Lãng!
Tuy tu vi của gã do ăn linh đan bồi ra nhưng dẫu gì cũng là Nguyên Anh hàng thật giá thật, roi Kim Long cũng chẳng phải vũ khí tầm thường, người thường chắc chắn không đỡ nổi một roi của Đỗ Cẩm. Có vài nữ đệ tử Thúy Hà Phong không đành lòng quay mặt đi, sợ nhìn cảnh mặt Tiết Lãng nở hoa máu me đầm đìa. Liễu Huyên Huyên kinh ngạc trố mắt nhìn bóng dáng nhanh nhẹn tránh được một roi tàn nhẫn, nàng lẩm bẩm, “Đạp Lưu Ba? Tiết sư đệ cũng biết dùng Đạp Lưu Ba sao?”
Không chỉ có thế, điều khiến mọi người ngạc nhiên vẫn còn phía sau.
Tiết Lãng ung dung né được roi của Đỗ Cẩm, sau đó giơ ngang kiếm quét một đường, ánh sáng ngưng tụ ở mũi kiếm như dòng nước rạch ngang trời.
Các đệ tử Thái Huyền lâu năm nhận ra chiêu thức này, ai cũng ngỡ ngàng, “Vân Long Tam Chiết? Ta nhớ đệ tử nhập môn phải sáu năm mới học được chiêu này, vậy mà hắn lại dùng được?!”
Tiết Lãng không chỉ biết dùng mà còn dùng một cách điêu luyện. Đặc điểm của kiếm pháp Vân Long Tam Chiết là linh hoạt, thích hợp đối phó với đối thủ tu vi cao hơn mình.
Đỗ Cẩm chỉ thấy trời bỗng nổi gió, mây trời kéo đến tụ thành ba con rồng mây, tiếng rồng gầm vang dội như sấm. Gã chưa thấy kiếm pháp này bao giờ, nhất thời hoảng hốt nhưng ép mình phải bình tĩnh, gã cho rằng con rồng ở giữa được ngưng tụ từ kiếm khí, bèn quát một tiếng, vung roi quất!
Rồng mây trắng tiếp xúc với roi Kim Long thì tan thành sương mù rồi biến mất. Cùng lúc đó, rồng mây bên trái gầm gừ lao về phía Đỗ Cẩm. Gã chợt thấy bên hông đau nhói, nhìn xuống mới thấy mạn sườn trái bị kiếm khí rạch một đường tóe máu.
Khi gã không dám tin nhìn vết thương bên hông, Tiết Lãng vung trường kiếm ra chiêu tiếp theo!
“Hoành Hà Nhập Hải! Trời má, đến ta còn chưa học được chiêu này nữa!”
“Kinh Phong Thập Tam Kiếm?! Kiếm pháp phức tạp như vậy mà hắn cũng học được sao??”
“Phong Mãn Trường Không! Trời ạ, chiêu này ta luyện mất năm năm mới thành đó!”
Đệ tử Thái Huyền xem mà mắt tròn xoe. Thái Huyền Kiếm Pháp là bộ kiếm pháp đầu tiên mà các đệ tử được học, tuy là kiếm pháp cơ bản nhất nhưng cũng phải chăm chỉ rèn luyện ít nhất ba năm mới có thể vận dụng thành thạo. Luyện xong bộ kiếm pháp cơ bản này mới có thể học lên kiếm pháp phức tạp hơn, lực sát thương cao hơn.
Nhưng chỉ trong thời gian giao chiến ngắn ngủi mà Tiết Lãng đã dùng không dưới bốn loại kiếm pháp. Ai cũng thấy rõ ràng không phải hắn cố ý khoe khoang hoặc chỉ đánh cho có, mỗi một chiêu thức đều được tính toán kỹ lưỡng, phối hợp chặt chẽ với tình huống hiện tại, biến hóa linh hoạt như nước chảy mây trôi, tổ hợp thành một bộ kiếm pháp hoàn toàn mới.
Đây là cảnh giới mà nhiều tu sĩ tốn mấy chục năm nghiên cứu cũng chẳng thể thành công.
Tiết Lãng mới nhập môn được bao lâu? Tuổi được bao lớn?
Mười tám hay mười chín?
Các đệ tử nhìn thiếu niên khôi ngô trẻ tuổi nhưng khí thế điềm tĩnh vững vàng, không khỏi ngậm ngùi.
Đỗ Cẩm bị thiếu niên đánh tới tấp, trở tay không kịp. Gã không hiểu, rõ ràng tu vi của gã cao hơn hắn nhiều, vậy mà không thể bắt được cơ hội tung chiêu nào dưới thế kiếm của hắn. Roi trong tay càng đánh càng loạn, uất ức và giận dữ như ngọn lửa thiêu đốt lý trí, gã phát cuồng hét một tiếng, đỏ mắt vung roi…
Roi Kim Long mất độ chính xác quấn lấy chân trái của Đỗ Cẩm, gã không nghĩ ngợi giật mạnh rồi tự ngã sõng soài.
Đệ tử Chân Võ Sơn Trang xanh mặt, che mắt không nỡ nhìn thẳng.
Tiết Lãng gác kiếm trước cổ Đỗ Cẩm, sau đó thu kiếm, xoay người xuống khỏi võ đài.
Thắng bại đã rõ.
“Tiểu sư đệ quá dữ!”
Tiêu Quan đứng lên huýt sáo, Mạnh Trần cũng nhoẻn cười, nhưng sau đó y biến sắc, lạnh lùng quát, “Cẩn thận phía sau!”
Đỗ Cẩm bò dậy, nhặt lại roi Kim Long, không nói không rằng quất đến lưng Tiết Lãng!
Gã đánh lén! Mà còn đánh lén sau khi thua trận!
Đệ tử Thái Huyền phẫn nộ, đệ tử Chân Võ cũng không ngờ Đỗ Cẩm lại làm ra hành vi hèn hạ như vậy. Chân Võ chưởng môn đứng dậy quát, “Đỗ Cẩm!”
Đỗ Cẩm như không nghe thấy, gã bị nỗi nhục bại trận cùng thù hận ăn mòn lý trí, mắt hằn tơ máu, linh lực tuôn ra ào ạt, roi Kim Long quất Tiết Lãng với khí thế dời non lấp biển!
Tiết Lãng đã đi đến mép võ đài, kiếm cũng vào vỏ, tuy cảm nhận được linh lực dao động sau lưng, cũng đã dùng Đạp Lưu Ba tránh đi nhưng vẫn bị luồng khí của roi Kim Long quất trúng lưng. Hắn bị hất văng, cổ họng nồng mùi máu.
Mạnh Trần bật dậy chạy lên võ đài. Nhưng để giúp các đệ tử tập trung thi đấu, không bị bên ngoài quấy nhiễu, xung quanh võ đài đã được dựng kết giới, trước khi trận đấu kết thúc thì không ai có thể xông vào.
Tiết Lãng nằm lăn lóc, vừa ho một tiếng đã nghe tiếng gió rít, roi Kim Long tiếp tục đuổi theo!
Hắn lăn một vòng, roi Kim Long nện xuống vị trí hắn vừa nằm, để lại khe nứt sâu hoắm.
Tiết Lãng và Mạnh Trần đồng loạt biến sắc.
Có gì đó không đúng.
Trước đó Đỗ Cẩm chỉ phát huy hai phần sức mạnh, nhưng hai roi này chứa đầy mười phần sức mạnh!
Đây là chiêu thức của cao thủ Nguyên Anh thật sự!
Nét mặt Mạnh Trần nghiêm nghị, nhạy bén quét một vòng khán đài nhưng không phát hiện ai đáng ngờ. Y đành nén xuống nghi ngờ và bất an, lớn tiếng nói với Thái Huyền chưởng môn trên ghế cao, “Đỗ Cẩm đã vi phạm quy định, xin chưởng môn hủy bỏ trận đấu!”
Thái Huyền chưởng môn lạnh mặt ra lệnh cho đệ tử quản lý võ đài gỡ kết giới cách ly. Đệ tử nhận lệnh, lập tức làm ngay, sau đó hoảng hốt bẩm báo, “Báo cáo chưởng môn, kết giới bị trục trặc, không gỡ xuống được!”
Chỉ trong thoáng chốc, Đỗ Cẩm đã xách roi tiến đến chỗ Tiết Lãng.
Roi Kim Long cấp thánh như sống dậy, phát huy sức mạnh vốn có, thân roi sáng rực, tiếng gió rít vang vọng, không gian như bị sức mạnh khủng khiếp xoắn nát!
Một roi đầy ắp linh lực vung đến, chặn hết tất cả đường lui của Tiết Lãng. Thấy dùng Đạp Lưu Ba cũng vô ích, Tiết Lãng giơ ngang kiếm đỡ đòn, hai luồng linh lực va chạm, roi kiếm ma sát bắn tia lửa!
Nhưng đối chọi tu vi thì Tiết Lãng dĩ nhiên rơi vào thế yếu, roi Kim Long đánh văng trường kiếm rồi quất vào ngực Tiết Lãng.
Tiết Lãng bị đánh văng vào kết giới rồi gục xuống sàn.
Sàn đấu thấm màu máu, cổ Tiết Lãng nổi gân xanh, cố chấp bấu tay vào mặt đất.
“Kết giới bị gì thế?!”
Thấy Mạnh Trần mang theo hơi lạnh bước đến, đệ tử quản lý kết giới sợ đến lắp bắp, “Mạnh, Mạnh sư huynh, đệ cũng không biết, tự nhiên không gỡ kết giới được!”
Mạnh Trần nghiến răng, thấy Đỗ Cẩm cầm roi tiến đến Tiết Lãng, khóe mắt y giật một cái, gằn giọng quát, “Tiết Lãng, đứng lên!”
Tiết Lãng nghiêng đầu phun một búng máu, cố nén đau đớn nơi lồng ngực, chống tay gượng dậy.
Không cần Mạnh Trần nói, hắn cũng sẽ không bỏ cuộc.
Thắng thua không quan trọng, mất mặt trước trăm nghìn người cũng chẳng sao cả, nhưng chỉ có một điều…
Hắn tuyệt đối không thể gục ngã trước mặt Mạnh Trần!
Tuyệt đối không!!
Đỗ Cẩm quất một roi vào mặt Tiết Lãng, cả khán đài khiếp sợ, Tiết Lãng chống một tay phóng lên như diều hâu, né được đòn hiểm, sau đó nhặt kiếm đâm thẳng vào Đỗ Cẩm.
Đỗ Cẩm nheo mắt, ngửa người ra sau tránh, nào ngờ thiếu niên đột ngột xoay ngang, tung một chiêu Hoành Đoạn Thiên Hà, gió bổ về phía cổ Đỗ Cẩm.
Đỗ Cẩm nghiêng người né, một lọn tóc đen rơi lả tả.
Chúng đệ tử nín thở, quan sát võ đài không chớp mắt, gần như quên béng đây là trận đấu vượt cảnh giới.
Cặp mắt Đỗ Cẩm đỏ ngầu, hoàn toàn bị chọc điên.
Ánh vàng lóe lên lao vút đến Tiết Lãng, roi Kim Long cuốn lấy thân kiếm như rắn, hất văng kiếm của hắn.
“Chết rồi!”
Đệ tử Thái Huyền khiếp vía, vũ khí rời tay đồng nghĩa với cá nằm trên thớt!
Đỗ Cẩm cười khẩy, bắt lấy trường kiếm đâm đến ngực Tiết Lãng!
Mạnh Trần nhìn võ đài, lòng bàn tay ướt mồ hôi lạnh.
Không có vũ khí, không có đường lui, đối mặt đối thủ mạnh hơn mình gấp mấy lần, không biết Tiết Lãng muốn đập nồi dìm thuyền hay bị dồn ép đến mất trí, khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, hắn không tránh né mà xông thẳng vào mũi kiếm!
Tiêu Quan đứng dậy, mặt xanh mét, “Hắn điên rồi!”
Thời điểm mũi kiếm sắp đâm xuyên Tiết Lãng, bóng dáng thiếu niên nhoáng lên, miễn cưỡng né được đòn hiểm…
“Thái Cực Hóa Cốt Công.” Triệu Tịnh Thần không dám tin, “Rốt cuộc hắn còn giấu bao nhiêu thứ nữa…”
Mũi kiếm không trúng tim mà đâm lệch vào dưới sườn Tiết Lãng. Tiết Lãng liều mạng bị đâm để kéo gần khoảng cách, dồn sức tung hai chưởng vào ngực Đỗ Cẩm.
Hai chưởng này là tất cả sức lực còn lại của hắn.
Đỗ Cẩm cứng người, mặt ứ máu, thân thể bị đánh văng rồi rơi mạnh xuống đất, gã phun máu ngất xỉu.
Ngoài chiến trường, trên một cành cây tùng, đôi mắt đen kịt của Bùi Ngọc Trạch biến về như thường, gã phun một ngụm máu, mặt tái nhợt.
Mặt gã vô cảm lau máu bên khóe môi, trơ mắt nhìn kết giới được tháo bỏ, bóng dáng màu trắng chạy lên võ đài ôm Tiết Lãng vào lòng.
Mạnh Trần lập tức điểm mấy đại huyệt cầm máu cho Tiết Lãng, sau đó đút hắn hai viên thuốc, “Đệ thấy sao rồi?”
“Không, không sao hết.” Tiết Lãng ho hai tiếng, quay đầu cười với y, “Huynh thấy không, ta thắng.”
“Thấy rồi.” Mạnh Trần bịt vết thương đang chảy máu của hắn, mắt nóng lên, “Ta đã nói mà, đệ rất lợi hại.”
Đệ tử ngoài trận nhanh chóng khiêng cáng đến, cẩn thận dìu Tiết Lãng nằm lên rồi băng bó cho hắn. Đệ tử Chân Võ Sơn Trang cũng khiêng Đỗ Cẩm xuống. Vì có sự cố bất ngờ, kết giới lại gặp vấn đề nên đại hội bị tạm hoãn, chờ sửa xong kết giới rồi mới tiếp tục.
Sau khi các đệ tử ra về, Mạnh Trần đến gặp Thái Huyền chưởng môn.
“Con ngờ rằng vừa rồi Đỗ Cẩm bị ai đó điều khiển.”
Y vào thẳng vấn đề, nói nghi vấn của mình với chưởng môn. Chưởng môn cũng nghiêm mặt gật đầu, “Chính thế, theo ta thấy thì rất giống bí thuật khống chế linh hồn của ma tu.”
Mạnh Trần nói khẽ, “Ma tu à?”
“Chỉ là suy đoán thôi, ta cũng không dám chắc.” Chưởng môn nhíu mày, “Vừa rồi ta thả thần thức dò xét trong phạm vi mười dặm thì không phát hiện vết tích của ma tu nên không thể kết luận bừa.”
Tu vi của chưởng môn đã là cảnh Luyện Hư, chỉ thua mỗi Đại Thừa, nếu thật sự có ma tu lẻn vào Thái Huyền Tông thì không thể qua mắt ông được.
Trừ khi ma tu này ẩn núp cực giỏi.
“Ta sẽ tiếp tục điều tra, con đi xem Tiết Lãng đi.” Chưởng môn nói, “Cơ mà biểu hiện của nó hôm nay làm ta hết hồn, con bắt nó huấn luyện cường độ cao à? Sao nó biết nhiều chiêu quá vậy?”
“Hắn vốn thông minh mà.” Mạnh Trần nhẹ giọng bảo, “Cũng rất chăm chỉ.”
Không có ai sinh ra đã là thiên tài, dù là y hay Tiết Lãng, người ta chỉ nhìn thấy thành tựu rực rỡ chứ nào biết họ phải nỗ lực gấp trăm lần người thường, phải trải qua bao nhiêu gian khổ để đổi lấy hai chữ thiên tài.
—o0o—
Thương tích của Tiết Lãng không nặng lắm, chỉ là mất nhiều máu, các đệ tử băng bó xong thì khiêng hắn về Lạc Tùng Trai.
Thật ra có khá nhiều đệ tử không phục khi Tiết Lãng vừa nhập môn đã được nhận vào Thiên Cực Phong. Ngoại trừ vụ vu khống hãm hại Mạnh Trần thì Tiết Lãng chẳng có chiến công gì vang dội, thế nên phần đông đệ tử đều cho rằng hắn không xứng được ở trên Thiên Cực Phong.
Mãi đến hôm nay, chứng kiến hắn khiêu chiến vượt cấp một cao thủ Nguyên Anh, ai cũng tâm phục khẩu phục.
Chưa kể hắn còn ở thế yếu, bất chấp gánh chịu trọng thương để phản đòn trong đường tơ kẽ tóc. Trận chiến của hắn mang lại vinh quang cho môn phái, ý chí chiến đấu mãnh liệt cùng dũng khí thấy chết không sờn truyền cảm hứng cho rất nhiều người, khiến họ hoàn toàn thay đổi cái nhìn về hắn.
Các đệ tử thường ngày không qua lại với Tiết Lãng kéo nhau đến Lạc Tùng Trai thăm hắn, nữ đệ tử Thúy Hà Phong cũng đỏ mặt đưa thức ăn và thuốc trị thương cho hắn. Xưa nay Tiết Lãng chẳng bao giờ để ý cái nhìn của người khác nhưng sẽ không từ chối ý tốt của người ta, ai đến thăm hắn cũng lịch sự cảm ơn đàng hoàng.
Cho đến khi một nữ tu sĩ mặc đồng phục vàng bước vào.
Tiết Lãng nhíu mày, vì chuyện Đỗ Cẩm nên hắn cũng không ưa đệ tử Chân Võ, thế nhưng chưa biết thân phận người đến, người ta lại là con gái nên hắn không thể hiện ác ý rõ ràng, chỉ khách sáo hỏi, “Ngươi là?”
Cô nương kia rất đẹp, nhưng thái độ khá hống hách do lớn lên trong nhung lụa, “Ngươi không biết ta là ai sao?”
Cái nết giống Đỗ Cẩm y đúc, Tiết Lãng mất kiên nhẫn, “Mắc gì ta phải biết?”
Cô nương kia nhìn chằm chặp dung nhan anh tuấn của hắn, nhướng mày cười rộ, “Quả là có cá tính. Ngươi tên Tiết Lãng đúng không, chúng ta hợp nhau đấy, kết bạn không?”
Tiết Lãng dứt khoát nhắm mắt, “Không có hứng.”
Cô nương cứng họng, lần đầu tiên trong đời nàng bị đối xử như vậy. Nàng cười khẩy, kiêu ngạo hất cằm, “Cứ chờ đó, ta sẽ khiến ngươi chủ động tới tìm ta.”
Nàng hứ một tiếng rồi vênh váo bỏ đi. Tiết Lãng vẫn nhắm mắt, nghe có tiếng ai vào thì bực bội ngước nhìn, bản mặt quạu đeo tức khắc biến thành rạng rỡ, “Huynh đến rồi!”
Mạnh Trần cầm một hộp thức ăn qua ngồi bên giường, kiểm tra thấy vết thương của hắn không có gì đáng lo mới bưng bát ra.
Tiết Lãng thấy bát xúp thì nhớ ra chuyện quan trọng, “Gà ác của ta!!”
“Nó đây này.” Mạnh Trần đưa xúp cho Tiết Lãng, “Hầm luôn rồi, đệ uống đi.”
Tiết Lãng vốn bắt gà cho Mạnh Trần, nào ngờ cuối cùng lại vào bụng mình. Hắn hơi xấu hổ, chợt nghĩ ra cái gì, ánh mắt nhìn Mạnh Trần sáng lập lòe, “Xúp này huynh nấu hả?”
Nhìn cặp mắt long lanh mở tròn xoe của Tiết Lãng, Mạnh Trần hiếm khi ngượng ngùng, “Không phải, ta không biết nấu ăn nên nhờ Liễu sư muội làm đấy.”
“Không sao.” Tiết Lãng cười hí hửng, uống một hơi cạn bát xúp.
“Ngủ một lát đi.” Mạnh Trần xoa đầu hắn, “Ta dặn mọi người không đến làm phiền đệ rồi.”
Tiết Lãng ngoan ngoãn gật đầu, Mạnh Trần đỡ hắn nằm xuống. Hắn nhìn y không chớp mắt, hỏi lại, “Hôm nay ta lợi hại lắm đúng không?”
Mạnh Trần cười khẽ, gật đầu, “Ừ.”
“Cho nên huynh phải nhớ lời ta.” Tiết Lãng nghiêm mặt dặn dò, “Gặp chuyện gì cũng phải nói với ta, ta cùng huynh gánh vác.”
“Được.” Mạnh Trần cũng nghiêm túc gật đầu, “Ta biết rồi.”
Bấy giờ Tiết Lãng mới chịu nhắm mắt ngủ.
Mạnh Trần ngắm thiếu niên một lát rồi cầm hộp thức ăn, lặng lẽ đóng cửa đi.
—o0o—
Sau khi sửa kết giới, đại hội tiếp tục tiến hành, cũng không xảy ra tình huống nào ngoài ý muốn nữa.
Đại hội chấm dứt, đệ tử Thái Huyền dẫn đệ tử Chân Võ đi tham quan Tàng Thư Các, quảng trường Tĩnh Tâm, núi Tú Thủy… đồng thời giao lưu ở nhiều phương diện khác.
Tiết Lãng trẻ khỏe, chưa đến hai ngày thì vết thương đã hồi phục bảy, tám phần. Hôm ấy Thái Huyền chưởng môn đích thân đến thăm hắn, ông khen ngợi động viên một hồi, cuối cùng mới vào trọng tâm, “Tiết Lãng à, ta có chuyện này muốn nhờ con giúp.”
Tiết Lãng không ngờ đường đường là chưởng môn mà còn cần hắn giúp, song vẫn tôn kính bảo, “Mời người nói.”
“Thì là vầy, chưởng môn Ưng Thiên của Chân Võ Sơn Trang là bạn lâu năm với ta, lần này ông ấy có dẫn con gái Ưng Lan theo, hôm qua con có gặp rồi đấy.”
Tiết Lãng lạnh mặt, nhíu mày nhìn chưởng môn, “Rốt cuộc người muốn gì?”
Chưởng môn thầm cảm thán, thằng nhóc này quả là bộc trực thẳng thắn, cảm xúc viết hết lên mặt, “Ta không có ý gì cả, chẳng qua trong lúc giao lưu với Chân Võ Sơn Trang đã xảy ra nhiều việc không mong muốn. Đỗ Cẩm vi phạm võ đức, đánh lén làm con trọng thương, nhưng bản thân nó cũng bị thương không nhẹ, nghe nói gãy đến mấy cái xương sườn. Đệ tử mà Ưng Thiên đắc ý nhất là Lỗ Nguyên Sơn cũng thua dưới tay Mạnh Trần. Đương nhiên, chuyện này không liên quan đến con và Mạnh Trần, cơ mà người ta cũng có sĩ diện, Ưng Thiên chịu thiệt hai lần nên hơi khó ở, vừa khéo con gái của ông ấy ái mộ con, muốn kết giao với con…”
“Nên chưởng môn đến đây làm thuyết khách?” Tiết Lãng lạnh lùng hỏi, “Hóa ra Thái Huyền Tông không chỉ là nơi dạy đệ tử tu tập mà còn nhận mai mối nữa sao?”
Chậc, mồm miệng đanh đá chưa kìa!
Chưởng môn cứng họng, chột dạ nói nhỏ xíu, “Cũng, cũng không phải đâu…”
Thấy Tiết Lãng đanh mặt, chưởng môn thầm thở dài, biết việc không thành, đành nói, “Được rồi, do ta không suy xét chu toàn, không nên ép con kết bạn. Như vầy đi, ngày mai Chân Võ Sơn Trang lên đường về rồi, trước khi đi có tổ chức nghi thức tiễn khách, con đại diện môn phái tặng quà chia tay cho Ưng Lan được không?”
Việc này có thể chấp nhận, huống hồ chưởng môn cũng khó xử, ông đã hạ mình lắm rồi, Tiết Lãng không thể không nể mặt, nên cũng nguôi ngoai đồng ý.
Nhưng hắn không ngờ quà chia tay lại là một bó hoa linh lan.
Tiết Lãng sầm mặt, suýt thì ném hoa chạy lấy người, “Sao lại tặng hoa?!”
Hai vị chưởng môn đứng ở xa nói chuyện riêng, nơi này chỉ có đệ tử Chân Võ cùng đệ tử đại diện của Thái Huyền Tông.
Tiêu Quan cười nham nhở, làm mặt quỷ, “Sư đệ ngốc, cơ hội nghìn năm có một đó! Ưng Lan là đại tiểu thư của Chân Võ Sơn Trang, chậc, ngươi mà vào làm rể thì biết đâu mai này trở thành Chân Võ chưởng môn đời tiếp theo!”
Tiêu Quan chỉ đùa thôi, ngờ đâu Tiết Lãng nghe xong thì cau có ra mặt, ném hoa cho hắn muốn bỏ đi.
“Nè nè nè!” Tiêu Quan không ngờ sư đệ này khó trêu như vậy, vội kéo hắn lại, kề tai nói nhỏ, “Ta không nói bậy bạ nữa được chưa! Ta giỡn thôi mà, nhưng Ưng Lan thật sự có ý với ngươi đó. Bao nhiêu người đang nhìn kìa, ngươi giả bộ một lát thôi, đừng để họ mất mặt.”
Đôi mày Tiết Lãng suýt thì dính luôn vào nhau.
“Sư đệ ngoan chịu khó chút đi mà.” Tiêu Quan dỗ, “Ngươi không quan tâm Ưng Lan cũng không sao hết, nhưng phải giữ thể diện cho chưởng môn chúng ta chứ.”
Tiết Lãng thở dài, cam chịu cầm lấy bó hoa, cố gắng điều chỉnh nét mặt không quá cộc cằn rồi bước nhanh đến chỗ Ưng Lan.
Ưng Lan âm thầm quan sát tình hình, thấy thiếu niên áo đen rốt cuộc cũng chịu ôm hoa đi đến chỗ mình, tuy nét mặt nàng vẫn ngạo mạn nhưng môi lại nở nụ cười khoái chí.
Mạnh Trần tình cờ đi ngang thì bắt gặp ngay màn này.
Các đệ tử cười hí hửng, hớn hở vây xem đôi thiếu niên thiếu nữ. Thiếu niên áo đen bước đi trong tiếng trêu ghẹo của mọi người, sượng sùng trao bó hoa linh lan cho thiếu nữ. Lúc nhận hoa, thiếu nữ xinh đẹp vờ như không để ý nhưng gò má ửng hồng đã làm lộ tâm tư sâu kín.
Nhìn kiểu gì cũng thấy là một đôi nam thanh nữ tú vô cùng xứng đôi.
Mạnh Trần nhìn một hồi rồi lặng lẽ rời đi.
—o0o—
Trăng bạc treo cao, đêm lạnh như nước.
Đệ tử Chân Võ Sơn Trang đã về, cuối cùng cũng được yên tĩnh, Tiết Lãng ngồi thừ trong phòng, tự dưng thấy nao nao, bèn gọi cục lông xanh trên bệ cửa sổ, “Ê, chim ú.”
Lam Ú đang ăn, nghe vậy thì giận dỗi trừng hắn.
Tiết Lãng, “Muốn qua chơi với hạc trắng không?”
Lam Ú mừng quýnh, lập tức đổi thái độ, nhảy lên vai Tiết Lãng, nịnh nọt dụi cổ hắn.
“Đi thôi.” Tiết Lãng nhảy xuống giường, mang cục lông xanh tung tăng đến Tê Tuyết Cư.
Vào Tê Tuyết Cư, Tiết Lãng bắt chước Mạnh Trần, hái lá thổi một tiếng, quả nhiên thấy hạc trắng từ trên trời sà xuống. Lam Ú mừng rỡ bay qua chơi với bạn.
Tiết Lãng gõ cửa rồi vào trong phòng.
Mạnh Trần đang ngồi ở bàn thắp đèn đọc sách.
Y có nghe tiếng động ngoài sân, biết Tiết Lãng đến nhưng không thèm chào hỏi, ánh mắt vẫn dán vào trang sách.
Tiết Lãng thấy y hơi lạ, bèn ho một tiếng báo hiệu sự tồn tại của mình, “Khụ, là ta đây.”
Mạnh Trần “ừ” một tiếng, lật sang trang khác, “Biết rồi.”
Tiết Lãng, “Huynh làm sao vậy?”
Mạnh Trần, “Chẳng sao cả.”
Thái độ của Mạnh Trần làm hắn phát hoảng, hắn không biết mình đã làm gì khiến y không vui, đang luống cuống thì trông thấy trên bàn có một cái ấm sành nhỏ.
Trong ấm có một đóa hoa trắng sữa nở bung, càng về đêm càng tỏa sáng.
Tiết Lãng rục rịch, nhớ là Mạnh Trần không biết hoa đó ai tặng, bèn giả bộ nói, “Hoa này huynh mua ở đâu vậy, nhìn đẹp ghê.”
Nhắc đến hoa, cuối cùng Mạnh Trần cũng có phản ứng, y chuyển mắt sang đóa hoa trắng, “Thợ trồng hoa tặng đấy.”
Tiết Lãng đang căng thẳng chợt ngẩn ngơ.
Thợ trồng hoa tặng?
Sao tự dưng biến thành thợ trồng hoa??
“Hôm nay tặng hoa này, ngày mai đưa hoa khác.” Mạnh Trần chống má, cụp mắt nhìn trang sách, “Còn không phải thợ trồng hoa à.”
Tiết Lãng, “…”
Hắn hiểu ra ngay, Mạnh Trần đã biết việc hắn tặng hoa cho Ưng Lan rồi.
Mạnh Trần nói xong thì lập tức hối hận, nhưng y không thể hiện ra mặt.
Dĩ nhiên y biết Tiết Lãng không có ý gì với cô nương kia, y cũng cho rằng việc này chẳng có gì to tát. Mãi đến khi nhìn thấy Tiết Lãng thì lại không tự chủ thốt ra câu nói đó, bấy giờ y mới nhận ra từ sáng đến giờ mình vẫn đau đáu chuyện tặng hoa, lòng ấm ức mà không hiểu vì sao.
Nỗi bực dọc vô cớ khiến y nói ra câu mà bình thường y sẽ không bao giờ nói, đến bản thân còn thấy ấu trĩ, cứ như y cố tình gây sự vậy.
Tiết Lãng mở miệng khép miệng hai lần mới tìm được tiếng nói, “Đâu có giống nhau!!”
Cuối cùng Mạnh Trần cũng chịu ngước mắt nhìn hắn, “Không giống chỗ nào?”
“Không giống chỗ nào hết!” Tiết Lãng sốt ruột, “Ta tặng hoa cho nàng ta là vì hoàn thành nhiệm vụ chưởng môn giao phó, ta tặng hoa cho huynh là vì ta…”
Nhịp tim Mạnh Trần chợt tăng tốc, giương mắt mong chờ.
Thiếu niên chợt im bặt, mặt mũi tai cổ đỏ chót, hắn nhìn Mạnh Trần một hồi rồi hoảng loạn rời mắt.
“Ta, hôm nay ta chưa tu luyện, về trước nha!”
Thiếu niên bỏ lại một câu rồi tông cửa chạy như ma đuổi.
Mạnh Trần nhìn cánh cửa mở toang, y đóng quyển sách nãy giờ chẳng xem được một chữ nào, sau đó đặt tay lên ngực cảm nhận nhịp tim mất kiểm soát.
Lâu thật lâu sau, y thở hắt ra, nhớ lại dáng vẻ hốt hoảng bỏ chạy của thiếu niên mà phì cười, lẩm bẩm, “Thỏ đế…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất