Quyển 1Chương 2: Gặp thánh ở Trường An
Sau khi thắng trận đất nước thái bình, quả thật là được nghỉ một thời gian, nhưng cũng phải bận rộn, từ binh khí đã tịch thu, lãnh địa, đến tù binh, mọi sự đều phải an bài. Hoắc Lâm Phong đang vùi đầu trong quân trướng, sắp xếp hơn trăm món binh khí của quân Đột Quyết, phong đao đoản đao, mũi tên kêu bằng đồng (*), như là các cô nương đang chọn hoa, xem món nào cũng thấy ưng.
(*) mũi tên kêu: là một loại mũi tên khi bắn ra sẽ phát ra tiếng kêu
Quan văn ghi sổ sách tiến vào, trước chắp tay hành lễ: “Tướng quân, mã cụ (*) đã được ghi chép trong sổ sách, mời ngài xem qua.”
(*) mã cụ: là mấy món đồ upgrade cho ngựa như yên, cương, móng sắt, v,v..
Hoắc Lâm Phong nhận lấy, người Đột Quyết kỵ xạ vô song, sau mỗi cuộc chiến đều nhận được nhiều mã cụ như vậy đấy: “Hàm ngựa (*) của Mạc Hạ Lỗ đâu?” Vị tướng quân Đột Quyết đó cưỡi ngựa thảo nguyên giống tốt, một cặp hàm ngựa chế tác từ xương, hắn đã thèm nhỏ dãi từ lâu.
(*) hàm ngựa: là một bộ phận làm bằng kim loại, ngày xưa thì làm bằng xương động vật, đặt ngang mồm ngựa để buộc dây cương điều khiển ngựa.
Vật phẩm thu được quả thật rất nhiều, đến cả vòng tay cũng có. Hoắc Lâm Phong trước giờ đều không sợ quy củ, chiếu theo quân hàm, gọi đám binh lính ra xếp hàng chọn. Đúng lúc trời đẹp, đốt lửa trại, bắt dê mập, mùi rượu tanh nồng làm nóng đêm lạnh đại mạc.
Sau trận ác chiến vẫn còn sống sót, đây là hời, là tích đức, là được tổ tiên phù hộ.
“Như chim kêu vậy, lớn tiếng lên chút đi!” Tiếng hát cất lên, Hoắc Lâm Phong chế nhạo một câu, rút dao găm ra, trên lưỡi dao không biết dính máu của ai. Hắn cắt một lát đùi cừu, cắt xong dốc ngụm rượu, tiếng hát kia vang dội hơn.
Hắn chỉ có cây sáo làm từ xương chim ưng, bàn tay to, tiếng thổi ra nghe réo rắt bi thương. Một ngày nào đó trong tương lai, có thể là ba mươi tuổi, năm mươi tuổi, nếu như mệnh tốt, thì bảy mươi tám mươi chăng? Tóm lại là cả cuộc đời này của hắn, chết, đã định sẽ chết trên sa trường, đương nhiên nếu lúc đó tứ hải thái bình, thì cứ xem như hắn nghĩ lung tung vậy.
Hốc mắt hắn nóng lên, nỗi lòng chợt thêm phần ủy mị, ủy mị ngẫm nghĩ, cái người tri kỉ không có dáng hình cụ thể ấy của hắn, không những phải nghe hắn bày tỏ những lời trong lòng, lúc hắn chết trên chiến trường còn phải thổi sáo cho hắn. Chiêu hồn của hắn, phục cốt của hắn, nếu người ta nguyện lòng, thì thử suy tính đến kiếp sau xem sao.
Ngẫm nghĩ xa quá rồi, hắn cúi đầu ngượng ngùng, còn mỉm cười thẹn thùng, thật là xấu hổ.
Ăn mừng đến nửa đêm, lúc giải tán, tốp hai tốp ba quàng vai bá cổ đi vào trong trướng, say quắc cần câu rồi, dứt khoát nằm xuống đất ngủ. Ai cũng đang phỏng đoán, tướng quân cơm no rượu say, kiểu gì cũng sẽ ngủ thêm một lát, không ngờ sau một đêm, gà còn chưa gáy đã phát kèn lệnh rồi.
Hoắc Lâm Phong khoác một bộ tố giáp (*), tinh thần sáng láng, sắp xếp ổn thỏa đội nào đi tuần thành, đi tham tín (**), hoặc ở lại quân doanh. Trời vừa hửng sáng là bắt mọi người thao luyện, hắn khoanh tay đi lững thững trong đám binh lính, hô số hiệu, thêm bao cát, ra nhiều chiêu thức xử phạt kỳ lạ, đến cả ngậm cát trong miệng cũng thử luôn rồi.
(*) tố giáp: khôi giáp màu trắng thuần
(**) tuần thành: tuần tra trong thành, tham tín: nghe ngóng tin tức
Đây chính là cuộc sống không có chiến tranh, ngày qua ngày đều có sự bình thản khác nhau.
Dịp này Hoắc Lâm Phong rời khỏi nhà, hơn nửa tháng không về, hôm đó đương lúc buổi trưa, hắn đang luyện binh ở thao trường, chợt có một người cưỡi ngựa từ xa tới. “Thiếu gia!” Hóa ra là Đỗ Tranh.
Đỗ Tranh quen đường quen nẻo, đến đưa y phục hoặc là cầm thức ăn tới như ngày thường. Hoắc Lâm Phong nhảy xuống khỏi bục thi lệnh (*): “Ngốc tử (**), sao đi tay không tới?”
(*) là cái bục để Hoắc Lâm Phong đứng trên đó ra lệnh điều khiển binh lính
(**) Mình mong là các bạn quen với từ “ngốc tử” này, nó không hẳn QT lắm đâu, hồi xưa mình đọc Kính vạn hoa của Nguyễn Nhật Ánh cũng thấy Quý Ròm hay xài từ này í
“Thiếu gia, lần này tôi tới để gọi thiếu gia về nhà!” Đỗ Tranh trông rất háo hức, còn khoa tay múa chân, “Trường An có quan lớn tới! Đai lưng nạm bảo thạch, mang giày quan, đế giày của người ta dày như vậy nè.”
Hoắc Lâm Phong nói: “Ngươi nói vớ vẩn thêm nữa đi.”
Đỗ Tranh vội vàng quay về chủ đề chính, ngại ngùng cười nói: “Người ta nói ‘Thánh chỉ tới’, Hầu gia sai tôi tới gọi thiếu gia lập tức quay về.”
Thánh chỉ? Hắn nghĩ, tin chiến thắng đã được truyền tới, đây chắc là thánh chỉ phong thưởng. Hoắc Lâm Phong không dám chậm trễ, lập tức lên ngựa về thành, vừa ra khỏi quân doanh lại không nhịn được, ngồi trên lưng ngựa xóc nảy khoe khoang: “Ngốc tử, thấy hàm ngựa của ta thế nào?”
Đỗ Tranh gật đầu như giã tỏi, thầm ngưỡng mộ, vị thiếu gia này đối đãi với ngựa còn tốt hơn đối đãi với cậu.
Thúc ngựa phi về thành, quan binh Hầu phủ mở đường trong thành, để tránh vó ngựa kịch liệt làm bá tánh hoảng sợ. Hoắc Lâm Phong cưỡi ngựa phi không chút trở ngại, tới trước cửa, hắn xuống ngựa, chỉnh lại ngọc quan, kéo lại vạt áo, lúc bước vào phủ thì cởi kiếm ra ném cho Đỗ Tranh.
Đi qua tiền sảnh qua viện, tới sảnh chính thì nhìn thấy quan truyền chỉ.
Quan truyền chỉ đứng phía trước, Hoắc Chiêu đang quỳ, phía sau là Bạch thị và Hoắc Kinh Hải. Hoắc Lâm Phong nhanh chóng quỳ xuống, cúi đầu, có thể nhìn thấy mũi giày của quan truyền thánh chỉ, quả thật rất dày.
“Cuộc chiến biên thùy, có công dẹp loạn.” Quan truyền chỉ đọc lên, “Một nhà Định Bắc Hầu quả thật là trụ cột của triều đình, chinh chiến Hà Tây, lập chiến công lớn, đặc biệt là chủ soái Hoắc Kinh Hải đại tướng quân trấn giữ biên ải, thống soái tam quân Tây Bắc, ban thưởng hoàng kim, châu ngọc, chinh bào.”
Như trong dự liệu, Hoắc Lâm Phong tâm bình khí hòa, thật ra với hắn thì tiền vàng châu ngọc còn không bằng đống của lạ bằng đồng bằng sắt thu được sau trận chiến. Về phần danh hiệu và binh quyền, dẫu hắn trẻ tuổi lông bông, cũng biết đó là quyết định của thiên tử, không thể tự mình ngông cuồng.
Quan truyền chỉ tiếp tục đọc: “Phó soái Hoắc Lâm Phong, tước bỏ thủ cấp Mạc Hạ Lỗ, khí phách anh dũng trước nay chưa ai có, uy chấn lũ man di, được gọi đến cùng Định Bắc Hầu Hoắc Chiêu vào Trường An diện thánh, đích thân lĩnh thưởng.”
Hoắc Lâm Phong giật mình kinh ngạc, hắn treo thủ cấp bọn man tặc đâu chỉ có mình Mạc Hạ Lỗ, khiến bọn man di kinh sợ cũng đâu phải ngày một ngày hai, sao lại thế này…
“Khâm —— thử.” Đọc xong, quan truyền chỉ gập thánh chỉ lại, “Định Bắc Hầu tiếp chỉ.”
Cả nhà cùng quỳ tạ ơn, Hoắc Chiêu nhận lấy thánh chỉ, vải gấm lõi ngọc, vậy mà lại nóng rẫy tê cứng cả tay. Hoắc Lâm Phong liếc phụ thân, dò xét huynh trưởng, hai người kia sắc mặt nặng nề.
Ba người đàn ông mạnh mẽ mà còn như thế, huống gì là nữ quyến yếu đuối.
Hắn dìu Bạch thị đứng dậy: “Mẹ, không sao đâu.” Vuốt ve mu bàn tay bà an ủi, rồi đích thân đưa Bạch thị về nội viện, hắn léo nhéo mấy lời êm tai một hồi.
Bạch thị trong lòng thì không nỡ, nhưng ngoài miệng vẫn đuổi đi: “Đi bàn bạc với cha và đại ca con đi, đừng có ở bên mẹ suốt thế.”
Hoắc Lâm Phong nói: “Không cần vội, buổi tối chắc chắn sẽ nói kĩ hơn.” Chủ soái không phải vào Trường An, mà một phó soái như hắn lại bị điểm tên, hắn hơi lo sợ, cũng cảm giác có gì đó không ổn.
“Mẹ, hơn nửa tháng con không về, mẹ thấy con có gầy đi không?” Hắn dỗ Bạch thị, “Đại ca được ban thưởng, bảo anh ấy chia cho con một ít có được không?”
Bạch thị im lặng, nhìn hắn đau đáu, ánh mắt xót xa ấy cứ như đang nhìn hắn xuất chinh vậy. Hắn ở lại đến khi trăng treo cao mới đi, dùng bữa xong, giúp Bạch thị rút trâm gỡ búi tóc, rồi đút canh an thần cho bà.
Sau đó đầy tớ đến trông coi, hắn đi tới thư phòng.
Hoắc Chiêu và Hoắc Kinh Hải cùng ngồi trên kỷ, cách nhau một bàn cờ. Hoắc Lâm Phong đi đến ngồi bên cạnh Hoắc Kinh Hải, im lặng quan sát ván cờ. bỗng nhiên, Hoắc Kinh Hải nghiêng đầu sang: “Sắp đi Trường An rồi, có vui không?”
Nói cứ như là đi du ngoạn, Hoắc Lâm Phong đùa giỡn: “Hoắc chủ soái, sao không gọi huynh đi?”
Hoắc Kinh Hải đặt xuống quân cuối cùng: “Đóng vai nhóc vô tri làm gì, khiến người ta ghét.”
Êm đẹp quá, Hoắc thị Hầu phủ quá êm đẹp rồi. Trụ cột của triều đình, phải có phẩm chất tốt, số lượng không thể quá nhiều, Hoắc Chiêu định bắc, Hoắc Kinh Hải trấn biên, hợp thành một phe hùng tráng, nếu thêm cả Hoắc Lâm Phong, vậy thì trụ cột Hoắc gia sẽ có thế lực xé toạc bầu trời.
Ba cha con đều đã biết đạo lý này.
Danh tướng bị nghi kỵ là số mệnh rồi, huống hồ chi là cây to rễ sâu trấn giữ phương bắc nhiều năm như vậy, không có gì bất ngờ. “Số mệnh… cũng không còn cách nào.” Hoắc Chiêu thở dài, nằm trong dự kiến không có nghĩa là cũng nằm trong tình và lý dẫu sao thì họ vẫn luôn trung thành, cho nên cảm thấy vô cùng thất vọng. (*)
(*) Không biết mấy bạn nào ít tiếp xúc cổ trang có hiểu không nên thôi giải thích luôn: tức là ba người nhà họ Hoắc thế lực quá mạnh, hoàng thượng và các quan chức khác e sợ Hoắc gia một tay che trời, lật đổ thánh thượng, cho nên lần này gọi Hoắc Lâm Phong đi có thể là sẽ bị “đày” ra đâu đó để phân tán sức mạnh của nhà họ Hoắc.
Thắng bại trên bàn cờ đã định, thấy cha và anh hai người mất hào hứng, Hoắc Lâm Phong liền đánh loạn quân cờ rồi xếp lại mô phỏng theo cách bố trí canh phòng: “Đại ca, xem trận giao long của đệ đây.” Phấn khởi dạt dào, “Có thể phá không?”
Hoắc Kinh Hải không có tâm trí phối hợp, nói: “Mọi sự phải cẩn thận, nếu phạm sai lầm bị bắt, sẽ không đơn giản như sáu mươi trượng nữa.” Nói xong, dáng vẻ cương nghị thả lỏng đi một nửa, hiện lên chút kiêu ngạo, “Nhưng cũng không cần phải quá nhún nhường, thưởng, nhận không hổ thẹn, phạt, dẫu cho hàm oan cũng phải ngạo tuyết khi sương (*), không thể đánh mất thể diện của Hoắc gia.”
(*) ngạo tuyết khi sương: ngạo nghễ, tự tin, không sợ sương mai tuyết lạnh
Hoắc Lâm Phong gật đầu, giọng nói rất mềm mỏng: “Đại ca, nhún nhường với đệ mà nói khó như lên trời, khả năng trêu chọc long nhan thì ngược lại lớn hơn một chút, nếu như vậy, huynh sẽ thế nào?”
Hoắc Kinh Hải nói: “Cởi bỏ chinh bào, dâng trả hổ phù (*), đại quyền trấn biên đổi lại cho đệ đệ ta bình an trở về, chắc hẳn thánh thượng sẽ rộng lòng tha thứ.” Y vỗ vỗ mu bàn tay Hoắc Lâm Phong, thấp giọng đi, “Nhưng nếu đệ rước lấy di thiên đại họa, ta và phụ thân đều không có kế sách khả thi, thì cũng chỉ có thể mặc cho số phận.”
(*) hổ phù: tín vật nhà binh
Chỉ hỏi một câu bông đùa mà đại ca lại đáp thật lòng, Hoắc Lâm Phong ngoan ngoãn nói: “Đại ca yên tâm, đệ biết chừng mực, nhất định sẽ không để cha và huynh phải lâm vào cảnh nguy khốn.”
Đêm vốn đã khuya, chơi cờ vây khuya nói thêm vài câu đã tới nửa đêm, ánh nến lập lòe, ba cha con lại không giải tán. Thánh chỉ vừa ban ra, sáng mai phải lập tức khởi hành, ngày về không thể tính được, khi nào mới lại cùng nhau quây quần, tất cả đều khó phán.
Trăng lưỡi liềm rơi xuống, chao đèn trút ánh sáng, chim chóc đậu trên cành.
Vừa qua canh năm, ngựa xe và tùy binh đang đợi lệnh, bách tính sáng dậy lần lượt dừng lại hóng chuyện, ai cũng đầy vui mừng. “Các hầu gia sắp xuất môn rồi!” Không biết ai nói, cũng không biết ai phụ họa, “Đó là ngựa của tiểu hầu gia, tiểu hầu gia cũng đi, có phải đi cầu hôn không?”
Tất cả cùng phá lên cười. Lúc này Hoắc Chiêu ra khỏi phủ, Hoắc Lâm Phong đi phía sau.
“Ra rồi kìa, mau nhường đường đi, đừng gây nhiễu uy phong của hầu gia!” Mọi người đồng tâm hiệp lực, kéo mấy người bán hàng rong ra, quét dọn lá rụng trên mặt đất, một thoáng sau đã gọn gàng đến mức cung kính.
Một đoàn người lên ngựa, Hoắc Kinh Hải dìu Bạch thị đứng trên bậc thềm, Hoắc Chiêu hạ lệnh xuất phát, bắt đầu đi.
Hoắc Lâm Phong ưỡn thẳng lưng, sắp đi xa rồi, không kiềm chế được mà quay đầu lại, bách tính hân hoan nhìn về phía hắn, vui mừng gọi “Tiểu hầu gia”. Hai ông cháu kia ôm một túi bánh nóng, đuổi theo không kịp nên đưa cho Đỗ Tranh đi phía sau.
Hai mươi ba tuổi, lần đầu rời khỏi Tái Bắc, vẫn chưa ra khỏi cổng thành đã cảm nhận được mùi vị ly biệt hương thân phụ lão.
Khi ra khỏi cổng thành, vứt lại giấc mộng xưa cũ vướng bận, chỉ nhìn về phía trước.
Mang theo mệnh lệnh của thánh thượng trên người, chuyến này không thể chậm trễ một khắc nào, cũng may đội quân của Định Bắc Hầu cực kỳ mạnh mẽ. Đi rất nhanh, không bị cản trở, để cho Hoắc Lâm Phong dọc đường cưỡi ngựa xem hoa.
Hơn nửa tháng, đến được thành Trường An. Tới trạm dịch (*), một đoàn hộ vệ và ngự thị kính cẩn hầu hạ, vô cùng phô trương, họ không thể không nhận long ân này.
(*) trạm dịch: trạm nghỉ chân, trạm nghỉ cho ngựa
Gần hoàng hôn, đình viện ngợp trong ánh chiều tà đỏ rực, Hoắc Lâm Phong ra khỏi phòng, thưởng thức khoảnh khắc chói lọi này.
“Thiếu gia!” Đỗ Tranh đã quen quấy rầy chủ tử, chạy tới nói, “Thiếu gia, thức ăn đã được chuẩn bị xong rồi, thiếu gia dùng bữa luôn cho nóng.” Thấy Hoắc Lâm Phong không để ý, cũng không vui vẻ gì, cậu ta nhận trách nhiệm hóa giải ưu phiền của chủ tử, “Thiếu gia, Trường An phồn hoa thật, đường phố rộng lớn, ban ngày cũng náo nhiệt hơn so với nơi khác.”
Hoắc Lâm Phong nói: “Nếu tốt như thế thì ngươi ở lại đây tìm một người rồi ở rể là được.”
Đỗ Tranh nín lặng, sợ bị hộ vệ canh gác nghe thấy: “Không được đâu. Thiếu gia, từ năm mười lăm tuổi người cứu tôi khỏi tay bọn man tặc, tôi đã thề sẽ làm trâu làm ngựa cho thiếu gia, lúc trước, tôi đã cam kết với phu nhân, phải hầu hạ người chu đáo.”
Hoắc Lâm Phong gãi gãi lỗ tai, lời này hắn nghe đến nỗi muốn mọc kén rồi, nhưng hắn không tranh nói, vì nghe nhiều lần cũng có chút cảm động. Đúng lúc ánh tà dương bị ánh trăng đuổi kịp, chạy mất dạng, hắn xoay người: “Đi dùng bữa thôi, hôm nay phải ngủ sớm.”
Nhưng không ngờ, ngủ sớm lại khó vào giấc, không ngủ được bao lâu, trằn trọc một hồi đã đến giờ.
Quan phục đã chuẩn bị xong, Hoắc Chiêu là quan chính nhất phẩm (*), áo khoác ngoài thêu tơ kỳ lân, đãi ngộ cấp trung lang (**), Hoắc Lâm Phong là chính tứ phẩm, mặc đồ xong, không thể đeo kiếm, mà đeo một miếng bài tam nguyên (***) bạch ngọc.
(*) có hai loại phẩm là chính phẩm và tòng phẩm, chính phẩm cao hơn tòng phẩm
(**) trung lang: cũng là một chức danh của quan
(***) tam nguyên: là tổng hợp của giải nguyên (hạng nhất thi hương), hội nguyên (hạng nhất thi hội), trạng nguyên (hạng nhất thi đình)
Rời khỏi trạm dịch, kỵ binh mở đường, uy phong lẫm liệt. Đường phố được dọn dẹp, hai bên trống huơ trống hoác, nhà dân lại hé mở cửa sổ, bà con muốn xem phong thái của Định Bắc Hầu.
Đến gần tới hoàng cung, khí thế ngày càng phô trương, Hoắc Lâm Phong chẳng có tâm trạng để ý, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim đi phía sau. Đi qua những khối kiến trúc lộng lẫy, tráng lệ, hắn thấy chúng cũng không thể so bì được với cây ngọc lan thuần khiết dưới hiên nhà hắn.
Đại điện ở phía trước, văn võ bá quan ở bên trong, còn thiên tử thì ở trên.
Mười bậc thềm, hắn lén dòm con kì lân trên đuôi áo Hoắc Chiêu. Kì lân, ngụ thái bình, cả nhà bọn họ bảo vệ cho Đại Ung thái bình, đang bước qua cửa điện này, cũng không biết là sẽ nhận được chút an ủi, hay là mất đi chút tự do.
Trong điện có quan tất cả các cấp, áo mũ phân minh, lại giống như nghìn người đều cùng một khuôn mặt. Hoắc Chiêu đi ung dung ở phía trước, Hoắc Lâm Phong với dáng người cao ngất đi phía sau, bước đi cùng lối, huyết mạch tương liên. Tiến về phía trước rồi đứng nghiêm, hai cha con đứng giữa một đám người nghìn mặt như một, như hai cội tùng cô độc.
Hoắc Chiêu quỳ xuống cúi đầu, giọng vang như chuông đồng: “Định Bắc Hầu Hoắc Chiêu, tham kiến thánh thượng.”
“Thần, Hoắc Lâm Phong.” Vén bào quỳ gối, nắm đấm thép bọc vào nhau.
Hoắc Lâm Phong ung dung nói: “—— Thánh thượng vạn tuế.”
(*) mũi tên kêu: là một loại mũi tên khi bắn ra sẽ phát ra tiếng kêu
Quan văn ghi sổ sách tiến vào, trước chắp tay hành lễ: “Tướng quân, mã cụ (*) đã được ghi chép trong sổ sách, mời ngài xem qua.”
(*) mã cụ: là mấy món đồ upgrade cho ngựa như yên, cương, móng sắt, v,v..
Hoắc Lâm Phong nhận lấy, người Đột Quyết kỵ xạ vô song, sau mỗi cuộc chiến đều nhận được nhiều mã cụ như vậy đấy: “Hàm ngựa (*) của Mạc Hạ Lỗ đâu?” Vị tướng quân Đột Quyết đó cưỡi ngựa thảo nguyên giống tốt, một cặp hàm ngựa chế tác từ xương, hắn đã thèm nhỏ dãi từ lâu.
(*) hàm ngựa: là một bộ phận làm bằng kim loại, ngày xưa thì làm bằng xương động vật, đặt ngang mồm ngựa để buộc dây cương điều khiển ngựa.
Vật phẩm thu được quả thật rất nhiều, đến cả vòng tay cũng có. Hoắc Lâm Phong trước giờ đều không sợ quy củ, chiếu theo quân hàm, gọi đám binh lính ra xếp hàng chọn. Đúng lúc trời đẹp, đốt lửa trại, bắt dê mập, mùi rượu tanh nồng làm nóng đêm lạnh đại mạc.
Sau trận ác chiến vẫn còn sống sót, đây là hời, là tích đức, là được tổ tiên phù hộ.
“Như chim kêu vậy, lớn tiếng lên chút đi!” Tiếng hát cất lên, Hoắc Lâm Phong chế nhạo một câu, rút dao găm ra, trên lưỡi dao không biết dính máu của ai. Hắn cắt một lát đùi cừu, cắt xong dốc ngụm rượu, tiếng hát kia vang dội hơn.
Hắn chỉ có cây sáo làm từ xương chim ưng, bàn tay to, tiếng thổi ra nghe réo rắt bi thương. Một ngày nào đó trong tương lai, có thể là ba mươi tuổi, năm mươi tuổi, nếu như mệnh tốt, thì bảy mươi tám mươi chăng? Tóm lại là cả cuộc đời này của hắn, chết, đã định sẽ chết trên sa trường, đương nhiên nếu lúc đó tứ hải thái bình, thì cứ xem như hắn nghĩ lung tung vậy.
Hốc mắt hắn nóng lên, nỗi lòng chợt thêm phần ủy mị, ủy mị ngẫm nghĩ, cái người tri kỉ không có dáng hình cụ thể ấy của hắn, không những phải nghe hắn bày tỏ những lời trong lòng, lúc hắn chết trên chiến trường còn phải thổi sáo cho hắn. Chiêu hồn của hắn, phục cốt của hắn, nếu người ta nguyện lòng, thì thử suy tính đến kiếp sau xem sao.
Ngẫm nghĩ xa quá rồi, hắn cúi đầu ngượng ngùng, còn mỉm cười thẹn thùng, thật là xấu hổ.
Ăn mừng đến nửa đêm, lúc giải tán, tốp hai tốp ba quàng vai bá cổ đi vào trong trướng, say quắc cần câu rồi, dứt khoát nằm xuống đất ngủ. Ai cũng đang phỏng đoán, tướng quân cơm no rượu say, kiểu gì cũng sẽ ngủ thêm một lát, không ngờ sau một đêm, gà còn chưa gáy đã phát kèn lệnh rồi.
Hoắc Lâm Phong khoác một bộ tố giáp (*), tinh thần sáng láng, sắp xếp ổn thỏa đội nào đi tuần thành, đi tham tín (**), hoặc ở lại quân doanh. Trời vừa hửng sáng là bắt mọi người thao luyện, hắn khoanh tay đi lững thững trong đám binh lính, hô số hiệu, thêm bao cát, ra nhiều chiêu thức xử phạt kỳ lạ, đến cả ngậm cát trong miệng cũng thử luôn rồi.
(*) tố giáp: khôi giáp màu trắng thuần
(**) tuần thành: tuần tra trong thành, tham tín: nghe ngóng tin tức
Đây chính là cuộc sống không có chiến tranh, ngày qua ngày đều có sự bình thản khác nhau.
Dịp này Hoắc Lâm Phong rời khỏi nhà, hơn nửa tháng không về, hôm đó đương lúc buổi trưa, hắn đang luyện binh ở thao trường, chợt có một người cưỡi ngựa từ xa tới. “Thiếu gia!” Hóa ra là Đỗ Tranh.
Đỗ Tranh quen đường quen nẻo, đến đưa y phục hoặc là cầm thức ăn tới như ngày thường. Hoắc Lâm Phong nhảy xuống khỏi bục thi lệnh (*): “Ngốc tử (**), sao đi tay không tới?”
(*) là cái bục để Hoắc Lâm Phong đứng trên đó ra lệnh điều khiển binh lính
(**) Mình mong là các bạn quen với từ “ngốc tử” này, nó không hẳn QT lắm đâu, hồi xưa mình đọc Kính vạn hoa của Nguyễn Nhật Ánh cũng thấy Quý Ròm hay xài từ này í
“Thiếu gia, lần này tôi tới để gọi thiếu gia về nhà!” Đỗ Tranh trông rất háo hức, còn khoa tay múa chân, “Trường An có quan lớn tới! Đai lưng nạm bảo thạch, mang giày quan, đế giày của người ta dày như vậy nè.”
Hoắc Lâm Phong nói: “Ngươi nói vớ vẩn thêm nữa đi.”
Đỗ Tranh vội vàng quay về chủ đề chính, ngại ngùng cười nói: “Người ta nói ‘Thánh chỉ tới’, Hầu gia sai tôi tới gọi thiếu gia lập tức quay về.”
Thánh chỉ? Hắn nghĩ, tin chiến thắng đã được truyền tới, đây chắc là thánh chỉ phong thưởng. Hoắc Lâm Phong không dám chậm trễ, lập tức lên ngựa về thành, vừa ra khỏi quân doanh lại không nhịn được, ngồi trên lưng ngựa xóc nảy khoe khoang: “Ngốc tử, thấy hàm ngựa của ta thế nào?”
Đỗ Tranh gật đầu như giã tỏi, thầm ngưỡng mộ, vị thiếu gia này đối đãi với ngựa còn tốt hơn đối đãi với cậu.
Thúc ngựa phi về thành, quan binh Hầu phủ mở đường trong thành, để tránh vó ngựa kịch liệt làm bá tánh hoảng sợ. Hoắc Lâm Phong cưỡi ngựa phi không chút trở ngại, tới trước cửa, hắn xuống ngựa, chỉnh lại ngọc quan, kéo lại vạt áo, lúc bước vào phủ thì cởi kiếm ra ném cho Đỗ Tranh.
Đi qua tiền sảnh qua viện, tới sảnh chính thì nhìn thấy quan truyền chỉ.
Quan truyền chỉ đứng phía trước, Hoắc Chiêu đang quỳ, phía sau là Bạch thị và Hoắc Kinh Hải. Hoắc Lâm Phong nhanh chóng quỳ xuống, cúi đầu, có thể nhìn thấy mũi giày của quan truyền thánh chỉ, quả thật rất dày.
“Cuộc chiến biên thùy, có công dẹp loạn.” Quan truyền chỉ đọc lên, “Một nhà Định Bắc Hầu quả thật là trụ cột của triều đình, chinh chiến Hà Tây, lập chiến công lớn, đặc biệt là chủ soái Hoắc Kinh Hải đại tướng quân trấn giữ biên ải, thống soái tam quân Tây Bắc, ban thưởng hoàng kim, châu ngọc, chinh bào.”
Như trong dự liệu, Hoắc Lâm Phong tâm bình khí hòa, thật ra với hắn thì tiền vàng châu ngọc còn không bằng đống của lạ bằng đồng bằng sắt thu được sau trận chiến. Về phần danh hiệu và binh quyền, dẫu hắn trẻ tuổi lông bông, cũng biết đó là quyết định của thiên tử, không thể tự mình ngông cuồng.
Quan truyền chỉ tiếp tục đọc: “Phó soái Hoắc Lâm Phong, tước bỏ thủ cấp Mạc Hạ Lỗ, khí phách anh dũng trước nay chưa ai có, uy chấn lũ man di, được gọi đến cùng Định Bắc Hầu Hoắc Chiêu vào Trường An diện thánh, đích thân lĩnh thưởng.”
Hoắc Lâm Phong giật mình kinh ngạc, hắn treo thủ cấp bọn man tặc đâu chỉ có mình Mạc Hạ Lỗ, khiến bọn man di kinh sợ cũng đâu phải ngày một ngày hai, sao lại thế này…
“Khâm —— thử.” Đọc xong, quan truyền chỉ gập thánh chỉ lại, “Định Bắc Hầu tiếp chỉ.”
Cả nhà cùng quỳ tạ ơn, Hoắc Chiêu nhận lấy thánh chỉ, vải gấm lõi ngọc, vậy mà lại nóng rẫy tê cứng cả tay. Hoắc Lâm Phong liếc phụ thân, dò xét huynh trưởng, hai người kia sắc mặt nặng nề.
Ba người đàn ông mạnh mẽ mà còn như thế, huống gì là nữ quyến yếu đuối.
Hắn dìu Bạch thị đứng dậy: “Mẹ, không sao đâu.” Vuốt ve mu bàn tay bà an ủi, rồi đích thân đưa Bạch thị về nội viện, hắn léo nhéo mấy lời êm tai một hồi.
Bạch thị trong lòng thì không nỡ, nhưng ngoài miệng vẫn đuổi đi: “Đi bàn bạc với cha và đại ca con đi, đừng có ở bên mẹ suốt thế.”
Hoắc Lâm Phong nói: “Không cần vội, buổi tối chắc chắn sẽ nói kĩ hơn.” Chủ soái không phải vào Trường An, mà một phó soái như hắn lại bị điểm tên, hắn hơi lo sợ, cũng cảm giác có gì đó không ổn.
“Mẹ, hơn nửa tháng con không về, mẹ thấy con có gầy đi không?” Hắn dỗ Bạch thị, “Đại ca được ban thưởng, bảo anh ấy chia cho con một ít có được không?”
Bạch thị im lặng, nhìn hắn đau đáu, ánh mắt xót xa ấy cứ như đang nhìn hắn xuất chinh vậy. Hắn ở lại đến khi trăng treo cao mới đi, dùng bữa xong, giúp Bạch thị rút trâm gỡ búi tóc, rồi đút canh an thần cho bà.
Sau đó đầy tớ đến trông coi, hắn đi tới thư phòng.
Hoắc Chiêu và Hoắc Kinh Hải cùng ngồi trên kỷ, cách nhau một bàn cờ. Hoắc Lâm Phong đi đến ngồi bên cạnh Hoắc Kinh Hải, im lặng quan sát ván cờ. bỗng nhiên, Hoắc Kinh Hải nghiêng đầu sang: “Sắp đi Trường An rồi, có vui không?”
Nói cứ như là đi du ngoạn, Hoắc Lâm Phong đùa giỡn: “Hoắc chủ soái, sao không gọi huynh đi?”
Hoắc Kinh Hải đặt xuống quân cuối cùng: “Đóng vai nhóc vô tri làm gì, khiến người ta ghét.”
Êm đẹp quá, Hoắc thị Hầu phủ quá êm đẹp rồi. Trụ cột của triều đình, phải có phẩm chất tốt, số lượng không thể quá nhiều, Hoắc Chiêu định bắc, Hoắc Kinh Hải trấn biên, hợp thành một phe hùng tráng, nếu thêm cả Hoắc Lâm Phong, vậy thì trụ cột Hoắc gia sẽ có thế lực xé toạc bầu trời.
Ba cha con đều đã biết đạo lý này.
Danh tướng bị nghi kỵ là số mệnh rồi, huống hồ chi là cây to rễ sâu trấn giữ phương bắc nhiều năm như vậy, không có gì bất ngờ. “Số mệnh… cũng không còn cách nào.” Hoắc Chiêu thở dài, nằm trong dự kiến không có nghĩa là cũng nằm trong tình và lý dẫu sao thì họ vẫn luôn trung thành, cho nên cảm thấy vô cùng thất vọng. (*)
(*) Không biết mấy bạn nào ít tiếp xúc cổ trang có hiểu không nên thôi giải thích luôn: tức là ba người nhà họ Hoắc thế lực quá mạnh, hoàng thượng và các quan chức khác e sợ Hoắc gia một tay che trời, lật đổ thánh thượng, cho nên lần này gọi Hoắc Lâm Phong đi có thể là sẽ bị “đày” ra đâu đó để phân tán sức mạnh của nhà họ Hoắc.
Thắng bại trên bàn cờ đã định, thấy cha và anh hai người mất hào hứng, Hoắc Lâm Phong liền đánh loạn quân cờ rồi xếp lại mô phỏng theo cách bố trí canh phòng: “Đại ca, xem trận giao long của đệ đây.” Phấn khởi dạt dào, “Có thể phá không?”
Hoắc Kinh Hải không có tâm trí phối hợp, nói: “Mọi sự phải cẩn thận, nếu phạm sai lầm bị bắt, sẽ không đơn giản như sáu mươi trượng nữa.” Nói xong, dáng vẻ cương nghị thả lỏng đi một nửa, hiện lên chút kiêu ngạo, “Nhưng cũng không cần phải quá nhún nhường, thưởng, nhận không hổ thẹn, phạt, dẫu cho hàm oan cũng phải ngạo tuyết khi sương (*), không thể đánh mất thể diện của Hoắc gia.”
(*) ngạo tuyết khi sương: ngạo nghễ, tự tin, không sợ sương mai tuyết lạnh
Hoắc Lâm Phong gật đầu, giọng nói rất mềm mỏng: “Đại ca, nhún nhường với đệ mà nói khó như lên trời, khả năng trêu chọc long nhan thì ngược lại lớn hơn một chút, nếu như vậy, huynh sẽ thế nào?”
Hoắc Kinh Hải nói: “Cởi bỏ chinh bào, dâng trả hổ phù (*), đại quyền trấn biên đổi lại cho đệ đệ ta bình an trở về, chắc hẳn thánh thượng sẽ rộng lòng tha thứ.” Y vỗ vỗ mu bàn tay Hoắc Lâm Phong, thấp giọng đi, “Nhưng nếu đệ rước lấy di thiên đại họa, ta và phụ thân đều không có kế sách khả thi, thì cũng chỉ có thể mặc cho số phận.”
(*) hổ phù: tín vật nhà binh
Chỉ hỏi một câu bông đùa mà đại ca lại đáp thật lòng, Hoắc Lâm Phong ngoan ngoãn nói: “Đại ca yên tâm, đệ biết chừng mực, nhất định sẽ không để cha và huynh phải lâm vào cảnh nguy khốn.”
Đêm vốn đã khuya, chơi cờ vây khuya nói thêm vài câu đã tới nửa đêm, ánh nến lập lòe, ba cha con lại không giải tán. Thánh chỉ vừa ban ra, sáng mai phải lập tức khởi hành, ngày về không thể tính được, khi nào mới lại cùng nhau quây quần, tất cả đều khó phán.
Trăng lưỡi liềm rơi xuống, chao đèn trút ánh sáng, chim chóc đậu trên cành.
Vừa qua canh năm, ngựa xe và tùy binh đang đợi lệnh, bách tính sáng dậy lần lượt dừng lại hóng chuyện, ai cũng đầy vui mừng. “Các hầu gia sắp xuất môn rồi!” Không biết ai nói, cũng không biết ai phụ họa, “Đó là ngựa của tiểu hầu gia, tiểu hầu gia cũng đi, có phải đi cầu hôn không?”
Tất cả cùng phá lên cười. Lúc này Hoắc Chiêu ra khỏi phủ, Hoắc Lâm Phong đi phía sau.
“Ra rồi kìa, mau nhường đường đi, đừng gây nhiễu uy phong của hầu gia!” Mọi người đồng tâm hiệp lực, kéo mấy người bán hàng rong ra, quét dọn lá rụng trên mặt đất, một thoáng sau đã gọn gàng đến mức cung kính.
Một đoàn người lên ngựa, Hoắc Kinh Hải dìu Bạch thị đứng trên bậc thềm, Hoắc Chiêu hạ lệnh xuất phát, bắt đầu đi.
Hoắc Lâm Phong ưỡn thẳng lưng, sắp đi xa rồi, không kiềm chế được mà quay đầu lại, bách tính hân hoan nhìn về phía hắn, vui mừng gọi “Tiểu hầu gia”. Hai ông cháu kia ôm một túi bánh nóng, đuổi theo không kịp nên đưa cho Đỗ Tranh đi phía sau.
Hai mươi ba tuổi, lần đầu rời khỏi Tái Bắc, vẫn chưa ra khỏi cổng thành đã cảm nhận được mùi vị ly biệt hương thân phụ lão.
Khi ra khỏi cổng thành, vứt lại giấc mộng xưa cũ vướng bận, chỉ nhìn về phía trước.
Mang theo mệnh lệnh của thánh thượng trên người, chuyến này không thể chậm trễ một khắc nào, cũng may đội quân của Định Bắc Hầu cực kỳ mạnh mẽ. Đi rất nhanh, không bị cản trở, để cho Hoắc Lâm Phong dọc đường cưỡi ngựa xem hoa.
Hơn nửa tháng, đến được thành Trường An. Tới trạm dịch (*), một đoàn hộ vệ và ngự thị kính cẩn hầu hạ, vô cùng phô trương, họ không thể không nhận long ân này.
(*) trạm dịch: trạm nghỉ chân, trạm nghỉ cho ngựa
Gần hoàng hôn, đình viện ngợp trong ánh chiều tà đỏ rực, Hoắc Lâm Phong ra khỏi phòng, thưởng thức khoảnh khắc chói lọi này.
“Thiếu gia!” Đỗ Tranh đã quen quấy rầy chủ tử, chạy tới nói, “Thiếu gia, thức ăn đã được chuẩn bị xong rồi, thiếu gia dùng bữa luôn cho nóng.” Thấy Hoắc Lâm Phong không để ý, cũng không vui vẻ gì, cậu ta nhận trách nhiệm hóa giải ưu phiền của chủ tử, “Thiếu gia, Trường An phồn hoa thật, đường phố rộng lớn, ban ngày cũng náo nhiệt hơn so với nơi khác.”
Hoắc Lâm Phong nói: “Nếu tốt như thế thì ngươi ở lại đây tìm một người rồi ở rể là được.”
Đỗ Tranh nín lặng, sợ bị hộ vệ canh gác nghe thấy: “Không được đâu. Thiếu gia, từ năm mười lăm tuổi người cứu tôi khỏi tay bọn man tặc, tôi đã thề sẽ làm trâu làm ngựa cho thiếu gia, lúc trước, tôi đã cam kết với phu nhân, phải hầu hạ người chu đáo.”
Hoắc Lâm Phong gãi gãi lỗ tai, lời này hắn nghe đến nỗi muốn mọc kén rồi, nhưng hắn không tranh nói, vì nghe nhiều lần cũng có chút cảm động. Đúng lúc ánh tà dương bị ánh trăng đuổi kịp, chạy mất dạng, hắn xoay người: “Đi dùng bữa thôi, hôm nay phải ngủ sớm.”
Nhưng không ngờ, ngủ sớm lại khó vào giấc, không ngủ được bao lâu, trằn trọc một hồi đã đến giờ.
Quan phục đã chuẩn bị xong, Hoắc Chiêu là quan chính nhất phẩm (*), áo khoác ngoài thêu tơ kỳ lân, đãi ngộ cấp trung lang (**), Hoắc Lâm Phong là chính tứ phẩm, mặc đồ xong, không thể đeo kiếm, mà đeo một miếng bài tam nguyên (***) bạch ngọc.
(*) có hai loại phẩm là chính phẩm và tòng phẩm, chính phẩm cao hơn tòng phẩm
(**) trung lang: cũng là một chức danh của quan
(***) tam nguyên: là tổng hợp của giải nguyên (hạng nhất thi hương), hội nguyên (hạng nhất thi hội), trạng nguyên (hạng nhất thi đình)
Rời khỏi trạm dịch, kỵ binh mở đường, uy phong lẫm liệt. Đường phố được dọn dẹp, hai bên trống huơ trống hoác, nhà dân lại hé mở cửa sổ, bà con muốn xem phong thái của Định Bắc Hầu.
Đến gần tới hoàng cung, khí thế ngày càng phô trương, Hoắc Lâm Phong chẳng có tâm trạng để ý, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim đi phía sau. Đi qua những khối kiến trúc lộng lẫy, tráng lệ, hắn thấy chúng cũng không thể so bì được với cây ngọc lan thuần khiết dưới hiên nhà hắn.
Đại điện ở phía trước, văn võ bá quan ở bên trong, còn thiên tử thì ở trên.
Mười bậc thềm, hắn lén dòm con kì lân trên đuôi áo Hoắc Chiêu. Kì lân, ngụ thái bình, cả nhà bọn họ bảo vệ cho Đại Ung thái bình, đang bước qua cửa điện này, cũng không biết là sẽ nhận được chút an ủi, hay là mất đi chút tự do.
Trong điện có quan tất cả các cấp, áo mũ phân minh, lại giống như nghìn người đều cùng một khuôn mặt. Hoắc Chiêu đi ung dung ở phía trước, Hoắc Lâm Phong với dáng người cao ngất đi phía sau, bước đi cùng lối, huyết mạch tương liên. Tiến về phía trước rồi đứng nghiêm, hai cha con đứng giữa một đám người nghìn mặt như một, như hai cội tùng cô độc.
Hoắc Chiêu quỳ xuống cúi đầu, giọng vang như chuông đồng: “Định Bắc Hầu Hoắc Chiêu, tham kiến thánh thượng.”
“Thần, Hoắc Lâm Phong.” Vén bào quỳ gối, nắm đấm thép bọc vào nhau.
Hoắc Lâm Phong ung dung nói: “—— Thánh thượng vạn tuế.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất