Chương 11: Chẳng lẽ tên họ Tần này đã trở thành hồ LY TINH!
Edit: Jena
Chưa beta
Chương 11: Chẳng lẽ tên họ Tần này đã trở thành hồ ly tinh!
Vài tháng sau, quan hệ giữa Dư Hi Dương và Tần Lãm trở nên khá tốt, khi Tô Viễn ở đó, hai người bọn họ vẫn sẽ đâm lén nhau vài cái.
Gần đây, những video hướng dẫn nấu ăn kia không đủ để Dư Hi Dương tung hoành, cậu lại muốn tự mình sáng chế ra các món ăn khác.
Sau giờ học, khi rảnh rỗi và vào ngày nghỉ, Dư Hi Dương sẽ nấu cho Tần Lãm ăn như bình thường, dù sao Tần Lãm cũng không đến căn tin, tình cờ được người ta đưa món mới để ăn thử, đôi bên đều có lợi.
Cậu thường yêu cầu Tần Lãm ăn thử các món, Tần Lãm thấy đồ cậu làm khá vừa ý, không có gì lạ nên nể tình nếm thử.
Mạnh Dược theo dõi cuộc thảo luận nghiêm túc của hai người bọn họ trong phòng ăn nhỏ của ký túc xá, thì thầm với Lâm Hâm Nhiên, "Mấy ngày nay bọn họ đã thân thiết hơn rồi."
Lâm Hâm Nhiên nhìn lên, mỉm cười không nói một lời rồi đọc sách.
Mạnh Dược nghiền ngẫm nói, "Cũng đúng, cắn người miệng mềm, trách không được tục ngữ có câu 'Muốn nắm được trái tim đàn ông trước hết phải nắm được dạ dày của anh ta'. Dù họ không thuộc loại quan hệ đó, nhưng chắc tương tự như nhau."
Lâm Hâm Nhiên nhàn nhạt nói. "Vậy thì tại sao cậu không học đi, cậu không thích ở cùng Tần Lãm sao?"
"Cậu cho rằng tôi không muốn học sao?" Mạnh Dược ngẫm lại liền thương tâm. "Mỗi khi đổ rau vào chảo, dầu đều bắn vào người, may là không bị bỏng, không biết tôi xào rau hay rau xào tôi nữa!"
Bọn họ trong phòng nói xong, Dư Hi Dương đột nhiên hỏi:" Tết Nguyên Đán thế nào?"
Mạnh Dược nói. "Này cậu còn phải hỏi á, tất nhiên tôi đi tìm bạn gái của tôi rồi."
Dư Hi Dương khinh bỉ kéo dài âm đuôi "Huhhh", lại hỏi Lâm Hâm Nhiên, "Cậu vẫn về nhà hả?"
Lâm Hâm Nhiên gật đầu nói có.
Sau khi nhận lời đáp, Dư Hi Dương cúi đầu và gửi WeChat cho Tô Viễn, hỏi anh ấy có sắp xếp gì cho năm mới chưa.
Tần Lãm cúi đầu ăn xong ngụm canh cuối cùng, thấy cậu không định nói gì tiếp, liền hỏi cậu: "Sao cậu không hỏi tôi?"
"Chỉ cần không liên quan đến sư huynh, cậu làm gì trong Tết Nguyên Đán tôi không quản."Dư Hi Dương không quan tâm, tiếp tục dán mắt vào điện thoại chờ tin tức.
"Ồ, thực ngượng ngùng." Tần Lãm chậm rãi nói.
Dư Hi Dương có linh cảm không tốt, quả nhiên tiếp theo nghe được giọng nói khoái trá của hắn, "Hôm đó tôi cùng Tô Viễn ăn tối."
"Cái gì!" Dư Hi Dương kích động, thanh âm đột nhiên tăng lên, "Các ngươi cùng nhau ăn mừng năm mới?!"
Tần Lãm: Năng lực lý giải này...
Bọn họ chỉ hẹn buổi tối ăn cơm, còn không có nói giao thừa, hắn cũng không biết Tô Viễn đã lên kế hoạch những gì.
Bóng lưng vốn đang ngồi thẳng của Dư Hi Dương bỗng nhiên sụp xuống như một quả bóng bị xì, cậu gục đầu nghĩ, đêm giao thừa, mình không có cơ hội sao?
Sau đó cậu giãy dụa, táo tợn yếu ớt hỏi: "Tôi đi cùng được không?"
Tần Lãm nhìn cậu bị đả kích, không hiểu sao nói: "Cậu hỏi anh ấy đi." Nói xong liền hối hận, kia chính là Nguyên Đán a, hắn đã lên kế hoạch thổ lộ từ sáu tháng trước.
Kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, hắn cảm thấy quá vội vàng, hắ biết Tô Viễn không có ý gì với hắn. Khi đó hắn đã nghĩ, cho mình thêm chút thời gian, muốn đợi mối quan hệ của họ tiến thêm một bước.
Nhìn lại sáu tháng qua, dường như hắn không theo đuổi Tô Viễn nghiêm túc mà dành thời gian và sức lực để tranh giành với Dư Hi Dương. Nói thích Tô Viễn, còn không bằng nói 'thích theo đuổi Tô Viễn'.
Hơn nữa, Tô Viễn không phát hiện ra hắn và Dư Hi Dường cùng thích anh ấy.
Từ góc nhìn của người ngoài, hai trong ba người họ giống như đang đùa giỡn với nhau, người còn lại chưa bao giờ tham gia trò chơi ngay từ đầu đến cuối, cũng không cùng tư tưởng. Mối quan hệ của họ nói ngay trước mắt như vậy, những vẫn còn xa mới gọi là tình yêu.
Vào đêm ngày đầu năm mới, Dư Hi Dương đã liên lạc với Tô Viễn, phá vỡ kế hoạch của Tần Lãm, chẳng hạn như làm hắn phải hủy bỏ nhà hàng nổi tiếng trên Internet đã được đặt lịch trước, thành công để hắn tham gia vào bữa lẩu hôm đó.
Ở sảnh sau của căn tin, Tần Lãm đối diện với một bàn nguyên liệu nấu lẩu, cuối cùng hỏi một câu khiến anh băn khoăn bấy lâu nay, "Cậu cũng không phải ít tiền, sao lại sống như thế này, ừm, bình dị?"
Dư Hi Dương thả viên thịt, pha trò nói nói: "Tôi thấy ký túc xá của người khác có hoạt động kiểu này. Khá vui đấy, cậu không muốn sao?"
Tần Lãm nhìn cậu đang cười, giống như xấu hổ vì trong túi thật sự không còn tiền, liền không nói tiếp vấn đề đó, đổi lại lời nói, "Tôi không muốn nghe những gì cậu đã sắp xếp, thời điểm cậu hỏi ý kiến tôi đã nói rồi."
Tô Viễn dùng khăn giấy lau phần cốc Coca, nói: "Có phải ở mỗi ký túc xá đều như vậy không?" Lau xong, đưa cho Dư Hi Dương một lon.
Dư Hi Dương nhận lấy, "Cám ơn sư huynh, anh thật cẩn thận." Quả nhiên là người mà cậu thích, lại còn để ý những chuyện vặt vãnh như vậy.
Nhìn thấy cậu nhìn chằm chằm Tô Viễn khóe miệng nhếch lên, Tần Lãm lạnh lùng nói với Dư Hi Dương đang mất hồn mất vía, "Chín."
Dư Hi Dương hồi thần, vẻ mặt không có nhu tình như lúc nãy: " Một mình cậu không làm được sao? "
"Cái thìa ở trong tay cậu. "Tần Lãm nhìn chằm chằm vào tay cậu nói.
Tô Viễn sợ hai người lại cãi nhau, liền cầm lấy thìa múc cho từng người, canh lửa rồi bỏ thêm nguyên liệu, tự nhiên trở thành người phụ trách.
Nước sốt được Dư Hi Dương sau khi hỏi hai người họ về khẩu vị mà pha chế, chính cậu không ăn cay, đem phi tỏi băm trên chảo, sau đó đổ vào nửa bát rau mùi thái nhỏ cùng với dầu sôi, hương thơm tràn ra.
Tô Viễn thích cay nhẹ, Dư Hi Dương cẩn thận điều chỉnh một ít lượng ớt đỏ, cắt một quả nhỏ, cảm thấy nhiều quá nên cắt ra một nửa đưa cho Tần Lãm.
Tên đó thích ăn cay, có thêm cũng không sao, nghĩ đến điều này, Dư Hi Dương căn bản cắt thêm hai ba cái.
Khi Tần Lãm ăn, cảm thấy vị cay hơi quá, ngẩng đầu lên để giảm độ cay, cùng Dư Hi Dương đang ngồi đối diện bốn mắt nhìn nhau.
Người ta nói ăn lẩu có thể giữ ấm cơ thể, trời lạnh thế này mà ăn đúng là thích hợp, những nếu ăn nóng quá có xảy ra chuyện gì không?
Dư Hi Dương cảm thấy không chỉ nhiệt độ xung quanh tăng cao, mà cả người cũng ấm quá mức, sau khi ăn một miếng thịt bò, liền bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Vừa định hỏi những người khác cảm thấy thế nào, ngẩng đầu lên lại bị Tần Lãm hấp dẫn.
Tần Lãm ăn tương đối nhã nhặn, từ tốn nhai, thập phần tao nhã, mang khí chất của một công tử quý tộc dù ngồi ở đâu đi nữa.
Bình thường không phát hiện ra, giờ phút này, Dư Hi Dương rốt cuộc hiểu được tại sao Chu Tiểu Châu lại thích nhìn hắn như vậy, cách cái bàn có thể nhìn thấy đôi mi dài dày của hắn! Bởi vì ăn ớt cay, trên mặt không thấy đỏ nhiều, những môi lại đỏ bừng, nhìn qua làn hơi nước dày, môi hồng răng trắng, trông rất hấp dẫn người khác.
Sau đó Tần Lãm đột nhiên ngẩng đầu, Dư Hi Dương như bị người ta bắt gian mình đang nhìn trộm, vội vàng cúi đầu tiếp tục ăn.
Trong bát không có gì để ăn, Tô Viễn mang cá phi lê đã nấu chín tới, Dư Hi Dương rất vui vẻ, sư huynh vẫn tri kỷ như vậy.
Cậu vì chính mình vừa trộm thưởng thức nhan sắc của Tần công tử mà xấu hổ!
Đương nhiên Tần Lãm không biết mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu cậu, hắn chỉ cảm thấy kỳ lạ, hắn vừa mới ngẩng đầu đã nhìn thấy Dư Hi Dương ngẩn người, ăn đến choáng váng sao?
Sau đó nhìn hắn tiếp tục ăn, cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi, liền không nói nữa.
Trong ba người câu được câu không trò chuyện, sau đó cũng dần ít lời, bản thân Tần Lãm cũng không phải là người nói nhiều, cũng ít khi chủ động tìm đề tài. Tô Viễn bận bịu nấu nướng, không để ý cuộc trò chuyện dần dần yên tĩnh lại.
Về phần Dư Hi Dương, càng ăn càng cảm thấy có chuyện không ổn.
Mới đầu, cậu chỉ cảm thấy nóng nhưng không đổ mồ hôi, nhưng bây giờ cậu thậm chí còn cảm thấy chóng mặt, cậu muốn nói với họ chuyện này hai ba lần.
Nhưng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tần Lãm, ánh mắt liền dán vào trên mặt của hắn, Dư Hi Dương trong lòng còn kịp than thở: đẹp trai thì sao, ta muốn nhìn cũng phải nhìn sư huynh, chẳng lẽ tên họ Tần này đã trở thành hồ ly tinh? Mê hoặc cậu đến nỗi không thể nhìn người khác được!
Vừa mới ăn một miếng nấm nữa, cậu bừng tỉnh đại ngộ, sắc mặt đại biến, đột ngột đứng lên, dùng hết sức hét lên: "Đừng ăn, đừng ăn nữa, nấm này có độc!"
Cậu đột nhiên gây ra tiếng động lớn như vậy, những người xung quanh vẫn đang ăn đều ngẩng đầu lên nhìn cậu một cách kỳ lạ, cậu cũng không quan tâm đến điều đó nữa, trong lòng hoảng hốt: Ai nha, mình bị ngộ độc thức ăn rồi!
Không biết là sợ hãi hay là trúng độc quá sâu, vừa hét xong chân liền mềm nhũn, cũng may Tô Viễn ở gần đã kịp thời đứng dậy đỡ cậu.
Khi đến gần cậu, Tô Viễn ngửi thấy mùi cơ thể cậu, lúc đầu còn tưởng là mùi lẩu, nhưng nếu ngửi kỹ hơn liền thấy không phải, kia mùi hương thực nhạt, không cẩn thận ngửi sẽ không thấy được, hương vị này rất quen thuộc, nhưng lại không thể gọi tên được.
Tô Viễn xấu hổ nói với Tần Lãm đang đi tới, "Hình như cậu ấy đang trong thời kỳ mẫn cảm"
Hai người đang ăn ngon lành, thấy Dư Hi Dương đột nhiên đứng dậy hét lên liền sửng sốt, hóa ra là vấn đề sinh lý của cậu.
Tần Lãm tiếp nhận Dư Hi Dương đang ở trạng thái mơ màng, kêu cậu dựa vào vai mình, một mùi giống như đã từng quen biết quanh quẩn trên chóp mũi, hắn sửng sốt một lúc, nhớ tới hai năm trước, ngày hắn gặp Tô Viễn, hắn nhặt được một người làm cho hắn nảy sinh ý muốn bảo hộ hơn hết, giống như trời sinh đã muốn thân cận với Omega này.
Khi hắn đang ngây người, Dư Hi Dương khịt mũi lẫm bẫm vài câu, Tần Lãm hoàn hồn, liền nắm được mấu chốt vấn đề, Dư Hi Dương chính là Alpha.
Hắn nói với Tô Viễn, "Tôi đưa cậu ấy về ký túc xá trước, anh đừng đi theo."
Tô Viễn vốn là Omega nên tránh tình huống này, bằng không nếu kiểm soát không tốt, Tô Viễn sẽ bị liên luỵ. Anh gật đầu, lo lắng nhìn họ rời đi.
Tần Lãm đỡ Dư Hi Dương trở về phòng, vừa tức vừa buồn cười, "Đây là lần đầu tiên cậu trải qua loại chuyện này sao? Còn có thể nhầm lẫn."
Dư Hi Dương tâm tình không tốt, mơ hồ nghe thấy Tần Lãm đang cười nhạo mình, vươn tay muốn đi cào hắn, Tần Lãm nhanh chóng tránh đi cái tay không an phận của cậu, cau mày hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Dư Hi Dương không biết tại sao mình làm như vậy, cậu trên người không có khí lực. Bây giờ thấy rất nóng, cũng chóng mặt, cũng lười suy nghĩ nên không muốn đáp lại lời của hắn.
Tần Lãm đưa cậu đến bên giường kêu cậu ngồi xuống, hắn không biết thuốc ức chế để ở nơi nào, nhìn cậu như thế này cũng không hỏi được, cho nên hắn đem thuốc ngăn mùi của mình cho cậu dùng trước, phỏng chừng ngủ một lát sẽ không vấn đề gì.
Chưa beta
Chương 11: Chẳng lẽ tên họ Tần này đã trở thành hồ ly tinh!
Vài tháng sau, quan hệ giữa Dư Hi Dương và Tần Lãm trở nên khá tốt, khi Tô Viễn ở đó, hai người bọn họ vẫn sẽ đâm lén nhau vài cái.
Gần đây, những video hướng dẫn nấu ăn kia không đủ để Dư Hi Dương tung hoành, cậu lại muốn tự mình sáng chế ra các món ăn khác.
Sau giờ học, khi rảnh rỗi và vào ngày nghỉ, Dư Hi Dương sẽ nấu cho Tần Lãm ăn như bình thường, dù sao Tần Lãm cũng không đến căn tin, tình cờ được người ta đưa món mới để ăn thử, đôi bên đều có lợi.
Cậu thường yêu cầu Tần Lãm ăn thử các món, Tần Lãm thấy đồ cậu làm khá vừa ý, không có gì lạ nên nể tình nếm thử.
Mạnh Dược theo dõi cuộc thảo luận nghiêm túc của hai người bọn họ trong phòng ăn nhỏ của ký túc xá, thì thầm với Lâm Hâm Nhiên, "Mấy ngày nay bọn họ đã thân thiết hơn rồi."
Lâm Hâm Nhiên nhìn lên, mỉm cười không nói một lời rồi đọc sách.
Mạnh Dược nghiền ngẫm nói, "Cũng đúng, cắn người miệng mềm, trách không được tục ngữ có câu 'Muốn nắm được trái tim đàn ông trước hết phải nắm được dạ dày của anh ta'. Dù họ không thuộc loại quan hệ đó, nhưng chắc tương tự như nhau."
Lâm Hâm Nhiên nhàn nhạt nói. "Vậy thì tại sao cậu không học đi, cậu không thích ở cùng Tần Lãm sao?"
"Cậu cho rằng tôi không muốn học sao?" Mạnh Dược ngẫm lại liền thương tâm. "Mỗi khi đổ rau vào chảo, dầu đều bắn vào người, may là không bị bỏng, không biết tôi xào rau hay rau xào tôi nữa!"
Bọn họ trong phòng nói xong, Dư Hi Dương đột nhiên hỏi:" Tết Nguyên Đán thế nào?"
Mạnh Dược nói. "Này cậu còn phải hỏi á, tất nhiên tôi đi tìm bạn gái của tôi rồi."
Dư Hi Dương khinh bỉ kéo dài âm đuôi "Huhhh", lại hỏi Lâm Hâm Nhiên, "Cậu vẫn về nhà hả?"
Lâm Hâm Nhiên gật đầu nói có.
Sau khi nhận lời đáp, Dư Hi Dương cúi đầu và gửi WeChat cho Tô Viễn, hỏi anh ấy có sắp xếp gì cho năm mới chưa.
Tần Lãm cúi đầu ăn xong ngụm canh cuối cùng, thấy cậu không định nói gì tiếp, liền hỏi cậu: "Sao cậu không hỏi tôi?"
"Chỉ cần không liên quan đến sư huynh, cậu làm gì trong Tết Nguyên Đán tôi không quản."Dư Hi Dương không quan tâm, tiếp tục dán mắt vào điện thoại chờ tin tức.
"Ồ, thực ngượng ngùng." Tần Lãm chậm rãi nói.
Dư Hi Dương có linh cảm không tốt, quả nhiên tiếp theo nghe được giọng nói khoái trá của hắn, "Hôm đó tôi cùng Tô Viễn ăn tối."
"Cái gì!" Dư Hi Dương kích động, thanh âm đột nhiên tăng lên, "Các ngươi cùng nhau ăn mừng năm mới?!"
Tần Lãm: Năng lực lý giải này...
Bọn họ chỉ hẹn buổi tối ăn cơm, còn không có nói giao thừa, hắn cũng không biết Tô Viễn đã lên kế hoạch những gì.
Bóng lưng vốn đang ngồi thẳng của Dư Hi Dương bỗng nhiên sụp xuống như một quả bóng bị xì, cậu gục đầu nghĩ, đêm giao thừa, mình không có cơ hội sao?
Sau đó cậu giãy dụa, táo tợn yếu ớt hỏi: "Tôi đi cùng được không?"
Tần Lãm nhìn cậu bị đả kích, không hiểu sao nói: "Cậu hỏi anh ấy đi." Nói xong liền hối hận, kia chính là Nguyên Đán a, hắn đã lên kế hoạch thổ lộ từ sáu tháng trước.
Kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, hắn cảm thấy quá vội vàng, hắ biết Tô Viễn không có ý gì với hắn. Khi đó hắn đã nghĩ, cho mình thêm chút thời gian, muốn đợi mối quan hệ của họ tiến thêm một bước.
Nhìn lại sáu tháng qua, dường như hắn không theo đuổi Tô Viễn nghiêm túc mà dành thời gian và sức lực để tranh giành với Dư Hi Dương. Nói thích Tô Viễn, còn không bằng nói 'thích theo đuổi Tô Viễn'.
Hơn nữa, Tô Viễn không phát hiện ra hắn và Dư Hi Dường cùng thích anh ấy.
Từ góc nhìn của người ngoài, hai trong ba người họ giống như đang đùa giỡn với nhau, người còn lại chưa bao giờ tham gia trò chơi ngay từ đầu đến cuối, cũng không cùng tư tưởng. Mối quan hệ của họ nói ngay trước mắt như vậy, những vẫn còn xa mới gọi là tình yêu.
Vào đêm ngày đầu năm mới, Dư Hi Dương đã liên lạc với Tô Viễn, phá vỡ kế hoạch của Tần Lãm, chẳng hạn như làm hắn phải hủy bỏ nhà hàng nổi tiếng trên Internet đã được đặt lịch trước, thành công để hắn tham gia vào bữa lẩu hôm đó.
Ở sảnh sau của căn tin, Tần Lãm đối diện với một bàn nguyên liệu nấu lẩu, cuối cùng hỏi một câu khiến anh băn khoăn bấy lâu nay, "Cậu cũng không phải ít tiền, sao lại sống như thế này, ừm, bình dị?"
Dư Hi Dương thả viên thịt, pha trò nói nói: "Tôi thấy ký túc xá của người khác có hoạt động kiểu này. Khá vui đấy, cậu không muốn sao?"
Tần Lãm nhìn cậu đang cười, giống như xấu hổ vì trong túi thật sự không còn tiền, liền không nói tiếp vấn đề đó, đổi lại lời nói, "Tôi không muốn nghe những gì cậu đã sắp xếp, thời điểm cậu hỏi ý kiến tôi đã nói rồi."
Tô Viễn dùng khăn giấy lau phần cốc Coca, nói: "Có phải ở mỗi ký túc xá đều như vậy không?" Lau xong, đưa cho Dư Hi Dương một lon.
Dư Hi Dương nhận lấy, "Cám ơn sư huynh, anh thật cẩn thận." Quả nhiên là người mà cậu thích, lại còn để ý những chuyện vặt vãnh như vậy.
Nhìn thấy cậu nhìn chằm chằm Tô Viễn khóe miệng nhếch lên, Tần Lãm lạnh lùng nói với Dư Hi Dương đang mất hồn mất vía, "Chín."
Dư Hi Dương hồi thần, vẻ mặt không có nhu tình như lúc nãy: " Một mình cậu không làm được sao? "
"Cái thìa ở trong tay cậu. "Tần Lãm nhìn chằm chằm vào tay cậu nói.
Tô Viễn sợ hai người lại cãi nhau, liền cầm lấy thìa múc cho từng người, canh lửa rồi bỏ thêm nguyên liệu, tự nhiên trở thành người phụ trách.
Nước sốt được Dư Hi Dương sau khi hỏi hai người họ về khẩu vị mà pha chế, chính cậu không ăn cay, đem phi tỏi băm trên chảo, sau đó đổ vào nửa bát rau mùi thái nhỏ cùng với dầu sôi, hương thơm tràn ra.
Tô Viễn thích cay nhẹ, Dư Hi Dương cẩn thận điều chỉnh một ít lượng ớt đỏ, cắt một quả nhỏ, cảm thấy nhiều quá nên cắt ra một nửa đưa cho Tần Lãm.
Tên đó thích ăn cay, có thêm cũng không sao, nghĩ đến điều này, Dư Hi Dương căn bản cắt thêm hai ba cái.
Khi Tần Lãm ăn, cảm thấy vị cay hơi quá, ngẩng đầu lên để giảm độ cay, cùng Dư Hi Dương đang ngồi đối diện bốn mắt nhìn nhau.
Người ta nói ăn lẩu có thể giữ ấm cơ thể, trời lạnh thế này mà ăn đúng là thích hợp, những nếu ăn nóng quá có xảy ra chuyện gì không?
Dư Hi Dương cảm thấy không chỉ nhiệt độ xung quanh tăng cao, mà cả người cũng ấm quá mức, sau khi ăn một miếng thịt bò, liền bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Vừa định hỏi những người khác cảm thấy thế nào, ngẩng đầu lên lại bị Tần Lãm hấp dẫn.
Tần Lãm ăn tương đối nhã nhặn, từ tốn nhai, thập phần tao nhã, mang khí chất của một công tử quý tộc dù ngồi ở đâu đi nữa.
Bình thường không phát hiện ra, giờ phút này, Dư Hi Dương rốt cuộc hiểu được tại sao Chu Tiểu Châu lại thích nhìn hắn như vậy, cách cái bàn có thể nhìn thấy đôi mi dài dày của hắn! Bởi vì ăn ớt cay, trên mặt không thấy đỏ nhiều, những môi lại đỏ bừng, nhìn qua làn hơi nước dày, môi hồng răng trắng, trông rất hấp dẫn người khác.
Sau đó Tần Lãm đột nhiên ngẩng đầu, Dư Hi Dương như bị người ta bắt gian mình đang nhìn trộm, vội vàng cúi đầu tiếp tục ăn.
Trong bát không có gì để ăn, Tô Viễn mang cá phi lê đã nấu chín tới, Dư Hi Dương rất vui vẻ, sư huynh vẫn tri kỷ như vậy.
Cậu vì chính mình vừa trộm thưởng thức nhan sắc của Tần công tử mà xấu hổ!
Đương nhiên Tần Lãm không biết mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu cậu, hắn chỉ cảm thấy kỳ lạ, hắn vừa mới ngẩng đầu đã nhìn thấy Dư Hi Dương ngẩn người, ăn đến choáng váng sao?
Sau đó nhìn hắn tiếp tục ăn, cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi, liền không nói nữa.
Trong ba người câu được câu không trò chuyện, sau đó cũng dần ít lời, bản thân Tần Lãm cũng không phải là người nói nhiều, cũng ít khi chủ động tìm đề tài. Tô Viễn bận bịu nấu nướng, không để ý cuộc trò chuyện dần dần yên tĩnh lại.
Về phần Dư Hi Dương, càng ăn càng cảm thấy có chuyện không ổn.
Mới đầu, cậu chỉ cảm thấy nóng nhưng không đổ mồ hôi, nhưng bây giờ cậu thậm chí còn cảm thấy chóng mặt, cậu muốn nói với họ chuyện này hai ba lần.
Nhưng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tần Lãm, ánh mắt liền dán vào trên mặt của hắn, Dư Hi Dương trong lòng còn kịp than thở: đẹp trai thì sao, ta muốn nhìn cũng phải nhìn sư huynh, chẳng lẽ tên họ Tần này đã trở thành hồ ly tinh? Mê hoặc cậu đến nỗi không thể nhìn người khác được!
Vừa mới ăn một miếng nấm nữa, cậu bừng tỉnh đại ngộ, sắc mặt đại biến, đột ngột đứng lên, dùng hết sức hét lên: "Đừng ăn, đừng ăn nữa, nấm này có độc!"
Cậu đột nhiên gây ra tiếng động lớn như vậy, những người xung quanh vẫn đang ăn đều ngẩng đầu lên nhìn cậu một cách kỳ lạ, cậu cũng không quan tâm đến điều đó nữa, trong lòng hoảng hốt: Ai nha, mình bị ngộ độc thức ăn rồi!
Không biết là sợ hãi hay là trúng độc quá sâu, vừa hét xong chân liền mềm nhũn, cũng may Tô Viễn ở gần đã kịp thời đứng dậy đỡ cậu.
Khi đến gần cậu, Tô Viễn ngửi thấy mùi cơ thể cậu, lúc đầu còn tưởng là mùi lẩu, nhưng nếu ngửi kỹ hơn liền thấy không phải, kia mùi hương thực nhạt, không cẩn thận ngửi sẽ không thấy được, hương vị này rất quen thuộc, nhưng lại không thể gọi tên được.
Tô Viễn xấu hổ nói với Tần Lãm đang đi tới, "Hình như cậu ấy đang trong thời kỳ mẫn cảm"
Hai người đang ăn ngon lành, thấy Dư Hi Dương đột nhiên đứng dậy hét lên liền sửng sốt, hóa ra là vấn đề sinh lý của cậu.
Tần Lãm tiếp nhận Dư Hi Dương đang ở trạng thái mơ màng, kêu cậu dựa vào vai mình, một mùi giống như đã từng quen biết quanh quẩn trên chóp mũi, hắn sửng sốt một lúc, nhớ tới hai năm trước, ngày hắn gặp Tô Viễn, hắn nhặt được một người làm cho hắn nảy sinh ý muốn bảo hộ hơn hết, giống như trời sinh đã muốn thân cận với Omega này.
Khi hắn đang ngây người, Dư Hi Dương khịt mũi lẫm bẫm vài câu, Tần Lãm hoàn hồn, liền nắm được mấu chốt vấn đề, Dư Hi Dương chính là Alpha.
Hắn nói với Tô Viễn, "Tôi đưa cậu ấy về ký túc xá trước, anh đừng đi theo."
Tô Viễn vốn là Omega nên tránh tình huống này, bằng không nếu kiểm soát không tốt, Tô Viễn sẽ bị liên luỵ. Anh gật đầu, lo lắng nhìn họ rời đi.
Tần Lãm đỡ Dư Hi Dương trở về phòng, vừa tức vừa buồn cười, "Đây là lần đầu tiên cậu trải qua loại chuyện này sao? Còn có thể nhầm lẫn."
Dư Hi Dương tâm tình không tốt, mơ hồ nghe thấy Tần Lãm đang cười nhạo mình, vươn tay muốn đi cào hắn, Tần Lãm nhanh chóng tránh đi cái tay không an phận của cậu, cau mày hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Dư Hi Dương không biết tại sao mình làm như vậy, cậu trên người không có khí lực. Bây giờ thấy rất nóng, cũng chóng mặt, cũng lười suy nghĩ nên không muốn đáp lại lời của hắn.
Tần Lãm đưa cậu đến bên giường kêu cậu ngồi xuống, hắn không biết thuốc ức chế để ở nơi nào, nhìn cậu như thế này cũng không hỏi được, cho nên hắn đem thuốc ngăn mùi của mình cho cậu dùng trước, phỏng chừng ngủ một lát sẽ không vấn đề gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất