Quyển 1Chương 10: Đại hội tỉ võ
Bữa yến tiệc này làm từ buổi trưa đến tận giờ Tý, thịt rượu liên tục được đưa lên, khách khứa cũng tới lui tấp nập. Ông chủ cứ như là các cô nương trong thanh lâu, bàn nào gọi là bay vọt tới tiếp đón, xoay người lại một cái là bấm bàn tính rầm rầm.
Lẹt kẹt, Đỗ Tranh bưng nước nóng tới, lúc đóng cửa cậu nói: “Thiếu gia, người của Bất Phàm Cung đều về hết rồi.”
Hoắc Lâm Phong tì vào cửa sổ nhìn xuống, một nhóm người lũ lượt nhào ra phố, ai cũng phi ngựa, ba người đi đầu lần lượt là Đoạn Hoài Khác, Lục Chuẩn và Điêu Ngọc Lương. Dung Lạc Vân kia đã rời khỏi từ lâu rồi, thật là kiêu ngạo, ngay cả một chén rượu cũng không thèm uống cùng các khách quan.
Ngựa phi lọc cọc, Lục Chuẩn bỏ xa mọi người chạy về Bất Phàm Cung trước, chạy xuyên qua bốn cánh cửa, đèn đóm hai bên suýt nữa bị cơn gió của cậu ta thổi tắt ngúm. Đến Vô Danh Cư, cậu ta quăng ngựa sang một bên nhào vào thính đường, ở trong thư phòng tìm được Dung Lạc Vân.
Dung Lạc Vân mặc trung y, tay cầm sách đọc rất chăm chú, không ngước mắt lên cũng biết là ai hấp tấp như thế. Lục Chuẩn lau mồ hôi: “Nhị ca, sao huynh chưa ăn gì đã đi rồi?” Cậu ta hơi lo lắng, đứng cách một cái bàn không dám lại gần, “Có phải là đệ tổ chức tiệc không ổn không?”
Dung Lạc Vân nói: “Yến tiệc rất ổn, ổn đến mức chẳng còn chỗ ngồi.” Lầu trên lầu dưới đều chật kín người, dù ở trên cầu thang chật hẹp cũng đụng phải người ta, nghĩ đến đây, y chợt nghĩ đến cái người đã đụng vào mình lúc nãy.
Vóc dáng cao lớn, giống như một bức tường thành, không đến vì yến tiệc, chỉ đến vì muốn xem mặt mũi của y có thật sự hung tợn hay không.
“Nhị ca?” Lục Chuẩn gọi y.
Dung Lạc Vân hoàn hồn, ngón tay vuốt ve gáy sách, vẻ mặt mệt mỏi. “Trước mắt tin tức đã truyền đi rất xa rồi, những bữa tiệc sau này không cần đích thân tiếp khách nữa.” Y nói. Dù sao người bọn họ chiêu mộ cũng là thủ hạ, không cần phải trịnh trọng như vậy.
Lục Chuẩn gật gật đầu, đi qua bàn đến ngồi bên cạnh Dung Lạc Vân, giống như một chú cún con chỉ muốn lấy lòng chủ nhân. Dung Lạc Vân khen cậu ta vài câu, tim cũng trở về vị trí cũ, tâm trạng chuyển từ u ám sang trong xanh mới trở về Tàng Kim Các.
Dung Lạc Vân cúi đầu đọc sách, cuốn sách này rất thâm thúy khó hiểu, bị tên nhóc kia ngắt quãng cũng khó lòng đọc tiếp. Dứt khoát không đọc nữa, về phòng ngủ, trên giường vứt y bào vừa thay ra, giữa những nếp gấp là chiếc khăn tay y làm mất rồi tìm lại được. Y lật ra ngửi thử, hương hành vu đã thành hương bồ kết, mùi bánh sữa đã thành mùi lá bưởi.
Y từ từ nhớ lại, khăn tay bị mất vào đêm hôm đó ở Triều Mộ Lâu, mất ở dưới lầu, chứng tỏ người kia đêm đó cũng tới Triều Mộ Lâu. Nếu như là vì muốn vung tiền tìm thú vui, hay là đến vì muốn tìm các nàng kiều trong thanh lâu, thì đều là phong lưu cả.
Chỉ là, lưu luyến chốn phong nguyệt mà còn thiếu khăn tay ư? Nhìn tướng mạo anh tuấn của người kia, e là đến cả yếm của các cô nương cũng nhận rồi.
Dung Lạc Vân gấp khăn tay đặt bên gối, mùi lá bưởi thoang thoảng, trong lư hương cũng có mùi này. Y mệt mỏi ngồi dậy, lấy chén trà đổ vào lư hương đang lượn lờ khói.
Yến tiệc khao quân của Bất Phàm Cung tổ chức tròn năm ngày, người đến tấp nập, thành Nam thành Bắc, không ai là không biết đại hội đấu võ sắp sửa diễn ra. Dù là một người điếc cũng nhìn thấy võ đài được dựng dưới chân núi Lãnh Tang, chỉ còn đợi “huynh hát xong là đến lượt tôi lên đài”.
Ở trong phòng thượng hạng của khách điếm, Đỗ Tranh cắt giấy mài mực, chuẩn bị từng thứ một, dâng bút lên, đưa cho Hoắc Lâm Phong viết thư về nhà. Giấy Tuyên màu trắng phủ một tầng ánh nến nên hơi vàng, Hoắc Lâm Phong nhìn chằm chằm mà mãi không hạ bút xuống. “Cha, mẹ, đại ca.” Lâu sau, viết xuống được một dòng chào hỏi thân mật rồi lại đứt mạch suy nghĩ.
Đỗ Tranh ngồi một bên hầu hạ, buồn bã hỏi: “Thiếu gia, thật sự phải gạt hầu gia sao?”
Đại hội tỉ võ là cơ hội trời ban, tiền thưởng gì đó chỉ là đùa giỡn thôi, chuyện quan trọng nhất là, nếu thắng sẽ trở thành đệ tử nhất đẳng. Bất Phàm Cung, bản chất là một môn phái giang hồ, nhưng lại tra xét hướng đi của triều đình, tin tức thậm chí vươn tới cả Trường An, tuyệt đối không phải là hành động mà một môn phái bình thường sẽ làm.
Nếu so sánh Bất Phàm Cung như một thân cây, Hoắc Lâm Phong nhập phủ nhận binh thì chỉ có thể nhìn thấy tán cây của Bất Phàm Cung. Nhưng hắn muốn tới gần, dù phải ẩn nấp cũng được, hắn muốn sờ thử rễ cây đó như thế nào.
Muốn diệt trừ hoàn toàn cái cây này, chỉ có một cách là nhổ tận gốc mới hiệu quả.
Hắn thở ra một hơi, chấm mực viết xuống: “Nhớ thương quê nhà, nhưng cách nhau quá xa, đã tiễn biệt mấy tháng không gặp…” Trên đường đến Tây Càn lĩnh, gặp phải thảo khấu phục kích, hai mươi kiêu vệ quân bỏ mạng ở phía nam Trường Hà. Thần cũng rất đau buồn, nhiễm bệnh không khỏi, dừng ở sơn cư mà không đi tiếp được nữa. Mong sớm ngày khởi hành, tiếp binh nhập phủ, không hổ thẹn với hoàng mệnh thiên ân.
Lí do này là để đối phó với triều đình, thư gửi về quê nhà cũng phải thống nhất, chỉ đành giấu giếm. Đỗ Tranh lại hỏi: “Thiếu gia, như thế có thỏa đáng không?”
Hoắc Lâm Phong đặt bút xuống: “Ta sống hay chết, hoàng thượng cũng không để tâm, không phải Tái Bắc thì ta ở nơi nào cũng như vậy thôi.” Lời này không giấu được nỗi oán giận, trong thâm tâm hắn không chỉ có oán giận, hơn nữa cũng biết thân biết phận. Mười ba tuổi lần đầu gia nhập chiến trường, đến nay đã mười năm, một câu thánh ý liền biến mười năm chém giết của hắn thành kí ức vàng son.
Hắn giễu cợt mà nghĩ, có lẽ làm đại đệ tử ở sào huyệt kẻ ác cũng còn sung sướng hơn làm tướng quân của Đại Ung.
Một bát hồ đặc quánh, bôi một ít là đã dính chặt, rất khó xé ra. Hoắc Lâm Phong đè lên phong thư mãi vẫn không nhúc nhích, cuối cùng, khi bỏ vào bì thư thì lại rút ra, nhấc bút lên chấm mực, viết xuống một câu thật đậm: “Khi ngủ hằng mong nhớ, lưu luyến bịn rịn, từng chiết một cành ngọc lan trồng bên đình viện, nguyện cầu khi ngọc lan trưởng thành nở hoa, cũng là lúc cả nhà được đoàn tụ.”
Hốc mắt Đỗ Tranh chua xót, làm sao có thể đoàn tụ được chứ, chỉ là muốn cho mọi người chút hi vọng mà thôi. Cậu lén nhìn Hoắc Lâm Phong, biểu cảm của đối phương rất hờ hững, cặp lông mày kiếm hơi cong lên. “Thiếu gia, đi nghỉ ngơi đi.” Cậu nói. Quấn chăn lên, hạ rèm xuống, không ai nhìn thấy được nữa, vậy thì có thể yên tâm nhớ thương người thân.
Hoắc Lâm Phong nghe lời cởi y phục lên giường, mặt quay vào trong, vậy mà lại chẳng có một ai thuộc về riêng hắn để nghe hắn oán than. Mở mắt ra là bóng tối, nhắm mắt lại cũng vẫn là bóng tối, đợi cho đêm dài vẩn đục qua đi, vứt lại những vàng son và không cam lòng, hắn phải băng qua một con đường khác.
Trăng là trăng của cố hương, nhưng ở chốn nào cũng rọi sáng, mọc lên rồi hạ xuống, đều là ban đêm ban ngày của nhân gian.
Khi Hoắc Lâm Phong tỉnh lại thời gian vẫn còn sớm, trời còn âm u, mây trên bầu trời ùn ùn kéo tới cùng với biển người trong thành, giống như làm nền cho đại hội tỉ võ hôm nay. Rất nhiều người đã tụ tập dưới chân núi Lãnh Tang, bốn cột quanh võ đài đều quấn vải màu, đầu hổ trấn giữ, đài đánh trống nằm sát núi, trên đài đặt bốn cái ghế bằng gỗ lê.
Mây đen cuồn cuộn, âm u thấu trời, gió lạnh thổi quăn cả góc giấy sinh tử.
Hoắc Lâm Phong khoanh tay đứng giữa một đám người, thăm dò nội lực, quan sát binh khí, dòm ngó tất cả đối thủ xung quanh mình. Hắn dường như phát giác được, giữa đám người này giấu một nhóm người khác, không hề hăm he háo thắng, không có lòng muốn thử sức, nhưng ngược lại luồng sát khí cứ quẩn quanh không tan đi.
E là buổi tỉ võ chưa diễn ra thì đã có người trả thù trước rồi.
“Ấy, tới rồi!” Lúc này có người hô lên, “Người của Bất Phàm Cung tới rồi!”
Hoắc Lâm Phong nhìn xa xa về phía nam, Đoạn Hoài Khác đi đầu, những người còn lại đi phía sau. Có một vạt áo tung bay, bị Đoạn Hoài Khác cản lại, là Dung Lạc Vân như ẩn như hiện. Khi họ đến gần, bộ y phục màu xanh trắng mờ ảo như mưa bụi, tóc cột cao, đuôi ngựa đong đưa qua lại.
Buổi tỉ võ hôm nay là để kết nạp đại đệ tử cho Bất Phàm Cung, bước lên võ đài xem như là ký vào giấy sinh tử, ba người chiến thắng sẽ vào vòng tiếp theo. Điêu Ngọc Lương đánh trống khai cuộc, những hạt mưa nhỏ như hạt châu lất phất lên mặt trống, âm thanh chưa dứt đã có hai người lên đài.
Đại hội tỉ võ chính thức bắt đầu, Hoắc Lâm Phong lùi bước về góc phía nam, nhảy lên cây xem kịch.
Song hùng chiến đấu, thắng bại khó phân, mãi một lúc lâu sau mới có kết quả. Lục tục mười mấy người lên đài, khí thế chiến đấu vẫn bình bình, nhưng mưa thì càng ngày càng lớn. Ánh mắt Hoắc Lâm Phong chuyển đến đài đánh trống, người mặc y phục xanh trắng từ nãy giờ vẫn cúi đầu, gió lạnh luồn qua tay áo, hai tay y giấu trong tay áo rườm rà kia dường như đang cầm một vật gì đó, nhưng hắn không thấy rõ.
Dáng vẻ kia giống như là học trò bất hảo trong trường tư thục, không chịu đọc sách cũng không thèm để ý đến phu tử, chỉ có bản thân mình len lén vui vẻ.
Dung Lạc Vân không biết mình đang bị người ta ngầm quan sát, những ngày đầu tỉ võ, võ công không đồng đều, thậm chí chẳng có chút gì bất ngờ. Cũng may Dung Đoan Vũ nhờ y giải cái cửu liên hoàn này, nên y cầm tới đây, bây giờ đã gỡ được bảy vòng rồi.
Bỗng nhiên, kiếm của hai người đang tỉ thí phóng lên đài đánh trống, tất cả đều giật mình.
Y cụp mắt xuống, mí mắt mỏng manh thấm mưa phùn, lúc kiếm nhọn đâm tới y vẫn còn chuyên tâm gỡ vòng. Đột nhiên phát sinh biến cố, thanh loan đao của Lục Chuẩn lướt qua cây kiếm kia rồi bắt đầu đấu nhau, những người trả thù ở dưới đài lần lượt nhào lên.
Tiếng vòng ngọc bội kêu leng keng, Dung Lạc Vân đã gỡ xong vòng thứ tám, mưa lạnh phất lên mặt lại thấy nóng, không biết là máu của ai. Y thì hận thù quấn thân, nhưng lại ngồi trên ghế điềm tĩnh như một đám mây. Nói thì chậm nhưng đến thì nhanh, ngón tay gỡ đến vòng thứ chín, lại bị một thanh kiếm dài đâm xuyên, vòng đứt ngọc vỡ.
Dung Lạc Vân bỗng mất đi dáng vẻ thong dong kia, lườm mắt lên, hoa đào trong mắt như trôi theo dòng nước, chỉ còn lại một luồng sát khí. Rút kiếm lấy mạng, y đâm xuyên người kia rồi nhảy khỏi đài đánh trống, khoảnh khắc vừa nhảy xuống thì mưa đột nhiên ào xuống như trút nước.
Mặt cỏ xanh đậm dưới chân núi lóe lên một vệt sáng bạc, hơn mười mấy tên bị nứt toác cả người, sau tiếng kêu gào thảm thiết vang dội trời đất, trên đài tỉ thí chỉ còn lại một vũng máu be bét. Mọi âm thanh đều im bặt, bộ y phục xanh trắng của Dung Lạc Vân đã nhuộm thành màu đỏ, trong lòng bàn tay là bột phấn từ những mảnh ngọc bội đã vỡ.
Ánh mắt Hoắc Lâm Phong không hề di chuyển, lần gặp đầu tiên thì bay lượn như tiên giáng trần, lúc gặp trên hành lang thì mờ ảo như mộng, lúc va chạm trên lối thang gỗ chật hẹp thì chỉ nghe được giọng nói. Cả ba bộ mặt của Dung Lạc Vân đều không tầm thường, lần thứ tư này, có lẽ mới là bộ mặt thật sự của Dung Lạc Vân.
Bốn phía điêu tàn rải rác đầy tử thi, không còn ai dám khinh suất nữa.
Tiếng trống lại vang lên, Dung Lạc Vân bay lướt về đài đánh trống, trên mặt loang lỗ những máu lẫn mưa, vậy mà không biết lau, y phục ướt đẫm cũng không thèm vắt, chỉ tiếp tục cúi đầu vân vê nắm ngọc vỡ ấy.
Trên đài truyền tới tiếng nói: “Khiêm tốn rồi.”
Dung Lạc Vân cảm thấy rất quen tai, ánh mắt vừa quét qua liền dừng lại, nhìn thẳng vào Hoắc Lâm Phong. Là người ở hôm yến tiệc khao quân đã nhặt khăn tay của mình rồi lại đánh rơi. Bỗng chốc, người kia đứng thẳng lên, ngẩng cao đầu, cặp mắt sắc bén nhìn chằm chằm tới, y cũng chăm chú nhìn lại.
Cách màn mưa phùn mông lung, cũng nhờ ơn mưa phùn mông lung, chứ nếu không sẽ thành một màn đối mắt rõ vằng vặc, khiến người ta nhớ lại cảnh tượng va chạm lúng túng hôm trước.
Cuộc tỉ thí bắt đầu, lúc này Dung Lạc Vân mới nhận ra, người còn lại là Tiểu Nguyên Tôn của Thang Sơn. Tay không đấu với phất trần, y đang đoán xem võ công của người kia như thế nào thì trên đài đã phân thắng bại chỉ trong vòng mười chiêu.
Hoắc Lâm Phong chiến thắng liên tiếp ba người một cách nhẹ nhàng, khí thế ngang trời, khiến quần chúng mù mờ.
Hắn cũng không định ở lâu để làm người ta thêm chán ghét, hắn trèo lên ngựa nắm dây cương trở về nghỉ ngơi dưỡng sức. “Đi!” Chạy được một đoạn, bỗng nhiên hắn siết dây cương quay đầu lại, rất nhiều người nhìn hắn, trong mắt tràn ngập sự tò mò.
Một chàng tướng quân chinh chiến sa trường mười năm, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều khác biệt với người chốn giang hồ, chỉ riêng phong thái cưỡi ngựa thôi đã khiến người ta phải nghểnh cổ ngóng nhìn. Mọi người không biết hắn đang nhìn cái gì, đợi cái gì, từ xa hắn nhìn về phía đài đánh trống, cười hờ hững.
Dung Lạc Vân không biết hắn có ý gì, cũng không chắc chắn có phải người kia đang nhìn mình hay không. Lúc này chợt nghe đối phương nói vọng lên: “Va chạm lỗ mãng khiến tôi hổ thẹn nhiều ngày. Lấy cơn mưa làm áy náy, mong quân tha thứ.”
Dung Lạc Vân đột nhiên nhớ ra, khi đó đối phương có nói, khi chiến thắng sẽ tạ lỗi với mình… hóa ra là như thế.
Những người xung quanh đều hồ nghi, Lục Chuẩn hỏi: “Hắn ta nói với ai vậy? Nhị ca, huynh có biết không?”
Dung Lạc Vân khẽ trả lời: “Sao ta biết được.”
Vó ngựa đội mưa đi, Hoắc Lâm Phong đã phi đi rất xa rồi.
Y vốn không muốn hòa nhập vào nơi này, nhưng khi ngửa đầu nhìn trời lại thấy gió phương Bắc làm xao động mây Giang Nam.
Lẹt kẹt, Đỗ Tranh bưng nước nóng tới, lúc đóng cửa cậu nói: “Thiếu gia, người của Bất Phàm Cung đều về hết rồi.”
Hoắc Lâm Phong tì vào cửa sổ nhìn xuống, một nhóm người lũ lượt nhào ra phố, ai cũng phi ngựa, ba người đi đầu lần lượt là Đoạn Hoài Khác, Lục Chuẩn và Điêu Ngọc Lương. Dung Lạc Vân kia đã rời khỏi từ lâu rồi, thật là kiêu ngạo, ngay cả một chén rượu cũng không thèm uống cùng các khách quan.
Ngựa phi lọc cọc, Lục Chuẩn bỏ xa mọi người chạy về Bất Phàm Cung trước, chạy xuyên qua bốn cánh cửa, đèn đóm hai bên suýt nữa bị cơn gió của cậu ta thổi tắt ngúm. Đến Vô Danh Cư, cậu ta quăng ngựa sang một bên nhào vào thính đường, ở trong thư phòng tìm được Dung Lạc Vân.
Dung Lạc Vân mặc trung y, tay cầm sách đọc rất chăm chú, không ngước mắt lên cũng biết là ai hấp tấp như thế. Lục Chuẩn lau mồ hôi: “Nhị ca, sao huynh chưa ăn gì đã đi rồi?” Cậu ta hơi lo lắng, đứng cách một cái bàn không dám lại gần, “Có phải là đệ tổ chức tiệc không ổn không?”
Dung Lạc Vân nói: “Yến tiệc rất ổn, ổn đến mức chẳng còn chỗ ngồi.” Lầu trên lầu dưới đều chật kín người, dù ở trên cầu thang chật hẹp cũng đụng phải người ta, nghĩ đến đây, y chợt nghĩ đến cái người đã đụng vào mình lúc nãy.
Vóc dáng cao lớn, giống như một bức tường thành, không đến vì yến tiệc, chỉ đến vì muốn xem mặt mũi của y có thật sự hung tợn hay không.
“Nhị ca?” Lục Chuẩn gọi y.
Dung Lạc Vân hoàn hồn, ngón tay vuốt ve gáy sách, vẻ mặt mệt mỏi. “Trước mắt tin tức đã truyền đi rất xa rồi, những bữa tiệc sau này không cần đích thân tiếp khách nữa.” Y nói. Dù sao người bọn họ chiêu mộ cũng là thủ hạ, không cần phải trịnh trọng như vậy.
Lục Chuẩn gật gật đầu, đi qua bàn đến ngồi bên cạnh Dung Lạc Vân, giống như một chú cún con chỉ muốn lấy lòng chủ nhân. Dung Lạc Vân khen cậu ta vài câu, tim cũng trở về vị trí cũ, tâm trạng chuyển từ u ám sang trong xanh mới trở về Tàng Kim Các.
Dung Lạc Vân cúi đầu đọc sách, cuốn sách này rất thâm thúy khó hiểu, bị tên nhóc kia ngắt quãng cũng khó lòng đọc tiếp. Dứt khoát không đọc nữa, về phòng ngủ, trên giường vứt y bào vừa thay ra, giữa những nếp gấp là chiếc khăn tay y làm mất rồi tìm lại được. Y lật ra ngửi thử, hương hành vu đã thành hương bồ kết, mùi bánh sữa đã thành mùi lá bưởi.
Y từ từ nhớ lại, khăn tay bị mất vào đêm hôm đó ở Triều Mộ Lâu, mất ở dưới lầu, chứng tỏ người kia đêm đó cũng tới Triều Mộ Lâu. Nếu như là vì muốn vung tiền tìm thú vui, hay là đến vì muốn tìm các nàng kiều trong thanh lâu, thì đều là phong lưu cả.
Chỉ là, lưu luyến chốn phong nguyệt mà còn thiếu khăn tay ư? Nhìn tướng mạo anh tuấn của người kia, e là đến cả yếm của các cô nương cũng nhận rồi.
Dung Lạc Vân gấp khăn tay đặt bên gối, mùi lá bưởi thoang thoảng, trong lư hương cũng có mùi này. Y mệt mỏi ngồi dậy, lấy chén trà đổ vào lư hương đang lượn lờ khói.
Yến tiệc khao quân của Bất Phàm Cung tổ chức tròn năm ngày, người đến tấp nập, thành Nam thành Bắc, không ai là không biết đại hội đấu võ sắp sửa diễn ra. Dù là một người điếc cũng nhìn thấy võ đài được dựng dưới chân núi Lãnh Tang, chỉ còn đợi “huynh hát xong là đến lượt tôi lên đài”.
Ở trong phòng thượng hạng của khách điếm, Đỗ Tranh cắt giấy mài mực, chuẩn bị từng thứ một, dâng bút lên, đưa cho Hoắc Lâm Phong viết thư về nhà. Giấy Tuyên màu trắng phủ một tầng ánh nến nên hơi vàng, Hoắc Lâm Phong nhìn chằm chằm mà mãi không hạ bút xuống. “Cha, mẹ, đại ca.” Lâu sau, viết xuống được một dòng chào hỏi thân mật rồi lại đứt mạch suy nghĩ.
Đỗ Tranh ngồi một bên hầu hạ, buồn bã hỏi: “Thiếu gia, thật sự phải gạt hầu gia sao?”
Đại hội tỉ võ là cơ hội trời ban, tiền thưởng gì đó chỉ là đùa giỡn thôi, chuyện quan trọng nhất là, nếu thắng sẽ trở thành đệ tử nhất đẳng. Bất Phàm Cung, bản chất là một môn phái giang hồ, nhưng lại tra xét hướng đi của triều đình, tin tức thậm chí vươn tới cả Trường An, tuyệt đối không phải là hành động mà một môn phái bình thường sẽ làm.
Nếu so sánh Bất Phàm Cung như một thân cây, Hoắc Lâm Phong nhập phủ nhận binh thì chỉ có thể nhìn thấy tán cây của Bất Phàm Cung. Nhưng hắn muốn tới gần, dù phải ẩn nấp cũng được, hắn muốn sờ thử rễ cây đó như thế nào.
Muốn diệt trừ hoàn toàn cái cây này, chỉ có một cách là nhổ tận gốc mới hiệu quả.
Hắn thở ra một hơi, chấm mực viết xuống: “Nhớ thương quê nhà, nhưng cách nhau quá xa, đã tiễn biệt mấy tháng không gặp…” Trên đường đến Tây Càn lĩnh, gặp phải thảo khấu phục kích, hai mươi kiêu vệ quân bỏ mạng ở phía nam Trường Hà. Thần cũng rất đau buồn, nhiễm bệnh không khỏi, dừng ở sơn cư mà không đi tiếp được nữa. Mong sớm ngày khởi hành, tiếp binh nhập phủ, không hổ thẹn với hoàng mệnh thiên ân.
Lí do này là để đối phó với triều đình, thư gửi về quê nhà cũng phải thống nhất, chỉ đành giấu giếm. Đỗ Tranh lại hỏi: “Thiếu gia, như thế có thỏa đáng không?”
Hoắc Lâm Phong đặt bút xuống: “Ta sống hay chết, hoàng thượng cũng không để tâm, không phải Tái Bắc thì ta ở nơi nào cũng như vậy thôi.” Lời này không giấu được nỗi oán giận, trong thâm tâm hắn không chỉ có oán giận, hơn nữa cũng biết thân biết phận. Mười ba tuổi lần đầu gia nhập chiến trường, đến nay đã mười năm, một câu thánh ý liền biến mười năm chém giết của hắn thành kí ức vàng son.
Hắn giễu cợt mà nghĩ, có lẽ làm đại đệ tử ở sào huyệt kẻ ác cũng còn sung sướng hơn làm tướng quân của Đại Ung.
Một bát hồ đặc quánh, bôi một ít là đã dính chặt, rất khó xé ra. Hoắc Lâm Phong đè lên phong thư mãi vẫn không nhúc nhích, cuối cùng, khi bỏ vào bì thư thì lại rút ra, nhấc bút lên chấm mực, viết xuống một câu thật đậm: “Khi ngủ hằng mong nhớ, lưu luyến bịn rịn, từng chiết một cành ngọc lan trồng bên đình viện, nguyện cầu khi ngọc lan trưởng thành nở hoa, cũng là lúc cả nhà được đoàn tụ.”
Hốc mắt Đỗ Tranh chua xót, làm sao có thể đoàn tụ được chứ, chỉ là muốn cho mọi người chút hi vọng mà thôi. Cậu lén nhìn Hoắc Lâm Phong, biểu cảm của đối phương rất hờ hững, cặp lông mày kiếm hơi cong lên. “Thiếu gia, đi nghỉ ngơi đi.” Cậu nói. Quấn chăn lên, hạ rèm xuống, không ai nhìn thấy được nữa, vậy thì có thể yên tâm nhớ thương người thân.
Hoắc Lâm Phong nghe lời cởi y phục lên giường, mặt quay vào trong, vậy mà lại chẳng có một ai thuộc về riêng hắn để nghe hắn oán than. Mở mắt ra là bóng tối, nhắm mắt lại cũng vẫn là bóng tối, đợi cho đêm dài vẩn đục qua đi, vứt lại những vàng son và không cam lòng, hắn phải băng qua một con đường khác.
Trăng là trăng của cố hương, nhưng ở chốn nào cũng rọi sáng, mọc lên rồi hạ xuống, đều là ban đêm ban ngày của nhân gian.
Khi Hoắc Lâm Phong tỉnh lại thời gian vẫn còn sớm, trời còn âm u, mây trên bầu trời ùn ùn kéo tới cùng với biển người trong thành, giống như làm nền cho đại hội tỉ võ hôm nay. Rất nhiều người đã tụ tập dưới chân núi Lãnh Tang, bốn cột quanh võ đài đều quấn vải màu, đầu hổ trấn giữ, đài đánh trống nằm sát núi, trên đài đặt bốn cái ghế bằng gỗ lê.
Mây đen cuồn cuộn, âm u thấu trời, gió lạnh thổi quăn cả góc giấy sinh tử.
Hoắc Lâm Phong khoanh tay đứng giữa một đám người, thăm dò nội lực, quan sát binh khí, dòm ngó tất cả đối thủ xung quanh mình. Hắn dường như phát giác được, giữa đám người này giấu một nhóm người khác, không hề hăm he háo thắng, không có lòng muốn thử sức, nhưng ngược lại luồng sát khí cứ quẩn quanh không tan đi.
E là buổi tỉ võ chưa diễn ra thì đã có người trả thù trước rồi.
“Ấy, tới rồi!” Lúc này có người hô lên, “Người của Bất Phàm Cung tới rồi!”
Hoắc Lâm Phong nhìn xa xa về phía nam, Đoạn Hoài Khác đi đầu, những người còn lại đi phía sau. Có một vạt áo tung bay, bị Đoạn Hoài Khác cản lại, là Dung Lạc Vân như ẩn như hiện. Khi họ đến gần, bộ y phục màu xanh trắng mờ ảo như mưa bụi, tóc cột cao, đuôi ngựa đong đưa qua lại.
Buổi tỉ võ hôm nay là để kết nạp đại đệ tử cho Bất Phàm Cung, bước lên võ đài xem như là ký vào giấy sinh tử, ba người chiến thắng sẽ vào vòng tiếp theo. Điêu Ngọc Lương đánh trống khai cuộc, những hạt mưa nhỏ như hạt châu lất phất lên mặt trống, âm thanh chưa dứt đã có hai người lên đài.
Đại hội tỉ võ chính thức bắt đầu, Hoắc Lâm Phong lùi bước về góc phía nam, nhảy lên cây xem kịch.
Song hùng chiến đấu, thắng bại khó phân, mãi một lúc lâu sau mới có kết quả. Lục tục mười mấy người lên đài, khí thế chiến đấu vẫn bình bình, nhưng mưa thì càng ngày càng lớn. Ánh mắt Hoắc Lâm Phong chuyển đến đài đánh trống, người mặc y phục xanh trắng từ nãy giờ vẫn cúi đầu, gió lạnh luồn qua tay áo, hai tay y giấu trong tay áo rườm rà kia dường như đang cầm một vật gì đó, nhưng hắn không thấy rõ.
Dáng vẻ kia giống như là học trò bất hảo trong trường tư thục, không chịu đọc sách cũng không thèm để ý đến phu tử, chỉ có bản thân mình len lén vui vẻ.
Dung Lạc Vân không biết mình đang bị người ta ngầm quan sát, những ngày đầu tỉ võ, võ công không đồng đều, thậm chí chẳng có chút gì bất ngờ. Cũng may Dung Đoan Vũ nhờ y giải cái cửu liên hoàn này, nên y cầm tới đây, bây giờ đã gỡ được bảy vòng rồi.
Bỗng nhiên, kiếm của hai người đang tỉ thí phóng lên đài đánh trống, tất cả đều giật mình.
Y cụp mắt xuống, mí mắt mỏng manh thấm mưa phùn, lúc kiếm nhọn đâm tới y vẫn còn chuyên tâm gỡ vòng. Đột nhiên phát sinh biến cố, thanh loan đao của Lục Chuẩn lướt qua cây kiếm kia rồi bắt đầu đấu nhau, những người trả thù ở dưới đài lần lượt nhào lên.
Tiếng vòng ngọc bội kêu leng keng, Dung Lạc Vân đã gỡ xong vòng thứ tám, mưa lạnh phất lên mặt lại thấy nóng, không biết là máu của ai. Y thì hận thù quấn thân, nhưng lại ngồi trên ghế điềm tĩnh như một đám mây. Nói thì chậm nhưng đến thì nhanh, ngón tay gỡ đến vòng thứ chín, lại bị một thanh kiếm dài đâm xuyên, vòng đứt ngọc vỡ.
Dung Lạc Vân bỗng mất đi dáng vẻ thong dong kia, lườm mắt lên, hoa đào trong mắt như trôi theo dòng nước, chỉ còn lại một luồng sát khí. Rút kiếm lấy mạng, y đâm xuyên người kia rồi nhảy khỏi đài đánh trống, khoảnh khắc vừa nhảy xuống thì mưa đột nhiên ào xuống như trút nước.
Mặt cỏ xanh đậm dưới chân núi lóe lên một vệt sáng bạc, hơn mười mấy tên bị nứt toác cả người, sau tiếng kêu gào thảm thiết vang dội trời đất, trên đài tỉ thí chỉ còn lại một vũng máu be bét. Mọi âm thanh đều im bặt, bộ y phục xanh trắng của Dung Lạc Vân đã nhuộm thành màu đỏ, trong lòng bàn tay là bột phấn từ những mảnh ngọc bội đã vỡ.
Ánh mắt Hoắc Lâm Phong không hề di chuyển, lần gặp đầu tiên thì bay lượn như tiên giáng trần, lúc gặp trên hành lang thì mờ ảo như mộng, lúc va chạm trên lối thang gỗ chật hẹp thì chỉ nghe được giọng nói. Cả ba bộ mặt của Dung Lạc Vân đều không tầm thường, lần thứ tư này, có lẽ mới là bộ mặt thật sự của Dung Lạc Vân.
Bốn phía điêu tàn rải rác đầy tử thi, không còn ai dám khinh suất nữa.
Tiếng trống lại vang lên, Dung Lạc Vân bay lướt về đài đánh trống, trên mặt loang lỗ những máu lẫn mưa, vậy mà không biết lau, y phục ướt đẫm cũng không thèm vắt, chỉ tiếp tục cúi đầu vân vê nắm ngọc vỡ ấy.
Trên đài truyền tới tiếng nói: “Khiêm tốn rồi.”
Dung Lạc Vân cảm thấy rất quen tai, ánh mắt vừa quét qua liền dừng lại, nhìn thẳng vào Hoắc Lâm Phong. Là người ở hôm yến tiệc khao quân đã nhặt khăn tay của mình rồi lại đánh rơi. Bỗng chốc, người kia đứng thẳng lên, ngẩng cao đầu, cặp mắt sắc bén nhìn chằm chằm tới, y cũng chăm chú nhìn lại.
Cách màn mưa phùn mông lung, cũng nhờ ơn mưa phùn mông lung, chứ nếu không sẽ thành một màn đối mắt rõ vằng vặc, khiến người ta nhớ lại cảnh tượng va chạm lúng túng hôm trước.
Cuộc tỉ thí bắt đầu, lúc này Dung Lạc Vân mới nhận ra, người còn lại là Tiểu Nguyên Tôn của Thang Sơn. Tay không đấu với phất trần, y đang đoán xem võ công của người kia như thế nào thì trên đài đã phân thắng bại chỉ trong vòng mười chiêu.
Hoắc Lâm Phong chiến thắng liên tiếp ba người một cách nhẹ nhàng, khí thế ngang trời, khiến quần chúng mù mờ.
Hắn cũng không định ở lâu để làm người ta thêm chán ghét, hắn trèo lên ngựa nắm dây cương trở về nghỉ ngơi dưỡng sức. “Đi!” Chạy được một đoạn, bỗng nhiên hắn siết dây cương quay đầu lại, rất nhiều người nhìn hắn, trong mắt tràn ngập sự tò mò.
Một chàng tướng quân chinh chiến sa trường mười năm, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều khác biệt với người chốn giang hồ, chỉ riêng phong thái cưỡi ngựa thôi đã khiến người ta phải nghểnh cổ ngóng nhìn. Mọi người không biết hắn đang nhìn cái gì, đợi cái gì, từ xa hắn nhìn về phía đài đánh trống, cười hờ hững.
Dung Lạc Vân không biết hắn có ý gì, cũng không chắc chắn có phải người kia đang nhìn mình hay không. Lúc này chợt nghe đối phương nói vọng lên: “Va chạm lỗ mãng khiến tôi hổ thẹn nhiều ngày. Lấy cơn mưa làm áy náy, mong quân tha thứ.”
Dung Lạc Vân đột nhiên nhớ ra, khi đó đối phương có nói, khi chiến thắng sẽ tạ lỗi với mình… hóa ra là như thế.
Những người xung quanh đều hồ nghi, Lục Chuẩn hỏi: “Hắn ta nói với ai vậy? Nhị ca, huynh có biết không?”
Dung Lạc Vân khẽ trả lời: “Sao ta biết được.”
Vó ngựa đội mưa đi, Hoắc Lâm Phong đã phi đi rất xa rồi.
Y vốn không muốn hòa nhập vào nơi này, nhưng khi ngửa đầu nhìn trời lại thấy gió phương Bắc làm xao động mây Giang Nam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất