Hoá Ra Tôi Là Omega

Chương 28: Nghĩ thầm, cậu đây là thẹn thùng sao?

Trước Sau
Dư Hi Dương:...

Đương sự hiện tại chính là phi thường hối hận: Tôi không khống chế được miệng, cậu đang kêu cái gì?

Sắc mặt cậu đột nhiên thay đổi, hung hăng hét vào mặt Tần Lãm: "Tôi đây là uống rượu đến hồ đồ mà gọi bậy, cậu còn dám trả lời!"

Cảnh ấm áp đoàn tụ chờ mong đã lâu bị Dư Hi Dương đánh vỡ tan tành. Vẻ mặt dịu ngoan kêu một tiếng "Ca ca" trong một giây trước đã không còn nữa.

Tần Lãm biết cậu thật ra là nghĩ tới chuyện trước kia nên sắc mặt mới tốt như vậy, tối nay cậu bị uỷ khuất, giờ phút này đang nổi nóng, không có khả năng bình tĩnh mà đối diện với hắn.

Phòng thay đồ trên tầng hai thông thoáng, thuận tiện cho khách chọn quần áo. Hai người Dư Hi Dương và Lệ Siêu vừa mới chân trước rời khỏi phòng khách, Tần Lãm cũng đi theo phía sau bọn họ.

Hắn đứng lên, Tăng Trình cũng đứng dậy muốn cùng hắn đi, để lại cậu ta một Omega ở cùng một phòng toàn Alpha, làm cho cậu ta trong lòng lo sợ, như hiểu được bất an của Tăng Trình, cho nên Tần Lãm trước tiên giao người không liên quan này cho chủ quản ở đây, mình lại tiếp tục đuổi theo.

Trước sau không mất bao nhiêu thời gian, bọn họ bên này đã cãi nhau rồi, đến gần một bước, liền nghe thấy Lệ Siêu lên giọng khiêu khích, "Nhược Alpha thì sao, ngủ cậu quá đủ rồi!"

Còn chưa nói tới Dư Hi Dương động tay đánh Lệ Siêu, chính Tần Lãm là người ngoài cuộc đứng xem, hắn cũng tức giận không kém gì Dư Hi Dương, hắn chỉ muốn Lệ Siêu vĩnh viễn biến mất ở trước mặt bọn họ, loại người như vậy Tần gia sẽ không bao giờ... dùng đến nữa.

Vừa rồi, khi nhìn thấy Dư Hi Dương nhìn chằm chằm vào cặp bình hoa trong đại sảnh, bản thân Tần Lãm ngay lúc đó đã biết tiền căn hậu quả.

Nơi đó từng có một bánh bao nhỏ khóc nỉ non, đứa nhỏ đó đã ở bên hắn một tuần, miệng ngọt ngào trước một tiếng "Ca ca" sau một tiếng "Ca ca".

Hắn không quên ký ức này, nhưng đến bây giờ hắn mới biết đó là Dư Hi Dương.

Hắn khi còn nhỏ đã không có bạn chơi, những đứa trẻ muốn chơi với hắn hoặc là sợ hắn, hoặc hắn không thích và không muốn quan tâm đến người khác, tuổi thơ của một người vừa cao ngạo vừa cô độc.

Đứa nhỏ kia chỉ xuất hiện ở nhà họ một lần, về sau cũng không quay lại. Chỉ biết là do một cổ đông nhỏ trong công ty nhà họ mang đến chơi, sau đó không nói lời nào liền rời đi, vội vàng mang nữ nhân xuất ngoại du ngoạn.

Tần Lãm vẫn không biết tên mà giọng nói non nớt cứ nói là "Dương Dương – 阳阳", "Dương dương – 扬扬 – tự đắc" hay là "Dương Dương – 洋洋", nhưng mà người kia là họ Phó.

Nhưng mà cổ đông họ Phó kia là dương của Dư Hi Dương, năm ấy Lâm Hiểu Mẫn và gia đình cô của Dư Hi Dương cùng đi nước ngoài. Trước lời mời của nhà họ Tần, cô của cậu không muốn từ bỏ, có chút bối rối không biết nên đi bên nào.

Nếu đã có quan hệ đến lợi ích, Lâm Hiểu Mẫn không thể bỏ lỡ, nàng đề nghị mình cùng con trai sẽ đến đó, cậu bé có thể đi chơi nhà người khác vài ngày, không có ai lại dị nghị việc đó đi? Dù sao cũng là người nhà của bọn họ.

"Ừm, tôi cũng uống nhiều quá."

Đối mặt với sự kích động của Dư Hi Dương, Tần Lãm lấy cớ mà mặt không chút đổi sắc.



Nếu không phải từng tận mắt thấy vẻ mặt thay đổi liên tục của hắn, cậu thiếu chút nữa sẽ tin. Vừa định nói "Đừng có nói nhảm", đã thấy Tần Lãm không đứng vững được, thân thể trực tiếp ngồi xuống bậc thang, ngoài miệng còn biểu đạt thống khổ, "Tôi chóng mặt quá."

Dư Hi Dương nói năng chua ngoa nhưng tâm lại mềm như đậu hủ, nhìn thấy người trước mặt một bộ 'không ổn rồi', không cần suy nghĩ đã nhấc chân hai bước thành một bước sải bước đi, cố sức đỡ cánh tay Tần Lãm đem hắn dìu đứng dậy.

Dư Hi Dương nhìn chung quanh, nhưng không có một bóng người, "Người làm của cậu đâu?"

Tần Lãm không trả lời câu hỏi của cậu, hướng Dư Hi Dương vốn đầu óc cũng không tỉnh táo hạ lệnh, "Dìu tôi một chút, tôi muốn trở về nghỉ ngơi."

"Thật sự là phiền phức, không phải uống rượu khá lắm sao? "Dư Hi Dương thuận miệng oán giận hai câu, đỡ hắn lên cầu thang đi vào thang máy tầng hai, vươn tay ấn nút ở tầng trên cùng.

Tần Lãm sống một mình trên tầng cao nhất, thấy cậu ấn nút thuận tay, Tần Lãm mỉm cười, "Còn nhớ rõ à, Dương Dương?"

Dư Hi Dương:...

Tại giây phút đó, Tần Lãm đều thực bình thường gọi tên của cậu.

"Cậu gọi là 'Dườn Dương'! Cậu có say thật không?" Dư Hi Dương đẩy hắn, nổi giận đùng đùng hỏi.

Nhược Omega không đẩy nổi cường Alpha, Tần Lãm chỉ lung lay một chút, không biết xấu hổ lại duỗi tay ra ôm lấy vai Dư Hi Dương dựa người vào, thở dài như thật sự xảy ra chuyện, "Đừng nhúc nhích, đầu tôi rất đau."

Thang máy lúc này mở ra, Dư Hi Dương không cùng người say chắp nhặt, giúp hắn mở cửa phòng, đi một quãng đường không ngắn mới đưa được hắn đến giường lớn, đem người bỏ lại sau đó thuận tay nhấn bộ đàm gọi người tiến vào chăm sóc hắn.

Dư Hi Dương là nghĩ Tần Lãm sẽ cảm thấy khó chịu sau khi uống quá nhiều, lần trước người này chóng mặt và nôn khan, nhưng mà không biết Tần Lãm này trong nửa năm qua, chỉ ở trường học mà số lần tham gia liên hoan đã không ít, sau khi trưởng thành các bữa tiệc trong công ty cũng tăng lên, tửu lượng chắc chắc đã luyện đến một đẳng cấp khác.

Chờ người làm đem canh giải rượu bưng lên, Dư Hi Dương muốn rời đi, Tần Lãm ngồi ở đầu giường cũng không có ngăn cản cậu, hướng người làm nói: "Dẫn cậu ấy đi thay đồ, an bài lái xe đưa người về."

Người làm: "Thiếu gia, tối nay chỉ có tài xế Lâm đi làm, cậu đã nhờ hắn đưa Tăng thiếu gia về, hắn đã đưa người về đến nơi sau đó trực tiếp tan tầm."

Lời này như đang báo cho Tần Lãm, cũng như là báo cho Dư Hi Dương.

Tần Lãm bổ sung: "Hiện tại đang nghỉ Tết âm lịch, không có đủ nhân viên ở đây, quá muộn để lựa chọn khác, trước tiên ở đây ngủ một đêm đi. Vẫn là quay về phòng trước đây của cậu."

Tối nay Dư Hi Dương uống không ít, đầu óc cũng hơi choáng váng, thầm nghĩ muốn nhanh chòng lên giường nằm ngủ, nghe xong lời của Tần Lãm cũng không có phản đối, liền an phận đi theo người làm

Đại gia tộc hàng năm có các loại hoạt động, dùng để hâm nóng quan hệ, phát triển nhân mạch, trao đổi tin tức thương mại. Hoạt động này cố ý chuẩn bị cho tiểu bối bọn họ, có lợi ích để phát triển vòng quan hệ của mình.

Tần Lãm thả lỏng nằm trên giường không ngủ, nhìn trần nhà nhớ lại quá khứ, nói chung là loại hoạt động này chỉ kéo dài hai ngày, mấy tên nhớ nhà ban đêm liền làm ầm ĩ. Dư Hi Dương khá đặc biệt, nhân tiện, dượng của cậu bên kia nói chuyện kinh doanh đến quên trời quên đất, trì hoãn một lần đem cậu ở lại đây suốt một tuần.



Hai ngày đầu đứa nhỏ cảm thấy mọi thứ đều mới mẻ vui vẻ, sau này các tiểu bằng hữu khác về hết, chỉ còn mình cậu là người ngoài, lại bắt đầu khóc nhè đòi về nhà, những lúc đó được Tần Lãm dỗ dành liền nín khóc, chẳng qua là thiếu cảm giác an toàn, mỗi đêm đều ôm búp bê voi nhỏ đến tìm hắn ngủ.

Nghĩ đến đây, Tần Lãm trong lòng rung động, nhấc chăn xuống giường muốn đi nhìn Dư Hi Dương một cái. Cửa vừa mở đã thấy Dư Hi Dương mặc đồ ngủ đứng ở đó, nửa mê nửa tỉnh, con búp bê đã không còn, lúc này đang ôm gối đầu.

Tần Lãm kinh ngạc nhướng mày, "Cậu..."

Vốn muốn hỏi Dư Hi Dương có chuyện gì, nhưng khi nhìn kỹ lại, ánh mắt Dư Hi Dương đang mở hờ, thế nào cũng không giống bộ dáng thanh tỉnh, có thể là say rượu, cũng có thể là mộng du.

Tần Lãm thử nghiêng người sang một bên, Dư Hi Dương đi thẳng qua phòng khách vào phòng ngủ, ngồi ở trên giường đá rơi giày rồi nằm xuống, động tác vô cùng uyển chuyển mà đi vào giấc ngủ.

Trông cậu lúc này thật buồn cười, Tần Lãm sau khi xem xong cũng không muốn thử đoán xem tại sao cậu lại làm vậy, dù sao rốt cuộc hành vi say xỉn của con người đôi khi thật khó hiểu.

Giường ngủ là loại giường lớn phong cách Châu Âu, nằm ngang nằm dọc đều đủ cho hai người ngủ. Nhưng bây giờ khác với khi còn bé, hắn là Alpha còn Dư Hi Dương là Omega, không thích hợp ngủ cùng nhau.

Hắn đứng bên giường suy nghĩ xem có nên đổi phòng ngủ không.

Tần Lãm rất nhanh đưa ra quyết định - hắn cũng nằm xuống giường, chỉ cần hắn không có tâm tư gì, ngủ chung một giường cũng không sao, cũng không phải lúc trước chưa từng xảy ra.

Hắn một đêm ngủ yên vô mộng, Dư Hi Dương buổi sáng tỉnh dậy lại kinh hách không nhỏ.

Mùa đông ban đêm rét lạnh, Dư Hi Dương ngủ thẳng đến nửa đêm đầu đều giấu dưới chăn, thời điểm tỉnh lại liền nhận ra mình đang cuộn tròn, trán áp vào một mảnh lồng ngực.

Cậu đem mình từ trong chăn chui ra, thoáng thấy chăn bông phủ lên người, đồng thời nhận ra đây là thương hiệu cao cấp bên Châu Âu, chẳng trách mà ngủ một giấc thoải mái như vậy.

Đây không phải là trọng điểm, cậu nhanh chóng nhìn lên để xác nhận xem mình đang ở trên giường của ai, thật ra trong lòng cũng đã đoán được.

Quả nhiên, nhìn thấy Tần Lãm còn chưa tỉnh dậy, Dư Hi Dương thầm khen tiểu vương tử lớn lên vẫn rất đẹp trai, chỉ cần nhìn khuôn mặt lúc ngủ, sống mũi cao thẳng, đường nét thần thái rõ ràng, làn da tự nhiên rất tốt.

Sau đó cậu liên ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, lặng lẽ trốn.

Nghe thấy tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, Tần Lãm mở đôi mắt đang ngủ, thầm nghĩ, cậu đây là thẹn thùng sao?

Nghĩ lại theo góc độ của Dư Hi Dương, thật sự là khá xấu hổ, cho dù bọn họ chỉ nằm trên cùng một giường an an phận phận mà ngủ thôi.

Muốn nói có gì đó không ổn, đại khái chính là thừa dịp Dư Hi Dương ngủ say, sờ soạng một phen mái tóc mềm mại khi trở thành Omega, sau đó trộm nhìn khuôn mặt ửng hồng vì nhiệt độ trong phòng vài lần.

Nhìn bộ dáng ngủ yên của cậu, nhịn không được nhỏ giọng khen "Ngoan quá".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau