Chương 26
Vĩnh Cơ khó có được hờn dỗi một lần, lơ tiệt bàn tay đang đưa ra của Hoàng a mã, chân bước uỳnh uỵch đi trước. Càn Long chỉ có thể đi theo phía sau, khóe môi lại không kìm được cong lên, nhìn Vĩnh Cơ phía trước, cảm thấy nhi tử như vậy cũng rất đáng yêu.
Một đường im lặng về tới A Ca Sở, Vĩnh Cơ vừa giẫm mạnh đi lại nhanh, kết quả mất sức mệt đến thở hồng hộc, mặt mũi đỏ hồng, tim đập bình bịch.
Phúc công công đã đứng chờ ở ngoài từ lâu, nhìn thấy Vĩnh Cơ cũng chẳng thèm quản người phía sau nó là Vạn Tuế Gia, nhào tới khóc lóc, “Ôi chao, tiểu chủ tử của ta, sao ngài bây giờ mới trở lại? Lão nô chống quải trượng đứng chờ ở đây gần nửa canh giờ rồi, ngài không về thì lão nô biết làm sao đây?”
“Phúc công công, Vĩnh Cơ đi cùng với Dao Lâm mà…” Mấy câu than thở cải lương của Phúc công công luôn lừa được áy náy của Vĩnh Cơ.
Đứa nhỏ còn chưa nói xong, lão thái giám đã trợn mắt, run giọng lải nhải, “Dao Lâm là ai? Tiểu chủ tử, ngài… ngài không phải làm quen với tên bất lương nào đó chứ? Lão nô đã nói ngài gặp người lạ cũng đừng tùy tiện chuyện trò, coi chừng bị người ta hãm hại…”
“Ê, lão nói ai là kẻ bất lương?” Phúc Khang An giơ chân, “Điêu nô, ta làm sao lại hại Vĩnh Cơ!”
“Cũng đâu có nói ngươi, tiểu tử thối, ngươi còn quay lại làm gì, không phải muốn đi sao?” Phúc công công ngưỡng mặt cười nhạt, vuốt vuốt chòm râu trắng của lão, lấy khóe mắt liếc Phúc Khang An một cái đầy khinh bỉ.
Phúc Khang An trợn trắng mắt, không hó hé, chuyện này là tử huyệt của y, lão nhân cứ lải nhải mỗi cái này. Không phải y bị An Nhạc kích thích thôi sao? Suốt ngày nói!
Vĩnh Cơ đại khái đã quen hai người giương cung bạt kiếm, nhân lúc hai người tạm thu binh liền chen vào giải thích, “Công công, Dao Lâm là tên tự của Phúc Khang An.”
“Tên tự? Hừ, có nhiều người tên còn đẹp hơn!” Phúc công công khinh thường bĩu môi, “Tiểu tử thối này lại dẫn ngài đi đâu?”
Vĩnh Cơ lắc đầu, “Cũng không đâu xa, Vĩnh Cơ và Phúc Khang An đi thăm Tri Họa tỷ tỷ.”
“Tri Họa? Tri Họa chẳng phải là…” Phúc công công nghẹn, “Tiểu chủ tử, ngài chỗ nào không đi, tới đó làm gì a? Tổ tông của ta ơi, Ngũ phúc tấn còn đang mang thai…”
“Khụ khụ!”
Ngô Thư Lai bị bỏ mặc ở một bên hồi lâu cũng nhịn không được nữa. Ông làm thái giám tổng quản trong cung nhiều năm như vậy cũng chưa thấy thái giám nào kỳ quái thế này, nửa ngày rồi cũng không thấy Hoàng thượng đứng đây? Bộ không thấy mặt Hoàng thượng đã đen đến mức không thể đen hơn được nữa sao? Không phát hiện tổng quản là ông đây ngay bên cạnh sao?
“A, hóa ra Hoàng thượng cũng tới sao? Thứ cho nô tài mắt mờ, không thấy Vạn Tuế Gia, lão nô thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường.” Phúc công công làm như mới nhìn thấy Càn Long, vẻ mặt kinh ngạc đến khoa trương, sau đó cầm quải trượng run rẩy muốn quỳ xuống.
Ngô Thư Lai hắc tuyến đầy mặt, lão già kia ngươi giả vờ cái gì, lần trước xuất cung ngươi đi như bay, xa như vậy đã nhận ra cháu nhà mình, bây giờ còn nói mình mắt mờ, còn run rẩy nửa ngày cũng chưa quỳ xuống hết?
Càn Long xét đến việc lão thái giám này luôn chiếu cố Vĩnh Cơ nên nhịn, cũng không để ý, phất tay để lão đứng lên. Phúc công công mới hơi khuỵu chân vèo một cái đứng thẳng lại, còn đưa tay xoa xoa hông, “Ai da, thắt lưng của lão nô.”
Mọi người ai cũng biết là lão diễn trò, chỉ có Vĩnh Cơ là bị lừa từ nhỏ đến lớn, nghe lão thái giám nói vậy liền lo lắng vô cùng, cẩn thận đỡ lấy lão, “Công công, ngươi không sao chứ? Ngươi nhìn không rõ cũng không nói cho Vĩnh Cơ, Vĩnh Cơ rất lo lắng.”
Phúc công công cười đến híp cả mắt, râu cũng vểnh lên, “Không có việc gì, tiểu chủ tử không cần bận tâm, nô tài khỏe lắm, để nô tài lấy điểm tâm cho ngài lấp bụng, ngài chờ a.”
Dứt lời liền xoay người đi mất, Vĩnh Cơ vội kéo lại, “Công công, ngươi quên quải trượng này.”
“…”
Nhìn theo lão thái giãm chống quải trượng khập khiễng đi vào phòng, Càn Long mới nhớ ra mình muốn cùng nhi tử ăn cơm, “Thập Nhị, Hoàng a mã hôm nay dùng bữa ở đây với ngươi.”
Ánh mắt Vĩnh Cơ sáng lên, nhưng lập tức lại rũ mắt, “Ở đây nhi thần chỉ có cơm rau dưa, chỉ sợ Hoàng a mã ăn không quen thôi.”
Đây là giận dỗi? Bộ dáng lúc nãy của Vĩnh Cơ, Càn Long chỉ cho là nhi tử cảm thấy xấu hổ vì khóc nhè trước mặt mọi người, lại bị hắn bế mới thẹn quá hóa giận. Nhưng hiện tại xem ra cũng không phải vậy a. Hắn ngẫm lại việc mình đã làm, không rõ có chuyện gì để nhi tử giận lớn như vậy.
Vĩnh Cơ thở phì phì, Hoàng ngạch nương đã nói làm sai thì phải xin lỗi, Tiểu Yến Tử tỷ tỷ hôm nay khi dễ Phúc Khang An, nó vừa là chủ tử vừa là ca ca của y, nên vì y mà đòi lại công bằng. Vĩnh Cơ cũng lên kế hoạch rồi, không muốn Càn Long trách phạt Tiểu Yến Tử cái gì, chỉ cần nàng ta xin lỗi Phúc Khang An rồi thôi. Ai ngờ Càn Long chưa gì đã tha cho Tiểu Yến Tử, cơ hội để nó xen mồm cũng không có. Nó không thể giúp được đệ đệ, không phải ca ca tốt, trong lòng tự nhiên buồn bực, cho rằng Hoàng a mã không anh minh chút nào.
Khóc lớn một hồi, Vĩnh Cơ cùng trở nên yếu đuối, liền giận dỗi chạy đi. Nó cảm giác được thái độ của Càn Long đối với nó thay đổi, nó mới thử làm càn một chút. Nói xong rồi, Vĩnh Cơ lại hối hận, sợ Hoàng a mã cảm thấy nó cố tình gây sự sẽ không thích nó nữa. Vĩnh Cơ lặng lẽ hí mắt xem sắc mặt Càn Long.
Càn Long sao không thấy được động tác nhỏ lén lút của nó? Tâm tư đùa giỡn nổi lên, hắn cố ý ngưỡng mặt nhăn mày, ra vẻ rất không kiên nhẫn. Đứa nhỏ quả nhiên bị dọa, há mồm ấp úng muốn nói chuyện, lại không biết mở miệng thế nào, lúng ta lúng túng đến độ tay trái vặn tay phải.
Con chó nhỏ đang quấn quanh chân Vĩnh Cơ tựa hổ nhận ra cảm xúc của chủ nhân thay đổi, liền hướng về phía Càn Long sủa gâu gâu.
“Đa Đa, đừng kêu nữa.” Vĩnh Cơ cúi người vuốt vuốt lưng nó. Đa Đa khá hưởng thụ khịt mũi một cái, nhưng vẫn như trước trừng trừng nhìn Càn Long, lông mao dựng đứng cả lên, như tùy thời có thể nhào qua cắn hắn.
Nhi tử còn đang giận mình, ngay cả con chó nó nuôi cũng đối mình không tốt, Càn Long bị con chó kia kích thích, không chút nghĩ ngợi liền đưa chân đá đá nó, “Tiểu tạp mao!”
Càn Long không tiếp xúc nhiều với nó, không biết Đa Đa được Vĩnh Cơ nuông chiều từ bé cũng ương bướng gan lì, cho nên, hắn hoàn toàn không ngờ được chuyện sẽ xảy ra!
“A, Đa Đa!”
“Hoàng thượng!”
“…!!”
Chú chó Đa Đa này, dòng giống là gì không biết, huyết thống là gì cũng không, ngoại trừ bộ lông trắng đen xen kẽ thì đến sợi lông khác màu cũng không có. Nhưng mạng nó lại tốt, gặp được một đứa nhỏ ngây ngô ngơ ngác đem nó thành thú cưng mà nuôi, thành ra Đa Đa hoàn toàn chẳng có mắt nhìn người, không biết trời cao đất rộng, không ý thức được có vài người không thể đắc tội.
Thế là mọi người nhìn ‘tiểu tạp mao’ trong lời Càn Long nhào lên, rồi roẹt một cái, long bào Càn Long rách một mảng. Vĩnh Cơ há hốc mồm nhìn Đa Đa ngậm một mảnh vàng sáng trong miệng, lại nhìn qua Càn Long, thấy vạt áo hắn nham nhở bay bay trong gió.
“Đa Đa… mày…”
Đa Đa lắc lắc đầu, chi trước đè lấy mảnh vải trong miệng, càng đem mảnh long bào xé ra càng vụn hơn.
Khóe miệng Càn Long co giật, cái giống chó gì thế này? Lần trước thợ may Giang Nam còn nói long bào này là tơ vàng dệt thành, dùng thủ pháp bí truyền mà may, rồi còn nước lửa bất xâm các loại. Đúng là nói bậy, khi quân!
Ngô Thư Lai yên lặng cúi đầu ngó mũi chân, Hoàng thượng, ngài làm gì chả được, lại cứ đi phân cao thấp với một con chó, xem đi, báo ứng đến rồi đây.
Long bào bị rách, chút hờn dỗi cuả Vĩnh Cơ cũng bay sạch, vội đem con chó nhỏ túm sau lưng, nghiêm túc nói với Càn Long, “Hoàng a mã, Vĩnh Cơ sẽ đền cho ngài.”
Làm sao giải thích cho nó hiểu đây không phải vấn đề bồi thường? Hơn nữa hoàng tử thì kiếm đâu ra long bào mà trả, đây còn chẳng phải mưu nghịch tạo phản sao? Càn Long miễn cưỡng kiềm chế gân xanh nảy đầy trên trán, trìu mến xoa đầu Vĩnh Cơ, “Cái này không cần Vĩnh Cơ bồi thường, không cho con chó kia ăn thịt vài ngày thì tốt rồi.”
“Gâu gâu!” Đa Đa đứng sau lưng giãy giụa phản đối.
Chỉ tiếc cái móng của nó bị chủ nhân túm được, Vĩnh Cơ không chút do dự gật đầu, “Vâng, không lấy thịt cho nó ăn.”
“Gâu gâu…gâu gâu…”
Phúc công công đang đứng sau cửa phòng thấy một màn này liền nở nụ cười, thầm nói, Đa Đa đừng đau lòng, tiểu chủ tử không cho mày ăn, nhưng công công cho, cam đoan mỗi ngày đều có thịt, mày bây giờ sướng lắm a!
Ầm ĩ một hồi, Càn Long kinh hỉ phát hiện bé con của hắn không giận nữa, trong nháy mắt hảo cảm đối với con chó cắn rách long bào hắn tăng lên chút. Kỳ thật đâu chỉ làm Vĩnh Cơ hết giận, còn khiến nó thêm mấy phần chột dạ cùng với một đống phiền não.
Bữa tối ở A Ca Sở là Ngự thiện phòng đưa tới, nhưng bên đó thấy thân phận xấu hổ của Vĩnh Cơ – đứa con trưởng sớm không được coi trọng – liền nhắm một con mắt mở một mắt để đám hạ nhân lơ là, càng về sau Phúc công công cũng không đến Ngự thiện phòng nhận thức ăn nữa, bên đó cũng tuyệt tình cắt luôn cung ứng cho Vĩnh Cơ.
Mấy chuyện này Càn Long không biết, hắn còn cảm thấy có chút kỳ quái, Phúc công công đưa cho Vĩnh Cơ vài món điểm tâm xong nói muốn chuẩn bị bữa tối, liền đem thị vệ bên người Vĩnh Cơ đi, vào phòng trong cũng không thấy ra. Truyền thiện phải từ cửa chính chứ, thế nào lại quay ngược vào trong làm gì.
Thẳng đến lúc Phúc công công và An Nhạc, cả Phúc Khang An nữa, bưng một mâm thức ăn đi ra, Càn Long mới giật mình hiểu được, sau A Ca Sở có phòng bếp?
Ghế dựa trong A Ca Sở hơi cao, Vĩnh Cơ ngồi phía trên đung đưa đôi chân nhỏ còn không chạm đất, cầm đôi đũa nhiệt tình đắc ý nói với Càn Long, “Hoàng a mã, mấy món này đều rất ngon, đều là Vĩnh Cơ tự mình nuôi trồng được đấy.”
Nó ngưỡng mặt, kiêu ngạo tràn đầy, ánh mắt tranh công lòe lòe sáng nhìn Càn Long, hắn dừng lại, cười với nó, “Vĩnh Cơ làm tốt lắm.”
Vĩnh Cơ được khen liền vui vẻ, tự mình tụt xuống ghế, đi quanh cái bàn ân cần gắp đồ ăn cho Càn Long, “Cái này Vĩnh Cơ tự trồng, Phúc công công làm ăn ngon lắm.”
Từng đũa từng đũa thức ăn được bỏ vào chén mình, Vĩnh Cơ lại gắp tiếp, vui vẻ giới thiệu từng món một, đứa nhỏ thực sự rất vui, nụ cười trên mặt không phải giả, cao hứng cực kỳ. Càn Long lại vui không nổi, túm lấy Vĩnh Cơ, “Được rồi, không cần gắp nữa.”
Vĩnh Cơ kinh ngạc quay đầu lại, nói, “Hoàng a mã, có nhiều món ngài còn chưa thử qua.”
“Thập Nhị…” Im lặng hồi lâu, Càn Long nắm lấy tay Vĩnh Cơ càng chặt, đến mức nó kêu đau mới buông ra. Hắn áp chế phiên giang đào hải trong lòng, cười cười xoa mặt đứa nhỏ, “Hoàng a mã về sau sẽ thường xuyên đến ăn, thường xuyên cùng Vĩnh Cơ vậy.”
Một đường im lặng về tới A Ca Sở, Vĩnh Cơ vừa giẫm mạnh đi lại nhanh, kết quả mất sức mệt đến thở hồng hộc, mặt mũi đỏ hồng, tim đập bình bịch.
Phúc công công đã đứng chờ ở ngoài từ lâu, nhìn thấy Vĩnh Cơ cũng chẳng thèm quản người phía sau nó là Vạn Tuế Gia, nhào tới khóc lóc, “Ôi chao, tiểu chủ tử của ta, sao ngài bây giờ mới trở lại? Lão nô chống quải trượng đứng chờ ở đây gần nửa canh giờ rồi, ngài không về thì lão nô biết làm sao đây?”
“Phúc công công, Vĩnh Cơ đi cùng với Dao Lâm mà…” Mấy câu than thở cải lương của Phúc công công luôn lừa được áy náy của Vĩnh Cơ.
Đứa nhỏ còn chưa nói xong, lão thái giám đã trợn mắt, run giọng lải nhải, “Dao Lâm là ai? Tiểu chủ tử, ngài… ngài không phải làm quen với tên bất lương nào đó chứ? Lão nô đã nói ngài gặp người lạ cũng đừng tùy tiện chuyện trò, coi chừng bị người ta hãm hại…”
“Ê, lão nói ai là kẻ bất lương?” Phúc Khang An giơ chân, “Điêu nô, ta làm sao lại hại Vĩnh Cơ!”
“Cũng đâu có nói ngươi, tiểu tử thối, ngươi còn quay lại làm gì, không phải muốn đi sao?” Phúc công công ngưỡng mặt cười nhạt, vuốt vuốt chòm râu trắng của lão, lấy khóe mắt liếc Phúc Khang An một cái đầy khinh bỉ.
Phúc Khang An trợn trắng mắt, không hó hé, chuyện này là tử huyệt của y, lão nhân cứ lải nhải mỗi cái này. Không phải y bị An Nhạc kích thích thôi sao? Suốt ngày nói!
Vĩnh Cơ đại khái đã quen hai người giương cung bạt kiếm, nhân lúc hai người tạm thu binh liền chen vào giải thích, “Công công, Dao Lâm là tên tự của Phúc Khang An.”
“Tên tự? Hừ, có nhiều người tên còn đẹp hơn!” Phúc công công khinh thường bĩu môi, “Tiểu tử thối này lại dẫn ngài đi đâu?”
Vĩnh Cơ lắc đầu, “Cũng không đâu xa, Vĩnh Cơ và Phúc Khang An đi thăm Tri Họa tỷ tỷ.”
“Tri Họa? Tri Họa chẳng phải là…” Phúc công công nghẹn, “Tiểu chủ tử, ngài chỗ nào không đi, tới đó làm gì a? Tổ tông của ta ơi, Ngũ phúc tấn còn đang mang thai…”
“Khụ khụ!”
Ngô Thư Lai bị bỏ mặc ở một bên hồi lâu cũng nhịn không được nữa. Ông làm thái giám tổng quản trong cung nhiều năm như vậy cũng chưa thấy thái giám nào kỳ quái thế này, nửa ngày rồi cũng không thấy Hoàng thượng đứng đây? Bộ không thấy mặt Hoàng thượng đã đen đến mức không thể đen hơn được nữa sao? Không phát hiện tổng quản là ông đây ngay bên cạnh sao?
“A, hóa ra Hoàng thượng cũng tới sao? Thứ cho nô tài mắt mờ, không thấy Vạn Tuế Gia, lão nô thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường.” Phúc công công làm như mới nhìn thấy Càn Long, vẻ mặt kinh ngạc đến khoa trương, sau đó cầm quải trượng run rẩy muốn quỳ xuống.
Ngô Thư Lai hắc tuyến đầy mặt, lão già kia ngươi giả vờ cái gì, lần trước xuất cung ngươi đi như bay, xa như vậy đã nhận ra cháu nhà mình, bây giờ còn nói mình mắt mờ, còn run rẩy nửa ngày cũng chưa quỳ xuống hết?
Càn Long xét đến việc lão thái giám này luôn chiếu cố Vĩnh Cơ nên nhịn, cũng không để ý, phất tay để lão đứng lên. Phúc công công mới hơi khuỵu chân vèo một cái đứng thẳng lại, còn đưa tay xoa xoa hông, “Ai da, thắt lưng của lão nô.”
Mọi người ai cũng biết là lão diễn trò, chỉ có Vĩnh Cơ là bị lừa từ nhỏ đến lớn, nghe lão thái giám nói vậy liền lo lắng vô cùng, cẩn thận đỡ lấy lão, “Công công, ngươi không sao chứ? Ngươi nhìn không rõ cũng không nói cho Vĩnh Cơ, Vĩnh Cơ rất lo lắng.”
Phúc công công cười đến híp cả mắt, râu cũng vểnh lên, “Không có việc gì, tiểu chủ tử không cần bận tâm, nô tài khỏe lắm, để nô tài lấy điểm tâm cho ngài lấp bụng, ngài chờ a.”
Dứt lời liền xoay người đi mất, Vĩnh Cơ vội kéo lại, “Công công, ngươi quên quải trượng này.”
“…”
Nhìn theo lão thái giãm chống quải trượng khập khiễng đi vào phòng, Càn Long mới nhớ ra mình muốn cùng nhi tử ăn cơm, “Thập Nhị, Hoàng a mã hôm nay dùng bữa ở đây với ngươi.”
Ánh mắt Vĩnh Cơ sáng lên, nhưng lập tức lại rũ mắt, “Ở đây nhi thần chỉ có cơm rau dưa, chỉ sợ Hoàng a mã ăn không quen thôi.”
Đây là giận dỗi? Bộ dáng lúc nãy của Vĩnh Cơ, Càn Long chỉ cho là nhi tử cảm thấy xấu hổ vì khóc nhè trước mặt mọi người, lại bị hắn bế mới thẹn quá hóa giận. Nhưng hiện tại xem ra cũng không phải vậy a. Hắn ngẫm lại việc mình đã làm, không rõ có chuyện gì để nhi tử giận lớn như vậy.
Vĩnh Cơ thở phì phì, Hoàng ngạch nương đã nói làm sai thì phải xin lỗi, Tiểu Yến Tử tỷ tỷ hôm nay khi dễ Phúc Khang An, nó vừa là chủ tử vừa là ca ca của y, nên vì y mà đòi lại công bằng. Vĩnh Cơ cũng lên kế hoạch rồi, không muốn Càn Long trách phạt Tiểu Yến Tử cái gì, chỉ cần nàng ta xin lỗi Phúc Khang An rồi thôi. Ai ngờ Càn Long chưa gì đã tha cho Tiểu Yến Tử, cơ hội để nó xen mồm cũng không có. Nó không thể giúp được đệ đệ, không phải ca ca tốt, trong lòng tự nhiên buồn bực, cho rằng Hoàng a mã không anh minh chút nào.
Khóc lớn một hồi, Vĩnh Cơ cùng trở nên yếu đuối, liền giận dỗi chạy đi. Nó cảm giác được thái độ của Càn Long đối với nó thay đổi, nó mới thử làm càn một chút. Nói xong rồi, Vĩnh Cơ lại hối hận, sợ Hoàng a mã cảm thấy nó cố tình gây sự sẽ không thích nó nữa. Vĩnh Cơ lặng lẽ hí mắt xem sắc mặt Càn Long.
Càn Long sao không thấy được động tác nhỏ lén lút của nó? Tâm tư đùa giỡn nổi lên, hắn cố ý ngưỡng mặt nhăn mày, ra vẻ rất không kiên nhẫn. Đứa nhỏ quả nhiên bị dọa, há mồm ấp úng muốn nói chuyện, lại không biết mở miệng thế nào, lúng ta lúng túng đến độ tay trái vặn tay phải.
Con chó nhỏ đang quấn quanh chân Vĩnh Cơ tựa hổ nhận ra cảm xúc của chủ nhân thay đổi, liền hướng về phía Càn Long sủa gâu gâu.
“Đa Đa, đừng kêu nữa.” Vĩnh Cơ cúi người vuốt vuốt lưng nó. Đa Đa khá hưởng thụ khịt mũi một cái, nhưng vẫn như trước trừng trừng nhìn Càn Long, lông mao dựng đứng cả lên, như tùy thời có thể nhào qua cắn hắn.
Nhi tử còn đang giận mình, ngay cả con chó nó nuôi cũng đối mình không tốt, Càn Long bị con chó kia kích thích, không chút nghĩ ngợi liền đưa chân đá đá nó, “Tiểu tạp mao!”
Càn Long không tiếp xúc nhiều với nó, không biết Đa Đa được Vĩnh Cơ nuông chiều từ bé cũng ương bướng gan lì, cho nên, hắn hoàn toàn không ngờ được chuyện sẽ xảy ra!
“A, Đa Đa!”
“Hoàng thượng!”
“…!!”
Chú chó Đa Đa này, dòng giống là gì không biết, huyết thống là gì cũng không, ngoại trừ bộ lông trắng đen xen kẽ thì đến sợi lông khác màu cũng không có. Nhưng mạng nó lại tốt, gặp được một đứa nhỏ ngây ngô ngơ ngác đem nó thành thú cưng mà nuôi, thành ra Đa Đa hoàn toàn chẳng có mắt nhìn người, không biết trời cao đất rộng, không ý thức được có vài người không thể đắc tội.
Thế là mọi người nhìn ‘tiểu tạp mao’ trong lời Càn Long nhào lên, rồi roẹt một cái, long bào Càn Long rách một mảng. Vĩnh Cơ há hốc mồm nhìn Đa Đa ngậm một mảnh vàng sáng trong miệng, lại nhìn qua Càn Long, thấy vạt áo hắn nham nhở bay bay trong gió.
“Đa Đa… mày…”
Đa Đa lắc lắc đầu, chi trước đè lấy mảnh vải trong miệng, càng đem mảnh long bào xé ra càng vụn hơn.
Khóe miệng Càn Long co giật, cái giống chó gì thế này? Lần trước thợ may Giang Nam còn nói long bào này là tơ vàng dệt thành, dùng thủ pháp bí truyền mà may, rồi còn nước lửa bất xâm các loại. Đúng là nói bậy, khi quân!
Ngô Thư Lai yên lặng cúi đầu ngó mũi chân, Hoàng thượng, ngài làm gì chả được, lại cứ đi phân cao thấp với một con chó, xem đi, báo ứng đến rồi đây.
Long bào bị rách, chút hờn dỗi cuả Vĩnh Cơ cũng bay sạch, vội đem con chó nhỏ túm sau lưng, nghiêm túc nói với Càn Long, “Hoàng a mã, Vĩnh Cơ sẽ đền cho ngài.”
Làm sao giải thích cho nó hiểu đây không phải vấn đề bồi thường? Hơn nữa hoàng tử thì kiếm đâu ra long bào mà trả, đây còn chẳng phải mưu nghịch tạo phản sao? Càn Long miễn cưỡng kiềm chế gân xanh nảy đầy trên trán, trìu mến xoa đầu Vĩnh Cơ, “Cái này không cần Vĩnh Cơ bồi thường, không cho con chó kia ăn thịt vài ngày thì tốt rồi.”
“Gâu gâu!” Đa Đa đứng sau lưng giãy giụa phản đối.
Chỉ tiếc cái móng của nó bị chủ nhân túm được, Vĩnh Cơ không chút do dự gật đầu, “Vâng, không lấy thịt cho nó ăn.”
“Gâu gâu…gâu gâu…”
Phúc công công đang đứng sau cửa phòng thấy một màn này liền nở nụ cười, thầm nói, Đa Đa đừng đau lòng, tiểu chủ tử không cho mày ăn, nhưng công công cho, cam đoan mỗi ngày đều có thịt, mày bây giờ sướng lắm a!
Ầm ĩ một hồi, Càn Long kinh hỉ phát hiện bé con của hắn không giận nữa, trong nháy mắt hảo cảm đối với con chó cắn rách long bào hắn tăng lên chút. Kỳ thật đâu chỉ làm Vĩnh Cơ hết giận, còn khiến nó thêm mấy phần chột dạ cùng với một đống phiền não.
Bữa tối ở A Ca Sở là Ngự thiện phòng đưa tới, nhưng bên đó thấy thân phận xấu hổ của Vĩnh Cơ – đứa con trưởng sớm không được coi trọng – liền nhắm một con mắt mở một mắt để đám hạ nhân lơ là, càng về sau Phúc công công cũng không đến Ngự thiện phòng nhận thức ăn nữa, bên đó cũng tuyệt tình cắt luôn cung ứng cho Vĩnh Cơ.
Mấy chuyện này Càn Long không biết, hắn còn cảm thấy có chút kỳ quái, Phúc công công đưa cho Vĩnh Cơ vài món điểm tâm xong nói muốn chuẩn bị bữa tối, liền đem thị vệ bên người Vĩnh Cơ đi, vào phòng trong cũng không thấy ra. Truyền thiện phải từ cửa chính chứ, thế nào lại quay ngược vào trong làm gì.
Thẳng đến lúc Phúc công công và An Nhạc, cả Phúc Khang An nữa, bưng một mâm thức ăn đi ra, Càn Long mới giật mình hiểu được, sau A Ca Sở có phòng bếp?
Ghế dựa trong A Ca Sở hơi cao, Vĩnh Cơ ngồi phía trên đung đưa đôi chân nhỏ còn không chạm đất, cầm đôi đũa nhiệt tình đắc ý nói với Càn Long, “Hoàng a mã, mấy món này đều rất ngon, đều là Vĩnh Cơ tự mình nuôi trồng được đấy.”
Nó ngưỡng mặt, kiêu ngạo tràn đầy, ánh mắt tranh công lòe lòe sáng nhìn Càn Long, hắn dừng lại, cười với nó, “Vĩnh Cơ làm tốt lắm.”
Vĩnh Cơ được khen liền vui vẻ, tự mình tụt xuống ghế, đi quanh cái bàn ân cần gắp đồ ăn cho Càn Long, “Cái này Vĩnh Cơ tự trồng, Phúc công công làm ăn ngon lắm.”
Từng đũa từng đũa thức ăn được bỏ vào chén mình, Vĩnh Cơ lại gắp tiếp, vui vẻ giới thiệu từng món một, đứa nhỏ thực sự rất vui, nụ cười trên mặt không phải giả, cao hứng cực kỳ. Càn Long lại vui không nổi, túm lấy Vĩnh Cơ, “Được rồi, không cần gắp nữa.”
Vĩnh Cơ kinh ngạc quay đầu lại, nói, “Hoàng a mã, có nhiều món ngài còn chưa thử qua.”
“Thập Nhị…” Im lặng hồi lâu, Càn Long nắm lấy tay Vĩnh Cơ càng chặt, đến mức nó kêu đau mới buông ra. Hắn áp chế phiên giang đào hải trong lòng, cười cười xoa mặt đứa nhỏ, “Hoàng a mã về sau sẽ thường xuyên đến ăn, thường xuyên cùng Vĩnh Cơ vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất