Chương 71: Trần Thiên Khanh
CHƯƠNG 71: TRẦN THIÊN KHANH
.
Sau đó, hai người Trần Thiên Khanh và Lục Chính Phi quay lại thành phố A.
Đại cục đã ổn định, Lục Chính Phi cũng không bận rộn nữa, thời gian ở nhà cũng nhiều lên, nếu không có chuyện gì, hầu như mỗi ngày đều ở nhà giở trò lưu manh.
Mà giống như trong trí nhớ, chuyện Vương gia suy sụp tài chính, cũng như Trần Thiên Khanh dự đoán, vẫn tồn tại.
Đời trước, sau khi Vương gia sụp đổ, Trần Thiên Khanh thu được một ít tin tức, nhà bọn họ sở dĩ đưa ra một quyết sách sai lầm lớn vậy là bởi vì một nhân vật mấu chốt.
Chú hai của Vương Vu Lân, phản bội gia tộc của mình, ông ta cùng với kẻ địch của dòng chính Vương gia cấu kết với nhau, đưa tin tức quan trọng sai lệch cho gia chủ nhà họ Vương.
Giặc nhà khó phòng, trước khi ông ta lộ ra bộ mặt thật, hầu hết mọi người đều cảm thấy ông ta là một người tốt, trong đó có cả Vương Vu Lân, đều cực kỳ tin tưởng người chú này. Nhưng mà biết mặt không biết lòng, dù là ai cũng không nghĩ tới, gia tộc bọn họ lại bị hủy trên tay người này.
Đời trước, cuối cùng Trần Thiên Khanh cũng không biết tại sao ông ta lại dùng hết tâm kế để phá hủy Vương gia, bất quá hắn không quan tâm, mặc dù cho đến bây giờ, chuyện duy nhất hắn quan tâm, cũng là bên Vương Vu Lân có tiến triển gì không.
Vương Vu Lân không khiến hắn thất vọng, sau khi hắn trở về thành phố A không bao lâu, anh ta liền nhắn tin cho hắn, hẹn hắn một chuyến.
Lục Chính Phi vô cùng để ý tới cuộc gặp mặt của Trần Thiên Khanh với Vương Vu Lân, gã ra vẻ hào phóng đồng ý, nhưng vẫn sai người đi theo Trần Thiên Khanh, giống như sợ hắn sẽ bỏ chạy theo Vương Vu Lân.
Trần Thiên Khanh chỉ có thể giả vờ không phát hiện, đúng giờ đi tới nơi hẹn với Vương Vu Lân.
Mấy tháng không nhìn thấy Vương Vu Lân, anh ta gầy đi rất nhiều, mặt mày cũng thư thái hơn, hiển nhiên tình huống trước mặt đang rất tốt.
Thời gian này ở đời trước Trần Thiên Khanh cũng từng gặp anh ta một lần, nhưng khi đó, anh ta sắc mặt tiều tụy, tuy vẻ mặt vẫn lạnh lùng như trước, nhưng trong ánh mắt tràn đầy lo lắng, không thể che giấu hết.
Vương Vu Lân nâng ly rượu trên tay với Trần Thiên Khanh: “Kính cậu một ly trước.” Nói xong, anh ta liền một hơi uống cạn.
Thân thể Trần Thiên Khanh không được tốt, bác sĩ cũng căn dặn uống ít rượu, vì thế hắn chỉ nhấp một ít, xem như kính lại anh ta ly rượu này.
Vương Vu Lân nhìn Trần Thiên Khanh với vẻ mặt phức tạp, trịnh trọng nói: “Nếu có việc gì gấp cần giúp đỡ, cứ tìm tôi.”
Đây là lần thứ hai Vương Vu Lân nói lời này, nếu lần trước là đồng tình với Trần Thiên Khanh, như vậy lúc này, đơn thuần chỉ là không muốn nhìn thấy Trần Thiên Khanh tiếp tục làm những việc bản thân hắn không muốn.
Vương Vu Lân là quân nhân, tính tình rất khảng khái, tuy bình thường không thể hiện ra, nhưng bên trong cũng cực kỳ cố chấp. Tin tức Trần Thiên Khanh đưa cho anh ta vô cùng quan trọng, không thể dùng tiền mà tính được, anh ta không dám nghĩ đến, nếu Trần Thiên Khanh không nói trước chuyện này, thì gia tộc anh ta, đã thành cái dạng gì rồi.
Trần Thiên Khanh cười cười, sau đó lắc đầu, thản nhiên nói: “Ăn cơm đi.”
Ánh mắt Vương Vu Lân nhìn hắn có chút nghi hoặc: “Vì sao vậy?” Anh ta cảm thấy Trần Thiên Khanh không yêu Lục Chính Phi, nếu không thì năm đó trong đêm mưa tầm tã, ngay cả gặp gã dù chỉ một lát cũng không chịu.
Hình như đoán được nghi ngờ của Vương Vu Lân, Trần Thiên Khanh thở dài: “Người đã già rồi, không muốn giày vò nữa.” Nếu hắn vẫn là một người trẻ tuổi, chỉ sợ sẽ dùng mọi cách để rời bỏ Lục Chính Phi, chỉ là bây giờ hắn không có động lực ấy, thậm chí vừa nghĩ phải đi bôn ba, đã cảm thấy mệt mỏi.
Từ điểm này, Vương Vu Lân đã định trước không thể hiểu nổi Trần Thiên Khanh, anh ta nói: “Cậu mới hai mươi tuổi thôi.” Ý là, vẫn còn rất nhiều thời gian mà.
Trần Thiên Khanh cố ý rời chủ đề: “Không nói chuyện này nữa, nói cái khác đi.”
Vương Vu Lân thấy hắn không muốn nhiều lời, cũng hiểu được Trần Thiên Khanh đã hạ quyết tâm muốn sống chung với Lục Chính Phi. Anh ta thở dài: “Nếu cậu đổi ý, có thể nói với tôi.”
Trần Thiên Khanh chỉ cười không đáp.
Vương Vu Lân rất thích hợp làm bạn bè, anh ta làm chuyện gì cũng có chừng mực, những chuyện anh ta không nên can thiệp, anh ta sẽ không bao giờ nhiều lời, nếu trở thành bạn của nhau, anh ta sẽ sẵn sàng giúp đỡ.
Trần Thiên Khanh thích kết bạn với những người thông minh, bởi vì những người thông minh, sẽ tự biết chừng mực với bạn bè, sẽ không cách quá xa, cũng không tiếp xúc quá gần.
Qua ba lần mời rượu, Vương Vu Lân hình như đột nhiên nhớ tới chuyện gì, anh ta hỏi: “Có phải quan hệ giữa cậu với em gái Lục Chính Phi không tốt đúng không?”
Trần Thiên Khanh đáp: “Sao lại đột nhiên nhắc tới chuyện này?”
Vương Vu Lân nhìn thoáng qua người của Lục Chính Phi ở phía sau không xa, thấp giọng nói: “Gần đây, cô ta đi khắp nơi hỏi thăm tin tức của cậu đấy.”
Đời trước, Lục Y Cầm rất hạnh phúc, nhưng vẫn làm ra những chuyện đáng sợ, đời này cuộc đời cô ta lại hỏng bét, nếu làm ra chuyện gì, hình như cũng không lạ lắm, nhưng Trần Thiên Khanh tự thấy mình không có nhược điểm nào bị nắm.
Nhưng hiển nhiên Vương Vu Lân không nghĩ giống hắn, anh ta nhắc nhở: “Có vẻ trạng thái tinh thần của cô ta dạo này không được tốt, bây giờ, cậu nên cẩn thận một chút.”
Ý anh ta, kẻ điên thì có thể làm bất cứ chuyện gì.
Trần Thiên Khanh khẽ gật đầu, tỏ ý đã nhận lời nhắc nhở của Vương Vu Lân.
Sau khi ăn uống xong, Trần Thiên Khanh bị người của Lục Chính Phi đưa về nhà.
Lục Chính Phi không ở nhà, Trần Thiên Khanh tự mình tắm rửa, rồi chuẩn bị đi ngủ. Hắn nằm trên giường mềm mại, nhắm mắt lại nặng nề đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, là một ngày nắng đẹp.
Tháng năm, thời tiết cũng nóng dần hơn, Trần Thiên Khanh chậm chạp bò dậy, kinh ngạc nhận ra Lục Chính Phi lại có thể không về một đêm. Đến khi hắn rửa mặt xong, xuống dưới tầng một, mới nhìn thấy Lục Chính Phi mặt không biểu tình ngồi uống cà phê.
Trần Thiên Khanh ngồi xuống, rót sữa vào cốc, vốn hắn cũng muốn cà phê, nhưng cơ thể không cho phép, nên đành đổi thành sữa.
Khi Trần Thiên Khanh làm tất cả xong, Lục Chính Phi vẫn không nói chuyện, từ trạng thái của gã, hiển nhiên là không ngủ, mà tâm trạng còn cực kỳ xấu.
Trần Thiên Khanh làm bộ không nhận ra, hắn nhấm nháp miếng bánh mì, sau đó cắt miếng trứng lòng đào, đút vào miệng.
Lục Chính Phi chậm chạp gọi: “Trần Thiên Khanh”
Đôi tay cầm dao nĩa của Trần Thiên Khanh khựng lại, Lục Chính Phi đã lâu rồi không gọi cả họ tên đầy đủ của hắn, hầu như toàn gọi là Thiên Khanh không thì gọi bảo bối, có thể thấy được lúc này, tâm trạng của Lục Chính Phi cực kì không tốt.
Trần Thiên Khanh ừ một tiếng, rồi uống thêm một ngụm sữa. Động tác của hắn vĩnh viễn đều không nhanh không chậm, tựa như người bên cạnh có tỏa ra khí thế khủng bố cỡ nào cũng vĩnh viễn không ảnh hưởng tới hắn.
Lục Chính Phi hỏi :”Em lừa anh đúng không?”
Nếu nói vừa rồi Trần Thiên Khanh có chút giả ngu, nhưng khi Lục Chính Phi nói ra câu này, hắn hoàn toàn không hiểu vì sao gã tức giận, hắn hỏi: “Anh có ý gì?”
Tay Lục Chính Phi siết chặt, hiển nhiên là dùng hết sức đè nén tâm tình của mình lại: “Em thích Vương Vu Lân phải không?”
Trần Thiên Khanh: “???” Cái gì… cái gì cơ?
Vẻ mặt Lục Chính Phi từ bình tĩnh dần trở nên vặn vẹo, cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, gã tức giận hỏi: “Trần Thiên Khanh, em đừng giả bộ hồ đồ nữa, em nói cho anh biết, em không truyền tin tức, cho Vương Vu Lân!”
Trần Thiên Khanh rốt cuộc cũng hiểu được vấn đề ở đâu, từ góc độ của hắn, hắn không bán đứng bất kỳ ai, nhưng Vương Vu Lân không nghĩ như vậy, mà Lục Chính Phi cũng không nghĩ như vậy.
Từ góc nhìn của Vương Vu Lân, Trần Thiên Khanh mang tin tức từ chỗ Lục Chính Phi nói cho anh ta biết, cho nên anh ta mới hỏi lại Trần Thiên Khanh có cần giúp đỡ không. Mà từ góc nhìn của Lục Chính Phi, Trần Thiên Khanh lại lấy tin từ gã đem cho người khác, cho nên gã mới hỏi Trần Thiên Khanh có phải đã thích Vương Vu Lân rồi hay không.
Chính là trên thực tế, Trần Thiên Khanh cực kỳ rõ ràng, bây giờ Lục Chính Phi vẫn chưa biết chú hai của Vương Vu Lân là người phản bội. Chỉ là, điều này cũng không còn quan trọng nữa.
Trần Thiên Khanh đổi góc nhìn mà suy nghĩ, nếu như hắn phát hiện ra “Trần Thiên Khanh thực sự” cung cấp tin tức cho Vương Vu Lân, không chừng cũng tức điên lên.
Mà phản ứng của Lục Chính Phi, trông có vẻ không giống như nghe phải lời đồn đại không có căn cứ, hiển nhiên là có người thông báo, đưa cho gã chứng cứ vô cùng xác thực.
Trước lửa giận bừng bừng của Lục Chính Phi, trong lòng Trần Thiên Khanh bỗng nhiên có chủ ý hư hỏng, nhìn gã sắp tức điên lên, hắn nhẹ nhàng nói: “Chính Phi, anh lại có thể không tin em sao?”
Lục Chính Phi ngạc nhiên, không phản ứng kịp, không ngờ Trần Thiên Khanh lại nói ra lời này.
Nhưng hành động tiếp theo của Trần Thiên Khanh lại càng làm gã sửng sốt, chỉ thấy Trần Thiên Khanh đứng bật dậy, bước thêm hai bước về phía trước, dùng tay giữ chặt lấy mặt của Lục Chính Phi, sau đó nhìn gã chằm chằm, run giọng nói: “Trần Thiên Khanh trong mắt anh, chính là người như vậy sao!”
Lục Chính Phi: “…….” Sao gã chung quy vẫn cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm nhỉ.
Trần Thiên Khanh lấy tay che mặt, nhỏ giọng nói: “Không bằng em đi tự tử cho xong!”
Lục Chính Phi: “Chờ đã, từ từ!”
Không cho Lục Chính Phi thời gian phản ứng lại, Trần Thiên Khanh đã xoay người bước đi, cầm dao ăn đi thẳng lên tầng hai, Lục Chính Phi rốt cuộc cũng phản ứng lại biết Trần Thiên Khanh muốn làm gì, gã cuống quýt chạy theo sau, gọi to: “Thiên Khanh, em đừng xúc động quá!”
Chờ đến khi Lục Chính Phi lên tầng hai, lại nhận ra Trần Thiên Khanh đã khóa chặt cửa nhà vệ sinh lại.
Trong nháy mắt cảnh tượng Trần Thiên Khanh muốn cắt cổ tay tự tử hiện lên trong đầu Lục Chính Phi, hắn lao vội xuống dưới tầng, gọi to với dì Triệu: “Dì Triệu, chìa khóa nhà vệ sinh tầng hai đâu?”
Đợi khi lấy được chìa khóa, Lục Chính Phi run tay mở ra, khi đó cũng bởi vì run rẩy quá mà không cho chìa khóa vào ổ được.
Nhưng khi gã mở được cửa, nhìn thấy, vẻ mặt Trần Thiên Khanh không thay đổi, đang hút thuốc, còn con dao kia —- nằm yên bên cạnh bồn rửa mặt.
Thấy Lục Chính Phi mở cửa ra, Trần Thiên Khanh nhả điếu thuốc ra, phun khói hỏi: “Tỉnh táo lại chưa?”
Lục Chính Phi: “…….”
Trần Thiên Khanh nói: “Nếu tỉnh lại rồi, thì nói chuyện rõ ràng với em, ai lén báo cho anh?”
Lục Chính Phi ném mạnh chùm chìa khóa xuống đất, mặt không biểu lộ gì mà bước ra ngoài.
Trần Thiên Khanh nhìn theo bóng của gã, bỗng nhiên sinh ra lại cảm giác mình chơi hơi quá.
Mà thực tế sau chuyện này cũng chứng minh được, Trần Thiên Khanh quả thực chơi hơi quá tay. Đăng bởi: admin
.
Sau đó, hai người Trần Thiên Khanh và Lục Chính Phi quay lại thành phố A.
Đại cục đã ổn định, Lục Chính Phi cũng không bận rộn nữa, thời gian ở nhà cũng nhiều lên, nếu không có chuyện gì, hầu như mỗi ngày đều ở nhà giở trò lưu manh.
Mà giống như trong trí nhớ, chuyện Vương gia suy sụp tài chính, cũng như Trần Thiên Khanh dự đoán, vẫn tồn tại.
Đời trước, sau khi Vương gia sụp đổ, Trần Thiên Khanh thu được một ít tin tức, nhà bọn họ sở dĩ đưa ra một quyết sách sai lầm lớn vậy là bởi vì một nhân vật mấu chốt.
Chú hai của Vương Vu Lân, phản bội gia tộc của mình, ông ta cùng với kẻ địch của dòng chính Vương gia cấu kết với nhau, đưa tin tức quan trọng sai lệch cho gia chủ nhà họ Vương.
Giặc nhà khó phòng, trước khi ông ta lộ ra bộ mặt thật, hầu hết mọi người đều cảm thấy ông ta là một người tốt, trong đó có cả Vương Vu Lân, đều cực kỳ tin tưởng người chú này. Nhưng mà biết mặt không biết lòng, dù là ai cũng không nghĩ tới, gia tộc bọn họ lại bị hủy trên tay người này.
Đời trước, cuối cùng Trần Thiên Khanh cũng không biết tại sao ông ta lại dùng hết tâm kế để phá hủy Vương gia, bất quá hắn không quan tâm, mặc dù cho đến bây giờ, chuyện duy nhất hắn quan tâm, cũng là bên Vương Vu Lân có tiến triển gì không.
Vương Vu Lân không khiến hắn thất vọng, sau khi hắn trở về thành phố A không bao lâu, anh ta liền nhắn tin cho hắn, hẹn hắn một chuyến.
Lục Chính Phi vô cùng để ý tới cuộc gặp mặt của Trần Thiên Khanh với Vương Vu Lân, gã ra vẻ hào phóng đồng ý, nhưng vẫn sai người đi theo Trần Thiên Khanh, giống như sợ hắn sẽ bỏ chạy theo Vương Vu Lân.
Trần Thiên Khanh chỉ có thể giả vờ không phát hiện, đúng giờ đi tới nơi hẹn với Vương Vu Lân.
Mấy tháng không nhìn thấy Vương Vu Lân, anh ta gầy đi rất nhiều, mặt mày cũng thư thái hơn, hiển nhiên tình huống trước mặt đang rất tốt.
Thời gian này ở đời trước Trần Thiên Khanh cũng từng gặp anh ta một lần, nhưng khi đó, anh ta sắc mặt tiều tụy, tuy vẻ mặt vẫn lạnh lùng như trước, nhưng trong ánh mắt tràn đầy lo lắng, không thể che giấu hết.
Vương Vu Lân nâng ly rượu trên tay với Trần Thiên Khanh: “Kính cậu một ly trước.” Nói xong, anh ta liền một hơi uống cạn.
Thân thể Trần Thiên Khanh không được tốt, bác sĩ cũng căn dặn uống ít rượu, vì thế hắn chỉ nhấp một ít, xem như kính lại anh ta ly rượu này.
Vương Vu Lân nhìn Trần Thiên Khanh với vẻ mặt phức tạp, trịnh trọng nói: “Nếu có việc gì gấp cần giúp đỡ, cứ tìm tôi.”
Đây là lần thứ hai Vương Vu Lân nói lời này, nếu lần trước là đồng tình với Trần Thiên Khanh, như vậy lúc này, đơn thuần chỉ là không muốn nhìn thấy Trần Thiên Khanh tiếp tục làm những việc bản thân hắn không muốn.
Vương Vu Lân là quân nhân, tính tình rất khảng khái, tuy bình thường không thể hiện ra, nhưng bên trong cũng cực kỳ cố chấp. Tin tức Trần Thiên Khanh đưa cho anh ta vô cùng quan trọng, không thể dùng tiền mà tính được, anh ta không dám nghĩ đến, nếu Trần Thiên Khanh không nói trước chuyện này, thì gia tộc anh ta, đã thành cái dạng gì rồi.
Trần Thiên Khanh cười cười, sau đó lắc đầu, thản nhiên nói: “Ăn cơm đi.”
Ánh mắt Vương Vu Lân nhìn hắn có chút nghi hoặc: “Vì sao vậy?” Anh ta cảm thấy Trần Thiên Khanh không yêu Lục Chính Phi, nếu không thì năm đó trong đêm mưa tầm tã, ngay cả gặp gã dù chỉ một lát cũng không chịu.
Hình như đoán được nghi ngờ của Vương Vu Lân, Trần Thiên Khanh thở dài: “Người đã già rồi, không muốn giày vò nữa.” Nếu hắn vẫn là một người trẻ tuổi, chỉ sợ sẽ dùng mọi cách để rời bỏ Lục Chính Phi, chỉ là bây giờ hắn không có động lực ấy, thậm chí vừa nghĩ phải đi bôn ba, đã cảm thấy mệt mỏi.
Từ điểm này, Vương Vu Lân đã định trước không thể hiểu nổi Trần Thiên Khanh, anh ta nói: “Cậu mới hai mươi tuổi thôi.” Ý là, vẫn còn rất nhiều thời gian mà.
Trần Thiên Khanh cố ý rời chủ đề: “Không nói chuyện này nữa, nói cái khác đi.”
Vương Vu Lân thấy hắn không muốn nhiều lời, cũng hiểu được Trần Thiên Khanh đã hạ quyết tâm muốn sống chung với Lục Chính Phi. Anh ta thở dài: “Nếu cậu đổi ý, có thể nói với tôi.”
Trần Thiên Khanh chỉ cười không đáp.
Vương Vu Lân rất thích hợp làm bạn bè, anh ta làm chuyện gì cũng có chừng mực, những chuyện anh ta không nên can thiệp, anh ta sẽ không bao giờ nhiều lời, nếu trở thành bạn của nhau, anh ta sẽ sẵn sàng giúp đỡ.
Trần Thiên Khanh thích kết bạn với những người thông minh, bởi vì những người thông minh, sẽ tự biết chừng mực với bạn bè, sẽ không cách quá xa, cũng không tiếp xúc quá gần.
Qua ba lần mời rượu, Vương Vu Lân hình như đột nhiên nhớ tới chuyện gì, anh ta hỏi: “Có phải quan hệ giữa cậu với em gái Lục Chính Phi không tốt đúng không?”
Trần Thiên Khanh đáp: “Sao lại đột nhiên nhắc tới chuyện này?”
Vương Vu Lân nhìn thoáng qua người của Lục Chính Phi ở phía sau không xa, thấp giọng nói: “Gần đây, cô ta đi khắp nơi hỏi thăm tin tức của cậu đấy.”
Đời trước, Lục Y Cầm rất hạnh phúc, nhưng vẫn làm ra những chuyện đáng sợ, đời này cuộc đời cô ta lại hỏng bét, nếu làm ra chuyện gì, hình như cũng không lạ lắm, nhưng Trần Thiên Khanh tự thấy mình không có nhược điểm nào bị nắm.
Nhưng hiển nhiên Vương Vu Lân không nghĩ giống hắn, anh ta nhắc nhở: “Có vẻ trạng thái tinh thần của cô ta dạo này không được tốt, bây giờ, cậu nên cẩn thận một chút.”
Ý anh ta, kẻ điên thì có thể làm bất cứ chuyện gì.
Trần Thiên Khanh khẽ gật đầu, tỏ ý đã nhận lời nhắc nhở của Vương Vu Lân.
Sau khi ăn uống xong, Trần Thiên Khanh bị người của Lục Chính Phi đưa về nhà.
Lục Chính Phi không ở nhà, Trần Thiên Khanh tự mình tắm rửa, rồi chuẩn bị đi ngủ. Hắn nằm trên giường mềm mại, nhắm mắt lại nặng nề đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, là một ngày nắng đẹp.
Tháng năm, thời tiết cũng nóng dần hơn, Trần Thiên Khanh chậm chạp bò dậy, kinh ngạc nhận ra Lục Chính Phi lại có thể không về một đêm. Đến khi hắn rửa mặt xong, xuống dưới tầng một, mới nhìn thấy Lục Chính Phi mặt không biểu tình ngồi uống cà phê.
Trần Thiên Khanh ngồi xuống, rót sữa vào cốc, vốn hắn cũng muốn cà phê, nhưng cơ thể không cho phép, nên đành đổi thành sữa.
Khi Trần Thiên Khanh làm tất cả xong, Lục Chính Phi vẫn không nói chuyện, từ trạng thái của gã, hiển nhiên là không ngủ, mà tâm trạng còn cực kỳ xấu.
Trần Thiên Khanh làm bộ không nhận ra, hắn nhấm nháp miếng bánh mì, sau đó cắt miếng trứng lòng đào, đút vào miệng.
Lục Chính Phi chậm chạp gọi: “Trần Thiên Khanh”
Đôi tay cầm dao nĩa của Trần Thiên Khanh khựng lại, Lục Chính Phi đã lâu rồi không gọi cả họ tên đầy đủ của hắn, hầu như toàn gọi là Thiên Khanh không thì gọi bảo bối, có thể thấy được lúc này, tâm trạng của Lục Chính Phi cực kì không tốt.
Trần Thiên Khanh ừ một tiếng, rồi uống thêm một ngụm sữa. Động tác của hắn vĩnh viễn đều không nhanh không chậm, tựa như người bên cạnh có tỏa ra khí thế khủng bố cỡ nào cũng vĩnh viễn không ảnh hưởng tới hắn.
Lục Chính Phi hỏi :”Em lừa anh đúng không?”
Nếu nói vừa rồi Trần Thiên Khanh có chút giả ngu, nhưng khi Lục Chính Phi nói ra câu này, hắn hoàn toàn không hiểu vì sao gã tức giận, hắn hỏi: “Anh có ý gì?”
Tay Lục Chính Phi siết chặt, hiển nhiên là dùng hết sức đè nén tâm tình của mình lại: “Em thích Vương Vu Lân phải không?”
Trần Thiên Khanh: “???” Cái gì… cái gì cơ?
Vẻ mặt Lục Chính Phi từ bình tĩnh dần trở nên vặn vẹo, cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, gã tức giận hỏi: “Trần Thiên Khanh, em đừng giả bộ hồ đồ nữa, em nói cho anh biết, em không truyền tin tức, cho Vương Vu Lân!”
Trần Thiên Khanh rốt cuộc cũng hiểu được vấn đề ở đâu, từ góc độ của hắn, hắn không bán đứng bất kỳ ai, nhưng Vương Vu Lân không nghĩ như vậy, mà Lục Chính Phi cũng không nghĩ như vậy.
Từ góc nhìn của Vương Vu Lân, Trần Thiên Khanh mang tin tức từ chỗ Lục Chính Phi nói cho anh ta biết, cho nên anh ta mới hỏi lại Trần Thiên Khanh có cần giúp đỡ không. Mà từ góc nhìn của Lục Chính Phi, Trần Thiên Khanh lại lấy tin từ gã đem cho người khác, cho nên gã mới hỏi Trần Thiên Khanh có phải đã thích Vương Vu Lân rồi hay không.
Chính là trên thực tế, Trần Thiên Khanh cực kỳ rõ ràng, bây giờ Lục Chính Phi vẫn chưa biết chú hai của Vương Vu Lân là người phản bội. Chỉ là, điều này cũng không còn quan trọng nữa.
Trần Thiên Khanh đổi góc nhìn mà suy nghĩ, nếu như hắn phát hiện ra “Trần Thiên Khanh thực sự” cung cấp tin tức cho Vương Vu Lân, không chừng cũng tức điên lên.
Mà phản ứng của Lục Chính Phi, trông có vẻ không giống như nghe phải lời đồn đại không có căn cứ, hiển nhiên là có người thông báo, đưa cho gã chứng cứ vô cùng xác thực.
Trước lửa giận bừng bừng của Lục Chính Phi, trong lòng Trần Thiên Khanh bỗng nhiên có chủ ý hư hỏng, nhìn gã sắp tức điên lên, hắn nhẹ nhàng nói: “Chính Phi, anh lại có thể không tin em sao?”
Lục Chính Phi ngạc nhiên, không phản ứng kịp, không ngờ Trần Thiên Khanh lại nói ra lời này.
Nhưng hành động tiếp theo của Trần Thiên Khanh lại càng làm gã sửng sốt, chỉ thấy Trần Thiên Khanh đứng bật dậy, bước thêm hai bước về phía trước, dùng tay giữ chặt lấy mặt của Lục Chính Phi, sau đó nhìn gã chằm chằm, run giọng nói: “Trần Thiên Khanh trong mắt anh, chính là người như vậy sao!”
Lục Chính Phi: “…….” Sao gã chung quy vẫn cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm nhỉ.
Trần Thiên Khanh lấy tay che mặt, nhỏ giọng nói: “Không bằng em đi tự tử cho xong!”
Lục Chính Phi: “Chờ đã, từ từ!”
Không cho Lục Chính Phi thời gian phản ứng lại, Trần Thiên Khanh đã xoay người bước đi, cầm dao ăn đi thẳng lên tầng hai, Lục Chính Phi rốt cuộc cũng phản ứng lại biết Trần Thiên Khanh muốn làm gì, gã cuống quýt chạy theo sau, gọi to: “Thiên Khanh, em đừng xúc động quá!”
Chờ đến khi Lục Chính Phi lên tầng hai, lại nhận ra Trần Thiên Khanh đã khóa chặt cửa nhà vệ sinh lại.
Trong nháy mắt cảnh tượng Trần Thiên Khanh muốn cắt cổ tay tự tử hiện lên trong đầu Lục Chính Phi, hắn lao vội xuống dưới tầng, gọi to với dì Triệu: “Dì Triệu, chìa khóa nhà vệ sinh tầng hai đâu?”
Đợi khi lấy được chìa khóa, Lục Chính Phi run tay mở ra, khi đó cũng bởi vì run rẩy quá mà không cho chìa khóa vào ổ được.
Nhưng khi gã mở được cửa, nhìn thấy, vẻ mặt Trần Thiên Khanh không thay đổi, đang hút thuốc, còn con dao kia —- nằm yên bên cạnh bồn rửa mặt.
Thấy Lục Chính Phi mở cửa ra, Trần Thiên Khanh nhả điếu thuốc ra, phun khói hỏi: “Tỉnh táo lại chưa?”
Lục Chính Phi: “…….”
Trần Thiên Khanh nói: “Nếu tỉnh lại rồi, thì nói chuyện rõ ràng với em, ai lén báo cho anh?”
Lục Chính Phi ném mạnh chùm chìa khóa xuống đất, mặt không biểu lộ gì mà bước ra ngoài.
Trần Thiên Khanh nhìn theo bóng của gã, bỗng nhiên sinh ra lại cảm giác mình chơi hơi quá.
Mà thực tế sau chuyện này cũng chứng minh được, Trần Thiên Khanh quả thực chơi hơi quá tay. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất