Quyển 1Chương 14: “Xin đừng giết tôi”
Từ sau hôm tình cờ gặp nhau trên cây, Dung Lạc Vân toàn đi vòng qua cây. Cũng may gần đây thái bình, y ru rú trong nhà rất ít khi lộ mặt, gần như lúc nào cũng nằm chết dí trong Vô Danh cư.
Trong nhà thoang thoảng hai làn khói nhẹ, một làn khói từ hương đang cháy, làn khói còn lại là từ nước đang sôi, cửa sổ đều đóng kín mít, hai luồng khói hòa quyện vào nhau không thể thoát ra. Trên án thư đặt một bàn cờ, chỉ còn lại quân trắng, chúng được xếp thành dương độn bát cục (*) trong kỳ môn.
(*) dương độn bát cục: mình nghĩ nó cũng dạng dạng như bát trận đồ
Dung Lạc Vân không mặc ngoại bào, xắn tay áo hạ quân cờ, dáng vẻ hết sức chú tâm. “Bát môn khắc ứng (*) ——“ Y nhẩm đọc, lại bị tiếng bước chân dồn dập bên ngoài ngắt đoạn, đợi người kia gõ cửa, y phiền hà nói, “Cút ra ngoài.”
(*) bát môn khắc ứng: khắc là không hợp, ứng là hợp. Ý là tám cửa này sẽ hợp với cái gì, không hợp với cái gì
Tiếng gõ cửa lập tức dừng lại, chuyển thành một câu “Nhị ca” vô cùng tủi thân.
Dung Lạc Vân đổi giọng: “Vào đi.” Ba phần ghét bỏ bảy phần bất đắc dĩ, cửa vừa được đẩy ra, Lục Chuẩn liền vội vàng gào khóc xông vào. Y ngước mắt lên nhìn, nhìn đối phương từ đầu đến chân, sự ghét bỏ tăng lên tám phần.
Lục Chuẩn ngày thường toàn áo gấm mũ hoa, hận không thể đắp vàng đính ngọc, hầu bao giắt bên hông thì không có lúc nào héo hắt. Lúc này lại như trời lật đất nghiêng, áo đay quần chẽn, mũ bằng vải trắng, hàng lông mày lộ vẻ khắc khoải, khiến người ta cảm khái phú quý như mây bay.
Cậu ta buồn rười rượi than thở: “Nhị ca, đệ khổ quá đi.”
Dung Lạc Vân trên mặt thì tỏ vẻ thương xót, nhưng trong lòng thì sáng như gương, tên nhóc này lại tới đây kể khổ. Mắt hạ xuống nhìn bàn cờ, y quan sát tinh môn khắc ứng, cung thứ tám, kho lương thực phòng trước khỏi họa, là đại cát. (*)
(*) kho lương thực phòng trước khỏi họa: các bạn tưởng tượng giống như là khi bói bài tarot thì mỗi lá bài sẽ có một hình ảnh khác nhau để thể hiện cái trạng thái gì gì đó của người xem bói, thì trong kỳ môn độn giáp là ở cái cung này, cái sao này, khi xếp thành trận pháp gì đó sẽ có những thứ để báo hiệu như kho lương thực ý chỉ đại cát chẳng hạn, hoặc chim chóc, hổ sói sẽ thể hiện điều gì đó.
Lục Chuẩn đi tới: “Nhị ca, từ trong bàn cờ có thể nhìn ra được cát hung của đệ không?”
Dung Lạc Vân thành thật nói: “Không làm phiền ta, thì cát. Làm phiền ta, thì đại hung.”
Lục Chuẩn vừa nghe thế thì chỉ còn biết ưu sầu thảm đạm, cả trước cả sau cậu ta đã bỏ vào một vạn lượng, ngày hôm qua không thể quay lại, vàng bạc đã mất cũng không thể lấy lại, chỉ đành phải tái thế Đông Sơn mà thôi. Trước giờ cậu ta chẳng làm gì ngoài đi cướp bóc, nhưng từ sau khi kiếp sát (cướp xong rồi giết) đám kiêu vệ quân, Dung Lạc Vân không cho cậu ta ra khỏi thành nữa.
“Nhị ca…” Cậu ta hỏi, “Bây giờ đệ không còn cách nào nữa, huynh cho đệ đi cướp đi được không?”
Ngữ khí như khóc lóc như tố cáo này, ai nghe xong cũng sẽ mềm lòng, nhưng Dung Lạc Vân nào phải người phàm trần, bịa chuyện: “Can hợp xà hình, đại họa giáng xuống. Tị tai tị nạn, thuận thủ ti cát.” (*) Y thở dài một tiếng, nắm lấy vai Lục Chuẩn, “Lão Tam, kể từ khi đệ kiếp sát kiêu vệ quân thì mầm tai họa đã dấy lên rồi. Tai họa này sẽ nối với tai họa khác, đệ phải ngoan ngoãn nghe lời thì mới có thể tránh được.”
(*) Câu trên có nghĩa là: can (can trong can chi) hợp thành hình con rắn, đại họa giáng xuống, phải trốn tránh tai nạn thì mới có thể giữ được cái “cát” này.
Lục Chuẩn hoảng sợ, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Nhị ca, huynh mà nói thì chắc chắn sẽ không sai.”
Nhưng người chết vì tiền, có tai họa gì đau đớn hơn nghèo rớt mồng tơi chứ? Hắn ôm vai Dung Lạc Vân, nói: “Nhị ca, một mình đệ quả thật không ổn, nếu có huynh đi cùng đệ thì không phải chắc chắn hơn sao?”
Dung Lạc Vân nghẹn họng, trong lòng thầm mắng một câu đúng là khó đối phó thật, sau đó giả vờ đồng ý: “Đệ ra ngoài cửa đợi ta, ta xếp xong cục này ta sẽ đi cùng với đệ.” Nói xong, Lục Chuẩn ngoan ngoãn đóng cửa lại đợi, Dung Lạc Vân nghe động tĩnh, cậu ta còn đang ở sảnh ngoài bốc ăn bánh mứt của y.
Cúi đầu tiếp tục, y nhìn bàn cờ thầm nhủ: Thiên Bồng tinh trực giờ Thìn, cây Tây Bắc đổ, chim muông bay tán loạn… Bàn hổ nhập động. (*)
(*) mình giải thích theo ý mình hiểu nhé: trên thiên bàn nó sẽ hiện thế cục là cây đổ, chim bay gì đó như kiểu mấy bạn bói tarot học thuộc mấy cái lá bài í, thì độn giáp nó cũng có nguyên một cái list những “cục” như vậy. Mình có đọc thử cái list đó, thì mình thấy Bắc Nam viết kiểu “phóng tác”, tức là nó không hoàn toàn đúng, mà chỉ lấy cơ sở để viết ra thôi, ví dụ như Thiên Bồng tinh trực giờ Tỵ thì Bắc Nam ghi giờ thìn, trong list ghi cây đông bắc thì Bắc Nam ghi tây bắc, trong list ghi bạch hổ xuất sơn thì Bắc Nam ghi bàn hổ nhập động, bàn hổ là hổ của cái thiên bàn.
Dung Lạc Vân không khỏi nghi hoặc, Tây Bắc, lẽ nào biên ải có chuyện sao?
Thật ra là Dung Lạc Vân chuyện bé xé ra to thôi, phía tây bắc của Vô Danh Cư là Thiên Cơ Đường, trong tiểu viện, Hoắc Lâm Phong vừa vung đao chém gãy một gốc cổ thụ. Chim bay tán loạn, đàn kiến bò ra, cả sân bừa bộn như rừng thiêng.
Hoắc Lâm Phong múc một gáo nước suối thông cổ họng, chợt nghe có tiếng dế kêu to, đoán chắc lại là Điêu Ngọc Lương đến tìm. “Đỗ Trọng.” Quả nhiên, Điêu Ngọc Lương không biết đã trèo lên đầu tường từ khi nào, “Cùng ta xuất cung bắt cá không?”
Nhiệt tình mời gọi như thế, huống hồ Hoắc Lâm Phong cũng muốn giành lấy sự tín nhiệm, nên vui vẻ nhận lời. Rửa tay thay đồ rồi theo Điêu Ngọc Lương rời khỏi Thiên Cơ Đường, bên ngoài Thiên Cơ Đường có một chiếc xe ngựa nhỏ đang đứng chờ. Hắn đánh xe, men theo con đường dài đi về phía cổng ngoài, lúc đi ngang Tàng Kim Các, Điêu Ngọc Lương ngạc nhiên: “Tên phiền phức họ Lục kia sao hôm nay yên phận thế nhỉ?”
Bị người ta nói xấu sau lưng, mũi Lục Chuẩn ngưa ngứa: “—— Hắt xì!”
Trong phòng ngủ, Dung Lạc Vân chợt ngừng động tác, nhẹ nhàng khoác ngoại bào vào. Đẩy cửa sổ ra, vịn vào khung cửa, y bỏ mặc Lục Chuẩn, nhún người bay vút lên, bay một hơi ra khỏi Vô Danh Cư, đạp nhẹ lên mặt nước đuổi theo một đoạn.
Vừa đáp xuống đất ở chỗ rẽ, xoay người lại một cái là đối diện với chiếc xe ngựa đang lao nhanh.
“Hí!” Hoắc Lâm Phong giật mình, kéo mạnh dây cương tức tốc dừng xe, khiến Điêu Ngọc Lương nhào ra khỏi thùng xe. “Nhị ca?” Điêu Ngọc Lương nhìn rõ là ai, nhanh chóng tranh công, “Bọn đệ đi bắt cá, bắt cá chép đỏ cho huynh đó!”
Ở phía đằng xa hình như có tiếng la hét của Lục Chuẩn, nếu cậu ta mà đuổi tới thì không biết sẽ phải giằng co bao lâu. Dung Lạc Vân nói: “Ta cũng đi.” Nói xong liền lên xe, động tác rất vội vàng, tà váy dài phất qua gò má Hoắc Lâm Phong. Còn chưa hết, y còn vỗ vai người ta, giục người ta mau chạy đi.
Hoắc Lâm Phong quất roi ngựa, phi xe ra cổng.
Bên ngoài Bất Phàm Cung, gió xuân khuấy động cảnh xuân, trước mắt đâu đâu cũng dồi dào sức sống, Dung Lạc Vân buộc rèm lại, dựa vào vách xe thưởng thức phong cảnh trên đường. Đi được hai ba dặm, y hỏi: “Bắt cá ở đâu?”
Điêu Ngọc Lương đáp: “Linh Bích Thang.”
Dung Lạc Vân nhíu mi lườm, Linh Bích Thang đó nằm ở dưới một dãy núi cao, giữa rừng rậm, đi hơn trăm dặm, chỉ vì bắt cá mà làm to chuyện thế này. Điêu Ngọc Lương chột dạ, vừa hiểu ra thì cười đùa cho qua, dỗ dành cho Dung Lạc Vân không khuyên can.
Lúc này Hoắc Lâm Phong hỏi: “Cung chủ, Linh cái gì Thang đó đi như thế nào?”
Điêu Ngọc Lương thở dài một tiếng, đánh xe thay Hoắc Lâm Phong, Hoắc Lâm Phong liền quay vào buồng xe. Bốn bề chật hẹp, bên trong chất một thùng gậy trúc, đôi chân dài của hắn không có chỗ nào để.
Dung Lạc Vân thấy thế hơi thu người lại, chừa ra một chút chỗ trống. Hoắc Lâm Phong khẽ nói: “Đa tạ cung chủ đã quan tâm.” Nhưng vẫn còn rất sát, vạt áo xếp chồng lên nhau, ngước mắt một cái là thành huynh nhìn ta, ta nhìn huynh, muốn tránh cũng không được.
Dung Lạc Vân dứt khoát xoay mặt đi, nhìn chằm chặp bím tóc nhỏ của Điêu Ngọc Lương, nhìn một hồi lâu, nhịn không được thò tay ra nắm. Là bàn tay phải lúc trước bị thương, thò ra khỏi buồng xe, bị ánh mặt trời chiếu lên trông gần như trong suốt, lớp da non trên vết thương lại có màu hồng hồng. Tay áo của y đung đưa, tản ra mùi hương của hành vu.
Điêu Ngọc Lương cười khanh khách: “Nhị ca, sắp kéo trọc đầu đệ rồi đó.”
Dung Lạc Vân cũng cười theo: “Ba nghìn sợi phiền não (*), trọc thì trọc thôi.”
(*) người ta hay ví tóc thành ba nghìn sợi phiền não, ý DLV là bảo tóc toàn là phiền não cả thôi nên trọc cũng ko sao
Y ngắm đã rồi thì thu tay lại, vừa quay đầu liếc mắt đã rơi vào tầm mắt Hoắc Lâm Phong. Đối phương đang nhìn y, lúc này hai ánh mắt giao thoa nhưng cũng không có ý muốn tránh né, y hờ hững hỏi: “Nhìn cái gì?”
Hoắc Lâm Phong cũng không biết mình đang nhìn cái gì, có lẽ là nhìn bàn tay phải chưa kết vảy của Dung Lạc Vân, nhìn đuôi mắt và khóe miệng phết lên một đường cung nhẹ nhàng, hoặc là nhìn một bên tóc mai tinh nghịch lất phất gãi lên vành tai tinh tế.
Đường rừng xóc nảy, nhưng hai cặp mắt lại không hề có chút gợn sóng.
Bất thình lình, xe ngựa chuyển sang hướng đông, bánh xe vấp vào một hòn đá, thân xe nghiêng ngả lắc lư.
Hoắc Lâm Phong đang thả lỏng người, nên không kịp phòng bị mà nhào về phía trước, giơ tay vịn lên vách xe, nhưng còn chưa chạm tới thì ngực bỗng nhiên thấy đau nhói. Hắn nhịn không lên tiếng, nhưng rèm xe đã bị dọa sợ đến mức buông xuống, che lại ánh xuân, ngăn cản gió xuân, khoảng không gian eo hẹp bỗng trở nên tối sầm.
Hoắc Lâm Phong cúi đầu nhìn, giày bạch lĩnh (*) của Dung Lạc Vân đạp lên ngực hắn, chân hơi cong lại, để phòng hắn tới gần. Cái chân này có hơi dùng sức, đạp tim hắn hẫng mất một nhịp…
(*) lĩnh là một loại vải đắt tiền, bạch lĩnh là loại vải lĩnh màu trắng
Đợi xe ngựa từ từ chạy vững, Dung Lạc Vân mới bỏ chân xuống, rồi y đùa nghịch miếng ngọc bội trên eo như không có chuyện gì xảy ra. Hoắc Lâm Phong ôm ngực ngồi lại hẳn hoi, rồi còn giải thích: “Tôi có chừng mực, sẽ không mạo phạm cung chủ đâu.”
Đoạn đường kế tiếp, hai người đều không phát ra tiếng nào, lặng thinh chờ tới Linh Bích Thang.
“Hí!” Điêu Ngọc Lương siết dây cương, xe chưa dừng hẳn đã phi đến bên hồ, cởi đồ trần truồng, nhảy vào trong nước như một chú cá bạc. Xung quanh toàn là màu xanh ngọc bích, rừng cây rậm rạp, hơi nước thoang thoảng trên không trung, vách núi cao chót vót treo mười mấy con thác nhỏ, nếu bơi từ một sơn động qua thì sẽ là một màn nước rộng mênh mông, chỉ nhìn thấy sóng xanh bao la vô ngần.
Hoắc Lâm Phong chưa bao giờ nhìn thấy phong cảnh như vậy, tập trung tinh thần nhìn ngắm xung quanh, ngắm bao nhiêu cũng thấy không đủ. Bỗng nhiên đầu vai tê tê, gậy trúc vỗ đúng vào huyệt vị của hắn, quay đầu nhìn thì thấy lại là Dung Lạc Vân hành hung.
Dung Lạc Vân phân phó: “Chuyển thùng gỗ xuống đây.”
Tốt xấu gì cũng là thiếu gia của Hầu phủ, tướng quân của Tái Bắc, không tính là nuông chiều từ bé, nhưng cũng được nha hoàn, đầy tớ, quản gia, bà vú nâng như trứng hứng như hoa, Hoắc Lâm Phong xoa xoa vai, nói một cách không vui vẻ gì cho cam: “Cung chủ hung dữ quá, lúc thì đạp lúc thì lại đánh.”
Dung Lạc Vân ngớ ra, người này bình thường cao to như thế, vậy mà lại tủi thân làm nũng với mình sao? Mất một lúc mới hoàn hồn, y mân mê cây gậy trúc ngượng ngùng nói: “Ta cũng có đánh mạnh lắm đâu.”
Hoắc Lâm Phong đổi lại thành xoa ngực, được nước làm tới: “Nhưng cung chủ đạp vào nơi quan trọng, là cửa mệnh của tôi đó.”
Dung Lạc Vân phản bác: “Cửa mệnh mỏng manh như giấy thế, đại đệ tử như ngươi có phải hơi yếu ớt quá không đấy.” Y đến gần kề sát vai Hoắc Lâm Phong, khóe mắt y lộ ra vẻ kiêu ngạo, “Ngươi tưởng là ta muốn đụng vào ngươi chắc?”
Hoắc Lâm Phong buột miệng: “Tôi cũng không phải ngọc nữ kiều nương, cung chủ đương nhiên là không muốn rồi.” Nói xong mới cảm thấy ý châm biếm quá nặng, lại nhìn Dung Lạc Vân, ánh mắt đối phương hơi lạnh lùng, lông mày hơi cau lại, cho hắn một cái lườm vừa giận dữ vừa chán ghét.
Thả câu bên hồ, Dung Lạc Vân tìm một tảng đá lớn, móc mồi vào cần câu rồi quẳng xuống nước, lặng lẽ chờ đợi. Rào! Điêu Ngọc Lương trồi lên mặt hồ, hai tay cầm một con cá lớn đang vùng vẫy, bữa tối có chỗ trông cậy rồi.
“Đỗ Trọng!” Điêu Ngọc Lương hét to, “Xuống đây đi!”
Hoắc Lâm Phong cởi chỉ còn lớp áo lót, không chịu ở trần, nhảy xuống nước, lạnh đến run lẩy bẩy, sau khi đã quen thì cảm thấy mát vô cùng. Hắn theo Điêu Ngọc Lương lội xuống dưới thác nước, nín thở đi xuyên qua màn nước tiến vào trong sơn động sâu thẳm.
Hồ nước sâu khó mà chạm đáy, càng bơi càng lạnh, hết thời gian gần nửa nén hương mới sang tới đầu kia sơn động. Thoáng chốc thấy ánh sáng, trời xanh nước biếc nhìn không thấy điểm cuối, từng đàn cá chép đỏ lấp lánh ánh sáng, tựa như điềm lành. Điêu Ngọc Lương nói: “Một người bắt hai con, mang về cho Nhị ca.”
Hoắc Lâm Phong bỗng nhiên hỏi: “Tứ cung chủ này, tôi lớn hơn cung chủ chín tuổi, vậy mà có vẻ như cung chủ lại rất thích chơi với tôi nhỉ?”
Lần trước là lúc tỉ võ đã hỏi tên hắn, lúc thử thách ở các cửa thì hạ thủ lưu tình với hắn, hôm sau dẫn hắn đi làm quen địa hình trong cung, hôm nay lại rủ hắn ra ngoài. Hắn quả thật rất tò mò, tên nhóc này vì cớ gì lại ưu ái hắn như thế. Không ngờ, Điêu Ngọc Lương nói: “Vì nhờ huynh mà ta đã thắng được rất nhiều tiền.”
“…” Hoắc Lâm Phong sững lại, “Lấy tôi ra đánh cược sao?”
Điêu Ngọc Lương nói: “Nhị ca bảo ta chọn huynh, còn giúp ta bỏ vốn đánh cược nữa.”
Hoắc Lâm Phong lại càng thêm kinh ngạc, hắn lần đầu gia nhập vào giới giang hồ không tên không tuổi, Dung Lạc Vân tại sao lại chọn hắn? Nếu đã bỏ tiền cược chứng tỏ là có lòng tin với hắn, Dung Lạc Vân lấy đâu ra lòng tin đó?
Hắn suy nghĩ mãi mà không ra đáp án, nên bơi về phía đàn cá, lặn xuống đáy hồ truy đuổi đàn cá chép đỏ, cởi áo lót trong ra tóm hai con, rồi bơi về sơn động… từ đầu đến cuối vẫn chưa nghĩ thông.
Trên tảng đá lớn, thùng gỗ trống trơn, Dung Lạc Vân ôm cần trúc cúi đầu, trên đỉnh đầu là tán lá cây rậm rạp, những vệt sáng lốm đốm xuyên qua kẽ lá rơi xuống người y. Mặt hồ lóng lánh, y cũng lóng lánh mà chợp mắt ngủ, những chú cá đang bơi lội dưới nước cũng không nỡ cắn câu làm phiền giấc mộng ban ngày của y.
Cá không nỡ, nhưng có người nỡ.
Hoắc Lâm Phong bơi đến bên tảng đá lớn ấy, khẽ trồi lên mặt nước, ngẩng đầu nhìn thấy Dung Lạc Vân đang ngủ. Đạp vào ngực hắn, đánh lên vai hắn, còn lấy tay áo phóng đãng đó phất qua mặt hắn, chuyện đáng ghét gì cũng làm hết rồi, bây giờ lại bày đặt ra vẻ mềm mại thơ ngây.
Hắn nổi ý xấu, lặn xuống nước túm lấy móc câu, giật giật mấy cái thật nhẹ.
Cần câu khẽ động đậy, Dung Lạc Vân mơ màng hé mắt ra, nhấc nhấc cần câu lên, phát hiện móc câu vướng vào thứ gì đó rất nặng. Y thích thú bừng tỉnh, nắm chặt cần câu nhấc lên, dùng sức mới thấy khá nặng, nhưng vô cùng hớn hở: “Lão Tứ, ta câu được một con rất lớn nè.”
Mà đúng là lớn thật, hơn tám thước, xương thịt rắn chắc như sắt thép, đang ngậm móc câu khư khư không buông. Dung Lạc Vân đứng dậy dùng sức kéo lên, nhưng vẫn không được, y dò dẫm đến gần nửa bước, sau đó lập tức khiếp đảm đến mức không dám tiến về phía trước.
Hoắc Lâm Phong lặn ở dưới nước không phán đoán được sức lực, lại là một man binh cường tướng, vì thế hắn kéo mạnh một cái.
Dung Lạc Vân hết sức hoảng sợ, cả người bị kéo lê về phía trước, tảng đá ẩm ướt khó giữ thăng bằng, y vứt cần trúc đi ngã xuống hồ.
Giây phút vừa rớt xuống nước, huyết sắc trên mặt hoàn toàn tan biến, nước xung quanh bao phủ lấy y, từ từ chìm xuống, bốn vạt y phục như lục bình bồng bềnh trên mặt nước.
Y mấp máy môi không kêu nổi hai từ “cứu mạng”, chỉ rót vào những cơn lạnh thấu cùng cực, hình như có người tới, y lại càng thêm sợ hãi, rồi đột nhiên thấy ngạt thở. Lúc này, cổ tay y được nắm lấy, một bàn tay to ôm lấy eo y, rào rào, y lại trồi lên mặt nước, lại được nhìn thấy ánh mặt trời.
Ánh mắt Dung Lạc Vân không còn tiêu cự, thoát ra khỏi hồ nước xanh biếc, vậy mà hốc mắt lại đỏ bừng, chịu lạnh, chịu rét, còn long trời lở đất hơn cả khi đại sát tứ phương, giống như một đứa trẻ tay yếu chân mềm.
“Cung chủ?” Hoắc Lâm Phong gọi, “Cung chủ?!”
Hắn ôm lấy Dung Lạc Vân, gần trong gang tấc, lồng ngực dán vào người Dung Lạc Vân phập phồng dữ dội. Hai con cá chép đỏ đã nhân cơ hội này mà chạy thoát, quẫy đuôi bơi xung quanh họ, hai mắt Dung Lạc Vân trống rỗng, giống như bị yểm bùa vậy.
Bàn tay cứng như sắt đá của Hoắc Lâm Phong siết chặt vòng eo nhỏ, tay còn lại vỗ nhẹ lên má Dung Lạc Vân, hết cách rồi, hắn nâng gáy Dung Lạc Vân vuốt vuốt từng chút một. Trách hắn không giữ chừng mực, hắn nói: “Tại tôi không tốt ——“
Vẫn chưa nói xong, hốc mắt đỏ bừng của Dung Lạc Vân tuôn ra hai hàng nước mắt, rơi tanh tách lên mặt nước, tạo nên những gợn sóng nho nhỏ. Đôi môi mỏng của y mấp máy, lẩm bẩm cái gì đó rồi tự thả lỏng cơ thể, cả người run rẩy gục lên vai Hoắc Lâm Phong.
Tim Hoắc Lâm Phong hẫng một nhịp, đôi môi mềm mịn kia dán lên vành tai hắn, liên tục lặp lại —— “Đừng giết tôi.”
… Thê lương đến mức khiến người ta thấy nhói lòng.
Trong nhà thoang thoảng hai làn khói nhẹ, một làn khói từ hương đang cháy, làn khói còn lại là từ nước đang sôi, cửa sổ đều đóng kín mít, hai luồng khói hòa quyện vào nhau không thể thoát ra. Trên án thư đặt một bàn cờ, chỉ còn lại quân trắng, chúng được xếp thành dương độn bát cục (*) trong kỳ môn.
(*) dương độn bát cục: mình nghĩ nó cũng dạng dạng như bát trận đồ
Dung Lạc Vân không mặc ngoại bào, xắn tay áo hạ quân cờ, dáng vẻ hết sức chú tâm. “Bát môn khắc ứng (*) ——“ Y nhẩm đọc, lại bị tiếng bước chân dồn dập bên ngoài ngắt đoạn, đợi người kia gõ cửa, y phiền hà nói, “Cút ra ngoài.”
(*) bát môn khắc ứng: khắc là không hợp, ứng là hợp. Ý là tám cửa này sẽ hợp với cái gì, không hợp với cái gì
Tiếng gõ cửa lập tức dừng lại, chuyển thành một câu “Nhị ca” vô cùng tủi thân.
Dung Lạc Vân đổi giọng: “Vào đi.” Ba phần ghét bỏ bảy phần bất đắc dĩ, cửa vừa được đẩy ra, Lục Chuẩn liền vội vàng gào khóc xông vào. Y ngước mắt lên nhìn, nhìn đối phương từ đầu đến chân, sự ghét bỏ tăng lên tám phần.
Lục Chuẩn ngày thường toàn áo gấm mũ hoa, hận không thể đắp vàng đính ngọc, hầu bao giắt bên hông thì không có lúc nào héo hắt. Lúc này lại như trời lật đất nghiêng, áo đay quần chẽn, mũ bằng vải trắng, hàng lông mày lộ vẻ khắc khoải, khiến người ta cảm khái phú quý như mây bay.
Cậu ta buồn rười rượi than thở: “Nhị ca, đệ khổ quá đi.”
Dung Lạc Vân trên mặt thì tỏ vẻ thương xót, nhưng trong lòng thì sáng như gương, tên nhóc này lại tới đây kể khổ. Mắt hạ xuống nhìn bàn cờ, y quan sát tinh môn khắc ứng, cung thứ tám, kho lương thực phòng trước khỏi họa, là đại cát. (*)
(*) kho lương thực phòng trước khỏi họa: các bạn tưởng tượng giống như là khi bói bài tarot thì mỗi lá bài sẽ có một hình ảnh khác nhau để thể hiện cái trạng thái gì gì đó của người xem bói, thì trong kỳ môn độn giáp là ở cái cung này, cái sao này, khi xếp thành trận pháp gì đó sẽ có những thứ để báo hiệu như kho lương thực ý chỉ đại cát chẳng hạn, hoặc chim chóc, hổ sói sẽ thể hiện điều gì đó.
Lục Chuẩn đi tới: “Nhị ca, từ trong bàn cờ có thể nhìn ra được cát hung của đệ không?”
Dung Lạc Vân thành thật nói: “Không làm phiền ta, thì cát. Làm phiền ta, thì đại hung.”
Lục Chuẩn vừa nghe thế thì chỉ còn biết ưu sầu thảm đạm, cả trước cả sau cậu ta đã bỏ vào một vạn lượng, ngày hôm qua không thể quay lại, vàng bạc đã mất cũng không thể lấy lại, chỉ đành phải tái thế Đông Sơn mà thôi. Trước giờ cậu ta chẳng làm gì ngoài đi cướp bóc, nhưng từ sau khi kiếp sát (cướp xong rồi giết) đám kiêu vệ quân, Dung Lạc Vân không cho cậu ta ra khỏi thành nữa.
“Nhị ca…” Cậu ta hỏi, “Bây giờ đệ không còn cách nào nữa, huynh cho đệ đi cướp đi được không?”
Ngữ khí như khóc lóc như tố cáo này, ai nghe xong cũng sẽ mềm lòng, nhưng Dung Lạc Vân nào phải người phàm trần, bịa chuyện: “Can hợp xà hình, đại họa giáng xuống. Tị tai tị nạn, thuận thủ ti cát.” (*) Y thở dài một tiếng, nắm lấy vai Lục Chuẩn, “Lão Tam, kể từ khi đệ kiếp sát kiêu vệ quân thì mầm tai họa đã dấy lên rồi. Tai họa này sẽ nối với tai họa khác, đệ phải ngoan ngoãn nghe lời thì mới có thể tránh được.”
(*) Câu trên có nghĩa là: can (can trong can chi) hợp thành hình con rắn, đại họa giáng xuống, phải trốn tránh tai nạn thì mới có thể giữ được cái “cát” này.
Lục Chuẩn hoảng sợ, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Nhị ca, huynh mà nói thì chắc chắn sẽ không sai.”
Nhưng người chết vì tiền, có tai họa gì đau đớn hơn nghèo rớt mồng tơi chứ? Hắn ôm vai Dung Lạc Vân, nói: “Nhị ca, một mình đệ quả thật không ổn, nếu có huynh đi cùng đệ thì không phải chắc chắn hơn sao?”
Dung Lạc Vân nghẹn họng, trong lòng thầm mắng một câu đúng là khó đối phó thật, sau đó giả vờ đồng ý: “Đệ ra ngoài cửa đợi ta, ta xếp xong cục này ta sẽ đi cùng với đệ.” Nói xong, Lục Chuẩn ngoan ngoãn đóng cửa lại đợi, Dung Lạc Vân nghe động tĩnh, cậu ta còn đang ở sảnh ngoài bốc ăn bánh mứt của y.
Cúi đầu tiếp tục, y nhìn bàn cờ thầm nhủ: Thiên Bồng tinh trực giờ Thìn, cây Tây Bắc đổ, chim muông bay tán loạn… Bàn hổ nhập động. (*)
(*) mình giải thích theo ý mình hiểu nhé: trên thiên bàn nó sẽ hiện thế cục là cây đổ, chim bay gì đó như kiểu mấy bạn bói tarot học thuộc mấy cái lá bài í, thì độn giáp nó cũng có nguyên một cái list những “cục” như vậy. Mình có đọc thử cái list đó, thì mình thấy Bắc Nam viết kiểu “phóng tác”, tức là nó không hoàn toàn đúng, mà chỉ lấy cơ sở để viết ra thôi, ví dụ như Thiên Bồng tinh trực giờ Tỵ thì Bắc Nam ghi giờ thìn, trong list ghi cây đông bắc thì Bắc Nam ghi tây bắc, trong list ghi bạch hổ xuất sơn thì Bắc Nam ghi bàn hổ nhập động, bàn hổ là hổ của cái thiên bàn.
Dung Lạc Vân không khỏi nghi hoặc, Tây Bắc, lẽ nào biên ải có chuyện sao?
Thật ra là Dung Lạc Vân chuyện bé xé ra to thôi, phía tây bắc của Vô Danh Cư là Thiên Cơ Đường, trong tiểu viện, Hoắc Lâm Phong vừa vung đao chém gãy một gốc cổ thụ. Chim bay tán loạn, đàn kiến bò ra, cả sân bừa bộn như rừng thiêng.
Hoắc Lâm Phong múc một gáo nước suối thông cổ họng, chợt nghe có tiếng dế kêu to, đoán chắc lại là Điêu Ngọc Lương đến tìm. “Đỗ Trọng.” Quả nhiên, Điêu Ngọc Lương không biết đã trèo lên đầu tường từ khi nào, “Cùng ta xuất cung bắt cá không?”
Nhiệt tình mời gọi như thế, huống hồ Hoắc Lâm Phong cũng muốn giành lấy sự tín nhiệm, nên vui vẻ nhận lời. Rửa tay thay đồ rồi theo Điêu Ngọc Lương rời khỏi Thiên Cơ Đường, bên ngoài Thiên Cơ Đường có một chiếc xe ngựa nhỏ đang đứng chờ. Hắn đánh xe, men theo con đường dài đi về phía cổng ngoài, lúc đi ngang Tàng Kim Các, Điêu Ngọc Lương ngạc nhiên: “Tên phiền phức họ Lục kia sao hôm nay yên phận thế nhỉ?”
Bị người ta nói xấu sau lưng, mũi Lục Chuẩn ngưa ngứa: “—— Hắt xì!”
Trong phòng ngủ, Dung Lạc Vân chợt ngừng động tác, nhẹ nhàng khoác ngoại bào vào. Đẩy cửa sổ ra, vịn vào khung cửa, y bỏ mặc Lục Chuẩn, nhún người bay vút lên, bay một hơi ra khỏi Vô Danh Cư, đạp nhẹ lên mặt nước đuổi theo một đoạn.
Vừa đáp xuống đất ở chỗ rẽ, xoay người lại một cái là đối diện với chiếc xe ngựa đang lao nhanh.
“Hí!” Hoắc Lâm Phong giật mình, kéo mạnh dây cương tức tốc dừng xe, khiến Điêu Ngọc Lương nhào ra khỏi thùng xe. “Nhị ca?” Điêu Ngọc Lương nhìn rõ là ai, nhanh chóng tranh công, “Bọn đệ đi bắt cá, bắt cá chép đỏ cho huynh đó!”
Ở phía đằng xa hình như có tiếng la hét của Lục Chuẩn, nếu cậu ta mà đuổi tới thì không biết sẽ phải giằng co bao lâu. Dung Lạc Vân nói: “Ta cũng đi.” Nói xong liền lên xe, động tác rất vội vàng, tà váy dài phất qua gò má Hoắc Lâm Phong. Còn chưa hết, y còn vỗ vai người ta, giục người ta mau chạy đi.
Hoắc Lâm Phong quất roi ngựa, phi xe ra cổng.
Bên ngoài Bất Phàm Cung, gió xuân khuấy động cảnh xuân, trước mắt đâu đâu cũng dồi dào sức sống, Dung Lạc Vân buộc rèm lại, dựa vào vách xe thưởng thức phong cảnh trên đường. Đi được hai ba dặm, y hỏi: “Bắt cá ở đâu?”
Điêu Ngọc Lương đáp: “Linh Bích Thang.”
Dung Lạc Vân nhíu mi lườm, Linh Bích Thang đó nằm ở dưới một dãy núi cao, giữa rừng rậm, đi hơn trăm dặm, chỉ vì bắt cá mà làm to chuyện thế này. Điêu Ngọc Lương chột dạ, vừa hiểu ra thì cười đùa cho qua, dỗ dành cho Dung Lạc Vân không khuyên can.
Lúc này Hoắc Lâm Phong hỏi: “Cung chủ, Linh cái gì Thang đó đi như thế nào?”
Điêu Ngọc Lương thở dài một tiếng, đánh xe thay Hoắc Lâm Phong, Hoắc Lâm Phong liền quay vào buồng xe. Bốn bề chật hẹp, bên trong chất một thùng gậy trúc, đôi chân dài của hắn không có chỗ nào để.
Dung Lạc Vân thấy thế hơi thu người lại, chừa ra một chút chỗ trống. Hoắc Lâm Phong khẽ nói: “Đa tạ cung chủ đã quan tâm.” Nhưng vẫn còn rất sát, vạt áo xếp chồng lên nhau, ngước mắt một cái là thành huynh nhìn ta, ta nhìn huynh, muốn tránh cũng không được.
Dung Lạc Vân dứt khoát xoay mặt đi, nhìn chằm chặp bím tóc nhỏ của Điêu Ngọc Lương, nhìn một hồi lâu, nhịn không được thò tay ra nắm. Là bàn tay phải lúc trước bị thương, thò ra khỏi buồng xe, bị ánh mặt trời chiếu lên trông gần như trong suốt, lớp da non trên vết thương lại có màu hồng hồng. Tay áo của y đung đưa, tản ra mùi hương của hành vu.
Điêu Ngọc Lương cười khanh khách: “Nhị ca, sắp kéo trọc đầu đệ rồi đó.”
Dung Lạc Vân cũng cười theo: “Ba nghìn sợi phiền não (*), trọc thì trọc thôi.”
(*) người ta hay ví tóc thành ba nghìn sợi phiền não, ý DLV là bảo tóc toàn là phiền não cả thôi nên trọc cũng ko sao
Y ngắm đã rồi thì thu tay lại, vừa quay đầu liếc mắt đã rơi vào tầm mắt Hoắc Lâm Phong. Đối phương đang nhìn y, lúc này hai ánh mắt giao thoa nhưng cũng không có ý muốn tránh né, y hờ hững hỏi: “Nhìn cái gì?”
Hoắc Lâm Phong cũng không biết mình đang nhìn cái gì, có lẽ là nhìn bàn tay phải chưa kết vảy của Dung Lạc Vân, nhìn đuôi mắt và khóe miệng phết lên một đường cung nhẹ nhàng, hoặc là nhìn một bên tóc mai tinh nghịch lất phất gãi lên vành tai tinh tế.
Đường rừng xóc nảy, nhưng hai cặp mắt lại không hề có chút gợn sóng.
Bất thình lình, xe ngựa chuyển sang hướng đông, bánh xe vấp vào một hòn đá, thân xe nghiêng ngả lắc lư.
Hoắc Lâm Phong đang thả lỏng người, nên không kịp phòng bị mà nhào về phía trước, giơ tay vịn lên vách xe, nhưng còn chưa chạm tới thì ngực bỗng nhiên thấy đau nhói. Hắn nhịn không lên tiếng, nhưng rèm xe đã bị dọa sợ đến mức buông xuống, che lại ánh xuân, ngăn cản gió xuân, khoảng không gian eo hẹp bỗng trở nên tối sầm.
Hoắc Lâm Phong cúi đầu nhìn, giày bạch lĩnh (*) của Dung Lạc Vân đạp lên ngực hắn, chân hơi cong lại, để phòng hắn tới gần. Cái chân này có hơi dùng sức, đạp tim hắn hẫng mất một nhịp…
(*) lĩnh là một loại vải đắt tiền, bạch lĩnh là loại vải lĩnh màu trắng
Đợi xe ngựa từ từ chạy vững, Dung Lạc Vân mới bỏ chân xuống, rồi y đùa nghịch miếng ngọc bội trên eo như không có chuyện gì xảy ra. Hoắc Lâm Phong ôm ngực ngồi lại hẳn hoi, rồi còn giải thích: “Tôi có chừng mực, sẽ không mạo phạm cung chủ đâu.”
Đoạn đường kế tiếp, hai người đều không phát ra tiếng nào, lặng thinh chờ tới Linh Bích Thang.
“Hí!” Điêu Ngọc Lương siết dây cương, xe chưa dừng hẳn đã phi đến bên hồ, cởi đồ trần truồng, nhảy vào trong nước như một chú cá bạc. Xung quanh toàn là màu xanh ngọc bích, rừng cây rậm rạp, hơi nước thoang thoảng trên không trung, vách núi cao chót vót treo mười mấy con thác nhỏ, nếu bơi từ một sơn động qua thì sẽ là một màn nước rộng mênh mông, chỉ nhìn thấy sóng xanh bao la vô ngần.
Hoắc Lâm Phong chưa bao giờ nhìn thấy phong cảnh như vậy, tập trung tinh thần nhìn ngắm xung quanh, ngắm bao nhiêu cũng thấy không đủ. Bỗng nhiên đầu vai tê tê, gậy trúc vỗ đúng vào huyệt vị của hắn, quay đầu nhìn thì thấy lại là Dung Lạc Vân hành hung.
Dung Lạc Vân phân phó: “Chuyển thùng gỗ xuống đây.”
Tốt xấu gì cũng là thiếu gia của Hầu phủ, tướng quân của Tái Bắc, không tính là nuông chiều từ bé, nhưng cũng được nha hoàn, đầy tớ, quản gia, bà vú nâng như trứng hứng như hoa, Hoắc Lâm Phong xoa xoa vai, nói một cách không vui vẻ gì cho cam: “Cung chủ hung dữ quá, lúc thì đạp lúc thì lại đánh.”
Dung Lạc Vân ngớ ra, người này bình thường cao to như thế, vậy mà lại tủi thân làm nũng với mình sao? Mất một lúc mới hoàn hồn, y mân mê cây gậy trúc ngượng ngùng nói: “Ta cũng có đánh mạnh lắm đâu.”
Hoắc Lâm Phong đổi lại thành xoa ngực, được nước làm tới: “Nhưng cung chủ đạp vào nơi quan trọng, là cửa mệnh của tôi đó.”
Dung Lạc Vân phản bác: “Cửa mệnh mỏng manh như giấy thế, đại đệ tử như ngươi có phải hơi yếu ớt quá không đấy.” Y đến gần kề sát vai Hoắc Lâm Phong, khóe mắt y lộ ra vẻ kiêu ngạo, “Ngươi tưởng là ta muốn đụng vào ngươi chắc?”
Hoắc Lâm Phong buột miệng: “Tôi cũng không phải ngọc nữ kiều nương, cung chủ đương nhiên là không muốn rồi.” Nói xong mới cảm thấy ý châm biếm quá nặng, lại nhìn Dung Lạc Vân, ánh mắt đối phương hơi lạnh lùng, lông mày hơi cau lại, cho hắn một cái lườm vừa giận dữ vừa chán ghét.
Thả câu bên hồ, Dung Lạc Vân tìm một tảng đá lớn, móc mồi vào cần câu rồi quẳng xuống nước, lặng lẽ chờ đợi. Rào! Điêu Ngọc Lương trồi lên mặt hồ, hai tay cầm một con cá lớn đang vùng vẫy, bữa tối có chỗ trông cậy rồi.
“Đỗ Trọng!” Điêu Ngọc Lương hét to, “Xuống đây đi!”
Hoắc Lâm Phong cởi chỉ còn lớp áo lót, không chịu ở trần, nhảy xuống nước, lạnh đến run lẩy bẩy, sau khi đã quen thì cảm thấy mát vô cùng. Hắn theo Điêu Ngọc Lương lội xuống dưới thác nước, nín thở đi xuyên qua màn nước tiến vào trong sơn động sâu thẳm.
Hồ nước sâu khó mà chạm đáy, càng bơi càng lạnh, hết thời gian gần nửa nén hương mới sang tới đầu kia sơn động. Thoáng chốc thấy ánh sáng, trời xanh nước biếc nhìn không thấy điểm cuối, từng đàn cá chép đỏ lấp lánh ánh sáng, tựa như điềm lành. Điêu Ngọc Lương nói: “Một người bắt hai con, mang về cho Nhị ca.”
Hoắc Lâm Phong bỗng nhiên hỏi: “Tứ cung chủ này, tôi lớn hơn cung chủ chín tuổi, vậy mà có vẻ như cung chủ lại rất thích chơi với tôi nhỉ?”
Lần trước là lúc tỉ võ đã hỏi tên hắn, lúc thử thách ở các cửa thì hạ thủ lưu tình với hắn, hôm sau dẫn hắn đi làm quen địa hình trong cung, hôm nay lại rủ hắn ra ngoài. Hắn quả thật rất tò mò, tên nhóc này vì cớ gì lại ưu ái hắn như thế. Không ngờ, Điêu Ngọc Lương nói: “Vì nhờ huynh mà ta đã thắng được rất nhiều tiền.”
“…” Hoắc Lâm Phong sững lại, “Lấy tôi ra đánh cược sao?”
Điêu Ngọc Lương nói: “Nhị ca bảo ta chọn huynh, còn giúp ta bỏ vốn đánh cược nữa.”
Hoắc Lâm Phong lại càng thêm kinh ngạc, hắn lần đầu gia nhập vào giới giang hồ không tên không tuổi, Dung Lạc Vân tại sao lại chọn hắn? Nếu đã bỏ tiền cược chứng tỏ là có lòng tin với hắn, Dung Lạc Vân lấy đâu ra lòng tin đó?
Hắn suy nghĩ mãi mà không ra đáp án, nên bơi về phía đàn cá, lặn xuống đáy hồ truy đuổi đàn cá chép đỏ, cởi áo lót trong ra tóm hai con, rồi bơi về sơn động… từ đầu đến cuối vẫn chưa nghĩ thông.
Trên tảng đá lớn, thùng gỗ trống trơn, Dung Lạc Vân ôm cần trúc cúi đầu, trên đỉnh đầu là tán lá cây rậm rạp, những vệt sáng lốm đốm xuyên qua kẽ lá rơi xuống người y. Mặt hồ lóng lánh, y cũng lóng lánh mà chợp mắt ngủ, những chú cá đang bơi lội dưới nước cũng không nỡ cắn câu làm phiền giấc mộng ban ngày của y.
Cá không nỡ, nhưng có người nỡ.
Hoắc Lâm Phong bơi đến bên tảng đá lớn ấy, khẽ trồi lên mặt nước, ngẩng đầu nhìn thấy Dung Lạc Vân đang ngủ. Đạp vào ngực hắn, đánh lên vai hắn, còn lấy tay áo phóng đãng đó phất qua mặt hắn, chuyện đáng ghét gì cũng làm hết rồi, bây giờ lại bày đặt ra vẻ mềm mại thơ ngây.
Hắn nổi ý xấu, lặn xuống nước túm lấy móc câu, giật giật mấy cái thật nhẹ.
Cần câu khẽ động đậy, Dung Lạc Vân mơ màng hé mắt ra, nhấc nhấc cần câu lên, phát hiện móc câu vướng vào thứ gì đó rất nặng. Y thích thú bừng tỉnh, nắm chặt cần câu nhấc lên, dùng sức mới thấy khá nặng, nhưng vô cùng hớn hở: “Lão Tứ, ta câu được một con rất lớn nè.”
Mà đúng là lớn thật, hơn tám thước, xương thịt rắn chắc như sắt thép, đang ngậm móc câu khư khư không buông. Dung Lạc Vân đứng dậy dùng sức kéo lên, nhưng vẫn không được, y dò dẫm đến gần nửa bước, sau đó lập tức khiếp đảm đến mức không dám tiến về phía trước.
Hoắc Lâm Phong lặn ở dưới nước không phán đoán được sức lực, lại là một man binh cường tướng, vì thế hắn kéo mạnh một cái.
Dung Lạc Vân hết sức hoảng sợ, cả người bị kéo lê về phía trước, tảng đá ẩm ướt khó giữ thăng bằng, y vứt cần trúc đi ngã xuống hồ.
Giây phút vừa rớt xuống nước, huyết sắc trên mặt hoàn toàn tan biến, nước xung quanh bao phủ lấy y, từ từ chìm xuống, bốn vạt y phục như lục bình bồng bềnh trên mặt nước.
Y mấp máy môi không kêu nổi hai từ “cứu mạng”, chỉ rót vào những cơn lạnh thấu cùng cực, hình như có người tới, y lại càng thêm sợ hãi, rồi đột nhiên thấy ngạt thở. Lúc này, cổ tay y được nắm lấy, một bàn tay to ôm lấy eo y, rào rào, y lại trồi lên mặt nước, lại được nhìn thấy ánh mặt trời.
Ánh mắt Dung Lạc Vân không còn tiêu cự, thoát ra khỏi hồ nước xanh biếc, vậy mà hốc mắt lại đỏ bừng, chịu lạnh, chịu rét, còn long trời lở đất hơn cả khi đại sát tứ phương, giống như một đứa trẻ tay yếu chân mềm.
“Cung chủ?” Hoắc Lâm Phong gọi, “Cung chủ?!”
Hắn ôm lấy Dung Lạc Vân, gần trong gang tấc, lồng ngực dán vào người Dung Lạc Vân phập phồng dữ dội. Hai con cá chép đỏ đã nhân cơ hội này mà chạy thoát, quẫy đuôi bơi xung quanh họ, hai mắt Dung Lạc Vân trống rỗng, giống như bị yểm bùa vậy.
Bàn tay cứng như sắt đá của Hoắc Lâm Phong siết chặt vòng eo nhỏ, tay còn lại vỗ nhẹ lên má Dung Lạc Vân, hết cách rồi, hắn nâng gáy Dung Lạc Vân vuốt vuốt từng chút một. Trách hắn không giữ chừng mực, hắn nói: “Tại tôi không tốt ——“
Vẫn chưa nói xong, hốc mắt đỏ bừng của Dung Lạc Vân tuôn ra hai hàng nước mắt, rơi tanh tách lên mặt nước, tạo nên những gợn sóng nho nhỏ. Đôi môi mỏng của y mấp máy, lẩm bẩm cái gì đó rồi tự thả lỏng cơ thể, cả người run rẩy gục lên vai Hoắc Lâm Phong.
Tim Hoắc Lâm Phong hẫng một nhịp, đôi môi mềm mịn kia dán lên vành tai hắn, liên tục lặp lại —— “Đừng giết tôi.”
… Thê lương đến mức khiến người ta thấy nhói lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất