Chương 1: Đêm giáng sinh
với ánh sáng tạo thành một tầng sương mù màu trắng mỏng manh, mơ hồ nhìn thấy ráng chiều lúc ẩn lúc hiện.
Độ ấm của tách cà phê trên bàn dần tiêu tán.
Cúi đầu nhìn đồng hồ, đã bảy giờ ba mươi. Hai tuần trước y luôn ngồi ở nơi này, cẩn thận hẹn Liệt Diễm cùng nhau ngắm tuyết rơi, thế nhưng Liệt Diễm chỉ nhếch môi cười: “Như vậy rất giống tình nhân.”
Nam nhân hơn ba mươi tuổi, vững vàng thành thục bên trong lại mang theo một cỗ tao nhã gợi cảm, thời điểm nam nhân cười cho dù chỉ là hơi hơi gợi lên khóe môi nhưng cũng làm người ta nhịn không được mà lún sâu vào.
Mà Diêu Tử Khê, càng lún càng sâu, y không rõ vì sao mình lại thích hắn. Ba mẹ qua đời, tiếp đó ca ca duy nhất cũng ra đi, người đàn ông kia thường ngày chăm sóc y từng chút từng chút rót vào cuộc sống y.
Đợi đến khi y bình tâm lại, bóng hình nam nhân cao to tuấn mỹ kia đã khắc sâu vào đáy lòng y. Nhắm mắt lại, chính là bàn tay to lớn của nam nhân kia xoa đầu y, còn có dáng điệu bĩ bĩ cười xấu xa của nam nhân.
Những tháng ngày còn trẻ kia, mỗi ngày buổi tối y đều ảo tưởng đến gương mặt của nam nhân kia đi vào mộng đẹp một lần tiếp một lần, ôm ấp người kia………….
Người kia, hẳn nên là của y! Nếu như y mãi mãi được đứng bên cạnh hắn.
Một ngày nào đó, hắn sẽ chú ý đến tâm ý của y đi!
Khi còn trẻ Diêu Tử Khê thật cẩn thận từng li từng tí bảo vệ vọng tưởng yếu ớt của chính mình.
Nhưng mà, sau khi tỉnh mộng, lại phát hiện người Liệt Diễm thích chính là thiếu chủ của hắc đạo, người đó tựa như một sói con tùy hứng nhưng lại đáng yêu. Thời điểm nhìn thấy bọn họ ôm hôn nhau nồng nhiệt, loại cảm giác đó tựa như bị người khác hất một thau nước lạnh lên người, tiếp theo lại bị người dùng sức hung hăng đánh một bạt tai, vừa vội vừa giận, vừa thương tâm lại khổ sở.
Khi đó ngực y mãnh liệt nhảy lên, hô hấp cũng nóng lên. Diêu Tử Khê bóp nát kính của mình, kết cấu kim loại vặn vẹo méo mó, cắt vào tay y. Máu đỏ tươi từ khe hở bên trong uốn lượn chảy xuống, nhưng mà y biết, đau đớn không phải từ tay truyền đến, mà là tim y.
Rõ ràng là người lợi hại như vậy, là người mà y âm thầm sùng bái khát khao, vì sao thiếu niên kia lại không kiêng dè như vậy? Ở trước mặt Liệt Diễm thế nhưng làm càng cười to, thậm chí đặt Liệt Diễm dưới thân………….
Mà Liệt Diễm, một lần lại một lần sủng nịnh, khoan dung.
Nếu, nếu là y, tuyệt sẽ không đối xử với Liệt Diễm như vậy. Y tuyệt đối sẽ cố gắng quý trọng, càng dụng tâm đối tốt với Liệt Diễm, nhưng y là người lãnh đạm, cho dù lời tâm tình chứa đầy bụng, cũng rất khó mang tình ý chân thành của mình biểu đạt cho đối phương. Những mối tình trước kia, cũng vì nguyên nhân này mà chia tay.
Mọi người đều nói, tâm của y từ trước đến nay chưa từng đặt trên người họ.
Y lúc đó thì sao, cũng chỉ đẩy nhẹ kính trên mũi, hừ lạnh một tiếng nói, nếu muốn chia tay, y sẽ đồng ý. Kỳ thực, y biết, những gì họ nói tất cả đều đúng.
Y chưa bao giờ cam tâm. Y không dư thừa tâm tư đâu mà chia cho họ, rõ ràng người đứng cạnh Liệt Diễm luôn là y, nhưng cuối cùng, người đứng cạnh hắn không phải y?
Rốt cuộc vấn đề nằm ở nơi nào………..
Diêu Tử Khê vươn tay đến gần mặt kính trong suốt của cửa sổ sát đất. Trong nháy mắt trên cửa sổ đã in rõ bàn tay y.
“Ngài có muốn gọi thêm một ly cà phê không?” Phục vụ thân thiết đến gần hỏi.
“Ách….” Rốt cuộc Diêu Tử Khê cũng hồi phục tinh thần.
Ở phòng ăn ngồi đầy người, ai cũng có đôi có cặp, chỉ có y, đối diện là một tách cà phê lạnh lẽo, có vẻ đặc biệt thê lương.
“Ân.” Diêu Tử Khê nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên.
Diêu Tử Khê cấp tốc nhận điện thoại: “A Diễm!”
Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm huyên náo vui vẻ ở ngã tư đường, nghe được thanh âm của Liệt Diễm tựa hồ rất cao hứng, thậm chí chính y cũng không biết mình kinh hỉ và hưng phấn như thế nào.
Một khắc kia, Diêu Tử Khê bỗng cảm thấy tâm y tựa như mặt kính to lớn của cửa sổ sát đất. Mặc cho thân thể ấm áp, nhưng tâm phảng phất như đặt trong không khí lạnh lẽo ngoài kia, bị hàn khí lạnh lẽo đông đến thương tích đầy mình.
“Kia…. Cái kia ta không thể đến được….. Ta….” Khi nói có lẽ Liệt Diễm vì bị quấy rầy nên có chút đứt quãng, “Này, đã bảo ngươi không được đến gần mà…. Là Tử Khê, ta có cuộc hẹn cùng hắn….. Này này….” Âm thanh biến mất, chỉ còn lại thanh âm kịch liệt thở dốc.
Phục vụ bưng cà phê lên.
Tay cầm điện thoại của Diêu Tử Khê run run: “Tính tiền.”
Ly khai quán, hàn khí lập tức ập vào mặt làm Diêu Tử Khê không khỏi rùng mình.
Bất tri bất giác, khí trời đã lạnh đến như vậy. Thế nhưng người đi lại trên đường tựa hồ như không cảm nhận được hàn khí, những cô gái mặc váy ngắn xinh đẹp, để lộ hai chân thon dài, các chàng trai thể hiện quan tâm ôm chặt eo cô gái của mình, hoặc là một tay choàng qua vai các cô gái thân thể chặt chẽ dính vào nhau, những bậc phụ huynh lại càng tỉ mỉ, choàng khăn quàng cổ lên cho hài tử của mình, chăm chú nắm lấy bàn tay nho nhỏ của con mình. Bởi vì có nhiệt độ của người khác, thế nên mới không cảm thấy lạnh sao? Diêu Tử Khê vươn tay đẩy nhẹ kính mắt trên mũi, chỉnh chỉnh cổ áo, có chút tịch mịch đứng trên đường. Đêm Giáng Sinh vui vẻ, xem ra chỉ có mình y là cô đơn một mình vượt qua.
“Anh chàng đẹp trai này, mua một bó hoa đi!”
Diêu Tử Khê nhíu mày, quay đầu lại.
Đến gần mình là một gia hỏa mặc một bộ đồ đỏ hóa trang ông già Noel, đầu đội mũ đỏ và mang bộ râu mép giả trắng tuyết, trong tay còn nâng một đống lớn hoa hồng xinh đẹp.
Diêu Tử Khê lạnh lùng liếc mắt nhìn một cái, tiếp tục bước đi.
Thế nhưng tên kia vẫn không buông tha, không biết sống chết nói: “Hôm nay là ngày tốt như thế, liền mua một đóa hoa hồng đi! Bạn gái ngươi nhất định sẽ rất thích.”
Diêu Tử Khê nhịn không được nói: “Không cần!”
Thanh niên lại giống như đùa giỡn giữ chặt cổ tay áo y: “Cho dù ngươi là băng sơn đại soái ca, nhưng thời điểm thích hợp ngươi cũng phải tặng quà cho người ta, cô ấy sẽ một mực khăng khăng theo ngươi nha!”
Tuy rằng mang một đống lớn râu mép giả, thế nhưng thanh âm lại trung khí mười phần, vô cùng thích hợp với không khí ngày lễ.
Tâm tình Diêu Tử Khê càng lúc càng kém. Vì sao cứ phải là y, đêm Giáng Sinh này, không chỉ cô đơn một mình mà còn bị người trước mắt này day dưa không dứt được.
Diêu Tử Khê đến gần thanh niên, có chút ác liệt nhíu mày nói: “Tôi là GAY!”
“A?” Thanh niên phát ra thanh âm kinh ngạc.
Diêu Tử Khê dùng tay chỉnh chỉnh kính, tư thế cao cao tại thượng, áp sát mặt tên kia, nhìn chăm chú vào ánh mắt của hắn chậm rãi mở miệng: “Ta, là, đồng, tính, luyến, ái!”
Thời gian trôi qua trong nháy mắt, thanh niên có chút tay chân luống cuống.
“Buông tay!” Diêu Tử Khê lạnh lùng hừ một tiếng, gỡ xuống bàn tay đang nắm áo mình, xoay người liền rời đi.
“Này….Chờ một chút……” Thanh niên xoay người, đuổi theo y.
“Hiện tại ngươi chỉ đi một mình, ngươi…., chẳng lẽ bị người bỏ mặc ư?” Thanh niên ngẩng đầu lên, tùy tiện hỏi.
Không khí xung quanh đột nhiên hạ xuống.
Hàn khí trên mặt Diêu Tử Khê càng nặng, cái tên này, một chút tự giác cũng không có sao?
“Ngươi lại quấn lấy ta, không cẩn thận ta động tay động chân với ngươi.” Diêu Tử Khê cười lạnh nói.
“Kia, cái kia…. Ngươi là….. Là đang mời gọi ta sao?” Thanh niên đỏ mặt nói.
Độ ấm của tách cà phê trên bàn dần tiêu tán.
Cúi đầu nhìn đồng hồ, đã bảy giờ ba mươi. Hai tuần trước y luôn ngồi ở nơi này, cẩn thận hẹn Liệt Diễm cùng nhau ngắm tuyết rơi, thế nhưng Liệt Diễm chỉ nhếch môi cười: “Như vậy rất giống tình nhân.”
Nam nhân hơn ba mươi tuổi, vững vàng thành thục bên trong lại mang theo một cỗ tao nhã gợi cảm, thời điểm nam nhân cười cho dù chỉ là hơi hơi gợi lên khóe môi nhưng cũng làm người ta nhịn không được mà lún sâu vào.
Mà Diêu Tử Khê, càng lún càng sâu, y không rõ vì sao mình lại thích hắn. Ba mẹ qua đời, tiếp đó ca ca duy nhất cũng ra đi, người đàn ông kia thường ngày chăm sóc y từng chút từng chút rót vào cuộc sống y.
Đợi đến khi y bình tâm lại, bóng hình nam nhân cao to tuấn mỹ kia đã khắc sâu vào đáy lòng y. Nhắm mắt lại, chính là bàn tay to lớn của nam nhân kia xoa đầu y, còn có dáng điệu bĩ bĩ cười xấu xa của nam nhân.
Những tháng ngày còn trẻ kia, mỗi ngày buổi tối y đều ảo tưởng đến gương mặt của nam nhân kia đi vào mộng đẹp một lần tiếp một lần, ôm ấp người kia………….
Người kia, hẳn nên là của y! Nếu như y mãi mãi được đứng bên cạnh hắn.
Một ngày nào đó, hắn sẽ chú ý đến tâm ý của y đi!
Khi còn trẻ Diêu Tử Khê thật cẩn thận từng li từng tí bảo vệ vọng tưởng yếu ớt của chính mình.
Nhưng mà, sau khi tỉnh mộng, lại phát hiện người Liệt Diễm thích chính là thiếu chủ của hắc đạo, người đó tựa như một sói con tùy hứng nhưng lại đáng yêu. Thời điểm nhìn thấy bọn họ ôm hôn nhau nồng nhiệt, loại cảm giác đó tựa như bị người khác hất một thau nước lạnh lên người, tiếp theo lại bị người dùng sức hung hăng đánh một bạt tai, vừa vội vừa giận, vừa thương tâm lại khổ sở.
Khi đó ngực y mãnh liệt nhảy lên, hô hấp cũng nóng lên. Diêu Tử Khê bóp nát kính của mình, kết cấu kim loại vặn vẹo méo mó, cắt vào tay y. Máu đỏ tươi từ khe hở bên trong uốn lượn chảy xuống, nhưng mà y biết, đau đớn không phải từ tay truyền đến, mà là tim y.
Rõ ràng là người lợi hại như vậy, là người mà y âm thầm sùng bái khát khao, vì sao thiếu niên kia lại không kiêng dè như vậy? Ở trước mặt Liệt Diễm thế nhưng làm càng cười to, thậm chí đặt Liệt Diễm dưới thân………….
Mà Liệt Diễm, một lần lại một lần sủng nịnh, khoan dung.
Nếu, nếu là y, tuyệt sẽ không đối xử với Liệt Diễm như vậy. Y tuyệt đối sẽ cố gắng quý trọng, càng dụng tâm đối tốt với Liệt Diễm, nhưng y là người lãnh đạm, cho dù lời tâm tình chứa đầy bụng, cũng rất khó mang tình ý chân thành của mình biểu đạt cho đối phương. Những mối tình trước kia, cũng vì nguyên nhân này mà chia tay.
Mọi người đều nói, tâm của y từ trước đến nay chưa từng đặt trên người họ.
Y lúc đó thì sao, cũng chỉ đẩy nhẹ kính trên mũi, hừ lạnh một tiếng nói, nếu muốn chia tay, y sẽ đồng ý. Kỳ thực, y biết, những gì họ nói tất cả đều đúng.
Y chưa bao giờ cam tâm. Y không dư thừa tâm tư đâu mà chia cho họ, rõ ràng người đứng cạnh Liệt Diễm luôn là y, nhưng cuối cùng, người đứng cạnh hắn không phải y?
Rốt cuộc vấn đề nằm ở nơi nào………..
Diêu Tử Khê vươn tay đến gần mặt kính trong suốt của cửa sổ sát đất. Trong nháy mắt trên cửa sổ đã in rõ bàn tay y.
“Ngài có muốn gọi thêm một ly cà phê không?” Phục vụ thân thiết đến gần hỏi.
“Ách….” Rốt cuộc Diêu Tử Khê cũng hồi phục tinh thần.
Ở phòng ăn ngồi đầy người, ai cũng có đôi có cặp, chỉ có y, đối diện là một tách cà phê lạnh lẽo, có vẻ đặc biệt thê lương.
“Ân.” Diêu Tử Khê nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên.
Diêu Tử Khê cấp tốc nhận điện thoại: “A Diễm!”
Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm huyên náo vui vẻ ở ngã tư đường, nghe được thanh âm của Liệt Diễm tựa hồ rất cao hứng, thậm chí chính y cũng không biết mình kinh hỉ và hưng phấn như thế nào.
Một khắc kia, Diêu Tử Khê bỗng cảm thấy tâm y tựa như mặt kính to lớn của cửa sổ sát đất. Mặc cho thân thể ấm áp, nhưng tâm phảng phất như đặt trong không khí lạnh lẽo ngoài kia, bị hàn khí lạnh lẽo đông đến thương tích đầy mình.
“Kia…. Cái kia ta không thể đến được….. Ta….” Khi nói có lẽ Liệt Diễm vì bị quấy rầy nên có chút đứt quãng, “Này, đã bảo ngươi không được đến gần mà…. Là Tử Khê, ta có cuộc hẹn cùng hắn….. Này này….” Âm thanh biến mất, chỉ còn lại thanh âm kịch liệt thở dốc.
Phục vụ bưng cà phê lên.
Tay cầm điện thoại của Diêu Tử Khê run run: “Tính tiền.”
Ly khai quán, hàn khí lập tức ập vào mặt làm Diêu Tử Khê không khỏi rùng mình.
Bất tri bất giác, khí trời đã lạnh đến như vậy. Thế nhưng người đi lại trên đường tựa hồ như không cảm nhận được hàn khí, những cô gái mặc váy ngắn xinh đẹp, để lộ hai chân thon dài, các chàng trai thể hiện quan tâm ôm chặt eo cô gái của mình, hoặc là một tay choàng qua vai các cô gái thân thể chặt chẽ dính vào nhau, những bậc phụ huynh lại càng tỉ mỉ, choàng khăn quàng cổ lên cho hài tử của mình, chăm chú nắm lấy bàn tay nho nhỏ của con mình. Bởi vì có nhiệt độ của người khác, thế nên mới không cảm thấy lạnh sao? Diêu Tử Khê vươn tay đẩy nhẹ kính mắt trên mũi, chỉnh chỉnh cổ áo, có chút tịch mịch đứng trên đường. Đêm Giáng Sinh vui vẻ, xem ra chỉ có mình y là cô đơn một mình vượt qua.
“Anh chàng đẹp trai này, mua một bó hoa đi!”
Diêu Tử Khê nhíu mày, quay đầu lại.
Đến gần mình là một gia hỏa mặc một bộ đồ đỏ hóa trang ông già Noel, đầu đội mũ đỏ và mang bộ râu mép giả trắng tuyết, trong tay còn nâng một đống lớn hoa hồng xinh đẹp.
Diêu Tử Khê lạnh lùng liếc mắt nhìn một cái, tiếp tục bước đi.
Thế nhưng tên kia vẫn không buông tha, không biết sống chết nói: “Hôm nay là ngày tốt như thế, liền mua một đóa hoa hồng đi! Bạn gái ngươi nhất định sẽ rất thích.”
Diêu Tử Khê nhịn không được nói: “Không cần!”
Thanh niên lại giống như đùa giỡn giữ chặt cổ tay áo y: “Cho dù ngươi là băng sơn đại soái ca, nhưng thời điểm thích hợp ngươi cũng phải tặng quà cho người ta, cô ấy sẽ một mực khăng khăng theo ngươi nha!”
Tuy rằng mang một đống lớn râu mép giả, thế nhưng thanh âm lại trung khí mười phần, vô cùng thích hợp với không khí ngày lễ.
Tâm tình Diêu Tử Khê càng lúc càng kém. Vì sao cứ phải là y, đêm Giáng Sinh này, không chỉ cô đơn một mình mà còn bị người trước mắt này day dưa không dứt được.
Diêu Tử Khê đến gần thanh niên, có chút ác liệt nhíu mày nói: “Tôi là GAY!”
“A?” Thanh niên phát ra thanh âm kinh ngạc.
Diêu Tử Khê dùng tay chỉnh chỉnh kính, tư thế cao cao tại thượng, áp sát mặt tên kia, nhìn chăm chú vào ánh mắt của hắn chậm rãi mở miệng: “Ta, là, đồng, tính, luyến, ái!”
Thời gian trôi qua trong nháy mắt, thanh niên có chút tay chân luống cuống.
“Buông tay!” Diêu Tử Khê lạnh lùng hừ một tiếng, gỡ xuống bàn tay đang nắm áo mình, xoay người liền rời đi.
“Này….Chờ một chút……” Thanh niên xoay người, đuổi theo y.
“Hiện tại ngươi chỉ đi một mình, ngươi…., chẳng lẽ bị người bỏ mặc ư?” Thanh niên ngẩng đầu lên, tùy tiện hỏi.
Không khí xung quanh đột nhiên hạ xuống.
Hàn khí trên mặt Diêu Tử Khê càng nặng, cái tên này, một chút tự giác cũng không có sao?
“Ngươi lại quấn lấy ta, không cẩn thận ta động tay động chân với ngươi.” Diêu Tử Khê cười lạnh nói.
“Kia, cái kia…. Ngươi là….. Là đang mời gọi ta sao?” Thanh niên đỏ mặt nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất