Hoá Ra Tôi Là Omega

Chương 16: Sau đó tôi cũng chỉ có thể cho cậu ôm thôi!

Trước Sau
Dư Hi Dương không hiểu mẹ cậu dụng tâm lương khổ như thế nào, càng không hiểu khi trở thành Omega sẽ gặp phải vấn đề gì, bác sĩ nói gì cậu cũng không nghe lọt được, trạng hiện tại của cậu như đang trong mộng. Tối hôm qua ở cùng Tần Lãm, nhưng cậu cũng không hoàn toàn chân chính nhận được loại thống khổ này.

Nghe được quyết định của mẹ, Dư Hi Dương không hiểu sao đột nhiên muốn đáp tạ người ta, thái độ xoay 180 độ, "Vừa rồi con đã cảm ơn cậu ấy, mặc dù Tần Lãm không nhiệt tình nhưng cậu ấy cũng sẽ không nhớ ân nghĩa mà chúng ta mắc nợ. "

Lâm Hiểu Mẫn cũng sợ quá đột ngột, nghĩ nghĩ, đột nhiên nhớ tới chuyện trước kia, trong giọng nói mang theo kích động, "Dương Dương, mẹ nhớ con có gặp một Omega, người đã giúp con trước đây, con đã tìm thấy người đó sao?'

Dư Hi Dương vẻ mặt sững sờ không biết nàng đang nói cái gì, "Mẹ đang nói ai?"

Nhìn cậu hỏi chân thành, không giống giả bộ, Lẫm Hiểu Mẫn khó có thể tin. "Hai năm trước, con đã nói thuốc ngăn mùi của con đột nhiên mất đi hiệu lực, có một Omega đã giúp con, còn làm việc tốt mà không để lại tên. Con nói rằng con muốn tìm thấy người ta, con quên rồi sao?"

Trong lời nhắc nhở của nàng, Dư Hi Dương cố gắng hết sức để nhớ lại nhưng cậu không nổi, cuối cùng cậu hỏi ngược lại, "Thực sự có chuyện như vậy sao?"

Lâm Hiểu Mẫn nhìn cậu một lúc, rồi sau đó làm rõ manh mối, nàng nheo mắt lại, thần sắc khổi phục như thường, trầm trọng nói: "Mẹ biết bác sĩ nói con có khả năng lưu lại di chứng gì rồi!"

Dư Hi Dương vừa muốn hỏi nàng đó là cái gì, liền nghe thấy nàng nói: "Tiểu tử Tần gia kia, quả nhiên đã lừa mẹ." Giọng nàng lạnh đến đáng sợ, Dư Hi Dương không dám hỏi thêm nữa, đợi sau này mẹ tâm tình tốt thì cậu sẽ hỏi.

Tần Lãm ngủ một giấc ở nhà, lúc tỉnh lại nhìn điện thoại di động, Tô Viễn đã gửi tin nhắn hỏi thăm tình hình của Dư Hi Dương.

Tần Lãm chú ý chuyện quả nhiên các cặp đôi đều phải đến sáng mới rảnh, hắn giản lược một chút tình hình tối hôm qua, sau đó nhắn tin ân cần hỏi thăm Dư Hi Dương, hỏi cậu kiểm tra thế nào.

Nhìn thấy tin nhắn, Dư Hi Dương trong lòng nói rằng còn có thể thế nào, thay đổi từ A sang O là một điều không thể tránh khỏi, so với sự khó chịu về thể chất, tổn thương về tinh thần của cậu còn nghiêm trọng hơn.

Nhưng cậu cho dù là ai cũng không nói ra, nhất là con chó nhỏ này lúc đầu còn cười nhạo cậu, có lẽ hiện tại hắn còn đang cười nhạo cậu, chồn đến nhà gà chúc Tết!

Dư Hi Dương lựa chọn xem nhẹ tin nhắn của hắn.

Hai tiếng sau, cậu lại nhận được một tin nhắn khác của Tần Lãm?

Dư Hi Dương nghĩ: Có lẽ hắn thực sự quan tâm đến mình. Nghĩ đi nghĩ lại, nếu tối hôm qua không có hắn, có lẽ cậu đã chết.

Vì vậy Dư Hi Dương hư tình giả ý trả lời: Vừa mới ngủ dậy, không thấy tin nhắn, xin lỗi.

Sau đó cậu trợn mắt nói dối: Kết quả xét nghiệm vẫn chưa ra, bác sĩ nói rằng tình trạng của tôi phức tạp hơn.

Sau đó Tần Lãm đáp "Ừm" rồi không gửi tin nhắn nữa, Dư Hi Dương cũng không thèm để ý đến hắn, lại nghĩ đến tiền bối Tô Viễn.

Nghĩ đến đây thật đau lòng, cậu như thế nào lại phân hoá thành thành Omega? Làm sao còn có thể theo đuổi người ta được?

Trong điện thoại đột nhiên có một tin nhắn khác, Tần Lãm: Có một chuyện vẫn nên nói cho cậu biết thì tốt hơn, Tô Viễncó bạn trai.

Cậu biết Tần Lãm không thể đem chuyện này ra đùa giỡn, hắn sẽ không nhàm chán như vậy. Dư Hi Dương muốn khóc không ra nước mắt, nhưng cậu lại cảm thấy trong lòng đang rơi lệ.

Hoạ vô đơn chí a, từ A biến thành O, tìm ai nói lý lẽ đây? Trong vòng chưa đầy hai mươi bốn giờ, cậu lại được thông báo rằng mình thất tình. Dư Hi Dương cảm thấy được năng lực thừa nhận của mình tốt lắm, có loại cảm giác đã trải qua hết thăng trần trong cuộc sông.

Có thể là sau một hồi lâu không thấy cậu trả lời tin nhắn, sợ cậu trốn ở trong góc khóc, Tần thiếu gia ân cần an ủi: Cậu không phải là người duy nhất thất tình, tôi lựa chọn chúc phúc cho anh ấy.



Dư Hi Dương dời lực chú ý sang đấu võ mồm với hắn: Nào, sư huynh yêu ai là quyền tự do của anh ta, cũng không hiếm người chúc phúc cho anh ấy đâu.

Tần Lãm không thèm đếm xỉa đến lời nói hung hắng của cậu, biết Dư Hi Dương lúc này tâm tình không tốt. Hắn dường như đang tự nói với chính mình: Hình như tôi cũng không thích anh ấy lắm, tôi luôn cảm thấy việc thích anh ấy là một nỗi ám ảnh áp đặt lên bản thân.

Dư Hi Dương tưởng hắn tìm thể diện cho mình, liền chế nhạo: Ồ, nhìn thấy sư huynh ở bên người khác, ngươi cứ nói không thích hắn, vậy thì câu thích của cậu thật là rẻ.

Nói xong liền không để ý tới Tần Lãm nữa, Dư Hi Dương âm thầm thay Tô Viễn thấy không đáng giá, người ta vừa có đối tượng mà Tần Lãm đã phủ nhận tâm ý trước đó của hắn, không ngờ hắn lại không chịu trách nhiệm như vậy.

Nếu ai đó hỏi cậu có thích Tô Viễn không, cậu nhất định sẽ thừa nhận. Tiền đề là nó không gây rắc rối cho người khác, lại càng chưa nói đến việc làm phiền họ.

Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ năm mới, buổi chiều, trước khi Dư Hi Dương trở lại trường học, nhìn thấy tâm trạng của mẹ cậu đã dịu đi rất nhiều, cậu cúi người hỏi nàng, lần trước Tần Lãm đã nói dối nàng là có ý gì.

Lâm Hiểu Mẫn nghe vậy liền phiền muộn liếc mắt nhìn con trai một cái. Thay vì trả lời lời nói của cậu thì hỏi ngược lại: "Con à, bây giờ con là một Omega, giới tính khác biệt, con có nghĩ đến việc đổi ký túc xá không?"

Dư Hi Dương sửng sốt, cậu thực sự đã không nghĩ về nó. vượt qua. Bỗng nhiên bị hỏi, trong lòng cậu thật sự không muốn thay đổi, bởi vì đổi ký túc xá liền ở xa Tần Lãm, làm sao có thể cọ tin tức tố của hắn!

"Không đổi!" Cậu nói chắc như đinh đóng cột, chuẩn bị nói đến tình bạn sâu đậm trong ký túc xá, Lâm Hiểu Mẫn lại thở dài, "Không đổi thì không đổi đổi. Mẹ biết con cần tin tức tố của Tần Lãm, cho nên. cẩn thận., dấu hiệu tạm thời cũng nên thận trọng, không đến phương sách cuối cùng, không cần... Ai, lời này mẹ không biết phải nói thế nào, tóm lại, con hiểu chuyện một chút. "

Bí mật nhỏ của mình trực tiếp bị chỉ ra, Dư Hi Dương chột dạ hỏi: "Mẹ nhìn ra được?"

"Đứa con mà mẹ sinh ra làm sao lại không rõ ràng được," Lâm Hiểu nhẹ giọng nói, giơ tay kéo dây đeo cặp cho cậu, trấn an nói, "Mẹ sẽ thay con tìm bạn học đã giúp con vào hai năm trước."

Dư Hi Dương ngơ ngác gật đầu, cậu thật sự không nhớ nổi hai năm trước gì, mình có bạn học gì, hỏi tới hỏi lui mẹ cũng chỉ nói mấy câu thôi không nhắc tới nữa, lại hỏi: "Lần trước mẹ nói về di chứng..."

Trước khi cậu có thể nói hết câu hỏi của mình, Lâm Hiểu Mẫn biến sắc, tức giận nói. "Đừng hỏi mẹ, đi hỏi cậu ta, lúc ấy cậu ta đến tột cùng đã làm cái gì!"

Dư Hi Dương mơ hồ, cậu không có ấn tượng gì, cũng không cảm giác được Tần Lãm đã làm cái gì. Cậu sững sờ lên tiếng, đang định lên xe thì chợt nghĩ ra một câu: "Mẹ, việc con phân hoá nói với cha như thế nào?"

Cha Dư quanh năm không ở nhà, Dư Hi Dương nghĩ mẹ cậu nói chuyện này thì thích hợp hơn, nên cũng không đề cập đến chuyện này với cha cậu.

Câu hỏi này của cậu bất ngờ, Lâm Hiểu Mẫn mất đi trạng thái hung dữ vừa rồi, hai mắt đảo qua, lời nói mơ hồ: "Anh ta còn có thể nói gì nữa? Chuyện này không ai có thể kiểm soát được."

Cậu đương nhiên không biết mẹ cậu trước kia có tính toán nhỏ, nàng hiện tại thầm nghĩ chính mình xử lý, không có việc gì sẽ đi cùng lão Dư chưa đánh đã khai.

Trong ký túc xá, Tần Lãm là người trở lại đầu tiên, lúc này đang ngồi ở bàn trong phòng đọc sách tài chính, vừa ngước mắt lên thì thấy Dư Hi Dương đi vào.

Vừa thấy mặt, Dư Hi Dương đột nhiên cảm thấy xấu hổ, trò chuyện trên WeChat cũng không có cảm giác gì, lúc này nghĩ tới thái độ của hắn lúc đêm hôm đó rất khác thường.

Sau khi chào hỏi, Dư Hi Dương kiến trì hỏi hắn: "Kia buổi tối đêm Tết, tôi không làm gì quấy rầy đến cậu chứ?"

Suy đi nghĩ lại, vừa bắt đầu không thể chỉ trích người ta chứ?

Dư Hi Dương uyển chuyển đổi lại phương thức hỏi, "Hai ba giờ cậu vẫn chưa ngủ. Có phải hay không tôi làm ảnh hưởng đến cậu? Bộ dáng lúc ngủ của tôi thật ra ngoan lắm."

"Bộ dáng ngủ ngoan?" Tần Lãm khép sách, tựa tiếu phi tiếu nói, "Ngày đó cậu cũng nói nói chắc chắn như vậy, tôi đã tin, ai ngờ..." Hắn cũng không đem lời nói hết, chỉ nhìn Dư Hi Dương với vẻ mặt bất đắc dĩ.

Dư Hi Dương:...



Nói một nửa là muốn làm người ta nóng lòng muốn chết? Bị khô cổ họng sao?

Tất nhiên, điều này cậu không dám nói trực tiếp.

Tần Lãm dựa lưng vào ghế, bộ dáng thoải mái nhàn nhã: "Tôi xem cậu không có ấn tượng gì, muốn hỏi có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

Thấy hắn nói ra rõ ràng, Dư Hi Dương gật gật đầu, "Đúng vậy."

Tần Lãm dựa người chống khuỷu tay vào tay vịn ghế, đặt lòng bàn tay lên trán, lấy trạng thái đau đầu tiêu chuẩn nói với Dư Hi Dương: "Cậu chen chúc đến nỗi tôi không có chỗ ngủ, nói rằng người tôi lạnh, cậu quá nóng, muốn mượn que kem này ôm để hạ nhiệt."

Dư Hi Dương khóe miệng giật giật, "Que kem?" Mặt nhắn lại, không thể nào, cậu trong lòng nghĩ "Tần Lãm làm sao có thể nói những lời như vậy" cùng "Ta là người như vậy làm sao bây giờ?" mà khiếp sợ.

"Sau đó tôi cũng chỉ có thể cho cậu ôm thôi!"

Dư Hi Dương nhìn hắn mặt ra vẻ u oán, cậu ngẩn ra,"Nói cũng không được nói lung tung a, cậu nói giống như người vợ nhỏ bị chiếm tiện nghi vậy."

Tần Lãm cười nhẹ nói:" Không phải sao, lúc cậu khinh bạc tôi cậu không nghĩ tới à?"

"Khinh bạc? "Dư Hi Dương sững sờ," Chú ý dùng từ đi, làm như đang diễn phim cổ trang."

Nhìn người bị hù doạ không sai biệt lắm, Tần Mặc thu hồi tâm tư đùa giỡn, lại nói bình thường vẻ mặt của hắn cậu không có biểu cảm gì, "Tôi không lừa cậu, mặc dù nói nữa cũng không tốt, nhưng cậu thật sự ôm tôi ngủ, ôm chặt đến nỗi tôi không dám cử động, sợ đánh thức cậu, chỉ có vậy thôi, không có chuyện gì nữa. "

Về phần chuyện khác, hắn sẽ không nói tới, rất xấu hổ, Tần Lãm không muốn đề cập đến nó.

Sau khi nghe điều này người đối diện vẻ mặt dại ra, rõ ràng cậu không tin rằng đây là hành vi của chính mình.

Tần Lãm châm chước nói: "Sau khi đi về tôi cẩn thận ngẫm lại, cậu không phải là... cảm thấy được tin tức tố của tối rất thích hợp đó chứ?"

"Đương nhiên là không!" Dư Hi Dương cứng cổ mạnh miệng nói.

Cậu thiệt tình không nghĩ muốn thừa nhận chuyện này - tin tức tố cậu cần lại đến từ người cậu có mối quan hệ không tốt và còn là tình địch cũ.

Trên thực tế, Tần Lãm khi mở cửa phòng tắm đã nhìn ra manh mối, một người nguyên bản đang tốt lại đáng thương ngồi xổm thành một đoàn đáng thương ở đó, bỗng nhiên liền đối với cậu mềm lòng, đáy lòng sinh ra ý muốn bảo vệ cậu. Hơn nữa thời điểm sau khi ngủ cậu không che giấu sự ỷ lại, Tần Lãm căn bản có thể xác định tin tức tố của bọn họ có độ tương xứng không thấp.

Ngày đó Dư Hi Dương nửa đêm tỉnh dậy, hắn không nói gì, bởi vì hắn không biết nên nói như thế nào. Hai người cũng cần thời gian hoà hoãn một chút, kết quả là Dư Hi Dương có thái độ như vậy.

Nhìn cậu phủ nhận rõ ràng và lưu loát, Tần Lãm tâm sinh không hờn giận, cảm thấy mình đã dùng hết sức rồi.

Hắn đứng dậy đi tới gần Dư Hi Dương, Alpha thân hình thon dài có cảm giác áp bạch, giọng nặng nề cảnh cáo: "Cậu có thể suy nghĩ rõ ràng, có thừa nhận hay không, có liên quan đến việc tôi sẽ cho cậu tin tức tố của tôi."

Dư Hi Dương không biết Alpha trình độ này có bao nhiêu muốn thắng thua, không biết hắn vì sao đột nhiên tức giận như vậy, trong lòng lại nghĩ có lẽ do tính tình hắn không tốt, phát điên cái gì?

Miệng phun ra chút quật cường cuối cùng, "Tôi quan tâm cậu có cho hay không sao, còn có thuốc ngăn mùi, bất quá xấu đi, còn có thuốc ức chế..."

Tiếng ồn ào của cậu đột ngột dừng lại, bởi vì Tần Lãm nhẹ giọng nhắc nhở, "Cậu là nhược Omega.", đồng thời vạch trần nhược điểm của cậu, không biết nghĩ thế nào, nâng tay nắm cằm cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau