Hoan Hỉ Phật

Chương 14

Trước Sau
Thích Không mở mắt ra ở một nơi xa lạ.

Gian phòng tràn ngập mùi thơm của hoa đào, trên nóc giường rủ xuống lụa đỏ, ánh sáng mờ mờ ảo ảo, xem ra đang là buổi tối, chỉ có ánh nến lập lòe chiếu sáng cảnh tượng mông lung trong phòng. Mà đây chẳng phải là thứ mà Thích Không quan tâm, y quay đầu vào trong giường, nhìn thấy một thanh niên đang say giấc nồng bên cạnh, y gọi hắn: "Hạ Cẩm."

Y vừa mới mơ một giấc mơ thật dài, quên mất cái tên Hạ Cẩm, nhưng vừa mở mắt ra đã trông thấy người mà mình tâm tâm niệm niệm nằm ngay bên cạnh, dường như cũng chỉ là một giấc mộng của y, Thích Không vươn tay, khẽ vuốt tóc mai Hạ Cẩm, đầu ngón tay lướt qua vầng trán hắn, chợt phát hiện có điều bất thường.

Thân nhiệt dưới tay cao kinh hồn, Hạ Cẩm cau mày thật chặt, trên trán mồ hôi đầm đìa, tựa như đang bị ác mộng vây hãm. Thích Không lập tức nghĩ đến giấc mơ vừa rồi của bản thân, lẽ nào Hạ Cẩm cũng quên mất sự tồn tại của y trong ảo cảnh? Y ngồi dậy cố gắng đánh thức Hạ Cẩm, nhưng dù cho y có lay người hắn cỡ nào thì Hạ Cẩm vẫn nhắm chặt hai mắt như không nghe thấy tiếng y, trái lại mặt mày càng có vẻ khó chịu, hai má nóng đến đỏ bừng.

Thích Không nhận ra dao động nội lực quen thuộc này, rất giống với lần Hạ Cẩm tẩu hỏa nhập ma khi trước. Bấm ngón tay tính toán, từ lần trước Hạ Cẩm tẩu hỏa nhập ma đến nay cũng đã được một tháng. Không còn cách nào khác, Thích Không chỉ có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống*, thử dùng công pháp song tu trước xem sao.

(*Chữa ngựa chết thành ngựa sống: Coi ngựa chết như ngựa sống mà chữa, là thành ngữ tiếng Hán, nghĩa là dù biết rõ mọi việc đã hết đường cứu chữa, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng mà ra sức chạy chứa, thông thường cũng chỉ việc cố gắng một lần cuối cùng. – Theo Baidu.)

Y xốc cái chăn trên người Hạ Cẩm lên, toàn thân hắn chỉ mặc một lớp áo trong hơi mỏng, mồ hôi thấm đẫm khiến lớp vải màu trắng đã biến thành nửa trong suốt, da thịt lộ ra như có như không. Thích Không nhấc một chân Hạ Cẩm lên, áp đùi hắn lên trước ngực làm cảnh tượng phía dưới phô bày hết ra ngoài.

Dưới áo hoàn toàn không có gì che chắn, tính khí Hạ Cẩm bán cương, đằng sau cũng ướt dầm dề, phần ga giường dưới mông hắn đã thấm đẫm nước, Thích Không vươn tay xuống lần mò, làn da trắng mịn nóng bỏng dán sát vào lòng bàn tay y, hai ngón tay của y trượt vào trong dễ như ăn cháo, cứ như dù có cho thứ càng to hơn nữa đi vào, nơi ấy cũng cũng có thể nuốt trọn.

Người bị xâm phạm hừ nhẹ mấy tiếng, Thích Không tưởng hắn muốn tỉnh rồi, giương mắt nhìn về khuôn mặt hắn, nhưng Hạ Cẩm vẫn nhắm chặt hai mắt, cắn môi cọ mặt vào gối, tóc đen thấm mồ hôi dính lên gò má ửng hồng. Thích Không thở nhẹ ra một hơi, cởi quần ra, giữ lấy chân Hạ Cẩm, từ từ chen mình vào huyệt động trong cơ thể hắn. Trong suốt quá trình này y vẫn nhìn chằm chằm mặt Hạ Cẩm, đôi mắt ấy vẫn chưa mở ra, không hề nhìn y, đôi môi ấy cũng không chịu nói chuyện, không hề gọi tên y.

Lần đầu tiên hai người lên giường mà không phải do Hạ Cẩm chủ động dụ dỗ, Thích Không tự mình cắm vào trong Hạ Cẩm. Tình hình lúc này khiến Thích Không cảm thấy hơi lo lắng bất an, tất cả những thứ này đều giống bình thường, cứ như lại là một cơn ảo giác mông lung mờ ảo. Y vừa mới thoát khỏi ảo cảnh, vẫn không nhịn được mà nghi ngờ những thứ mà y đang chạm đến, đang ôm ấp, độ ấm mà y đang cảm nhận được có hay chăng cũng chỉ là giấc mộng Nam Kha(1).

Y càng quyết tâm đâm vào sâu hơn trong hang động kia, thịt mềm ướt nóng bao vây lấy y làm y cmar thấy vô cùng chân thực, y đã lấp đầy nơi ấy cũng như lấp đầy khoảng trống trong lòng mình. Trong ảo cảnh, trong lòng y vẫn luôn tồn tại một khoảng trống như thế, mãi đến tận khi y nhớ ra tên Hạ Cẩm.

"Hạ Cẩm..." Một lần nữa y lại gọi tên hắn, như một tiếng than thở nỉ non. Y vẫn duy trì động tác cắm vào nơi sâu nhất, vận chuyển công pháp để nội lực ấm áp tuần hoàn giữa hai người.

Lúc nội lực bắt đầu giao hòa, Hạ Cẩm bỗng run lên, cơ thể vốn căng cứng cũng dần thả lỏng, lông mày cau chặt cũng hơi giãn ra, đôi môi hơi hé mở, thở ra một luồng khí mơ hồ. Hắn như tan chảy trong tay Thích Không, biến thành từng giọt sáp nến thơm mùi hoa khiến người ta như bị bỏng rát. Mà Thích Không vẫn ôm chặt lấy hắn, bao lấy thân thể nóng như lửa mà hôn đi mồ hôi của hắn.

Cơ thể hai người đều nóng kinh hồn, Thích Không tiếp tục rút ra cắm vào trong thân thể Hạ Cẩm, nội lực của y cuồn cuộn chảy về phía Hạ Cẩm, mà nội lực của Hạ Cẩm cũng chảy về phía y. Dường như y cũng sắp tan chảy như Hạ Cẩm, hòa thành một thể không thể tách rời cùng giọt sáp nến chảy xuôi. Y chẳng còn hơi sức đâu mà để tâm đến động tác hay tần suất gì nữa, cứ rút ra bao nhiêu thì đâm vào bấy nhiêu, đầu óc y cũng nhão thành một đống hồ dán, chỉ có thể hành động theo bản năng mà giải tỏa dục vọng. Từng luồng từng luồng tinh dịch bắn thẳng vào hậu huyệt Hạ Cẩm, Thích Không còn không ý thức được bản thân đã bắn tinh, y vẫn cứ liên tục nhấp hông, dương v*t vẫn chưa hoàn toàn mềm xuống tiếp tục ra vào bên trong Hạ Cẩm, chọc ngoáy thứ vừa bắn ra đến sủi bọt. Dường như y có thể cứ tiếp tục cắm vào rút ra mãi mãi như thế, tiếp tục cương, lại tiếp tục bắn tinh, mãi khi toàn thân y hóa thành tinh dịch hòa cùng một thể với Hạ Cẩm.



"Thích Không..." Một tiếng thì thầm mê man rơi vào tai y, nhỏ nhẹ như một thoáng ảo giác mơ hồ. Thích Không lập tức bất động tại chỗ, y ngừng thở, hận không thể khiến tim mình cũng ngừng đập để gian phòng này chỉ còn lại tiếng hít thở của Hạ Cẩm. Hắn nhìn chằm chằm đôi môi Hạ Cẩm, bờ môi ướt đẫm vì nước bọt khẽ giật giật, một lần nữa nỉ non hai tiếng kia.

Hạ Cẩm rất ít khi gọi tên Thích Không, hắn vẫn thường hay gọi y là "Hòa thượng", mang theo vẻ trêu ghẹo ranh mãnh mà cười y rõ ràng là hòa thượng lại lạc đến chốn hồng trần này. Thích Không thở ra một hơi, cúi đầu trán kề trán, chóp mũi chạm chóp mũi với Hạ Cẩm, để y có thể nghe thấy rõ hơn âm thanh của hắn. dương v*t y trong thân thể Hạ Cẩm lại cương lên, cứng rắn mà nong mở huyệt thịt mềm mại.

Dù trong ác mộng Hạ Cẩm vẫn nhớ tên y. Thích Không ôm lấy hắn, hôn lên khóe môi hắn, từng cú từng cú thúc vào trong hắn. Hạ Cẩm chìm trong kích thích liên tục tích tụ bắt đầu phát run, tay theo bản năng mà ôm lấy lưng người kia. Âm thanh của hắn từ từ trở nên rõ ràng, tuy rằng phát ra đều là tiếng khóc thút thít như rên rỉ. Thích Không nuốt hết từng hơi thở nóng bỏng mà hắn phả ra vào trong miệng, thậm chí y còn nghi ngờ liệu bản thân Hạ Cẩm có phải là thứ xuân dược mạnh mẽ nhất thế gian hay không, vậy nên hắn chỉ cần thở thôi cũng khiến người ta cảm thấy dục hỏa đốt người.

Người y đang ôm trong lòng bỗng cứng đờ, tinh dịch ấm áp phun ra trên bụng giữa hai thân thể nóng bỏng kề cận. Thích Không nhớ Cung Nhụy đã nói những lúc thế này Hạ Cẩm một ngày chỉ có thể bắn tinh hai lần, mà vừa nãy y khám xét khắp người Hạ Cẩm cũng không thấy có dấu vết tinh dịch, nên đây hẳn chỉ mới là lần đầu tiên. Qua cơn cào trào, Hạ Cẩm hít thở chậm hơn, Thích Không nhẹ nhàng chạm môi y một cái, cứ sợ hôn môi sẽ làm y bỏ lỡ tiếng gọi của Hạ Cẩm.

Sau đó Hạ Cẩm quả thực gọi y: "Hòa thượng?"

Thích Không đối diện với cặp mắt mở hé của Hạ Cẩm. Mới vừa tỉnh lại sau một giấc mộng dài, đôi mắt kia vẫn còn phủ một tầng hơi nước mông lung mờ mịt, đuôi mắt ửng đỏ như một đóa hoa đào nở rộ. Hạ Cẩm liếc mắt nhìn y rồi lập tức nhắm mắt lại, khẽ cười một cách ảm đạm."Dù gì cũng là nằm mơ", hắn lầu bầu một câu, "Nhanh chóng kết thúc nó đi."

Tuy rằng trong lòng Thích Không vốn cũng tự hỏi liệu bản thân có còn trong mơ hay không, nhưng hiển nhiên suy nghĩ của Hạ Cẩm lại khác với nhũng gì y nghĩ. Y dùng ngón tay vuốt nhẹ lên đuôi mắt Hạ Cẩm, nói: "Ta là thật."

Hàng mi Hạ Cẩm khẽ run lên, nhưng vẫn không mở ra mà chỉ cười một tiếng, nói: "Vậy thì ngươ đọc Kinh Kim Cang cho ta nghe xem." Thích Không thoáng hoang mang bối rối, nhưng vẫn nghe lời hắn mà bắt đầu niệm: "Sở hữu nhất thiết chúng sanh chi loại, nhược noãn sanh, nhược thai sanh, nhược thấp sanh, nhược hóa sanh, nhược hữu sắc, nhược vô sắc, nhược hữu tưởng, nhược vô tưởng, nhược phi hữu tưởng phi vô tưởng, ngã giai linh nhập Vô dư Niết bàn nhi diệt độ chi......"

(*Kim Cang Kinh: Kim cương bát-nhã-ba-la-mật-đa kinh, là một bộ kinh quan trọng thuộc hệ Bát-nhã-ba-la-mật-đa kinh, được lưu truyền rộng rãi vùng Đông Á. Kinh còn mang những tên ngắn khác là Kim cương kinh, Kim cương bát-nhã kinh.)

(*Dịch nghĩa: Đối với tất cả sinh linh trên đời: dù sinh ra từ bào thai, dù sinh ra từ trứng, dù sinh ở nơi ẩm thấp, dù do biến hóa mà sinh ra, dù có sắc, dù không có sắc, dù có suy nghĩ, dù không có suy nghĩ, dù chẳng phải có suy nghĩ cũng chẳng phải không có suy nghĩ,ta đều siêu độ cho nhập vào cõi Vô dư Niếtbàn. )

Một bàn tay đánh cái "Bốp" mà bịt miệng y lại. Hạ Cẩm trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào mặt Thích Không, một lát sau hắn bắt đầu lắp ba lắp bắp niệm: "Chúng sanh chi loại, nhược, nhược noãn sanh, nhược... Nhược..."

"Nhược noãn sanh, nhược thấp sanh, nhược hóa sanh."

"Còn đọc nữa thì không cứng nổi đâu." Hạ Cẩm đổi thành hai tay vỗ má Thích Không, trong mắt lấp lánh ánh nước lã chã chực khóc, mà khóe miệng lại giương lên muốn nở cụ cười: "Sao ngươi lại đến trễ như thế."



"Ta..."

"Ta còn tưởng ngươi sẽ không đến." Hạ Cẩm đánh gãy lời xin lỗi của y, nhẹ giọng nói. Thích Không bị hắn nắn bóp khuôn mặt, cứ như Hạ Cẩm cần phải làm vậy mới có thể xác nhận y là thật chứ không phải ảo, y hỏi: "Bây giờ ngươi cảm thấy như nào? Ta sợ ngươi lại tẩu hỏa nhập ma mất..."

"Là do cung chủ hạ thuốc." Hạ Cẩm giải thích với y, "Ngươi đã vào trong ảo cảnh của cung chủ, người Vô Ưu Cung bọn ta cũng học được cách nhìn thấu ảo cảnh, chỉ cần hỏi một vài thứ mà bản thân không biết, thì tâm ma trong ảo cảnh cũng khó mà đưa ra được đáp án. Vậy nên ta phải uống thuốc, chỉ có thể chờ ngươi tỉnh lại để giải, hoặc là chờ cung chủ đến giải."

"Nói ví dụ như... Ta không thuộc Kinh Kim Cang." Hạ Cẩm trừng mắt nhìn y, "Ảo cảnh của ta cũng cố gắng niệm ra, có điều nghe thì không phải rồi."

Thích Không không khỏi bật cười, Hạ Cẩm tức giận xoa mặt y, "Thế nhưng" hắn nói, "Thế nhưng, ta rất ghét cái ảo cảnh này."

"Tại sao vậy?" Thích Không lấy ngón tay gạt đi giọt nước nơi khóe mắt hắn, hỏi: "Ngươi mơ thấy gì?"

"Ta mơ thấy" Hạ Cẩm bĩu môi, cố gắng quên đi chua xót nơi chóp mũi, "Ta mơ thấy ngươi ngồi trước tượng Phật tụng kinh, cứ liên tục tụng kinh... Mà ta lại không thể đặt chân vào điện phật." Hắn nuốt nước miếng, bôi trơn cổ họng khô khốc, "Ta mơ thấy ngươi không nhìn thấy ta, không nghe được lời ta nói, không để ý tới ta, cũng không nhận ra ta. Ta mơ thấy..." Hắn chợt dừng lại, đột ngột vươn tay sờ lên đầu Thích Không, Thích Không gấp rút lên đường đi một mạch mấy ngày liền, quả đầu trơn bóng lúc trước Hạ Cẩm giúp y cạo sạch đã mọc tóc con ngắn cũn cỡn, đâm vào lòng bàn tay hắn.

"Ta mơ thấy ngươi muốn tấn hương, chính thức xuất gia." Hắn nhỏ giọng nói.

Thích Không cúi đầu, cọ tóc con cứng ngắt lên cằm Hạ Cẩm, Hạ Cẩm bị ngứa đến cười, đẩy đầu y ra. Lúc này Thích Không mới ngẩng đầu lên hôn hắn, cuối cùng bọn họ cũng có thể yên lòng mà trao nhau nụ hôn sâu, trái tim treo trên cao cũng dần dần hạ xuống giữa môi lưỡi quấn quýt đắm say.

"Ngươi có biết ta mơ thấy gì không?" Thích Không nói. Hai tay y đan vào hai tay Hạ Cẩm, chắp lại trước ngực hai người, cảm nhận tiếng nhịp tim không ngừng rung động trên tay.

"Trụ trì nói với ta, đi tìm điều mà ngươi tin, tìm thứ mà ngươi muốn theo đuổi."

Hạ Cẩm hít một hơi sâu rồi nín thở, mở to không chớp mắt mà nhìn Thích Không. Ngón chân của hắn cũng cuộn chặt, cứ như khoái cảm chết người đột ngột ập đến, có thứ gì đó vừa chạm vào tim hắn.

Hắn lại nghe thấy Thích Không nói: "Cho nên ta mới đi khỏi, đến tìm ngươi, để theo đuổi ngươi, gửi gắm niềm tin vào ngươi."

Thân thể kề cận dán sát vào nhau, hòa thượng hỏi hắn: "Hạ Cẩm, ngươi có nguyện ý trở thành Phật của ta không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau