Hoàn Châu Chi Bất Cải Cơ Nhạc

Chương 17

Trước Sau
“Thập Nhị a ca nghĩ tên này có vấn đề sao?” Hồng y cung nữ cười khúc khích, đem chậu nước đặt lên trên giá, rồi quay người mặc quần áo cho Vĩnh Cơ, trêu ghẹo hỏi.

Tiểu hài tử Vĩnh Cơ rất ngoan ngoãn phối hợp đứng lên, vừa tự mình tròng tay vào áo vừa lắc đầu, nho nhỏ giải thích cho Phi Lang, “Không phải là có vấn đề, thế nhưng nữ hài tử cũng có thể kêu lang sao? Lang rất dữ.”

Phi Lang vừa thu hồi nét cười lại không nhịn được, nàng che miệng, “Ai nha, không phải là cái Phi Lang kia, là Phi trong màu đỏ, Lang trong cẩm thạch.”

“Nga, hóa ra là chỉ màu sắc y phục a.” Vĩnh Cơ nhìn Phi Lang một người đỏ rực, nghĩ tên này thật thích hợp, nó chậm rãi rửa tay, khi nhận lấy khăn lau vô ý nhìn qua cửa sổ, vỗ đầu, nhanh chóng ném khăn đi, “Ôi, trời đã sáng như thế này rồi. Phi Lang, Vĩnh Cơ bị muộn rồi, Vĩnh Cơ đi.”

Dứt lời, vén áo lên muốn chạy ra ngoài, chạy đến nửa đường rốt cuộc nhớ ra nơi này là Càn Thanh cung, rồi lại lận đận chạy trở về, “Hoàng a mã vào triều rồi sao?”

Phi Lang lúc này mới có phản ứng, nhanh chóng kéo nó, “Thập Nhị a ca, ngài không nên vội, Hoàng Thượng đã chuẩn cho ngài nghỉ, ngày hôm nay ngài không cần đi thượng thư phòng.”

“A?”

Nó ở Càn Thanh cung của Hoàng a mã một đêm, dậy muộn không nói, sau đó Hoàng a mã còn nói không cần đi thượng thư phòng học, Vĩnh Cơ nghĩ cũng không dám tưởng rằng hôm qua mình ngây thơ hồn nhiên cùng Hoàng a mã ăn chung lại còn ngủ cùng. Trong đầu bé nhỏ rối rắm loạn lên, nó suy nghĩ hồi lâu, nếu không đi lên thượng thư phòng thì nó chỉ có việc duy nhất là trở về a ca sở.

Cáo biệt Phi Lang, thiếu niên cúi đầu đi ra Càn Thanh cung, vừa mới đi tới cửa đã bị người kéo, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, còn không rõ là chuyện gì xảy ra, bên tai đã vang lên tiếng sấm rền.

“Ngươi làm cái gì mà đi suốt đêm không trở lại? Không biết người khác sẽ lo lắng a?!”

Vĩnh Cơ sợ hãi lùi bước mới dám ngẩng đầu, ở trước mặt nó không ai khác chính là gần nhất ‘tính tình đại biến’ thư đồng của nó, Phú Sát gia tiểu công tử Phúc Khang An. Phía sau Phúc Khang An còn có trầm mặc an tĩnh An Nhạc cùng với vẫn như trước tươi cười Thiện Bảo.

Nó kinh ngạc, “Mọi người tại sao đều ở đây?”

Phúc Khang An nhìn ánh mắt đứa nhỏ trực tiếp lướt qua mình nhìn hai người phía sau, tức giận không có chỗ phát tiết, một cước đá vào thềm đá, “Ngươi nói chúng ta tại sao đều ở đây? Chúng ta là đi tìm ngươi cả đêm!”

“A?” Vĩnh Cơ vô tội nghiêng đầu, ánh mắt thiết thiết thật thật nhìn Phúc Khang An, Phúc Khang An bị đôi mắt kia nhìn chằm chằm, không được tự nhiên hắng giọng, ho khan hai tiếng, “Ngươi tối hôm qua đi một đêm không về, toàn bộ a ca sở đều gà bay chó sủa, cái điêu nô kia sắp khóc lụt cả a ca sở.”

Vĩnh Cơ bừng tỉnh, mình không có nói cho Phúc công công mình ngủ lại ở Càn Thanh cung, Phúc công công khẳng định lo lắng gần chết. Khi đó bởi mình được chăm sóc nên khẩn trưởng, không có nhớ rõ truyền tín cho Phúc công công mọi người. Vĩnh Cơ áy náy, đỏ mặt cúi đầu, “Ta không phải cố ý, Hoàng a mã…”

“Đi thôi.” Bàn tay to lớn của An Nhạc vỗ vỗ đầu nó, thản nhiên nói hai chữ rồi xoay người rời đi, Vĩnh Cơ hoang moang xoắn tay, đang thương nhìn về phía bóng lưng An Nhạc, “An Nhạc tức giận sao?”

“Không có, sư phụ chỉ là lo lắng cho ngươi.” Thiện Bảo cười híp mắt trấn an tiểu hài tử, hắn cũng không nói, tối hôm qua sư phụ biết được tiểu hài tử không có hốt hoảng đến độ nào, hầu như chạy khắp toàn bộ hoàng cung tìm kiến, hắn lần đầu tiên thấy sư phụ khẩn trương như vậy vì một người khác. Không chỉ có mình sư phụ, còn có lão công công trong a ca sở kia với cái thư đồng này, nếu không phải sau đó Ngô công công bên cạnh Hoàng Thượng đến hỏi vể Đa Đa, biết được tiểu hài tử ngủ lại Càn Thanh cung, phỏng chừng mọi người đã chạy ra ngoài cung mà tìm. Buổi sáng cũng là bởi vì lo lắng Thập Nhị a ca tại chỗ Hoàng Thượng chịu ủy khuất, mọi người mới đứng chờ ở chỗ này, bất quá bây giờ xem ra tiểu hài tử cũng không bị Hoàng Thượng làm gì.



Vĩnh Cơ còn không yên tâm, lôi kéo tay của Thiện Bảo không tha, “Thiện Bảo ca ca, các ngươi tối qua đi tìm Vĩnh Cơ thật lâu sao?”

“Ngươi làm cái gì hỏi nhiều như vậy, đi trở về!” Không đợi Thiện Bảo trả lời, Phúc Khang An ở bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng, lạnh lùng nói một câu rồi giận đùng đùng bỏ đi.

“Hắn đang tức cái gì?”

Thiện Bảo mỉm cười không nói, nắm lấy tay của tiểu hài tử đi trở về, bất quá là một cậu ấm nhà giàu kỳ quặc mà thôi.

Bọn họ trở lại a ca sở, Đa Đa chạy ra đầu tiên, Vĩnh Cơ còn chưa tiếp được nó liền bị Phúc công công nước mắt nước mũi rửa sạch một phen. Phúc công công nhìn thấy Vĩnh Cơ liền nhào tới, bước chân nhanh nhẹn khiến người hoàn toàn không nhìn ra Phúc công công là một lão đầu hơn sáu mươi tuổi. Lão ôm lấy Vĩnh Cơ, bắt đầu khóc lóc, “Tiểu chủ tử của ta, ngươi thế nào một mình ở bên ngoài qua đêm, bên ngoài nhiều nguy hiểm a! Có bị thương không, có người khi dễ ngươi không, có hay không chịu ủy khuất?”

Vĩnh Cơ ngơ ngác không biết phải làm gì, vụng về vỗ vỗ vai lão, “Công công, Vĩnh Cơ là ở Càn Thanh cung, làm sao có thể có nguy hiểm.”

Phúc công công trừng mắt, “Làm sao không gặp nguy hiểm, có thích khách thì làm gì bây giờ? Lần trước ngươi cùng Hoàng Thượng đi ra ngoài không phải bị đâm một kiếm sao?!”

“…” Không thể phản bác lại, Vĩnh Cơ há hốc mồm, muốn nói lần kia là ngoài ý muốn, lại cảm thấy một kiếm kia của Tiểu Yến Tử tỷ tỷ cũng không tính là ngoài ý muốn, sau đó trong cung đồn đại, liền nó cũng biết nguyên lai là Hoàng a mã trước kia thật lâu từng chém đầu Tiểu Yến Tử tỷ tỷ a mã, nên Tiểu Yến Tử tỷ tỷ hận Hoàng a mã. Vĩnh Cơ chỉ không hiểu nổi, Tiểu Yến Tử tỷ tỷ căn bản chưa từng gặp qua a mã của mình, Hoàng a mã đối với nàng tốt như vậy, vì sao Tiểu Yến Tử tỷ tỷ có thể bởi vì người khác nói mấy câu liền có thể xuống tay giết Hoàng a mã? Tiểu Yến Tử tý tỷ không phải nói người nàng thích nhất sùng bái nhất là Hoàng a mã sao?

“Tối hôm qua có người khi dễ ngươi không?” Phúc công công ôm lấy Vĩnh Cơ quan sát từ trên xuống dưới, nghiêm giọng hỏi.

Vĩnh Cơ vội vàng lắc đầu, tối hôm qua tuy rằng Hoàng a mã có điểm kỳ quái, thế nhưng đối với nó rất tốt, còn cho nó ăn, không có mắng nó, “Không có ai khi dễ Vĩnh Cơ.”

“Vậy cái u lớn trên đầu ngươi là từ đâu ra?”

Phúc công công vừa nói một câu, Phúc Khang An đang ra vẻ đọc sách, Thiện Bảo tựa như chơi đùa với Đa Đa cùng với An Nhạc đang đứng dựa vào cây tỏ vẻ ngủ đều công tới, vài ánh mắt nhìn chằm chằm vào một điểm hồng trên trán Vĩnh Cơ, Vĩnh Cơ đưa tay sờ sờ trán, thật đau, nước mắt ứa ra thu tay về, “Cái này là khi Vĩnh Cơ rời giường đụng phải.”

Trong tiểu viện an tĩnh quỷ dị một hồi, Phúc Khang An liếc mắt một cái, hừ một tiếng rồi tiếp tục mở sách ngồi lại chỗ cũ, Thiện Bảo khẽ cười, hướng về phía Đa Đa ngoắc tay, An Nhạc lại dựa vào cây nhắm mắt trầm tư, Phúc công công ôm lấy Vĩnh Cơ, “Tiểu chủ tử, ngài làm thế nào mà không cẩn thận vậy a?”

“Tưởng rằng bị muộn rồi.” Nước mắt lưng tròng giải thích.

“Quên đi, ngày hôm qua chuẩn bị cho ngươi mấy quả trứng gà vẫn còn, để nô tài đi lấy.”

Phúc công công sau khi cầm trứng gà trở lại liền nắm lấy Vĩnh Cơ hỏi chuyện tối hôm qua, Vĩnh Cơ ngồi ở trên ghế được Phúc công công xoa nước mắt chảy ròng, đem tất cả mọi chuyện nó nhớ rõ với không nhớ kỹ kể lại một lần.



“Sau đó, Vĩnh Cơ không nhớ được, chỉ biết xuất hiện rất nhiều Hoàng a mã, Phi Lang nói Vĩnh Cơ uống rượu say.”

“Cái gì? Cư nhiên để cho tiểu chủ tử uống rượu, cái gì cũng không nhớ được, vậy đây có đúng là ngươi tự mình đập đầu?” Phúc công công phẫn nộ, đậm bàn.

Vĩnh Cơ co rúm lại gật đầu, “Là Vĩnh Cơ tự mình đập đầu.”

“Phi Lang là ai?” Phúc Khang An ném sách hỏi.

Vĩnh Cơ còn nhớ rõ mình và Phúc Khang An còn có chuyện chưa giải quyết, nó lầm bầm không nói lời nào, cũng không thèm nhìn Phúc Khang An một cái, trong lòng nghĩ mình không có khả năng đối đầu với dạng người hai mặt này.

Phúc Khang An liền bùng nổ, dùng sức quẳng sách đi, quay người đi vào phòng, đóng cửa đánh rầm một cái.

“Phi Lang là đại cung nữ bên người Hoàng a mã.” Vĩnh Cơ thấy Phúc Khang An như vậy có điểm chột dạ, nhỏ giọng nói, Phúc Khang An ở trong phòng tự nhiên là không nghe thấy. Phúc công công xoa đầu Vĩnh Cơ, đắc ý, “Không cần để ý đến hắn. Được rồi, công công hôm nay có việc phải xuất cung, ngươi phải ngoan ngoãn.”

“Công công đi đâu?”

“Đi về thăm con trai, con trai ngày hôm trước gửi thư nói vừa cho nô tài thêm một cháu trai béo tròn, nô tài muốn trở về nhìn một cái, buổi tối liền quay lại.”

“Phốc!” Đang chơi đùa với Đa Đa, Thiện Bảo vừa uống một ngụm nước liền phun toàn bộ đến trên người Đa Đa, Đa Đa giũ người, ghét bỏ nhìn về phía Thiện Bảo, thí điên thí điên chạy đến bên người Vĩnh Cơ cọ cọ, Vĩnh Cơ đá văng ra, có nước thật bẩn a!

“Nguyên lai công công cũng có con trai sao?” Thiện Bảo lau nước bên miệng, khóe miệng giật giật hỏi.

Phúc công công ngẩng đầu, mất hứng sừng sộ, “Công công thế nào không có con trai, công công ta có hai con trai ngoan, ánh mắt kia của ngươi là làm sao?”

Vĩnh Cơ kéo kéo áo Phúc công công, nhút nhát chu miệng nói, “Hoàng ngạch nương nói qua, công công không có khả năng có con.”

“Đó là công công khác, Phúc công công của ngươi đương nhiên không giống.”

Cho nên rốt cuộc ngài là loại công công nào mà có hai con trai? Thiện Bảo trên trán nổi gân, trước hắn đã cảm thấy công công này phía trước râu mép phiêu dật rất không hiền lành, hiện tại lại còn có khả năng sinh con trai? Cái này không cần đầu cũng biết không có khả năng đi? Bây giờ hắn biết tính cách ngơ ngác ngây ngốc của tiểu hài tử một phần là từ đâu mà ra.

Phúc công công nói con trai đương nhiên không thể nào là con ruột của lão, đắc ý một hồi, lão mới nói ra chân tướng. Lão thuở nhỏ bởi cuộc sống bức bách mà tiến cung làm thái giám, được ban cho Bảo Thân vương phủ đi theo khi đó còn là sườn phúc tấn Na Lạp thị. Na Lạp thị một đường từ sườn phúc tấn thành Hoàng Hậu, đối với Phúc công công trung thành tận tâm cũng chiếu cố nhiều hơn, nghe nói Phúc công công đã nhà ta cửa nát, làm chủ cho Phúc công công ở ngoài nuôi hai đứa trẻ mồ côi, thậm chí còn tìm cho Phúc công công một thê tử trên danh nghĩa, chuyện này cũng bẩm báo Nội Vụ phủ. Hai con trai của Phúc công công đều đã trưởng thành, mầm rau ở ngoài cùng và vân vân đều là hai người con này đưa tới. Trước đó vài ngày, con trai thứ của lão viết thư nói vợ hắn sinh được một thằng cháu mập mạp, Phúc công công đã sớm xin nghỉ, tưởng thừa dịp Vĩnh Cơ lên thượng thư phòng đi ra ngoài thăm một chút, nhìn xong liền ngay lập tức trở về, ai biết hôm nay Vĩnh Cơ được nghỉ, không phải lên thượng thư phòng.

“Con trai của công công a, Vĩnh Cơ cũng đi xem đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau