Hoá Ra Tôi Là Omega

Chương 4: Hắn giống như thực quan tâm sư huynh hắn!

Trước Sau
Edit: Jena

Chưa beta

Chương 04: Hắn giống như thực quan tâm sư huynh hắn!

Mới vừa khai giảng, chưa chính thức bắt đầu học chuyên ngành, những ngày này, về cơ bản có một số khóa học giới thiệu về chuyên ngành, hiểu biết về trường và giới thiệu lẫn nhau giữa các sinh viên.

Một tuần sau, chào đón họ đầu tiên là đợt huấn luyện quân sự.

Đều là con trai, khi mặt trời khuất bóng cũng không có gì, bất qua đàn anh của Tần Lãm - Tô Viễn săn sóc tỉ mỉ, vào buổi tối ngày đầu tiên quân huấn, anh ta mang dưa hấu ướp lạnh cùng các loại hoa quả đến cho Tần Lãm cùng mấy người trong ký túc xá của bọn họ dập tắt cơn khát, thật sự là rất biết chăm sóc.

Vài đêm trước, chính là buổi tối sau hôm khai giảng, đàn anh Tô Viễn dẫn một vài người từ ký túc xá của họ đến quảng trường gần trường và nhiệt tình mời họ đi ăn thịt nướng.

Anh ấy cẩn thận đến mức còn chăm sóc cho Dư Hi Dương, biết cậu không ăn được cay nên gọi món khác cho, điều này càng khiến sự yêu thích của Dư Hi Dương dành cho anh ấy tăng lên.

Thấy hắn ra cửa, Mạnh Dược vui vẻ cầm lấy hoa quả trong tay, cảm ơn rồi mang theo những người bạn cùng phòng khác đi tới trên bàn ăn, "Tiền bối, cùng nhau ngồi xuống ăn đi."

Phòng khách ngăn cách phòng ăn nhỏ bên trong, năm người quây quần bên bàn ăn để giải tỏa cơn nóng.

Dư Hi Dương không hướng ngoại như Mạnh Dược, vì vậy cậu ngồi im lặng ăn dưa hấu và nghe họ trò chuyện. Tần Lãm ít nói, cũng không nói nhiều lời, Lâm Hâm Nhiên thỉnh thoảng hỏi vài chuyện học hành, chỉ có Mạnh Dược vây quanh Tô Viễn hỏi han.

Bây giờ họ đang nói về một trò chơi gần trường nhất. Mạnh Dược tỏ ra rất thích thú. "Tôi hoài nghi trường chúng ta nằm trên đỉnh núi, thật là hẻo lánh. Ô tô ra vào thì không sao, nhưng giao thông đi lại rất bất tiện. Đường đến trò chơi này là tương đối gần người dân, xe buýt có thể đến trực tiếp."

"Ừ, ở đó ăn uống khá đầy đủ," Tô Viễn gật đầu, liếc nhìn bọn họ mấy cái, đề nghị nói,"Sau khi kết thúc huấn luyện quân sự, tôi có thể đưa các cậu đi chơi."

Tần Lãm cau mày, Tô Viễn chăm sóc ký túc xá của bọn họ như vậy là do mẹ hắn lo lắng hắn tính tình lạnh nhạt, không hòa nhập được với bạn cùng phòng, nên nhờ Tô Viễn chăm sóc.

Tần Lãm không muốn phiền anh ấy, bình tĩnh từ chối: "Nếu muốn đi, chúng tôi có thể tự mình đến đó."

Cuối tuần đi chơi là một lựa chọn hay, anh muốn dành nhiều thời gian hơn cho Tô Viễn, nhưng không phải đi với một đám người ngoài.



Tô Viễn quay đầu lại hỏi hắn: "Cậu không muốn đi sao?"

Tần Lãm: "Ừm, tôi không có nhiều thời gian."

Mạnh Dược cũng không phải rất quen với vị tiền bối này, không có Tần Lãm làm người trung gian cùng đi, nhắc lại liền không hay, bèn đổi lời, "Ồ, kia không làm phiền sư huynh, tôi sẽ cùng bạn gái đi, dù sao huấn luyện quân sự hơn mười ngày, nàng hẳn rất nhớ tôi, hahaha. "

Lâm Hâm Nhiên và Dư Hi Dươgn đồng thanh:" Cậu có bạn gái?"

Tần Lãm và Tô Viễn cũng nhìn cùng nhau cậu ta.

Mạnh Dược, người đã thu hút sự chú ý của bốn con chó độc thân bằng chính sức mạnh của mình, gãi gãi đầu và mỉm cười, "Đều đang học đại học rồi, không phải yêu đương là bình thường sao?"

Lâm Hâm Nhiên dùng nĩa đâm vào một quả táo và tự giễu mình cười: "Tôi chưa nhìn rõ thế giới." Cậu ta đưa quả táo cho Mạnh Dược, "Huynh đệ à, cậu tán gái như thế nào? Cho một chút kinh nghiệm đi."

Thấy Lâm Hâm Nhiên ân cần như vậy, Mạnh Nhạc hít một hơi thật sâu làm bộ phải thao thao bất tuyệt, kết quả nhìn thoáng thấy ba người còn lại có mặt ở đây - Tần Lãm cao quý lạnh lùng, Dư Hi Dương trong sáng như ánh mặt trời, Tô Viễn dịu dàng thân thiện, người nào cũng không phải bộ dáng cỏ cây so được, muốn theo đuổi người khác, hình như có gì đó hơi nhấp nhô?

Ở đâu đến lượt tôi phát ra tiếng bíp!?

Mạnh Dược bình tĩnh lại với tốc độ ánh sáng, "Hơ, không có kinh nghiệm gì cả, là may mắn, chỉ cần chúng ta tụng kinh khấn bái thôi."

Dư Hi Dương cũng hưng trí, "Nhất kiến chung tình sao, không phải là một quá trình? Nói một chút đi chứ."

Để tránh mọi người la ó và bắt cậu ta mở lớp học, Mạnh Dược nói một cách tạm bợ, đó là sau một thời gian dài ngồi ở bàn trước và sau, sau đó coi trọng nhau, rồi vội vàng nhanh chóng thay đổi chủ đề "Các người thì sao, đừng nói chưa từng nói chuyện yêu đương nhé?"

Lâm Hâm Nhiên đỡ kính mất tự nhiên nói. "Trống rỗng, lúc trước ham học tập không nghĩ đến phương diện kia."

Tô Viễn chỉ đơn giản nói: "Tôi cùng Tiểu Lãm giống nhau," liền không nói nhiều lời.

Dư Hi Dương vừa rồi để ý tới, có lẽ chính Tần Lãm cũng không nhận ra, Tần Lãm vô thức nín thở khi Tô Viễn nói, và có vẻ rất căng thẳng không biết đối phương sắp nói gì.

Dư Hi Dương liền kỳ quái, hắn giống như thực quan tâm sư huynh hắn?



Tần Lãm nhìn Tô Viễn nói chuyện, đám người kia nói xong cũng không thu hồi tầm mắt. Dư Hi Dương đột nhiên có ý nghĩ xấu, muốn xem bộ dáng luôn thành thục đột nhiên bị nghẹn của hắn sẽ như thế nào, thừa dịp hắn ngây người hỏi hắn.

Cậu mở miệng hỏi Tần Lãm, "Tần Lãm, tình huống của cậu như thế nào?"

Cậu hỏi cái này một cách mơ hồ, nếu Tần Lãm chột dạ, hắn sẽ cho rằng Dư Hi Dương đang hỏi chuyện mà anh ta đã nhìn chằm chằm Tô Viễn.

Tần Lãm nghe vậy tự nhiên quay đầu nhìn Dư Hi Dương, không trả lời câu hỏi, nhìn qua nho nhã lễ độ, "Quan tâm tôi làm gì? Còn cậu?"

Dư Hi Dương: Như thế nào liền nhẹ nhàng đẩy câu hỏi trở lại?

Dư Hi Dương trong lòng nói, ha, tôi mà quan tâm đến cậu.

Cậu thổi phồng nói: "Cậu đẹp trai và nổi tiếng như vậy, sẽ không phải chưa từng nói qua?"

Tần Lãm cảm thấy không hiểu được khi nói ra từ "đẹp trai" này, là nghiến răng nghiến lợi sao, trong lòng buồn cười, thực sự là làm khó cho cậu, vì bát quái mà phải thổi phồng hắn.

Vốn không muốn để ý tới hắn, nhưng tối nay Tô Viễn ở đây, bị hỏi một câu tình cảm như vậy, Tần Lãm muốn nói vòng vo biểu đạt một chút, hy vọng Tô Viễn sẽ hiểu.

"Tôi chưa từng nói qua, nhưng có đang thích một người."

Chà, hắn ý tứ hàm xúc ám chỉ cũng quá rõ ràng.

Khi Tần Lãm nói lời này, hắn dường như đang trả lời câu hỏi của Dư Hi Dương, nhưng lại quay đầu đối mặt với Tô Viễn cười cười.

Dư Hi Dương nghi ngờ nhìn Tần Lãm, sau đó nhìn về phía sư huynh Tô Viễn, trong đầu linh quang chợt lóe - hắn đối với sư huynh có ý tứ!

Ánh mắt đó, cảm giác đó, giống như trong mắt Tần Lãm, trên đời này chỉ còn lại có một Tô Viễn.

Bất kể là Dư Hi Dương có kinh nghiệm tình yêu hay không, tại một khắc đó cậu đã bắt được.

Xét cho cùng, trong các mối quan hệ, cẩu độc thân là một chuyên gia tình cảm!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau